Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc
Chương 16: Cưa đổ núi
Mộc Tam Quan
03/08/2022
Thiện Sơ lo lắng bá tước Grey sẽ nói ra cái gì không nên nói, vội vàng đáp: "Là do tôi đứng không vững nên bị ngã..."
Jeff không thấy rõ chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ dạng cao cao tại thượng của bá tước Grey liền thấy khó chịu, nhìn sang Thiện Sơ đáng thương mềm yếu, trong đầu não bổ được cả một vở kịch lớn.
Bá tước Grey chỉ im lặng đứng bên cạnh, mỉm cười.
"Bị thương sao?" Jeff quan tâm hỏi Thiện Sơ.
Thiện Sơ cắn môi dưới, nói: "Hình như mắt cá chân bị trật rồi."
Bá tước Grey tiến lên, nói: "Tôi xem một chút."
Nói rồi, bá tước Grey bá tước nửa ngồi xổm xuống, duỗi tay nắm chặt mắt cá chân của Thiện Sơ. Ống quần màu vải kaki vén lên, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng như tuyết.
"Nhìn qua không có vết thương ngoài da?" Bá tước Grey nói.
Quả thật Thiện Sơ không bị thương, cậu chỉ đang làm bộ làm tịch thôi.
Jeff lo lắng đến loạn, nói: "Có khi đau nhưng không nhìn thấy được."
"Cậu nói đúng." Bá tước Grey dùng sức xoa bóp chân Thiện Sơ.
"Ui ui!" Thiện Sơ lúc này đau thật, khuôn mặt tươi cười đều nhăn thành con khỉ, "A! Đau!"
"Đau không?" Bá tước Grey mỉm cười, "Đau là được rồi."
Thiện Sơ nhìn nụ cười dịu dàng của bá tước Grey, càng cảm thấy sợ hãi, da đầu tê rần.
Jeff tức giận: "'Đau là được rồi' là sao?"
"Nếu bị bong gân khi xoa bóp sẽ khá đau." Bá tước Grey đàng hoàng trịnh trọng, "Cho nên bước đầu chẩn đoán đúng rồi, ý tôi là thế."
Jeff nóng nảy, trong lòng vẫn là có chút không cam lòng, chỉ là không biểu hiện ra ngoài.
Thiện Sơ giả bộ đáng thương: "Không có chuyện gì đâu, tôi chỉ hơi nhức thôi. Không có gì đáng lo ngại. Hai người có chuyện gì sao? Có cần tôi tránh đi một lát không?"
Jeff đã không có cách nào bình tĩnh lại, chỉ nói: "Không có gì, vết thương của cậu quan trọng hơn, trước tiên tôi đưa cậu đến phòng khám đã."
"Không cần!" Thiện Sơ lắc đầu, "Không nghiêm trọng như vậy."
"Đi thôi." Bá tước Grey đứng lên, "Khám thử cũng tốt."
Thiện Sơ uể oải trên đất, ngửa đầu nhìn bá tước Grey, chỉ cảm thấy mây đen rợp trời, áp lực đến không thở nổi.
Jeff vội vã dìu Thiện Sơ đến phòng khám tư nhân.
Bác sĩ kiểm tra một lúc, nói Thiện Sơ không đáng lo ngại.
Lúc này Jeff mới miễn cưỡng yên tâm, quay đầu hỏi Thiện Sơ: "Cậu nói thật cho tôi biết, sao vừa nãy lại ngã sấp xuống thế?"
"A, Jeff, cậu không nên hỏi." Thiện Sơ muốn nói lại thôi, "Nói chung là tôi tự té ngã."
"Tôi hiểu rồi!" Jeff oán hận nói, "Bởi vì trên mạng đồn đoán vu khống tôi đúng không? Cậu muốn giải thích cho tôi, nên mới xảy ra tranh chấp với ngài ấy!"
Thiện Sơ một mặt khiếp sợ: Năng lực ảo tưởng của quý ngài này kinh khủng ghê!
Nhìn thấy Thiện Sơ kinh ngạc, Jeff tự cho là mình đã đoán đúng, hết sức đau lòng: "Cậu không cần vì tôi mà làm đến mức đó..."
"Tôi không có..." Thiện Sơ lắc đầu, "Cậu suy nghĩ nhiều quá..."
- ------- Đây chính là nghệ thuật pha trà của Thiện Sơ: Cậu có thể không nói láo. Nói không có là không có, chính mình tự té cũng là do mình tự vấp. Nhưng người khác hiểu thế nào thì cậu không chắc.
Cái này gọi là "Lời nói thật thích người nói dối"!
Tôi không lừa cậu, chỉ để cậu tự gạt chính mình!
Jeff đã giải quyết xong, nhưng Thiện Sơ càng nghĩ càng bất an.
Dường như bá tước Grey đã trở thành một nhân tố không ổn định.
Chuyện ngày hôm đánh vào lòng Thiện Sơ hồi chuông cảnh báo.
Có thể cậu sẽ lật xe ở chỗ bá tước Grey.
Bá tước Grey giống như đã biết không ít chuyện, nếu như bá tước khiến cậu lật xe, chỉ sợ là sẽ xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, trà xanh đụng xe, đó là chuyện vô cùng lớn.
Cuối tuần qua đi, Thiện Sơ quay lại trường học lên lớp, mới vừa tan học đã bị Titan chặn đường.
Thiện Sơ nuốt nước miếng, nói: "Làm sao vậy?"
Titan híp mắt nhìn Thiện Sơ, khen: "Bài tập lần trước làm tốt phết! Tôi định nhờ cậu viết tiếp cho tôi!"
- ------ Cái thái độ này như kiểu tán thưởng cậu làm rất tốt, được gã nhờ vả là phúc của cậu ý.
Thiện Sơ muốn nói lại thôi, cuối cùng mắt trợn trắng, ngã vào ven đường.
Titan sợ hết hồn, vội vàng đỡ lấy cậu.
Thiện Sơ trời sinh màu da trắng như tuyết, quanh năm không tắm nắng, bởi vậy thoạt nhìn vẫn luôn không hồng hào, lớn lên lại gầy gò, bởi vậy mỗi lần giả bộ bất tỉnh trông giống y như đúc.
Titan thật sự cho rằng cậu ngất xỉu, liền đỡ cậu ngồi xuống băng ghế bên cạnh.
Thiện Sơ từ trong túi lấy ra một khối đường, nhét vào trong miệng, hô hấp khó khăn nửa ngày, mới ngừng lại, nở nụ cười yếu ớt: "Không có chuyện gì, chỉ là buổi trưa tôi không ăn cho nên hạ đường huyết."
"Không ăn?" Titan cau mày, "Tại sao?"
Thiện Sơ lại giả vờ làm dáng vẻ "nô tì oan ức gần chết nhưng không biết có nên nói ra hay không."
Titan phiền nhất là biểu cảm này, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu muốn nói cái gì thì nói đi!"
"Tôi không có tiền..." Thiện Sơ oan ức, "Không có tiền ăn cơm."
Titan biết gia cảnh Thiện Sơ không tốt, nhưng không ngờ lại khổ đến vậy, trong phút chốc rất bất ngờ: "Không thể nào? Cậu có nghèo thì cũng còn học bổng mà!"
Thiện Sơ cúi đầu, lời thốt đến miệng nhưng không ra tiếng.
Titan tức giận nói: "Cậu thử không nói xem!"
"Tôi nói sợ cậu giận..." Thiện Sơ gục đầu xuống, lộ ra một đoạn trắng gáy trắng noãn như tuyết, yếu đuối tinh tế như hoa bách hợp, Titan liếc mắt nhìn, thất thần mất nửa ngày.
Thiện Sơ không nghe được Titan đáp lại, liền ngẩng đầu lên, dùng một đôi trong suốt nhìn Titan.
Trái tim Titan không giải thích được mà gia tăng nhịp đập, gã lớn tiếng nói: "Cậu nói mau! Sao tôi phải tức giận cơ?"
"Thì... thì bởi vì tiền đều dành để mua khuy áo mới, còn có...làm giùm bài tập..." Thiện Sơ hàm hồ nói.
"Khuy áo? Viết giùm?" Titan khiếp sợ.
