Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc
Chương 20: Hợp nhất canh ba
Mộc Tam Quan
08/08/2022
"Hở?" Thiện Sơ không hề có chủ ý gì, quên cả việc mình đang thực hiện "kế hoạch" bán thảm, khuôn mặt dại cả ra.
Bá tước Grey đã hỏi vấn đề hai lần, dường như hắn không có ý định nhắc lại lần thứ ba.
Hắn cúi người, tư thế tao nhã giống như muốn hôn môi người đẹp ngủ say, nhưng hắn sẽ không hôn bất kì ai. Hắn hạ thấp người chỉ để thổi tắt ánh nến cô đơn trên chiếc bánh muffin bơ thượng hạng.
"Sinh nhật vui vẻ, Thiện Sơ." Bá tước Grey nói.
Đôi mắt xanh lam của bá tước Grey tràn ngập nhu tình.
- ----- Có lẽ chỉ là giả, vì dáng vẻ bá tước Grey vô cùng có tính lừa gạt.
Thiện Sơ biết rõ, bởi vì Thiện Sơ cũng là người như vậy.
Vẻ bề ngoài của cậu cũng đậm tính lừa gạt.
Cậu biết mình có thể dùng kĩ thuật trà xanh khiến nhiều người say đắm ngây ngất, không chỉ vì kỹ xảo hay trí tuệ, mà vẻ ngoài mới là thứ mang tính quyết định, có thể nói, ngoại hình cậu chính là khuôn mẫu của "trà đảo chúng sinh". Nếu như khuôn mặt trời sinh không đa tình, thì sẽ rất khó để nhập vai một người đa tình.
Nhưng khuôn mặt như vậy có một chỗ tốt, cậu tùy tiện nháy mắt mấy cái, cũng có thể khiến người ta ảo giác động tình.
Thiện Sơ nghi hoặc, ôn nhu của bá tước Grey trong giây phút này chỉ là ảo ảnh.
"Cảm ơn." Thiện Sơ nói, cho dù bá tước có thật lòng dịu dàng hay không, đều không quan trọng. Thiện Sơ thấy thế cũng không tồi, hư tình giả ý vẫn có lợi cho cậu.
Bá tước Grey nói: "Cậu mười bảy tuổi?"
"Đúng, tôi mười bảy tuổi." Thiện Sơ nói, "Ngài lớn hơn tôi một năm sao?"
"Xem như là thế, qua mấy tháng nữa tôi sẽ mười tám." Bá tước Grey nhìn Thiện Sơ, ánh mắt ôn hòa nửa thật nửa giả, "Mười bảy tuổi là khoảng thời gian rất đẹp, hi vọng cậu có thể thoái mái tận hưởng không vướng bận điều gì."
"Cảm ơn." Thiện Sơ nói, "Mười bảy tuổi quả thật không tồi."
Thiện Sơ mười bảy tuổi.
Kiếp trước, sinh nhật lần thứ mười bảy của Thiện Sơ vô cùng cô quạnh, nhốt mình trong phòng tự an ủi, không một người hỏi thăm. Tất nhiên Lý Ny cũng không chuẩn bị bánh kem cho cậu, nên cậu đã lấy muffin trong tủ lạnh, phết chút bơ, cắm ngọn nến làm bánh sinh nhật.
Chỉ có cậu tự nhớ ngày sinh nhật của mình.
Ngay cả bà nội yêu thương cậu nhất cũng quên bén.
Qua mấy ngày sau, bà nội mới sực nhớ đến, gọi điện thoại hỏi cậu đã trải qua như thế nào.
Khi ấy trong lòng cậu ấm ức, nên không muốn nói chuyện với bà, cậu cho rằng bà nội cũng không thương mình, mẹ qua đời rồi, cậu trở thành cô nhi không ai quan tâm, bà nội cậu cũng thương yêu đứa cháu kia, làm gì đến lượt cậu chứ?
Tự sa ngã rất dễ dàng, tự mình oán hận là đơn giản nhất(?): Năm đó Thiện Sơ lựa chọn con đường đơn giản này, cũng không ngờ đoạn đường dễ đi nhất đều là sườn núi dốc.
Cậu theo quán tính trọng lực, một đường đi thẳng xuống vực sâu thống khổ.
Sau này mỗi sinh nhật đều giống lời nguyền.
Ngày Thiện Sơ tròn ba mươi tuổi, cậu ngã vào bể bơi lạnh lẽo, trọng sinh trở lại năm mười sáu tuổi.
Cậu có cơ hội sống lại lần nữa, nhưng cậu không rõ, đây rốt cuộc là chúc phúc hay vẫn là nguyền rủa.
Lúc bắt đầu bước đi lại trên quãng đường này, cậu trốn tránh rất nhiều nguy hiểm, còn chủ động đánh phủ đầu kẻ thù -------
Nhưng cậu không cảm thấy sung sướng hả hê.
Nếu lần này cậu thuận lợi sống tiếp, cho dù không còn nhiều điều oán giận, thì đến sinh nhật ba mươi tuổi cậu vẫn sẽ lẻ loi một mình, nốc rượu say mèm...Tất nhiên cậu sẽ không chọn chỗ cũ nữa, cậu phải né bể bơi, chắc chắn sẽ không chết chìm lần thứ hai.
Thiện Sơ có chút hoảng hốt, rót từng ngụm whisky vào bụng, chất rượu nồng khiến đại não tê rần. Cậu choáng váng, vẻ mặt ngày càng tăm tối: "Mười bảy tuổi rất đẹp...Nhưng đến khi già rồi thì sao nhỉ? Nói không chừng năm tôi ba mươi, cũng vẫn như thế này, một mình...uống rượu..."
Bá tước Grey nói: "Đừng quá bi quan."
"Tôi cảm thấy mình có thể nhìn thấy bản thân năm ba mươi tuổi", Thiện Sơ nhếch khóe miệng, "Lại là bộ dạng cô đơn."
"Chỉ ba mươi tuổi thôi à? Còn sau khi ba mươi thì sao?" Bá tước Grey đột nhiên hỏi cậu.
"Hả?" Thiện Sơ có chút mê man.
Bá tước Grey cũng uống một ly whisky, thân thể thiếu niên không chống đỡ nổi rượu mạnh, ánh mắt của hắn dần dà trở nên mơ hồ: "Cậu chưa thử, làm sao mà biết..."
Bá tước Grey nói phân nửa, chậm rãi dừng lại: "Ý tôi là, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn."
Thiện Sơ phì cười, hơi cảm động, nhưng thật ra cũng không nghe lọt tai bao nhiêu.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, Thiện Sơ vẫn có chút đau đầu.
Cậu đã đánh giá quá cao tửu lượng của thân thể này.
Nếu là Thiện Sơ ba mươi tuổi, tửu lượng chấp cả bình whisky.
Nhưng mười sáu tuổi... À, phải nói là mười bảy tuổi, cậu của tuổi mười bảy uống hai ly đã thấy buồn nôn.
Biết thế đã khui rượu vang đỏ, whisky làm chi không biết.
Chậc.
Quả nhiên, làm người không thể quá khôn vặt.
Thiện Sơ loạng choà loạng choạng đi xuống lầu, quản gia đưa cho cậu một chén trà xanh mật ong pha với nước chanh, nói: "Món này tốt cho người say rượu."
"Vậy à?" Trong đầu Thiện Sơ chợt lóe tia khác thường.
Đời trước, cậu có thói quen uống trà chanh mật ong giải rượu ------ nhưng đây là do năm cậu hai mươi tuổi tình cờ học được từ một người pha chế rượu.
Nhưng người Anh rõ ràng không có thói quen này.
Vì họ không thể uống trà xanh.
Thiện Sơ cười hỏi: "Phương pháp giải rượu này là học từ đâu thế ạ? Rất mới mẻ."
Quản gia trả lời: "Là bá tước chỉ tôi làm vậy."
"Bá tước sao?" Thiện Sơ nghiêng nghiêng đầu, "Bá tước đại nhân hiểu biết thật rộng. Có nhiều lúc cháu cảm thấy ngài ấy không phải thiếu niên mà giống một người thành thục..."
Lúc nói đến chuyện này, trong lòng Thiện Sơ dâng lên nỗi bất an.
Lần đầu cậu và bá tước Grey gặp nhau, không có điều gì kì lạ. Tuy thiếu niên ngồi trên lưng ngựa trắng rất thông minh, nhưng vẫn còn chút bồng bột của tuổi trẻ, khí chất cao lãnh nhưng ngây ngô. Nhưng hiện tại bá tước Grey trở nên thâm sâu như biển, khó có thể đo lường...khí chất phát ra từ bên trong vô cùng mạnh mẽ, không giống một thiếu niên bình thường nên có.
Từ khi nào, bá tước Grey trở nên cực kỳ thành thục trầm ổn, khí tràng cường đại rồi?
Quản gia vốn không phải người thích tán gẫu, nhưng tiếp xúc với Thiện Sơ mấy ngày nay, cũng nguyện ý nói chuyện phiếm với cậu: "Quả thật, mấy tháng nay bá tước thành thục hơn nhiều, không giống ngày trước lắm."
"Mấy tháng nay ấy ạ?" Con ngươi Thiện Sơ linh hoạt, "Là khi mùa hè bắt đầu, đúng không?"
