Chương 30: Bất Khuất 2
Úc Vũ Trúc
23/04/2023
Lâm Giang chấp nhận phương thức giáo dục của Lâm Thanh Uyển, cũng bắt đầu tích cực phối hợp trị liệu, cho dù hắn biết vô dụng, nhưng nữ nhi bưng thuốc đến hắn đều uống, Từ đại phu cách một ngày châm cứu cho hắn một lần...
Lâm Ngọc Tân thấy phụ thân tích cực phối hợp trị liệu như thế, trong lòng càng vui vẻ, bắt đầu ngóng trông người đi kinh thành mời đại phu mang về tin tức tốt.
Nhân tài đi kinh thành xuất phát chưa được hai ngày, Lư Chân đã mang theo hai ngàn cấm vệ quân một đường nhanh chóng đi tới Dương Châu.
Là quan sát sứ Giang Nam, Lâm Giang đã nhận được tin tức sớm hơn nửa ngày.
Hắn từ trên giường bệnh đứng dậy, sai người giúp hắn mặc quan phục. "Uyển tỷ nhi, Lư Chân hơn phân nửa còn mang thánh chỉ đến, muội ở nhà chuẩn bị tiếp chỉ, ta đi đón hắn.”
Lâm Thanh Uyển giật giật khóe miệng, trực tiếp ôm quan phục lên ném vào vào lòng Kinh Trập nói: "Cất đi.”
Kinh Trập chỉ liếc mắt nhìn lão gia một cái, ôm quan phục liền chạy ra ngoài.
Lâm Thanh Uyển đè Lâm Giang xuống nói: “Bây giờ huynh là người bệnh sắp chết, chỉ cần ở nhà chờ là được. Chuyện đón người sai Lưu Bái và Tôn Hòe đi.”
Lời này nói rất không khách khí, Lâm Ngọc Tân đang sốt ruột kinh ngạc nhìn tiểu cô, chỉ thấy trên mặt nàng có chút giận dữ, liền hiểu được, tiểu cô đây là đau lòng phụ thân không yêu quý thân thể của mình.
Vành mắt Lâm Ngọc Tân lại đỏ lên, nàng cũng tiến lên đè phụ thân lại. "Phụ thân, cha ở nhà nghỉ ngơi đi, để Lưu bá bá cùng Tôn bá bá đi đón Lư đại nhân là được rồi, hiện giờ chuyện trong nha môn không phải đều giao cho bọn họ sao?”
Lâm Giang thở dài: "Nhưng Lư Chân thật sự là vì Lâm gia ta mà đến, nhà chúng ta cũng nên phái một người đi.”
Lư Chân là sứ giả, nhà bọn họ cũng không thể quá mức lãnh đạm, phái hạ nhân đi hiển nhiên là không được, cũng không thể để Lâm Thanh Uyển đi?
Chạy ra ngoài thành đón người, rất mệt mỏi, trong chốc lát còn phải đi uống rượu với đám người Lư Chân, trong một đám đại nam nhân trà trộn vào một cô nương nũng nịu thành thể thống gì?
Hơn nữa Lâm Giang cũng đau lòng.
Lâm Thanh Uyển còn không đợi hắn nghĩ xong đã nói: "Để Thượng Minh Viễn đi.”
"Ai?" Lâm Giang trừng mắt.
Lâm Thanh Uyển đã trực tiếp xoay người phân phó Cốc Vũ: "Đi tìm biểu thiếu gia tới.”
Lâm Giang và Lâm Ngọc Tân đều là vẻ mặt không tin tưởng: "Hắn? Hắn có thể làm được không?”
Lâm Thanh Uyển lại khẳng định gật đầu nói: "Hắn nhất định có thể làm được.”
Thượng Minh Viễn đi ra ngoài chơi, hạ nhân Lâm phủ cuối cùng tìm được Thượng Minh Viễn trong Nhạc Phường.
Không trách Lâm Giang và Lâm Ngọc Tân hoài nghi quyết định của Lâm Thanh Uyển, thật sự là Thượng Minh Viễn làm cho người ta có cảm giác quá không đáng tin cậy.
Sau khi xác định dượng nhất thời không chết được, mà lão thái thái lại không đồng ý cho hắn trở về Tô Châu, hắn liền có chút buông thả bản thân.
Mỗi ngày ra cửa không phải đi uống rượu chơi với bằng hữu mới quen biết thì là đến Nhạc Phường tìm người chơi đùa, nếu không phải gác cổng Lâm phủ sâm nghiêm, hơn phân nửa còn có thể kéo dài đến nửa đêm mới trở về.
