Lâm Thiên Băng - Cô Gái Của Sự Băng Giá
Chương 37: Vấn Đề
Wen
11/07/2016
“Giơ súng về phía kẻ thù chính là phong thái của CEO của tập đoàn YM?”
“Công ty AQ chính thức phá sản vì vô số tội danh: trốn thuế, “ăn” xén một lượng không nhỏ nguyên liệu của tập đòan YM,… Cuối cùng, cả công ty sẽ thuộc về YM”
“Bị phát hiện cắt xén nguyên liệu, con gái của Tổng Giám đốc AQ muốn sát hại CEO của tập đoàn YM. Tổng giá trị mà AQ “ăn” được ngang bằng với AQ, vậy nên AQ sẽ thuộc quyền sở hữu của tập đoàn YM sao?”
“…”
Trang đầu của một tờ báo đầy ấp hình nó và Uyên Nhã cầm súng chĩa về phía nhau, tiêu đề thì vô số kể. Buông tờ báo xuống, nó nhìn Minh Lâm và Anna vừa đặt chân ra phòng khách nói:
- Về nước, tìm lí do đưa Nam qua đây đào tạo.
- Dạ?
Hai người trợn tròn mắt nhìn nó ngạc nhiên. Nó lườm lườm, giọng nói đầy tính khủng bố hỏi:
- Không nghe thấy sao?
- Nghe chứ. Nhưng chỉ mỗi Nam thôi hả chị, còn những người khác thì sao?
- Không đáng tin.
Minh Lâm quay qua nhìn Anna, đúng lúc cô cũng vừa xoay đầu, cả hai mắt đối mắt, từ ngoài nhìn vào chỉ e là ngược chết những ai còn độc thân bởi quá lãng mạn mà.
- Còn đứng đó!
Dù sao nó cũng thất tình cách đây không lâu, hai đứa này có cần thiết nhập tâm vào một màn như thế này không? Muốn nó phải khổ sở, đau đớn ra mặt hay sao? Lúc này, hai người mới giật mình, nhìn đôi mắt của nó mà chẳng hiểu mình chọc giận nó cái gì, nhẹ giọng hỏi:
- Nhưng làm thế nào? Không thể đến nhà bắt người được.
- Tự mình nghĩ đi. Thời hạn là ngày kia phải đưa tên đó qua đây.
- Cả hai người bọn em cùng đi?
Minh Lâm đưa tay chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Anna, ánh mắt nghi hoặc nhìn nó. Nó không nói thêm gì, gật nhẹ đầu một cái. Minh Lam bỗng dưng hét to:
- KHÔNG ĐƯỢC.
- Tại sao?
- Chẳng phải chiều nay chị phải gặp mấy lão cáo già kia sao? Nếu tụi em đi hết, không may xảy ra chuyệ…/ Còn anh đây, chú lo gì?
Thiên Vũ vẫn như cũ, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước, lù lù xuất hiện. Minh Lâm nhăn nhó mặt, giọng nói có phần không tin:
- Anh á? Không biết lúc đó anh đang chu du nơi nào rồi, một chút tin cậy cũng không có.
- Này, đừng nghĩ anh như vậy chứ. Ngoài anh ra còn có Hắc Long, Bạch Long đấy thôi. Dưới sự bảo vệ của bọn anh thì miễn chê nhá.
Trình độ tự luyến lên đến level max của Thiên Vũ nhận được bốn cái trừng mắt. Một trong số đó là của Hàn Phong. Một mạch leo lên đùi nó, ánh mắt có phần khinh bỉ, nhìn chằm chằm Thiên Vĩ nói:
- Hai người kia cho dù là nhân tài xuất chúng đi chăng nữa, kết hợp với chú là sự điên rồ nhất mà họ từng làm.
(Hắc Long: Cậu chủ nhỏ thật thông Minh.
Bạch Long: Một nhận xét hợp tình hợp lý. Cậu chủ nhỏ đặc biệt thông minh nha.
Thiên Vũ: Ta không chấp nhặt với con nít quỷ).
Minh Lâm bên cạnh cười ha hả, mất cả hình tượng. Anna thì đã sớm cười chảy nước mắt. Chỉ riêng một người trên gương mặt trải đầy hắc tuyến. Nó nhìu mày nhìn khung cảnh ồn ào, nhất thời suy nghĩ có nên tống hết đám người này đi hay không?
- Đủ chưa?
Ồn ào chính là kẻ thù truyền kiếp của nó, ngàn lần không muốn gặp tới. Câu nói của nó mặc dù rất nhẹ nhàng êm tai nhưng lại rất dọa người. Hắng giọng một cái, ba lớn một nhỏ lấy lại tinh thần từ lâu đã đi phiêu lưu, nhìn nó mà tuôn cả mồ lạnh.
- Vậy em đi đây. Hàn Phong, cháu ở nơi này đối phó với chú Thiên Vũ được không?
- Chuyện nhỏ.
Hàn Phong tràn ngập tự tin, tay chống hông, hất mặt trả lời. Nhận được đáp án mình muốn, Minh Lâm lập tức kéo tay Anna chạy biến trước khi nó đem hai người ra đánh một trận (Lợi dụng thời cơ dữ dội).
- Hắc Long đâu?
- Hắc Long đang ở W cùng Bạch Long thảo luận về vũ khí mới.
Hai mắt của Hàn Phong sáng bừng lên, kéo tay nó mè nheo nói:
- Con cũng muốn đến đó chơi với hai chú.
- Nơi đó không phải để chơi. Nếu con muốn, mẹ sẽ đưa con vào đó luyện tập cùng một người khác vào ngày kia.
Thấy nó kiên quyết như vậy, biết mình chẳng thể nào thay đổi quyết định của nó, Hàn Phong gật đầu nói:
- Vậy cũng được. Mẹ nhớ phải đưa con đến đó đấy.
- Sao con lại muốn đến đó?
Một đứa trẻ năm tuổi đòi đi công viên trò chơi thì còn dễ hiểu nhưng Hàn Phong lại muốn đến W là một điều vô cùng khó hiểu.
- Con muốn gặp hai chú Hắc-Bạch Long.
Rành mạch trả lời, đôi mắt chăm chú nhìn nó. Cứ ngỡ qua ải, ai dè đâu lại bị nó vạch trần:
- Muốn gặp hai người đó hay con muốn gặp loại vũ khí mới vừa được nhắc đến?
- Ai da, mẹ đừng nói ra hết chứ. Cho dù một phần là con nhắm đến thứ vũ khí kia, nhưng chủ yếu con muốn gặp hai chú ấy cơ.
- Ngày kia đưa con đi. Bây giờ mẹ phải đến công ty.
Nó đứng dậy, chân chưa đi được bước nào thì tay bị ai đó nắm lại. Nó nhìn Han Phong, thằng bé cũng nhìn nó, môi nở một nụ cười ấy lòn nói:
- Con đi chung với mẹ.
- Được, nhớ là đừng gây chuyện.
Không phải chuyện quan trọng gì, nó gật đầu đồng ý. Hàn Phong “yeah” một cái rồi lon ton theo nó ra xe. Ai cũng đi, Thiên Vũ cũng không rảnh rỗi gì liền đến chỗ của Bạch Long “tạm trú”.
++++++++++++++++++++++++++++
Trước cổng YM, một chiếc Ferrari dừng lại thu hút tất cả ánh mắt của nhân viên. Từ trong xe bước ra, nó khiến mọi người như không tin vào mắt mình. Muốn biết lí do không? Điểm sơ qua trang phục đi làm của nó là biết ngay ý mà. Quần Skinny đen kết hợp áo Hoodie với dòng chữ “The death” màu đỏ phía trước áo, chân mang giày Adidas cổ cao màu đen, tay trái đeo vòng đinh, tay phải đeo đồng hồ. Nói khái quát hơn, nó vận một cây đen từ đầu đến chân, lại rất không phù hợp với thân phận CEO của mình, làm sao người ta không ngạc nhiên được.
Theo sau nó, Hàn Phong ăn mặc đặc biệt cá tính bước xuống xe. Cả hai bước vào cửa, quét ánh mắt qua đám nhân viên còn đứng như trời trồng nhìn nó, cất giọng lạnh nói:
- Mấy người không có việc làm sao?
Giật mình trước câu nói của nó, ai nấy cũng lấy lại hồn phách đang lơ lửng trên không, tiếp tục công việc của mình. Lại nói, có một người đặc biệt can đảm, dám đến trước mặt phê bình nó:
- CEO à, trang phục hiện tại của cô có vẻ như không thích hợp lắm. Cô có cần...
- Trang phục của tôi như thế nào cần mấy người quản sao? Phó giám đốc muốn quản?
Nó liếc mắt nhìn Bảo Ngọc một cái, ánh mắt lộ rõ ý tứ: "Cô có giỏi thì quản thử xem". Bị nó nhìn như vậy, Bảo Ngọc cười cười, nhẹ nhàng nói:
- Tôi đâu dám quản rộng như vậy. Chỉ là nhìn trang phục của CEO thật sự khó tạo được thiện cảm.
- Bộ đồ này khoác lên người mẹ tôi rất vừa mắt, ngược lại phải nói đến trang phục của cô ý. Áo thì ôm chật cứng, váy thì ngắn đến không thể ngắn hơn. Cô ăn mặc như vậy không thấy khó chịu nhưng người khác nhìn rất chướng mắt đấy.
Từ khi được nó nhận nuôi, trong lòng của Hàn Phong đã xuất hiện một câu nói: "Chọc đến ta, ta trả gấp đôi. Động đến mẹ ta, ta cho ngươi đi gặp Diêm Vương ca ca uống trà". Thấy người kia cố ý chê bai mẹ mình, thằng bé tức giận đem gậy ông đập lưng ông, lấy trang phục của Bảo Ngọc chê bai ngược lại cô, ngoài ra còn chê vô cùng thậm tệ khiến cô đỏ bừng mặt tức giận.
- Cậu bé, chuyện người lớn cháu đừng xen vào.
- Chẳng lẽ cô không biết, tôi đã từng cảnh báo đừng trêu chọc mẹ tôi sẽ nhận kết quả gì sao? Một màn đó cô chắc đã chứng kiến rồi nhỉ?
Hàn Phong làm mặt lạnh, không nhìn Bảo Ngọc, lời nói nhắc nhở chuyện ở bữa tiệc mang đầy sự nghiêm túc. Đương nhiên, là một phen dọa Bảo Ngọc run người.
- Cô leo lên được cái ghế Phó giám đốc như thế nào, cô nên biết quý trọng đi? Đừng dùng chức vị làm chuyện không nên làm, nếu không nửa đời còn lại của cô sẽ cực kỳ thê thảm.
Một lời cảnh báo được phát ra từ miệng của nó. Bảo Ngọc biết rõ nếu bị đuổi việc, không một công ty nào dám nhận cô, nửa đời sau không thê thảm mới là lạ đó. Không cần biết người kia có tiếp thu không, nó dắt tay Hàn Phong vào thang máy. Đi qua Bảo Ngọc, Hàn Phong còn cố ý làm mặt quỷ, sau đó mới yên phận nguấy mông đi theo nó.
+++++++++++++++++++++++++++
Bây giờ ở Việt Nam, tin tức về CEO của YM đã khiến cho nhiều người sợ hãi, có người lại hứng thú. Người sợ hãi nhiều nhất chính là Mina. Chứng kiến toàn bộ những gì xảy ra trong bữa tiệc và sự kiện phá sản của công ty nhà Uyên Nhã đã thành công khiến cho Mina vô cùng hoảng loạn. Cô cũng không ít lần lăng mạ nó, không biết được nó sẽ trừng phạt mình bằng cách nào nhưng chắc chắn cũng không thua Uyên Nhã là bao.
Tại nhà hắn, bà Nghi nhìn tờ báo rồi lại nhìn thằng con trai của mình, không kiềm chế nói:
- Con bé này không đơn giản.
Hắn biết mẹ mình muốn nói về chuyện gì, nhưng hiện tại hắn không có tâm trạng bàn về chuyện đó, một mạch đi ra ngoài.
Nhìn hắn, bà Nghi hận không thể một tay đánh thằng con quý tử này một trận nhừ xương, tay còn lại đã thông trí óc của hắn. Bà chỉ biết nếu có đánh hắn chết đi sống lại cả chục lần cũng không phải cách, miễn cưỡng trông chờ vào số phận.
+++++++++++++++++++++++++++
Hắn lái con xe của mình vun vút trên đường và dừng lại trước của nhà Hoàng. Theo quản gia vào nhà, hắn tự nhiên như người Hà Nội ngồi xuống sô pha ở phòng khách, đối diện với con người đang nhàn nhã ngồi xem báo. Hoàng bỏ tờ báo xuống, nhìn hắn nói:
- Thấy hối hận chưa?
- Hối hận cái khỉ gì? Chỉ là một thân phận khác thôi mà.
- Cậu nghĩ con nhóc này chỉ có thân phận đó thôi sao?
Hoàng nhìn hắn chăm chú, chờ câu trả lời hợp lý nhất. Hắn cũng hiểu được thân phận của nó khá phức tạp, biết được nó là CEO của YM đã khiến hắn sock rồi, thêm một thân phận khủng khác chắc hắn chịu không nổi đã kích.
- Kệ con nhóc đó đi. Chuyện của Black sao rồi?
- Sao trăng gì? Tuy việc chiếm địa bàn ở Anh thuận lợi nhưng thế lực chúng ta còn lép vế với một tổ chức khác.
- Tổ chức khác?
Tuy biết rõ ở Anh tranh giành địa bàn hoạt động không phải dễ nhưng Black cũng đã giành được không ít, bây giờ lại lép vế. Chuyện tốt đẹp chẳng xảy ra mà chuyện xấu cứ rầm rộ kéo đến. Thật sự muốn đầu hắn nổ tung mà.
- Đúng vậy. Tổ chức này không chỉ hoạt đông ở Anh mà còn bao phủ khắp châu Âu, đang dần tạo thế lực tại châu Á.
- Tên là gì?
- W. Là một tổ chức sát thủ. Sát thủ ở đây được rèn luyện trong môi trường khắc nghiệt.
- Chúng ta nên thống nhất hay không?
Hai từ "thống nhất" thể hiện rõ tinh thần hiếu chiến của hắn. Chơi chung bao lâu nay, đây là lần đầu tiên Hoàng thấy hắn hứng thú với chuyện địa bàn, bình thường chỉ để Hoàng giải quyết thôi. Cả hai bàn luận thêm chút nữa rồi ra ngoài. Địa điểm dừng chân không cụ thể.
++++++++++++++++++++++++++++
Trong phòng làm việc của nó...
Nó vẽ xóa liên tục, tập trung tinh thần mà bỏ Hàn Phong đang chán chường qua một bên. Không có chuyện gì làm, thằng bé lại chỗ bàn nó lấy một tờ giấy và một cây viết chì cùng một cục tẩy dự phòng trong ngăn bàn của nó đặt lên bàn. Hàn Phong làm gì để giết thời gian? Thằng bé lấy cây viết chì vẽ nguệch ngoạc lên tờ giấy trắng. Sau khoảng ba mươi phút, Hàn Phong đặt bút xuống, đem tờ giấy đưa cho nó.
Vốn đang tập trung, nó nhìn vào bản thiết kế của mình sửa lại một số chỗ, đột nhiên một tờ giấy xuất hiện trước mắt, mà những gì được vẽ trên tờ giấy mới là nguyên nhân khiến nó chăm chú. Một bản vẽ về súng ngắn vô cùng chi tiết. Nó quay sang nhìn Hàn Phong, thấy thằng bé đang đọc sách gì đó, liền cầm bản vẽ đi đến gần. Liếc mắt nhìn qua quyển sách, nó cau mày khó hiểu.
- Từ đâu con có sách này?
- Trong lúc mẹ giao nhiệm vụ cho cậu, con đã sang chỗ chú Thiên Vũ lấy quyển sách này đi.
Thành thật khai báo luôn là hành động thông minh khi trả lời câu hỏi của nó. Vỗ vai Hàn Phong, nó tiếp tục hỏi:
- Con dựa vào đây mà vẽ ra cái này?
- Vâng.
- Bao nhiêu lâu?
- Khoảng ba mươi phút.
- Ngoài khả năng này, con còn nó năng lực khác đúng không?
- Đúng.
Hai mẹ con nó cứ như thi xem ai kiệm lời hơn ý, nó thì hỏi còn Hàn Phong trả lời bằng cách ngắn gọn nhất. Muốn hỏi thêm nữa nhưng lại bị tiếng ồn ào ngoài kia làm phiền.
- Cô không được vào.
- Tôi muốn tìm con nhỏ đó nói chuyện rõ ràng.
- Nhưng cô thật sự không thể tự tiện vào phòng làm việc của CEO.
- Cô mau tránh ra.
*Rầm* một tiếng, cánh cửa bị mở ra một lực khá mạnh. Cô trợ lí nhỏ cúi đầu nói:
- Xin lỗi, tôi không thể cản được cô ta nên...
- Cô có thể ra ngoài.
Cắt lời cô trợ lí, nó không trách người không có tội. Cô trợ lí cúi đầu cho đến khi ra ngoài. Bên trong, cô gái kia lại bắt đầu huyên náo.
- Mày giỏi lắm, làm lớn nên muốn làm gì thì làm sao? Tao chỉ đánh mày vài cái, mắng mày vài câu mà mày lại làm cho gia đình tao phải khốn đốn như vậy. Mày không phải con người.
- Tao đã từng cảnh báo mày nhièu lần đừng động đến tao nhưng mày đều bỏ ngoài tai. Chuyện này không thể trách tao.
Nó khinh bỉ nhìn Uyên Nhã. Thì ra, sau buổi tiệc hôm qua, cả nhà cô ta chưa quay về Việt Nam, sáng nay lại nhận tin sock nên đến tìm nó "nói chuyện". Uyên Nhã nhìn bộ dạng của nó mà tức đến muốn giết người.
- Mày được lắm. Tao không tin tao không thể thắng mày. Cứ chờ đó , không lâu sau mày phải xuống âm phủ diện kiến ông bà thôi.
- Tao chờ.
Dọa nó? Nhầm người rồi. Từ nhỏ đến giờ nó chưa bị bất cứ lời đe dọa nào cả và đương nhiên bây giờ cũng vậy. Uyên Nhã dậm chân ra về, đâu biết cái giá phải trả không chỉ gia đình phá sản mà còn là tính mạng. Cánh cửa mạnh mẽ khép lại, nó đến bàn làm việc, tay cầm điện thoại di động gọi đến một dãy số.
- Đưa Đoàn Uyên Nhã đến khu D cho tôi.
Bên kia chưa kịp hồi đáp đã bị tiếng tút tút làm cho ngây người một chút. Tuy không hiểu gì nhưng Hắc Long cũng biết mình nên làm gì, cử một vài sát thủ đem người đến nơi nó nói.
Trở lại với nó, gọi xong cuộc điện thoại, nó đến chỗ Hàn Phong tiếp tục điều tra.
- Con biết mình có năng lượng đặc biệt khi nào?
- Khoảng năm con bốn tuổi thì phải.
Nó nhíu mày. Đã có chuyện gì xảy ra mà kích thích được năng lực đặc biệt này. Nhìn chằm chằm Hàn Phong, môi hé ra chưa kịp phát ra âm thanh gì lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Nhìm màn hình di động hiện lên hai chữ "Bạch Long" khiến mặt nó đầy hắc tuyến. Bấm nghe nhưng nó không lên tiếng, đợi cho bên kia báo cáo.
Khuôn mặt nó ngày càng đen hơn, hàn khí cũng tỏa ra nhiều hơn. Nội dung của cuộc điện thoại là gì mà khiến tâm trạng của nó thay đổi ba trăm sáu mươi độ như vậy? Chap sau sẽ rõ.