"Hình như là như vậy. Cậu cũng cảm thấy thế sao?" Quản gia tìm được đồng minh, bắt đầu nhiều lời, "Bước vào mùa hè, bá tước đại nhân trầm tính hơn rất nhiều, nếp sống hay sở thích cũng có sự thay đổi..."
"Thay đổi ở phương diện nào ạ?" Thiện Sơ tiếp tục hỏi.
Quản gia chỉ mỉm cười, không nói gì.
Dù có thân quen với Thiện Sơ, nhưng quản gia vẫn tập trung vào cương vị của mình, không tiết lộ việc riêng tư của chủ nhân.
Thiện Sơ cũng ý thức được vừa rồi mình hơi nhiều chuyện. Cậu không muốn để ấn tượng xấu với quản gia, tự nhiên giảng hòa, nói: "Thật ra cũng bình thường, có lẽ là vì trưởng thành sớm đấy. Cháu cũng vậy, gần đây thói quen cuộc sống của cháu cũng có chút biến hóa khó lường." Thiện Sơ nếm thử vị chua đặc biệt trong ly trà chanh mật ong.
"Bá tước Grey đâu rồi ạ?" Thiện Sơ hỏi, "Sao cháu không thấy ngài ấy?"
Quản gia trả lời: "Sáng sớm nay ngài ấy đã rời nhà rồi."
"Vậy sao?" Thiện Sơ cảm thấy có chút phiền muộn.
Không biết tại sao.
Hôm nay thời tiết khá đẹp. Hiếm khi bầu trời không đổ cơn mưa.
Tâm trạng Jeff cũng rất tốt, hắn đã thương lượng với tổ chức bảo vệ động vật, để bọn họ kháng nghị, phê bình khiến bá tước Grey mất hết thể diện.
Hắn không chờ nổi đến khi bá tước Grey cao quý bị mất mặt.
"Tên bá tước Grey đáng ghét, lúc nào cũng coi mình cao nhân thượng đẳng. Thực chất chẳng là cái thá gì..." Jeff hậm hực oán giận cùng trợ lý.
Trợ lý nhận lương của Jeff, tất nhiên phải ra sức phối hợp, gật đầu liên tục: "Không vậy thì sao? Vô cùng đáng ghét, vô cùng làm màu..."
Lúc này, điện thoại di động chợt vang lên.
Jeff bắt máy: "Alo?"
"Thiếu gia, không ổn rồi..."
Trong lòng Jeff rơi "lộp bộp", bật dậy nghe báo cáo của đối phương, càng nghe sắc mặt hắn càng âm u.
Hắn mở loa trò chuyện, đặt điện thoại lên bàn, sau đó nhanh chóng mở laptop, khởi động giao diện mạng xã hội.
Trên Hot search không nhắc đến chuyện Grey đấu giá túi da cá sấu với giá cắt cổ -------- tin tức về túi cá sấu đã cũ rích từ lâu, không đủ hấp dẫn mới mẻ. Không thể nghi ngờ chuyện kinh thiên động địa hơn, có sức hút hơn là chuyện quý tộc vị thành niên săn bắn thú.
# Quý tộc vị thành niên săn bắn thú # đề tài này vinh quang chễm chệ đầu bảng hot search.
Mở hot search ra, bên trong topic thảo luận tràn ngập hình ảnh.
Đó là ảnh nhà gỗ trong rừng của Jeff, trên tường treo đầu gấu ngựa, đầu cáo đỏ, tuần lộc. Ghế sofa bọc da cáo, da sói. Mặt đất còn bày bộ da gấu la liệt. Bất kỳ người yêu động vật nào nhìn thấy đều thấy phẫn nộ.
Vị thành niên, quý tộc, sát hại động vật, tạo thành tiêu bản...
Tổ hợp man rợ hợp lại với nhau, không tức giận mới là lạ.
Jeff lại bị đẩy lên đầu sóng gió, không ít người bắt đầu nhận ra hắn: "Đây không phải là người lần trước lên hot search vì bạo lực học đường à?"
Tuy Toby đã đội nồi, nhưng không phải ai cũng quên mất sự tồn tại của Jeff.
Cơn bão internet bắt đầu đổ bộ về phía Jeff.
Jeff khẩn trương đến chảy mồ hôi trán: "Tại sao lại như vậy..."
"Thiếu gia Jeff", đầu bên kia điện thoại, giọng nói của nhân viên công tác vẫn tương đối bình tĩnh, "Ngài từng công khai những hình ảnh săn bắn này ở đâu sao?"
"Tôi chỉ chia sẻ trên tài khoản cá nhân của mình." Mỗi lần đi săn, Jeff đều khoe khoang việc này trên trang mạng xã hội cá nhân, cho nên chỉ cần là bạn tốt trong vòng bạn bè, đều có thể tiết lộ hình ảnh ra ngoài.
Hắn lập tức nghĩ đến một người: "Có phải bá tước Grey làm không?!"
Phía đối diện im lặng một chút, nói: "Có khả năng."
"Nhất định là hắn!" Jeff nổi giận, "Tại sao hắn nhất định không chịu buông tha cho tôi!?"
Nhân viên ở đầu dây bên kia: Á à, thiểu năng trí tuệ, không phải cậu bôi đen người ta trước à?
Người đối diện nói: "Thật xin lỗi. Nhưng bây giờ việc cấp bách là phải xử lý nguy cơ. Nếu không, cả hoạt động và thanh danh của ngài đều rơi vào nguy hiểm..."
Jeff rối tung rối mù: "Đúng, đúng, hiện tại tôi phải làm gì?"
Sau khi ba Jeff biết chuyện, bị chọc cho tức chết: "Sao con cứ đi gây chuyện với bá tước Grey làm gì!"
Trong lòng Jeff càng không phục, ngoài miệng nói: "Không có...Con chỉ là..."
"Thôi, bây giờ có mắng con cũng vô ích." Mẹ Jeff liên tục hòa giải, "Suy nghĩ xem chuyện này giải quyết thế nào còn tốt hơn."
Bọn họ vẫn rất có tiền, mời đội ngũ xã giao chuyên nghiệp, luật sự và cố vấn truyền thông khẩn cấp thảo luận nên ứng phó sự việc lần này ra sao.
Rất may hoạt động săn thú của Jeff là hợp pháp, nói cách khác, họ không cần lo lắng nguy cơ pháp luật.
Nhưng từ trước đến giờ, dư luận không quan tâm phương diện pháp luật mà thường nghiêng về đạo đức hơn. Thời nay bảo vệ động vật ngày càng được quan tâm hưởng ứng, cho dù chỉ là trò chơi săn bắt thú điện tử cũng có thể bị tổ chức bảo vệ động vật lên án.
Hơn nữa, thời điểm lại vừa vặn đúng lúc Jeff muốn tổ chức hoạt động thiện nguyện, cũng là lúc cần danh tiếng nhất.
"Như vậy đi, không có chứng cứ chứng minh nhà gỗ là của con." Ba Jeff nói, "Cứ nói đó là của người thân, con chỉ đến thăm hỏi, thuận tiện chụp hình, đồ đạc bên trong không phải của con."
"Vâng." Jeff ngoan ngoãn gật đầu.
Do đó, đội ngũ quan hệ xã hội lập tức tuyên bố thanh minh, làm sáng tỏ sự việc: Jeff không hề sát hại động vật, những thứ này đều do hắn chụp ở nhà người thân.
Tâm trạng của Jeff bình tĩnh hơn một chút, nhưng không quá một tiếng sau, một bức ảnh được tung ra lại đẩy đề tài lên cao -------
Jeff trong hình mười lăm tuổi, vẻ ngoài trẻ tuổi non nớt, trong tay nắm súng săn lạnh lẽo, chụp ảnh chung với xác gấu ngựa trên mặt đất ------- đây vốn chỉ là bức ảnh săn thú thông thường, không ít thợ săn nước ngoài yêu thích săn gấu, sau đó chụp ảnh lưu niệm chung với thi thể chiến lợi phẩm ------- bởi vì điều này được cho là vô cùng uy phong.
Thể tích gấu ngựa cực kỳ lớn, khỏe mạnh to lớn ầm ầm, cuối cùng lại tử khí âm u phủ gục dưới đôi chân con người.
Mà Jeff chưa thành niên, dung mạo đẹp đẽ, khóe miệng treo nụ cười lãnh khốc, giơ cao súng săn bày ra tư thái người chiến thắng.
Hình ảnh như vậy, làm sao không kích thích thị giác cho được?
Hơn nữa cũng hung hăng vả mặt lời giải thích của bọn họ:
Không có sát hại động vật?
Chụp ảnh ở nhà người thân?
Người thân là con gấu ngựa này hả?
...
Đoàn đội của Jeff chỉ còn cách kiên trì biện minh: Con gấu là do người thân của Jeff đánh chết, Jeff chụp ảnh chung mà thôi.
Không cần nghĩ, cách giải thích này rước về không ít châm chọc khiêu khích.
Mà bên phía quan hệ xã hội vẫn chỉ có thể mạnh miệng: Giống trai đểu chối tội lăng nhăng, miễn là không bắt gian tại trận thì có chết cũng không nhận!
Chiến lược đánh chết không nhận của Jeff không giúp hắn vớt vát được mấy phần thể diện, hạng mục từ thiện cũng chết từ trong trứng nước lần thứ hai.
Nhưng trong cái rủi có cái may, pháp luật quy định săn bắn là hoạt động hợp pháp. Mọi người cũng chỉ có thể thông qua sức mạnh dư luận để chỉ trích hắn.
Dạo một vòng trên mạng, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Jeff đi học như thường lệ, phát hiện ánh mắt người xung quanh nhìn mình không còn như trước nữa. Mọi khi chỉ có những ánh nhìn hâm mộ hắn, nhưng hiện tại đều là ánh mắt lạnh nhạt. Mặc dù mọi người không dám trào phúng trước mặt hắn, song hắn vẫn không thể tiếp thu được sự chênh lệch khổng lồ này.
Jeff đột nhiên nhớ tới, thời điểm mình bị khinh bỉ vì sự kiện bạo lực học đường, chỉ có duy nhất Thiện Sơ chịu tin tưởng, quan tâm hắn.
Hắn chạy như bay đến thư viện, tìm được Thiện ngồi ở một góc, vẻ mặt trông đợi nhìn cậu.
Thiện Sơ khẽ quan sát bốn phía, sợ quấy rối đến thư viện yên tĩnh, liền cùng Jeff rời khỏi thư viện, đến cạnh sườn núi.
Jeff mất mát nhìn cậu: "Thiện Sơ, bây giờ tôi không biết phải tìm ai tâm sự, chỉ có cậu..."
"Cậu thật sự giết hại động vật sao?" Thiện Sơ không muốn cho hắn sắc mặt tốt, vì cậu cần phải duy trì thiết lập tính cách. Nếu đến nước này cậu vẫn còn đứng về phía Jeff, vậy thì không phù hợp với thiết lập Bạch Liên hoa mẫu mực.
Jeff ngơ ngẩn, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: "Tôi...tôi..."
"Tôi hiểu rồi." Thiện Sơ thất vọng, "Tôi không nghĩ cậu lại là người như vậy, Jeff."
Lòng Jeff chua xót, ảo não nói: "Tôi biết mình sai rồi, thật sự biết sai rồi...Lúc ấy tôi mới mười lăm tuổi, không đủ hiểu chuyện, đều do...đều do người nhà dắt tôi theo! Tôi không biết gì cả!"
Thiện Sơ nghi hoặc nhìn Jeff, tựa như đang cân đo đong đếm xem lời nói của Jeff là thật hay giả.
Jeff hận không thể thề độc: "Thật đấy! Khi đó tôi không hiểu gì! Nhưng bây giờ tôi đã nhận ra săn bắn là sai rồi!"
"Có thật không?" Thiện Sơ nói, "Tôi không tin."
"Phải làm sao thì cậu mới bằng lòng tin tôi đây?" Đôi mắt Jeff đỏ hoe.
Thiện Sơ suy nghĩ trong phút chốc, nói; "Ai cũng phải có trách nhiệm với những việc mình đã làm, đến tận lúc này cậu vẫn chưa công khai xin lỗi, làm sao tôi có thể tin tưởng cậu thật lòng hối hận chứ?"
Jeff sững sờ, do dự: "Tôi... Chuyện này... Tôi phải thương lượng với bên quan hệ xã hội đã..."
"Quan hệ xã hội?" Trong mắt Thiện Sơ lộ vẻ mất mát, "Xem ra cậu cũng giống như những quý tộc đạo mạo khác, vốn không quan tâm đúng sai, chỉ để ý mặt mũi! Tôi quá thất vọng về cậu!" Nói xong, Thiện Sơ phủi tay áo bỏ đi.
Jeff bị PUA đến bối rối, lòng tự tin dần sụp đổ, bị sự cắn rứt lương tâm lật đổ lập trường của bản thân. Hắn bước chân vào cạm bẫy của Thiện Sơ, hoang mang đến độ đánh mất năng lực phán đoán, lập tức lôi kéo Thiện Sơ, nói: "Cậu đừng đi! Bây giờ tôi sẽ xin lỗi công khai ngay, cậu đừng tức giận!"
"Thật sao?" Thiện Sơ nghi ngờ nói, "Xin lỗi ngay bây giờ?"
"Đúng, tôi xin lỗi liền đây." Jeff không tự chủ được, mồ hôi chảy đầy mặt, thoạt nhìn vô cùng chật vật, còn đâu dáng vẻ cao cao tại thượng, anh hùng ngạo nghễ của kiếp trước?
Thiện Sơ âm thầm cười nhạo, lạnh nhạt nhìn Jeff cầm lấy điện thoại, đăng tải văn bản, thừa nhận sai lầm, xin lỗi công chúng.
Vản bản vừa đăng, lập tức lên hot search.
Đội ngũ xã giao nhìn thấy Jeff trực tiếp nhận tội, muốn té xỉu hàng loạt trước bàn phím.
Đáng sợ nhất chính là, Jeff nghe theo sự hướng dẫn của Thiện Sơ, phát ngôn trước mặt mọi người rằng: Hoạt động săn bắn của quý tộc là vô nhân đạo, ngạo mạn, cần phải bị nghiêm cấm.
Có thể nói một câu này đã đắc tội hơn nửa giới quý tộc. Vì việc quý tộc đi săn ở nước Anh rất thịnh hành. Hơn nữa, tục lệ này còn do chính vương thất Anh dẫn dắt!
Hắn nói như thế, không phải là là mắng vương thất quý tộc hàng năm đều làm chuyện thương luân bại lý¹ hay sao?
¹ Làm thương tổn luân lý, đạo đức
Truyền thông cũng thuận nước đẩy thuyền, công kích hoàng tử săn gà trong trang viên của mình.
Hoàng tử cảm thấy rất giận dữ: Mẹ, tôi không săn cáo, chỉ bắt mỗi gà cũng tính à!!!
Nói chung, chuyện này mở ra một hồi sóng to gió lớn.
Hoạt động của Jeff triệt để nguội lạnh, ba mẹ mất niềm tin vào hắn, ngăn cản hắn làm bất kì việc gì trong năm nay, cũng không cho phép hắn tham gia tiệc rượu xã giao nào, để hắn né tránh khủng hoảng.
Jeff cảm nhận được bản thân đã bị "đóng băng": Sao tiệc rượu cũng không muốn cho hăn tham gia?
Ba Jeff chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, nói: "Chúng ta làm vậy là vì con!"
Jeff lại nghĩ do mình bị ghét bỏ, tâm lý càng thêm khó chịu.
Tất cả mọi người đối với hắn không giống...À không, còn có Titan, Titan đối với hắn rất tốt, chỉ nói: "Chúng ta có tiền như vậy, sao còn phải cố gắng học tập? Cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên thôi!"
Jeff cảm thấy Titan đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, lúc nào cũng khinh thường gã, không chịu mở lòng cùng gã.
Hiện tại trong lòng Jeff, người duy nhất đáng để hắn tôn trọng chỉ có đóa sen trắng Thiện Sơ.
Kì thi B-level mỗi năm tổ chức hai lần, một lần vào mùa hè, một lần vào mùa đông. Có thể nói, sinh viên ưu tú chỉ cần hoàn thành đợt thi mùa hè, trực tiếp có thành tích thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ không cần lo lắng.
Nếu đợi đến tận lần thi vào mùa đông, sẽ rất mất mặt. Vì điều này chứng tỏ lần đầu thi quá nát, mới cần đến cơ hội thứ hai.
Jeff, Titan và bá tước Grey đều là sinh viên lớp mười ba, cho nên bọn họ đều phải tham gia lần thi vào mùa hè này.
Nhưng Thiện Sơ là nam sinh lớp mười hai, cậu chỉ cần tham gia thi thử là được rồi.
(Chế độ giáo dục của Trung Quốc là 6+3+3, tổng 12 cấp; Chế độ giáo dục Ở Anh là 6+5+2, tức 13 cấp. Nói cách khác, trong nước học đến lớp 12, còn ở Anh thì phải học lên lớp 13 mới được thi đại học. Đồng nghĩa với việc giáo dục đại học chính quy ở Anh khá ngắn, chỉ có ba năm.)
Thiện Sơ rất có lòng tin với việc thi cử, nhưng cậu vẫn nghiêm túc ôn tập đến tận khuya như cũ.
Nhưng mấy hôm nay, cậu đã hoàn thành việc ôn bài từ sớm, rời khỏi kí túc xá, chuyên tâm đến phòng tập thể hình gần đó lượn qua lượn lại, cuối cùng cũng toại nguyện mà chạm mặt Titan đang từ đó trở về.
Titan nhìn thấy Thiện Sơ, có chút bất ngờ. Ấn tượng của gã với Thiện Sơ bây giờ không tồi, cũng vui vẻ tươi cười với cậu: "Đã trễ thế này, cậu còn đi đâu?"
"Học nhiều choáng váng đầu óc, ra ngoài hít thở không khí một xíu." Thiện Sơ trả lời.
"Không phải là kì thi thử à? Sao phải nghiêm túc thế?" Titan không để tâm lắm, "Tôi thi chính đây nhưng cũng không phải chuyện gì đáng kể."
"Đó là cậu mà..." Thiện Sơ cười nhạt nói, "Tôi sao có thể đánh đồng với thiếu gia như cậu chứ?"
"Cho nên những người nghèo như cậu rất khó lý giải sinh hoạt của quý tộc chúng tôi" Titan nghĩ gì nói đó.
Thiện Sơ nghĩ thầm: Ngu ngốc.
Thiện Sơ nói tiếp: "Jeff đâu? Tâm trạng Jeff như vậy còn có thể đi đâu nữa? Cậu ấy không ở ký túc xá, tôi cũng ít khi nhìn thấy cậu ấy."
