Lâm Thiên Băng - Cô Gái Của Sự Băng Giá

Chương 52: Thăm Bệnh. Phiền Phức <3>

Wen

12/09/2016

- Tại sao mẹ lại bênh vực cô ta chứ?

- Con nói mẹ bênh vực con bé sao? Khi con sang Anh, chính mắt mẹ thấy Mina cùng một người đàn ông đáng tuổi cha chú của nó vào khách sạn. Không những vậy, cả hai vừa đi vừa hôn hít sờ soạng nhau. Chẳng lẽ những gì mà mẹ thấy đều là giả?

Bà Nghi không cách nào đả thông tư tưởng của hắn, không cẩn thận nói ra một chuyện đối với hắn đã trở thành cú sock khó vượt qua. Hắn đơ người khi nghe lời nói đó, đầu óc trống rỗng, ánh mắt ngây dại nhìn bà Nghi, lắp bắp hỏi:

- Mẹ… mẹ nói thậ… thật sao? Không… không thể nào.

- Đến giờ mà con còn không tin? Mẹ… Mọi người làm gì mà đông vui quá vậy?

Một giọng nói lạ thu hút tất cả ánh mắt hiện có mặt trong phòng. Ai cũng có điều thắc mắc như nhau, đều muốn biết kẻ "điên" này là ai? Người ta đang cãi nhau, không khí căng thẳng như vậy mà nói là đông vui. Đông thì có đó, nhưng vui ở chỗ nào? Nhận ra sự khác thường, người thanh niên lạ mặt cười chữa cháy.

- Thật xin lỗi. Có vẻ như tôi đến không đúng lúc thì phải?

- Anh là ai?

Minh Lâm giữ vững phép lịch sự mà chào hỏi. Trong khi nó và những người còn lại chiếu ánh mắt như nguồn nhiệt mấy nghìn độ C vào “người lạ”. Được hỏi, người thanh niên tươi tỉnh trả lời:

- Tôi tên Phạm Bảo Khánh. Tôi đến đây tìm một người.

- Tìm người???

Mọi người trong phòng ngoại trừ nó và hắn đều như không tin vào tai mình nữa. Chưa từng có ai vào đây tìm người cả, cho dù có cũng chẳng dám hiên ngang đi vào như vậy. Thân là chủ nhà, nó dĩ nhiên không cho phép người lạ ra vào nhà mình như đi chợ. Giọng nói lạnh băng không mang cảm xúc của nó vang lên, giúp cho mấy người há hốc mồm từ nãy giờ lấy lại tinh thần:

- Tìm ai?

- Anh nói này Thiên Băng bé nhỏ, em ta... Á!!!!!!!!!!!!

Này thì Thiên Băng, này thì bé nhỏ, Bảo Khánh rất "vinh dự" được hưởng thụ cảm giác "dép hôn mặt". Mà chiếc dép đó không phải của ai khác mà chính là nó - người "dị ứng" những từ ngữ dành cho "con nít". Xoa xoa mũi, Bảo Khánh nhăn mặt ai oán:

- Anh đã làm gì sai???

- Xâm nhập gia cư bất hợp pháp cũng đủ khiến anh hầu tòa. Còn dùng cái từ đó thì liệu hồn.

- Em vẫn bạo lực như ngày nào.

- Tôi và anh có quen biết nhau?

Mày đẹp nhíu lại, nó không tránh khỏi có chút nghi ngờ. Đối với sự nghi ngờ của nó, Khánh không những không khó chịu mà còn tiến về phía nó, nghiêm túc nói:

- Là con trai cần phải mạnh mẽ. Thể xác này không phải tự nhiên mà có, đừng tự hủy hoại nó.

“- Nhóc là con gái thì biết gì? Anh đây không được gia đình chấp nhận, bị gọi là con hoang, suốt ngày bị bạn bè khi dễ. Ông trời không công bằng.

- Là con trai cần phải mạnh mẽ. Thể xác này không phải tự nhiên mà có, đừng tự hủy hoại nó”.