Hắn ngược lại muốn đêm không về nhà, nhưng chỉ cần nghĩ đến trong Lâm phủ còn có dượng, lá gan vốn không lớn của hắn lại càng nhỏ hơn.
Nghe nói Lâm Thanh Uyển tìm hắn, Thượng Minh Viễn liền sửa sang lại xiêm y, hí ha hí hửng chạy về, kết quả vừa vào cửa liền thấy được khuôn mặt lạnh lùng của dượng.
Thượng Minh Viễn liền nhịn không được rùng mình một cái, muốn lui ra ngoài đã không còn kịp nữa, chỉ có thể cúi đầu đi vào thỉnh an.
Ngửi thấy mùi son phấn trên người hắn, Lâm Giang liền không khỏi nhíu mày, đứa cháu này đời này hỏng ở hai chữ tài sắc, hiện giờ xem ra là không thể cứu chữa.
Lâm Thanh Uyển lại mặc kệ những thứ này, nàng chỉ biết Thượng Minh Viễn ứng phó nhân tình vẫn có chút bản lĩnh, cho nên nàng trực tiếp nói: "Buổi chiều Lư đô hộ mang theo cấm quân vào thành, trong công việc tự có Lưu đại nhân cùng Tôn đại nhân đi chiêu đãi, nhưng Lâm gia chúng ta cũng phải xuất hiện một người, dù sao bọn họ cũng là vì Lâm gia mà đến.”
"Nhưng dượng con bệnh nặng, mà ta và Ngọc Tân cũng không tiện, cho nên việc này còn phải cầu con, thế chất có rảnh hỗ trợ không?”
Thượng Minh Viễn trong lòng căng thẳng, hắn còn chưa từng phụ trách chuyện lớn như vậy, bị ánh mắt tín nhiệm của Lâm Thanh Uyển nhìn thấy vừa kích động vừa khẩn trương, hắn lắp bắp một chút nói: "Con, con được không?”
Lâm Thanh Uyển cười nói: "Chỉ là uống chút rượu với mấy người Lư đại nhân, chiêu đãi bọn họ dùng cơm, có cái gì không được?”
Lâm Thanh Uyển nhẹ giọng nói: "Con xem nơi này làm nhà mình, cứ xem bọn họ là khách nhân tới cửa chiêu đãi là được. Khách hiền lành thì khách khí một chút, khách ác, con cũng không cần nhẫn nhịn.”
Lời này nói mười phần tự tin, Thượng Minh Viễn đang thấp thỏm an tâm hơn một chút.
Sắc mặt Lâm Giang cũng hòa hoãn lại, nói: "Ta bảo Lâm quản gia đi cùng con, ông ấy sẽ nhắc nhở con. Con là cháu trai vợ của ta, lại là ta ủy thác con đi, chỉ cần cam đảm hơn là được.”
Thượng Minh Viễn vụng trộm nhìn Lâm Thanh Uyển, trên mặt Lâm Thanh Uyển cười nhạt, nhẹ nhàng nhìn lướt qua hắn một cái, hắn nhịn không được ưỡn sống lưng lên, nhịn không được nghĩ: Lâm cô cô là một cô nương nhỏ hơn ta đều có thể làm nên chuyện, chẳng lẽ một nam tử trưởng thành như ta còn sợ sao?
Thượng Minh Viễn hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi thay quần.
Lâm Thanh Uyển gọi Cốc Vũ nói: "Triệu quản sự có ở trong nhà không?”
"Không có ở đây, sáng sớm đã đi ra ngoài, hẳn là đi biệt viện Triệu gia.”
"Phân phó xuống, nếu ông ta trở về chặn tai che mặt ông ta lại, đừng để ông ta biết biểu thiếu gia làm gì.”
Vị Triệu quản sự này mặc dù đi theo Thượng Minh Viễn, nhưng hiển nhiên không phải người của Thượng Minh Viễn. Ngay ngày hôm sau hội đấu giá liền chạy về phía Triệu Thắng, mấy ngày nay càng là ngày ngày đi đến biệt viện Triệu gia báo danh.
Tuy nói ông ta không phải người của Lâm gia, nhưng trong lòng Lâm Thanh Uyển vẫn ghét đến không chịu nổi, đối với vị Nhị phu nhân Thượng gia kia càng thêm đề phòng.
Nàng cũng không bỏ sót vẻ chán ghét cùng tức giận của Lâm Giang khi nhắc tới Thượng nhị phu nhân cùng Triệu gia.
