Lâm Thị Vinh Hoa (Dịch)

Chương 13: Tề Tụ

Úc Vũ Trúc

13/10/2022

"Nhị gia, thiếp mời đưa vào, nhưng quản gia Lâm gia nói Lâm đại nhân bệnh nặng không tiếp khách.”

Triệu Thắng nhíu mày: "Nói rõ ràng là Triệu gia chúng ta sao? Nhà chúng ta cùng Lâm gia chính là thân thích!”

"Nói rồi, nhưng Lâm quản gia vẫn không nhả ra." Tên tùy tùng dừng một chút lại nói: "Tiểu nhân còn thấy tùy tùng của đại gia Chu gia ở chỗ người gác cổng, Lâm gia cũng không gặp.”

Triệu Thắng bực bội: "Còn người Thượng gia khi nào tới? Lâm gia không gặp chúng ta, cũng không có khả năng người của Thượng gia cũng không gặp chứ?”

Tên tùy tùng lập tức gật đầu khom lưng nói: "Nhị gia yên tâm, Tô Châu cách Dương Châu không xa, nếu cô phu nhân đến, vậy ba ngày là có thể đến, nhưng nếu nam nhân tới thì nhanh hơn, cưỡi ngựa hai ngày liền đến.”

Triệu Thắng bĩu môi: "Lâm gia tung tin tức đã năm ngày rồi, nên tới không nên tới đều đã đến thành Dương Châu, Thượng gia cách gần như vậy lại lề mề như vậy, ta đã nói tỷ phu cũng không nên giao nhà cửa cho Thượng Minh Viễn, kẻ chỉ biết ăn uống vui vẻ quản lý, làm sao hiểu được chính sự..."

Triệu Thắng một chút cũng không kiêng dè chửi bới, bàn thấp bên cạnh nghe được liền bĩu môi, nháy mắt với bạn bè đối diện, nói Thượng Minh Viễn vô năng, vị Nhị gia Triệu gia này lại mạnh đến đâu vậy?

Rõ ràng là thân thích với Lâm gia, lại ngay cả cửa lớn cũng không vào được, có thể thấy được quan hệ cũng không thân cận.

Hôm nay ngồi trong khách xá đều là những gia tộc cùng thương nhân hướng về sản nghiệp Lâm gia, chỉ lấy ra đại một nhân vật thì cũng đều là người giậm chân chấn động địa phương, bởi vậy thật đúng là không ai sợ Triệu Thắng.

Có người không hợp Triệu gia, trực tiếp trước mặt liền lộ ra thần sắc khinh miệt, một chút cũng không sợ tìm phiền toái.

Một chiêu này của Lâm Thanh Uyển khuấy đục toàn bộ nước ở Giang Nam, các đại gia tộc cùng hiệu buôn đều phái người tới.

Thận trọng một chút, gia chủ tự mình đến.

Gia chủ không rút ra được thời gian, thì giống như Triệu gia phái chủ tử có phân lượng không nhẹ trong nhà đến.

Lâm Thanh Uyển một người cũng không gặp, cũng không để cho quản sự Lâm gia lộ tiếng gió ra ngoài, trải qua thỏa thuận, bọn họ quyết định đặt địa điểm khai hội và bán đấu giá ở tửu lâu Thịnh Ký.

Lâm Thanh Uyển khép lại quyển sách, nói với các quản sự ngồi ở phía dưới: "Giá khởi điểm quyết định như vậy đi, chư vị gần đây có thể suy nghĩ lại, nguyện ý đi theo ta, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi, không muốn, là thoát nô bộc hay là đi theo chủ mới cũng sớm quyết định. Các ngươi yên tâm, nếu muốn đi theo tân đông gia, trước khi giao dịch ta sẽ nói rõ ràng với bọn họ, nếu là thoát nô bộc, Lâm gia ta cũng không cần bạc chuộc thân của các ngươi, coi như tình chủ tớ của chúng ta.”

Chung đại quản sự bên kia Hàng Châu liền đau lòng nói: "Đại tiểu thư, nhiều sản nghiệp như vậy, ngài thật sự muốn bán sao? Đây chính là tích lũy mười mấy đời của Lâm thị đó, từ khi tổ tiên Lâm gia đi theo Tư Mã thị dời đến phía nam nay, cơ nghiệp của Lâm gia ở Giang Nam từng chút từng chút tích lũy xuống. Cái này, bán đi, ngài cùng lão gia sau này làm sao đi gặp liệt tổ liệt tông của Lâm thị đây..."