Titan ngờ vực nói: "Cậu quan tâm cậu ta làm gì?"
"Quan hệ của tôi và cậu ấy không tệ." Thiện Sơ cười nói, "Cậu ấy rất săn sóc tôi."
Titan lập tức lộ ra vẻ mặt như gặp phải quỷ: "Cậu đang nói huơu nói vượn sao?"
"Nói hươu nói vượn cái gì cơ?" Thiện Sơ giả vờ không rõ.
Titan kinh ngạc nói: "Không phải cậu ta bạo lực học đường cậu à?"
"À, kia đều là lời đồn đãi." Thiện Sơ cười đáp, "Jeff giải thích với tôi rồi, cậu ấy không có làm vậy, mà là do Toby làm."
Titan lộ thần sắc ngạc nhiên: "Cậu ta với cậu như thế?"
"Đúng thế." Thiện Sơ gật đầu.
Vẻ mặt Titan càng bất ngờ hơn: "Cậu tin?"
"Sao lại không chứ?" Thiện Sơ ngây ngô như cũ.
Phút kinh ngạc trôi qua, Titan càng lúc càng cáu giận, không biết là giận Jeff lừa người hay bất mãn vì Thiện Sơ vụng về. Gã cắn răng mắng: "Có phải cậu là kẻ đần không?"
Thiện Sơ oán thầm: Mắng ai đó? Cmn mày mới là con chim dốt nát, từ trứng đến ngọn đều ngu!
Nét mặt Thiện Sơ ngây thơ mơ hồ: "Cậu mắng tôi làm gì?"
Titan nuốt nước miếng, suy nghĩ hồi lâu, cắn răng nói thật: "Jeff lừa cậu! Vậy mà cậu cũng không biết?"
"Cậu ấy gạt tôi? Cậu ấy gạt tôi cái gì?" Thiện Sơ tiếp tục đơn thuần.
Giọng nói Titan căm hận: "Chính là cậu ta đã bạo lực học đường cậu, cậu còn tưởng rằng cậu ta là người tốt?"
Thiện Sơ lại diễn tiếp: "Không thể nào, giáo viên cũng bảo là Toby làm đấy thôi! Với lại Toby thừa nhận rồi, này còn có thể giả sao?"
Nếu có một người không tin lời mình nói, mình sẽ càng nóng vội muốn chứng minh cho người đó thấy ---- đây là chuyện thường ngày ở huyện, tất nhiên Titan cũng thế. Titan nóng nảy, tốc độ nói cũng nhanh lên, quên mất điều gì nên nói điều gì không nên nói, tuồn hết một mạch: "Ở đây ai chả biết Jeff cố ý bắt nạt cậu, Toby chỉ là hình nhân thế mạng! Tên Jeff này vốn là như vậy, trước giờ cậu ta đều thích chơi đùa bắt nạt người nhỏ. Hồi trước tôi còn nghe cậu ta bảo đang học 'gaslighting'1, mục tiêu của cậu ta là điều khiển mấy người ngu ngơ như cậu."
¹ QT để "thao tác tình cảm" nhưng mình chuyển qua gaslighting cho chuyên môn.
Gaslighting: Gaslighting hay gas-lighting là một hình thức lạm dụng tâm lý hoặc cảm xúc, trong đó kẻ lạm dụng sử dụng thông tin bị bóp méo, thiếu sự thật khiến nạn nhân ban đầu lo lắng, bối rối rồi dẫn đến nghi ngờ suy nghĩ, giá trị, trí nhớ, óc phán đoán của mình và mất dần đi cảm nhận
Thiện Sơ nghe vậy ngẩn ra, tâm lý nảy sinh dị dạng: "Gaslighting là gì? Tôi không hiểu ý cậu."
"Thật ra tôi cũng không hiểu lắm... Nhưng cậu ta đối xử với bạn trai cũ như thế đấy." Titan nói, "Hai năm trước, cậu ta nhìn trúng một học sinh nghèo nhận học bổng giống cậu. Không biết làm sao hai người lại dính chùm với nhau. Chúng tôi còn cười nhạo cậu ta sao có thể vừa mắt mặt hàng rẻ tiền đó..."
Nghe đến bốn chứ "Mặt hàng rẻ tiền", Thiện Sơ âm thầm mắng chửi trong: Mắng ai cheap thế? Chỉ mày expensive thôi à? ( Giống raw nha =)))
Đám người ngu ngốc tự cho mình siêu phàm, miệng chó không mọc được ngà voi! (Không hiểu nên tạm thời chửi theo ý mình TT)
Titan tựa hồ không nhận ra mình dùng từ ngữ quá thô lỗ, ngữ khí gấp rút nói liên tục: "Cậu ta nói, người như vậy mới thú vị, hơn nữa chơi hỏng thì cũng không chịu bất kỳ hậu quả nào..."
Vẻ mặt Thiện Sơ kinh ngạc.
Nhìn thấy Thiện Sơ bị dao động, Titan liền có chút đắc ý, tiếp tục nói: "Không nghĩ tới chứ gì? Thoạt nhìn Jeff là người đàng hoàng, thật ra tâm lý rất dơ bẩn! Thằng nhóc kia bị cậu ta làm đến mức muốn tự sát, còn cậu ta chẳng có chuyện gì, đã vậy còn thấy cao hứng, chia sẻ cho chúng tôi tin nhắn thằng nhóc ấy gửi cho cậu ta trước khi làm liều, còn kèm theo một tấm ảnh. Cậu hiểu không? Cậu ta chính là loại người như vậy."
Thiện Sơ lộ ra dáng vẻ thống khổ.
Titan cho rằng cậu sợ, liền an ủi: "Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu!"
Thiện Sơ chỉ cảm thấy Titan cũng buồn nôn chả khác gì.
Song biểu cảm thương tiếc của Thiện Sơ không phải giả vờ, cậu thật lòng thương cảm cậu bạn nhỏ kia: "Có cứu được bạn ấy không? Cái người nghĩ quẩn ấy?"
"Cứu được, sau khi được cứu thì cậu ấy cũng đã nghỉ học." Titan thờ ơ, giọng điệu giống như đang nói "Nếu không chết thì không phải chuyện gì lớn."
Thiện Sơ lại càng thương cảm người kia, nếu cậu bạn ấy được bồi dưỡng trong gia đình bình thường, vậy cậu ấy chắc hẳn sẽ rất ưu tú? Con cái người thường có thể đậu học viện Athens, cố gắng gấp mấy lần? Ba mẹ cậu ấy cũng tỉ mỉ giáo dục đến nhường nào chứ? Tốt đẹp như vậy, trẻ tuổi như vậy mà đã bị loại cặn bã gieo vạ.
"Cho nên Jeff gửi cho 'bạn thân' các người thông tin và ảnh sao?" Sắc mặt Thiện Sơ trắng bệch, "Các người cũng cười nhạo cậu bạn kia, đúng không?"
Titan phát hiện chán ghét trong mắt Thiện Sơ, lòng căng thẳng, giống như đến hiện tại mới ý thức được điểm không hợp lý. Gã chột dạ mà cà lăm: "Tôi,... tụi tôi không có...không có cười nhạo cậu ấy. Cậu, ánh mắt của cậu là sao? Tôi không hề làm gì cả!"
Thiện Sơ lạnh lùng nhìn Titan, nói: "Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao cậu lại hay đến lấy đồ của tôi, buộc tôi phải làm bài cho cậu? Không phải là do cậu và Jeff thông đồng chứ?"
Trong lòng Titan nảy một cái, mặt cắt không còn giọt máu.
Thiện Sơ lạnh nhạt mà quay mặt đi, nói: "Cậu thật ghê tởm."
Titan lùi về sau một bước.
"Cậu khiến tôi thất vọng! Không nghĩ được cậu lại là người như vậy! Vô cùng kém cỏi!"
Nói xong, Thiện Sơ xoay người bỏ đi, căn bản không để ý tới Titan, bóng lưng quả quyết, tuyệt tình.
Cậu không dịu dàng với Titan nữa, mà là phủi tay rời đi, đương nhiên nguyên nhân lớn nhất là vì cậu cảm thấy kinh tởm, không muốn bày ra vẻ mặt ôn hòa với hắn.
Nhưng nhân tố lí trí vẫn chiếm kèo trên, cậu là một thánh mẫu Bạch Liên hoa, nghe việc bất công cảm thấy thấy căm phẫn sục sôi mới bình thường, giữ gìn thiết lập tính cách.
Càng quan trọng hơn, đây là một cơ hội rất tốt để Thiện Sơ nói "Cậu thật ghê tởm" "Cậu khiến tôi thất vọng" "không nghĩ tới cậu là người như vậy" "Cậu thật kém cỏi" nhằm thao túng tình cảm gã.
Thao túng tình cảm thường nương theo việc chèn ép đối phương, khiến cho đối phương sản sinh nghi ngờ với bản thân, dần dần suy yếu tự tin.
Khiến đối phương cảm thấy mình không tốt, mình làm vậy là không được, liều mạng muốn thu được sự tán thưởng...
Mà hiện tại, hiển nhiên Titan đã tỉnh mộng, quả thật muốn tranh giành sự đồng cảm của Thiện Sơ.
Tất nhiên Titan là thiên chi kiêu tử, vốn có lòng tự tin mãnh liệt, rất khó nhận ra vấn đề của bản thân. Dựa vào thói quen giáo bá bắt nạt người khác, một khi có vấn đề xảy ra, gã sẽ không kiểm điểm chính mình, mà gấp gáp chọn đối tượng giận cá chém thớt. Và đối tượng giận cá chém thớt lần này là -- Jeff.
Thiện Sơ quẳng Titan ra khỏi đầu, không muốn quản, chuyên tâm bế quan ôn tập như thường lệ.
Mặc dù là thi thử, cậu vẫn bày binh bố trận sẵn sàng nghênh đón quân địch. Vì thành tích thi thử sẽ được đưa ra tham khảo khi xét tuyển đại học.
Thi đại học ở trong nước là thi trước rồi mới xét tuyển sau, nhưng ở bên này không giống vậy.
Hình thức tuyển đại học dựa trên đánh giá thành tích tương đối lưu hành ở Anh. Trường đại học sẽ thông qua bảng thành tích để phát thư trúng tuyển cho người đủ điều kiện, nếu như sau đó thí sinh thi thành tích tốt thì có thể thuận lợi vào học đại học. Còn nếu không đáp ứng thành tích như mong muốn, thì không trúng tuyển.
Bởi vậy đánh giá thành tích có ý nghĩ vô cùng to lớn đối với việc xét tuyển đại học.
Thiện Sơ thành thật ôn tập, thậm chí còn xin phép bá tước Grey, cậu cân nhắc hoạt động từ thiện đã kết thúc, mà bá tước Grey cũng muốn tự học, phỏng chừng cũng không có thời gian làm việc.
Do đó tối thứ năm Thiện Sơ chủ động gọi cho bá tước Grey, cẩn thận hỏi:"Tôi nghe nói ngài đang tự ôn tập, không biết công việc cuối tuần có phải..."
Ý của cậu là "Tui muốn học, không muốn đi làm" nhưng nói ra đến miệng lại trở thành "Ngài đang bận ôn bài, nếu vậy thì tôi không đến", thể hiện trọn vẹn vai diễn trà xanh quan tâm giả tạo.
Bá tước Grey nơi nào nghe không hiểu, hắn chỉ cười nói: "Ừm, làm khó cậu suy xét chu đáo."
"Ha ha, chuyện nên làm mà." Thiện Sơ khách sáo giả cười.
Nói thật, Thiện Sơ cảm thấy Jeff có lẽ sắp bị đùa chết rồi, Titan cũng bị cậu năm trong lòng bàn tay. Sau khi cậu trọng sinh trở về, dường như việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, tất cả đều trong tầm kiểm soát, chỉ có một ngoại lệ -- bá tước Grey.
Bá tước Grey là cản trở, cũng là biến số duy nhất trong kế hoạch trọng sinh trở mình của cậu.
Mà biến số này thậm chí còn khơi dậy tâm phản nghịch và ý chí chiến đấu trong lòng cậu, cậu quyết định một hai phải để bá tước Grey thưởng thức ngụm trà xanh này.
Chỉ là một số kinh nghiệm trong quá khứ, Thiện Sơ dùng để đối phó Jeff, Titan, Brighton, Emily đều không hiệu quả trên người bá tước Grey.
Tâm tư bá tước Grey quá sâu.
Thậm chí Thiện Sơ còn nảy sinh suy đoán hoang đường: Có khi nào bá tước Grey cũng là người trọng sinh như cậu không?
Tuy rằng suy nghĩ này hơi bất khả thi, nhưng quay đầu nhìn lại thấy có rất nhiều dấu vết.
Lần đầu gặt mặt, bá tước Grey vẫn chỉ là một thiếu niên tâm tư nông cạn, mãi đến tận buổi đầu tiên cậu đến trang viên, bá tước Grey vẫn tràn trề mười phần sức sống tuổi trẻ. Cho đến khi mùa hè bắt đầu, bá tước Grey khiến Thiện Sơ thấy không ổn, Thiện Sơ cảm giác như chiếu gương vào người hắn, phát hiện hắn thân thể trẻ tuổi nhưng linh hồn thuần thục.*
* Chắc giống kính chiếu yêu đồ đó.
Càng khỏi nói, bá tước Grey có thể nhìn thấu ánh mắt, khí thế bất phàm -- tính chất đặc biệt này, không có tuổi đời thì mài giũa không ra.
Thiện Sơ mơ hồ nhớ tới, trước đây không lâu, cậu nói chuyện với bá tước Grey trong phòng đàn:
- - Bá tước Grey nói: "Có lúc, tôi cảm thấy cậu không phù hợp với độ tuổi."
- - Thiện Sơ đáp lại: "Xem ra tôi và ngài thấy giống nhau."
Chính là cảm giác đó.
Do đó, Thiện Sơ cũng dò la chứng cứ từ quản gia nhà bá tước Grey, muốn moi được chút thông tin hữu ích: Quản gia tỏ vẻ, đúng là bắt đầu từ mùa hè, bá tước Grey có sự thay đổi.
Thay đổi nhiều như vậy có phải do trọng sinh hay không?
Nếu là như thế, thái độ của bá tước Grey với mình đột nhiên biến hóa cũng giải thích được.
Mớ chiêu trò của Thiện Sơ, đối phó với thiếu niên thì bách phát bách trúng², nhưng nếu đối tượng là một vị đại nhân từng va chạm xã hội, vậy có thể sẽ phản tác dụng.
² Raw để 百试百灵 [ Bách thí bách linh ]: Thử nghiệm 100 lần thì 100 lần đều thành công.
Mới đầu Thiện Sơ nhầm tưởng bá tước Grey thành thiếu niên chưa từng nằm gai nếm mật, do đó cậu đi lầm đường. Hiển nhiên tất cả hành động của cậu trong mắt bá tước Grey cực kỳ không đủ tư cách, không ra gì. Bảo sao lúc cậu thật giả lẫn lộn "ngã vào lòng", bá tước Grey trốn tránh không kịp.
Mặc dù không có biện pháp cạy miệng quản gia, nhưng làm trợ lý của bá tước Grey, còn là bạn gay* của Emily, cậu vẫn có thể nắm bắg được một ít tư liệu, làm bằng chứng cho suy đoán hoang đường của cậu:
* QT để là gay mật, chắc là thay đổi dựa theo từ khuê mật (bạn thân).
Ví dụ như, thời điểm cuối mùa xuân bá tước Grey rơi xuống nước, sau khi phát sốt tỉnh lại từng có một trận "khủng hoảng tinh thần", nhưng không lâu sau hắn đã bình tĩnh lại.
Sau sự kiện đó, bá tước Grey trở nên tương đối trầm mặc. Ban đầu, tất cả mọi người cho rằng vì hắn mới khỏi bệnh nên không có tinh thần, do đó không có quá để ý. Lâu dần thói quen sinh hoạt của hắn phát sinh biến hóa, lúc trước hắn thích tỉa hoa cỏ dưới ánh mặt trời, còn hiện tại hắn ở trong nhà nhiều, đọc sách, đọc báo, nói chuyện điện thoại với cố vấn, có lúc thì lại một mình uống một ly whisky Scotland lúa mạch nguyên chất -- việc này khiến quản gia và nam hầu cảm thấy kỳ lạ nhất.
Bởi vì trước đây bá tước Grey không thể uống rượu. Nhưng bây giờ trước khi đi ngủ đều sẽ uống một ly nhỏ.
Bá tước Grey tự chọn rượu và ly, giống như đã sớm nghiên cứu whisky ngọt cùng ly rượu.
...
Chỉ dựa vào mỗi điểm này dường như cũng có thể chứng minh bá tước Grey là người trọng sinh, chỉ là sống lại chậm hơn Thiện Sơ vài tháng.
Nói cách khác, quy trình trọng sinh hẳn là thế này: Mùa đông, Thiện Sơ sống lại trong căn hộ của Lý Ny, đầu xuân tiếp tục đi học ở học viện Athens, bị Titan trấn lột khuy cài áo, gặp được bá tước Grey cưỡi ngựa trắng, lúc này bá tước Grey vẫn là một bá tước vị thành niên. Mặc dù trong lòng hắn tâm cơ, nhưng thoạt nhìn không thành thạo như người từng trải. Sau này, Brighton dẫn Thiện Sơ đến trang viên bá tước Grey, Thiện Sơ gặp Emily, đồng thời chơi khúc dương cầm 《 Lương Chúc 》, giai đoạn này khí chất bá tước Grey vẫn tương đối thanh thuần, tâm tư thiếu niên.
Bẵng đi một mùa hè, bá tước Grey phát sốt, đồng thời biết Thiện Sơ "đơn thuần tốt bụng", nhiệt tình mời cậu gia nhập tổ chức, rất có thể khi đó bá tước đã trọng sinh trở về rồi. Vì vậy khí thế mới đột nhiên trở nên mạnh mẽ nhiều như vậy, Thiện Sơ cũng bắt đầu ăn trái đắng trước mặt hắn.
Hiện tại Thiện Sơ hồi tưởng, tất cả những thứ này để lại dấu vết, nếu không, một trà xanh thâm niên như cậu sao có thể bị thiếu niên nhỏ chèn ép đến không thở nổi.
Thiện Sơ vốn cho rằng, bá tước Grey né tránh mình, có lẽ là xuất phát từ tính cách biệt nữu của thiếu niên, cậu mới chờ đến sinh nhật mười bảy tuổi hôm ấy cố ý tỏ ra nhu nhược, đóng vai đáng thương, tranh thủ thương tiếc.
Hiện giờ cậu phát hiện bá tước Grey có thể là một người trưởng thành, như vậy thì suy đoán trước đó của cậu hoàn toàn là tự mình đa tình. Vị đại nhân trong thân thể bá tước Grey thành thục, sao có khả năng vì thích một người mà giận dỗi?
Thiện Sơ thở dài thườn thượt: Nếu như chỉ là bá tước mười bảy mười tám tuổi, mình thừa sức câu hắn vào tay. Cơ mà bây giờ...phỏng chừng tuổi tác không chênh lệch với mình lắm, vậy mình có thể...
Nhưng tất nhiên là càng phải thử một chút rồi!
Lão tử đã sớm chán vả mặt vị thành niên, ông chính là muốn vươn đến đẳng cấp cao, chinh phục như vậy mới có khoái cảm!
Lòng hiếu thắng của Thiện Sơ rục rà rục rịch: Nếu hắn là người trưởng thành, mình cũng không khách khí nữa -- Thiện Sơ hạ bút như thần, múa bút thành thơ ( Kế hoạch thả thính bá tước Grey - tái bản - phiên bản nâng cấp).
Bá tước Grey đã hỏi vấn đề hai lần, dường như hắn không có ý định nhắc lại lần thứ ba.
Hắn cúi người, tư thế tao nhã giống như muốn hôn môi người đẹp ngủ say, nhưng hắn sẽ không hôn bất kì ai. Hắn hạ thấp người chỉ để thổi tắt ánh nến cô đơn trên chiếc bánh muffin bơ thượng hạng.
"Sinh nhật vui vẻ, Thiện Sơ." Bá tước Grey nói.
Đôi mắt xanh lam của bá tước Grey tràn ngập nhu tình.
- ----- Có lẽ chỉ là giả, vì dáng vẻ bá tước Grey vô cùng có tính lừa gạt.
Thiện Sơ biết rõ, bởi vì Thiện Sơ cũng là người như vậy.
Vẻ bề ngoài của cậu cũng đậm tính lừa gạt.
Cậu biết mình có thể dùng kĩ thuật trà xanh khiến nhiều người say đắm ngây ngất, không chỉ vì kỹ xảo hay trí tuệ, mà vẻ ngoài mới là thứ mang tính quyết định, có thể nói, ngoại hình cậu chính là khuôn mẫu của "trà đảo chúng sinh". Nếu như khuôn mặt trời sinh không đa tình, thì sẽ rất khó để nhập vai một người đa tình.
Nhưng khuôn mặt như vậy có một chỗ tốt, cậu tùy tiện nháy mắt mấy cái, cũng có thể khiến người ta ảo giác động tình.
Thiện Sơ nghi hoặc, ôn nhu của bá tước Grey trong giây phút này chỉ là ảo ảnh.
"Cảm ơn." Thiện Sơ nói, cho dù bá tước có thật lòng dịu dàng hay không, đều không quan trọng. Thiện Sơ thấy thế cũng không tồi, hư tình giả ý vẫn có lợi cho cậu.
Bá tước Grey nói: "Cậu mười bảy tuổi?"
"Đúng, tôi mười bảy tuổi." Thiện Sơ nói, "Ngài lớn hơn tôi một năm sao?"
"Xem như là thế, qua mấy tháng nữa tôi sẽ mười tám." Bá tước Grey nhìn Thiện Sơ, ánh mắt ôn hòa nửa thật nửa giả, "Mười bảy tuổi là khoảng thời gian rất đẹp, hi vọng cậu có thể thoái mái tận hưởng không vướng bận điều gì."
"Cảm ơn." Thiện Sơ nói, "Mười bảy tuổi quả thật không tồi."
Thiện Sơ mười bảy tuổi.
Kiếp trước, sinh nhật lần thứ mười bảy của Thiện Sơ vô cùng cô quạnh, nhốt mình trong phòng tự an ủi, không một người hỏi thăm. Tất nhiên Lý Ny cũng không chuẩn bị bánh kem cho cậu, nên cậu đã lấy muffin trong tủ lạnh, phết chút bơ, cắm ngọn nến làm bánh sinh nhật.
Chỉ có cậu tự nhớ ngày sinh nhật của mình.
Ngay cả bà nội yêu thương cậu nhất cũng quên bén.
Qua mấy ngày sau, bà nội mới sực nhớ đến, gọi điện thoại hỏi cậu đã trải qua như thế nào.
Khi ấy trong lòng cậu ấm ức, nên không muốn nói chuyện với bà, cậu cho rằng bà nội cũng không thương mình, mẹ qua đời rồi, cậu trở thành cô nhi không ai quan tâm, bà nội cậu cũng thương yêu đứa cháu kia, làm gì đến lượt cậu chứ?
Tự sa ngã rất dễ dàng, tự mình oán hận là đơn giản nhất(?): Năm đó Thiện Sơ lựa chọn con đường đơn giản này, cũng không ngờ đoạn đường dễ đi nhất đều là sườn núi dốc.
Cậu theo quán tính trọng lực, một đường đi thẳng xuống vực sâu thống khổ.
Sau này mỗi sinh nhật đều giống lời nguyền.
Ngày Thiện Sơ tròn ba mươi tuổi, cậu ngã vào bể bơi lạnh lẽo, trọng sinh trở lại năm mười sáu tuổi.
Cậu có cơ hội sống lại lần nữa, nhưng cậu không rõ, đây rốt cuộc là chúc phúc hay vẫn là nguyền rủa.
Lúc bắt đầu bước đi lại trên quãng đường này, cậu trốn tránh rất nhiều nguy hiểm, còn chủ động đánh phủ đầu kẻ thù -------
Nhưng cậu không cảm thấy sung sướng hả hê.
Nếu lần này cậu thuận lợi sống tiếp, cho dù không còn nhiều điều oán giận, thì đến sinh nhật ba mươi tuổi cậu vẫn sẽ lẻ loi một mình, nốc rượu say mèm...Tất nhiên cậu sẽ không chọn chỗ cũ nữa, cậu phải né bể bơi, chắc chắn sẽ không chết chìm lần thứ hai.
Thiện Sơ có chút hoảng hốt, rót từng ngụm whisky vào bụng, chất rượu nồng khiến đại não tê rần. Cậu choáng váng, vẻ mặt ngày càng tăm tối: "Mười bảy tuổi rất đẹp...Nhưng đến khi già rồi thì sao nhỉ? Nói không chừng năm tôi ba mươi, cũng vẫn như thế này, một mình...uống rượu..."
Bá tước Grey nói: "Đừng quá bi quan."
"Tôi cảm thấy mình có thể nhìn thấy bản thân năm ba mươi tuổi", Thiện Sơ nhếch khóe miệng, "Lại là bộ dạng cô đơn."
"Chỉ ba mươi tuổi thôi à? Còn sau khi ba mươi thì sao?" Bá tước Grey đột nhiên hỏi cậu.
"Hả?" Thiện Sơ có chút mê man.
Bá tước Grey cũng uống một ly whisky, thân thể thiếu niên không chống đỡ nổi rượu mạnh, ánh mắt của hắn dần dà trở nên mơ hồ: "Cậu chưa thử, làm sao mà biết..."
Bá tước Grey nói phân nửa, chậm rãi dừng lại: "Ý tôi là, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn."
Thiện Sơ phì cười, hơi cảm động, nhưng thật ra cũng không nghe lọt tai bao nhiêu.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, Thiện Sơ vẫn có chút đau đầu.
Cậu đã đánh giá quá cao tửu lượng của thân thể này.
Nếu là Thiện Sơ ba mươi tuổi, tửu lượng chấp cả bình whisky.
Nhưng mười sáu tuổi... À, phải nói là mười bảy tuổi, cậu của tuổi mười bảy uống hai ly đã thấy buồn nôn.
Biết thế đã khui rượu vang đỏ, whisky làm chi không biết.
Chậc.
Quả nhiên, làm người không thể quá khôn vặt.
Thiện Sơ loạng choà loạng choạng đi xuống lầu, quản gia đưa cho cậu một chén trà xanh mật ong pha với nước chanh, nói: "Món này tốt cho người say rượu."
"Vậy à?" Trong đầu Thiện Sơ chợt lóe tia khác thường.
Đời trước, cậu có thói quen uống trà chanh mật ong giải rượu ------ nhưng đây là do năm cậu hai mươi tuổi tình cờ học được từ một người pha chế rượu.
Nhưng người Anh rõ ràng không có thói quen này.
Vì họ không thể uống trà xanh.
Thiện Sơ cười hỏi: "Phương pháp giải rượu này là học từ đâu thế ạ? Rất mới mẻ."
Quản gia trả lời: "Là bá tước chỉ tôi làm vậy."
"Bá tước sao?" Thiện Sơ nghiêng nghiêng đầu, "Bá tước đại nhân hiểu biết thật rộng. Có nhiều lúc cháu cảm thấy ngài ấy không phải thiếu niên mà giống một người thành thục..."
Lúc nói đến chuyện này, trong lòng Thiện Sơ dâng lên nỗi bất an.
Lần đầu cậu và bá tước Grey gặp nhau, không có điều gì kì lạ. Tuy thiếu niên ngồi trên lưng ngựa trắng rất thông minh, nhưng vẫn còn chút bồng bột của tuổi trẻ, khí chất cao lãnh nhưng ngây ngô. Nhưng hiện tại bá tước Grey trở nên thâm sâu như biển, khó có thể đo lường...khí chất phát ra từ bên trong vô cùng mạnh mẽ, không giống một thiếu niên bình thường nên có.