Nàng không quản được Triệu quản sự, nhưng vào Lâm phủ, nàng lại có thể chi phối ông ta, ông ta có thể nghe được cái gì, có thể nhìn thấy cái gì cũng sẽ do nàng quyết định.
Lâm Ngọc Tân thấy phụ thân tích cực phối hợp trị liệu như thế, trong lòng càng vui vẻ, bắt đầu ngóng trông người đi kinh thành mời đại phu mang về tin tức tốt.
Nhân tài đi kinh thành xuất phát chưa được hai ngày, Lư Chân đã mang theo hai ngàn cấm vệ quân một đường nhanh chóng đi tới Dương Châu.
Là quan sát sứ Giang Nam, Lâm Giang đã nhận được tin tức sớm hơn nửa ngày.
Hắn từ trên giường bệnh đứng dậy, sai người giúp hắn mặc quan phục. "Uyển tỷ nhi, Lư Chân hơn phân nửa còn mang thánh chỉ đến, muội ở nhà chuẩn bị tiếp chỉ, ta đi đón hắn.”
Lâm Thanh Uyển giật giật khóe miệng, trực tiếp ôm quan phục lên ném vào vào lòng Kinh Trập nói: "Cất đi.”
Kinh Trập chỉ liếc mắt nhìn lão gia một cái, ôm quan phục liền chạy ra ngoài.
Lâm Thanh Uyển đè Lâm Giang xuống nói: “Bây giờ huynh là người bệnh sắp chết, chỉ cần ở nhà chờ là được. Chuyện đón người sai Lưu Bái và Tôn Hòe đi.”
Lời này nói rất không khách khí, Lâm Ngọc Tân đang sốt ruột kinh ngạc nhìn tiểu cô, chỉ thấy trên mặt nàng có chút giận dữ, liền hiểu được, tiểu cô đây là đau lòng phụ thân không yêu quý thân thể của mình.
Vành mắt Lâm Ngọc Tân lại đỏ lên, nàng cũng tiến lên đè phụ thân lại. "Phụ thân, cha ở nhà nghỉ ngơi đi, để Lưu bá bá cùng Tôn bá bá đi đón Lư đại nhân là được rồi, hiện giờ chuyện trong nha môn không phải đều giao cho bọn họ sao?”
Lâm Giang thở dài: "Nhưng Lư Chân thật sự là vì Lâm gia ta mà đến, nhà chúng ta cũng nên phái một người đi.”
Lư Chân là sứ giả, nhà bọn họ cũng không thể quá mức lãnh đạm, phái hạ nhân đi hiển nhiên là không được, cũng không thể để Lâm Thanh Uyển đi?
Chạy ra ngoài thành đón người, rất mệt mỏi, trong chốc lát còn phải đi uống rượu với đám người Lư Chân, trong một đám đại nam nhân trà trộn vào một cô nương nũng nịu thành thể thống gì?
Hơn nữa Lâm Giang cũng đau lòng.
Lâm Thanh Uyển còn không đợi hắn nghĩ xong đã nói: "Để Thượng Minh Viễn đi.”
"Ai?" Lâm Giang trừng mắt.
Lâm Thanh Uyển đã trực tiếp xoay người phân phó Cốc Vũ: "Đi tìm biểu thiếu gia tới.”
Lâm Giang và Lâm Ngọc Tân đều là vẻ mặt không tin tưởng: "Hắn? Hắn có thể làm được không?”
Lâm Thanh Uyển lại khẳng định gật đầu nói: "Hắn nhất định có thể làm được.”
Thượng Minh Viễn đi ra ngoài chơi, hạ nhân Lâm phủ cuối cùng tìm được Thượng Minh Viễn trong Nhạc Phường.
Không trách Lâm Giang và Lâm Ngọc Tân hoài nghi quyết định của Lâm Thanh Uyển, thật sự là Thượng Minh Viễn làm cho người ta có cảm giác quá không đáng tin cậy.
Sau khi xác định dượng nhất thời không chết được, mà lão thái thái lại không đồng ý cho hắn trở về Tô Châu, hắn liền có chút buông thả bản thân.
Mỗi ngày ra cửa không phải đi uống rượu chơi với bằng hữu mới quen biết thì là đến Nhạc Phường tìm người chơi đùa, nếu không phải gác cổng Lâm phủ sâm nghiêm, hơn phân nửa còn có thể kéo dài đến nửa đêm mới trở về.
Hắn ngược lại muốn đêm không về nhà, nhưng chỉ cần nghĩ đến trong Lâm phủ còn có dượng, lá gan vốn không lớn của hắn lại càng nhỏ hơn.
Nghe nói Lâm Thanh Uyển tìm hắn, Thượng Minh Viễn liền sửa sang lại xiêm y, hí ha hí hửng chạy về, kết quả vừa vào cửa liền thấy được khuôn mặt lạnh lùng của dượng.
Thượng Minh Viễn liền nhịn không được rùng mình một cái, muốn lui ra ngoài đã không còn kịp nữa, chỉ có thể cúi đầu đi vào thỉnh an.
Ngửi thấy mùi son phấn trên người hắn, Lâm Giang liền không khỏi nhíu mày, đứa cháu này đời này hỏng ở hai chữ tài sắc, hiện giờ xem ra là không thể cứu chữa.
Lâm Thanh Uyển lại mặc kệ những thứ này, nàng chỉ biết Thượng Minh Viễn ứng phó nhân tình vẫn có chút bản lĩnh, cho nên nàng trực tiếp nói: "Buổi chiều Lư đô hộ mang theo cấm quân vào thành, trong công việc tự có Lưu đại nhân cùng Tôn đại nhân đi chiêu đãi, nhưng Lâm gia chúng ta cũng phải xuất hiện một người, dù sao bọn họ cũng là vì Lâm gia mà đến.”
"Nhưng dượng con bệnh nặng, mà ta và Ngọc Tân cũng không tiện, cho nên việc này còn phải cầu con, thế chất có rảnh hỗ trợ không?”
Thượng Minh Viễn trong lòng căng thẳng, hắn còn chưa từng phụ trách chuyện lớn như vậy, bị ánh mắt tín nhiệm của Lâm Thanh Uyển nhìn thấy vừa kích động vừa khẩn trương, hắn lắp bắp một chút nói: "Con, con được không?”
Lâm Thanh Uyển cười nói: "Chỉ là uống chút rượu với mấy người Lư đại nhân, chiêu đãi bọn họ dùng cơm, có cái gì không được?”
Lâm Thanh Uyển nhẹ giọng nói: "Con xem nơi này làm nhà mình, cứ xem bọn họ là khách nhân tới cửa chiêu đãi là được. Khách hiền lành thì khách khí một chút, khách ác, con cũng không cần nhẫn nhịn.”
Lời này nói mười phần tự tin, Thượng Minh Viễn đang thấp thỏm an tâm hơn một chút.
Sắc mặt Lâm Giang cũng hòa hoãn lại, nói: "Ta bảo Lâm quản gia đi cùng con, ông ấy sẽ nhắc nhở con. Con là cháu trai vợ của ta, lại là ta ủy thác con đi, chỉ cần cam đảm hơn là được.”
Thượng Minh Viễn vụng trộm nhìn Lâm Thanh Uyển, trên mặt Lâm Thanh Uyển cười nhạt, nhẹ nhàng nhìn lướt qua hắn một cái, hắn nhịn không được ưỡn sống lưng lên, nhịn không được nghĩ: Lâm cô cô là một cô nương nhỏ hơn ta đều có thể làm nên chuyện, chẳng lẽ một nam tử trưởng thành như ta còn sợ sao?
Thượng Minh Viễn hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi thay quần.
Lâm Thanh Uyển gọi Cốc Vũ nói: "Triệu quản sự có ở trong nhà không?”
"Không có ở đây, sáng sớm đã đi ra ngoài, hẳn là đi biệt viện Triệu gia.”
"Phân phó xuống, nếu ông ta trở về chặn tai che mặt ông ta lại, đừng để ông ta biết biểu thiếu gia làm gì.”
Vị Triệu quản sự này mặc dù đi theo Thượng Minh Viễn, nhưng hiển nhiên không phải người của Thượng Minh Viễn. Ngay ngày hôm sau hội đấu giá liền chạy về phía Triệu Thắng, mấy ngày nay càng là ngày ngày đi đến biệt viện Triệu gia báo danh.
Tuy nói ông ta không phải người của Lâm gia, nhưng trong lòng Lâm Thanh Uyển vẫn ghét đến không chịu nổi, đối với vị Nhị phu nhân Thượng gia kia càng thêm đề phòng.
Nàng cũng không bỏ sót vẻ chán ghét cùng tức giận của Lâm Giang khi nhắc tới Thượng nhị phu nhân cùng Triệu gia.
Nàng không quản được Triệu quản sự, nhưng vào Lâm phủ, nàng lại có thể chi phối ông ta, ông ta có thể nghe được cái gì, có thể nhìn thấy cái gì cũng sẽ do nàng quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.