Chẳng ai có thể hiểu được những gì mà Bảo Khánh nói ngoài nó. Một lượt hình ảnh khi xưa ùa về trong trí nhớ của nó.

*Nửa năm trước khi ba mẹ nó li hôn*

Một cô gái nhỏ ăn mặc như con trai, từ đầu xuống chân đều là màu đen đi trên đường vào buổi tối – sau khi cô kết thúc buổi tập taekwondo. Đúng lúc cô đi ngang qua một con hẻm nhỏ, tình cờ bắt gặp một đám côn đồ đang đánh ai đó đòi tiền.

Lúc đầu cô cũng chẳng hề quan tâm, trong lòng thầm mặc định người kia thiếu nợ mà không trả nên bị giang hồ “hỏi thăm”. Chân vừa nhấc lên chuẩn bị đi tiếp thì một câu nói khiến cho cô ngạc nhiên mà đi sâu vào trong.

- Tụi bây tìm nhầm người rồi, nhưng dù sao tao cũng muốn chết nên cứ đánh đi.

- Thằng này ngon. Đánh nó cho hả giận đi tụi bây. Xem như mày xui nên gặp phải tụi tao, vả lại còn muốn chết như vậy thì để tụi tao giúp một tay. Lên!!!

- Dừng tay!

Câu nói phát ra từ phía sau khiến đám du côn phải quay đầu nhìn. Nhận ra trước mắt mình là một con nhóc nhỏ, cả đám cười khả ố. Tên cầm đầu hất mặt nói:

- Chuyện của người lớn, con nít như mày đừng nên xen vào.

Nhờ thân hình nhỏ nhắn nên cô nhanh chóng đến bên cạnh kẻ chán đời. Đưa tay muốn kéo người kia đứng lên, nhưng đương sự lại không hợp tác, còn hất tay cô ra, giọng nói mang đầy vẻ trách móc.

- Nhóc làm gì vậy? Đừng xen vào chuyện của người khác.

Với câu nói vừa rồi, cậu bé trong bộ đồng phục trường trung học nhận được một cái đá mạnh vào đùi khiến cậu nhăn mặt khổ sở.

- Nhóc điên sao?

- Đi hay đánh?

Làm lơ câu hỏi của cậu nam sinh, cô bé nhìn đám du côn bằng ánh mắt chán chường, thành công kích thích dây thần kinh háo thắng của cả đám. Tên cầm đầu nhìn con nhóc trước mặt khinh bỉ:

- Tao không muốn mang tiếng là bắt nạt con nít. Mau đi chỗ khác.

- Lên đi.

- Mày bị điếc sao? Tao bảo mày biến.



Sau câu đe dọa, tên cầm đầu không nhận được đáp án mình muốn khi con nhóc trước mặt chẳng thèm quan tâm đến những gì hắn nói. Khói bốc lên nghi ngút khi con nhóc kia lấy trong balô một cặp côn nhị khúc.

- Là mày không biết điều. Đừng trách tại sao tao ác. Đánh nó!!!

Cảm đám người hướng về phía cô bé mà vung gậy. Tiếng gậy như xé rách bầu không khí khiến nhiều người rùng mình nhưng chẳng là gì đối với con nhóc lầm lì. Tránh đòn nhanh, cô bé đánh vào điểm quan trọng trên cơ thể nam giới, chỉ cần một lần đánh đã làm cho người trúng đòn nằm trên đất mà rên rỉ. Cũng may, trước khi về cô đã mượn thầy cặp côn để tập luyện, nếu không, muốn trọn vẹn về nhà thì hơi bị khó.

Cô nhanh chóng giải quyết đám người, ai cũng khúm núm rời đi. Đến gần cậu nam sinh, cô lạnh lùng kéo người kia thoát khỏi kinh ngạc.

- Đứng dậy.

- Tại sao nhóc làm vậy?

- Rảnh.

Một từ ngắn gọn, xúc tích, hàm ý rõ ràng đã giải thích cho việc làm của nó. Nó chẳng có gì thắc mắc ngoài việc tại sao người kia lại tha thiết chết như vậy. Muốn biết là phải hỏi, cho nên nó chẳng ngần ngại đem suy nghĩ trong đầu mà nói ra:

- Sao lại muốn chết?

