Chương 39: Gian tế của Ngọc Xuân điện
Thừa Lưu
06/10/2023
"Ngài thì có tính toán gì chứ?" Chu Thì Duy âm thầm lẩm bẩm.
"Điện hạ, Khương hoàng hậu mượn danh nghĩa của Nhị hoàng tử chiêu dụ quyền lực. Tuy rằng những triều thần kia đều là vây cánh của bà ta, thế nhưng cuối cùng chẳng phải bọn họ đều cho rằng bà ta mưu đồ vì Nhị hoàng tử sao."
"Ở trong mắt mấy người kia, hoàng tử nào cũng có thể làm tân quân. Nhưng nếu là nữ nhân dã tâm bừng bừng kia muốn chiếm lấy địa vị đó, bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết. Triều cục mà rơi vào tay Khương thị chắc chắn sẽ bị huỷ diệt ngay tức khắc."
"Vì kế hoạch hôm nay, chúng ta nhất định phải để cho nhị hoàng tử tuyên cáo với thiên hạ hắn nguyện trung thành với huynh trưởng, không có hứng thú với hoàng vị. Chỉ có như vậy thì Khương thị mới có thể sụp đổ."
Hắn nói từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng.
Thẩm Cảnh Quân nhịn không được nở nụ cười, liếc hắn một cái, bất đắc dĩ nói: "Khương thị là mẹ ruột của Lão Nhị. Nếu y đi theo ta thì sau này Khương thị nhất định phải chết, cho dù lão Nhị không am hiểu thế sự dù thế nào đi chăng nữa thì y cũng sẽ không ngồi chờ chết."
"Lôi kéo lão Nhị về tay cũng đơn giản thôi, thế nhưng ngươi không sợ hôm nay đổi bí mật của bản thân để lấy sự chân thành của y. Ngày mai Khương thị dùng nước mắt làm cho y mềm lòng và nói ra bí mật của ngươi thì sao?
Vẻ mặt của Thẩm Cảnh Quân không chút lay động, giải thích cho hắn: "Lão Nhị tính tình thiếu quyết đoán, nặng nhất là tình nghĩa. Y coi ta là huynh trưởng đương nhiên là ngưỡng mộ ta. Nhưng Khương hoàng hậu là mẫu thân của hắn, dù cho mối quan hệ của hai người thờ ơ lạnh nhạt đến đâu, y liệu có thể trở mặt vì ta không?"
"Ngươi luôn hỏi vì sao ta không lôi kéo lão nhị, hôm nay ta sẽ nói thẳng cho ngươi biết. Bởi vì như vậy không đáng, thật sự không cần thiết phải lôi kéo người như y vào cuộc, sẽ không có lợi gì cho quốc gia cả, thậm chí còn là chuyện xấu, ta còn muốn hắn làm gì?"
"Vậy thì điện hạ sai người giam hắn lại, ép hắn nói ra á." Chu Thì Duy nói: "Nhị hoàng tử thiếu quyết đoán, chắc chắn sẽ rất dễ ép buộc."
"Chu Thì Duy." Thẩm Cảnh Quân gọi tên hắn: "Ngươi nghĩ cô là người như vậy sao?"
"Điện hạ thông minh quả quyết hiếm có khó tìm." Chu Thì Duy hiếm khi có được nghiêm túc khen hắn một câu: "Cho nên ta nghĩ mãi không hiểu tại sao điện hạ lại luôn trốn tránh chuyện này?"
"Đây không phải trốn tránh." Thẩm Cảnh Quân vỗ vai hắn: "Nếu ngươi không hiểu được lời của cô thì chờ mấy ngày nữa Nhị hoàng tử trở về. Cô sẽ cử ngươi đi ban sai(*) cùng hắn, ở chung cùng hắn vài ngày, ngươi tự nhiên sẽ hiểu được."
(*) ban sai (việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa)
Lão Nhị được coi giống hệt phụ hoàng thì thôi bỏ đi, lại còn hết lần này đến lần khác kế thừa sự cương liệt của Khương thị. Nếu thật sự muốn bức bách hắn, nói không chừng hắn sẽ chết cho ngươi xem.
Thẩm Cảnh Quân bất đắc dĩ lắc đầu. Truyện Mỹ Thực
Chu Thì Duy trong nhà được sủng ái, nuông chiều từ nhỏ vì vậy hắn có rất nhiều
chuyện cần phải học.
Có điều bất kể là điều gì khác thì lại chân thành đến đáng khen.