Lâm Thanh Uyển vuốt ve quyển sách trên bàn, giật giật khóe miệng nói: "Chung thúc, tim ta cũng đau, nhưng mấy thứ này cô cháu hai người chúng ta không giữ được. Tài là quan trọng, nhưng quan trọng hơn vẫn là người, chỉ cần người còn sống, Lâm thị vẫn có thể đứng lên.”

Chung đại quản sự căn bản không tin lý do này của Lâm Thanh Uyển, Lâm gia đứng đầu ở trong mấy đại gia tộc Giang Nam, như thế nào lại không giữ được gia sản?

"Không phải là còn có gia tộc sao?" Chung đại quản sự nhịn không được nói: "Đại tiểu thư, không phải tiểu nhân dội nước lạnh vào ngài, ngài xử lý gia sản như vậy dòng tộc Lâm thị bên kia..."

Lâm Thanh Uyển luôn luôn dịu dàng, trên mặt lộ ra nụ cười châm biếm, lạnh lùng nói: "Đây là sản nghiệp của dòng họ ta, cũng không phải sản nghiệp của dòng tộc, chẳng lẽ ta xử lý gia sản của mình còn phải hỏi bọn họ sao?”

Mười mấy đại quản sự đều thấy được nụ cười chế nhạo trên mặt Lâm Thanh Uyển, trong lòng không khỏi thấy ngạc nhiên, sau khi nhìn nhau trong lòng lộ ra vẻ hoài nghi.

Lúc này đây thái độ của đại tiểu thư cùng lão gia đối với tông tộc thật sự là quá kỳ quái, trước kia tuy nói cũng không quá thân thiết với Tô Châu bên kia, nhưng tông tộc có chuyện gì lão gia đều sẽ vươn tay, tộc nhân có tam tai lục nạn lão gia cùng đại tiểu thư cũng đều sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng hơn hai tháng nay, thái độ lão gia cùng đại tiểu thư đều rất vi diệu.



Cho đến bây giờ thậm chí còn tình nguyện phân tán gia sản ra ngoài cũng không để lại cho dòng tộc, huống chi, cho dù không cho dòng tộc, bán cũng phải là bán cho tộc nhân trước, đây gần như là quy củ ước định thành tục. Nhưng đại tiểu thư tình nguyện phát thiếp mời người đến đấu giá cũng không muốn tiếp xúc với tông tộc trước... Chẳng lẽ là bên kia tông tộc làm chuyện gì chọc giận lão gia cùng đại tiểu thư?

Các quản sự không dám nói nữa, hai tháng nay bọn họ đều thấy được thủ đoạn của đại tiểu thư, đừng thấy nàng ngay từ đầu còn rất non nớt, lên tay lại rất nhanh, tính sổ nhanh mà rõ ràng, chủ yếu nhất là đầu óc rõ ràng, có thể suy một ra ba, thậm chí bọn họ chỉ cần nhắc một câu là nàng có thể dẫn ra một chuỗi, rất có phong phạm của lão thái gia.

Đáng tiếc, nàng là một cô nương, bằng không cho dù là lão gia đi, phần gia sản này cũng không cần phân tán ra.

Trong lòng Chung đại quản sự cũng sinh nghi, hắn rốt cuộc trung thành với Lâm Trí, thấy đại tiểu thư tức giận như vậy cũng cảm thấy là tông tộc Lâm thị bên kia làm cái gì, hắn đương nhiên không có khả năng nói chuyện thay bọn họ, bởi vậy khom người lui ra.

Đến bên ngoài, Chung đại quản sự xoay người đi tìm Lâm quản gia: "Lâm ca, ta không ở Dương Châu, rất nhiều chuyện cũng không biết, ngươi cũng không thể giấu giếm, lão gia cùng đại tiểu thư rốt cuộc là vì sao phải giải tán hết gia tài, ngươi dù sao cũng phải giải thích cho ta một cái.”

Phía sau Chung đại quản sự, mấy đại quản sự đều đi theo tới.

Bọn hắn đều từng là tâm phúc của Lâm Trí, lão thái gia chẳng qua đi mới mười sáu năm, khó khăn lắm mới xử lý Lâm gia tốt như vậy, cũng không thể không minh bạch như vậy.

