Chương 87: C87: Chương 87
Huyền Tiên
25/06/2022
Là bạn gái
Lâm Duyệt Vi từ trên giường bắn dậy: "Cái gì?!"
Nàng thiếu chút nữa tưởng mình bị mất trí nhớ, hay do nàng bận quá, quên mất phần ký ức này chăng.
Cố Nghiên Thu nói: "Em không mất trí nhớ, do chị vẫn chưa nghĩ ra nên nói với em thế nào."
Lưu tiên sinh tra được quê quán của mẹ Cố Nghiên Thu - Thẩm Hoài Du ở Thôn Dương Thanh cách đây không lâu, vào khoảng thời gian khi Lâm Duyệt Vi đi tập huấn. Cố Nghiên Thu tới thành phố N gặp nàng, sau khi trở về ngày hôm sau liền nhận được điện thoại của Lưu tiên sinh.
Lưu tiên sinh đã quá quen với những vụ điều tra hiếm lạ cổ quái kiểu này, thời đại đã thay đổi, đối với việc điều tra về Thẩm Hoài Du anh cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Lưu tiên sinh: "Tôi đã tra được, hơn nữa còn tìm được mấy người từng sống ở Thôn Dương Thanh vào thời điểm ấy, trong đó một người là thân thích của Thẩm gia, mong cô chọn thời gian tới đây, tôi sẽ kỹ càng tỉ mỉ nói với cô, trong điện thoại tôi chỉ có thể nói đơn giản."
Cố Nghiên Thu trầm mặc thật lâu, loại cảm giác bất an lại vây lấy mọi giác quan của, cô nói: "Anh gởi địa chỉ cho tôi, cuối tuần này tôi sẽ tới đó một chuyến."Cố Nghiên Thu không sợ gì, nhưng cô không thích trạng thái cái gì cũng không biết, cô lại không thể lập tức bay tới đó, nên đành phải kéo dài thời gian tìm ra chân tướng vài ngày.
"Cuối tuần?" Lâm Duyệt Vi nhớ lại, xem mấy ngày nay Cố Nghiên Thu nhắn cho nàng những gì, trong đầu nàng chỉ có diễn kịch nên nghĩ không ra được gì, bèn mở lịch sử trò chuyện ra xem, ngoài mấy tin nhắn đại loại như chào buổi sáng với chúc ngủ ngon ra, thì chỉ hỏi ăn cơm chưa, hoàn toàn không khác gì mọi hôm.
Lâm Duyệt Vi không cao hứng mà nói: "Chị đã biết rồi vì sao không nói với em?"
Cố Nghiên Thu: "Giống sự suy đoán của chị trước đó, nhưng đối với em mà nói có thể là một kết quả thật không thể tưởng tượng."
Lâm Duyệt Vi: "Cái gì kết quả không thể tưởng tượng? Chị thử nói em nghe một chút?"
Trải qua một tuần, Cố Nghiên Thu đã tiêu hóa đến không sai biệt lắm, bèn kể lại toàn bộ điều tra của Lưu tiên sinh cùng giả thiết lúc trước của cô với Lâm Duyệt Vi.
Cố Nghiên Thu nói: "Em còn nhớ rõ, ngày Cố Phi Tuyền tìm chị hợp tác, buổi tối trước khi chúng ta đi xem điện ảnh em từng buột miệng thốt ra câu nói kia không?"
"Nhớ rõ."
Lâm Duyệt Vi từng nói: Chị có từng nghĩ tới khả năng, mẹ chị lúc còn sinh thời biết tới sự tồn tại của hai mẹ con Hạ Tùng Quân, hơn nữa giữa bọn họ còn có liên hệ.
Lâm Duyệt Vi híp mắt: "Cho nên những lời này......"
Cố Nghiên Thu nói: "Chị cảm thấy rất có lý, cho nên hôm đó sau khi trở về chị đã không ngủ cả đêm, lấy khả năng này làm tiền đề, suy luận ra liên tiếp nhiều kết quả. Chị chợt phát hiện một khi có tiền đề này, rất nhiều chuyện bỗng trở nên không còn phức tạp nữa, vì sao ba chị lại vội vã cưới Hạ Tùng Quân như vậy, có phải đây là di nguyện của mẹ chị hay không? Cố Phi Tuyền từng nói với chị, anh ta đã từng nhìn thấy ba chị giữa đêm khuya ôm di vật của mẹ mà rơi lệ. Chị không cho rằng ông yêu Hạ Tùng Quân, cho dù có áy náy, ba chị là một thương nhân, hơn nữa còn là một người đàn ông danh lợi đều thành công, ông làm ra liên tiếp nhiều chuyện, như dứt bỏ thân phận chị là con gái ông, từ góc độ của những người bàng quan mà xem, thì thật ngu xuẩn. Chỉ có một giải thích duy nhất, đó chính là không cần thiết, không cần thiết phải tuyệt tình như vậy, tuyệt tình đến khiến người người lên án."
"Chị lần theo manh mối này, quay trở về suy nghĩ ban đầu, vậy mẹ chị vì sao lại muốn ông cưới Hạ Tùng Quân đây? Thứ nhất, ông ấy xác thật đã làm chuyện có lỗi với Hạ Tùng Quân; thứ hai, mẹ chị không yêu ba chị, không để bụng, hay do bà quá yêu ba chị, yêu đến không để bụng chuyện ông có người đàn bà khác bên ngoài, thậm chí để ông đền bù sai lầm năm xưa, sau khi bà chết có thể lập tức cưới người khác."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cố Nghiên Thu hỏi nàng: "Em cảm thấy giữa hai loại giả thiết này loại nào có tính khả năng lớn hơn?"
Lâm Duyệt Vi không dám nói, nhưng trong lòng nàng đã có đáp án.
Giả thiết thứ nhất có khả năng hơn, dưới loại tình huống thứ hai, nếu thật sự yêu một người, thì tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện thế này, trừ khi Thẩm Hoài Du là một thánh mẫu quên mình vì người, nếu bà thật là một thánh mẫu, vậy sao lúc còn sống không nhường lại địa vị Cố phu nhân cho Hạ Tùng Quân, mà phải đợi sau khi qua đời mới để lại di nguyện. Cố Hòa lập tức cưới người khác, cũng gián tiếp chứng minh di nguyện của Thẩm Hoài Du có bao nhiêu mãnh liệt.
Lâm Duyệt Vi không biết trên đời có còn loại người này hay không, dù sao nàng khẳng định không phải vậy. Nếu nàng biết Cố Nghiên Thu có tiểu tam bên ngoài, nàng chắc chắn sẽ đánh cô một trận trước cho bỏ ghét, sau đó sẽ bắt cô "tịnh thân" rồi lăn đi càng xa càng tốt, tốt nhất cả đời cô phải khốn khổ và thất vọng.
Cố Nghiên Thu rất bình tĩnh mà nói: "Chị cảm thấy khả năng đầu tiên, mẹ chị không yêu ba chị."
Lâm Duyệt Vi không tiện phát biểu ý kiến về chuyện nhà họ Cố, chỉ có thể nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng, cho Cố Nghiên Thu biết nàng còn đang nghe, để cô tiếp tục nói.
Cố Nghiên Thu nói: "Có ba chứng cứ chứng minh điều này, nhưng đều không được xác thực, suy đoán của chị chiếm đa số. Thứ nhất, chính là như chị vừa mới nói cùng em, mẹ chị rất có khả năng là người thúc đẩy ba chị cưới Hạ Tùng Quân; thứ hai, căn cứ theo những gì Cố Phi Tuyền từng nói, lúc còn là học sinh anh ta đã từng gặp mẹ chị, có khả năng rất lớn bà biết đến sự tồn tại của anh ta, đương nhiên cũng có khả năng bà đã sớm biết sự tồn tại của hai mẹ con Hạ Tùng Quân; thứ ba, ấn tượng của chị về mẹ trong nhiều năm qua, là một người rất...... Dùng lời hợp lý nhất chính là Phật, không phải thuận theo tự nhiên bởi vì những gì không chiếm được, mà do bà thật sự hoàn toàn không để bụng bất kỳ điều gì, một người sống trên đời có phải nên có hoặc nhiều hoặc ít tham vọng trần tục hay không, chị có, em cũng có."
Con ngựa thuần khiết đột nhiên không kịp phòng ngừa ở trong đầu Lâm Duyệt Vi cất vó, nàng thay đổi dáng ngồi, nghiêm chỉnh thần trí đang dao động.
Cố Nghiên Thu nói: "Nhưng chị chưa từng thấy, chưa từng thấy bà bởi vì chuyện này chuyện kia mà kích động bao giờ, công ty của ba chị kiếm lời được thùng tiền đầu tiên, hay góp vốn thành công, chị thi đậu vào trường chuyên, trong mọi chuyện, dường chỉ mỗi mình ba chị cao hứng, còn mẹ chị...... Cũng không phải thờ ơ, bà cũng sẽ vui vẻ vì cả nhà, nhưng loại cảm giác ấy tựa như, ba với chị là người một nhà, còn bà thuộc về một nơi khác, ngay cả sự vui vẻ cũng cách xa nhau.
"Bà không có cuộc sống riêng tư, không có người nhà không có bạn bè, cũng không giống mẹ em ở bên ngoài có hội chị em để tâm sự, cùng trượng phu ân ái có thừa, ngẫu nhiên sẽ ra ngoài hưởng tuần trăng mật. Ba chị mỗi lần muốn dẫn bà ra ngoài hẹn hò, chị từng nghe ông mời rất nhiều lần, nhưng thông thường mời mười lần bà mới đáp ứng một lần, em cảm thấy đây là yêu sao?
"Còn nữa, nếu nói một suy đoán chỉ do trùng hợp, nhưng nhiều sự trùng hợp đến vậy sẽ vẫn là trùng hợp sao? Ít nhất cũng có xác suất 70-80% kết luận đây là sự thật."
Trong đầu Lâm Duyệt Vi bỗng xuất hiện một vấn đề, đang nghĩ xem nàng có nên hỏi hay không, thì Cố Nghiên Thu đã đưa ra cùng một câu hỏi.
"Nếu người bà ấy yêu không phải ba chị, vậy thì rốt cuộc bà yêu ai?"
"Cũng có khả năng bà không yêu ai."
"Bà xác thật không yêu ai."
"Cái gì?" Lâm Duyệt Vi vì giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của cô mà giật mình, đó không phải mẹ cô sao? Sao lại đột nhiên trở nên vô lễ vậy.
"Người chết như đèn tắt, còn nói yêu hay không yêu, thật quá hư ảo, không phải sao?" Cố Nghiên Thu bổ sung.
"...... Phải." Lâm Duyệt Vi nghĩ, hẳn còn điều gì khác.
Chưa cho nàng thời gian tự hỏi ra kết quả, Cố Nghiên Thu lại nói: "Em còn nhớ bà ngoại chị không? Lần trước khi bà ngã xuống khỏi xe lăn."
"Nhớ rõ."
"Em còn nhớ lúc ấy chúng ta đang làm gì không?"
"Làm gì?"
"Em cố nhớ lại một chút."
Cố nhớ lại một chút.
Lâm Duyệt Vi nheo mắt. Lúc ấy Cố Nghiên Thu vào phòng trong tìm album ảnh, nàng phụ trách ở bên ngoài với Cao lão thái thái, sau đó Cố Nghiên Thu bước ra, nàng mới vừa đi qua chỗ Cố Nghiên Thu, còn chưa kịp nói hai câu, Cao lão thái thái đã té ngã ở cách đó không xa.
"Làm gì......" Lâm Duyệt Vi lẩm bẩm, nghĩ đi nghĩ lại về đoạn ký ức ấy, trong đầu đột nhiên chợt lóe linh quang, "Chẳng lẽ bởi vì hai chúng ta?"
"Chị không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác."
"Vì sao?"
"Chị nghĩ, có phải bà đã tưởng tượng hai chúng ta thành người khác hay không, hoặc giả một màn này đã từng xuất hiện trước mắt bà, mà để lại ấn tượng rất sâu trong lòng bà, tạo thành một bóng ma tâm lý." Cố Nghiên Thu nói, "Còn nữa, em từng nói khi bà ngoại ngã xuống, từng nói mấy chữ đứt quãng."
"Không, ở, không, ba. Mấy chữ này."
"Chữ duy nhất chúng ta có thể đại khái khẳng định chính là, chữ ba , hẳn chỉ ông ngoại đã qua đời, chử thứ ba không đoán được, nhưng nếu suy nghĩ theo hướng của hai chữ đầu, thì dễ hiểu hơn."
Lâm Duyệt Vi đột nhiên nhanh trí, bình tĩnh mà nói ra: "Không thể ở bên nhau."
"Giống những gì chị nghĩ."
"Trình Dũng ở huyện Cao Sơn từng nói, anh ta từng thấy mẹ chị tới tìm bà ngoại, nhưng bà ngoại đã đuổi mẹ chị đi, lúc ấy trên mặt mẹ còn nước mắt; chủ nhiệm Phương ở viện dưỡng lão cũng từng nói, cứ cách nửa năm lại tới thăm bà ngoại một lần, có lúc rất tốt, nhưng đại đa số thời gian đều sẽ khiến bà ngoại tức giận, lão thái thái động một chút thì sẽ ra tay, chị vẫn luôn không nghĩ ra phải có thâm cừu đại hận thế nào mới có thể khiến mẹ con trở mặt thành thù. Trong lòng một người phụ nữ, ai sẽ quan trọng nhất?"
"Chồng và con cái."
"Đúng vậy, chồng và con, ông ngoại chị đã qua đời, lại không biết qua đời như thế nào, Trình Dũng từng hỏi qua, nhưng bà ngoại đối với chuyện này giữ kín như bưng. Bà đối với cái chết của chồng giữ kín như bưng, về chuyện bà có con gái cũng ngậm miệng chưa từng đề cập tới, đây là vì lý do gì? Có một ngày con gái bỗng tới thăm, người mẹ lại nổi giận đùng đùng, thậm chí không chịu nhận con, trực tiếp đuổi ra khỏi nhà, em cảm thấy, đây lại vì lý do gì?"
"Cái chết của chồng có liên quan tới con gái?" Lâm Duyệt Vi nhíu mi. Ngoại trừ có thể lý giải như vậy, nàng nghĩ không ra bất kỳ liên hệ nào khác, hai người đều là chí thân chí ái, bỏ rơi bên nào cũng không đành lòng, nếu cả hai đều không nhận, vậy hoặc do chồng và con gái đứng chung một trận tuyến, làm gì đó khiến bà tức giận, hoặc do một người tổn thương người còn lại, hoặc có khả năng rất lớn một người là nguyên nhân dẫn tới cái chết của người kia. Nếu như trường hợp một, lão thái thái sẽ không lưu giữ di ảnh của ông ngoại Cố Nghiên Thu, ngày ngày cung phụng.
Cố Nghiên Thu không trả lời vấn đề này, đề ra một vấn đề khác: "Em cảm thấy chuyện gì sẽ khiến một người mẹ canh cánh trong lòng hơn suốt hai mươi năm không thể tiêu tan, tùy tiện hơi thổi gió lay cỏ đều sẽ khiến bà phản ứng rất lớn? Bà vì sao phải kiên quyết mà nói không thể ở bên nhau như vậy? Bà một thân một mình dọn đến huyện Cao Sơn khi đã ngoài năm mươi tuổi, vì sao lại muốn mạo hiểm lớn như vậy ở tuổi xế chiều mà rời xa quê hương, cuộc sống thất vọng sau đó của bà, rõ ràng nói lên rằng bà xa rời quê hương vì bị ép buộc."
Liên hệ tới những gì Cố Nghiên Thu nhắc tới lúc trước, Cao lão thái thái do nhìn thấy hai người đồng thời xuất hiện trước mắt, phản ứng mới lớn như vậy, cho nên......
