Chương 35: Khiêu Khích
Úc Vũ Trúc
23/05/2023
Lâm Giang cũng không biết Lư Chân đã nghi ngờ, đang cùng Lâm Thanh Uyển tỉ mỉ nói về ân oán giữa hắn và Lư Chân.
Nếu thật sự nói bọn họ có thù cũng không đến mức, chẳng qua mâu thuẫn nhỏ vẫn luôn không ít.
Lâm Giang từ sau khi đi học ở quốc tử học vẫn luôn là người đứng đầu trong lớp bọn họ, cho dù là so với các sư huynh tài hoa trong quốc tử học cũng không kém, cho nên hắn vừa vào học chính là học sinh lớp khác, con nhà người ta.
Mà Lư Chân cũng không kém, vả lại hắn ta xuất thân Lư thị, Quốc Tử Giám tế tửu lại là thúc phụ của hắn ta, có thể nói trước khi Lâm Giang chưa nhập học hắn ta chính là thiên tài của lớp bọn họ.
Chờ Lâm Giang nhập học, hắn ta vẫn là thiên tài, nhưng Lâm Giang lại là truyền kỳ.
Đều là thiếu niên mười mấy tuổi, hắn ta tự nhiên không phục, cho nên cũng đã làm không ít chuyện châm chọc khiêu khích cùng bới móc.
Lâm Giang nể tình đối phương là bạn cùng trường, lại là cháu trai của lão sư nên không thèm so đo với đối phương, mỗi lần hắn ta mở miệng châm chọc hắn đều không để ý tới đối phương.
Điều này lại khiến Lư Chân cảm thấy Lâm Giang khinh thường mình, coi rẻ mình, vậy nên lại càng tức giận. Vì vậy, mâu thuẫn giữa hai bên càng thêm dữ dội.
Lâm Giang cũng không phải là người chịu thiệt, bằng không hắn cũng sẽ không bị người khác len lén gọi là con hổ biết cười, sau khi phát hiện nhượng bộ vô dụng hắn liền phản kích trở về.
Khi Lư Chân nhiệt tình khiêu khích thì hắn lạnh lùng chế giễu lại, đè bẹp về mặt tài học, thậm chí còn công khai mách lẻo hắn ở trước mặt lão sư, để đối phương sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Lư Chân đang chiếm thế thượng phong bỗng chốc bị áp đảo, cây đổ bầy khỉ tan, không một bạn học nào dám can ngăn trước mặt lão sư cầu tình cho hắn ta, ngược lại còn cười nhìn hắn ta bị phạt chép sách, học thuộc lòng, thậm chí còn bị phạt đứng phạt quỳ.
Lâm Giang thắng, mối quan hệ giữa hai người họ đã hoàn toàn rạn nứt, hai người ở cùng một chỗ không có thời điểm hòa bình.
Nhưng Lư Chân không biết vì sao mình lại rất thích đi theo Lâm Giang tụ tập, Lâm Giang tham gia hội thơ hắn ta cũng nhất định phải đi, Lâm Giang đi chơi với các bạn cùng lớp, hắn ta cũng nhất định sẽ nhận được lời mời của bạn cùng trường...
Đến khi vào triều làm quan, hai người cạnh tranh càng dữ dội, không ít lần cãi nhau trên triều, sau đó mỗi người ra ngoài làm việc, hai người vẫn có thể cãi nhau như thường, không thì trực tiếp dâng tấu cho Hoàng đế cãi nhau tiếp.
Tuy rằng cãi nhau, nhưng hai người chưa bao giờ ngáng chân lẫn nhau, tranh đấu đều là công khai, cho nên Lâm Giang tin tưởng nhân phẩm của đối phương.
Nhưng nếu như trước kia, hắn sẽ không ủy thác cho đối phương chăm sóc người nhà, tình cảm của bọn họ thật sự không sâu đậm như vậy.
Dù sao ngoại trừ hắn ta ra, Lâm Giang còn có tông tộc, có nhà bố mẹ vợ, cũng có hai người bạn tốt, bất kỳ người nào cũng đáng giá hơn hắn ta.