Sững sờ trước câu hỏi của cô bé, cậu ngoài cười khổ, ngước mặt lên trời nói:

- Quá nhiều chuyện không thể đối mặt. Chết là cách tốt nhất.

- Hèn nhát.

Buông hai chữ đầy khinh bỉ, nó nhìn chăm chú vào người trước mặt. Gương mặt bị dính bẩn nhưng không che dấu được vẻ đẹp thu hút người đối diện, bộ đồng phục nhăn nhúm đầy vết bẩn. Cậu bé tức giận, quát to:

- Nhóc là con gái thì biết gì? Anh đây không được gia đình chấp nhận, suốt ngày bị nói là con hoang, bị bạn bè khi dễ.

- Là con trai cần phải mạnh mẽ. Thể xác này không phải tự nhiên mà có, đừng tự hủy hoại nó.

Sau đó là một màn im lặng kéo dài. Cậu nam sinh chống tay đứng dậy, vỗ ngực nói:

- Anh sẽ làm được.

Cô bé không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi xoay người bỏ đi. Chân chưa bước đã bị kéo trở lại. Đối mặt với khuôn mặt tươi không cần tưới của cậu nam sinh, cô bé cau mày khó hiểu.

- Anh tên Phạm Bảo Khánh. Em tên gì?

- Lâm Thiên Băng.

Ai nói chỉ có con gái là nắng mưa thất thường, con trai cũng tính khí không ổn định mà.

- Tên hay thật. Cảm ơn em giúp anh nhận ra mục tiêu của mình. Sau này gặp lại sẽ hậu tạ em thật nhiều.

- Không cần.

Nói xong, cô bé bỏ lại cậu nam sinh mà rời khỏi chỗ đó".

Cô bé đó chính là nó, còn cậu nam sinh kia là Khánh. Nhưng ngoài trời, đất thì chẳng ai biết ngày đó khi trên đường từ trường về nhà, nó bắt gặp mẹ mình cùng một người lạ vào khách sạn, hai người cười nói vui vẻ. Mẹ nó khác hẳn lúc ở nhà, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, cau có khó chịu. Đó cũng là vết thương trong lòng một cô bé 13 tuổi. Không vui lại gặp đám côn đồ không biết điều nên nó đã đem mọi thứ khó chịu trút lên người bọn họ.

- Kẻ muốn chết?

- Hết rồi. Bây giờ anh muốn sống.

- Mà nhìn anh có vẻ quen quen.

Cảm nhận của Minh Lâm mơ hồ. Nó nhìn Minh Lâm trách móc.

- Cậu chủ của tập đoàn Phạm gia.

- Không phải. Em biết thân phận của anh ta, nhưng ý của em là ý khác.

- Ý gì?

- Em quên rồi. Nhìn anh ta rất... A!!! Nhớ ra rồi. Anh ấy là người trong hình.

Sau một hồi căng não, Minh Lâm cũng nhớ ra mình gặp Khánh ở đâu. Người đi cùng Mina đến Win chính là Khánh.

Nghe đến người con trai trong tấm hình là anh chàng trước mặt, hắn đứng bật dậy. Khánh không biết phía sau mình là một con sư tử đang nhào đến, cậu chỉ cảm thấy thân người bị xoay lại, đối mặt với một chàng trai sở hữu vẻ ngoài không chê vào đâu được. Nhưng thái độ của hắn khiến anh khó hiểu. Hắn nắm áo anh làm gì? Hắn giơ nắm đấm làm gì? Chất xám chưa kịp hoạt động, một câu nói của nó đã khai thông cho cậu.

- Đây là nhà tôi chứ không phải mảnh đất trống mà muốn đánh nhau thì đánh.

Hắn bực tức buông tay, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Bảo Khánh.

- Anh là gì của Mina?

- Mina? Cô ta chẳng là gì của tôi cả.