Đồng tử Lâm Duyệt Vi bỗng chốc co lại.
Chẳng lẽ là......
Màn đối thoại với cô gái phục vụ viên ở quán lẩu huyện Cao Sơn cũng đồng thời khắc họa dưới mi mắt nàng.
- Tôi cũng có bạn gái, nhưng người nhà tôi không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau.
- Hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa đã hai năm rồi, bọn họ vẫn giữ tư tưởng cổ hủ, nói cái gì nam với nữ mới là thiên kinh địa nghĩa, nữ cùng nữ chính là đại nghịch bất đạo, ảnh hưởng nhân luân, sau này xuống hoàng tuyền sẽ phải xin lỗi tổ tông.
Cố Nghiên Thu thở ra một hơi dài: "Điều này trước đó đều do chị suy đoán."
Lâm Duyệt Vi chờ cô nói tiếp.
Cố Nghiên Thu nói: "Nhưng những gì Lưu tiên sinh tra được lại nói với chị rằng, đây không còn là suy đoán nữa, mà là sự thật. Ngoại trừ việc điều tra mẹ con Hạ Tùng Quân không có tiến triển ra, những suy đoán trước đó đều là sự thật."
Vậy nên Cố Nghiên Thu đã tới thăm Thôn Dương Thanh năm ấy -- hiện tại đã nhập vào một thành phố cấp thấp, Thôn Dương Thanh sớm đã không còn nữa. Thời thế đổi thay, muốn điều tra rõ ràng thật rất cực khổ, nhưng những chuyện đã từng xảy ra, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết.
Lưu tiên sinh tìm được cậu của Thẩm Hoài Du, cũng chính là em trai của ông ngoại Cố Nghiên Thu, ông cậu ba. Trở về ba mươi năm trước, anh em trong nhà đều ở cùng một thôn, sáng nghe gà gáy tối nghe chó sủa, nhà ai có động tĩnh gì thì toàn thôn đều biết.
Ông cậu ba năm nay cũng đã hơn bảy mươi, hàm mang răng giả, con cái tranh nhau, muốn đưa ông vào thành phố để ở, bây giờ có cuộc sống rất an nhàn, mặt mày hồng hào.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Cố Nghiên Thu, ông đã nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, thở dài nói một chữ: "Giống."
Ông rít hai hơi thuốc, lại nói: "Rất giống."
Cố Nghiên Thu nói: "Ông cậu ba."
Ông cậu ba "Aizzz" một tiếng, xem như đồng ý, nói: "Lớn lên rất giống mẹ con, xinh đẹp như nhau." Ánh mắt vẩn đục của ông nhíu lại, mang theo thần sắc hoài niệm nhớ lại một số chuyện xưa, "Lúc ấy tiểu Du, cũng chính là mẹ con, là đứa con gái xinh đẹp nổi danh làng trên xóm dưới, rõ ràng lớn lên ở vùng nông thôn, vậy mà cho dù là dáng vẻ hay làn da đều không khác gì các cô gái thành phố, lúc nàng mười ba mười bốn tuổi, người tới cầu thân nhiều đến đạp vỡ ngạch cửa."
"Đại ca, cũng chính là ông ngoại con, ông ấy tên Thẩm Hạ. Đại ca lúc nào cũng quơ lấy một cây đòn gánh đánh đuổi người cầu thân ra ngoài, đại tẩu thì xoa eo ở cửa mắng: một đám đều không biết xấu hổ đúng không? Nói bao nhiêu lần rồi, khuê nữ nhà ta muốn học thi vào đại học, không gấp kết hôn, đều cút hết cho ta. "
Cố Nghiên Thu lộ ra vài phần nghi hoặc.
Ông cậu ba giải thích nói: "Con không biết, vào thời bấy giờ, nếu không nói rõ ràng nói tàn nhẫn, thì sẽ còn cả một đống phiền toái sau đó kéo tới, đại ca đại tẩu đuổi đi một đợt lại tới một đợt, giống như ruồi bọ đánh mãi không chết hết vậy, tiểu Du trước học, sau mới lo gia sự, hai người chọn cho con bé một cái tên đẹp, bảo bọc như hòn ngọc quý, ai mà không biết bọn họ có tâm tư gì chứ.
"Đại ca, điều tra từng tên tiểu tử tới cầu thân, rồi mới tìm cha mẹ bọn họ giáo dục một phen, thật sự không được thì phải dùng đòn gánh đánh, vừa đánh vừa mắng: làm người không biết tốt xấu, làm người không biết tốt xấu, một đám chết tiệt, tránh xa con gái tao một chút , sau đó còn chế cho tiểu Du một lọ nước ớt cay, loại có thể phun, nhìn thấy ai không có hảo ý thì lập tức phun vào mặt bọn chúng."
Cố Nghiên Thu mỉm cười, cô hoàn toàn không biết gì về quá khứ của người thân, theo những gì ông cậu ba nói, trong đầu cô bỗng xuất hiện một số hình ảnh cụ thể.
Rõ ràng quá trình trưởng thành của mẹ cô cũng thật không dễ dàng, lúc nào cũng khiến ông bà ngoại rầu thúi ruột.
Ông cậu ba híp mắt cười cười: "Tiểu Du cũng rất nhẫn tâm, đâu chỉ dùng nước ớt cay, ai tới là mắng người ấy, chút tình cảm cũng không lưu. Hơn nữa đều là bọn con nít choai choai, nhà ai mà không phải kiếm miếng ăn a, cho dù có chơi bời lêu lổng vừa thấy trận thế như vậy cũng biết khó mà lui, làm người không thể không biết xấu hổ mà đúng không?"
Lâm Duyệt Vi cũng cười theo, trong lòng lại dâng lên một tia nghi ngờ: Tiểu Du qua lời kể của ông cậu ba, hoàn toàn trái ngược với tính cách của Thẩm Hoài Du mà nàng biết, vậy rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì?
"Tiểu Du không phụ sự mong đợi của mọi người thi đỗ vào đại học, con bé là học sinh cao trung đầu tiên trong thôn chúng ta, cũng là sinh viên đại học đầu tiên, còn là sinh viên đại học đỗ vào một trường danh tiếng đầu tiên, thời bấy giờ đại học không dễ vào như bây giờ, muốn thi đậu quả không dễ dàng. Toàn thôn chúng ta, nhà nào cũng giăng đèn kết hoa, đại ca mở tiệc liên hoan, lúc ấy là một chuyện đại hỉ của toàn thôn. Chúng ta, đặc biệt là đại ca đại tẩu, ngày tốt lành rốt cuộc cũng tới. Bọn lưu manh trong thôn cũng không dám đến cầu hôn nữa, sinh viên đại học, bọn họ xứng sao? Chỉ cần ở xa xa được nhìn thấy tiểu Du thôi cũng đã là vinh hạnh rồi."
"Chỉ là chúng ta không ngờ......" Ông cậu ba rít thuốc, giọng nói trở nên buồn man mác, dừng câu chuyện lại.
Cố Nghiên Thu tuần tự bóp lấy từng đốt ngón tay, bưng cốc nước trong tầm tay uống một miếng nước.
Sương khói lượn lờ bên môi ông cậu ba, ông thở dài: "Chúng ta không ngờ, một đứa bé tốt đẹp thông minh hiếu thuận như thế lại biến thành như vậy."
"Biến thành gì ạ?"
Ông cậu ba liếc nhìn cô, rồi lại nhìn chung quanh, dường như nhớ tới điều gì, lắc đầu nói: "Quên mất, thế đạo không giống nhau nữa rồi." Ông xoay chuyển đề tài, nói, "Nhưng vào thời của chúng ta điều ấy là không thể, con gái với con gái ở bên nhau, còn muốn kết hôn, giống chuyện bình thường sao?"
Cố Nghiên Thu: "Ngài nói cái gì?"
