Chương 1: XUYÊN VÀO MỘT QUYỂN SÁCH
En
18/04/2018
MỞ ĐẦU
Năm 2017, một trận đại dịch mang tên cúm EN1 bao trùm khắp trên Trái Đất, với virus EN1 có khả năng triệt tiêu hệ miễn dịch, thúc đẩy lão hóa sớm đã khiến cho khoảng hai phần ba dân số đã tử vong.
Năm 2035, Viện Liên hiệp Y tế Toàn Cầu đã tìm ra vacxin phòng chống virus EN1, Trái Đất thoát khỏi đại dịch.
Năm 2037, lịch Công Nguyên cưỡng chế kết thúc, phụ nữ bị tiêu biến, dần dần xuất hiện một phân nhánh của nam giới có thể duy trì nòi giống, phân nhánh đó được gọi là Thư tính.
Năm 15 lịch Kỷ Hà, con người phát hiện ra hạt lượng tử Ma Thuật trên ADN của một số người, những người mang hạt lượng tử Ma Thuật có khả năng chuyển hóa thành các dạng sức mạnh đặc biệt.
Năm 17 lịch Kỷ Hà, Chính Phủ ra quy định cưỡng chế quản lý những người mang hạt lượng tử Ma Thuật, họ buộc phải học tập và làm việc như một chiến sĩ.
Năm 23 lịch Kỷ Hà, chiến tranh bùng nổ diện rộng.
Năm 37 lịch Kỷ Hà, thế giới còn tồn tại lại năm cường quốc: Cộng hòa nhân dân Liberty, Cộng hòa xã hội Kuu Kumal, Vương quốc Zuiden, chủ nghĩa Sungud.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Khôi Nguyên nhắm mắt, nụ cười còn đọng trên môi.
Đời này, cậu sống đủ rồi, không còn tiếc nuối nữa.
Chỉ mong kiếp sau một đời an lạc, vô đấu vô tranh.
***
CHƯƠNG 1: XUYÊN VÀO MỘT QUYỂN SÁCH
Khôi Nguyên cố mở mắt, những nó vẫn nặng trĩu như cũ, mặc cho cậu cố gắng thế nào vẫn không thể. Cậu khó hiểu, thân thể bị bao quanh bởi một dòng khí ấm áp, chung quanh bị giới hạn không cử động được.
Chẳng lẽ cậu không chết, đã có ai cứu sống cậu sao? Không thể nào. Khôi Nguyên cười thầm trong bụng, trên đời này đã không còn người thân nào, vậy ai lại rảnh rỗi cứu một con người rách nát như cậu được chứ.
Chưa kịp để cậu suy nghĩ thêm điều gì thì đã bị một cỗ sức hút cuốn lấy thân thể. Ý thức lại mơ màng, cậu cảm giác được không khí chung quanh, âm thanh xung quanh như muốn nổ tung, đầy ồn ào và náo loạn. Mơ hồ có thể nghe được vài thứ tiếng khó hiểu. Khôi Nguyên trầm mặc, lẽ nào cậu đang ở nước ngoài sao? Sau đó ý thức cậu tối sầm, cơ thể lại chìm sâu vào hôn mê.
“Tướng quân, chúc mừng ngài, là một tiểu Thư tính!”. Bác sĩ phụ sản reo lớn, hai tay cẩn thận nâng đứa trẻ lên, đưa trước mắt người đàn ông cao to hùng dũng còn đang mặc quân phục trước mặt.
“Phu nhân sao rồi, cậu ấy sao rồi hả?”. Người đàn ông được gọi là tướng quân bối rối, khuôn mặt góc cạnh nhăn lại, không quên nâng tay ra dấu cho người hầu mang con trai đi chăm sóc.
Người hầu cung kính quỳ xuống nhận đứa trẻ từ tay bác sĩ phụ sản, cẩn thận ôm vào lòng rồi lui ra sau.
“Thưa tướng quân, phu nhân ngủ rồi ạ!”. Người hầu mặc áo đen viền bạc cúi người, đôi mắt sắc xảo hiện qua đôi gọng kính hạ xuống đầy vẻ thần phục, tay phải đặt trên ngực, thân thể hơi cúi xuống.
Tướng quân nghe xong thì thở dài một tiếng, tim ông như mới buông xuống một trận lo âu. Ông mỉm cười, hướng tay về phía người hầu thân cận phía sau mình, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên. “Thưởng, Alan, thưởng cho các bác sĩ ở đây. Ha ha ha, cuối cùng Ryder ta cũng có con trai, ta còn có trước cả lão già nhà Morris kia nữa chứ, ha ha ha”.
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Bảy năm sau...
Gwen lười biếng nằm trên chiếc ghế bành phủ lông ấm áp trắng muốt, gương mặt tròn trĩnh đáng yêu nghẹo qua một bên, đôi mắt to tròn lóng lánh giờ nửa khép nửa mở, thần tình toát ra một cỗ chán chường, bất giác khuôn miệng nhỏ nhắn thở ra vài hơi, biểu hiện hoàn mỹ sự bất lực của chủ nhân nó.
Làm trẻ con được bảy năm rồi, lúc đầu tâm tình còn giãy giụa giờ cũng chai cảm xúc. Gwen nhắm mắt lại, hồi tưởng về những điều đã trải qua trong suốt bảy năm nay, không nhắc thì thôi, giờ nhắc lại thật có cảm xúc muốn trốn chạy.
Không hiểu sao từ một con người đã ba mấy đùng một cái biến thành trẻ mói ra đời, lúc đầu cậu cứ nghĩ đây là đầu thai chuyển sinh ai dè khi cậu nghe hiểu ngôn ngữ của thế giới này, cậu mới vỡ mộng.
Tướng quân Ryder Strauss, tướng quân phu nhân Fay Strauss, cậu chủ Gwen Strauss. Đây không phải cả nhà nhân vật phụ trong truyện xuyên không “Đường Tới Chiến Thần” nổi tiếng đây hả? Cậu không những xuyên không vào đấy, ấy lại còn trở thành nhân vật não phẳng nổi tiếng chỉ được cái mặt đẹp Gwen Strauss cơ chứ.
Thiên phú cao nhsng không lo luyện tập, xinh đẹp nhưng ngu ngốc, gia thế giàu sang nhưng cứ thích kiếm chuyện với mọi người. Chống lại nhân vật chính, tơ tưởng đàn ông của nhân vật chính, hãm hại nhân vật chính. Và kết quả là, gia đình tan vỡ, cha mẹ qua đời, thân vào hiểm cảnh, tàn phế suốt đời.
Gwen chống cằm híp mắt, tuy không thích cái thế giới trong sách này nhưng quả thật cậu phải rất cảm ơn ông trời đã cho bản thân mình sống lại. Tuy rằng tương lai có nguy cơ va vào đường cùng nhưng sao nào, cậu có người thân thương yêu, gia cảnh hùng hậu, thiên phú ngất ngưỡng. Chỉ cần không trêu chọc nhân vật chính thì không phải sợ cuốn vào kết cục tồi đó sao.
Lần lượt củng cố ý chí bản thân, Gwen lật người lại. Lim dim đôi mắt như muốn rơi vào cõi mộng mơ, đột nhiên thân thể cậu bị bế lên khiến cậu choàng tỉnh dậy.
“Bảo bối, con lại ngủ nữa à?”. Giọng nói dịu dang vang lên bên tai, một mùi hương dễ chịu chen vào mũi. Gwen bật mở hình thức diễn xuất thứ nhất, cậu mở đôi mắt to tròn lấp lánh của mình ra, miệng cười khì khì. “Papa”.
Trông thấy hình ảnh như vậy, tim của Fay cứ như bị một mũi tên bắn thủng. Ông xiết chặt bàn tay ôm lấy thân thể mềm mại đầy mùi sữa của con trai yêu, chà xát gương mặt mình lên gương mặt bầu bĩnh của Gwen, la hét liên tục.
“Bảo bối, Gwen bảo bối, sao con có thể đáng yêu đến thế chứ, con đúng là thiên sứ của Papa mà”.
Gwen bất đắc dĩ cười cười, tình trạng này cậu cũng đã quá quen, bởi vì cậu là con trai độc nhất nên mọi tình yêu cơ hồ là dành hết cho cậu. Mà Papa lại càng thương yêu cậu vô bờ bến, ông bị ám ảnh bởi những thứ đáng yêu, và đương nhiên đứa trẻ mới sinh thừa hưởng toàn bộ gien của ông lại càng là mục tiêu bị quấn lấy.
Ôm chầm lấy cổ Papa mình, mặt không đỏ tim không gấp mà nũng nịu nói: “Papa, con khó thở, Papa thả con ra đi”.
“Papa quên, xin lỗi bảo bối”. Fay buông lỏng tay, hôn nhẹ một cái lên chiếc má mũm mĩm của Gwen, rồi nhẹ nhàng đặt cậu lên đùi. Ra hiệu cho người hầu bày thức ăn trên bàn tròn rồi lui xuống. “Bảo bối, hôm nay nhà chúng ta sẽ có khách, chú Beatrix ấy, con nhớ không?”.
“Là chú bạn thân với Papa sao?”. Gwen kinh ngạc kêu lên, trong lòng thầm không ổn. An nhàn mấy năm cũng khiến cậu suýt quên mất kịch tình, rằng mọi chuyện tệ hại sau này bắt nguồn từ đây. Gwen Strauss bảy tuổi, đính hôn với Henry Morris năm tuổi.
“Bảo bối nhớ tốt quá, chính xác là chú ấy đó”. Fay không thấy được được tâm trạng loạn cào cào của con trai, ông chọn lấy miếng táo đỏ cho vào miệng, khuôn mặt xinh đẹp tỏa ra nụ cười ôn nhu. “Hôm nay có con trai của chú ấy theo nữa, nhóc ấy thua con hai tuổi, đáng yêu lắm”.
Gwen thoáng trầm mặt, rồi rất nhanh tươi tắn lên, cậu dụi dụi mặt mình vào ngực Fay, nhẹ giọng nói: “Vậy ạ, khi nào em ấy đến con sẽ dẫn em ấy tới phòng con chơi”.
Năm 2017, một trận đại dịch mang tên cúm EN1 bao trùm khắp trên Trái Đất, với virus EN1 có khả năng triệt tiêu hệ miễn dịch, thúc đẩy lão hóa sớm đã khiến cho khoảng hai phần ba dân số đã tử vong.
Năm 2035, Viện Liên hiệp Y tế Toàn Cầu đã tìm ra vacxin phòng chống virus EN1, Trái Đất thoát khỏi đại dịch.
Năm 2037, lịch Công Nguyên cưỡng chế kết thúc, phụ nữ bị tiêu biến, dần dần xuất hiện một phân nhánh của nam giới có thể duy trì nòi giống, phân nhánh đó được gọi là Thư tính.
Năm 15 lịch Kỷ Hà, con người phát hiện ra hạt lượng tử Ma Thuật trên ADN của một số người, những người mang hạt lượng tử Ma Thuật có khả năng chuyển hóa thành các dạng sức mạnh đặc biệt.
Năm 17 lịch Kỷ Hà, Chính Phủ ra quy định cưỡng chế quản lý những người mang hạt lượng tử Ma Thuật, họ buộc phải học tập và làm việc như một chiến sĩ.
Năm 23 lịch Kỷ Hà, chiến tranh bùng nổ diện rộng.
Năm 37 lịch Kỷ Hà, thế giới còn tồn tại lại năm cường quốc: Cộng hòa nhân dân Liberty, Cộng hòa xã hội Kuu Kumal, Vương quốc Zuiden, chủ nghĩa Sungud.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Khôi Nguyên nhắm mắt, nụ cười còn đọng trên môi.
Đời này, cậu sống đủ rồi, không còn tiếc nuối nữa.
Chỉ mong kiếp sau một đời an lạc, vô đấu vô tranh.
***
CHƯƠNG 1: XUYÊN VÀO MỘT QUYỂN SÁCH
Khôi Nguyên cố mở mắt, những nó vẫn nặng trĩu như cũ, mặc cho cậu cố gắng thế nào vẫn không thể. Cậu khó hiểu, thân thể bị bao quanh bởi một dòng khí ấm áp, chung quanh bị giới hạn không cử động được.
Chẳng lẽ cậu không chết, đã có ai cứu sống cậu sao? Không thể nào. Khôi Nguyên cười thầm trong bụng, trên đời này đã không còn người thân nào, vậy ai lại rảnh rỗi cứu một con người rách nát như cậu được chứ.
Chưa kịp để cậu suy nghĩ thêm điều gì thì đã bị một cỗ sức hút cuốn lấy thân thể. Ý thức lại mơ màng, cậu cảm giác được không khí chung quanh, âm thanh xung quanh như muốn nổ tung, đầy ồn ào và náo loạn. Mơ hồ có thể nghe được vài thứ tiếng khó hiểu. Khôi Nguyên trầm mặc, lẽ nào cậu đang ở nước ngoài sao? Sau đó ý thức cậu tối sầm, cơ thể lại chìm sâu vào hôn mê.
“Tướng quân, chúc mừng ngài, là một tiểu Thư tính!”. Bác sĩ phụ sản reo lớn, hai tay cẩn thận nâng đứa trẻ lên, đưa trước mắt người đàn ông cao to hùng dũng còn đang mặc quân phục trước mặt.
“Phu nhân sao rồi, cậu ấy sao rồi hả?”. Người đàn ông được gọi là tướng quân bối rối, khuôn mặt góc cạnh nhăn lại, không quên nâng tay ra dấu cho người hầu mang con trai đi chăm sóc.
Người hầu cung kính quỳ xuống nhận đứa trẻ từ tay bác sĩ phụ sản, cẩn thận ôm vào lòng rồi lui ra sau.
“Thưa tướng quân, phu nhân ngủ rồi ạ!”. Người hầu mặc áo đen viền bạc cúi người, đôi mắt sắc xảo hiện qua đôi gọng kính hạ xuống đầy vẻ thần phục, tay phải đặt trên ngực, thân thể hơi cúi xuống.
Tướng quân nghe xong thì thở dài một tiếng, tim ông như mới buông xuống một trận lo âu. Ông mỉm cười, hướng tay về phía người hầu thân cận phía sau mình, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên. “Thưởng, Alan, thưởng cho các bác sĩ ở đây. Ha ha ha, cuối cùng Ryder ta cũng có con trai, ta còn có trước cả lão già nhà Morris kia nữa chứ, ha ha ha”.
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Bảy năm sau...
Gwen lười biếng nằm trên chiếc ghế bành phủ lông ấm áp trắng muốt, gương mặt tròn trĩnh đáng yêu nghẹo qua một bên, đôi mắt to tròn lóng lánh giờ nửa khép nửa mở, thần tình toát ra một cỗ chán chường, bất giác khuôn miệng nhỏ nhắn thở ra vài hơi, biểu hiện hoàn mỹ sự bất lực của chủ nhân nó.
Làm trẻ con được bảy năm rồi, lúc đầu tâm tình còn giãy giụa giờ cũng chai cảm xúc. Gwen nhắm mắt lại, hồi tưởng về những điều đã trải qua trong suốt bảy năm nay, không nhắc thì thôi, giờ nhắc lại thật có cảm xúc muốn trốn chạy.
Không hiểu sao từ một con người đã ba mấy đùng một cái biến thành trẻ mói ra đời, lúc đầu cậu cứ nghĩ đây là đầu thai chuyển sinh ai dè khi cậu nghe hiểu ngôn ngữ của thế giới này, cậu mới vỡ mộng.
Tướng quân Ryder Strauss, tướng quân phu nhân Fay Strauss, cậu chủ Gwen Strauss. Đây không phải cả nhà nhân vật phụ trong truyện xuyên không “Đường Tới Chiến Thần” nổi tiếng đây hả? Cậu không những xuyên không vào đấy, ấy lại còn trở thành nhân vật não phẳng nổi tiếng chỉ được cái mặt đẹp Gwen Strauss cơ chứ.