Khánh thản nhiên trả lời, mà câu trả lời đó đã kích thích hắn đánh người. Không kiêng dè, một đấm vào mặt của Khánh. Anh chàng cũng không vừa, nhanh chóng xoay người đáp trả lại một đấm.

- Tại sao đánh tôi?

- Bạn gái tôi mà anh cũng dám động vào?



- Bạn gái anh là ai?

Khánh khó hiểu hỏi hắn. Bạn gái của hắn là ai anh còn không biết thì làm quái gì động vào được. Vả lại anh cũng chẳng phải loại anh hùng đập chậu cướp hoa. Mắt hắn đỏ ngầu nhìn Bảo Khánh, "kiên nhẫn" nói:

- Mina.

- Cái gì??? Cô ta là bạn gái của cậu?

Bảo Khánh mở to mắt nhìn hắn một cách kinh ngạc. Nhưng câu trả lời của hắn như một mũi dao đâm sâu vào tim nó. Không biểu hiện dù chỉ một chút cảm xúc, nó quay người đi ra vườn.

- Làm gì mà ngạc nhiên?

- Cậu cũng chỉ là cái “ngân hàng” di động mà cô ta sở hữu thôi cần gì hống hách như vậy.

Ý tứ rõ ràng đến thế sao hắn có thể không hiểu nhưng điều quan trọng chính là phủ nhận tất cả những gì mọi người nói không tốt cho Mina.

Tình yêu mù quáng của hắn khiến một người đau lòng…

Tình yêu mù quáng của hắn khiến nhiều người tức giận…

Và tình yêu mù quáng của hắn đã làm cho hắn đánh mất một tình yêu chân chính.

********************

- Đừng nghĩ tôi không biết mấy người muốn gì. Mấy người chê bai Mina chỉ để tôi từ bỏ cô ấy để đến bên cạnh Lâm Thiên Băng đúng không? Cho dù mấy người có nói gì thì Lâm Thiên Băng cũng không thay thế được Mina.

- Anh/ Cậu/ Con…/ Chú vừa nói cái gì?

Người lớn trong phòng như có cái gì đó nghẹn ở cổ họng không nói được hết câu. Cùng lúc đó, Hàn Phong đứng ở chân cầu thang đã bừng bừng lửa giận. Tất cả ánh nhìn đều hướng về Hàn Phong, một đứa trẻ trên người quấn nhiều băng gạc, khuôn mặt đỏ bừng vì giận.

- Kính cẩn nghiêng người mộ góc 90 độ mời chú lặp lại những gì vừa nói.

- Tôi nói là mấy người chê bai Mina hết lần này đến lần khác chỉ để tôi chú ý dến Lâm Thiên Băng thôi, nhưng xin lỗi, cô ta mãi mãi vẫn không thể thay thế được Mina!!!

Tiếng điện thoại rơi xuống sàn nhà khô khốc thu hút sự chú ý của Hàn Phong. Nó vừa ra ngoài thì nhận được điện thoại của luật sư thông báo về việc chuẩn bị cho phiên tòa sắp tới. Nó đâu ngờ khi vào bên trong lại nghe được những lời nói mùi mẫn đó. Nhìn ra trong mắt nó chứa một tia đau đớn nhỏ thật nhỏ, cậu bé căm phẫn nhìn hắn.

- Chú không đủ tư cách nói như vậy. Cho dù cháu có nợ chú một mạng, nếu chú muốn, chú có thể lấy lại cái mạng này nhưng chú không có quyền so sánh mẹ cháu ai với bất kỳ ai.

- Tại sao lại không thể?

Sau câu hỏi của hắn, một nụ cười nhạt hiện trên môi nó. Một nụ cươi không mang bất kỳ thứ gì gọi là chua sót hay đau khổ, chỉ đơn giản là một nụ cười nhạt. Và trong mắt nó cũng không còn tia đâu đớn nào nữa, thay vào đó là sự lạnh lùng đối với “người dưng”.