Nhưng ba lần suy diễn của Khuy Thiên kính, ba thế giới đều biểu thị dòng tộc, nhà bố mẹ vợ đều không đáng tin cậy, mà hai người bạn tốt của hắn người thì chết, người thì nghèo rớt mùng tơi hữu tâm vô lực, sau khi nữ nhi của hắn xảy ra chuyện cũng không đủ sức giúp đỡ.
Chỉ có Lư Chân, ở Linh Châu xa xôi sau khi nghe được tin tức lại để cho phu nhân của mình ngàn dặm xa xôi đến nhặt xác cho nữ nhi, dùng tiền tài mở đường, để cho nàng có thể chôn vào mộ tổ tiên, chôn ở bên cạnh phu thê bọn họ.
Ngoại trừ suy diễn trong Khuy Thiên kính không thể nói ra, thì Lâm Giang đã nói tất cả những gì có thể nói giữa hắn và Lư Chân, tỏ vẻ: "Đừng làm phiền hắn ta quá nhiều, nhưng nếu có việc khó cần hắn ta giúp đỡ cũng có thể cầu hắn giúp.”
Ý tứ là phần nhân tình này phải dùng khi thật cần thiết, Lâm Thanh Uyển đồng ý.
"Lão gia, đại tiểu thư." Thân ảnh Lâm quản gia xuất hiện ở cửa, khom người nói: "Triệu lão gia, Tạ lão gia cùng Chu lão gia đến, nói là đến thăm lão gia.”
Lâm Thanh Uyển cười: "Tới đúng lúc lắm, mời bọn họ vào đi, chỉ là lão gia vừa mới ngủ không tiện gặp khách, để cho biểu thiếu gia cùng nhau chiêu đãi đi.”
"Chỉ là khâm sai đại nhân vẫn còn ở..."
"Bọn họ không phải là đến thăm khâm sai đại nhân sao? Chúng ta cũng không cần phải ngăn cản." Lâm Thanh Uyển dừng một chút nói: "Tìm mấy người thông minh đi hỏi hạ nhân bọn họ mang đến, hỏi thăm một chút là ai đề nghị tới Lâm phủ.”
"Vâng.”
Lâm Thanh Uyển xoay người nhìn về phía Lâm Giang trên giường, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn hỏi: "Huynh đoán là nhà nào đề nghị?”
Lâm Giang ngước mắt nhìn thẳng, trong mắt lóe ra lưu quang nói: "Triệu gia.”
Lâm Thanh Uyển mím môi cười, đắc ý nhìn thoáng qua bầu trời xanh ngoài cửa sổ.
Nhìn kìa, Thiên Đạo không phải là không cho phép Lâm Giang tiết lộ thiên cơ sao? Nhưng chúng ta rất thông minh. Xem ra trong tam đại gia tộc, Triệu gia là có ác ý với Lâm gia nhất nha.
Ba nhà Triệu Chu Tạ đều có người làm quan trong triều, đặc biệt là Tạ Diên cũng làm quan, cho nên nhóm khâm sai ngồi trong nhà chính ăn uống no say đều rất khách sáo với ba người họ.
Nhưng mọi người đều không ngốc, biết cái gì có thể nói, cái gì không thể tiết lộ, bởi vậy ba nhà Triệu Chu Tạ ngoại trừ biết nội dung thánh chỉ của Hoàng đế ra, còn lại cái gì cũng không tìm hiểu được.
Các quan viên đều trốn tránh rằng bọn họ vừa tới đây nên còn chưa kịp bàn giao với Lâm phủ, đồng thời họ cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ hết chuyện quyên góp của quan viên, vì vậy rất khó nói.
Về phần để Thượng Minh Viễn nhận nhiệm vụ chiêu đãi, hắn càng là hỏi gì cũng không biết.
Đám quan chức là biết mà giả bộ không biết, mà hắn là thật sự không biết.