Ông cậu ba nói: "Vào kỳ nghỉ hè đại học năm thứ nhất, mẹ con dẫn một cô bạn nữ về nhà, một đứa con gái thành phố, ăn mặc phú quý, đại ca đại tẩu còn mang con gà mái đẻ trứng duy nhất trong nhà ra hầm canh, chiêu đãi khách, nếu biết rằng nó là...... Là...... đứa biến tiểu Du thành như vậy, đừng nói gà, cho dù là một hạt gạo đại ca cũng không cho nó ăn."
Ông cậu ba lại đánh giá Cố Nghiên Thu, vừa vui mừng vừa thương tiếc nói: "Cũng may con bé sau đó cũng biết lạc đường quay lại, đi vào chính đạo, còn có con, đại ca dưới suối vàng có linh thiên hẳn cũng sẽ nhắm mắt."
"Ông cậu ba, ngài nói tiếp đi ạ."
"Ta nói tiếp." Ông cậu ba hít mây nhả khói, sương khói trong không khí càng ngày càng nhiều, ông chậm rãi mở miệng, "Sau đó ta mới biết. Kỳ nghỉ hè năm ấy, bạn học của tiểu Du ở nhà nàng ngây người qua mười ngày, sau đó thì trở về thành phố, tiểu Du cũng theo nó đi. Hôm con bé đi, ta còn kêu con bé ở lại, nhưng nàng rất kiên quyết, mắt tựa hồ hơi đỏ, hiện tại nhớ không rõ nữa, có thể do ta nhớ lầm đi."
Ông cậu ba: "Lúc ấy ta không nghĩ nhiều như vậy, nhưng kỳ nghỉ đông năm ấy, tiểu Du cũng không trở về, ta hỏi đại ca đại tẩu, đại ca đại tẩu trầm mặc trong chốc lát, nói con bé ăn tết muốn ở trong thành phố làm công kiếm tiền, bây giờ gọi là cái gì vừa học vừa làm. Ta nào hiểu a, chỉ biết oán giận cho dù tiết kiệm tiền học cũng không thể mấy năm liên tục không trở về. Lúc ấy đại ca đại tẩu không nói gì.
"Kỳ nghỉ hè năm thứ hai, nàng vẫn không trở về, đại ca lại nói nàng đang làm công, kỳ nghỉ hè cứ như vậy kéo dài trong thê lương, ta vẫn không hoài nghi. Bây giờ ngẫm lại ta thật là ngốc, đại tẩu ở bên cạnh lúc nào cũng đỏ hoe mắt như sắp khóc, vậy mà ta lại không nghĩ ra. Năm thứ ba, năm thứ tư, lễ mừng năm mới năm thứ tư nàng mới trở về, nhưng không khí ở nhà đại ca rất kỳ quái, vừa qua giao thừa, đầu năm mùng một nàng lại đi mất.
"Lúc này ta mới phát hiện chỗ không ổn, ta đi hỏi đại ca đại tẩu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, đại ca không nói lời nào, ảnh chưa bao giờ hút thuốc, học phí của tiểu Du rất mắc, mỗi một phân tiền đều moi ra từ kẽ răng, hôm ấy đại ca đã hút hết một bao thuốc của ta, đại tẩu cuối cùng cũng chịu nói với ta trong tiếng khóc lóc đứt quãng, hóa ra từ kỳ nghỉ hè năm thứ nhất người bạn nữ tiểu Du dẫn về đã không đơn thuần là bạn học, mà là bạn gái, con nói xem có hoang đường hay không."
Trong lòng Cố Nghiên Thu chỉ có một ý niệm: Quả nhiên.
Là quả nhiên, mà không phải cư nhiên.
Ông cậu ba tiếp tục nói: "Đại ca nổi trận lôi đình, hai cha con ầm ĩ một trận, đại ca đuổi tiểu Du ra khỏi nhà. Cho nên kỳ nghỉ hè năm ấy tiểu Du chỉ ở lại nhà mười ngày rồi đi mất, sau đó cũng không về nữa. Kỳ nghỉ đông năm cuối đại học, nàng trở về, cũng không phải có chuyển cơ, mà do nàng muốn tới một thành phố khác xa hơn để sống, gọi là Yến Ninh, sống cùng bạn gái, chỉ trở về thông tri ba mẹ một chút."
Ông cậu ba cười khổ nói: "Cũng không biết đứa nhỏ này bị làm sao, ăn quả cân quyết tâm, vì một cô bạn gái chẳng ra cái gì cả, ngay cả cha mẹ dưỡng dục nàng nhiều năm như thế, vất vả đưa nàng vào đại học, nói bỏ liền bỏ, đồ vong ân bội nghĩa."
"Sau đó thế nào ạ?"
"Sau đó ta không gặp nó nữa."
"Sau đó không gặp lại lần nào?"
"Không có, sau khi ta dọn vào thành phố, thôn cũng bị hủy, xây dựng khu công nghiệp mới, sau đó hình như nàng có về, nhưng có lẽ không tìm thấy nhà đâu."
Cố Nghiên Thu trầm mặc một lúc, hỏi: "Ông ngoại con làm sao lại chết?"
Ông cậu ba dùng sức hút một ngụm thuốc, sau một lúc lâu, mới đổi giọng nói: "Tai nạn giao thông."
"Sao lại xảy ra tai nạn?"
"Rất lâu trước đây, chắc cũng vài thập niên rồi, sau khi mẹ con tốt nghiệp đại học khoảng một hai năm." Ông cậu ba híp mắt, không muốn nhớ lại đoạn hồi ức đau thương ấy trong quá khứ, "Quốc gia khởi công xây dựng đập thuỷ lợi, chính phủ chi ngân sách, đại ca có vận khí tốt, vị trí nhà anh ấy nằm ở chỗ tốt, chiếm tiện nghi rất lớn, có người nhìn anh ấy đến đỏ mắt, muốn cùng anh ấy đổi, vậy con nói xem có cái gì để đổi? Nông dân chúng ta chỉ có cái mạng là đáng tiền thôi. Sau đó hai nhà náo loạn thành mâu thuẫn."
"Nếu biết anh ấy sẽ xảy ra chuyện, ta khẳng định không khuyên anh ấy uống cốc rượu ấy." Ông cậu ba hít sâu một ngụm khói, uống miếng nước thấm giọng, hai ngón tay già nua nhịn không được run lên.
Cố Nghiên Thu đợi trong chốc lát, mới nghe ông run giọng tiếp tục nói:
"Trưởng thôn có đứa con trai, đã kết hôn, cưới một cô gái trong huyện, rất có tiền. Tiệc rượu đãi ở huyện thành, bao cả một khách sạn lớn, mời tới mười bàn, hơn phân nửa người trong thôn tới dự. Trên bàn cơm hai bên nổi lên tranh chấp, dù sao người ta cũng đang kết hôn, đương nhiên không thể gây chuyện, chúng ta đều nghĩ một sự nhịn chín sự lành, đừng phá hỉ sự. Ai biết cô vợ bên nhà ấy bắt đầu ồn ào, nói con gái Thẩm Hạ, Thẩm Hoài Du là đứa đồng tính luyến ái biến thái, đại ca sửng sốt một chút, ta cũng sửng sốt, không biết sao bà ta lại biết, hơn nữa còn biết nhiều đến vậy, biết cô sinh viên năm ấy tới nhà chúng ta làm khách không phải bạn học bình thường của nàng, mà là bạn gái."
Ông cậu ba chà xát tay, tựa hồ có chút lạnh, Cố Nghiên Thu rót cốc nước ấm cho ông, để ông làm ấm trong tay.
"Cuối cùng chủ nhà ra mặt, người đàn bà ấy mới câm miệng. Nhưng hơn phân nửa người trong thôn đều tới dự, chuyện này ồn ào đến mọi người đều biết, sau này biết sống thế nào? Đại ca chỉ lo buồn rầu uống rượu, cuối cùng anh ấy nói ảnh ăn không vô phải đi về trước, ta liền đáp ứng, tính trở về sẽ thương lượng đối sách."
Ông cậu ba nâng ly nước uống một ngụm nước ấm, rồi rùng mình thong thả mà bình ổn đặt xuống, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn mặt bàn: "Ai ngờ buổi tối đó, anh ấy đi rồi, thì không thể quay trở về nữa."
Lâm Duyệt Vi từ trên giường bắn dậy: "Cái gì?!"
Nàng thiếu chút nữa tưởng mình bị mất trí nhớ, hay do nàng bận quá, quên mất phần ký ức này chăng.
Cố Nghiên Thu nói: "Em không mất trí nhớ, do chị vẫn chưa nghĩ ra nên nói với em thế nào."
Lưu tiên sinh tra được quê quán của mẹ Cố Nghiên Thu - Thẩm Hoài Du ở Thôn Dương Thanh cách đây không lâu, vào khoảng thời gian khi Lâm Duyệt Vi đi tập huấn. Cố Nghiên Thu tới thành phố N gặp nàng, sau khi trở về ngày hôm sau liền nhận được điện thoại của Lưu tiên sinh.
Lưu tiên sinh đã quá quen với những vụ điều tra hiếm lạ cổ quái kiểu này, thời đại đã thay đổi, đối với việc điều tra về Thẩm Hoài Du anh cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Lưu tiên sinh: "Tôi đã tra được, hơn nữa còn tìm được mấy người từng sống ở Thôn Dương Thanh vào thời điểm ấy, trong đó một người là thân thích của Thẩm gia, mong cô chọn thời gian tới đây, tôi sẽ kỹ càng tỉ mỉ nói với cô, trong điện thoại tôi chỉ có thể nói đơn giản."
Cố Nghiên Thu trầm mặc thật lâu, loại cảm giác bất an lại vây lấy mọi giác quan của, cô nói: "Anh gởi địa chỉ cho tôi, cuối tuần này tôi sẽ tới đó một chuyến."Cố Nghiên Thu không sợ gì, nhưng cô không thích trạng thái cái gì cũng không biết, cô lại không thể lập tức bay tới đó, nên đành phải kéo dài thời gian tìm ra chân tướng vài ngày.
"Cuối tuần?" Lâm Duyệt Vi nhớ lại, xem mấy ngày nay Cố Nghiên Thu nhắn cho nàng những gì, trong đầu nàng chỉ có diễn kịch nên nghĩ không ra được gì, bèn mở lịch sử trò chuyện ra xem, ngoài mấy tin nhắn đại loại như chào buổi sáng với chúc ngủ ngon ra, thì chỉ hỏi ăn cơm chưa, hoàn toàn không khác gì mọi hôm.
Lâm Duyệt Vi không cao hứng mà nói: "Chị đã biết rồi vì sao không nói với em?"
Cố Nghiên Thu: "Giống sự suy đoán của chị trước đó, nhưng đối với em mà nói có thể là một kết quả thật không thể tưởng tượng."
Lâm Duyệt Vi: "Cái gì kết quả không thể tưởng tượng? Chị thử nói em nghe một chút?"
Trải qua một tuần, Cố Nghiên Thu đã tiêu hóa đến không sai biệt lắm, bèn kể lại toàn bộ điều tra của Lưu tiên sinh cùng giả thiết lúc trước của cô với Lâm Duyệt Vi.
Cố Nghiên Thu nói: "Em còn nhớ rõ, ngày Cố Phi Tuyền tìm chị hợp tác, buổi tối trước khi chúng ta đi xem điện ảnh em từng buột miệng thốt ra câu nói kia không?"
"Nhớ rõ."
Lâm Duyệt Vi từng nói: Chị có từng nghĩ tới khả năng, mẹ chị lúc còn sinh thời biết tới sự tồn tại của hai mẹ con Hạ Tùng Quân, hơn nữa giữa bọn họ còn có liên hệ.
Lâm Duyệt Vi híp mắt: "Cho nên những lời này......"
Cố Nghiên Thu nói: "Chị cảm thấy rất có lý, cho nên hôm đó sau khi trở về chị đã không ngủ cả đêm, lấy khả năng này làm tiền đề, suy luận ra liên tiếp nhiều kết quả. Chị chợt phát hiện một khi có tiền đề này, rất nhiều chuyện bỗng trở nên không còn phức tạp nữa, vì sao ba chị lại vội vã cưới Hạ Tùng Quân như vậy, có phải đây là di nguyện của mẹ chị hay không? Cố Phi Tuyền từng nói với chị, anh ta đã từng nhìn thấy ba chị giữa đêm khuya ôm di vật của mẹ mà rơi lệ. Chị không cho rằng ông yêu Hạ Tùng Quân, cho dù có áy náy, ba chị là một thương nhân, hơn nữa còn là một người đàn ông danh lợi đều thành công, ông làm ra liên tiếp nhiều chuyện, như dứt bỏ thân phận chị là con gái ông, từ góc độ của những người bàng quan mà xem, thì thật ngu xuẩn. Chỉ có một giải thích duy nhất, đó chính là không cần thiết, không cần thiết phải tuyệt tình như vậy, tuyệt tình đến khiến người người lên án."
"Chị lần theo manh mối này, quay trở về suy nghĩ ban đầu, vậy mẹ chị vì sao lại muốn ông cưới Hạ Tùng Quân đây? Thứ nhất, ông ấy xác thật đã làm chuyện có lỗi với Hạ Tùng Quân; thứ hai, mẹ chị không yêu ba chị, không để bụng, hay do bà quá yêu ba chị, yêu đến không để bụng chuyện ông có người đàn bà khác bên ngoài, thậm chí để ông đền bù sai lầm năm xưa, sau khi bà chết có thể lập tức cưới người khác."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cố Nghiên Thu hỏi nàng: "Em cảm thấy giữa hai loại giả thiết này loại nào có tính khả năng lớn hơn?"
Lâm Duyệt Vi không dám nói, nhưng trong lòng nàng đã có đáp án.
Giả thiết thứ nhất có khả năng hơn, dưới loại tình huống thứ hai, nếu thật sự yêu một người, thì tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện thế này, trừ khi Thẩm Hoài Du là một thánh mẫu quên mình vì người, nếu bà thật là một thánh mẫu, vậy sao lúc còn sống không nhường lại địa vị Cố phu nhân cho Hạ Tùng Quân, mà phải đợi sau khi qua đời mới để lại di nguyện. Cố Hòa lập tức cưới người khác, cũng gián tiếp chứng minh di nguyện của Thẩm Hoài Du có bao nhiêu mãnh liệt.
Lâm Duyệt Vi không biết trên đời có còn loại người này hay không, dù sao nàng khẳng định không phải vậy. Nếu nàng biết Cố Nghiên Thu có tiểu tam bên ngoài, nàng chắc chắn sẽ đánh cô một trận trước cho bỏ ghét, sau đó sẽ bắt cô "tịnh thân" rồi lăn đi càng xa càng tốt, tốt nhất cả đời cô phải khốn khổ và thất vọng.
Cố Nghiên Thu rất bình tĩnh mà nói: "Chị cảm thấy khả năng đầu tiên, mẹ chị không yêu ba chị."
Lâm Duyệt Vi không tiện phát biểu ý kiến về chuyện nhà họ Cố, chỉ có thể nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng, cho Cố Nghiên Thu biết nàng còn đang nghe, để cô tiếp tục nói.
Cố Nghiên Thu nói: "Có ba chứng cứ chứng minh điều này, nhưng đều không được xác thực, suy đoán của chị chiếm đa số. Thứ nhất, chính là như chị vừa mới nói cùng em, mẹ chị rất có khả năng là người thúc đẩy ba chị cưới Hạ Tùng Quân; thứ hai, căn cứ theo những gì Cố Phi Tuyền từng nói, lúc còn là học sinh anh ta đã từng gặp mẹ chị, có khả năng rất lớn bà biết đến sự tồn tại của anh ta, đương nhiên cũng có khả năng bà đã sớm biết sự tồn tại của hai mẹ con Hạ Tùng Quân; thứ ba, ấn tượng của chị về mẹ trong nhiều năm qua, là một người rất...... Dùng lời hợp lý nhất chính là Phật, không phải thuận theo tự nhiên bởi vì những gì không chiếm được, mà do bà thật sự hoàn toàn không để bụng bất kỳ điều gì, một người sống trên đời có phải nên có hoặc nhiều hoặc ít tham vọng trần tục hay không, chị có, em cũng có."
Con ngựa thuần khiết đột nhiên không kịp phòng ngừa ở trong đầu Lâm Duyệt Vi cất vó, nàng thay đổi dáng ngồi, nghiêm chỉnh thần trí đang dao động.
Cố Nghiên Thu nói: "Nhưng chị chưa từng thấy, chưa từng thấy bà bởi vì chuyện này chuyện kia mà kích động bao giờ, công ty của ba chị kiếm lời được thùng tiền đầu tiên, hay góp vốn thành công, chị thi đậu vào trường chuyên, trong mọi chuyện, dường chỉ mỗi mình ba chị cao hứng, còn mẹ chị...... Cũng không phải thờ ơ, bà cũng sẽ vui vẻ vì cả nhà, nhưng loại cảm giác ấy tựa như, ba với chị là người một nhà, còn bà thuộc về một nơi khác, ngay cả sự vui vẻ cũng cách xa nhau.
"Bà không có cuộc sống riêng tư, không có người nhà không có bạn bè, cũng không giống mẹ em ở bên ngoài có hội chị em để tâm sự, cùng trượng phu ân ái có thừa, ngẫu nhiên sẽ ra ngoài hưởng tuần trăng mật. Ba chị mỗi lần muốn dẫn bà ra ngoài hẹn hò, chị từng nghe ông mời rất nhiều lần, nhưng thông thường mời mười lần bà mới đáp ứng một lần, em cảm thấy đây là yêu sao?
"Còn nữa, nếu nói một suy đoán chỉ do trùng hợp, nhưng nhiều sự trùng hợp đến vậy sẽ vẫn là trùng hợp sao? Ít nhất cũng có xác suất 70-80% kết luận đây là sự thật."
Trong đầu Lâm Duyệt Vi bỗng xuất hiện một vấn đề, đang nghĩ xem nàng có nên hỏi hay không, thì Cố Nghiên Thu đã đưa ra cùng một câu hỏi.
"Nếu người bà ấy yêu không phải ba chị, vậy thì rốt cuộc bà yêu ai?"
"Cũng có khả năng bà không yêu ai."
"Bà xác thật không yêu ai."
"Cái gì?" Lâm Duyệt Vi vì giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của cô mà giật mình, đó không phải mẹ cô sao? Sao lại đột nhiên trở nên vô lễ vậy.
"Người chết như đèn tắt, còn nói yêu hay không yêu, thật quá hư ảo, không phải sao?" Cố Nghiên Thu bổ sung.
"...... Phải." Lâm Duyệt Vi nghĩ, hẳn còn điều gì khác.
Chưa cho nàng thời gian tự hỏi ra kết quả, Cố Nghiên Thu lại nói: "Em còn nhớ bà ngoại chị không? Lần trước khi bà ngã xuống khỏi xe lăn."
"Nhớ rõ."
"Em còn nhớ lúc ấy chúng ta đang làm gì không?"
"Làm gì?"
"Em cố nhớ lại một chút."
Cố nhớ lại một chút.
Lâm Duyệt Vi nheo mắt. Lúc ấy Cố Nghiên Thu vào phòng trong tìm album ảnh, nàng phụ trách ở bên ngoài với Cao lão thái thái, sau đó Cố Nghiên Thu bước ra, nàng mới vừa đi qua chỗ Cố Nghiên Thu, còn chưa kịp nói hai câu, Cao lão thái thái đã té ngã ở cách đó không xa.
"Làm gì......" Lâm Duyệt Vi lẩm bẩm, nghĩ đi nghĩ lại về đoạn ký ức ấy, trong đầu đột nhiên chợt lóe linh quang, "Chẳng lẽ bởi vì hai chúng ta?"
"Chị không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác."
"Vì sao?"
"Chị nghĩ, có phải bà đã tưởng tượng hai chúng ta thành người khác hay không, hoặc giả một màn này đã từng xuất hiện trước mắt bà, mà để lại ấn tượng rất sâu trong lòng bà, tạo thành một bóng ma tâm lý." Cố Nghiên Thu nói, "Còn nữa, em từng nói khi bà ngoại ngã xuống, từng nói mấy chữ đứt quãng."
"Không, ở, không, ba. Mấy chữ này."
"Chữ duy nhất chúng ta có thể đại khái khẳng định chính là, chữ ba , hẳn chỉ ông ngoại đã qua đời, chử thứ ba không đoán được, nhưng nếu suy nghĩ theo hướng của hai chữ đầu, thì dễ hiểu hơn."
Lâm Duyệt Vi đột nhiên nhanh trí, bình tĩnh mà nói ra: "Không thể ở bên nhau."
"Giống những gì chị nghĩ."
"Trình Dũng ở huyện Cao Sơn từng nói, anh ta từng thấy mẹ chị tới tìm bà ngoại, nhưng bà ngoại đã đuổi mẹ chị đi, lúc ấy trên mặt mẹ còn nước mắt; chủ nhiệm Phương ở viện dưỡng lão cũng từng nói, cứ cách nửa năm lại tới thăm bà ngoại một lần, có lúc rất tốt, nhưng đại đa số thời gian đều sẽ khiến bà ngoại tức giận, lão thái thái động một chút thì sẽ ra tay, chị vẫn luôn không nghĩ ra phải có thâm cừu đại hận thế nào mới có thể khiến mẹ con trở mặt thành thù. Trong lòng một người phụ nữ, ai sẽ quan trọng nhất?"
"Chồng và con cái."
"Đúng vậy, chồng và con, ông ngoại chị đã qua đời, lại không biết qua đời như thế nào, Trình Dũng từng hỏi qua, nhưng bà ngoại đối với chuyện này giữ kín như bưng. Bà đối với cái chết của chồng giữ kín như bưng, về chuyện bà có con gái cũng ngậm miệng chưa từng đề cập tới, đây là vì lý do gì? Có một ngày con gái bỗng tới thăm, người mẹ lại nổi giận đùng đùng, thậm chí không chịu nhận con, trực tiếp đuổi ra khỏi nhà, em cảm thấy, đây lại vì lý do gì?"
"Cái chết của chồng có liên quan tới con gái?" Lâm Duyệt Vi nhíu mi. Ngoại trừ có thể lý giải như vậy, nàng nghĩ không ra bất kỳ liên hệ nào khác, hai người đều là chí thân chí ái, bỏ rơi bên nào cũng không đành lòng, nếu cả hai đều không nhận, vậy hoặc do chồng và con gái đứng chung một trận tuyến, làm gì đó khiến bà tức giận, hoặc do một người tổn thương người còn lại, hoặc có khả năng rất lớn một người là nguyên nhân dẫn tới cái chết của người kia. Nếu như trường hợp một, lão thái thái sẽ không lưu giữ di ảnh của ông ngoại Cố Nghiên Thu, ngày ngày cung phụng.
Cố Nghiên Thu không trả lời vấn đề này, đề ra một vấn đề khác: "Em cảm thấy chuyện gì sẽ khiến một người mẹ canh cánh trong lòng hơn suốt hai mươi năm không thể tiêu tan, tùy tiện hơi thổi gió lay cỏ đều sẽ khiến bà phản ứng rất lớn? Bà vì sao phải kiên quyết mà nói không thể ở bên nhau như vậy? Bà một thân một mình dọn đến huyện Cao Sơn khi đã ngoài năm mươi tuổi, vì sao lại muốn mạo hiểm lớn như vậy ở tuổi xế chiều mà rời xa quê hương, cuộc sống thất vọng sau đó của bà, rõ ràng nói lên rằng bà xa rời quê hương vì bị ép buộc."
Liên hệ tới những gì Cố Nghiên Thu nhắc tới lúc trước, Cao lão thái thái do nhìn thấy hai người đồng thời xuất hiện trước mắt, phản ứng mới lớn như vậy, cho nên......
Đồng tử Lâm Duyệt Vi bỗng chốc co lại.
Chẳng lẽ là......
Màn đối thoại với cô gái phục vụ viên ở quán lẩu huyện Cao Sơn cũng đồng thời khắc họa dưới mi mắt nàng.
- Tôi cũng có bạn gái, nhưng người nhà tôi không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau.
- Hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa đã hai năm rồi, bọn họ vẫn giữ tư tưởng cổ hủ, nói cái gì nam với nữ mới là thiên kinh địa nghĩa, nữ cùng nữ chính là đại nghịch bất đạo, ảnh hưởng nhân luân, sau này xuống hoàng tuyền sẽ phải xin lỗi tổ tông.
Cố Nghiên Thu thở ra một hơi dài: "Điều này trước đó đều do chị suy đoán."
Lâm Duyệt Vi chờ cô nói tiếp.
Cố Nghiên Thu nói: "Nhưng những gì Lưu tiên sinh tra được lại nói với chị rằng, đây không còn là suy đoán nữa, mà là sự thật. Ngoại trừ việc điều tra mẹ con Hạ Tùng Quân không có tiến triển ra, những suy đoán trước đó đều là sự thật."
Vậy nên Cố Nghiên Thu đã tới thăm Thôn Dương Thanh năm ấy -- hiện tại đã nhập vào một thành phố cấp thấp, Thôn Dương Thanh sớm đã không còn nữa. Thời thế đổi thay, muốn điều tra rõ ràng thật rất cực khổ, nhưng những chuyện đã từng xảy ra, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết.
Lưu tiên sinh tìm được cậu của Thẩm Hoài Du, cũng chính là em trai của ông ngoại Cố Nghiên Thu, ông cậu ba. Trở về ba mươi năm trước, anh em trong nhà đều ở cùng một thôn, sáng nghe gà gáy tối nghe chó sủa, nhà ai có động tĩnh gì thì toàn thôn đều biết.
Ông cậu ba năm nay cũng đã hơn bảy mươi, hàm mang răng giả, con cái tranh nhau, muốn đưa ông vào thành phố để ở, bây giờ có cuộc sống rất an nhàn, mặt mày hồng hào.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Cố Nghiên Thu, ông đã nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, thở dài nói một chữ: "Giống."
Ông rít hai hơi thuốc, lại nói: "Rất giống."
Cố Nghiên Thu nói: "Ông cậu ba."
Ông cậu ba "Aizzz" một tiếng, xem như đồng ý, nói: "Lớn lên rất giống mẹ con, xinh đẹp như nhau." Ánh mắt vẩn đục của ông nhíu lại, mang theo thần sắc hoài niệm nhớ lại một số chuyện xưa, "Lúc ấy tiểu Du, cũng chính là mẹ con, là đứa con gái xinh đẹp nổi danh làng trên xóm dưới, rõ ràng lớn lên ở vùng nông thôn, vậy mà cho dù là dáng vẻ hay làn da đều không khác gì các cô gái thành phố, lúc nàng mười ba mười bốn tuổi, người tới cầu thân nhiều đến đạp vỡ ngạch cửa."
"Đại ca, cũng chính là ông ngoại con, ông ấy tên Thẩm Hạ. Đại ca lúc nào cũng quơ lấy một cây đòn gánh đánh đuổi người cầu thân ra ngoài, đại tẩu thì xoa eo ở cửa mắng: một đám đều không biết xấu hổ đúng không? Nói bao nhiêu lần rồi, khuê nữ nhà ta muốn học thi vào đại học, không gấp kết hôn, đều cút hết cho ta. "
Cố Nghiên Thu lộ ra vài phần nghi hoặc.
Ông cậu ba giải thích nói: "Con không biết, vào thời bấy giờ, nếu không nói rõ ràng nói tàn nhẫn, thì sẽ còn cả một đống phiền toái sau đó kéo tới, đại ca đại tẩu đuổi đi một đợt lại tới một đợt, giống như ruồi bọ đánh mãi không chết hết vậy, tiểu Du trước học, sau mới lo gia sự, hai người chọn cho con bé một cái tên đẹp, bảo bọc như hòn ngọc quý, ai mà không biết bọn họ có tâm tư gì chứ.
"Đại ca, điều tra từng tên tiểu tử tới cầu thân, rồi mới tìm cha mẹ bọn họ giáo dục một phen, thật sự không được thì phải dùng đòn gánh đánh, vừa đánh vừa mắng: làm người không biết tốt xấu, làm người không biết tốt xấu, một đám chết tiệt, tránh xa con gái tao một chút , sau đó còn chế cho tiểu Du một lọ nước ớt cay, loại có thể phun, nhìn thấy ai không có hảo ý thì lập tức phun vào mặt bọn chúng."
Cố Nghiên Thu mỉm cười, cô hoàn toàn không biết gì về quá khứ của người thân, theo những gì ông cậu ba nói, trong đầu cô bỗng xuất hiện một số hình ảnh cụ thể.
Rõ ràng quá trình trưởng thành của mẹ cô cũng thật không dễ dàng, lúc nào cũng khiến ông bà ngoại rầu thúi ruột.
Ông cậu ba híp mắt cười cười: "Tiểu Du cũng rất nhẫn tâm, đâu chỉ dùng nước ớt cay, ai tới là mắng người ấy, chút tình cảm cũng không lưu. Hơn nữa đều là bọn con nít choai choai, nhà ai mà không phải kiếm miếng ăn a, cho dù có chơi bời lêu lổng vừa thấy trận thế như vậy cũng biết khó mà lui, làm người không thể không biết xấu hổ mà đúng không?"
Lâm Duyệt Vi cũng cười theo, trong lòng lại dâng lên một tia nghi ngờ: Tiểu Du qua lời kể của ông cậu ba, hoàn toàn trái ngược với tính cách của Thẩm Hoài Du mà nàng biết, vậy rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì?
"Tiểu Du không phụ sự mong đợi của mọi người thi đỗ vào đại học, con bé là học sinh cao trung đầu tiên trong thôn chúng ta, cũng là sinh viên đại học đầu tiên, còn là sinh viên đại học đỗ vào một trường danh tiếng đầu tiên, thời bấy giờ đại học không dễ vào như bây giờ, muốn thi đậu quả không dễ dàng. Toàn thôn chúng ta, nhà nào cũng giăng đèn kết hoa, đại ca mở tiệc liên hoan, lúc ấy là một chuyện đại hỉ của toàn thôn. Chúng ta, đặc biệt là đại ca đại tẩu, ngày tốt lành rốt cuộc cũng tới. Bọn lưu manh trong thôn cũng không dám đến cầu hôn nữa, sinh viên đại học, bọn họ xứng sao? Chỉ cần ở xa xa được nhìn thấy tiểu Du thôi cũng đã là vinh hạnh rồi."
"Chỉ là chúng ta không ngờ......" Ông cậu ba rít thuốc, giọng nói trở nên buồn man mác, dừng câu chuyện lại.
Cố Nghiên Thu tuần tự bóp lấy từng đốt ngón tay, bưng cốc nước trong tầm tay uống một miếng nước.
Sương khói lượn lờ bên môi ông cậu ba, ông thở dài: "Chúng ta không ngờ, một đứa bé tốt đẹp thông minh hiếu thuận như thế lại biến thành như vậy."
"Biến thành gì ạ?"
Ông cậu ba liếc nhìn cô, rồi lại nhìn chung quanh, dường như nhớ tới điều gì, lắc đầu nói: "Quên mất, thế đạo không giống nhau nữa rồi." Ông xoay chuyển đề tài, nói, "Nhưng vào thời của chúng ta điều ấy là không thể, con gái với con gái ở bên nhau, còn muốn kết hôn, giống chuyện bình thường sao?"
Cố Nghiên Thu: "Ngài nói cái gì?"
Ông cậu ba nói: "Vào kỳ nghỉ hè đại học năm thứ nhất, mẹ con dẫn một cô bạn nữ về nhà, một đứa con gái thành phố, ăn mặc phú quý, đại ca đại tẩu còn mang con gà mái đẻ trứng duy nhất trong nhà ra hầm canh, chiêu đãi khách, nếu biết rằng nó là...... Là...... đứa biến tiểu Du thành như vậy, đừng nói gà, cho dù là một hạt gạo đại ca cũng không cho nó ăn."
Ông cậu ba lại đánh giá Cố Nghiên Thu, vừa vui mừng vừa thương tiếc nói: "Cũng may con bé sau đó cũng biết lạc đường quay lại, đi vào chính đạo, còn có con, đại ca dưới suối vàng có linh thiên hẳn cũng sẽ nhắm mắt."
"Ông cậu ba, ngài nói tiếp đi ạ."
"Ta nói tiếp." Ông cậu ba hít mây nhả khói, sương khói trong không khí càng ngày càng nhiều, ông chậm rãi mở miệng, "Sau đó ta mới biết. Kỳ nghỉ hè năm ấy, bạn học của tiểu Du ở nhà nàng ngây người qua mười ngày, sau đó thì trở về thành phố, tiểu Du cũng theo nó đi. Hôm con bé đi, ta còn kêu con bé ở lại, nhưng nàng rất kiên quyết, mắt tựa hồ hơi đỏ, hiện tại nhớ không rõ nữa, có thể do ta nhớ lầm đi."
Ông cậu ba: "Lúc ấy ta không nghĩ nhiều như vậy, nhưng kỳ nghỉ đông năm ấy, tiểu Du cũng không trở về, ta hỏi đại ca đại tẩu, đại ca đại tẩu trầm mặc trong chốc lát, nói con bé ăn tết muốn ở trong thành phố làm công kiếm tiền, bây giờ gọi là cái gì vừa học vừa làm. Ta nào hiểu a, chỉ biết oán giận cho dù tiết kiệm tiền học cũng không thể mấy năm liên tục không trở về. Lúc ấy đại ca đại tẩu không nói gì.
"Kỳ nghỉ hè năm thứ hai, nàng vẫn không trở về, đại ca lại nói nàng đang làm công, kỳ nghỉ hè cứ như vậy kéo dài trong thê lương, ta vẫn không hoài nghi. Bây giờ ngẫm lại ta thật là ngốc, đại tẩu ở bên cạnh lúc nào cũng đỏ hoe mắt như sắp khóc, vậy mà ta lại không nghĩ ra. Năm thứ ba, năm thứ tư, lễ mừng năm mới năm thứ tư nàng mới trở về, nhưng không khí ở nhà đại ca rất kỳ quái, vừa qua giao thừa, đầu năm mùng một nàng lại đi mất.
"Lúc này ta mới phát hiện chỗ không ổn, ta đi hỏi đại ca đại tẩu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, đại ca không nói lời nào, ảnh chưa bao giờ hút thuốc, học phí của tiểu Du rất mắc, mỗi một phân tiền đều moi ra từ kẽ răng, hôm ấy đại ca đã hút hết một bao thuốc của ta, đại tẩu cuối cùng cũng chịu nói với ta trong tiếng khóc lóc đứt quãng, hóa ra từ kỳ nghỉ hè năm thứ nhất người bạn nữ tiểu Du dẫn về đã không đơn thuần là bạn học, mà là bạn gái, con nói xem có hoang đường hay không."
Trong lòng Cố Nghiên Thu chỉ có một ý niệm: Quả nhiên.
Là quả nhiên, mà không phải cư nhiên.
Ông cậu ba tiếp tục nói: "Đại ca nổi trận lôi đình, hai cha con ầm ĩ một trận, đại ca đuổi tiểu Du ra khỏi nhà. Cho nên kỳ nghỉ hè năm ấy tiểu Du chỉ ở lại nhà mười ngày rồi đi mất, sau đó cũng không về nữa. Kỳ nghỉ đông năm cuối đại học, nàng trở về, cũng không phải có chuyển cơ, mà do nàng muốn tới một thành phố khác xa hơn để sống, gọi là Yến Ninh, sống cùng bạn gái, chỉ trở về thông tri ba mẹ một chút."
Ông cậu ba cười khổ nói: "Cũng không biết đứa nhỏ này bị làm sao, ăn quả cân quyết tâm, vì một cô bạn gái chẳng ra cái gì cả, ngay cả cha mẹ dưỡng dục nàng nhiều năm như thế, vất vả đưa nàng vào đại học, nói bỏ liền bỏ, đồ vong ân bội nghĩa."
"Sau đó thế nào ạ?"
"Sau đó ta không gặp nó nữa."
"Sau đó không gặp lại lần nào?"
"Không có, sau khi ta dọn vào thành phố, thôn cũng bị hủy, xây dựng khu công nghiệp mới, sau đó hình như nàng có về, nhưng có lẽ không tìm thấy nhà đâu."
Cố Nghiên Thu trầm mặc một lúc, hỏi: "Ông ngoại con làm sao lại chết?"
Ông cậu ba dùng sức hút một ngụm thuốc, sau một lúc lâu, mới đổi giọng nói: "Tai nạn giao thông."
"Sao lại xảy ra tai nạn?"
"Rất lâu trước đây, chắc cũng vài thập niên rồi, sau khi mẹ con tốt nghiệp đại học khoảng một hai năm." Ông cậu ba híp mắt, không muốn nhớ lại đoạn hồi ức đau thương ấy trong quá khứ, "Quốc gia khởi công xây dựng đập thuỷ lợi, chính phủ chi ngân sách, đại ca có vận khí tốt, vị trí nhà anh ấy nằm ở chỗ tốt, chiếm tiện nghi rất lớn, có người nhìn anh ấy đến đỏ mắt, muốn cùng anh ấy đổi, vậy con nói xem có cái gì để đổi? Nông dân chúng ta chỉ có cái mạng là đáng tiền thôi. Sau đó hai nhà náo loạn thành mâu thuẫn."
"Nếu biết anh ấy sẽ xảy ra chuyện, ta khẳng định không khuyên anh ấy uống cốc rượu ấy." Ông cậu ba hít sâu một ngụm khói, uống miếng nước thấm giọng, hai ngón tay già nua nhịn không được run lên.
Cố Nghiên Thu đợi trong chốc lát, mới nghe ông run giọng tiếp tục nói:
"Trưởng thôn có đứa con trai, đã kết hôn, cưới một cô gái trong huyện, rất có tiền. Tiệc rượu đãi ở huyện thành, bao cả một khách sạn lớn, mời tới mười bàn, hơn phân nửa người trong thôn tới dự. Trên bàn cơm hai bên nổi lên tranh chấp, dù sao người ta cũng đang kết hôn, đương nhiên không thể gây chuyện, chúng ta đều nghĩ một sự nhịn chín sự lành, đừng phá hỉ sự. Ai biết cô vợ bên nhà ấy bắt đầu ồn ào, nói con gái Thẩm Hạ, Thẩm Hoài Du là đứa đồng tính luyến ái biến thái, đại ca sửng sốt một chút, ta cũng sửng sốt, không biết sao bà ta lại biết, hơn nữa còn biết nhiều đến vậy, biết cô sinh viên năm ấy tới nhà chúng ta làm khách không phải bạn học bình thường của nàng, mà là bạn gái."
Ông cậu ba chà xát tay, tựa hồ có chút lạnh, Cố Nghiên Thu rót cốc nước ấm cho ông, để ông làm ấm trong tay.
"Cuối cùng chủ nhà ra mặt, người đàn bà ấy mới câm miệng. Nhưng hơn phân nửa người trong thôn đều tới dự, chuyện này ồn ào đến mọi người đều biết, sau này biết sống thế nào? Đại ca chỉ lo buồn rầu uống rượu, cuối cùng anh ấy nói ảnh ăn không vô phải đi về trước, ta liền đáp ứng, tính trở về sẽ thương lượng đối sách."
Ông cậu ba nâng ly nước uống một ngụm nước ấm, rồi rùng mình thong thả mà bình ổn đặt xuống, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn mặt bàn: "Ai ngờ buổi tối đó, anh ấy đi rồi, thì không thể quay trở về nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.