Thiên phú cao nhsng không lo luyện tập, xinh đẹp nhưng ngu ngốc, gia thế giàu sang nhưng cứ thích kiếm chuyện với mọi người. Chống lại nhân vật chính, tơ tưởng đàn ông của nhân vật chính, hãm hại nhân vật chính. Và kết quả là, gia đình tan vỡ, cha mẹ qua đời, thân vào hiểm cảnh, tàn phế suốt đời.
Gwen chống cằm híp mắt, tuy không thích cái thế giới trong sách này nhưng quả thật cậu phải rất cảm ơn ông trời đã cho bản thân mình sống lại. Tuy rằng tương lai có nguy cơ va vào đường cùng nhưng sao nào, cậu có người thân thương yêu, gia cảnh hùng hậu, thiên phú ngất ngưỡng. Chỉ cần không trêu chọc nhân vật chính thì không phải sợ cuốn vào kết cục tồi đó sao.
Lần lượt củng cố ý chí bản thân, Gwen lật người lại. Lim dim đôi mắt như muốn rơi vào cõi mộng mơ, đột nhiên thân thể cậu bị bế lên khiến cậu choàng tỉnh dậy.
“Bảo bối, con lại ngủ nữa à?”. Giọng nói dịu dang vang lên bên tai, một mùi hương dễ chịu chen vào mũi. Gwen bật mở hình thức diễn xuất thứ nhất, cậu mở đôi mắt to tròn lấp lánh của mình ra, miệng cười khì khì. “Papa”.
Trông thấy hình ảnh như vậy, tim của Fay cứ như bị một mũi tên bắn thủng. Ông xiết chặt bàn tay ôm lấy thân thể mềm mại đầy mùi sữa của con trai yêu, chà xát gương mặt mình lên gương mặt bầu bĩnh của Gwen, la hét liên tục.
“Bảo bối, Gwen bảo bối, sao con có thể đáng yêu đến thế chứ, con đúng là thiên sứ của Papa mà”.
Gwen bất đắc dĩ cười cười, tình trạng này cậu cũng đã quá quen, bởi vì cậu là con trai độc nhất nên mọi tình yêu cơ hồ là dành hết cho cậu. Mà Papa lại càng thương yêu cậu vô bờ bến, ông bị ám ảnh bởi những thứ đáng yêu, và đương nhiên đứa trẻ mới sinh thừa hưởng toàn bộ gien của ông lại càng là mục tiêu bị quấn lấy.
Ôm chầm lấy cổ Papa mình, mặt không đỏ tim không gấp mà nũng nịu nói: “Papa, con khó thở, Papa thả con ra đi”.
“Papa quên, xin lỗi bảo bối”. Fay buông lỏng tay, hôn nhẹ một cái lên chiếc má mũm mĩm của Gwen, rồi nhẹ nhàng đặt cậu lên đùi. Ra hiệu cho người hầu bày thức ăn trên bàn tròn rồi lui xuống. “Bảo bối, hôm nay nhà chúng ta sẽ có khách, chú Beatrix ấy, con nhớ không?”.
“Là chú bạn thân với Papa sao?”. Gwen kinh ngạc kêu lên, trong lòng thầm không ổn. An nhàn mấy năm cũng khiến cậu suýt quên mất kịch tình, rằng mọi chuyện tệ hại sau này bắt nguồn từ đây. Gwen Strauss bảy tuổi, đính hôn với Henry Morris năm tuổi.
“Bảo bối nhớ tốt quá, chính xác là chú ấy đó”. Fay không thấy được được tâm trạng loạn cào cào của con trai, ông chọn lấy miếng táo đỏ cho vào miệng, khuôn mặt xinh đẹp tỏa ra nụ cười ôn nhu. “Hôm nay có con trai của chú ấy theo nữa, nhóc ấy thua con hai tuổi, đáng yêu lắm”.
Gwen thoáng trầm mặt, rồi rất nhanh tươi tắn lên, cậu dụi dụi mặt mình vào ngực Fay, nhẹ giọng nói: “Vậy ạ, khi nào em ấy đến con sẽ dẫn em ấy tới phòng con chơi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.