Cho nên hắn pha trò với ba vị lão gia với vẻ mặt u mê, ba vị lão gia....
Đặc biệt là Triệu Thắng, thiếu chút nữa tức chết.
Nếu thật sự nói bọn họ có thù cũng không đến mức, chẳng qua mâu thuẫn nhỏ vẫn luôn không ít.
Lâm Giang từ sau khi đi học ở quốc tử học vẫn luôn là người đứng đầu trong lớp bọn họ, cho dù là so với các sư huynh tài hoa trong quốc tử học cũng không kém, cho nên hắn vừa vào học chính là học sinh lớp khác, con nhà người ta.
Mà Lư Chân cũng không kém, vả lại hắn ta xuất thân Lư thị, Quốc Tử Giám tế tửu lại là thúc phụ của hắn ta, có thể nói trước khi Lâm Giang chưa nhập học hắn ta chính là thiên tài của lớp bọn họ.
Chờ Lâm Giang nhập học, hắn ta vẫn là thiên tài, nhưng Lâm Giang lại là truyền kỳ.
Đều là thiếu niên mười mấy tuổi, hắn ta tự nhiên không phục, cho nên cũng đã làm không ít chuyện châm chọc khiêu khích cùng bới móc.
Lâm Giang nể tình đối phương là bạn cùng trường, lại là cháu trai của lão sư nên không thèm so đo với đối phương, mỗi lần hắn ta mở miệng châm chọc hắn đều không để ý tới đối phương.
Điều này lại khiến Lư Chân cảm thấy Lâm Giang khinh thường mình, coi rẻ mình, vậy nên lại càng tức giận. Vì vậy, mâu thuẫn giữa hai bên càng thêm dữ dội.
Lâm Giang cũng không phải là người chịu thiệt, bằng không hắn cũng sẽ không bị người khác len lén gọi là con hổ biết cười, sau khi phát hiện nhượng bộ vô dụng hắn liền phản kích trở về.
Khi Lư Chân nhiệt tình khiêu khích thì hắn lạnh lùng chế giễu lại, đè bẹp về mặt tài học, thậm chí còn công khai mách lẻo hắn ở trước mặt lão sư, để đối phương sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Lư Chân đang chiếm thế thượng phong bỗng chốc bị áp đảo, cây đổ bầy khỉ tan, không một bạn học nào dám can ngăn trước mặt lão sư cầu tình cho hắn ta, ngược lại còn cười nhìn hắn ta bị phạt chép sách, học thuộc lòng, thậm chí còn bị phạt đứng phạt quỳ.
Lâm Giang thắng, mối quan hệ giữa hai người họ đã hoàn toàn rạn nứt, hai người ở cùng một chỗ không có thời điểm hòa bình.
Nhưng Lư Chân không biết vì sao mình lại rất thích đi theo Lâm Giang tụ tập, Lâm Giang tham gia hội thơ hắn ta cũng nhất định phải đi, Lâm Giang đi chơi với các bạn cùng lớp, hắn ta cũng nhất định sẽ nhận được lời mời của bạn cùng trường...
Đến khi vào triều làm quan, hai người cạnh tranh càng dữ dội, không ít lần cãi nhau trên triều, sau đó mỗi người ra ngoài làm việc, hai người vẫn có thể cãi nhau như thường, không thì trực tiếp dâng tấu cho Hoàng đế cãi nhau tiếp.
Tuy rằng cãi nhau, nhưng hai người chưa bao giờ ngáng chân lẫn nhau, tranh đấu đều là công khai, cho nên Lâm Giang tin tưởng nhân phẩm của đối phương.
Nhưng nếu như trước kia, hắn sẽ không ủy thác cho đối phương chăm sóc người nhà, tình cảm của bọn họ thật sự không sâu đậm như vậy.
Dù sao ngoại trừ hắn ta ra, Lâm Giang còn có tông tộc, có nhà bố mẹ vợ, cũng có hai người bạn tốt, bất kỳ người nào cũng đáng giá hơn hắn ta.
Nhưng ba lần suy diễn của Khuy Thiên kính, ba thế giới đều biểu thị dòng tộc, nhà bố mẹ vợ đều không đáng tin cậy, mà hai người bạn tốt của hắn người thì chết, người thì nghèo rớt mùng tơi hữu tâm vô lực, sau khi nữ nhi của hắn xảy ra chuyện cũng không đủ sức giúp đỡ.
Chỉ có Lư Chân, ở Linh Châu xa xôi sau khi nghe được tin tức lại để cho phu nhân của mình ngàn dặm xa xôi đến nhặt xác cho nữ nhi, dùng tiền tài mở đường, để cho nàng có thể chôn vào mộ tổ tiên, chôn ở bên cạnh phu thê bọn họ.
Ngoại trừ suy diễn trong Khuy Thiên kính không thể nói ra, thì Lâm Giang đã nói tất cả những gì có thể nói giữa hắn và Lư Chân, tỏ vẻ: "Đừng làm phiền hắn ta quá nhiều, nhưng nếu có việc khó cần hắn ta giúp đỡ cũng có thể cầu hắn giúp.”
Ý tứ là phần nhân tình này phải dùng khi thật cần thiết, Lâm Thanh Uyển đồng ý.
"Lão gia, đại tiểu thư." Thân ảnh Lâm quản gia xuất hiện ở cửa, khom người nói: "Triệu lão gia, Tạ lão gia cùng Chu lão gia đến, nói là đến thăm lão gia.”
Lâm Thanh Uyển cười: "Tới đúng lúc lắm, mời bọn họ vào đi, chỉ là lão gia vừa mới ngủ không tiện gặp khách, để cho biểu thiếu gia cùng nhau chiêu đãi đi.”
"Chỉ là khâm sai đại nhân vẫn còn ở..."
"Bọn họ không phải là đến thăm khâm sai đại nhân sao? Chúng ta cũng không cần phải ngăn cản." Lâm Thanh Uyển dừng một chút nói: "Tìm mấy người thông minh đi hỏi hạ nhân bọn họ mang đến, hỏi thăm một chút là ai đề nghị tới Lâm phủ.”
"Vâng.”
Lâm Thanh Uyển xoay người nhìn về phía Lâm Giang trên giường, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn hỏi: "Huynh đoán là nhà nào đề nghị?”
Lâm Giang ngước mắt nhìn thẳng, trong mắt lóe ra lưu quang nói: "Triệu gia.”
Lâm Thanh Uyển mím môi cười, đắc ý nhìn thoáng qua bầu trời xanh ngoài cửa sổ.
Nhìn kìa, Thiên Đạo không phải là không cho phép Lâm Giang tiết lộ thiên cơ sao? Nhưng chúng ta rất thông minh. Xem ra trong tam đại gia tộc, Triệu gia là có ác ý với Lâm gia nhất nha.
Ba nhà Triệu Chu Tạ đều có người làm quan trong triều, đặc biệt là Tạ Diên cũng làm quan, cho nên nhóm khâm sai ngồi trong nhà chính ăn uống no say đều rất khách sáo với ba người họ.
Nhưng mọi người đều không ngốc, biết cái gì có thể nói, cái gì không thể tiết lộ, bởi vậy ba nhà Triệu Chu Tạ ngoại trừ biết nội dung thánh chỉ của Hoàng đế ra, còn lại cái gì cũng không tìm hiểu được.
Các quan viên đều trốn tránh rằng bọn họ vừa tới đây nên còn chưa kịp bàn giao với Lâm phủ, đồng thời họ cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ hết chuyện quyên góp của quan viên, vì vậy rất khó nói.
Về phần để Thượng Minh Viễn nhận nhiệm vụ chiêu đãi, hắn càng là hỏi gì cũng không biết.
Đám quan chức là biết mà giả bộ không biết, mà hắn là thật sự không biết.
Cho nên hắn pha trò với ba vị lão gia với vẻ mặt u mê, ba vị lão gia....
Đặc biệt là Triệu Thắng, thiếu chút nữa tức chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.