Chương 29: Con muốn vào Đông cung
Thừa Lưu
18/09/2023
"Đến tìm ta làm gì?" Chi Chi chầm chậm đứng dậy, lạnh lùng nói: "Tam
thẩm, thẩm có biết tự ý mang nam nhân vào trong hậu trạch của Cố gia sẽ
có kết quả gì không? Thẩm cho rằng ta bị mù ư? Người như vậy cũng có thể nhìn lầm thành nha hoàn của người sao?"
Chi Chi chất vấn, bên trong giọng nói tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi:"Tam thẩm cảm thấy thủ đoạn của bản thân cao siêu sao? Nếu đã như vậy thì người không nên tự mình đến đây, nói không chừng ta cũng sẽ không cảnh giác như thế".
Nàng chậm rãi đi về phía Tam phu nhân, thản nhiên nói: "Quả nhiên là mẹ nào con nấy, Tam thẩm và Kiều nhi đều độc ác như nhau. Người tìm nam nhân đến trước viện tử của ta rốt cuộc là có ý gì? Người cho rằng làm dơ bẩn thanh danh của ta là ta phải thay Cố Kiều xuất giá gả đi sao?".
Môi Chi Chi khẽ mở: "Gia quy Cố gia nghiêm khắc, nếu ta thật sự bị ngươi hại, ngươi cho rằng ngươi và hắn còn có thể sống sót sao? Mẫu thân chắc chắn sẽ không dung thứ ngươi. Tam thẩm, nữ nhi của ngươi đã hại Ninh Bình tỷ tỷ, bây giờ ngươi còn muốn hại cả ta nữa sao?"
Cố tam phu nhân không ngờ chuyện này lại có thể bại lộ sớm như vậy, bờ môi giật giật không nói lên lời. Vốn dĩ bà ta nghĩ rằng tìm nam nhân tới để huỷ hoại đi trong sạch của Chi Chi. Như vậy, bà ta sẽ dựa vào chuyện này để uy hiếp Cố lão gia và Cố phu nhân. Bọn họ coi trọng nhất là mặt mũi, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện để chuyện xấu của Chi Chi truyền ra ngoài. Không nghĩ đến vừa mới tới cửa đã bị nàng phát hiện ra.
Chi Chi nói: "Ngươi dám hại ta thì phải hiểu rõ, ngươi có hại nổi ta không?"
Nha hoàn "khoẻ mạnh" nghe vậy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xấu xí với vẻ mặt vô cùng hoảng sợ:"Tam...Tam tiểu thư, đây không phải là chủ ý của ta, chính là do tam phu nhân ép ta làm vậy! Dù cho ta một trăm cái lá gan, ta cũng không dám đối xử bất kính như vậy với tam tiểu thư".
Chi Chi không nói gì, nàng biết Chu Tước đang nhìn mình nên ngón tay hơi run run, lộ ra vẻ căng thẳng và sợ hãi. Nàng cúi thấp mí mắt, im lặng đếm thầm vài tiếng, quả nhiên nhìn thấy cửa phòng Chu Tước mở ra, có người ở bên trong đi ra ngoài.
Mắt thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Chi Chi, Chu Tước cảm thấy có hơi áy náy, tiến lên mấy bước để bảo vệ Chi Chi trước mặt: "Tam phu nhân thật lớn mật! Nữ quan Đông cung còn ở đây mà dám dẫn nam nhân vào vu khống Tam tiểu thư, ta thấy ngươi không cần mạng nữa rồi!"
Chu Tước hùng hổ dọa người: "Hành động như này thật đáng xấu hổ! Nếu như các ngươi đã không muốn mặt mũi, vậy thì đừng trách ta không cho bọn ngươi mặt mũi".
Khuôn mặt lạnh lùng khiến cho người ta cảm giác như đang rơi vào hầm băng, Chu Tước nhìn Cố tam phu nhân: "Ta sẽ mời người đến giải quyết chuyện này, Cố tam phu nhân hãy về nghĩ lại xem nên tự cứu lấy bản thân thế nào đi".
Nàng che chở Chi Chi bước vào trong phòng, vừa đi vừa nắm chặt bàn tay lạnh giá của thiếu nữ bên cạnh. Chu Tước cúi đầu, thầm nghĩ chắc nàng đã bị doạ sợ rồi. Lòng người hiểm ác, một cô nương đơn thuần như nàng chắc chắn sẽ không thể nhìn ra được. Vừa rồi nàng ở trong phòng thấy rõ mọi chuyện, cô nương dùng lời lẽ hùng hồn ép hỏi đối phương nhưng toàn thân lại đang phát run, cả cơ thể tràn ngập sự sợ hãi.
Chi Chi cúi đầu, âm thanh nhẹ như lông chim bay lơ lửng trên bầu trời: "Chu Tước tỷ tỷ, vì sao bà lại muốn hại ta?"
Chu Tước vô cùng lo sợ.
Thời điểm bản thân chột dạ, luôn cảm thấy lời nói của người khác là đang ám chỉ bản thân mình. May là Chu Tước trầm ổn, trên mặt không biểu lộ ra điều gì:"Tam tiểu thư,lòng người khó đoán, không ai có có thể đoán trước được tâm tư của người khác. Người có thể phát hiện ra như vậy đã là rất tốt rồi".
Đừng tưởng thủ đoạn của Cố tam phu nhân thấp kém, thủ đoạn này mà dùng để đối phó với thiên kim tiểu thư lớn lên từ khuê phòng thì thực sự là một đao chí mạng rồi. Trưởng bối nhà mình lại sử dụng thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy để hại chính mình, những cô nương khác sẽ không biết phải làm gì, có khi thực sự sẽ bị hãm hại. Cho dù có nhìn thấu thì sao? Nếu không chịu nổi lời nói đáng sợ của người khác thì sẽ hết đường chối cãi. Sự bình tĩnh của Chi Chi quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng của Chu Tước.
Chi Chi cau mày, trong mắt buồn bã nói: "Ta vốn chỉ muốn sống an ổn cả đời, ở lại Cố gia cũng tốt. Dù sao ở Cố gia cũng không thiếu cái ăn cái mặc, ta không ngờ lòng người lại xấu xa như vậy... Chu Tước tỷ tỷ, ta biết tâm tư của tỷ".
Chi Chi than nhẹ một tiếng: "Ta vốn không muốn vào trong cung, thâm cung nguy hiểm một khi đi vào là sẽ không còn trở ra được nữa. Người thân cũng không được nhìn thấy, rõ ràng cách nhau không xa thế nhưng suốt đời suốt kiếp không còn gặp lại".
"Tam tiểu thư..."
"Ta hiểu như thế nhưng suy cho cùng ta vẫn không chịu được". Chi Chi rưng rưng nước mắt, buồn bã nói: "Mẫu thân nói đúng, tất cả đều là vận mệnh sắp đặt. Nếu như số mệnh đã như vậy, cho dù giãy dụa như nào cũng không thoát khỏi, đều không thể chạy thoát khỏi vũng bùn này".
Chu Tước đã ở trong cung rất nhiều năm, hiển nhiên bản thân nàng đã tôi luyện được tâm lạnh như sắt, lạnh lẽo cứng rắn. Thế nhưng nghe giọng nói đau khổ của Chi Chi, lại không nhịn được có chút chấn động, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cả hai đều không nói chuyện, Chi Chi được dìu trở về phòng. Nàng ngồi trên ghế bành và ngơ ngác nhìn bầu trời vuông vức bên ngoài cửa sổ. Chi Chi chầm chậm nói: "Chu Tước tỷ tỷ, ta muốn vào Đông cung".
Chu Tước vừa vui vừa buồn. Nàng vui vì bản thân đã đạt được mục đích, Chi Chi thực sự đã bị kích thích, quyết định vào Đông cung. Nàng buồn bởi vì sự ích kỷ của bản thân đã tước đoạt đi hy vọng về một tương lai khác của thiếu nữ đơn thuần này.
P/s: Ai là gà, ai là thóc đây:>
"Được, ta sẽ nói cho Điện hạ biết". Chu Tước nghe được âm thanh của chính mình, mang theo một tia đắng chát: "Tam tiểu thư yên tâm, nhất định sẽ không ủy khuất người".
Chi Chi nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Tiếng ve sầu vẫn ríu rít ngoài cửa sổ, phát ra âm thanh ồn ào, những cành cây khẽ đu đưa. Chi Chi xòe lòng bàn tay ra nhìn kỹ đường vân giữa tay. Thầy bói đoán mệnh nói nàng có mắt rồng mắt phượng sẽ làm nên chuyện lớn. Nghĩ đến đây vào Đông Cung có lẽ cũng là chuyện tốt, nếu không còn có thể trở thành chuyện lớn gì chứ.
***
Không ai biết được tính toán của nàng, cả Cố gia chỉ có Cố phu nhân biết được. Cố Ninh Bình cũng chỉ mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng lại không dám hỏi chứ đừng nói là tin, liền tự lừa mình dối lòng rằng nàng sẽ không sao.
Cho đến ngày mười năm tháng tám là Tết trung thu. Vầng trăng trong vắt treo trên bầu trời, giống như những ngọn đèn ngói sáng chói được làm trong cung điện, tỏa ánh sáng bạc dịu nhẹ, hoang vắng, cao xa. Dường như có thể nhìn thấy Ngô Cương đang chặt quế trong cung Quảng Hàn(*).
(*) Truyền thuyết về Ngô Cương cắt chặt quế trong cung Quảng Hàn: Ngô Cương vốn là người đốn củi, hằng ngày ở Nguyệt cung chặt cây quế, nhưng Ngô Cương mỗi khi chặt được một nửa liền không chăm chỉ làm việc nữa mà lười biếng nghỉ ngơi, khi đó cây quế liền chậm dãi lành lại, ngày qua ngày, Ngô Cương vẫn không thể hoàn thành công việc, nên vĩnh viễn phải chặt cây. ( Tương tự như dân gian VN sẽ tưởng tượng nhìn thấy chú cuội ngồi trông gốc đa trong đêm trăng rằm.)
Cố gia đều đang ngắm trăng ở trong hoa viên, không hiểu vì sao cả nhà rõ ràng là đông đủ, nhưng lại có cảm giác hết sức thê lương.
"Có chuyện gì thế?" Lưu thị cười ha hả nói.
"Mười năm tháng tám là ngày tốt lành để gia đình đoàn viên, cắt bánh trung thu, cuộc sống viên mãn cả đời. Mấy nha đầu đều lớn cả rồi, ngày sau gả đi sẽ về nhà người ta. Nào còn có thể đến đây đoàn tụ cùng gia đình được nữa".
Cố phu nhân nhéo chiếc khăn tay, nhẹ nhàng thở dài: "Ta vốn tưởng năm nay sẽ không được nhìn thấy Ninh Bình và Chi Chi nữa, không ngờ...."
Sắc mặt Cố lão gia tối sầm, đặt chén rượu xuống: "Đang tốt đẹp nói đến chuyện này làm gì?"
"Phụ thân, người đừng nóng giận. Mẫu thân cũng chỉ là vì thương chúng con thôi".
Cố Tĩnh dựa vào người Cố lão gia nũng nịu, đưa mắt ra hiệu Chi Chi. Chi Chi lại hơi cúi đầu, chăm chú nhìn chằm chằm mũi giày dưới chân, không nói gì.
Cố Tĩnh có chút lo lắng, nàng không hiểu lúc này đang xảy ra chuyện gì. Tại sao thái độ của cả nhà lại kỳ lạ như vậy, mẫu thân kỳ lạ như thế, tỷ tỷ cũng không nói chuyện. Ngay cả Chi Chi cũng trầm mặc hơn ngày bình thường, nàng mờ mịt nhìn xung quanh.
"Ăn bánh trung thu đi". Cố phu nhân không muốn nhiều lời.
Vẻ mặt Cố lão gia lạnh lùng, lớn giọng nói: "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Thái độ kỳ quái như thế này là như nào, là muốn chọc giận ta sao?"
Không khí đột nhiên trở nên im lặng, thậm chí bầu không khí cũng trở nên lúng túng.
Chi Chi đứng dậy bước đến trước mặt Cố lão gia, quỳ xuống trước mặt ông một lúc rồi lạy.
Trong lòng Cố lão gia có một loại cảm giác không tốt, ông nhìn chằm chằm vào nữ nhi đang quỳ trước mặt, tựa hồ có chút cự tuyệt nhưng vẫn nghe được lời nói của Chi Chi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Tước: Cảm thấy hơi có lỗi với nàng ấy.
Chi Chi: ( có hơi đắc ý) quả nhiên Lam tỷ tỷ nói không sai.
Thái tử: Lam thị và Cô, ai đẹp hơn? Vì sao trong mắt của nàng chỉ có ngươi?
Chi Chi chất vấn, bên trong giọng nói tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi:"Tam thẩm cảm thấy thủ đoạn của bản thân cao siêu sao? Nếu đã như vậy thì người không nên tự mình đến đây, nói không chừng ta cũng sẽ không cảnh giác như thế".
Nàng chậm rãi đi về phía Tam phu nhân, thản nhiên nói: "Quả nhiên là mẹ nào con nấy, Tam thẩm và Kiều nhi đều độc ác như nhau. Người tìm nam nhân đến trước viện tử của ta rốt cuộc là có ý gì? Người cho rằng làm dơ bẩn thanh danh của ta là ta phải thay Cố Kiều xuất giá gả đi sao?".
Môi Chi Chi khẽ mở: "Gia quy Cố gia nghiêm khắc, nếu ta thật sự bị ngươi hại, ngươi cho rằng ngươi và hắn còn có thể sống sót sao? Mẫu thân chắc chắn sẽ không dung thứ ngươi. Tam thẩm, nữ nhi của ngươi đã hại Ninh Bình tỷ tỷ, bây giờ ngươi còn muốn hại cả ta nữa sao?"
Cố tam phu nhân không ngờ chuyện này lại có thể bại lộ sớm như vậy, bờ môi giật giật không nói lên lời. Vốn dĩ bà ta nghĩ rằng tìm nam nhân tới để huỷ hoại đi trong sạch của Chi Chi. Như vậy, bà ta sẽ dựa vào chuyện này để uy hiếp Cố lão gia và Cố phu nhân. Bọn họ coi trọng nhất là mặt mũi, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện để chuyện xấu của Chi Chi truyền ra ngoài. Không nghĩ đến vừa mới tới cửa đã bị nàng phát hiện ra.
Chi Chi nói: "Ngươi dám hại ta thì phải hiểu rõ, ngươi có hại nổi ta không?"
Nha hoàn "khoẻ mạnh" nghe vậy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xấu xí với vẻ mặt vô cùng hoảng sợ:"Tam...Tam tiểu thư, đây không phải là chủ ý của ta, chính là do tam phu nhân ép ta làm vậy! Dù cho ta một trăm cái lá gan, ta cũng không dám đối xử bất kính như vậy với tam tiểu thư".
Chi Chi không nói gì, nàng biết Chu Tước đang nhìn mình nên ngón tay hơi run run, lộ ra vẻ căng thẳng và sợ hãi. Nàng cúi thấp mí mắt, im lặng đếm thầm vài tiếng, quả nhiên nhìn thấy cửa phòng Chu Tước mở ra, có người ở bên trong đi ra ngoài.
Mắt thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Chi Chi, Chu Tước cảm thấy có hơi áy náy, tiến lên mấy bước để bảo vệ Chi Chi trước mặt: "Tam phu nhân thật lớn mật! Nữ quan Đông cung còn ở đây mà dám dẫn nam nhân vào vu khống Tam tiểu thư, ta thấy ngươi không cần mạng nữa rồi!"
Chu Tước hùng hổ dọa người: "Hành động như này thật đáng xấu hổ! Nếu như các ngươi đã không muốn mặt mũi, vậy thì đừng trách ta không cho bọn ngươi mặt mũi".
Khuôn mặt lạnh lùng khiến cho người ta cảm giác như đang rơi vào hầm băng, Chu Tước nhìn Cố tam phu nhân: "Ta sẽ mời người đến giải quyết chuyện này, Cố tam phu nhân hãy về nghĩ lại xem nên tự cứu lấy bản thân thế nào đi".
Nàng che chở Chi Chi bước vào trong phòng, vừa đi vừa nắm chặt bàn tay lạnh giá của thiếu nữ bên cạnh. Chu Tước cúi đầu, thầm nghĩ chắc nàng đã bị doạ sợ rồi. Lòng người hiểm ác, một cô nương đơn thuần như nàng chắc chắn sẽ không thể nhìn ra được. Vừa rồi nàng ở trong phòng thấy rõ mọi chuyện, cô nương dùng lời lẽ hùng hồn ép hỏi đối phương nhưng toàn thân lại đang phát run, cả cơ thể tràn ngập sự sợ hãi.
Chi Chi cúi đầu, âm thanh nhẹ như lông chim bay lơ lửng trên bầu trời: "Chu Tước tỷ tỷ, vì sao bà lại muốn hại ta?"
Chu Tước vô cùng lo sợ.
Thời điểm bản thân chột dạ, luôn cảm thấy lời nói của người khác là đang ám chỉ bản thân mình. May là Chu Tước trầm ổn, trên mặt không biểu lộ ra điều gì:"Tam tiểu thư,lòng người khó đoán, không ai có có thể đoán trước được tâm tư của người khác. Người có thể phát hiện ra như vậy đã là rất tốt rồi".
Đừng tưởng thủ đoạn của Cố tam phu nhân thấp kém, thủ đoạn này mà dùng để đối phó với thiên kim tiểu thư lớn lên từ khuê phòng thì thực sự là một đao chí mạng rồi. Trưởng bối nhà mình lại sử dụng thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy để hại chính mình, những cô nương khác sẽ không biết phải làm gì, có khi thực sự sẽ bị hãm hại. Cho dù có nhìn thấu thì sao? Nếu không chịu nổi lời nói đáng sợ của người khác thì sẽ hết đường chối cãi. Sự bình tĩnh của Chi Chi quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng của Chu Tước.
Chi Chi cau mày, trong mắt buồn bã nói: "Ta vốn chỉ muốn sống an ổn cả đời, ở lại Cố gia cũng tốt. Dù sao ở Cố gia cũng không thiếu cái ăn cái mặc, ta không ngờ lòng người lại xấu xa như vậy... Chu Tước tỷ tỷ, ta biết tâm tư của tỷ".
Chi Chi than nhẹ một tiếng: "Ta vốn không muốn vào trong cung, thâm cung nguy hiểm một khi đi vào là sẽ không còn trở ra được nữa. Người thân cũng không được nhìn thấy, rõ ràng cách nhau không xa thế nhưng suốt đời suốt kiếp không còn gặp lại".
"Tam tiểu thư..."
"Ta hiểu như thế nhưng suy cho cùng ta vẫn không chịu được". Chi Chi rưng rưng nước mắt, buồn bã nói: "Mẫu thân nói đúng, tất cả đều là vận mệnh sắp đặt. Nếu như số mệnh đã như vậy, cho dù giãy dụa như nào cũng không thoát khỏi, đều không thể chạy thoát khỏi vũng bùn này".
Chu Tước đã ở trong cung rất nhiều năm, hiển nhiên bản thân nàng đã tôi luyện được tâm lạnh như sắt, lạnh lẽo cứng rắn. Thế nhưng nghe giọng nói đau khổ của Chi Chi, lại không nhịn được có chút chấn động, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cả hai đều không nói chuyện, Chi Chi được dìu trở về phòng. Nàng ngồi trên ghế bành và ngơ ngác nhìn bầu trời vuông vức bên ngoài cửa sổ. Chi Chi chầm chậm nói: "Chu Tước tỷ tỷ, ta muốn vào Đông cung".
Chu Tước vừa vui vừa buồn. Nàng vui vì bản thân đã đạt được mục đích, Chi Chi thực sự đã bị kích thích, quyết định vào Đông cung. Nàng buồn bởi vì sự ích kỷ của bản thân đã tước đoạt đi hy vọng về một tương lai khác của thiếu nữ đơn thuần này.
P/s: Ai là gà, ai là thóc đây:>
"Được, ta sẽ nói cho Điện hạ biết". Chu Tước nghe được âm thanh của chính mình, mang theo một tia đắng chát: "Tam tiểu thư yên tâm, nhất định sẽ không ủy khuất người".
Chi Chi nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Tiếng ve sầu vẫn ríu rít ngoài cửa sổ, phát ra âm thanh ồn ào, những cành cây khẽ đu đưa. Chi Chi xòe lòng bàn tay ra nhìn kỹ đường vân giữa tay. Thầy bói đoán mệnh nói nàng có mắt rồng mắt phượng sẽ làm nên chuyện lớn. Nghĩ đến đây vào Đông Cung có lẽ cũng là chuyện tốt, nếu không còn có thể trở thành chuyện lớn gì chứ.
***
Không ai biết được tính toán của nàng, cả Cố gia chỉ có Cố phu nhân biết được. Cố Ninh Bình cũng chỉ mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng lại không dám hỏi chứ đừng nói là tin, liền tự lừa mình dối lòng rằng nàng sẽ không sao.
Cho đến ngày mười năm tháng tám là Tết trung thu. Vầng trăng trong vắt treo trên bầu trời, giống như những ngọn đèn ngói sáng chói được làm trong cung điện, tỏa ánh sáng bạc dịu nhẹ, hoang vắng, cao xa. Dường như có thể nhìn thấy Ngô Cương đang chặt quế trong cung Quảng Hàn(*).
(*) Truyền thuyết về Ngô Cương cắt chặt quế trong cung Quảng Hàn: Ngô Cương vốn là người đốn củi, hằng ngày ở Nguyệt cung chặt cây quế, nhưng Ngô Cương mỗi khi chặt được một nửa liền không chăm chỉ làm việc nữa mà lười biếng nghỉ ngơi, khi đó cây quế liền chậm dãi lành lại, ngày qua ngày, Ngô Cương vẫn không thể hoàn thành công việc, nên vĩnh viễn phải chặt cây. ( Tương tự như dân gian VN sẽ tưởng tượng nhìn thấy chú cuội ngồi trông gốc đa trong đêm trăng rằm.)
Cố gia đều đang ngắm trăng ở trong hoa viên, không hiểu vì sao cả nhà rõ ràng là đông đủ, nhưng lại có cảm giác hết sức thê lương.
"Có chuyện gì thế?" Lưu thị cười ha hả nói.
"Mười năm tháng tám là ngày tốt lành để gia đình đoàn viên, cắt bánh trung thu, cuộc sống viên mãn cả đời. Mấy nha đầu đều lớn cả rồi, ngày sau gả đi sẽ về nhà người ta. Nào còn có thể đến đây đoàn tụ cùng gia đình được nữa".
Cố phu nhân nhéo chiếc khăn tay, nhẹ nhàng thở dài: "Ta vốn tưởng năm nay sẽ không được nhìn thấy Ninh Bình và Chi Chi nữa, không ngờ...."
Sắc mặt Cố lão gia tối sầm, đặt chén rượu xuống: "Đang tốt đẹp nói đến chuyện này làm gì?"
"Phụ thân, người đừng nóng giận. Mẫu thân cũng chỉ là vì thương chúng con thôi".
Cố Tĩnh dựa vào người Cố lão gia nũng nịu, đưa mắt ra hiệu Chi Chi. Chi Chi lại hơi cúi đầu, chăm chú nhìn chằm chằm mũi giày dưới chân, không nói gì.
Cố Tĩnh có chút lo lắng, nàng không hiểu lúc này đang xảy ra chuyện gì. Tại sao thái độ của cả nhà lại kỳ lạ như vậy, mẫu thân kỳ lạ như thế, tỷ tỷ cũng không nói chuyện. Ngay cả Chi Chi cũng trầm mặc hơn ngày bình thường, nàng mờ mịt nhìn xung quanh.
"Ăn bánh trung thu đi". Cố phu nhân không muốn nhiều lời.
Vẻ mặt Cố lão gia lạnh lùng, lớn giọng nói: "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Thái độ kỳ quái như thế này là như nào, là muốn chọc giận ta sao?"
Không khí đột nhiên trở nên im lặng, thậm chí bầu không khí cũng trở nên lúng túng.
Chi Chi đứng dậy bước đến trước mặt Cố lão gia, quỳ xuống trước mặt ông một lúc rồi lạy.
Trong lòng Cố lão gia có một loại cảm giác không tốt, ông nhìn chằm chằm vào nữ nhi đang quỳ trước mặt, tựa hồ có chút cự tuyệt nhưng vẫn nghe được lời nói của Chi Chi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Tước: Cảm thấy hơi có lỗi với nàng ấy.
Chi Chi: ( có hơi đắc ý) quả nhiên Lam tỷ tỷ nói không sai.
Thái tử: Lam thị và Cô, ai đẹp hơn? Vì sao trong mắt của nàng chỉ có ngươi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.