Lâm quản gia nhíu mày, nghĩ đến lão gia phân phó, hắn liền nhìn trái nhìn phải, thở dài nói với mấy lão tiểu nhị: "Lão gia cùng đại tiểu thư cũng bị ép đến không còn biện pháp, tông tộc bên kia chỉ mong sao đại tỷ nhi chết, như vậy có thể thuận lý thành chương tiếp nhận sản nghiệp của Lâm gia. Bằng không lão gia cũng sẽ không đồng ý để đại tiểu thư gả cho Tạ gia sau đó lại trở về nhà thủ tiết, phải biết rằng Tạ gia còn nợ đại cô gia chúng ta một công đạo đây này..."

Thấy sự dự liệu thành sự thật, sắc mặt mấy vị đại quản sự đều rất khó coi, vội vàng kéo hắn hỏi: "Tông tộc bên kia làm cái gì với đại tỷ nhi thế?”

Phải biết rằng Lâm Giang chỉ có một nữ nhi Lâm Ngọc Tân, ý nghĩa quan trọng không cần nói cũng biết, nếu Lâm Thanh Uyển xuất giá, Lâm Ngọc Tân chính là truyền nhân duy nhất của đích chi.

Lâm quản gia hàm hồ nói: "Cụ thể ta cũng không biết, chỉ là lão gia cùng đại tiểu thư đều không muốn lưu lại gia sản cho dòng tộc, tình nguyện phân phát ngoài lấy nhân tình, còn nói mấy thứ này đều là tai họa, người giữ lại, sau này tài rồi sẽ đến. Nhưng nếu người không giữ được, nhiều tiền hơn nữa cũng đều là tiện nghi cho người khác.”

Chung đại quản sự liền cắn răng, xoay người nói: "Ta ra ngoài đi dạo, cho dù là ôm ý nghĩ phân tán tài sản, vậy cũng phải bán giá tốt, nói với đại tiểu thư một tiếng, lão Chung Sinh ta là người Lâm gia, chết là quỷ Lâm gia, cả nhà lão Chung ta đều đi theo đại tiểu thư.”

Mấy vị quản sự phía sau cũng vội vàng nói: "Chúng ta đều là lão thái gia cứu về, chúng ta cũng đi theo đại tiểu thư, có chúng ta ở đây, cho dù trở về Tô Châu bọn họ cũng không thể khi dễ đại tiểu thư cùng đại tỷ nhi.”

"Ta cũng đi xem xét xung quanh đây, ta rất quen thuộc với Chu gia quản sự, lúc này bọn họ khẳng định muốn hỏi thăm tin tức từ chỗ ta.”

"Ta cũng đi, nhà họ Thịnh không ít lần mua trà với ta, mấy vườn chè của chúng ta không phải là muốn bán sao, ta đi thăm dò ý của bọn họ”

"Vậy ta đi dạo bên cạnh khách xá..."

"Ta đi tửu lâu..."

Trước mặt Lâm quản gia rất nhanh tan rã không còn một mảnh, hắn khẽ thở dài một hơi, kỳ thật đến bây giờ hắn cũng không biết lão gia cùng đại tiểu thư là vì cái gì.

Thật giống như trong một đêm lão gia cùng đại tiểu thư liền đề phòng, không chỉ là đối với tông tộc, còn có đối với Thượng gia cùng Triệu gia...

Chẳng qua lão gia cùng đại tiểu thư thông minh như vậy, bọn họ cũng sẽ không sai.

Nghĩ đến lời dặn dò của lão gia, Lâm quản gia vội vàng thu liễm cảm xúc, xoay người đi về phía hậu viện, Chung đại quản sự quy phục rồi, việc này phải nói với đại tiểu thư một tiếng.



Lâm Thanh Uyển ở chỗ khố phòng xem người kiểm kê đồ đạc, tòa nhà này là dinh thự, Lâm Giang ở rất nhiều năm, nhưng nếu hắn từ quan khẳng định không thể ở nơi này nữa, cho nên đồ đạc vẫn nên sớm thu dọn cho tốt, có thể vận chuyển một nhóm về Tô Châu trước.

Tơ lụa vải lụa, hương liệu, đồ trang sức, đồ trang sức bằng vàng bạc ngọc thạch và đồ trang trí bằng đồng, thậm chí còn có tranh chữ cổ và bản đơn lẻ, những thứ này sẽ không được quyên góp ra ngoài.

