Lâm Thiên Băng - Cô Gái Của Sự Băng Giá

Chương 42: Hai Trong Một. Tôi Không Có Giữ Người

Wen

21/07/2016

Reng… reng… reng

- Aisss! Ồn ào gì chứ?

Tối qua ngủ muộn nên hiện tại Hàn Phong vẫn còn rất rất thương cái giường nhỏ, không muốn rời xa. Trong khi đó, Nam ở bên cạnh đã tỉnh dậy ngay sau khi tiếng chuông vừa dứt. Lay lay con heo nhỏ ở bên cạnh, cậu cực kỳ cực kỳ vất vả để đánh thức Hàn Phong.

- Nhóc con, đến giờ rồi.

- Muốn ngủ mà.

Giọng ngái ngủ trả lời Nam, Hàn Phong trở người, đem chăn trùm kín người không có kẻ hở nào. Tỉnh táo hơn đôi chút, tay kéo chăn, miệng thì gọi thằng bé:

- Hôm qua ai còn hùng hùng hổ hổ đòi đến đây cho bằng được. Em đến đây để ngủ hả?

- Để yên cho người ta ngủ. Có biết giấc ngủ quan trọng với trẻ em như thế nào không? Không ngủ đủ giấc ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của trẻ. Anh hãy vì tương lai con em, đừng gọi nữa.

- Nói cũng có lý…

Sau màn “khai thông” của Hàn Phong, Nam mơ hồ gật đầu. Suy nghĩ lại một chút, cậu giận dữ kéo thật mạnh, cái chăn từ không trung đáp đất trong tích tắc. Đưa tay nhéo cái tai nhỏ của Hàn Phong, từng từ một tuôn ra:

- Dậy mau. Còn không dậy, anh liền đi nói với lão đại rằng em lười biếng. Đến lúc đó xem em giải quyết thế nào?

- Buông ra, em dậy rồi. Hừ! Lớn mà chơi méc mẹ, em đem chuyện này nói với cậu.

Lè lưỡi trêu Nam, thằng bé nhanh chân chạy tót vào phòng vệ sinh khóa cửa. Ở bên ngoài, cậu tức muốn xì khói, hét to:

- Nhóc con, có giỏi thì ra đây.

- Em thông minh như vậy, anh nghĩ em sẽ ra ngoài để anh hành hạ em sao? Đừng xem thường IQ của em vậy chứ.

Bừng bừng lửa giận ra khỏi phòng, mặt chưa rửa răng chưa đánh, Nam miễn cưỡng lê thân vào phòng của Thiên Vũ.

- Vừa thức dậy đã nhớ tôi rồi sao?

Đáng tiếc, Thiên Vũ cũng là người mồm mép khó địch, thấy Nam vác cái tấm thân vào phòng mình, nhịn không được mở miệng trêu chọc.

- Hết tên nhóc con kia, giờ lại đến anh. Ngày hôm nay tôi xúi quẩy rồi.

Nam nói xong liền vào phòng vệ sinh. Thiên Vũ không phải người ngu ngốc, “tên nhóc con” mà Nam nhắc đến ngoài Hàn Phong thì còn ai vào đây. Tỏ thái độ thông cảm, an ủi tinh thần bị đả kích của ai đó:

- Chấp nhặt với con nít làm gì?

- Con nít quỷ ý.

Gần như ngay lập tức, Nam phản bác lời của Thiên Vũ. Nghĩ đến vừa rồi bị Hàn Phong chọc đến mắt nổ đom đóm là hận không thể đánh thằng bé một trận. Vỗ vai Nam, Thiên Vũ xoay người bước ra ngoài, không quên nói:

- Cậu còn hai mươi phút thôi đấy.

Cánh cửa đóng lại, Nam lật đật hoàn thành việc vệ sinh cá nhân. Chân nhanh chóng chạy về phòng lấy cặp sách đến giảng đường.

- Cũng do tiểu quỷ kia làm hại. Nếu không thì mình cũng không cần gấp gáp như vậy.

Cặp sách đầy đủ, nhìn quanh phòng, cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Trầm ngâm một chút, cuối cùng nghĩ ra là chẳng thấy bóng dáng của “kẻ gây họa” đâu cả. Mà thôi, chuyện đó cũng không phải chuyện lớn gì, chuyện quan trọng bây giờ là cần nhanh chóng đến giảng đường. Ngày đầu tiên vào học mà đi trễ thì thật khó coi. Lại lần nữa co giò phóng ra ngoài, đang lo lắng không biết đi bằng phương tiện gì, Nam đâm sầm vào người nào đó đang đi hướng ngược lại. Hai người đồng thời lùi về phía sau, tay Nam bất giác xoa xoa chỗ vừa bị va chạm. Cúi đầu xin lỗi người nọ, khi ngẩng đầu lên bắt gặp khuôn mặt của Bạch Long không đổi sắc, Nam liền khẳng định bản thân bị sao quả tạ chiếu tướng.