“Công ty AQ chính thức phá sản vì vô số tội danh: trốn thuế, “ăn” xén một lượng không nhỏ nguyên liệu của tập đòan YM,… Cuối cùng, cả công ty sẽ thuộc về YM”
“Bị phát hiện cắt xén nguyên liệu, con gái của Tổng Giám đốc AQ muốn sát hại CEO của tập đoàn YM. Tổng giá trị mà AQ “ăn” được ngang bằng với AQ, vậy nên AQ sẽ thuộc quyền sở hữu của tập đoàn YM sao?”
“…”
Trang đầu của một tờ báo đầy ấp hình nó và Uyên Nhã cầm súng chĩa về phía nhau, tiêu đề thì vô số kể. Buông tờ báo xuống, nó nhìn Minh Lâm và Anna vừa đặt chân ra phòng khách nói:
- Về nước, tìm lí do đưa Nam qua đây đào tạo.
- Dạ?
Hai người trợn tròn mắt nhìn nó ngạc nhiên. Nó lườm lườm, giọng nói đầy tính khủng bố hỏi:
- Không nghe thấy sao?
- Nghe chứ. Nhưng chỉ mỗi Nam thôi hả chị, còn những người khác thì sao?
- Không đáng tin.
Minh Lâm quay qua nhìn Anna, đúng lúc cô cũng vừa xoay đầu, cả hai mắt đối mắt, từ ngoài nhìn vào chỉ e là ngược chết những ai còn độc thân bởi quá lãng mạn mà.
- Còn đứng đó!
Dù sao nó cũng thất tình cách đây không lâu, hai đứa này có cần thiết nhập tâm vào một màn như thế này không? Muốn nó phải khổ sở, đau đớn ra mặt hay sao? Lúc này, hai người mới giật mình, nhìn đôi mắt của nó mà chẳng hiểu mình chọc giận nó cái gì, nhẹ giọng hỏi:
- Nhưng làm thế nào? Không thể đến nhà bắt người được.
- Tự mình nghĩ đi. Thời hạn là ngày kia phải đưa tên đó qua đây.
- Cả hai người bọn em cùng đi?
Minh Lâm đưa tay chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Anna, ánh mắt nghi hoặc nhìn nó. Nó không nói thêm gì, gật nhẹ đầu một cái. Minh Lam bỗng dưng hét to:
- KHÔNG ĐƯỢC.
- Tại sao?
- Chẳng phải chiều nay chị phải gặp mấy lão cáo già kia sao? Nếu tụi em đi hết, không may xảy ra chuyệ…/ Còn anh đây, chú lo gì?
Thiên Vũ vẫn như cũ, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước, lù lù xuất hiện. Minh Lâm nhăn nhó mặt, giọng nói có phần không tin:
- Anh á? Không biết lúc đó anh đang chu du nơi nào rồi, một chút tin cậy cũng không có.
- Này, đừng nghĩ anh như vậy chứ. Ngoài anh ra còn có Hắc Long, Bạch Long đấy thôi. Dưới sự bảo vệ của bọn anh thì miễn chê nhá.
Trình độ tự luyến lên đến level max của Thiên Vũ nhận được bốn cái trừng mắt. Một trong số đó là của Hàn Phong. Một mạch leo lên đùi nó, ánh mắt có phần khinh bỉ, nhìn chằm chằm Thiên Vĩ nói:
- Hai người kia cho dù là nhân tài xuất chúng đi chăng nữa, kết hợp với chú là sự điên rồ nhất mà họ từng làm.
(Hắc Long: Cậu chủ nhỏ thật thông Minh.
Bạch Long: Một nhận xét hợp tình hợp lý. Cậu chủ nhỏ đặc biệt thông minh nha.
Thiên Vũ: Ta không chấp nhặt với con nít quỷ).
Minh Lâm bên cạnh cười ha hả, mất cả hình tượng. Anna thì đã sớm cười chảy nước mắt. Chỉ riêng một người trên gương mặt trải đầy hắc tuyến. Nó nhìu mày nhìn khung cảnh ồn ào, nhất thời suy nghĩ có nên tống hết đám người này đi hay không?
- Đủ chưa?
Ồn ào chính là kẻ thù truyền kiếp của nó, ngàn lần không muốn gặp tới. Câu nói của nó mặc dù rất nhẹ nhàng êm tai nhưng lại rất dọa người. Hắng giọng một cái, ba lớn một nhỏ lấy lại tinh thần từ lâu đã đi phiêu lưu, nhìn nó mà tuôn cả mồ lạnh.
- Vậy em đi đây. Hàn Phong, cháu ở nơi này đối phó với chú Thiên Vũ được không?
- Chuyện nhỏ.
Hàn Phong tràn ngập tự tin, tay chống hông, hất mặt trả lời. Nhận được đáp án mình muốn, Minh Lâm lập tức kéo tay Anna chạy biến trước khi nó đem hai người ra đánh một trận (Lợi dụng thời cơ dữ dội).
- Hắc Long đâu?
- Hắc Long đang ở W cùng Bạch Long thảo luận về vũ khí mới.
Hai mắt của Hàn Phong sáng bừng lên, kéo tay nó mè nheo nói:
- Con cũng muốn đến đó chơi với hai chú.
- Nơi đó không phải để chơi. Nếu con muốn, mẹ sẽ đưa con vào đó luyện tập cùng một người khác vào ngày kia.
Thấy nó kiên quyết như vậy, biết mình chẳng thể nào thay đổi quyết định của nó, Hàn Phong gật đầu nói:
- Vậy cũng được. Mẹ nhớ phải đưa con đến đó đấy.
- Sao con lại muốn đến đó?
Một đứa trẻ năm tuổi đòi đi công viên trò chơi thì còn dễ hiểu nhưng Hàn Phong lại muốn đến W là một điều vô cùng khó hiểu.
- Con muốn gặp hai chú Hắc-Bạch Long.
Rành mạch trả lời, đôi mắt chăm chú nhìn nó. Cứ ngỡ qua ải, ai dè đâu lại bị nó vạch trần:
- Muốn gặp hai người đó hay con muốn gặp loại vũ khí mới vừa được nhắc đến?
- Ai da, mẹ đừng nói ra hết chứ. Cho dù một phần là con nhắm đến thứ vũ khí kia, nhưng chủ yếu con muốn gặp hai chú ấy cơ.
- Ngày kia đưa con đi. Bây giờ mẹ phải đến công ty.
Nó đứng dậy, chân chưa đi được bước nào thì tay bị ai đó nắm lại. Nó nhìn Han Phong, thằng bé cũng nhìn nó, môi nở một nụ cười ấy lòn nói:
- Con đi chung với mẹ.
- Được, nhớ là đừng gây chuyện.
Không phải chuyện quan trọng gì, nó gật đầu đồng ý. Hàn Phong “yeah” một cái rồi lon ton theo nó ra xe. Ai cũng đi, Thiên Vũ cũng không rảnh rỗi gì liền đến chỗ của Bạch Long “tạm trú”.
++++++++++++++++++++++++++++
Trước cổng YM, một chiếc Ferrari dừng lại thu hút tất cả ánh mắt của nhân viên. Từ trong xe bước ra, nó khiến mọi người như không tin vào mắt mình. Muốn biết lí do không? Điểm sơ qua trang phục đi làm của nó là biết ngay ý mà. Quần Skinny đen kết hợp áo Hoodie với dòng chữ “The death” màu đỏ phía trước áo, chân mang giày Adidas cổ cao màu đen, tay trái đeo vòng đinh, tay phải đeo đồng hồ. Nói khái quát hơn, nó vận một cây đen từ đầu đến chân, lại rất không phù hợp với thân phận CEO của mình, làm sao người ta không ngạc nhiên được.
Theo sau nó, Hàn Phong ăn mặc đặc biệt cá tính bước xuống xe. Cả hai bước vào cửa, quét ánh mắt qua đám nhân viên còn đứng như trời trồng nhìn nó, cất giọng lạnh nói:
- Mấy người không có việc làm sao?
Giật mình trước câu nói của nó, ai nấy cũng lấy lại hồn phách đang lơ lửng trên không, tiếp tục công việc của mình. Lại nói, có một người đặc biệt can đảm, dám đến trước mặt phê bình nó:
- CEO à, trang phục hiện tại của cô có vẻ như không thích hợp lắm. Cô có cần...
- Trang phục của tôi như thế nào cần mấy người quản sao? Phó giám đốc muốn quản?
Nó liếc mắt nhìn Bảo Ngọc một cái, ánh mắt lộ rõ ý tứ: "Cô có giỏi thì quản thử xem". Bị nó nhìn như vậy, Bảo Ngọc cười cười, nhẹ nhàng nói:
- Tôi đâu dám quản rộng như vậy. Chỉ là nhìn trang phục của CEO thật sự khó tạo được thiện cảm.
- Bộ đồ này khoác lên người mẹ tôi rất vừa mắt, ngược lại phải nói đến trang phục của cô ý. Áo thì ôm chật cứng, váy thì ngắn đến không thể ngắn hơn. Cô ăn mặc như vậy không thấy khó chịu nhưng người khác nhìn rất chướng mắt đấy.
Từ khi được nó nhận nuôi, trong lòng của Hàn Phong đã xuất hiện một câu nói: "Chọc đến ta, ta trả gấp đôi. Động đến mẹ ta, ta cho ngươi đi gặp Diêm Vương ca ca uống trà". Thấy người kia cố ý chê bai mẹ mình, thằng bé tức giận đem gậy ông đập lưng ông, lấy trang phục của Bảo Ngọc chê bai ngược lại cô, ngoài ra còn chê vô cùng thậm tệ khiến cô đỏ bừng mặt tức giận.
- Cậu bé, chuyện người lớn cháu đừng xen vào.
- Chẳng lẽ cô không biết, tôi đã từng cảnh báo đừng trêu chọc mẹ tôi sẽ nhận kết quả gì sao? Một màn đó cô chắc đã chứng kiến rồi nhỉ?
Hàn Phong làm mặt lạnh, không nhìn Bảo Ngọc, lời nói nhắc nhở chuyện ở bữa tiệc mang đầy sự nghiêm túc. Đương nhiên, là một phen dọa Bảo Ngọc run người.
- Cô leo lên được cái ghế Phó giám đốc như thế nào, cô nên biết quý trọng đi? Đừng dùng chức vị làm chuyện không nên làm, nếu không nửa đời còn lại của cô sẽ cực kỳ thê thảm.
Một lời cảnh báo được phát ra từ miệng của nó. Bảo Ngọc biết rõ nếu bị đuổi việc, không một công ty nào dám nhận cô, nửa đời sau không thê thảm mới là lạ đó. Không cần biết người kia có tiếp thu không, nó dắt tay Hàn Phong vào thang máy. Đi qua Bảo Ngọc, Hàn Phong còn cố ý làm mặt quỷ, sau đó mới yên phận nguấy mông đi theo nó.
+++++++++++++++++++++++++++
Bây giờ ở Việt Nam, tin tức về CEO của YM đã khiến cho nhiều người sợ hãi, có người lại hứng thú. Người sợ hãi nhiều nhất chính là Mina. Chứng kiến toàn bộ những gì xảy ra trong bữa tiệc và sự kiện phá sản của công ty nhà Uyên Nhã đã thành công khiến cho Mina vô cùng hoảng loạn. Cô cũng không ít lần lăng mạ nó, không biết được nó sẽ trừng phạt mình bằng cách nào nhưng chắc chắn cũng không thua Uyên Nhã là bao.
Tại nhà hắn, bà Nghi nhìn tờ báo rồi lại nhìn thằng con trai của mình, không kiềm chế nói:
- Con bé này không đơn giản.
Hắn biết mẹ mình muốn nói về chuyện gì, nhưng hiện tại hắn không có tâm trạng bàn về chuyện đó, một mạch đi ra ngoài.
Nhìn hắn, bà Nghi hận không thể một tay đánh thằng con quý tử này một trận nhừ xương, tay còn lại đã thông trí óc của hắn. Bà chỉ biết nếu có đánh hắn chết đi sống lại cả chục lần cũng không phải cách, miễn cưỡng trông chờ vào số phận.
+++++++++++++++++++++++++++
Hắn lái con xe của mình vun vút trên đường và dừng lại trước của nhà Hoàng. Theo quản gia vào nhà, hắn tự nhiên như người Hà Nội ngồi xuống sô pha ở phòng khách, đối diện với con người đang nhàn nhã ngồi xem báo. Hoàng bỏ tờ báo xuống, nhìn hắn nói:
- Thấy hối hận chưa?
- Hối hận cái khỉ gì? Chỉ là một thân phận khác thôi mà.
- Cậu nghĩ con nhóc này chỉ có thân phận đó thôi sao?
Hoàng nhìn hắn chăm chú, chờ câu trả lời hợp lý nhất. Hắn cũng hiểu được thân phận của nó khá phức tạp, biết được nó là CEO của YM đã khiến hắn sock rồi, thêm một thân phận khủng khác chắc hắn chịu không nổi đã kích.
- Kệ con nhóc đó đi. Chuyện của Black sao rồi?
- Sao trăng gì? Tuy việc chiếm địa bàn ở Anh thuận lợi nhưng thế lực chúng ta còn lép vế với một tổ chức khác.
- Tổ chức khác?
Tuy biết rõ ở Anh tranh giành địa bàn hoạt động không phải dễ nhưng Black cũng đã giành được không ít, bây giờ lại lép vế. Chuyện tốt đẹp chẳng xảy ra mà chuyện xấu cứ rầm rộ kéo đến. Thật sự muốn đầu hắn nổ tung mà.
- Đúng vậy. Tổ chức này không chỉ hoạt đông ở Anh mà còn bao phủ khắp châu Âu, đang dần tạo thế lực tại châu Á.
- Tên là gì?
- W. Là một tổ chức sát thủ. Sát thủ ở đây được rèn luyện trong môi trường khắc nghiệt.
- Chúng ta nên thống nhất hay không?
Hai từ "thống nhất" thể hiện rõ tinh thần hiếu chiến của hắn. Chơi chung bao lâu nay, đây là lần đầu tiên Hoàng thấy hắn hứng thú với chuyện địa bàn, bình thường chỉ để Hoàng giải quyết thôi. Cả hai bàn luận thêm chút nữa rồi ra ngoài. Địa điểm dừng chân không cụ thể.
++++++++++++++++++++++++++++
Trong phòng làm việc của nó...
Nó vẽ xóa liên tục, tập trung tinh thần mà bỏ Hàn Phong đang chán chường qua một bên. Không có chuyện gì làm, thằng bé lại chỗ bàn nó lấy một tờ giấy và một cây viết chì cùng một cục tẩy dự phòng trong ngăn bàn của nó đặt lên bàn. Hàn Phong làm gì để giết thời gian? Thằng bé lấy cây viết chì vẽ nguệch ngoạc lên tờ giấy trắng. Sau khoảng ba mươi phút, Hàn Phong đặt bút xuống, đem tờ giấy đưa cho nó.
Vốn đang tập trung, nó nhìn vào bản thiết kế của mình sửa lại một số chỗ, đột nhiên một tờ giấy xuất hiện trước mắt, mà những gì được vẽ trên tờ giấy mới là nguyên nhân khiến nó chăm chú. Một bản vẽ về súng ngắn vô cùng chi tiết. Nó quay sang nhìn Hàn Phong, thấy thằng bé đang đọc sách gì đó, liền cầm bản vẽ đi đến gần. Liếc mắt nhìn qua quyển sách, nó cau mày khó hiểu.
- Từ đâu con có sách này?
- Trong lúc mẹ giao nhiệm vụ cho cậu, con đã sang chỗ chú Thiên Vũ lấy quyển sách này đi.
Thành thật khai báo luôn là hành động thông minh khi trả lời câu hỏi của nó. Vỗ vai Hàn Phong, nó tiếp tục hỏi:
- Con dựa vào đây mà vẽ ra cái này?
- Vâng.
- Bao nhiêu lâu?
- Khoảng ba mươi phút.
- Ngoài khả năng này, con còn nó năng lực khác đúng không?
- Đúng.
Hai mẹ con nó cứ như thi xem ai kiệm lời hơn ý, nó thì hỏi còn Hàn Phong trả lời bằng cách ngắn gọn nhất. Muốn hỏi thêm nữa nhưng lại bị tiếng ồn ào ngoài kia làm phiền.
- Cô không được vào.
- Tôi muốn tìm con nhỏ đó nói chuyện rõ ràng.
- Nhưng cô thật sự không thể tự tiện vào phòng làm việc của CEO.
- Cô mau tránh ra.
*Rầm* một tiếng, cánh cửa bị mở ra một lực khá mạnh. Cô trợ lí nhỏ cúi đầu nói:
- Xin lỗi, tôi không thể cản được cô ta nên...
- Cô có thể ra ngoài.
Cắt lời cô trợ lí, nó không trách người không có tội. Cô trợ lí cúi đầu cho đến khi ra ngoài. Bên trong, cô gái kia lại bắt đầu huyên náo.
- Mày giỏi lắm, làm lớn nên muốn làm gì thì làm sao? Tao chỉ đánh mày vài cái, mắng mày vài câu mà mày lại làm cho gia đình tao phải khốn đốn như vậy. Mày không phải con người.
- Tao đã từng cảnh báo mày nhièu lần đừng động đến tao nhưng mày đều bỏ ngoài tai. Chuyện này không thể trách tao.
Nó khinh bỉ nhìn Uyên Nhã. Thì ra, sau buổi tiệc hôm qua, cả nhà cô ta chưa quay về Việt Nam, sáng nay lại nhận tin sock nên đến tìm nó "nói chuyện". Uyên Nhã nhìn bộ dạng của nó mà tức đến muốn giết người.
- Mày được lắm. Tao không tin tao không thể thắng mày. Cứ chờ đó , không lâu sau mày phải xuống âm phủ diện kiến ông bà thôi.
- Tao chờ.
Dọa nó? Nhầm người rồi. Từ nhỏ đến giờ nó chưa bị bất cứ lời đe dọa nào cả và đương nhiên bây giờ cũng vậy. Uyên Nhã dậm chân ra về, đâu biết cái giá phải trả không chỉ gia đình phá sản mà còn là tính mạng. Cánh cửa mạnh mẽ khép lại, nó đến bàn làm việc, tay cầm điện thoại di động gọi đến một dãy số.
- Đưa Đoàn Uyên Nhã đến khu D cho tôi.
Bên kia chưa kịp hồi đáp đã bị tiếng tút tút làm cho ngây người một chút. Tuy không hiểu gì nhưng Hắc Long cũng biết mình nên làm gì, cử một vài sát thủ đem người đến nơi nó nói.
Trở lại với nó, gọi xong cuộc điện thoại, nó đến chỗ Hàn Phong tiếp tục điều tra.
- Con biết mình có năng lượng đặc biệt khi nào?
- Khoảng năm con bốn tuổi thì phải.
Nó nhíu mày. Đã có chuyện gì xảy ra mà kích thích được năng lực đặc biệt này. Nhìn chằm chằm Hàn Phong, môi hé ra chưa kịp phát ra âm thanh gì lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Nhìm màn hình di động hiện lên hai chữ "Bạch Long" khiến mặt nó đầy hắc tuyến. Bấm nghe nhưng nó không lên tiếng, đợi cho bên kia báo cáo.
Khuôn mặt nó ngày càng đen hơn, hàn khí cũng tỏa ra nhiều hơn. Nội dung của cuộc điện thoại là gì mà khiến tâm trạng của nó thay đổi ba trăm sáu mươi độ như vậy? Chap sau sẽ rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.