Chương 32: Đông cung Chiêu huấn
Thừa Lưu
25/09/2023
Người họ Đỗ nghe vậy thấy vô cùng kinh ngạc, há miệng ngơ ngác nhìn Chi Chi, cả kinh nói: "Cô...sao cô lại độc ác như vậy?"
Lời vừa nói ra, Chi Chi đã cảm thấy vô cùng hối hận. Điều này thật sự không giống với con người thường ngày của nàng, câu nói này có thể sẽ khiến cho người nghe cảm thấy có hơi quá đáng.
Chi Chi trợn mắt, mặt không biểu tình nói: "Chu Tước tỷ, tên háo sắc này là ai?"
"Đỗ Văn Dĩnh, ngươi ở chỗ này của cô làm gì vậy?" Giọng nói lạnh lùng vô tình vang lên cách đó không xa truyền đến, như mang theo cái lạnh thấu xương của ngày đông giá rét.
Đỗ Văn Dĩnh run rẩy, quay đầu nịnh nọt nói: "Biểu ca, khó khăn lắm ta mới được vào kinh. Ta đây không phải là đến thăm huynh sao?"
Nam nhân mặc áo choàng đen thẫm từng bước đi lên, đôi giày dưới chân cũng vô cùng tinh xảo, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm như cơn gió lạnh: "Giang Ninh vương cho phép ngươi ra ngoài sao?"
"Hắn còn đang bận tương thân tương ái với thế tử của hắn, làm gì có thời gian rảnh rỗi quản đến chuyện của ta? Biểu ca ta hỏi huynh, tiểu mỹ nhân này thật sự là cơ thiếp của huynh sao? Không gạt ta đấy chứ?"
Thẩm Cảnh Quân đưa mắt nhìn về phía hai người, thấp giọng nói: "Sao vẫn còn ở đây?"
"Điện hạ, nữ thị trung đại nhân nói đi xin ngài nên sắp xếp Cố chiêu huấn ở đâu?" Chu Tước hơi cúi đầu: "Chỉ là vừa rồi Đỗ công tử ăn nói lỗ mãng, mong điện hạ làm chủ".
"Ta nói lăng lỗ mãng lúc nào? Ngược lại là nàng ta ban nãy còn nói muốn lột da của ta làm mặt trống đấy nhé?" Đỗ Văn Dĩnh đứng sau Thẩm Cảnh Quân, thê thê thảm thảm nói: "Biểu ca, phụ nhân ác độc như vậy, huynh còn muốn đưa nàng ta vào đông cung sao?"
Chi Chi cắn môi dưới, không biết vừa nãy Thẩm Cảnh Quân có nghe thấy lời mình vừa nói hay không. Nàng cũng không dám cãi lại, chỉ cúi đầu thật sâu, cho đến khi đối phương không nhìn thấy mặt nàng thì mới bắt đầu lặng lẽ khóc nức nở.
Đỗ Văn Dĩnh kinh ngạc nhìn từng giọt rơi xuống cằm nàng, tròng mắt gần như muốn rớt ra ngoài: "Cô khóc cái gì chứ?"
Thẩm Cảnh Quân cau mày, nhìn thấy nước mắt của nàng tuôn rơi, trong lòng hắn cảm thấy có chút bực bội, nắm lấy cổ áo của Cố Văn Dĩnh: "Ngươi đường đường là công tử phủ Giang Ninh vương lại dám đến đông cung của ta cãi lộn với phụ nhân, khi nhục người ta. Ngươi còn không biết xấu hổ sao?"
"Biểu ca....." Đỗ Văn Dĩnh giãy giụa khỏi tay của hắn: "Biểu ca, ta sai rồi, được không? Huynh mau buông ta ra, ta sắp không thở nổi nữa rồi!"
Thẩm Cảnh Quân thả người xuống, thấy đối phương bị kinh sợ suýt nữa đứng không vững cũng không thèm để ý tới vẻ mặt đau khổ của hắn, nhìn Chu Tước nói: "Ở Ngọc Xuân điện đi, ngươi dẫn nàng qua đó".
"Nô tỳ tuân lệnh". Chu Tước có hơi sửng sốt, Ngọc Xuân điện cũng không lớn lắm tính cả nhĩ phòng(*) bên cạnh cho nàng ở cũng chẳng qua chỉ là bảy tám phòng, không thể so được với Mộc Lương đệ ở Đông Minh viện. Tuy nhiên, dù chỉ là Ngọc Xuân điện cũng không phải là nơi mà một Chiêu huấn thất phẩm nho nhỏ có thể ở lại được.
(*) Nhĩ phòng là một phòng nhỏ được xây cạnh nhà chính theo kiến trúc Hán Trung. Có một hoặc hai phòng ở hai bên phòng chính, chiều sâu và chiều cao tương đối nhỏ, trông giống như hai cái tai treo ở hai bên phòng chính nên gọi là nhĩ phòng.
Nhớ năm đó khi Hoàng thượng vẫn còn là Thái tử, Ngọc Xuân điện chính là nơi ở của Thục phi hiện nay. Năm đó Thục phi đã được đứng hàng tứ phẩm lương viện, thân phận cũng vô cùng tôn quý. Ngọc Xuân điện này cũng không giống như bình thường, bên trong có một thư phòng nho nhỏ chứa đầy những thư tịch mà người dân ở các triều đại trước thường đọc. Cho Cố chiêu huấn ở nơi đó quả thật có thể nói là nàng rất được Thái tử coi trọng.
Trong số những người phía sau, người kinh ngạc nhất chính là Đỗ Văn Dĩnh: "Biểu ca, huynh cho nàng ta ở Ngọc Xuân điện sao? Nàng chỉ đứng hàng thất phẩm, vậy Thục phi nương nương ở đâu bây giờ?"
"Vậy thì sao?" Thẩm Cảnh Quân hỏi lại.
Đỗ Văn Dĩnh nói lắp bắp: "Không, không sao cả, thế nhưng....."
Thế nhưng Thục phi là dì của Thái tử, hắn lại vì một phụ nhân ác độc như này mà cân nhắc, Đỗ Văn Dĩnh sắp bị hắn làm cho tức chết rồi.
Chi Chi và Chu Tước cũng phớt lờ hắn, chỉ quay người hành lễ Thẩm Cảnh Quân rồi đi về phía Ngọc Xuân điện.
Nàng nhìn cũng thấy rõ, vị thái tử này chỉ sợ ban đầu không có ý định để nàng ở nơi này. Chỉ là do họ Đỗ kia đắc tội với nàng, thấy nàng khóc lóc thê thảm như vậy cho nên mới đền bù một chút.
Tóm lại mặc kệ là lý do gì đi nữa, chỗ tốt được đưa tới tay mới chân thực nhất.
Đi tới bên trong hoa viên, Chi Chi thấp giọng hỏi: "Vị Đỗ công tử kia có quan hệ như thế nào với điện hạ?"
Đỗ công tử là nhị công tử của Giang Ninh vương phủ, năm đó Giang Ninh vương cưới Đích thứ nữ Tạ Thị Minh An hầu phủ và thứ nữ hồi môn bồi theo gả. Đỗ công tử chính là người được vị dắng thiếp(*) kia sinh ra, mà mẹ đẻ của điện hạ Tiên hoàng hậu cũng mang họ Tạ chính là Đích trưởng nữ Minh An hầu phủ, hơn nữa vị Thục phi nương nương chính đường muội con vợ cả của thúc thúc nhà bà.
(*)Dắng thiếp thường là chị, em gái hoặc cháu gái của vị chính thê, khi chính thê gả thì họ cùng gả theo, nên gọi là "bồi dắng". Và hơn hết vị thế của "dắng thiếp" thường lớn hơn hơn các thiếp thất bình thường khác. ( Nguồn Liên Ngoạ Gia.)
Chu Tước rất kiên nhẫn giải thích cho nàng: "Minh An hầu phủ, Giang Ninh vương phủ, chư vị công tử thiên kim đều có họ hàng bà con cô cậu với điện hạ. Chiêu huấn về sau nếu có đụng phải thì đừng lỗ mãng".
Cũng bởi vì do Đỗ Văn Dĩnh thường ngày hoang đường cho nên điện hạ mới khẳng định hắn trêu trọc người ngoài. Nếu như đổi lại người khác, một cơ thiếp nho nhỏ làm sao có thể so được với tình huynh biểu đệ.
"Ta hiểu rồi". Chi Chi thấp giọng nói: "Mọi chuyện tỷ nói ta đều hiểu, hôm nay cũng là do trong lòng có điều phiền muộn cho nên mới không nhịn được".
Chu Tước không nói nên lời, bất cứ ai rời xa nhà đi đến một nơi khác, thậm chí còn bị tính kế chỉ sợ tâm trạng không thể tốt lên được. Đây thật sự là lỗi của nàng, nàng chỉ mong Chiêu huấn sớm ngày có được ân sủng của điện hạ, đó mới chính là kế lâu dài.
Ngọc Xuân điện nằm ở phía Tây Bắc của Đông cung, chỉ cách Đông Minh điện của Mộc lương đệ một hoa viên nhỏ, đều cách nhau rất gần. Nhưng lại cách rất xa nơi ở và thư phòng của thái tử. Vị thái tử gia này cũng là nhật vật thú vị, không gần nữ sắc liền để người xa xa ra phía sau.
Chi Chi có hơi lo lắng, xem ra vừa nãy là nàng nghĩ sai rồi, Ngọc Xuân điện không giống như là đền bù cho nàng. Mà đây giống như thấy nàng vừa mới vào đông cung đã xảy ra tranh chấp với người khác, cảm thấy nàng không khỏi bớt lo nên sinh ra chán ghét muốn vứt bỏ nàng, giống như Mộc Lương đệ bị ghẻ lạnh.
Bất kể nói gì thì nói ở đây nàng được ăn ngon ngủ khoẻ, tóm lại vẫn là chuyện tốt.
Chi Chi cũng không thèm để ý đến, chuyện là do người làm. Đâu nhất thiết đoạt sủng là phải ở gần, tục ngữ thường nói xa thơm gần thối, cách xa mới có thể khiến cho người ta lúc nào cũng nhớ đến.
Hôm nay bị giày vò cả ngày, nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Chi Chi nép mình vào chiếc ghế nhỏ bên trong nhìn thị nữ trải giường chiếu cho nàng, không tự chủ được ngáp một cái, nước trong mắt cũng trào ra ngoài.
Chu Tước mỉm cười: "Chiêu huấn chắc buồn ngủ rồi, để ta đi gọi nước sau, Người cứ ngủ một lát đi".
Chi Chi ngoan ngoãn gật đầu.
***
Một đêm ngủ ngon.
Người trên giường mở chăn ra, chống đỡ ván giường chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt mơ màng nhìn cảnh tượng trước mắt, Chi Chi dụi dụi mắt mới nhớ ra mình đã đi vào Đông Cung rồi.
Nàng còn chưa kịp vén rèm lên đã có thị nữ vội vàng chạy tới thay nàng mở rèm che ra, cười nói: "Chiêu huấn muốn đứng dậy sao?"
Theo thường lệ, Chiêu huấn của Đông cung phải có bốn thị nữ, hai thái giám và một cô cô dạy dỗ. Chu Tước được coi là cô cô dạy dỗ của nàng, người hầu hạ bên trong Ngọc Xuân điện chỉ còn có bốn thị nữ.
Chi Chi đứng dậy được người hầu hạ rửa mặt, nàng ngồi trước gương trang điểm, thị nữ mặt tròn trong trang phục cung nữ mỉm cười nói: "Chiêu huấn, bây giờ địa vị của người trong cung đã khác, đồ vật người mang theo trong nhà khó tránh khỏi hiềm nghi, dùng trong cung cũng không có tác dụng".
"Ta đã biết". Ăn ở trong cung đều có quy chế, Chiêu huấn vốn là thấp nhất trong cấp bậc phi tần, quy chế ăn mặc cũng không giống như bình thường.
Suy cho cùng, quần áo đồ trang sức ngày xưa của Chi Chi quá mức hoa lệ.
"Ngươi tên là gì?" Chi Chi nghịch nghịch chiếc trâm cài tóc trong tay, nói: "Các ngươi tự nói đi".
"Nô tỳ tên là Tuỵ Lam".
"Nô tỳ Thanh Sương".
"Nô tỳ Hoàng Oanh".
"Nô tỳ Lục Y".
Xanh xanh vàng xanh, lại thêm Chu Tước và Bích Vân, cầu vồng bảy sắc có đủ. Trong mắt Chi Chi nổi lên ý cười: "Là tên thật sao?"
"Không phải ạ, là sau khi vào đông cung bọn nô tỳ được thái tử phân phó đổi tên cho nên tên của Chu Tước ban đầu cũng không phải như vậy". Tuỵ Lam mỉm cười nói: "Đông cung ngoài Mộc Lương đệ không phải đổi tên ra thì tất cả những người khác đều phải sửa lại".
Không ai hiểu được suy nghĩ của Thái tử, hắn luôn làm ra một số chuyện bất thường khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Chi Chi nhíu mày, im lặng mỉm cười, giữa cung nữ và nữ quan có một ranh giới không thể vượt qua, phần lớn đều xuất thân thấp hèn, được tuyển chọn từ dân gian. Không giống như nữ quan đều là nữ nhi nhà quan lại, lấy kiến thức ra so cũng kém một khoảng cách rất xa.
Thái tử nhìn thì có vẻ gây sự thế nhưng đằng sau lại có một thâm ý khác. Tất cả tên đều đổi hết thế này, nếu Khương hoàng hậu muốn tùy ý bố trí người thì cho dù có đổi tên cũng sẽ dễ dàng bị bại lộ. Suy cho cùng, mỗi người đều sẽ có những phản ứng khác nhau khi nói đến tên thật và khi bị đột ngột đổi tên.
Mà người có thể làm được mật thám đều là những người nhạy bén thông minh, cũng sẽ không gặp trở ngại trong những việc này. Cứ như vậy, chỉ cần quan sát cẩn thận phần lớn các mật thám ở Đông cung đều sẽ dễ dàng bị bại lộ mà thôi.
Chu Tước đẩy cửa đi vào cười nói: "Mau thu dọn đồ đạc để còn mang đồ ăn sáng vào".
"Sắp xong rồi Chu Tước đại nhân, chờ một lát nữa thôi". Tuỵ Lam khẽ mỉm cười: "Chiêu huấn của chúng ta rất là xinh đẹp cho nên phải sửa sang cho thật kỹ, nếu không thì thật đáng tiếc".
Tuỵ Lam tô lại đuôi lông mày tinh tế cho Chi Chi phối cùng đôi mắt mị hoặc của nàng, nhìn vào càng thấy quyến rũ động lòng người: "Nô tỳ từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên thấy có người xinh đẹp như này".
Khó trách nàng được sủng ái như vậy, có thể vào được Đông Cung làm phi tần. Nếu đổi lại dung mạo thôi kệch, sợ rằng thái tử không thèm để vào mắt.
Chi Chi khoác áo choàng cất bước ra ngoài, những ngày còn ở Cố gia, Chu Tước đã giảng cho nàng từng cái một về quy củ của Đông cung. Hiện tại cũng sẽ không xảy ra chuyện không đáng có, chỉ là nàng vẫn còn hơi bối rối một chút: "Chu Tước tỷ tỷ, làm phiền người nói cho ta biết ngày thường ta có thể đi chỗ nào, không thể đi nơi nào để tránh đắc tội điện hạ".
"Chiêu huấn có thể đi vào bên trong hậu điện, dù là hoa viên, cung thất hay vấn an các tỷ muội đều có thể đi. Về phần tiền điện thì người không được đi vào, quy củ của điện hạ nghiêm khắc, đó là nơi tuyệt đối không thể đi vào".
Đương nhiên nàng ở trong Đông cung này chỉ có một vị "tỷ muội" duy nhất, chính là vị Mộc lương đệ trong mấy lời đồn đại kia. Chi Chi đang suy nghĩ bản thân có muốn đi gặp nàng một lần không.
Theo lý mà nói nàng không nên đi, Mộc lương đệ bị thái tử chán ghét, dính vào nàng chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt. Nhưng nếu không làm ra chuyện gì thì làm sao có thể gặp được thái tử? Nàng không thể gặp thái tử, vậy thì quyến rũ ai đây? Cũng không còn cách nào khác nữa cả:
"Dùng cơm xong chúng ta sẽ đi bái phỏng Lương đệ".
Lời vừa nói ra, Chi Chi đã cảm thấy vô cùng hối hận. Điều này thật sự không giống với con người thường ngày của nàng, câu nói này có thể sẽ khiến cho người nghe cảm thấy có hơi quá đáng.
Chi Chi trợn mắt, mặt không biểu tình nói: "Chu Tước tỷ, tên háo sắc này là ai?"
"Đỗ Văn Dĩnh, ngươi ở chỗ này của cô làm gì vậy?" Giọng nói lạnh lùng vô tình vang lên cách đó không xa truyền đến, như mang theo cái lạnh thấu xương của ngày đông giá rét.
Đỗ Văn Dĩnh run rẩy, quay đầu nịnh nọt nói: "Biểu ca, khó khăn lắm ta mới được vào kinh. Ta đây không phải là đến thăm huynh sao?"
Nam nhân mặc áo choàng đen thẫm từng bước đi lên, đôi giày dưới chân cũng vô cùng tinh xảo, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm như cơn gió lạnh: "Giang Ninh vương cho phép ngươi ra ngoài sao?"
"Hắn còn đang bận tương thân tương ái với thế tử của hắn, làm gì có thời gian rảnh rỗi quản đến chuyện của ta? Biểu ca ta hỏi huynh, tiểu mỹ nhân này thật sự là cơ thiếp của huynh sao? Không gạt ta đấy chứ?"
Thẩm Cảnh Quân đưa mắt nhìn về phía hai người, thấp giọng nói: "Sao vẫn còn ở đây?"
"Điện hạ, nữ thị trung đại nhân nói đi xin ngài nên sắp xếp Cố chiêu huấn ở đâu?" Chu Tước hơi cúi đầu: "Chỉ là vừa rồi Đỗ công tử ăn nói lỗ mãng, mong điện hạ làm chủ".
"Ta nói lăng lỗ mãng lúc nào? Ngược lại là nàng ta ban nãy còn nói muốn lột da của ta làm mặt trống đấy nhé?" Đỗ Văn Dĩnh đứng sau Thẩm Cảnh Quân, thê thê thảm thảm nói: "Biểu ca, phụ nhân ác độc như vậy, huynh còn muốn đưa nàng ta vào đông cung sao?"
Chi Chi cắn môi dưới, không biết vừa nãy Thẩm Cảnh Quân có nghe thấy lời mình vừa nói hay không. Nàng cũng không dám cãi lại, chỉ cúi đầu thật sâu, cho đến khi đối phương không nhìn thấy mặt nàng thì mới bắt đầu lặng lẽ khóc nức nở.
Đỗ Văn Dĩnh kinh ngạc nhìn từng giọt rơi xuống cằm nàng, tròng mắt gần như muốn rớt ra ngoài: "Cô khóc cái gì chứ?"
Thẩm Cảnh Quân cau mày, nhìn thấy nước mắt của nàng tuôn rơi, trong lòng hắn cảm thấy có chút bực bội, nắm lấy cổ áo của Cố Văn Dĩnh: "Ngươi đường đường là công tử phủ Giang Ninh vương lại dám đến đông cung của ta cãi lộn với phụ nhân, khi nhục người ta. Ngươi còn không biết xấu hổ sao?"
"Biểu ca....." Đỗ Văn Dĩnh giãy giụa khỏi tay của hắn: "Biểu ca, ta sai rồi, được không? Huynh mau buông ta ra, ta sắp không thở nổi nữa rồi!"
Thẩm Cảnh Quân thả người xuống, thấy đối phương bị kinh sợ suýt nữa đứng không vững cũng không thèm để ý tới vẻ mặt đau khổ của hắn, nhìn Chu Tước nói: "Ở Ngọc Xuân điện đi, ngươi dẫn nàng qua đó".
"Nô tỳ tuân lệnh". Chu Tước có hơi sửng sốt, Ngọc Xuân điện cũng không lớn lắm tính cả nhĩ phòng(*) bên cạnh cho nàng ở cũng chẳng qua chỉ là bảy tám phòng, không thể so được với Mộc Lương đệ ở Đông Minh viện. Tuy nhiên, dù chỉ là Ngọc Xuân điện cũng không phải là nơi mà một Chiêu huấn thất phẩm nho nhỏ có thể ở lại được.
(*) Nhĩ phòng là một phòng nhỏ được xây cạnh nhà chính theo kiến trúc Hán Trung. Có một hoặc hai phòng ở hai bên phòng chính, chiều sâu và chiều cao tương đối nhỏ, trông giống như hai cái tai treo ở hai bên phòng chính nên gọi là nhĩ phòng.
Nhớ năm đó khi Hoàng thượng vẫn còn là Thái tử, Ngọc Xuân điện chính là nơi ở của Thục phi hiện nay. Năm đó Thục phi đã được đứng hàng tứ phẩm lương viện, thân phận cũng vô cùng tôn quý. Ngọc Xuân điện này cũng không giống như bình thường, bên trong có một thư phòng nho nhỏ chứa đầy những thư tịch mà người dân ở các triều đại trước thường đọc. Cho Cố chiêu huấn ở nơi đó quả thật có thể nói là nàng rất được Thái tử coi trọng.
Trong số những người phía sau, người kinh ngạc nhất chính là Đỗ Văn Dĩnh: "Biểu ca, huynh cho nàng ta ở Ngọc Xuân điện sao? Nàng chỉ đứng hàng thất phẩm, vậy Thục phi nương nương ở đâu bây giờ?"
"Vậy thì sao?" Thẩm Cảnh Quân hỏi lại.
Đỗ Văn Dĩnh nói lắp bắp: "Không, không sao cả, thế nhưng....."
Thế nhưng Thục phi là dì của Thái tử, hắn lại vì một phụ nhân ác độc như này mà cân nhắc, Đỗ Văn Dĩnh sắp bị hắn làm cho tức chết rồi.
Chi Chi và Chu Tước cũng phớt lờ hắn, chỉ quay người hành lễ Thẩm Cảnh Quân rồi đi về phía Ngọc Xuân điện.
Nàng nhìn cũng thấy rõ, vị thái tử này chỉ sợ ban đầu không có ý định để nàng ở nơi này. Chỉ là do họ Đỗ kia đắc tội với nàng, thấy nàng khóc lóc thê thảm như vậy cho nên mới đền bù một chút.
Tóm lại mặc kệ là lý do gì đi nữa, chỗ tốt được đưa tới tay mới chân thực nhất.
Đi tới bên trong hoa viên, Chi Chi thấp giọng hỏi: "Vị Đỗ công tử kia có quan hệ như thế nào với điện hạ?"
Đỗ công tử là nhị công tử của Giang Ninh vương phủ, năm đó Giang Ninh vương cưới Đích thứ nữ Tạ Thị Minh An hầu phủ và thứ nữ hồi môn bồi theo gả. Đỗ công tử chính là người được vị dắng thiếp(*) kia sinh ra, mà mẹ đẻ của điện hạ Tiên hoàng hậu cũng mang họ Tạ chính là Đích trưởng nữ Minh An hầu phủ, hơn nữa vị Thục phi nương nương chính đường muội con vợ cả của thúc thúc nhà bà.
(*)Dắng thiếp thường là chị, em gái hoặc cháu gái của vị chính thê, khi chính thê gả thì họ cùng gả theo, nên gọi là "bồi dắng". Và hơn hết vị thế của "dắng thiếp" thường lớn hơn hơn các thiếp thất bình thường khác. ( Nguồn Liên Ngoạ Gia.)
Chu Tước rất kiên nhẫn giải thích cho nàng: "Minh An hầu phủ, Giang Ninh vương phủ, chư vị công tử thiên kim đều có họ hàng bà con cô cậu với điện hạ. Chiêu huấn về sau nếu có đụng phải thì đừng lỗ mãng".
Cũng bởi vì do Đỗ Văn Dĩnh thường ngày hoang đường cho nên điện hạ mới khẳng định hắn trêu trọc người ngoài. Nếu như đổi lại người khác, một cơ thiếp nho nhỏ làm sao có thể so được với tình huynh biểu đệ.
"Ta hiểu rồi". Chi Chi thấp giọng nói: "Mọi chuyện tỷ nói ta đều hiểu, hôm nay cũng là do trong lòng có điều phiền muộn cho nên mới không nhịn được".
Chu Tước không nói nên lời, bất cứ ai rời xa nhà đi đến một nơi khác, thậm chí còn bị tính kế chỉ sợ tâm trạng không thể tốt lên được. Đây thật sự là lỗi của nàng, nàng chỉ mong Chiêu huấn sớm ngày có được ân sủng của điện hạ, đó mới chính là kế lâu dài.
Ngọc Xuân điện nằm ở phía Tây Bắc của Đông cung, chỉ cách Đông Minh điện của Mộc lương đệ một hoa viên nhỏ, đều cách nhau rất gần. Nhưng lại cách rất xa nơi ở và thư phòng của thái tử. Vị thái tử gia này cũng là nhật vật thú vị, không gần nữ sắc liền để người xa xa ra phía sau.
Chi Chi có hơi lo lắng, xem ra vừa nãy là nàng nghĩ sai rồi, Ngọc Xuân điện không giống như là đền bù cho nàng. Mà đây giống như thấy nàng vừa mới vào đông cung đã xảy ra tranh chấp với người khác, cảm thấy nàng không khỏi bớt lo nên sinh ra chán ghét muốn vứt bỏ nàng, giống như Mộc Lương đệ bị ghẻ lạnh.
Bất kể nói gì thì nói ở đây nàng được ăn ngon ngủ khoẻ, tóm lại vẫn là chuyện tốt.
Chi Chi cũng không thèm để ý đến, chuyện là do người làm. Đâu nhất thiết đoạt sủng là phải ở gần, tục ngữ thường nói xa thơm gần thối, cách xa mới có thể khiến cho người ta lúc nào cũng nhớ đến.
Hôm nay bị giày vò cả ngày, nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Chi Chi nép mình vào chiếc ghế nhỏ bên trong nhìn thị nữ trải giường chiếu cho nàng, không tự chủ được ngáp một cái, nước trong mắt cũng trào ra ngoài.
Chu Tước mỉm cười: "Chiêu huấn chắc buồn ngủ rồi, để ta đi gọi nước sau, Người cứ ngủ một lát đi".
Chi Chi ngoan ngoãn gật đầu.
***
Một đêm ngủ ngon.
Người trên giường mở chăn ra, chống đỡ ván giường chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt mơ màng nhìn cảnh tượng trước mắt, Chi Chi dụi dụi mắt mới nhớ ra mình đã đi vào Đông Cung rồi.
Nàng còn chưa kịp vén rèm lên đã có thị nữ vội vàng chạy tới thay nàng mở rèm che ra, cười nói: "Chiêu huấn muốn đứng dậy sao?"
Theo thường lệ, Chiêu huấn của Đông cung phải có bốn thị nữ, hai thái giám và một cô cô dạy dỗ. Chu Tước được coi là cô cô dạy dỗ của nàng, người hầu hạ bên trong Ngọc Xuân điện chỉ còn có bốn thị nữ.
Chi Chi đứng dậy được người hầu hạ rửa mặt, nàng ngồi trước gương trang điểm, thị nữ mặt tròn trong trang phục cung nữ mỉm cười nói: "Chiêu huấn, bây giờ địa vị của người trong cung đã khác, đồ vật người mang theo trong nhà khó tránh khỏi hiềm nghi, dùng trong cung cũng không có tác dụng".
"Ta đã biết". Ăn ở trong cung đều có quy chế, Chiêu huấn vốn là thấp nhất trong cấp bậc phi tần, quy chế ăn mặc cũng không giống như bình thường.
Suy cho cùng, quần áo đồ trang sức ngày xưa của Chi Chi quá mức hoa lệ.
"Ngươi tên là gì?" Chi Chi nghịch nghịch chiếc trâm cài tóc trong tay, nói: "Các ngươi tự nói đi".
"Nô tỳ tên là Tuỵ Lam".
"Nô tỳ Thanh Sương".
"Nô tỳ Hoàng Oanh".
"Nô tỳ Lục Y".
Xanh xanh vàng xanh, lại thêm Chu Tước và Bích Vân, cầu vồng bảy sắc có đủ. Trong mắt Chi Chi nổi lên ý cười: "Là tên thật sao?"
"Không phải ạ, là sau khi vào đông cung bọn nô tỳ được thái tử phân phó đổi tên cho nên tên của Chu Tước ban đầu cũng không phải như vậy". Tuỵ Lam mỉm cười nói: "Đông cung ngoài Mộc Lương đệ không phải đổi tên ra thì tất cả những người khác đều phải sửa lại".
Không ai hiểu được suy nghĩ của Thái tử, hắn luôn làm ra một số chuyện bất thường khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Chi Chi nhíu mày, im lặng mỉm cười, giữa cung nữ và nữ quan có một ranh giới không thể vượt qua, phần lớn đều xuất thân thấp hèn, được tuyển chọn từ dân gian. Không giống như nữ quan đều là nữ nhi nhà quan lại, lấy kiến thức ra so cũng kém một khoảng cách rất xa.
Thái tử nhìn thì có vẻ gây sự thế nhưng đằng sau lại có một thâm ý khác. Tất cả tên đều đổi hết thế này, nếu Khương hoàng hậu muốn tùy ý bố trí người thì cho dù có đổi tên cũng sẽ dễ dàng bị bại lộ. Suy cho cùng, mỗi người đều sẽ có những phản ứng khác nhau khi nói đến tên thật và khi bị đột ngột đổi tên.
Mà người có thể làm được mật thám đều là những người nhạy bén thông minh, cũng sẽ không gặp trở ngại trong những việc này. Cứ như vậy, chỉ cần quan sát cẩn thận phần lớn các mật thám ở Đông cung đều sẽ dễ dàng bị bại lộ mà thôi.
Chu Tước đẩy cửa đi vào cười nói: "Mau thu dọn đồ đạc để còn mang đồ ăn sáng vào".
"Sắp xong rồi Chu Tước đại nhân, chờ một lát nữa thôi". Tuỵ Lam khẽ mỉm cười: "Chiêu huấn của chúng ta rất là xinh đẹp cho nên phải sửa sang cho thật kỹ, nếu không thì thật đáng tiếc".
Tuỵ Lam tô lại đuôi lông mày tinh tế cho Chi Chi phối cùng đôi mắt mị hoặc của nàng, nhìn vào càng thấy quyến rũ động lòng người: "Nô tỳ từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên thấy có người xinh đẹp như này".
Khó trách nàng được sủng ái như vậy, có thể vào được Đông Cung làm phi tần. Nếu đổi lại dung mạo thôi kệch, sợ rằng thái tử không thèm để vào mắt.
Chi Chi khoác áo choàng cất bước ra ngoài, những ngày còn ở Cố gia, Chu Tước đã giảng cho nàng từng cái một về quy củ của Đông cung. Hiện tại cũng sẽ không xảy ra chuyện không đáng có, chỉ là nàng vẫn còn hơi bối rối một chút: "Chu Tước tỷ tỷ, làm phiền người nói cho ta biết ngày thường ta có thể đi chỗ nào, không thể đi nơi nào để tránh đắc tội điện hạ".
"Chiêu huấn có thể đi vào bên trong hậu điện, dù là hoa viên, cung thất hay vấn an các tỷ muội đều có thể đi. Về phần tiền điện thì người không được đi vào, quy củ của điện hạ nghiêm khắc, đó là nơi tuyệt đối không thể đi vào".
Đương nhiên nàng ở trong Đông cung này chỉ có một vị "tỷ muội" duy nhất, chính là vị Mộc lương đệ trong mấy lời đồn đại kia. Chi Chi đang suy nghĩ bản thân có muốn đi gặp nàng một lần không.
Theo lý mà nói nàng không nên đi, Mộc lương đệ bị thái tử chán ghét, dính vào nàng chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt. Nhưng nếu không làm ra chuyện gì thì làm sao có thể gặp được thái tử? Nàng không thể gặp thái tử, vậy thì quyến rũ ai đây? Cũng không còn cách nào khác nữa cả:
"Dùng cơm xong chúng ta sẽ đi bái phỏng Lương đệ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.