- Anh không sao chứ? Tại tôi gấp quá nên… nên…



Nói thật chứ, thái độ của Bạch Long khiến Nam nhớ đến nó, thái độ không khác gì mấy. Tinh thần đang hoảng, nhờ lời nói của Bạch Long mà chấn chỉnh lại.

- Nếu biết đi moto thì vào gara lấy một chiếc, chìa khóa cắm sẵn trong ổ rồi. Cậu phải học giảng đường đến chiều, vậy nên cơm trưa sẽ dùng tại đó. Đương nhiên tổ chức đã lo liệu mọi thứ. Điều cậu cần phải làm là hoàn thành khóa học xuất sắc.

Nói xong liền bỏ đi. Nhận được tin tốt, Nam lấy lại tinh thần, vào trong gara liền sửng sốt. Bên trong rộng rãi, chứa hơn một trăm chiếc moto phân khối lớn, đặc biệt có hai chiếc được tách biệt rõ ràng. Theo như suy đoán của Nam thì hai chiếc này là dành cho nó. Không chần chừ thêm nữa, cậu leo lên một chiếc gần nhất, rồ ga phóng đi. Cũng nhờ những ngày tháng tụ tập đua xe, ăn chơi trước đây, nếu không cậu phải cuốc bộ rồi. Phải cảm ơn Minh Lâm, hôm qua đã chạy xe ngang qua trường học, còn nói cho cậu biết đó là nơi cậu sẽ theo học.

Mà giờ này, Hàn Phong đang ung dung đi trên hành lang nhằm tìm kiếm "tung tích" của Hắc Long. Vừa rồi, bằng tốc độ nhanh nhất vệ sinh cá nhân, chờ cho Nam ra ngoài, thằng bé mới ló cái đầu nhỏ ra. Xác định mình đã an toàn, Hàn Phong liền ra khỏi phòng.

- Chú ấy đi lạc ở đâu rồi? Chân muốn rã rời mà người thì chẳng thấy đâu. Phải đề cập với mẹ chuyện chú Hắc Long đi lạc mới được.

- Có mà cháu đi lạc đấy.

- Ai?

Hàn Phong cảnh giác nhìn xung quanh, đến khi một cái bóng bao phủ cả thân hình nhỏ bé, Hàn Phong mới để ý đến phía sau. Hắc Long cúi đầu nhìn đứa nhỏ vừa vu oan cho mình, khuôn mặt không khỏi nhăn nhó. Anh sống ở đây từ khi còn là một bé trai bốn tuổi, bây giờ cũng đã ngoài hai mươi, lần đầu tiên có người nói mình đi lạc, trong khi kẻ đó lại còn có ý nghĩ đem chuyện này nói với lão đại. Thật sự thì thằng bé này có biết hậu quả dẫn đến khi báo cáo chuyện tào lao cho lão đại là gì không?

- Chú muốn dọa chết người sao? Dù gì cháu cũng chỉ là đứa trẻ mong manh dễ vỡ thôi.

Ai đó giả vờ sợ hãi, tay đặt lên vị trí của tim ai oán nhìn Hắc Long. Nếu không được Minh Lâm nhắc nhở thì Hắc Long đã dính bẫy rồi. Quả thật, từ gương mặt, ánh mắt cho tới giọng điệu lời nói y như thật, rất giống là đằng khác, không tìm được bất cứ sơ hở nào.

- Đừng diễn sâu. Cái này cháu đã hoàn thành rồi phải không?

Đưa cho thằng bé sấp giấy A4, Hắc Long ngăn chặn bộ phim ngắn. Hàn Phong đưa mắt nhìn vào tờ giâys trên cùng, ánh mắt nghi hoặc hỏi Hắc Long:

- Sao chú có được?

- Lão đại muốn chúng ta cùng chế tạo nên đưa cho chú. Mà nó đã hoàn thiện chưa?

- Nếu xét về bên ngoài thì nó cũng hoàn thiện nhưng cháu muốn chỉnh sửa cấu tạo trong một chút.

- Đến nơi chế tạo, chúng ta sẽ bàn tiếp.

Hai người đi song song nhau đến phòng chế tạo vũ khí. Ngồi vào bàn, Hắc Long đưa mắt nhìn Hàn Phong rồi nhìn lại bản vẽ, thắc mắc:

- Cái này hoàn hảo như vậy, cháu còn muốn chỉnh sửa gì nữa?

- Một khẩu súng chỉ có khả năng nhả đạn và một khẩu súng vừa có thể nhả đạn vừa là một lưỡi dao lấy đi sinh mạng của người khác, chú sẽ chọn cái nào?

- Ý cháu là...

- Đúng vậy. Thứ cháu cần là hai trong một.

Khá bất ngờ với ý tưởng độc đáo của Hàn Phong. Bây giờ, Hắc Long mới biết tại sao Minh Lâm nói không nên xem thường thằng bé này. Hai người tập trung thiết kế một khẩu súng "hai trong một" theo lời của Hàn Phong. Hết cắm cúi vẽ, rồi lại thảo luận. Thời gian chậm rãi trôi qua.

++++++++++++++++++++++++++++

I need you girl

Wae honja saranghago honjaseoman ibyeolhae

I need you girl

Wae dachil geol almyeonseo jakku niga piryohae



I need you girl neon areumdawo

I need you girl neomu chagawo

I need you girl (I need you girl)

I need you girl (I need you girl)

[ Nhạc chuông I need U- BTS]

- Có chuyện gì?

- "Một người đàn ông đến công ty làm loạn ạ".

- Mấy người không thể giải quyết được sao?

Nó cau mày. Chuyện như vậy cũng gọi cho nó, mấy người này chỉ đến công ty chờ ngày lãnh lương thôi chắc.

- "Ông ta yêu cầu CEO phải thả con gái ông ta ra. Việc này ngoài khả năng của..."

- Tôi đến ngay.

Vốn định đến W xem tình hình đứa nhỏ kia một chút, lại bị cái việc chết tiệt này cản đường. Lên xe phóng như bay đến công ty. Vận tốc đạt mức tối đa, chiếc Ferrari chỉ để lại cho người đi đường sự sợ hãi: Không biết mình quy tiên do tai nạn xe hay do đứng tim mà qua đời.

Xe dừng cái két bên đường. Xuống xe, cảnh tượng đầu tiên mà nó thấy được là một đám người đứng xem gì đó, tiếng hét không nhỏ là nguyên nhân chính thu hút nhiều người như vậy. Nó đi đến chỗ đám đông, đám đông tản ra hai bên nhường đường. Họ không bị mù thông tin mà không không biết đến CEO của YM. Mặc dù trên người nó không phải đồ hiệu, nước hoa đắt tiền nhưng khí chất của nó vẫn không hề giảm đi.

- Ai dám đến đây làm loạn?

Khuôn mặt nó hiện đầy hắc tuyến. Tâm trạng không tốt hỏi. Một nắm đấm tung về phía nó, nó nhanh lẹ nhích người tránh né, còn tặng người kia một đá. Người kia ôm chỗ đau, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm vào nó, nghiến răng nói:

- Mày mau thả Uyên Nhã ra.

- Cô ta không ở chỗ tôi.

Thái độ vẫn như cũ, lạnh lùng nói. Điều này làm cho người đàn ông tức giận rống to:

- CHỈ MÀY MỚI CÓ KHẢ NĂNG BẮT NÓ ĐI. THẢ NÓ RA MAU LÊN, NẾU KHÔNG TAO SẼ KIỆN MÀY TỘI BẮT CÓC.

- Có giỏi thì đem chứng cứ đến nói chuyện với tôi. Còn không thì đừng đứng đây gây chú ý.

Nó dửng dưng nói. Có vài người bên đường hiểu được cuộc đối thoại đang nói về vấn đề gì, liền đem dịch cho người kế bên. Cứ thế người này truyền tai người kia, chỉ chốc lát, tất cả ánh mắt đổ dồn vào nó.

- THẢ CON TAO RA.

- Tôi không có giữ người.

- CHẮC CHẮN LÀ MÀY BẮT NÓ ĐI. DÁM LÀM KHÔBG DÁM NHẬN SAO?

- Đuổi ông ta đi. Ồn ào.

Mất kiên nhẫn với ba Uyên Nhã, nó ra lệnh cho bảo vệ lôi đối tượng đi. Ba Uyên Nhã vẫn không ngừng hét đòi người. Chẳng thèm nhìn những người đứng xem kịch một cái, xoay người vào công ty.

***************************

Rắc rối của hôm nay không chỉ dừng ở đó. Mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào? Ngày đầu huấn luyện, Nam và Hàn Phong làm được những gì? Nhân vật tài năng nào sẽ xuất hiện? Chap sau sẽ tiết lộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Thiên Băng - Cô Gái Của Sự Băng Giá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook