Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau?
Chương 25: Tôi thiếu tiền
Daisy Tháo
27/07/2022
"Phu nhân, Lâm tổng đã bắt đầu điều tra lại cái chết của cô Quản Đình năm xưa rồi."
Sắc mặc Phương Nhã trở nên tím tái đến khó nhìn. Run rẫy.
"Cái gì?"
(Thằng bé bắt đầu nghi ngờ cái chết của con nhỏ Quản Đình đó rồi sao? Chắc chắn là Uyển Nhi cô ta đã nói gì với thằng bé rồi.)
"Cậu cho người nhiễu loạn thông tin... Còn nữa, chuẩn bị cho tôi vài người."
"Vâng thưa phu nhân."
Xem ra bà ta lại sắp lên kế hoạch gì nữa đây mà.
.....
"Quản Nhạc, tôi có thể đến cô nhi viện không?"
Lại muốn ra ngoài nữa sao. Vẫn chưa sợ thật mà.
Quản Nhạc đang dùng bữa thì dừng lại, ngước lên nhìn cô đôi mắt trầm ổn.
"Em chê, hôm qua chưa đủ thỏa mãn em sao?"
Anh có cần phải quy hết tất cả về chuyện đáng xấu hổ như vậy không. Tại sao việc gì anh cũng đều nghĩ cô muốn quan hệ xác thịt được chứ.
"Hai năm rồi tôi chưa từng về cô nhi viện. Tôi có chút nhớ họ. Nếu anh không đồng ý thì thôi."
Uyển Nhi liền cúi đầu gắp cơm bỏ vào miệng. Cái vẻ tủi nhục của cô khiến anh tức chết đi mà.
"Lát nữa tôi đưa em đi."
Uyển Nhi liền vui vẻ mà gắp thức ăn bỏ vào chén anh.
"Anh ăn đi"
Như này là sao?
Mặc kệ.
Quản Nhạc không hiểu sao chỉ cần thấy cô vui vẻ anh liền vui vẻ, thấy cô đau đớn buồn bã anh liền thấy khó chịu ở nơi tim.
Cứ thế mà không thể nào cưỡng lại những yêu cầu của cô.
"Hôm qua tại sao lại đem đồ tôi mua cho em đi trả."
Sao lại hỏi cái này chứ.
Uyển Nhi ấp úng một hồi, hay cứ tìm đại một cái lí do gì đó nói là được rồi.
"Tôi thiếu tiền"
Thiếu tiền sao? Quản Nhạc nhăn mày nhìn cô.
"Tôi có thể cho em. Tại sao lại không nói với tôi?"
Tại sợ anh chứ còn sao nữa.
"Thấy anh bận, không tiện làm phiền."
Lí do này cũng được nữa à?
Quản Nhạc rút từ túi quần mình ra một tấm thẻ đặt trước mặt Uyển Nhi.
"Cho em. Mật khẩu là sáu số 1 "
Đến mật khẩu cũng nhạc nhẽo vậy sao?
Uyển Nhi cười nhạt nhìn anh.
"Đây có được xem là tiền phí của đêm qua và sáng nay anh hành hạ tôi không?"
Từ khi nào trong đầu cô lại có suy nghĩ chỉ cần cô leo lên giường phục vụ đàn ông một đêm là sẽ có tiền như vậy chứ. Không lẽ cô lại tự xem bản thân mình là gái bán hoa như lời người ta đồn đoán thật sao?
Quản Nhạc nghe thấy những lời đó thốt ra từ cô, liền nhíu mày khó chịu.
"Ai nói với em những điều đó?"
"Không phải như vậy sao?"
"Quản Nhạc tôi, dù có thèm khát đến thế nào cũng chưa bao giờ xài qua loại gái ăn bánh trả tiền cả "
Lời anh ta nói là thật sao?
Tại sao khi nghe những lời này Uyển Nhi lại có chút vui nhỉ.
Chắc chỉ là cảm thấy bản thân mình không như những gì người ta nói.
Nhưng rồi Uyển Nhi lại đẩy chiếc thẻ về phía anh.
"Không cần đâu. Tôi có tiền rồi."
Dám từ chối anh nữa sao?
Dạo gần đây cô cứ luôn cãi lời, chống đối lại anh là sao?
"Em cầm lấy đi. Phụ nữ của Quản Nhạc tôi không thể thua kém bất cứ ai được"
Phụ nữ của anh sao? Từ khi nào cô có tư cách này rồi. Đúng là vinh hạnh thật mà.
Nhưng đó là những gì người ta nghĩ thôi. Còn đối với cô chỉ một chữ thôi "chê".
"Thật sự những thứ anh mua bán được rất nhiều tiền"
"Em giữ lại đi. Khi nào cần dùng đến thì lấy ra xài. Không phải lo tôi thiếu tiền mà phải tiết kiệm cho tôi đâu."
Ai tiết kiệm cho anh chứ. Có hơi bị ảo tưởng quá rồi không. Cô đơn giản chỉ là không muốn nhận thôi, tại sao lại suy diễn đến mức như vậy chứ.
Thôi thì nhận cho xong, cô cũng chẳng mất mát gì. Cứ từ chối một hồi nữa, không biết anh lại thêm hoa vẽ lá dệt nên những câu chuyện khủng khiếp như thế nào nữa.
"Cảm ơn anh"
Sắc mặc Phương Nhã trở nên tím tái đến khó nhìn. Run rẫy.
"Cái gì?"
(Thằng bé bắt đầu nghi ngờ cái chết của con nhỏ Quản Đình đó rồi sao? Chắc chắn là Uyển Nhi cô ta đã nói gì với thằng bé rồi.)
"Cậu cho người nhiễu loạn thông tin... Còn nữa, chuẩn bị cho tôi vài người."
"Vâng thưa phu nhân."
Xem ra bà ta lại sắp lên kế hoạch gì nữa đây mà.
.....
"Quản Nhạc, tôi có thể đến cô nhi viện không?"
Lại muốn ra ngoài nữa sao. Vẫn chưa sợ thật mà.
Quản Nhạc đang dùng bữa thì dừng lại, ngước lên nhìn cô đôi mắt trầm ổn.
"Em chê, hôm qua chưa đủ thỏa mãn em sao?"
Anh có cần phải quy hết tất cả về chuyện đáng xấu hổ như vậy không. Tại sao việc gì anh cũng đều nghĩ cô muốn quan hệ xác thịt được chứ.
"Hai năm rồi tôi chưa từng về cô nhi viện. Tôi có chút nhớ họ. Nếu anh không đồng ý thì thôi."
Uyển Nhi liền cúi đầu gắp cơm bỏ vào miệng. Cái vẻ tủi nhục của cô khiến anh tức chết đi mà.
"Lát nữa tôi đưa em đi."
Uyển Nhi liền vui vẻ mà gắp thức ăn bỏ vào chén anh.
"Anh ăn đi"
Như này là sao?
Mặc kệ.
Quản Nhạc không hiểu sao chỉ cần thấy cô vui vẻ anh liền vui vẻ, thấy cô đau đớn buồn bã anh liền thấy khó chịu ở nơi tim.
Cứ thế mà không thể nào cưỡng lại những yêu cầu của cô.
"Hôm qua tại sao lại đem đồ tôi mua cho em đi trả."
Sao lại hỏi cái này chứ.
Uyển Nhi ấp úng một hồi, hay cứ tìm đại một cái lí do gì đó nói là được rồi.
"Tôi thiếu tiền"
Thiếu tiền sao? Quản Nhạc nhăn mày nhìn cô.
"Tôi có thể cho em. Tại sao lại không nói với tôi?"
Tại sợ anh chứ còn sao nữa.
"Thấy anh bận, không tiện làm phiền."
Lí do này cũng được nữa à?
Quản Nhạc rút từ túi quần mình ra một tấm thẻ đặt trước mặt Uyển Nhi.
"Cho em. Mật khẩu là sáu số 1 "
Đến mật khẩu cũng nhạc nhẽo vậy sao?
Uyển Nhi cười nhạt nhìn anh.
"Đây có được xem là tiền phí của đêm qua và sáng nay anh hành hạ tôi không?"
Từ khi nào trong đầu cô lại có suy nghĩ chỉ cần cô leo lên giường phục vụ đàn ông một đêm là sẽ có tiền như vậy chứ. Không lẽ cô lại tự xem bản thân mình là gái bán hoa như lời người ta đồn đoán thật sao?
Quản Nhạc nghe thấy những lời đó thốt ra từ cô, liền nhíu mày khó chịu.
"Ai nói với em những điều đó?"
"Không phải như vậy sao?"
"Quản Nhạc tôi, dù có thèm khát đến thế nào cũng chưa bao giờ xài qua loại gái ăn bánh trả tiền cả "
Lời anh ta nói là thật sao?
Tại sao khi nghe những lời này Uyển Nhi lại có chút vui nhỉ.
Chắc chỉ là cảm thấy bản thân mình không như những gì người ta nói.
Nhưng rồi Uyển Nhi lại đẩy chiếc thẻ về phía anh.
"Không cần đâu. Tôi có tiền rồi."
Dám từ chối anh nữa sao?
Dạo gần đây cô cứ luôn cãi lời, chống đối lại anh là sao?
"Em cầm lấy đi. Phụ nữ của Quản Nhạc tôi không thể thua kém bất cứ ai được"
Phụ nữ của anh sao? Từ khi nào cô có tư cách này rồi. Đúng là vinh hạnh thật mà.
Nhưng đó là những gì người ta nghĩ thôi. Còn đối với cô chỉ một chữ thôi "chê".
"Thật sự những thứ anh mua bán được rất nhiều tiền"
"Em giữ lại đi. Khi nào cần dùng đến thì lấy ra xài. Không phải lo tôi thiếu tiền mà phải tiết kiệm cho tôi đâu."
Ai tiết kiệm cho anh chứ. Có hơi bị ảo tưởng quá rồi không. Cô đơn giản chỉ là không muốn nhận thôi, tại sao lại suy diễn đến mức như vậy chứ.
Thôi thì nhận cho xong, cô cũng chẳng mất mát gì. Cứ từ chối một hồi nữa, không biết anh lại thêm hoa vẽ lá dệt nên những câu chuyện khủng khiếp như thế nào nữa.
"Cảm ơn anh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.