Chu Thì Duy đi theo hắn, thấp giọng nói: "Điện hạ, không phải lúc nào ta cũng nhìn thấu được suy nghĩ của ngài giống như Cố Chiêu Huấn vậy. Lời nói của ngài giống thật mà giả, sâu xa khó hiểu, ngài muốn ta phải làm sao đây?"
"Cô là thái tử." Thẩm Cảnh Quân thở dài, dù sao hắn đối với người cùng hắn lớn lên từ nhỏ đã kiên nhẫn hơn mấy người khác rất nhiều: "Thân phận Thái tử này muốn cô nhất định phải làm như vậy, ngươi không cần phải lo lắng, tóm lại là cô sẽ không hại ngươi."
Chu Thì Duy cúi đầu, im lặng rất lâu đột nhiên lên tiếng hỏi: "Điện hạ, ngài đón Chiêu huấn vào Đông cung là vì sợ ta, vì sợ nàng gây ầm ĩ hay là do ngài cũng thích nàng?"
Thẩm Cảnh Quân hơi suy tư: "Trước mấy hôm ngươi coi trọng nàng, ta cảm thấy nàng vào đông cung hay không cũng không quan trọng. Đương nhiên ta rất vui khi thu vào một nữ nhân tuyệt sắc như vậy, giữ nàng lại cũng thấy cảnh đẹp ý vui. Nhưng vào hôm ở miếu hoang lại khiến cho cô quyết tâm phải đưa nàng vào Đông cung bằng được."
Chu Thì Duy kinh ngạc "A" lên một tiếng, bỗng nhiên nói: "Nỗi khổ tâm của điện hạ, cho đến hôm nay ta mới phát hiện ra, ta thật là đáng chết mà."
Điện hạ vậy mà lại bỏ qua chuyện hắn ầm ĩ, không cưỡng ép người ta vào đông cung. Có chủ tử tốt như vậy thật khiến cho người khác ngưỡng mộ.
Thẩm Cảnh Quân dừng lại một chút, khẽ ừ một tiếng, hưởng thụ lời cảm kích của hắn.
Có trời mới biết, ngày hôm đó hắn chỉ là cảm thấy vô cùng khó chịu và không muốn Chu Thì Duy và tiểu cô nương kia ở bên nhau, cho nên mới làm ra chuyện như vậy.
P/s: khổ thân Chu Thì Duy toàn bị điện hạ lừa thôi:))
Giả dụ sau này Chu Thì Duy cưới nàng và mang tiểu cô nương đến thỉnh an hắn.....
Thẩm Cảnh Quân sẽ cảm thấy cả người chỗ nào cũng thấy khó chịu.
Chỉ là hình như Chu Thì Duy đã hiểu lầm ý của hắn, thôi thì cứ để hắn hiểu lầm vậy đi:)
Thẩm Cảnh Quân mặt không biến sắc, tim không đập, không hề cảm thấy áy náy chút nào.
*
Điều thoải mái nhất ở mùa đông chính là không có việc gì làm, nằm phơi nắng dưới ánh nắng mặt trời được nắng ấm chiếu vào hoặc là chìm vào giấc ngủ, đọc sách, uống một tách trà. Bất kể là làm gì, miễn là ở đó có ánh mặt trời đều sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chi Chi sai người dời ghế quý phi đến trước cửa, mỗi ngày đều nằm trước cửa phơi nắng, đắp tấm chăn lông trắng như tuyết, chiếc lò sưởi trong tay sưởi ấm đôi tay nàng. Nằm nghe Chu Tước kể chuyện, nàng vừa nghe đã thấy buồn ngủ, đôi mắt quyến rũ cũng từ từ khép lại, lông mi dày và dài che phủ mí mắt, toàn thân tỏa sáng trắng ngần tựa như nàng tiên.
Chu Tước khép sách lại, bất đắc dĩ mỉm cười kéo chăn cho nàng, lặng lẽ không một tiếng động ngồi một bên.
Tuỵ Lam đứng một bên cũng mỉm cười trộm: "Chu Tước đại nhân, Chiêu huấn ngủ cũng nhanh ghê."
"Ai nói vậy." Chu Tước lắc đầu: "Ta còn đang hoài nghi có phải ta kể chuyện chán quá không khiến cho Chiêu huấn ngủ mất."
Tuỵ Lam đi đến bên cạnh Chu Tước, thấp giọng hỏi: "Ta thấy có vẻ như mấy ngày gần đây Chiêu huấn ngủ không được ngon, liệu có phải là đang có chuyện phiền lòng không?"
Chu Tước thở dài, cầm sách che kín mặt, nói nhỏ bên tai cô ta: "Nàng cũng không nói cho ta biết, nhưng mà ta thấy có vẻ như là liên quan tới điện hạ...Nói đến đây mới nhớ, từ lúc Mộc Lương đệ gây chuyện ầm ĩ, nửa tháng nay đến cả bóng dáng của điện hạ cũng không thấy, trong lòng Chiêu huấn không vui cũng là chuyện bình thường thôi."
Thái tử bận rộn thì không sao thế nhưng mấy ngày gần đây trong triều cũng không có chuyện gì cả, tại sao điện hạ lại bận đến tận bây giờ?
Ngày qua ngày khiến cho lòng người hoảng hốt, có khi nào điện hạ bỏ rơi Cố Chiêu huấn rồi không?
Chỉ tiếc Chiêu huấn tuổi đời vẫn còn nhỏ, thậm chí còn chưa nhận được sủng ái đã bị thái tử lạnh nhạt. Đời này không còn chỗ nương tựa cũng không biết ngày sau sẽ sống như nào?
Chu Tước nhìn tiểu cô nương đang ngủ say, bên trong ánh mắt lộ rõ vẻ thương tiếc. Tuỵ Lam cau mày, nhỏ giọng nói: "Chiêu huấn vẫn còn nhỏ lại còn đang ở trong độ tuổi ngây thơ, hiện giờ vào đông cung phải chịu hoàn cảnh đáng thương như vậy, nếu......"
Chưa nói xong trong lòng đã tỏ, Tuỵ Lam nói: "Chu Tước đại nhân có muốn giúp Chiêu huấn không?"
Chu Tước thở dài: "Ta thì giúp được gì cơ chứ, tính tình điện hạ chớ nói đến ta, ngay cả nữ thị trung đại nhân còn không thể hiểu rõ được." Nàng lắc đầu, không nhiều lời nữa.
Chi Chi chớp chớp mắt chậm rãi tỉnh lại, nàng nhìn thẳng bầu trời trong xanh một lúc cuối cùng cũng phản ứng lại, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ: "Sao ta lại ngủ quên thế này?"
Giọng nói của nàng vừa tỉnh dậy mơ màng yếu ớt, Chu Tước và Tuỵ Lam thân là con gái cũng bị giọng nói này làm cho kích thích đến mức không chịu nổi.
"Người mau nằm trong chăn một lát, đột nhiên đứng dậy sẽ bị cảm lạnh, đây không phải chuyện đùa đâu." Chu Tước ấn Chi Chi xuống, tức giận nói: "Chiêu huấn mấy ngày gần đây đã được không ngủ ngon rồi, hôm nay vất vả lắm mới ngủ được một lát, sao người tỉnh dậy nhanh thế?"
Chi Chi che miệng ngáp: "Giữa ban ngày ban mặc ngủ lâu sẽ khiến cho người khác chê cười."
"Ở đây không có người ngoài, làm gì có ai dám cười Chiêu huấn?" Tuỵ Lam cười nói: "Hơn nữa, người ngủ trên giường này lại là mỹ nhân hiếm thấy, ai lại mù quáng đến mức cười nhạo người chứ?"
Sau khi trò chuyện được vài câu, nàng cảm giác bản thân đã tỉnh táo hơn. Chi Chi tựa vào gối, dùng tay đỡ đầu, tùy ý nói: "Tuỵ Lam, giúp ta gọi Hoàng Oanh tới đây, có một số việc muốn nhờ nàng giúp."
"Vâng." Tuỵ Lam cũng không suy nghĩ nhiều, quay người rời đi tìm Hoàng Oanh.
Chi Chi thở phào một cái: "Chu Tước, Hoàng Oanh chính là nội gián."
Chu Tước giật mình: "Hoàng Oanh sao? Cô nương này thật thà thân thiện, làm sao có thể chứ?
"Nửa tháng này ta đều quan sát từng người, thời điểm gác đêm trong mắt mấy người kia đều chỉ có ta. Hơn nữa, lúc ta đang tranh thủ chợp mắt chỉ có Hoàng Oanh nhìn xung quanh tựa như đang đánh giá đồ vật của ta. "
"Còn nữa các nàng đều không được phát giác ra việc ta đổi than nhưng Hoàng Oanh vừa ngửi thấy đã phát hiện ra, đó không phải là lửa than ban đầu bởi vì có mùi hương thoang thoảng. Nếu không để ý nhất định sẽ không phát giác ra được."
"Ba người bọn họ... Ta mới ngủ mấy ngày nay, những người khác im lặng hoặc sẽ giống như Tuỵ Lam hỏi ta sao vậy, cô còn nhớ Hoàng Oanh nói gì không?"
Chu Tước chậm rãi suy nghĩ, cuối cùng đành phải lắc đầu, nàng quả thực không có chú ý tới.
Chi Chi thản nhiên nói: "Nàng hỏi cô vì sao hàng đêm ta không ngủ được? Cô hiển nhiên cũng nói giống như nói với đám người Tuỵ Lam vậy nhưng chỉ có nàng ta là không hề xúc động, chỉ nói lấy lệ mấy câu, trong lời nói không hề có một chút chân thành nào cả."
Lời nói của nàng ta vẫn còn văng vẳng bên tai, mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ về chúng rất nhiều, nhất thời không thể quên được.
"Chiêu huấn quá thận trọng rồi, có lẽ điện hạ chỉ đang bận thôi."
"Nô tỳ cảm thấy điện hạ thân phận tôn quý hiển nhiên không thể ngày này qua ngày khác bồi Chiêu huấn được. Không như Mộc Lương đệ ở đối diện kia vào cung đã được nhiều năm rồi mà đến cả mặt của điện hạ cũng chưa từng thấy nữa là!."
Người nói lời như vậy, có chỗ nào có thể nói là trung thành với chủ cơ chứ!
Mà cũng chỉ có người đầu óc như vậy, mới có thể tùy tiện bại lộ thân phận trước mặt người khác nhận nhầm than Trầm Mộc thành than bạc. Một sát thủ chân chính được đào tạo có thứ đồ tốt nào mà chưa từng thấy qua chứ, tất nhiên sẽ không hiếu kỳ. Dù có tò mò đi chăng nữa thì người đó cũng sẽ không tỏ ra dáng vẻ chưa từng thấy, ngạc nhiên và đi cáo trạng chỉ vì một chút than củi.
Như vậy cũng có thể nói, nội gián này không phải sát thủ chuyên nghiệp do Khương hoàng hậu cố ý xếp vào mà là nội gián do Mộc Lương đệ cài vào.
Cho nên Chi Chi rất chắc chắn người này chính là Hoàng Oanh.
Chi Chi đứng thẳng dậy, khoác áo trên người, nhìn bốn nha hoàn đang đi tới cũng không ngăn cản, chỉ cười hỏi: "Ta kêu Hoàng Oanh tới, vì sao các ngươi lại đến đây?"
Thanh Sương xòe tay ra, bối rối nói: "Hoàng Oanh kéo bọn nô tỳ tới đây."
"Nếu đã đến rồi thì đứng một bên nhìn đi." Ánh mắt Chi Chi nhìn sang thiếu nữ mặc y phục màu vàng nhạt, thấp giọng nói: "Hoàng Oanh, nếu như ngươi nhận tội thì ta còn có thể xử ngươi tội nhẹ."
Trên mặt Hoàng Oanh biến sắc: "Chiêu huấn, Hoàng Oanh không hiểu ý của người?"
"Không hiểu?" Chi Chi hỏi lại: "Lúc Mộc Lương đệ nói chuyện với ngươi, ngươi cũng không hiểu sao?"
"Chiêu huấn minh giám, nô tỳ chưa từng nhìn thấy mộc Lương đệ, không hiểu ý ngài là gì?" Hoàng Oanh vô thức giải thích: "Chiêu huấn há lại có thể tuỳ ý nghi ngờ người khác, nô tỳ oan uổng."
"Phải không?" Chi Chi cười nhạt: "Nếu ta oan uổng ngươi thì ngươi nói cho ta biết, là ai nói tin tức của Ngọc Xuân điện cho Mộc lương đệ ở đối diện?"
"Nô tỳ...."
"Người khác bán hay không ta còn không biết. Bây giờ ta lại muốn nói, khó trách mấy ngày nay ngươi có tiền sai người ra ngoài mua trang sức, hoá ra là đồ kiếm được từ việc phản bội ta. Lúc bản thân ngươi dùng không chê chính mình dơ bẩn sao?"
Chi Chi cười lạnh: "Ngươi có thể giải thích, nếu như có thể thuyết phục được ta, ta cũng có thể không giao ngươi cho nữ thị trung."
Nghe thấy ba chữ nữ thị trung, Hoàng Oanh đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Chiêu huấn nô tỳ sẽ nói, chỉ cần người không giao ta cho nữ thị trung, mấy chuyện khác ta đều nghe ngài hết."
"Điện hạ, Khương hoàng hậu mượn danh nghĩa của Nhị hoàng tử chiêu dụ quyền lực. Tuy rằng những triều thần kia đều là vây cánh của bà ta, thế nhưng cuối cùng chẳng phải bọn họ đều cho rằng bà ta mưu đồ vì Nhị hoàng tử sao."
"Ở trong mắt mấy người kia, hoàng tử nào cũng có thể làm tân quân. Nhưng nếu là nữ nhân dã tâm bừng bừng kia muốn chiếm lấy địa vị đó, bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết. Triều cục mà rơi vào tay Khương thị chắc chắn sẽ bị huỷ diệt ngay tức khắc."
"Vì kế hoạch hôm nay, chúng ta nhất định phải để cho nhị hoàng tử tuyên cáo với thiên hạ hắn nguyện trung thành với huynh trưởng, không có hứng thú với hoàng vị. Chỉ có như vậy thì Khương thị mới có thể sụp đổ."
Hắn nói từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng.
Thẩm Cảnh Quân nhịn không được nở nụ cười, liếc hắn một cái, bất đắc dĩ nói: "Khương thị là mẹ ruột của Lão Nhị. Nếu y đi theo ta thì sau này Khương thị nhất định phải chết, cho dù lão Nhị không am hiểu thế sự dù thế nào đi chăng nữa thì y cũng sẽ không ngồi chờ chết."
"Lôi kéo lão Nhị về tay cũng đơn giản thôi, thế nhưng ngươi không sợ hôm nay đổi bí mật của bản thân để lấy sự chân thành của y. Ngày mai Khương thị dùng nước mắt làm cho y mềm lòng và nói ra bí mật của ngươi thì sao?
Vẻ mặt của Thẩm Cảnh Quân không chút lay động, giải thích cho hắn: "Lão Nhị tính tình thiếu quyết đoán, nặng nhất là tình nghĩa. Y coi ta là huynh trưởng đương nhiên là ngưỡng mộ ta. Nhưng Khương hoàng hậu là mẫu thân của hắn, dù cho mối quan hệ của hai người thờ ơ lạnh nhạt đến đâu, y liệu có thể trở mặt vì ta không?"
"Ngươi luôn hỏi vì sao ta không lôi kéo lão nhị, hôm nay ta sẽ nói thẳng cho ngươi biết. Bởi vì như vậy không đáng, thật sự không cần thiết phải lôi kéo người như y vào cuộc, sẽ không có lợi gì cho quốc gia cả, thậm chí còn là chuyện xấu, ta còn muốn hắn làm gì?"
"Vậy thì điện hạ sai người giam hắn lại, ép hắn nói ra á." Chu Thì Duy nói: "Nhị hoàng tử thiếu quyết đoán, chắc chắn sẽ rất dễ ép buộc."
"Chu Thì Duy." Thẩm Cảnh Quân gọi tên hắn: "Ngươi nghĩ cô là người như vậy sao?"
"Điện hạ thông minh quả quyết hiếm có khó tìm." Chu Thì Duy hiếm khi có được nghiêm túc khen hắn một câu: "Cho nên ta nghĩ mãi không hiểu tại sao điện hạ lại luôn trốn tránh chuyện này?"
"Đây không phải trốn tránh." Thẩm Cảnh Quân vỗ vai hắn: "Nếu ngươi không hiểu được lời của cô thì chờ mấy ngày nữa Nhị hoàng tử trở về. Cô sẽ cử ngươi đi ban sai(*) cùng hắn, ở chung cùng hắn vài ngày, ngươi tự nhiên sẽ hiểu được."
(*) ban sai (việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa)
Lão Nhị được coi giống hệt phụ hoàng thì thôi bỏ đi, lại còn hết lần này đến lần khác kế thừa sự cương liệt của Khương thị. Nếu thật sự muốn bức bách hắn, nói không chừng hắn sẽ chết cho ngươi xem.
Thẩm Cảnh Quân bất đắc dĩ lắc đầu. Truyện Mỹ Thực
Chu Thì Duy trong nhà được sủng ái, nuông chiều từ nhỏ vì vậy hắn có rất nhiều
chuyện cần phải học.
Có điều bất kể là điều gì khác thì lại chân thành đến đáng khen.
Chu Thì Duy đi theo hắn, thấp giọng nói: "Điện hạ, không phải lúc nào ta cũng nhìn thấu được suy nghĩ của ngài giống như Cố Chiêu Huấn vậy. Lời nói của ngài giống thật mà giả, sâu xa khó hiểu, ngài muốn ta phải làm sao đây?"
"Cô là thái tử." Thẩm Cảnh Quân thở dài, dù sao hắn đối với người cùng hắn lớn lên từ nhỏ đã kiên nhẫn hơn mấy người khác rất nhiều: "Thân phận Thái tử này muốn cô nhất định phải làm như vậy, ngươi không cần phải lo lắng, tóm lại là cô sẽ không hại ngươi."
Chu Thì Duy cúi đầu, im lặng rất lâu đột nhiên lên tiếng hỏi: "Điện hạ, ngài đón Chiêu huấn vào Đông cung là vì sợ ta, vì sợ nàng gây ầm ĩ hay là do ngài cũng thích nàng?"
Thẩm Cảnh Quân hơi suy tư: "Trước mấy hôm ngươi coi trọng nàng, ta cảm thấy nàng vào đông cung hay không cũng không quan trọng. Đương nhiên ta rất vui khi thu vào một nữ nhân tuyệt sắc như vậy, giữ nàng lại cũng thấy cảnh đẹp ý vui. Nhưng vào hôm ở miếu hoang lại khiến cho cô quyết tâm phải đưa nàng vào Đông cung bằng được."
Chu Thì Duy kinh ngạc "A" lên một tiếng, bỗng nhiên nói: "Nỗi khổ tâm của điện hạ, cho đến hôm nay ta mới phát hiện ra, ta thật là đáng chết mà."
Điện hạ vậy mà lại bỏ qua chuyện hắn ầm ĩ, không cưỡng ép người ta vào đông cung. Có chủ tử tốt như vậy thật khiến cho người khác ngưỡng mộ.
Thẩm Cảnh Quân dừng lại một chút, khẽ ừ một tiếng, hưởng thụ lời cảm kích của hắn.
Có trời mới biết, ngày hôm đó hắn chỉ là cảm thấy vô cùng khó chịu và không muốn Chu Thì Duy và tiểu cô nương kia ở bên nhau, cho nên mới làm ra chuyện như vậy.
P/s: khổ thân Chu Thì Duy toàn bị điện hạ lừa thôi:))
Giả dụ sau này Chu Thì Duy cưới nàng và mang tiểu cô nương đến thỉnh an hắn.....
Thẩm Cảnh Quân sẽ cảm thấy cả người chỗ nào cũng thấy khó chịu.
Chỉ là hình như Chu Thì Duy đã hiểu lầm ý của hắn, thôi thì cứ để hắn hiểu lầm vậy đi:)
Thẩm Cảnh Quân mặt không biến sắc, tim không đập, không hề cảm thấy áy náy chút nào.
*
Điều thoải mái nhất ở mùa đông chính là không có việc gì làm, nằm phơi nắng dưới ánh nắng mặt trời được nắng ấm chiếu vào hoặc là chìm vào giấc ngủ, đọc sách, uống một tách trà. Bất kể là làm gì, miễn là ở đó có ánh mặt trời đều sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chi Chi sai người dời ghế quý phi đến trước cửa, mỗi ngày đều nằm trước cửa phơi nắng, đắp tấm chăn lông trắng như tuyết, chiếc lò sưởi trong tay sưởi ấm đôi tay nàng. Nằm nghe Chu Tước kể chuyện, nàng vừa nghe đã thấy buồn ngủ, đôi mắt quyến rũ cũng từ từ khép lại, lông mi dày và dài che phủ mí mắt, toàn thân tỏa sáng trắng ngần tựa như nàng tiên.
Chu Tước khép sách lại, bất đắc dĩ mỉm cười kéo chăn cho nàng, lặng lẽ không một tiếng động ngồi một bên.
Tuỵ Lam đứng một bên cũng mỉm cười trộm: "Chu Tước đại nhân, Chiêu huấn ngủ cũng nhanh ghê."
"Ai nói vậy." Chu Tước lắc đầu: "Ta còn đang hoài nghi có phải ta kể chuyện chán quá không khiến cho Chiêu huấn ngủ mất."
Tuỵ Lam đi đến bên cạnh Chu Tước, thấp giọng hỏi: "Ta thấy có vẻ như mấy ngày gần đây Chiêu huấn ngủ không được ngon, liệu có phải là đang có chuyện phiền lòng không?"
Chu Tước thở dài, cầm sách che kín mặt, nói nhỏ bên tai cô ta: "Nàng cũng không nói cho ta biết, nhưng mà ta thấy có vẻ như là liên quan tới điện hạ...Nói đến đây mới nhớ, từ lúc Mộc Lương đệ gây chuyện ầm ĩ, nửa tháng nay đến cả bóng dáng của điện hạ cũng không thấy, trong lòng Chiêu huấn không vui cũng là chuyện bình thường thôi."
Thái tử bận rộn thì không sao thế nhưng mấy ngày gần đây trong triều cũng không có chuyện gì cả, tại sao điện hạ lại bận đến tận bây giờ?
Ngày qua ngày khiến cho lòng người hoảng hốt, có khi nào điện hạ bỏ rơi Cố Chiêu huấn rồi không?
Chỉ tiếc Chiêu huấn tuổi đời vẫn còn nhỏ, thậm chí còn chưa nhận được sủng ái đã bị thái tử lạnh nhạt. Đời này không còn chỗ nương tựa cũng không biết ngày sau sẽ sống như nào?
Chu Tước nhìn tiểu cô nương đang ngủ say, bên trong ánh mắt lộ rõ vẻ thương tiếc. Tuỵ Lam cau mày, nhỏ giọng nói: "Chiêu huấn vẫn còn nhỏ lại còn đang ở trong độ tuổi ngây thơ, hiện giờ vào đông cung phải chịu hoàn cảnh đáng thương như vậy, nếu......"
Chưa nói xong trong lòng đã tỏ, Tuỵ Lam nói: "Chu Tước đại nhân có muốn giúp Chiêu huấn không?"
Chu Tước thở dài: "Ta thì giúp được gì cơ chứ, tính tình điện hạ chớ nói đến ta, ngay cả nữ thị trung đại nhân còn không thể hiểu rõ được." Nàng lắc đầu, không nhiều lời nữa.
Chi Chi chớp chớp mắt chậm rãi tỉnh lại, nàng nhìn thẳng bầu trời trong xanh một lúc cuối cùng cũng phản ứng lại, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ: "Sao ta lại ngủ quên thế này?"
Giọng nói của nàng vừa tỉnh dậy mơ màng yếu ớt, Chu Tước và Tuỵ Lam thân là con gái cũng bị giọng nói này làm cho kích thích đến mức không chịu nổi.
"Người mau nằm trong chăn một lát, đột nhiên đứng dậy sẽ bị cảm lạnh, đây không phải chuyện đùa đâu." Chu Tước ấn Chi Chi xuống, tức giận nói: "Chiêu huấn mấy ngày gần đây đã được không ngủ ngon rồi, hôm nay vất vả lắm mới ngủ được một lát, sao người tỉnh dậy nhanh thế?"
Chi Chi che miệng ngáp: "Giữa ban ngày ban mặc ngủ lâu sẽ khiến cho người khác chê cười."
"Ở đây không có người ngoài, làm gì có ai dám cười Chiêu huấn?" Tuỵ Lam cười nói: "Hơn nữa, người ngủ trên giường này lại là mỹ nhân hiếm thấy, ai lại mù quáng đến mức cười nhạo người chứ?"
Sau khi trò chuyện được vài câu, nàng cảm giác bản thân đã tỉnh táo hơn. Chi Chi tựa vào gối, dùng tay đỡ đầu, tùy ý nói: "Tuỵ Lam, giúp ta gọi Hoàng Oanh tới đây, có một số việc muốn nhờ nàng giúp."
"Vâng." Tuỵ Lam cũng không suy nghĩ nhiều, quay người rời đi tìm Hoàng Oanh.
Chi Chi thở phào một cái: "Chu Tước, Hoàng Oanh chính là nội gián."
Chu Tước giật mình: "Hoàng Oanh sao? Cô nương này thật thà thân thiện, làm sao có thể chứ?
"Nửa tháng này ta đều quan sát từng người, thời điểm gác đêm trong mắt mấy người kia đều chỉ có ta. Hơn nữa, lúc ta đang tranh thủ chợp mắt chỉ có Hoàng Oanh nhìn xung quanh tựa như đang đánh giá đồ vật của ta. "
"Còn nữa các nàng đều không được phát giác ra việc ta đổi than nhưng Hoàng Oanh vừa ngửi thấy đã phát hiện ra, đó không phải là lửa than ban đầu bởi vì có mùi hương thoang thoảng. Nếu không để ý nhất định sẽ không phát giác ra được."
"Ba người bọn họ... Ta mới ngủ mấy ngày nay, những người khác im lặng hoặc sẽ giống như Tuỵ Lam hỏi ta sao vậy, cô còn nhớ Hoàng Oanh nói gì không?"
Chu Tước chậm rãi suy nghĩ, cuối cùng đành phải lắc đầu, nàng quả thực không có chú ý tới.
Chi Chi thản nhiên nói: "Nàng hỏi cô vì sao hàng đêm ta không ngủ được? Cô hiển nhiên cũng nói giống như nói với đám người Tuỵ Lam vậy nhưng chỉ có nàng ta là không hề xúc động, chỉ nói lấy lệ mấy câu, trong lời nói không hề có một chút chân thành nào cả."
Lời nói của nàng ta vẫn còn văng vẳng bên tai, mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ về chúng rất nhiều, nhất thời không thể quên được.
"Chiêu huấn quá thận trọng rồi, có lẽ điện hạ chỉ đang bận thôi."
"Nô tỳ cảm thấy điện hạ thân phận tôn quý hiển nhiên không thể ngày này qua ngày khác bồi Chiêu huấn được. Không như Mộc Lương đệ ở đối diện kia vào cung đã được nhiều năm rồi mà đến cả mặt của điện hạ cũng chưa từng thấy nữa là!."
Người nói lời như vậy, có chỗ nào có thể nói là trung thành với chủ cơ chứ!
Mà cũng chỉ có người đầu óc như vậy, mới có thể tùy tiện bại lộ thân phận trước mặt người khác nhận nhầm than Trầm Mộc thành than bạc. Một sát thủ chân chính được đào tạo có thứ đồ tốt nào mà chưa từng thấy qua chứ, tất nhiên sẽ không hiếu kỳ. Dù có tò mò đi chăng nữa thì người đó cũng sẽ không tỏ ra dáng vẻ chưa từng thấy, ngạc nhiên và đi cáo trạng chỉ vì một chút than củi.
Như vậy cũng có thể nói, nội gián này không phải sát thủ chuyên nghiệp do Khương hoàng hậu cố ý xếp vào mà là nội gián do Mộc Lương đệ cài vào.
Cho nên Chi Chi rất chắc chắn người này chính là Hoàng Oanh.
Chi Chi đứng thẳng dậy, khoác áo trên người, nhìn bốn nha hoàn đang đi tới cũng không ngăn cản, chỉ cười hỏi: "Ta kêu Hoàng Oanh tới, vì sao các ngươi lại đến đây?"
Thanh Sương xòe tay ra, bối rối nói: "Hoàng Oanh kéo bọn nô tỳ tới đây."
"Nếu đã đến rồi thì đứng một bên nhìn đi." Ánh mắt Chi Chi nhìn sang thiếu nữ mặc y phục màu vàng nhạt, thấp giọng nói: "Hoàng Oanh, nếu như ngươi nhận tội thì ta còn có thể xử ngươi tội nhẹ."
Trên mặt Hoàng Oanh biến sắc: "Chiêu huấn, Hoàng Oanh không hiểu ý của người?"
"Không hiểu?" Chi Chi hỏi lại: "Lúc Mộc Lương đệ nói chuyện với ngươi, ngươi cũng không hiểu sao?"
"Chiêu huấn minh giám, nô tỳ chưa từng nhìn thấy mộc Lương đệ, không hiểu ý ngài là gì?" Hoàng Oanh vô thức giải thích: "Chiêu huấn há lại có thể tuỳ ý nghi ngờ người khác, nô tỳ oan uổng."
"Phải không?" Chi Chi cười nhạt: "Nếu ta oan uổng ngươi thì ngươi nói cho ta biết, là ai nói tin tức của Ngọc Xuân điện cho Mộc lương đệ ở đối diện?"
"Nô tỳ...."
"Người khác bán hay không ta còn không biết. Bây giờ ta lại muốn nói, khó trách mấy ngày nay ngươi có tiền sai người ra ngoài mua trang sức, hoá ra là đồ kiếm được từ việc phản bội ta. Lúc bản thân ngươi dùng không chê chính mình dơ bẩn sao?"
Chi Chi cười lạnh: "Ngươi có thể giải thích, nếu như có thể thuyết phục được ta, ta cũng có thể không giao ngươi cho nữ thị trung."
Nghe thấy ba chữ nữ thị trung, Hoàng Oanh đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Chiêu huấn nô tỳ sẽ nói, chỉ cần người không giao ta cho nữ thị trung, mấy chuyện khác ta đều nghe ngài hết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.