- Có thể chứ. Cô ta hơn tôi ở cách diễn xuất sắc của mình. Hơn tôi ở cách làm thế nào nắm trọn trái tim đối phương. Hơn hẳn tôi khi suốt ngày giả vờ ngây thơ để nhận được sự thương hại. Tất cả những điều đó tôi đều không có. Mọi thứ đến đây chấm dứt, anh có thể rời đi.

Không đợi nó nói thêm tiếng nào, hắn đã thẳng thừng rời khỏi, không quay đầu nhìn lại dù một lần. Nhìn theo bóng lưng hắn, nó không biết nên diễn tả cảm xúc hiện tại như thế nào? Đau thương, chua sớt hay vui vẻ? Đều không phải, chính xác nhất là không cảm xúc. Có lẽ sau câu nói của hắn, cảm xúc của nó cũng đã chai sạn.

++++++++++++++++++++++++++

- Kìa! Tên đó ra kìa. Thực hiện đi.

Một vài người cầm gậy đi về hướng ngược lại với hắn. Khi hai bên đi ngang qua nhau, tên đứng gần hắn nhất cố ý đụng phải bả vai hắn. Tên đó quát:

- Mày bị mù sao???

Vì mãi “thả hồn theo gió mây” mà hắn không nhìn đường. Gặp chuyện không vui, đi ra đường lại có kẻ gây hấn, có thể không “giận cá chém thớt” sao? Đáp án là không. Có bao cát để xả cơn giận thì làm sao bỏ qua được. Hắn ngẩng đầu nhìn tên kia bằng ánh mắt lạnh, gằn giọng nói:

- Mày đụng tao trước. Bây giờ muốn gì?

- Muốn gì? Tất nhiên là đánh mày rồi. Đánh nó!!!

Cả hai bên xông vào đánh nhau hăng say. Chỉ là mấy tên tép riu thì làm sao có khả năng chạm vào hắn. Điều đáng nói chính là bọn chúng kéo đến ngày càng đông. Cái máy làm việc nhiều quá còn bị hư chứ huống hồ gì là người. Dần dần, hắn trúng đòn nhiều hơn, mồ hôi ướt đẫm cả áo, mắt cũng dần không thể tập trung như trước.

Rồi cái gì đến cũng đến, *Bụp* một cái, một tên cầm gậy đập mạnh vào gáy hắn khiến hắn chao đảo ngã xuống đất. Thế là mưa gậy đổ xuống người hắn. Cầm cự không được bao lâu, hắn ngất xỉu vì kiệt sức. Một người đàn ông từ phía sau đi lên, nhìn hắn rồi chậc lưỡi nói:

- Chỉ vì mày có quan hệ với người đó nên mới ra nông nổi này. Có trách thì trách cô ta. Đưa tên này đi.

Hắn "được" kẻ vạm vỡ nhất trong số người kia vác đi.

+++++++++++++++++++++++++++

Hắn đi được một lúc, nó cũng cầm "xác" điện thoại về phòng. Hàn Phong lo lắng, muốn đi theo nhưng bị Minh Lâm ngăn lại.

- Để mẹ cháu yên tĩnh.

Hàn Phong nhìn theo bóng nó mà thở dài như ông cụ non. Không khí trở nên trầm mặc.

Nó đặt trên bàn, nó ngã người lên giường, đấu mắt với trần nhà. Vài giây sau, nó bật người dậy, mở máy tính lên làm việc. Bây giờ chỉ có công việc mới giúp được nó không bị chi phối bởi những chuyện vừa xảy ra.

Đang vùi đầu vào máy tính, nó nhận được một email lạ. Nhấp vào, màn hình hiệ ra một video clip. Bấm play, nó quan sát kỹ những gì xảy ra trong video. Tay nắm chặt, mắt hằn tia máu nhìn chằm chằm vài màn hình. Sau khi xem hết, nó phân vân không biết lựa chọn thế nào. Đi hay không đi là do nó quyết định.

Nội dung của video clip đó là gì? Ai là kẻ đứng sau vụ việc bắt hắn? Chuyện tình tay ba giữa nó, hắn và Mina sẽ ra sao? Cùng đón những chap tiếp theo nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Thiên Băng - Cô Gái Của Sự Băng Giá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook