Chương 50: Đồng Ý
Úc Vũ Trúc
04/10/2023
Ba vị tộc lão sửng sốt một lát, lúc này mới nhớ tới một chuyện quan trọng nhất, đúng vậy, Lâm thị vốn là người đứng đầu Giang Nam, hiện tại Lâm Giang bị bệnh, đợi hắn qua đời, hắn lại quyên góp nhiều sản nghiệp như vậy ra ngoài, vậy Lâm thị còn có tư cách gì ngồi ở vị trí chủ trì?
"Nhưng chót thì cũng có chỗ tốt của chót, ít nhất không cần lo lắng bốn nhà còn lại vì đoạt vị trí đầu tiên mà ra tay với Lâm thị." Lâm Giang nói: "Mấy năm tiếp theo Lâm thị phải làm chính là cố thủ Tô Châu, nâng đỡ việc học hành của gia đình, mau chóng cung cấp cho con cháu có thể nhập sĩ, bằng không, ngắn thì bảy tám năm, dài thì mười mấy năm, uy vọng Lâm thị lưu lại yếu bớt, không chỉ có tứ đại gia tộc, những hào tộc khác chỉ sợ cũng sẽ chen chúc mà đến, muốn chia một chén canh từ Lâm thị ta.”
Lâm Lục lo lắng: "Vậy làm thế nào, hiện tại Lâm thị không có con cháu làm quan trong triều, chỉ sợ, chỉ sợ..."
Lâm Giang khẽ giơ tay lên, an ủi ông cười nói: "Lục thúc yên tâm, uy thế của tổ phụ ta vẫn còn, hơn nữa ta ở trước mặt bệ hạ còn có chút tình mọn, còn có thể che chở Lâm thị vài năm. Huống chi..."
Hắn nhìn về phía Lâm Thanh Uyển cười nói: "Còn có Uyển tỷ nhi ở đây, nàng chính là nghĩa nữ của Hoàng hậu nương nương, là quận chúa bệ hạ thân phong, có thể thượng tấu.”
Ba vị tông lão ánh mắt sáng ngời, đúng vậy, nhà người khác có con cháu làm quan trong triều, Lâm thị bọn họ cũng có một quận chúa có thể thượng tấu, ngoại trừ quận chúa, còn có huyện chủ nữa cơ mà!
"Cho nên quan trọng nhất là năm năm sau khi ta đi, Lâm thị phải ổn định, vậy đương gia không thể nóng nảy." Lâm Giang chậm rãi nói: "Mà nhìn chung con cháu trong tộc, trong huynh đệ cùng thế hệ với ta chỉ có Ngũ Lang là ổn trọng nhất, phẩm tính cũng tốt nhất, cho nên sau khi suy nghĩ thật lâu ta mới chọn hắn.”
"Đương nhiên, việc lựa chọn tộc trưởng là vấn đề được cả tộc quan tâm, cho dù ta có quyền này cũng sẽ không tự định ra. Vì vậy gần hai tháng qua, ta viết thư hỏi ý kiến của các chủ nhà cùng tộc nhân học tập ở bên ngoài, đây là hồi âm của bọn họ. Ngoại trừ có sáu người tỏ vẻ nghi ngờ, năm mươi hai người còn lại đều tỏ vẻ tán thành, Bát thúc có thể xem một chút.”
Lâm Bát sắc mặt biến đổi, cũng không có đưa tay lấy những bức thư kia, Lâm Thập Nhất nói: "Vậy còn do dự cái gì, trực tiếp quyết định Ngũ Lang đi.”
Ông quay đầu nghiêm túc nói với Lâm Bát: "Bát ca, chuyện liên quan đến tương lai của Lâm thị, huynh cũng không thể hồ đồ, bởi vì tư lợi của bản thân mà hại tộc. Huynh tự hỏi đi, trong tộc ngoại trừ Ngũ Lang, còn có ai trong gia tộc phù hợp với vị trí tộc trưởng hơn không?"
Lâm Giang rưng rưng nước mắt nhìn Lâm Bát nói: "Bát thúc, hiện giờ xung quanh tộc ta là giặc trong giặc ngoài, quan trọng nhất chính là phải đoàn kết một lòng.”
Lâm Lục vẫn luôn tránh tị hiềm cũng nhịn không được nói: "Lão Bát, cho dù là đệ nói ta có tư tâm cũng được, lúc này đây ta ủng hộ con ta.”
Lâm Bát cắn răng, nhìn Lâm Giang, lại nhìn Lâm Nhuận, cuối cùng giậm chân nói: "Các ngươi đều có chủ ý, vậy còn hỏi ta làm gì?”
Lâm Giang quỳ xuống, cảm kích nói: "Đa tạ bát thúc thông cảm.”
Lâm Nhuận còn trực tiếp vén áo choàng quỳ xuống, nghiêm nghị nói: "Nhị ca yên tâm, cũng xin phụ thân cùng Bát thúc, Thập Nhất thúc yên tâm, Ngũ Lang quyết không phụ kỳ vọng của gia tộc.”
Đôi mắt đẫm nước mắt của Lâm Giang sâu không thấy đáy, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ngoại trừ Lâm Thanh Uyển, mọi người chỉ cho là hắn đang vui mừng nhìn Lâm Nhuận, nhất thời cảm khái.
Bát thúc trầm mặt ra khỏi phòng, từ sau khi đến Dương Châu thật sự là mọi chuyện đều không thuận lợi, chuyện nào muốn làm cũng không thành, chuyện nào không muốn làm lại từng chuyện từng chuyện thành công.
Ông ta không muốn ở lại Dương Châu nữa, bằng không ai biết ở lại ông ta còn có thể đồng ý chuyện gì nữa đây?
Lâm Lục vội vàng đuổi theo, ông lúc này ngược lại thông minh, biết không thể để lão Bát trở về trước, bằng không chờ sau khi bọn họ trở về, ai biết trong tộc sẽ truyền ra tin đồn gì?
Cho nên Lâm Lục kéo ông ta nói: "Nhị Lang bệnh nặng, chúng ta cứ bỏ lại cô cháu Uyển tỷ nhi, yếu ớt như vậy, làm sao an tâm cho được?”
"Không phải còn có Ngũ Lang sao, à, đúng rồi, Tam Lang cũng ở đây, để cho huynh đệ bọn họ ở lại là được.”
Lục thúc giật giật khóe miệng nói: "Có một số việc phải do những người lớn tuổi như chúng ta giải quyết mới tốt.”
Lục thúc khách sáo, Thập Nhất thúc lại trực tiếp lộ ra vẻ châm chọc nói: "Để Tam Lang giúp Nhị Lang, mệt cho huynh cũng nghĩ ra được, hắn không làm Nhị Lang tức chết coi như không tệ rồi. Huống chi hiện tại hắn đang sượng mặt nằm ở trên giường không đến không phải sao? Dù sao cũng đã ở đây lâu như vậy rồi, ở lại thêm một thời gian thì có sao đâu nhỉ? Bây giờ trời đang nóng bức, ta không muốn lên đường vào thời điểm này đâu.”
Bát thúc nghe vậy tức giận nói:" Không bảo đệ lên đường, ta tự đi!”
"Vậy thì càng không được, ai biết huynh trở về nói huyên thuyên cái gì?" Thập Nhất thúc liếc xéo ông ta, khinh thường nói: "Huynh giống như mấy bà nhiều chuyện, ta không thể tin huynh được. Nếu huynh đi trước, đợi ta về nhà nói không chừng trong tộc tưởng ta biến thành la sát.”
"Ngươi, ngươi." Bát thúc tức giận đến run tay: "Lâm Thập Nhất, ngươi không cần khinh người quá đáng, ta nói xấu ngươi bao giờ hả?”
Thập Nhất thúc nhảy dựng lên nói: "Huynh lúc nào không nói? Lúc trước Cửu phòng muốn bán mảnh đất Lộc Sơn kia, có phải huynh huyên thuyên nói ta ép Cửu Phòng bán đất cho ta đúng không?”
"Đánh rắm, ta mới không có nói." Bát thúc hùng hồn nói: "Huống hồ ngươi ép hay không ép thì trong lòng ngươi hiểu rõ.”
"Lục ca huynh xem đi, còn nói không phải huynh ấy nói, mảnh đất dưới chân núi Cửu Phòng kia nghèo đến như vậy, ta còn phải ép bức bọn họ sao? Đó là bọn họ khóc cầu xin muốn bán cho ta..."
Trong phòng, Lâm Thanh Uyển cho Lâm Giang uống một ngụm nước, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài liền nhìn về phía Lâm Nhuận nói: "Lại cãi nhau, huynh không ra ngoài xem sao?”
Trán Lâm Nhuận giật giật, chắp tay với Lâm Giang rồi lui ra.
"Nhưng chót thì cũng có chỗ tốt của chót, ít nhất không cần lo lắng bốn nhà còn lại vì đoạt vị trí đầu tiên mà ra tay với Lâm thị." Lâm Giang nói: "Mấy năm tiếp theo Lâm thị phải làm chính là cố thủ Tô Châu, nâng đỡ việc học hành của gia đình, mau chóng cung cấp cho con cháu có thể nhập sĩ, bằng không, ngắn thì bảy tám năm, dài thì mười mấy năm, uy vọng Lâm thị lưu lại yếu bớt, không chỉ có tứ đại gia tộc, những hào tộc khác chỉ sợ cũng sẽ chen chúc mà đến, muốn chia một chén canh từ Lâm thị ta.”
Lâm Lục lo lắng: "Vậy làm thế nào, hiện tại Lâm thị không có con cháu làm quan trong triều, chỉ sợ, chỉ sợ..."
Lâm Giang khẽ giơ tay lên, an ủi ông cười nói: "Lục thúc yên tâm, uy thế của tổ phụ ta vẫn còn, hơn nữa ta ở trước mặt bệ hạ còn có chút tình mọn, còn có thể che chở Lâm thị vài năm. Huống chi..."
Hắn nhìn về phía Lâm Thanh Uyển cười nói: "Còn có Uyển tỷ nhi ở đây, nàng chính là nghĩa nữ của Hoàng hậu nương nương, là quận chúa bệ hạ thân phong, có thể thượng tấu.”
Ba vị tông lão ánh mắt sáng ngời, đúng vậy, nhà người khác có con cháu làm quan trong triều, Lâm thị bọn họ cũng có một quận chúa có thể thượng tấu, ngoại trừ quận chúa, còn có huyện chủ nữa cơ mà!
"Cho nên quan trọng nhất là năm năm sau khi ta đi, Lâm thị phải ổn định, vậy đương gia không thể nóng nảy." Lâm Giang chậm rãi nói: "Mà nhìn chung con cháu trong tộc, trong huynh đệ cùng thế hệ với ta chỉ có Ngũ Lang là ổn trọng nhất, phẩm tính cũng tốt nhất, cho nên sau khi suy nghĩ thật lâu ta mới chọn hắn.”
"Đương nhiên, việc lựa chọn tộc trưởng là vấn đề được cả tộc quan tâm, cho dù ta có quyền này cũng sẽ không tự định ra. Vì vậy gần hai tháng qua, ta viết thư hỏi ý kiến của các chủ nhà cùng tộc nhân học tập ở bên ngoài, đây là hồi âm của bọn họ. Ngoại trừ có sáu người tỏ vẻ nghi ngờ, năm mươi hai người còn lại đều tỏ vẻ tán thành, Bát thúc có thể xem một chút.”
Lâm Bát sắc mặt biến đổi, cũng không có đưa tay lấy những bức thư kia, Lâm Thập Nhất nói: "Vậy còn do dự cái gì, trực tiếp quyết định Ngũ Lang đi.”
Ông quay đầu nghiêm túc nói với Lâm Bát: "Bát ca, chuyện liên quan đến tương lai của Lâm thị, huynh cũng không thể hồ đồ, bởi vì tư lợi của bản thân mà hại tộc. Huynh tự hỏi đi, trong tộc ngoại trừ Ngũ Lang, còn có ai trong gia tộc phù hợp với vị trí tộc trưởng hơn không?"
Lâm Giang rưng rưng nước mắt nhìn Lâm Bát nói: "Bát thúc, hiện giờ xung quanh tộc ta là giặc trong giặc ngoài, quan trọng nhất chính là phải đoàn kết một lòng.”
Lâm Lục vẫn luôn tránh tị hiềm cũng nhịn không được nói: "Lão Bát, cho dù là đệ nói ta có tư tâm cũng được, lúc này đây ta ủng hộ con ta.”
Lâm Bát cắn răng, nhìn Lâm Giang, lại nhìn Lâm Nhuận, cuối cùng giậm chân nói: "Các ngươi đều có chủ ý, vậy còn hỏi ta làm gì?”
Lâm Giang quỳ xuống, cảm kích nói: "Đa tạ bát thúc thông cảm.”
Lâm Nhuận còn trực tiếp vén áo choàng quỳ xuống, nghiêm nghị nói: "Nhị ca yên tâm, cũng xin phụ thân cùng Bát thúc, Thập Nhất thúc yên tâm, Ngũ Lang quyết không phụ kỳ vọng của gia tộc.”
Đôi mắt đẫm nước mắt của Lâm Giang sâu không thấy đáy, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ngoại trừ Lâm Thanh Uyển, mọi người chỉ cho là hắn đang vui mừng nhìn Lâm Nhuận, nhất thời cảm khái.
Bát thúc trầm mặt ra khỏi phòng, từ sau khi đến Dương Châu thật sự là mọi chuyện đều không thuận lợi, chuyện nào muốn làm cũng không thành, chuyện nào không muốn làm lại từng chuyện từng chuyện thành công.
Ông ta không muốn ở lại Dương Châu nữa, bằng không ai biết ở lại ông ta còn có thể đồng ý chuyện gì nữa đây?
Lâm Lục vội vàng đuổi theo, ông lúc này ngược lại thông minh, biết không thể để lão Bát trở về trước, bằng không chờ sau khi bọn họ trở về, ai biết trong tộc sẽ truyền ra tin đồn gì?
Cho nên Lâm Lục kéo ông ta nói: "Nhị Lang bệnh nặng, chúng ta cứ bỏ lại cô cháu Uyển tỷ nhi, yếu ớt như vậy, làm sao an tâm cho được?”
"Không phải còn có Ngũ Lang sao, à, đúng rồi, Tam Lang cũng ở đây, để cho huynh đệ bọn họ ở lại là được.”
Lục thúc giật giật khóe miệng nói: "Có một số việc phải do những người lớn tuổi như chúng ta giải quyết mới tốt.”
Lục thúc khách sáo, Thập Nhất thúc lại trực tiếp lộ ra vẻ châm chọc nói: "Để Tam Lang giúp Nhị Lang, mệt cho huynh cũng nghĩ ra được, hắn không làm Nhị Lang tức chết coi như không tệ rồi. Huống chi hiện tại hắn đang sượng mặt nằm ở trên giường không đến không phải sao? Dù sao cũng đã ở đây lâu như vậy rồi, ở lại thêm một thời gian thì có sao đâu nhỉ? Bây giờ trời đang nóng bức, ta không muốn lên đường vào thời điểm này đâu.”
Bát thúc nghe vậy tức giận nói:" Không bảo đệ lên đường, ta tự đi!”
"Vậy thì càng không được, ai biết huynh trở về nói huyên thuyên cái gì?" Thập Nhất thúc liếc xéo ông ta, khinh thường nói: "Huynh giống như mấy bà nhiều chuyện, ta không thể tin huynh được. Nếu huynh đi trước, đợi ta về nhà nói không chừng trong tộc tưởng ta biến thành la sát.”
"Ngươi, ngươi." Bát thúc tức giận đến run tay: "Lâm Thập Nhất, ngươi không cần khinh người quá đáng, ta nói xấu ngươi bao giờ hả?”
Thập Nhất thúc nhảy dựng lên nói: "Huynh lúc nào không nói? Lúc trước Cửu phòng muốn bán mảnh đất Lộc Sơn kia, có phải huynh huyên thuyên nói ta ép Cửu Phòng bán đất cho ta đúng không?”
"Đánh rắm, ta mới không có nói." Bát thúc hùng hồn nói: "Huống hồ ngươi ép hay không ép thì trong lòng ngươi hiểu rõ.”
"Lục ca huynh xem đi, còn nói không phải huynh ấy nói, mảnh đất dưới chân núi Cửu Phòng kia nghèo đến như vậy, ta còn phải ép bức bọn họ sao? Đó là bọn họ khóc cầu xin muốn bán cho ta..."
Trong phòng, Lâm Thanh Uyển cho Lâm Giang uống một ngụm nước, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài liền nhìn về phía Lâm Nhuận nói: "Lại cãi nhau, huynh không ra ngoài xem sao?”
Trán Lâm Nhuận giật giật, chắp tay với Lâm Giang rồi lui ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.