Thiện Sơ cười cay đắng nói: "Mỗi lần cậu không mang khuy cài đều lấy của tôi, nên tôi phải mua cái mới, một chiếc khuy cài đã bằng một bữa của tôi rồi...Còn có, tôi còn tận bốn bài tiểu luận cuối khóa phải làm, cuối tuần thì đi làm thêm, căn bản không đủ thời gian làm bài tập cho cậu... Tôi liền, tôi liền tìm người viết hộ, thuê bọn họ làm giúp cậu...Xin lỗi, tôi gạt cậu...Bài luận của cậu không phải tôi viết..." Nói rồi Thiện Sơ lộ ra dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ.
Trái tim Titan nghẹn lại.
"Nhưng mà tôi đã tìm người viết hộ rất có danh tiếng!" Thiện Sơ hốt hoảng nói, "Hơn nữa bài tập họ viết tôi đều kiểm tra lại cả, chất lượng đều đạt....Xin cậu tha thứ cho tôi...Đừng, đừng có đánh tôi mà..."
"Ai nói muốn đánh cậu?!" Titan nhìn Thiện Sơ như vậy, lại có chút phiền lòng, "Cậu sợ tôi như vậy làm gì? Tôi có thể giết cậu được à?"
"Không thể." Thiện Sơ rụt cổ một cái, "Cơ mà bị đánh cũng rất đau."
"Tôi đánh cậu lúc nào?" Titan coi bộ dữ dằn nhưng quả thật chưa từng đánh cậu.
Đời trước cũng vậy, Titan không đánh đập Thiện Sơ, chỉ là do Jeff đứng sau giựt dây khiến Thiện Sơ bị nhốt trong phòng thiết bị, mục đích không phải muốn tấn công cậu, mà chỉ muốn hù doạ một chút ------- nhưng điều này đối với Thiện Sơ vẫn là thương tổn rất lớn.
Thiện Sơ cũng sẽ không bởi vì "không bị đánh" mà dễ dàng tha thứ cho Titan.
Thiện Sơ nháy mắt mấy cái, nói: "Thật sự sẽ không sao?" Bộ dáng giống như chú mèo nhỏ duỗi móng vuốt thăm dò.
Lòng Titan mềm nhũn: "Sẽ không."
"Ừm..." Thiện Sơ thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt quá."
Titan nhìn Thiện Sơ yếu đuối như thế, nảy sinh mấy phần thẹn thùng, gãi gãi sau gáy, thô bạo nói: "Tôi nợ cậu bao nhiêu tiền?"
"Cái gì?" Thiện Sơ nhấc mí mắt.
Titan "Chậc" một tiếng, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Khuy cài áo, còn có viết giùm tiểu luận, tổng cộng bỏ ra bao nhiêu tiền?"
Thiện Sơ lắc đầu một cái: "Tôi... Tôi không có tính..."
Titan cầm ví da, lấy hết tiền mặt ra, đếm cũng không đếm mà nhét hết vào tay Thiện Sơ.
Thiện Sơ hú hồn hú vía: "Titan... Cái này không được đâu... Chuyện này..." Hơi ít nha má, mới có mấy ngàn đồng.
"Bớt dài dòng, cho cậu cầm thì cứ cầm!" Titan vẻ mặt hào khí nói, "Có đủ hay không? Không đủ thì nói tôi."
Thiện Sơ giống như đứa nhỏ nhận lì xì ngày tết, đưa đẩy mấy lần mới giả bộ bất đắc dĩ nhận tiền.
Sau đó Thiện Sơ tâm tư tiểu nhân hỏi: "Chuyện này...chi bằng...tôi cho cậu phương thức liên lạc của người kia nha..."
Titan nhìn Thiện Sơ gầy yếu, không đành lòng bèn gật đầu ngay: "Được. Tôi biết rồi."
Quân cờ Titan dễ dàng bị Thiện Sơ giải quyết, hiện tại chỉ còn duy nhất bá tước Grey là tai họa lớn nhất của cậu.
Lại đến cuối tuần, Thiện Sơ phải đến trang viên giúp bá tước Grey xử lý văn kiện.
Lần này đến trang viên, tâm tình Thiện Sơ đặc biệt thấp thỏm ------- không chỉ bởi vì sự kiện lúng túng lần trước, mà còn vì lá thư tình đang yên vị trong túi.
Thiện Sơ câm nín nhìn thư tình trên tay.
Đây là thư tình nặc danh do Emily viết.
Emily nhờ cậy Thiện Sơ trao thư tận tay bá tước Grey.
Thiện Sơ rất muốn chửi thề:
Thời đại nào rồi mà còn viết thư tình?
Thời đại nào rồi còn nhờ người ta đưa thư giùm hả?
Thật sự muốn theo đuổi hắn thì trực tiếp phóng điện đi!
Mang theo đầy bụng tâm sự, Thiện Sơ lần thứ hai đi xuyên qua đường hoa, tới phòng kính dương cầm, thấy bá tước Grey ngồi đấy xem tài liệu. Nhìn thấy Thiện Sơ bước vào, khẽ mỉm cười, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Thiện Sơ cũng giả vờ, nói chuyện hai câu, sau đó lấy thư tình nặc danh đưa cho bá tước Grey: "Có người nhờ tôi trao cho ngài."
Grey bá nhận thư: "Ai?"
Thiện Sơ nói: "Cô ấy không cho tôi tiết lộ."
"Ừm." Bá tước Grey đọc thư, nâng mí mắt, bình tĩnh nhìn Thiện Sơ.
Thiện Sơ bị nhìn đến yếu ớt, không tự chủ rùng mình một cái: "Làm sao vậy?"
"Thật ra... Tuần trước tôi đã muốn nói với cậu..." Bá tước Grey nói.
"Tuần trước? Tuần trước làm sao?" Thiện Sơ một mặt mờ mịt.
"Chính là thời điểm cậu cố ý tiếp cận tôi lúc đàn dương cầm." Bá tước Grey nhàn nhạt nói.
Tinh thần Thiện Sơ chấn động: Đm! Hắn nghĩ thư là do ông đây viết!!
Đm! Hắn cho rằng tuần trước mình trượt chân vì muốn câu dẫn hắn!
Cmn! Hắn coi bản thân là đồ ăn thượng hạng à!
Bá tước Grey nghiêng người tựa trên sofa, ngón tay thon dài kẹp lấy bức thư tình, tác dụng vật lý đem nó xé nát. Động tác của hắn tao nhã, ngữ khí ôn hòa: "Tôi rất thích chàng trai như cậu, nhưng e là chúng ta chỉ có thể làm bạn bè bình thường."
Dùng thái độ ôn nhu nhất nói lời tuyệt tình.
Bá tước Grey lúc này triệt để lộ bản chất, đao kiếm vô tình. Ngày thường bao trùm bảo thạch hoa lệ, khiến người ta nhầm tưởng hắn là vật sưu tập tinh xảo, mà không ngờ được lại là hung khí giết người.
"Cậu từ chức đi." Bá tước Grey nói, "Sẽ có chỗ phù hợp với cậu hơn."
Bá tước Grey thần thái ôn hòa, nhưng lại rất cao cao tại thượng, tựa như đang nhìn một con kiến.
Trong lòng Thiện Sơ đột nhiên nảy sinh cảm giác cực kì không cam lòng:
Lão trà xanh sống hai đời, làm sao có thể lật thuyền trong mương?
Thiện Sơ tâm tư hỗn loạn, không thể tưởng tượng được mình đã mất đi tư cách tham gia hoạt động, đánh mất cơ hội ưu tiên của Oxbridge, không thể tiêu hóa nổi việc mình bị bá tước Grey vứt bỏ như giày rách?
Thế nhưng đều không quan trọng -------
Bá tước Grey rất kỳ lạ, hắn ấm áp ôn nhu tựa non xanh nước biếc, nhưng đợi khi người trèo lên ngọn núi hiểm trở mới biết trên núi phủ tuyết, đứng đầu là bão tuyết vạn năm không đổi ------
Nhìn gương mặt bá tước Grey đa tình lại vô tình đến điêu luyện, Thiện Sơ bỗng nhiên nảy sinh tâm tư: Đây là một ngọn núi, bão cấp mười có thổi cũng bất động, nước lũ ngập trời vẫn vững vàng, trời giáng thần sét đánh vẫn đứng vững như kiềng ba chân...Nhưng, mẹ nó, ông đây muốn cưa đổ hắn.
Jeff không thấy rõ chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ dạng cao cao tại thượng của bá tước Grey liền thấy khó chịu, nhìn sang Thiện Sơ đáng thương mềm yếu, trong đầu não bổ được cả một vở kịch lớn.
Bá tước Grey chỉ im lặng đứng bên cạnh, mỉm cười.
"Bị thương sao?" Jeff quan tâm hỏi Thiện Sơ.
Thiện Sơ cắn môi dưới, nói: "Hình như mắt cá chân bị trật rồi."
Bá tước Grey tiến lên, nói: "Tôi xem một chút."
Nói rồi, bá tước Grey bá tước nửa ngồi xổm xuống, duỗi tay nắm chặt mắt cá chân của Thiện Sơ. Ống quần màu vải kaki vén lên, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng như tuyết.
"Nhìn qua không có vết thương ngoài da?" Bá tước Grey nói.
Quả thật Thiện Sơ không bị thương, cậu chỉ đang làm bộ làm tịch thôi.
Jeff lo lắng đến loạn, nói: "Có khi đau nhưng không nhìn thấy được."
"Cậu nói đúng." Bá tước Grey dùng sức xoa bóp chân Thiện Sơ.
"Ui ui!" Thiện Sơ lúc này đau thật, khuôn mặt tươi cười đều nhăn thành con khỉ, "A! Đau!"
"Đau không?" Bá tước Grey mỉm cười, "Đau là được rồi."
Thiện Sơ nhìn nụ cười dịu dàng của bá tước Grey, càng cảm thấy sợ hãi, da đầu tê rần.
Jeff tức giận: "'Đau là được rồi' là sao?"
"Nếu bị bong gân khi xoa bóp sẽ khá đau." Bá tước Grey đàng hoàng trịnh trọng, "Cho nên bước đầu chẩn đoán đúng rồi, ý tôi là thế."
Jeff nóng nảy, trong lòng vẫn là có chút không cam lòng, chỉ là không biểu hiện ra ngoài.
Thiện Sơ giả bộ đáng thương: "Không có chuyện gì đâu, tôi chỉ hơi nhức thôi. Không có gì đáng lo ngại. Hai người có chuyện gì sao? Có cần tôi tránh đi một lát không?"
Jeff đã không có cách nào bình tĩnh lại, chỉ nói: "Không có gì, vết thương của cậu quan trọng hơn, trước tiên tôi đưa cậu đến phòng khám đã."
"Không cần!" Thiện Sơ lắc đầu, "Không nghiêm trọng như vậy."
"Đi thôi." Bá tước Grey đứng lên, "Khám thử cũng tốt."
Thiện Sơ uể oải trên đất, ngửa đầu nhìn bá tước Grey, chỉ cảm thấy mây đen rợp trời, áp lực đến không thở nổi.
Jeff vội vã dìu Thiện Sơ đến phòng khám tư nhân.
Bác sĩ kiểm tra một lúc, nói Thiện Sơ không đáng lo ngại.
Lúc này Jeff mới miễn cưỡng yên tâm, quay đầu hỏi Thiện Sơ: "Cậu nói thật cho tôi biết, sao vừa nãy lại ngã sấp xuống thế?"
"A, Jeff, cậu không nên hỏi." Thiện Sơ muốn nói lại thôi, "Nói chung là tôi tự té ngã."
"Tôi hiểu rồi!" Jeff oán hận nói, "Bởi vì trên mạng đồn đoán vu khống tôi đúng không? Cậu muốn giải thích cho tôi, nên mới xảy ra tranh chấp với ngài ấy!"
Thiện Sơ một mặt khiếp sợ: Năng lực ảo tưởng của quý ngài này kinh khủng ghê!
Nhìn thấy Thiện Sơ kinh ngạc, Jeff tự cho là mình đã đoán đúng, hết sức đau lòng: "Cậu không cần vì tôi mà làm đến mức đó..."
"Tôi không có..." Thiện Sơ lắc đầu, "Cậu suy nghĩ nhiều quá..."
- ------- Đây chính là nghệ thuật pha trà của Thiện Sơ: Cậu có thể không nói láo. Nói không có là không có, chính mình tự té cũng là do mình tự vấp. Nhưng người khác hiểu thế nào thì cậu không chắc.
Cái này gọi là "Lời nói thật thích người nói dối"!
Tôi không lừa cậu, chỉ để cậu tự gạt chính mình!
Jeff đã giải quyết xong, nhưng Thiện Sơ càng nghĩ càng bất an.
Dường như bá tước Grey đã trở thành một nhân tố không ổn định.
Chuyện ngày hôm đánh vào lòng Thiện Sơ hồi chuông cảnh báo.
Có thể cậu sẽ lật xe ở chỗ bá tước Grey.
Bá tước Grey giống như đã biết không ít chuyện, nếu như bá tước khiến cậu lật xe, chỉ sợ là sẽ xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, trà xanh đụng xe, đó là chuyện vô cùng lớn.
Cuối tuần qua đi, Thiện Sơ quay lại trường học lên lớp, mới vừa tan học đã bị Titan chặn đường.
Thiện Sơ nuốt nước miếng, nói: "Làm sao vậy?"
Titan híp mắt nhìn Thiện Sơ, khen: "Bài tập lần trước làm tốt phết! Tôi định nhờ cậu viết tiếp cho tôi!"
- ------ Cái thái độ này như kiểu tán thưởng cậu làm rất tốt, được gã nhờ vả là phúc của cậu ý.
Thiện Sơ muốn nói lại thôi, cuối cùng mắt trợn trắng, ngã vào ven đường.
Titan sợ hết hồn, vội vàng đỡ lấy cậu.
Thiện Sơ trời sinh màu da trắng như tuyết, quanh năm không tắm nắng, bởi vậy thoạt nhìn vẫn luôn không hồng hào, lớn lên lại gầy gò, bởi vậy mỗi lần giả bộ bất tỉnh trông giống y như đúc.
Titan thật sự cho rằng cậu ngất xỉu, liền đỡ cậu ngồi xuống băng ghế bên cạnh.
Thiện Sơ từ trong túi lấy ra một khối đường, nhét vào trong miệng, hô hấp khó khăn nửa ngày, mới ngừng lại, nở nụ cười yếu ớt: "Không có chuyện gì, chỉ là buổi trưa tôi không ăn cho nên hạ đường huyết."
"Không ăn?" Titan cau mày, "Tại sao?"
Thiện Sơ lại giả vờ làm dáng vẻ "nô tì oan ức gần chết nhưng không biết có nên nói ra hay không."
Titan phiền nhất là biểu cảm này, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu muốn nói cái gì thì nói đi!"
"Tôi không có tiền..." Thiện Sơ oan ức, "Không có tiền ăn cơm."
Titan biết gia cảnh Thiện Sơ không tốt, nhưng không ngờ lại khổ đến vậy, trong phút chốc rất bất ngờ: "Không thể nào? Cậu có nghèo thì cũng còn học bổng mà!"
Thiện Sơ cúi đầu, lời thốt đến miệng nhưng không ra tiếng.
Titan tức giận nói: "Cậu thử không nói xem!"
"Tôi nói sợ cậu giận..." Thiện Sơ gục đầu xuống, lộ ra một đoạn trắng gáy trắng noãn như tuyết, yếu đuối tinh tế như hoa bách hợp, Titan liếc mắt nhìn, thất thần mất nửa ngày.
Thiện Sơ không nghe được Titan đáp lại, liền ngẩng đầu lên, dùng một đôi trong suốt nhìn Titan.
Trái tim Titan không giải thích được mà gia tăng nhịp đập, gã lớn tiếng nói: "Cậu nói mau! Sao tôi phải tức giận cơ?"
"Thì... thì bởi vì tiền đều dành để mua khuy áo mới, còn có...làm giùm bài tập..." Thiện Sơ hàm hồ nói.
"Khuy áo? Viết giùm?" Titan khiếp sợ.
Thiện Sơ cười cay đắng nói: "Mỗi lần cậu không mang khuy cài đều lấy của tôi, nên tôi phải mua cái mới, một chiếc khuy cài đã bằng một bữa của tôi rồi...Còn có, tôi còn tận bốn bài tiểu luận cuối khóa phải làm, cuối tuần thì đi làm thêm, căn bản không đủ thời gian làm bài tập cho cậu... Tôi liền, tôi liền tìm người viết hộ, thuê bọn họ làm giúp cậu...Xin lỗi, tôi gạt cậu...Bài luận của cậu không phải tôi viết..." Nói rồi Thiện Sơ lộ ra dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ.
Trái tim Titan nghẹn lại.
"Nhưng mà tôi đã tìm người viết hộ rất có danh tiếng!" Thiện Sơ hốt hoảng nói, "Hơn nữa bài tập họ viết tôi đều kiểm tra lại cả, chất lượng đều đạt....Xin cậu tha thứ cho tôi...Đừng, đừng có đánh tôi mà..."
"Ai nói muốn đánh cậu?!" Titan nhìn Thiện Sơ như vậy, lại có chút phiền lòng, "Cậu sợ tôi như vậy làm gì? Tôi có thể giết cậu được à?"
"Không thể." Thiện Sơ rụt cổ một cái, "Cơ mà bị đánh cũng rất đau."
"Tôi đánh cậu lúc nào?" Titan coi bộ dữ dằn nhưng quả thật chưa từng đánh cậu.
Đời trước cũng vậy, Titan không đánh đập Thiện Sơ, chỉ là do Jeff đứng sau giựt dây khiến Thiện Sơ bị nhốt trong phòng thiết bị, mục đích không phải muốn tấn công cậu, mà chỉ muốn hù doạ một chút ------- nhưng điều này đối với Thiện Sơ vẫn là thương tổn rất lớn.
Thiện Sơ cũng sẽ không bởi vì "không bị đánh" mà dễ dàng tha thứ cho Titan.
Thiện Sơ nháy mắt mấy cái, nói: "Thật sự sẽ không sao?" Bộ dáng giống như chú mèo nhỏ duỗi móng vuốt thăm dò.
Lòng Titan mềm nhũn: "Sẽ không."
"Ừm..." Thiện Sơ thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt quá."
Titan nhìn Thiện Sơ yếu đuối như thế, nảy sinh mấy phần thẹn thùng, gãi gãi sau gáy, thô bạo nói: "Tôi nợ cậu bao nhiêu tiền?"
"Cái gì?" Thiện Sơ nhấc mí mắt.
Titan "Chậc" một tiếng, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Khuy cài áo, còn có viết giùm tiểu luận, tổng cộng bỏ ra bao nhiêu tiền?"
Thiện Sơ lắc đầu một cái: "Tôi... Tôi không có tính..."
Titan cầm ví da, lấy hết tiền mặt ra, đếm cũng không đếm mà nhét hết vào tay Thiện Sơ.
Thiện Sơ hú hồn hú vía: "Titan... Cái này không được đâu... Chuyện này..." Hơi ít nha má, mới có mấy ngàn đồng.
"Bớt dài dòng, cho cậu cầm thì cứ cầm!" Titan vẻ mặt hào khí nói, "Có đủ hay không? Không đủ thì nói tôi."
Thiện Sơ giống như đứa nhỏ nhận lì xì ngày tết, đưa đẩy mấy lần mới giả bộ bất đắc dĩ nhận tiền.
Sau đó Thiện Sơ tâm tư tiểu nhân hỏi: "Chuyện này...chi bằng...tôi cho cậu phương thức liên lạc của người kia nha..."
Titan nhìn Thiện Sơ gầy yếu, không đành lòng bèn gật đầu ngay: "Được. Tôi biết rồi."
Quân cờ Titan dễ dàng bị Thiện Sơ giải quyết, hiện tại chỉ còn duy nhất bá tước Grey là tai họa lớn nhất của cậu.
Lại đến cuối tuần, Thiện Sơ phải đến trang viên giúp bá tước Grey xử lý văn kiện.
Lần này đến trang viên, tâm tình Thiện Sơ đặc biệt thấp thỏm ------- không chỉ bởi vì sự kiện lúng túng lần trước, mà còn vì lá thư tình đang yên vị trong túi.
Thiện Sơ câm nín nhìn thư tình trên tay.
Đây là thư tình nặc danh do Emily viết.
Emily nhờ cậy Thiện Sơ trao thư tận tay bá tước Grey.
Thiện Sơ rất muốn chửi thề:
Thời đại nào rồi mà còn viết thư tình?
Thời đại nào rồi còn nhờ người ta đưa thư giùm hả?
Thật sự muốn theo đuổi hắn thì trực tiếp phóng điện đi!
Mang theo đầy bụng tâm sự, Thiện Sơ lần thứ hai đi xuyên qua đường hoa, tới phòng kính dương cầm, thấy bá tước Grey ngồi đấy xem tài liệu. Nhìn thấy Thiện Sơ bước vào, khẽ mỉm cười, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Thiện Sơ cũng giả vờ, nói chuyện hai câu, sau đó lấy thư tình nặc danh đưa cho bá tước Grey: "Có người nhờ tôi trao cho ngài."
Grey bá nhận thư: "Ai?"
Thiện Sơ nói: "Cô ấy không cho tôi tiết lộ."
"Ừm." Bá tước Grey đọc thư, nâng mí mắt, bình tĩnh nhìn Thiện Sơ.
Thiện Sơ bị nhìn đến yếu ớt, không tự chủ rùng mình một cái: "Làm sao vậy?"
"Thật ra... Tuần trước tôi đã muốn nói với cậu..." Bá tước Grey nói.
"Tuần trước? Tuần trước làm sao?" Thiện Sơ một mặt mờ mịt.
"Chính là thời điểm cậu cố ý tiếp cận tôi lúc đàn dương cầm." Bá tước Grey nhàn nhạt nói.
Tinh thần Thiện Sơ chấn động: Đm! Hắn nghĩ thư là do ông đây viết!!
Đm! Hắn cho rằng tuần trước mình trượt chân vì muốn câu dẫn hắn!
Cmn! Hắn coi bản thân là đồ ăn thượng hạng à!
Bá tước Grey nghiêng người tựa trên sofa, ngón tay thon dài kẹp lấy bức thư tình, tác dụng vật lý đem nó xé nát. Động tác của hắn tao nhã, ngữ khí ôn hòa: "Tôi rất thích chàng trai như cậu, nhưng e là chúng ta chỉ có thể làm bạn bè bình thường."
Dùng thái độ ôn nhu nhất nói lời tuyệt tình.
Bá tước Grey lúc này triệt để lộ bản chất, đao kiếm vô tình. Ngày thường bao trùm bảo thạch hoa lệ, khiến người ta nhầm tưởng hắn là vật sưu tập tinh xảo, mà không ngờ được lại là hung khí giết người.
"Cậu từ chức đi." Bá tước Grey nói, "Sẽ có chỗ phù hợp với cậu hơn."
Bá tước Grey thần thái ôn hòa, nhưng lại rất cao cao tại thượng, tựa như đang nhìn một con kiến.
Trong lòng Thiện Sơ đột nhiên nảy sinh cảm giác cực kì không cam lòng:
Lão trà xanh sống hai đời, làm sao có thể lật thuyền trong mương?
Thiện Sơ tâm tư hỗn loạn, không thể tưởng tượng được mình đã mất đi tư cách tham gia hoạt động, đánh mất cơ hội ưu tiên của Oxbridge, không thể tiêu hóa nổi việc mình bị bá tước Grey vứt bỏ như giày rách?
Thế nhưng đều không quan trọng -------
Bá tước Grey rất kỳ lạ, hắn ấm áp ôn nhu tựa non xanh nước biếc, nhưng đợi khi người trèo lên ngọn núi hiểm trở mới biết trên núi phủ tuyết, đứng đầu là bão tuyết vạn năm không đổi ------
Nhìn gương mặt bá tước Grey đa tình lại vô tình đến điêu luyện, Thiện Sơ bỗng nhiên nảy sinh tâm tư: Đây là một ngọn núi, bão cấp mười có thổi cũng bất động, nước lũ ngập trời vẫn vững vàng, trời giáng thần sét đánh vẫn đứng vững như kiềng ba chân...Nhưng, mẹ nó, ông đây muốn cưa đổ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.