Cho nên mặc dù bán ra nhiều bất động sản như vậy, quyên góp vàng bạc ra ngoài, Lâm Thanh Uyển cũng không hoảng hốt, mấy thứ này tuy không dễ nhận ra, nhưng cũng đều là tài vật.

Mà lão đại của các thế lực khác còn không đến mức vì chút đồ chết này mà đối nghịch với các nàng, Lâm Giang thấy rất rõ ràng, Lâm gia, ngoại trừ vàng bạc cùng lương thực ra, chỉ có những ruộng tốt cửa hàng vườn trà kia là thu hút lòng người nhất.

Lâm quản gia báo cáo xong liền nói: "Đại tiểu thư, không phải ngài còn lưu lại mấy phần sản nghiệp sao, đến lúc đó liền giao cho bọn họ xử lý. Khả năng của họ không kém, mà còn trung thành.”

Lâm Thanh Uyển cũng không phải muốn đáng thương, rụt vào một góc sống qua ngày, hiện tại bất quá chỉ là ném khoai lang nóng tay ra ngoài, về sau nhất định là phải cố hết sức xử lý tốt sản nghiệp cho Ngọc Tân, bởi vậy gật đầu nói: "Hễ nguyện ý lưu lại đều thu, quản gia nhớ kỹ tên họ, lại để cho người ta lưu ý một chút, xem năng lực phẩm tính của bọn họ như thế nào.”

Thời đại này, nhân tài mới là khó có được nhất.

Lâm quản gia nghe xong rất vui vẻ, gần đây đại tiểu thư muốn giải tán hết gia tài cùng gia nô, đã sầu chết hắn.

Tuy rằng đại tiểu thư nói không muốn rời đi có thể lưu lại, nhưng nàng chỉ lưu lại hai nông trang, một thư cục bốn cửa hàng sách, sản nghiệp như vậy có thể nuôi bao nhiêu người?

Lâm quản gia sắp sầu chết.

Hắn ngược lại muốn nói tiểu thư lưu lại nhiều hơn một chút, nhưng lão gia lại nói nhiều hơn nữa sẽ chọc người ta, hắn đành phải nuốt lời muốn nói trở về.

Hắn không biết lão gia cùng đại tiểu thư rốt cuộc đã trải qua cái gì, lại trông gà hoá cuốc như vậy, ngay cả cửa hàng cũng không dám để lại.

Nếu không phải lão gia nói Lâm gia là thư hương gia truyền, thư cục cùng cửa hàng sách không thể bán, nói không chừng bốn gian cửa hàng sách kia cũng không thể giữ lại.

Mà trong tất cả sản nghiệp của Lâm gia đáng giá nhất lại là Lâm ký ngân lâu, kiếm tiền thứ hai là tơ lụa trang của Lâm thị, thứ ba là vườn trà, còn có ruộng đất màu mỡ phân bố khắp Giang Nam, bốn thứ này có tiền cũng không mua được đâu.

Kết quả lão gia cùng tiểu thư cũng không chớp liền muốn bán hết.

Lâm quản gia vội vàng thu hồi suy nghĩ, hắn cũng không thể suy nghĩ nữa.

"Lâm quản gia, Lâm quản gia, biểu thiếu gia Thượng gia đến rồi, đã đến cửa rồi..."

Lâm quản gia xoay người đi tìm Lâm Thanh Uyển: "Đại tiểu thư, biểu thiếu gia Thượng gia tới.”

Lâm Thanh Uyển nhướng mày: "Tới là đại biểu thiếu gia hay nhị biểu thiếu gia?”

Gã sai vặt thở hồng hộc phía sau lập tức nói: "Là đại biểu thiếu gia, chỉ mang theo một quản sự hai gã sai vặt.”

Lâm Thanh Uyển xoay người: "Mời hắn vào trong phòng khách, lát nữa ta đi gặp hắn.”

Tẩu tử của Lâm Thanh Uyển là tiểu nữ nhi của Thượng gia, phía trên có hai ca ca, Thượng đại lão gia đã sớm chết, hiện tại đương gia là Thượng nhị lão gia, chẳng qua người ở kinh đô, quê quán bên này ở quê quán bên này là Thượng Minh Viễn, cũng chính là trưởng tử của Thượng đại lão gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Thị Vinh Hoa (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook