Chương 1
Trầm Mặc
18/11/2016
-Lam Tiêu.
-Có thưa giáo sư.
-Đây là nhiệm vụ của đội cô, về đọc cho kĩ ngày mai lên đường. Hãy nhớ, đây là một việc hết sức quan trọng. Tổ 5 trông cậy vào cô hết.
Giáo sư Trần đưa cho cô tập tài liệu. Cô cầm lấy lật giở qua loa để nắm bắt tình hình. Lần này quả thực khó.
-Rõ.
Cô tên Lam Tiêu 23 tuổi, là một trong số nhà khoa học trẻ tuổi nhất. Hiện nay cô làm việc cho tổ chức khoa học GG. Họ đang muốn tìm kiếm một loại thảo dược có thể ngăn chặn bệnh zombie đang hoành hoành ở khắp mọi nơi. Theo tổ chức nghiên cứu, bệnh zombie có tính lây truyền nhiễm rất cao. Đặc trưng của vi rút zombie là ăn sâu vào não bộ con người và điều khiển con người làm cho người ăn người, người biến thành zombie ngày càng nhiều. Điều đặc biệt là chỉ khi vào ban đêm, vi rút zombie mới nổi lên thú tính và hoạt động biến con người thành zombie. Ban ngày vi rút zombie ngủ, những người bị nhiễm vi rút zombie vẫn là con người. Cái khó là ở chỗ đó. Cô phải là đi hái thuốc từ sáng sớm đến chiều tối là về lại tổ chức. Công việc nghiên cứu trở nên rất khó khăn khi cứ đi lại giữa trạm nghiên cứu và rừng.
6 giờ sáng hôm, cô chuẩn bị túi đồ nghề, mang theo tài liệu và dụng cụ.
Trong tài liệu mà giáo sư Trần đã đưa cho cô có ghi loại thảo dược duy nhất kháng thể chống lại vi rút zombie là Thất hoa khiếu có ở trong rừng. Hơn 200 năm trước cũng đã bùng phát dịch zombie một lần. Một nhà khoa học tìm ra Thất hoa khiếu cứu vớt nhân loại suy sụp. Sử sách và tài liệu cũng chỉ ghi thế. Đến nay bùng phát một lần nữa. Nhiệm vụ của cô là phải tìm ra Thất hoa khiếu.
Cô cùng hai người nữa lên xe đi về khu rừng phía bắc để tìm kiếm. Đi cùng cô một người tên Trần Tiểu Khoan là cháu trai của giáo sư Trần. Còn người kia tên Trương Hân, một cô gái xinh đẹp với bộ óc thông minh. Cả hai người họ đều là những người ưu tú trong tổ chức. Cô được chọn làm đội trưởng tổ 5 này. Tổ chức rất kì vọng vào tổ cô. Các tổ khác chia nhau đi tìm ở các khu rừng lân cận khác.
Đến nơi Lam Tiêu xuống xe cầm bản đồ phát cho tầng người một.
-Chúng ta sẽ chia ra. Tôi đi hướng bắc. Tiểu Khoan cậu sẽ đi hướng tây còn Trương Hân, cô đi hướng đông. Chắc hai người cũng nắm rõ thông tin về Thất hoa khiếu. Bây giờ chúng ta đi. Đến 5 giờ chiều nay phải có mặt để tập trung trở về. Rõ chưa.
-Đã rõ thưa đội trưởng.
-Tốt. Nhớ rõ, đúng 5 giờ phải có mặt ở đây.
Cô đi thẳng , Tiểu Khoan và Trương Hân đi hai ngã rẽ.
.....
Đến trưa.
Cô mỏi nhừ cả chân phải ngồi lên một phiến đá. Cô nhìn đồng hồ trên tay, còn gần 5 tiếng nữa là phải quay lại rồi. Cô đứng dậy vặn người cho đỡ mọi rồi đi tiếp.
4 giờ 30 phút chiều.
Cô tìm chán mà chả thấy. Căn bản là chưa đi hết khu rừng này. Chắc phải quay về mai đi tiếp vậy. Khoan đã. Cô cảm thấy có cái gì đó rất lạ, cô sờ lên cổ mình. Chiếc vòng cổ của cô đâu? Chiếc vòng cổ là bảo vật mà mẹ tặng cho cô. Cô không thể làm mất được. Mới vừa nãy cô còn sờ thấy sao chớp mắt một lát mà đã biến mất rồi. Chắc chỉ rơi xung quanh đây thôi.
Cô đi loanh quanh xoi tầng ngõ ngách. Cô thấy cái gì đó lấp lánh phía xa. Chắc chắn là vòng của cô. Cô đi đến gần. Quả nhiên là nó. Nó bị vướng vào cái cây gì đó cao chừng 80 cm. Cô cầm chiếc vòng cổ lên bỏ vào túi quần. Cô quay người ý định quay về nhưng cảm thấy cái cây 80 cm này nhìn quen quen. Cô vội vàng lôi tài liệu trong ba lô ra rồi lật giở. Nhìn cái cây 80 cm này giống hệt Thất hoa khiếu ở trong tấm hình.
Cô lấy xẻng xúc cây lên, lấy túi bóng buộc gói nó lại để mang về trạm làm thí nghiệm.
Bây giờ cô mới chú ý thấy trời đang dần dần chuyển tối.
-Chết cha, mau quay về thôi.
Cô vừa đi nhanh vừa liếc nhìn bản đồ để tìm đường về nhanh nhất. Nhưng đi kiểu gì vòng vèo mãi mà không tìm được lối ra. Cô sốt ruột cầm chặt Thất hoa khiếu trong tay.
-Đội trưởng chi đây rồi.
Cô nghe thấy tiếng của Tiểu Khoan quay đầu lại.
-Sao cậu lại ở đây, cậu vào tìm tôi ư?
-Tôi cùng Trương Hân chờ mãi không thấy chị ra, nên tôi đành phải vào đây tìm chị, cũng may là gặp được chị. Chúng ta đi thôi. À mà trên tay chị cầm cái gì vậy.
Cô nhìn tay mình nói:
-Chúng ta mau đi thôi, vừa đi tôi vừa nói cho cậu.
Cô và Tiểu Khoan bật đèn lên soi đường đi.
-Đây là Thất hoa khiếu. Vì thời gian nên tôi mới chỉ tìm một cây. Tôi sẽ mang......
-hừ hừ khè....
Cô đang nói đột nhiên nghe thấy tiếng lạ bên cạnh. Lam Tiêu quay sang. Trước mặt cô không phải là Tiểu Khoan mà là một con zombie da xanh nhăn nheo, mắt mở to trợn trừng, miệng thở khò khè. Tiểu Khoan là một con zombie sao.
Lam Tiêu sợ hãi lùi lại rồi cắm đầu chạy thật nhanh. Cô biết sức lực của con người không thể nào bằng zombie được nhưng chạy được đến đâu thì chạy. Chạy đến chỗ Trương Hân thì càng tốt. Dù cố gắng chạy nhanh đến mấy thì cô vẫn bị Tiểu Khoan đuổi kịp.
Cô có thể cảm nhận được mùi vị tanh tưởi của con zombie đang gần về phía mình. Cô đang chạy đột nhiên dừng lại. Trước mặt cô là một cái vực sâu không thấy đấy. Đường sau cô là một con zombie. Nếu để cô chọn giữa xuống vực và bị ăn tươi nuốt sống. Cô sẽ chọn rơi xuống vực. Thật xui xẻo. Rơi xuống vực là côi như tan xương nát thịt.
Cồn thất hoa khiếu nữa. Cô muốn đưa cho tổ chức nghiên cứu.
-Khè, hừ khè.
Cô nhắm mắt lại để mình rơi tự do trước khi con zombie vồ lấy cô để cắn xé.
Cô chỉ thấy gió thổi vù vù bên tai, cả người đau nhức, rồi cô mở mắt ra thấy xung quanh cô xuất hiện đạo ánh sáng.
Bộp.
Cô cảm thấy mình tiếp đất một cách nặng nề và thiếp đi.
-trầm mặc-
-Có thưa giáo sư.
-Đây là nhiệm vụ của đội cô, về đọc cho kĩ ngày mai lên đường. Hãy nhớ, đây là một việc hết sức quan trọng. Tổ 5 trông cậy vào cô hết.
Giáo sư Trần đưa cho cô tập tài liệu. Cô cầm lấy lật giở qua loa để nắm bắt tình hình. Lần này quả thực khó.
-Rõ.
Cô tên Lam Tiêu 23 tuổi, là một trong số nhà khoa học trẻ tuổi nhất. Hiện nay cô làm việc cho tổ chức khoa học GG. Họ đang muốn tìm kiếm một loại thảo dược có thể ngăn chặn bệnh zombie đang hoành hoành ở khắp mọi nơi. Theo tổ chức nghiên cứu, bệnh zombie có tính lây truyền nhiễm rất cao. Đặc trưng của vi rút zombie là ăn sâu vào não bộ con người và điều khiển con người làm cho người ăn người, người biến thành zombie ngày càng nhiều. Điều đặc biệt là chỉ khi vào ban đêm, vi rút zombie mới nổi lên thú tính và hoạt động biến con người thành zombie. Ban ngày vi rút zombie ngủ, những người bị nhiễm vi rút zombie vẫn là con người. Cái khó là ở chỗ đó. Cô phải là đi hái thuốc từ sáng sớm đến chiều tối là về lại tổ chức. Công việc nghiên cứu trở nên rất khó khăn khi cứ đi lại giữa trạm nghiên cứu và rừng.
6 giờ sáng hôm, cô chuẩn bị túi đồ nghề, mang theo tài liệu và dụng cụ.
Trong tài liệu mà giáo sư Trần đã đưa cho cô có ghi loại thảo dược duy nhất kháng thể chống lại vi rút zombie là Thất hoa khiếu có ở trong rừng. Hơn 200 năm trước cũng đã bùng phát dịch zombie một lần. Một nhà khoa học tìm ra Thất hoa khiếu cứu vớt nhân loại suy sụp. Sử sách và tài liệu cũng chỉ ghi thế. Đến nay bùng phát một lần nữa. Nhiệm vụ của cô là phải tìm ra Thất hoa khiếu.
Cô cùng hai người nữa lên xe đi về khu rừng phía bắc để tìm kiếm. Đi cùng cô một người tên Trần Tiểu Khoan là cháu trai của giáo sư Trần. Còn người kia tên Trương Hân, một cô gái xinh đẹp với bộ óc thông minh. Cả hai người họ đều là những người ưu tú trong tổ chức. Cô được chọn làm đội trưởng tổ 5 này. Tổ chức rất kì vọng vào tổ cô. Các tổ khác chia nhau đi tìm ở các khu rừng lân cận khác.
Đến nơi Lam Tiêu xuống xe cầm bản đồ phát cho tầng người một.
-Chúng ta sẽ chia ra. Tôi đi hướng bắc. Tiểu Khoan cậu sẽ đi hướng tây còn Trương Hân, cô đi hướng đông. Chắc hai người cũng nắm rõ thông tin về Thất hoa khiếu. Bây giờ chúng ta đi. Đến 5 giờ chiều nay phải có mặt để tập trung trở về. Rõ chưa.
-Đã rõ thưa đội trưởng.
-Tốt. Nhớ rõ, đúng 5 giờ phải có mặt ở đây.
Cô đi thẳng , Tiểu Khoan và Trương Hân đi hai ngã rẽ.
.....
Đến trưa.
Cô mỏi nhừ cả chân phải ngồi lên một phiến đá. Cô nhìn đồng hồ trên tay, còn gần 5 tiếng nữa là phải quay lại rồi. Cô đứng dậy vặn người cho đỡ mọi rồi đi tiếp.
4 giờ 30 phút chiều.
Cô tìm chán mà chả thấy. Căn bản là chưa đi hết khu rừng này. Chắc phải quay về mai đi tiếp vậy. Khoan đã. Cô cảm thấy có cái gì đó rất lạ, cô sờ lên cổ mình. Chiếc vòng cổ của cô đâu? Chiếc vòng cổ là bảo vật mà mẹ tặng cho cô. Cô không thể làm mất được. Mới vừa nãy cô còn sờ thấy sao chớp mắt một lát mà đã biến mất rồi. Chắc chỉ rơi xung quanh đây thôi.
Cô đi loanh quanh xoi tầng ngõ ngách. Cô thấy cái gì đó lấp lánh phía xa. Chắc chắn là vòng của cô. Cô đi đến gần. Quả nhiên là nó. Nó bị vướng vào cái cây gì đó cao chừng 80 cm. Cô cầm chiếc vòng cổ lên bỏ vào túi quần. Cô quay người ý định quay về nhưng cảm thấy cái cây 80 cm này nhìn quen quen. Cô vội vàng lôi tài liệu trong ba lô ra rồi lật giở. Nhìn cái cây 80 cm này giống hệt Thất hoa khiếu ở trong tấm hình.
Cô lấy xẻng xúc cây lên, lấy túi bóng buộc gói nó lại để mang về trạm làm thí nghiệm.
Bây giờ cô mới chú ý thấy trời đang dần dần chuyển tối.
-Chết cha, mau quay về thôi.
Cô vừa đi nhanh vừa liếc nhìn bản đồ để tìm đường về nhanh nhất. Nhưng đi kiểu gì vòng vèo mãi mà không tìm được lối ra. Cô sốt ruột cầm chặt Thất hoa khiếu trong tay.
-Đội trưởng chi đây rồi.
Cô nghe thấy tiếng của Tiểu Khoan quay đầu lại.
-Sao cậu lại ở đây, cậu vào tìm tôi ư?
-Tôi cùng Trương Hân chờ mãi không thấy chị ra, nên tôi đành phải vào đây tìm chị, cũng may là gặp được chị. Chúng ta đi thôi. À mà trên tay chị cầm cái gì vậy.
Cô nhìn tay mình nói:
-Chúng ta mau đi thôi, vừa đi tôi vừa nói cho cậu.
Cô và Tiểu Khoan bật đèn lên soi đường đi.
-Đây là Thất hoa khiếu. Vì thời gian nên tôi mới chỉ tìm một cây. Tôi sẽ mang......
-hừ hừ khè....
Cô đang nói đột nhiên nghe thấy tiếng lạ bên cạnh. Lam Tiêu quay sang. Trước mặt cô không phải là Tiểu Khoan mà là một con zombie da xanh nhăn nheo, mắt mở to trợn trừng, miệng thở khò khè. Tiểu Khoan là một con zombie sao.
Lam Tiêu sợ hãi lùi lại rồi cắm đầu chạy thật nhanh. Cô biết sức lực của con người không thể nào bằng zombie được nhưng chạy được đến đâu thì chạy. Chạy đến chỗ Trương Hân thì càng tốt. Dù cố gắng chạy nhanh đến mấy thì cô vẫn bị Tiểu Khoan đuổi kịp.
Cô có thể cảm nhận được mùi vị tanh tưởi của con zombie đang gần về phía mình. Cô đang chạy đột nhiên dừng lại. Trước mặt cô là một cái vực sâu không thấy đấy. Đường sau cô là một con zombie. Nếu để cô chọn giữa xuống vực và bị ăn tươi nuốt sống. Cô sẽ chọn rơi xuống vực. Thật xui xẻo. Rơi xuống vực là côi như tan xương nát thịt.
Cồn thất hoa khiếu nữa. Cô muốn đưa cho tổ chức nghiên cứu.
-Khè, hừ khè.
Cô nhắm mắt lại để mình rơi tự do trước khi con zombie vồ lấy cô để cắn xé.
Cô chỉ thấy gió thổi vù vù bên tai, cả người đau nhức, rồi cô mở mắt ra thấy xung quanh cô xuất hiện đạo ánh sáng.
Bộp.
Cô cảm thấy mình tiếp đất một cách nặng nề và thiếp đi.
-trầm mặc-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.