Từ khi nào, bá tước Grey trở nên cực kỳ thành thục trầm ổn, khí tràng cường đại rồi?
Quản gia vốn không phải người thích tán gẫu, nhưng tiếp xúc với Thiện Sơ mấy ngày nay, cũng nguyện ý nói chuyện phiếm với cậu: "Quả thật, mấy tháng nay bá tước thành thục hơn nhiều, không giống ngày trước lắm."
"Mấy tháng nay ấy ạ?" Con ngươi Thiện Sơ linh hoạt, "Là khi mùa hè bắt đầu, đúng không?"
"Hình như là như vậy. Cậu cũng cảm thấy thế sao?" Quản gia tìm được đồng minh, bắt đầu nhiều lời, "Bước vào mùa hè, bá tước đại nhân trầm tính hơn rất nhiều, nếp sống hay sở thích cũng có sự thay đổi..."
"Thay đổi ở phương diện nào ạ?" Thiện Sơ tiếp tục hỏi.
Quản gia chỉ mỉm cười, không nói gì.
Dù có thân quen với Thiện Sơ, nhưng quản gia vẫn tập trung vào cương vị của mình, không tiết lộ việc riêng tư của chủ nhân.
Thiện Sơ cũng ý thức được vừa rồi mình hơi nhiều chuyện. Cậu không muốn để ấn tượng xấu với quản gia, tự nhiên giảng hòa, nói: "Thật ra cũng bình thường, có lẽ là vì trưởng thành sớm đấy. Cháu cũng vậy, gần đây thói quen cuộc sống của cháu cũng có chút biến hóa khó lường." Thiện Sơ nếm thử vị chua đặc biệt trong ly trà chanh mật ong.
"Bá tước Grey đâu rồi ạ?" Thiện Sơ hỏi, "Sao cháu không thấy ngài ấy?"
Quản gia trả lời: "Sáng sớm nay ngài ấy đã rời nhà rồi."
"Vậy sao?" Thiện Sơ cảm thấy có chút phiền muộn.
Không biết tại sao.
Hôm nay thời tiết khá đẹp. Hiếm khi bầu trời không đổ cơn mưa.
Tâm trạng Jeff cũng rất tốt, hắn đã thương lượng với tổ chức bảo vệ động vật, để bọn họ kháng nghị, phê bình khiến bá tước Grey mất hết thể diện.
Hắn không chờ nổi đến khi bá tước Grey cao quý bị mất mặt.
"Tên bá tước Grey đáng ghét, lúc nào cũng coi mình cao nhân thượng đẳng. Thực chất chẳng là cái thá gì..." Jeff hậm hực oán giận cùng trợ lý.
Trợ lý nhận lương của Jeff, tất nhiên phải ra sức phối hợp, gật đầu liên tục: "Không vậy thì sao? Vô cùng đáng ghét, vô cùng làm màu..."
Lúc này, điện thoại di động chợt vang lên.
Jeff bắt máy: "Alo?"
"Thiếu gia, không ổn rồi..."
Trong lòng Jeff rơi "lộp bộp", bật dậy nghe báo cáo của đối phương, càng nghe sắc mặt hắn càng âm u.
Hắn mở loa trò chuyện, đặt điện thoại lên bàn, sau đó nhanh chóng mở laptop, khởi động giao diện mạng xã hội.
Trên Hot search không nhắc đến chuyện Grey đấu giá túi da cá sấu với giá cắt cổ -------- tin tức về túi cá sấu đã cũ rích từ lâu, không đủ hấp dẫn mới mẻ. Không thể nghi ngờ chuyện kinh thiên động địa hơn, có sức hút hơn là chuyện quý tộc vị thành niên săn bắn thú.
# Quý tộc vị thành niên săn bắn thú # đề tài này vinh quang chễm chệ đầu bảng hot search.
Mở hot search ra, bên trong topic thảo luận tràn ngập hình ảnh.
Đó là ảnh nhà gỗ trong rừng của Jeff, trên tường treo đầu gấu ngựa, đầu cáo đỏ, tuần lộc. Ghế sofa bọc da cáo, da sói. Mặt đất còn bày bộ da gấu la liệt. Bất kỳ người yêu động vật nào nhìn thấy đều thấy phẫn nộ.
Vị thành niên, quý tộc, sát hại động vật, tạo thành tiêu bản...
Tổ hợp man rợ hợp lại với nhau, không tức giận mới là lạ.
Jeff lại bị đẩy lên đầu sóng gió, không ít người bắt đầu nhận ra hắn: "Đây không phải là người lần trước lên hot search vì bạo lực học đường à?"
Tuy Toby đã đội nồi, nhưng không phải ai cũng quên mất sự tồn tại của Jeff.
Cơn bão internet bắt đầu đổ bộ về phía Jeff.
Jeff khẩn trương đến chảy mồ hôi trán: "Tại sao lại như vậy..."
"Thiếu gia Jeff", đầu bên kia điện thoại, giọng nói của nhân viên công tác vẫn tương đối bình tĩnh, "Ngài từng công khai những hình ảnh săn bắn này ở đâu sao?"
"Tôi chỉ chia sẻ trên tài khoản cá nhân của mình." Mỗi lần đi săn, Jeff đều khoe khoang việc này trên trang mạng xã hội cá nhân, cho nên chỉ cần là bạn tốt trong vòng bạn bè, đều có thể tiết lộ hình ảnh ra ngoài.
Hắn lập tức nghĩ đến một người: "Có phải bá tước Grey làm không?!"
Phía đối diện im lặng một chút, nói: "Có khả năng."
"Nhất định là hắn!" Jeff nổi giận, "Tại sao hắn nhất định không chịu buông tha cho tôi!?"
Nhân viên ở đầu dây bên kia: Á à, thiểu năng trí tuệ, không phải cậu bôi đen người ta trước à?
Người đối diện nói: "Thật xin lỗi. Nhưng bây giờ việc cấp bách là phải xử lý nguy cơ. Nếu không, cả hoạt động và thanh danh của ngài đều rơi vào nguy hiểm..."
Jeff rối tung rối mù: "Đúng, đúng, hiện tại tôi phải làm gì?"
Sau khi ba Jeff biết chuyện, bị chọc cho tức chết: "Sao con cứ đi gây chuyện với bá tước Grey làm gì!"
Trong lòng Jeff càng không phục, ngoài miệng nói: "Không có...Con chỉ là..."
"Thôi, bây giờ có mắng con cũng vô ích." Mẹ Jeff liên tục hòa giải, "Suy nghĩ xem chuyện này giải quyết thế nào còn tốt hơn."
Bọn họ vẫn rất có tiền, mời đội ngũ xã giao chuyên nghiệp, luật sự và cố vấn truyền thông khẩn cấp thảo luận nên ứng phó sự việc lần này ra sao.
Rất may hoạt động săn thú của Jeff là hợp pháp, nói cách khác, họ không cần lo lắng nguy cơ pháp luật.
Nhưng từ trước đến giờ, dư luận không quan tâm phương diện pháp luật mà thường nghiêng về đạo đức hơn. Thời nay bảo vệ động vật ngày càng được quan tâm hưởng ứng, cho dù chỉ là trò chơi săn bắt thú điện tử cũng có thể bị tổ chức bảo vệ động vật lên án.
Hơn nữa, thời điểm lại vừa vặn đúng lúc Jeff muốn tổ chức hoạt động thiện nguyện, cũng là lúc cần danh tiếng nhất.
"Như vậy đi, không có chứng cứ chứng minh nhà gỗ là của con." Ba Jeff nói, "Cứ nói đó là của người thân, con chỉ đến thăm hỏi, thuận tiện chụp hình, đồ đạc bên trong không phải của con."
"Vâng." Jeff ngoan ngoãn gật đầu.
Do đó, đội ngũ quan hệ xã hội lập tức tuyên bố thanh minh, làm sáng tỏ sự việc: Jeff không hề sát hại động vật, những thứ này đều do hắn chụp ở nhà người thân.
Tâm trạng của Jeff bình tĩnh hơn một chút, nhưng không quá một tiếng sau, một bức ảnh được tung ra lại đẩy đề tài lên cao -------
Jeff trong hình mười lăm tuổi, vẻ ngoài trẻ tuổi non nớt, trong tay nắm súng săn lạnh lẽo, chụp ảnh chung với xác gấu ngựa trên mặt đất ------- đây vốn chỉ là bức ảnh săn thú thông thường, không ít thợ săn nước ngoài yêu thích săn gấu, sau đó chụp ảnh lưu niệm chung với thi thể chiến lợi phẩm ------- bởi vì điều này được cho là vô cùng uy phong.
Thể tích gấu ngựa cực kỳ lớn, khỏe mạnh to lớn ầm ầm, cuối cùng lại tử khí âm u phủ gục dưới đôi chân con người.
Mà Jeff chưa thành niên, dung mạo đẹp đẽ, khóe miệng treo nụ cười lãnh khốc, giơ cao súng săn bày ra tư thái người chiến thắng.
Hình ảnh như vậy, làm sao không kích thích thị giác cho được?
Hơn nữa cũng hung hăng vả mặt lời giải thích của bọn họ:
Không có sát hại động vật?
Chụp ảnh ở nhà người thân?
Người thân là con gấu ngựa này hả?
...
Đoàn đội của Jeff chỉ còn cách kiên trì biện minh: Con gấu là do người thân của Jeff đánh chết, Jeff chụp ảnh chung mà thôi.
Không cần nghĩ, cách giải thích này rước về không ít châm chọc khiêu khích.
Mà bên phía quan hệ xã hội vẫn chỉ có thể mạnh miệng: Giống trai đểu chối tội lăng nhăng, miễn là không bắt gian tại trận thì có chết cũng không nhận!
Chiến lược đánh chết không nhận của Jeff không giúp hắn vớt vát được mấy phần thể diện, hạng mục từ thiện cũng chết từ trong trứng nước lần thứ hai.
Nhưng trong cái rủi có cái may, pháp luật quy định săn bắn là hoạt động hợp pháp. Mọi người cũng chỉ có thể thông qua sức mạnh dư luận để chỉ trích hắn.
Dạo một vòng trên mạng, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Jeff đi học như thường lệ, phát hiện ánh mắt người xung quanh nhìn mình không còn như trước nữa. Mọi khi chỉ có những ánh nhìn hâm mộ hắn, nhưng hiện tại đều là ánh mắt lạnh nhạt. Mặc dù mọi người không dám trào phúng trước mặt hắn, song hắn vẫn không thể tiếp thu được sự chênh lệch khổng lồ này.
Jeff đột nhiên nhớ tới, thời điểm mình bị khinh bỉ vì sự kiện bạo lực học đường, chỉ có duy nhất Thiện Sơ chịu tin tưởng, quan tâm hắn.
Hắn chạy như bay đến thư viện, tìm được Thiện ngồi ở một góc, vẻ mặt trông đợi nhìn cậu.
Thiện Sơ khẽ quan sát bốn phía, sợ quấy rối đến thư viện yên tĩnh, liền cùng Jeff rời khỏi thư viện, đến cạnh sườn núi.
Jeff mất mát nhìn cậu: "Thiện Sơ, bây giờ tôi không biết phải tìm ai tâm sự, chỉ có cậu..."
"Cậu thật sự giết hại động vật sao?" Thiện Sơ không muốn cho hắn sắc mặt tốt, vì cậu cần phải duy trì thiết lập tính cách. Nếu đến nước này cậu vẫn còn đứng về phía Jeff, vậy thì không phù hợp với thiết lập Bạch Liên hoa mẫu mực.
Jeff ngơ ngẩn, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: "Tôi...tôi..."
"Tôi hiểu rồi." Thiện Sơ thất vọng, "Tôi không nghĩ cậu lại là người như vậy, Jeff."
Lòng Jeff chua xót, ảo não nói: "Tôi biết mình sai rồi, thật sự biết sai rồi...Lúc ấy tôi mới mười lăm tuổi, không đủ hiểu chuyện, đều do...đều do người nhà dắt tôi theo! Tôi không biết gì cả!"
Thiện Sơ nghi hoặc nhìn Jeff, tựa như đang cân đo đong đếm xem lời nói của Jeff là thật hay giả.
Jeff hận không thể thề độc: "Thật đấy! Khi đó tôi không hiểu gì! Nhưng bây giờ tôi đã nhận ra săn bắn là sai rồi!"
"Có thật không?" Thiện Sơ nói, "Tôi không tin."
"Phải làm sao thì cậu mới bằng lòng tin tôi đây?" Đôi mắt Jeff đỏ hoe.
Thiện Sơ suy nghĩ trong phút chốc, nói; "Ai cũng phải có trách nhiệm với những việc mình đã làm, đến tận lúc này cậu vẫn chưa công khai xin lỗi, làm sao tôi có thể tin tưởng cậu thật lòng hối hận chứ?"
Jeff sững sờ, do dự: "Tôi... Chuyện này... Tôi phải thương lượng với bên quan hệ xã hội đã..."
"Quan hệ xã hội?" Trong mắt Thiện Sơ lộ vẻ mất mát, "Xem ra cậu cũng giống như những quý tộc đạo mạo khác, vốn không quan tâm đúng sai, chỉ để ý mặt mũi! Tôi quá thất vọng về cậu!" Nói xong, Thiện Sơ phủi tay áo bỏ đi.
Jeff bị PUA đến bối rối, lòng tự tin dần sụp đổ, bị sự cắn rứt lương tâm lật đổ lập trường của bản thân. Hắn bước chân vào cạm bẫy của Thiện Sơ, hoang mang đến độ đánh mất năng lực phán đoán, lập tức lôi kéo Thiện Sơ, nói: "Cậu đừng đi! Bây giờ tôi sẽ xin lỗi công khai ngay, cậu đừng tức giận!"
"Thật sao?" Thiện Sơ nghi ngờ nói, "Xin lỗi ngay bây giờ?"
"Đúng, tôi xin lỗi liền đây." Jeff không tự chủ được, mồ hôi chảy đầy mặt, thoạt nhìn vô cùng chật vật, còn đâu dáng vẻ cao cao tại thượng, anh hùng ngạo nghễ của kiếp trước?
Thiện Sơ âm thầm cười nhạo, lạnh nhạt nhìn Jeff cầm lấy điện thoại, đăng tải văn bản, thừa nhận sai lầm, xin lỗi công chúng.
Vản bản vừa đăng, lập tức lên hot search.
Đội ngũ xã giao nhìn thấy Jeff trực tiếp nhận tội, muốn té xỉu hàng loạt trước bàn phím.
Đáng sợ nhất chính là, Jeff nghe theo sự hướng dẫn của Thiện Sơ, phát ngôn trước mặt mọi người rằng: Hoạt động săn bắn của quý tộc là vô nhân đạo, ngạo mạn, cần phải bị nghiêm cấm.
Có thể nói một câu này đã đắc tội hơn nửa giới quý tộc. Vì việc quý tộc đi săn ở nước Anh rất thịnh hành. Hơn nữa, tục lệ này còn do chính vương thất Anh dẫn dắt!
Hắn nói như thế, không phải là là mắng vương thất quý tộc hàng năm đều làm chuyện thương luân bại lý¹ hay sao?
¹ Làm thương tổn luân lý, đạo đức
Truyền thông cũng thuận nước đẩy thuyền, công kích hoàng tử săn gà trong trang viên của mình.
Hoàng tử cảm thấy rất giận dữ: Mẹ, tôi không săn cáo, chỉ bắt mỗi gà cũng tính à!!!
Nói chung, chuyện này mở ra một hồi sóng to gió lớn.
Hoạt động của Jeff triệt để nguội lạnh, ba mẹ mất niềm tin vào hắn, ngăn cản hắn làm bất kì việc gì trong năm nay, cũng không cho phép hắn tham gia tiệc rượu xã giao nào, để hắn né tránh khủng hoảng.
Jeff cảm nhận được bản thân đã bị "đóng băng": Sao tiệc rượu cũng không muốn cho hăn tham gia?
Ba Jeff chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, nói: "Chúng ta làm vậy là vì con!"
Jeff lại nghĩ do mình bị ghét bỏ, tâm lý càng thêm khó chịu.
Tất cả mọi người đối với hắn không giống...À không, còn có Titan, Titan đối với hắn rất tốt, chỉ nói: "Chúng ta có tiền như vậy, sao còn phải cố gắng học tập? Cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên thôi!"
Jeff cảm thấy Titan đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, lúc nào cũng khinh thường gã, không chịu mở lòng cùng gã.
Hiện tại trong lòng Jeff, người duy nhất đáng để hắn tôn trọng chỉ có đóa sen trắng Thiện Sơ.
Kì thi B-level mỗi năm tổ chức hai lần, một lần vào mùa hè, một lần vào mùa đông. Có thể nói, sinh viên ưu tú chỉ cần hoàn thành đợt thi mùa hè, trực tiếp có thành tích thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ không cần lo lắng.
Nếu đợi đến tận lần thi vào mùa đông, sẽ rất mất mặt. Vì điều này chứng tỏ lần đầu thi quá nát, mới cần đến cơ hội thứ hai.
Jeff, Titan và bá tước Grey đều là sinh viên lớp mười ba, cho nên bọn họ đều phải tham gia lần thi vào mùa hè này.
Nhưng Thiện Sơ là nam sinh lớp mười hai, cậu chỉ cần tham gia thi thử là được rồi.
(Chế độ giáo dục của Trung Quốc là 6+3+3, tổng 12 cấp; Chế độ giáo dục Ở Anh là 6+5+2, tức 13 cấp. Nói cách khác, trong nước học đến lớp 12, còn ở Anh thì phải học lên lớp 13 mới được thi đại học. Đồng nghĩa với việc giáo dục đại học chính quy ở Anh khá ngắn, chỉ có ba năm.)
Thiện Sơ rất có lòng tin với việc thi cử, nhưng cậu vẫn nghiêm túc ôn tập đến tận khuya như cũ.
Nhưng mấy hôm nay, cậu đã hoàn thành việc ôn bài từ sớm, rời khỏi kí túc xá, chuyên tâm đến phòng tập thể hình gần đó lượn qua lượn lại, cuối cùng cũng toại nguyện mà chạm mặt Titan đang từ đó trở về.
Titan nhìn thấy Thiện Sơ, có chút bất ngờ. Ấn tượng của gã với Thiện Sơ bây giờ không tồi, cũng vui vẻ tươi cười với cậu: "Đã trễ thế này, cậu còn đi đâu?"
"Học nhiều choáng váng đầu óc, ra ngoài hít thở không khí một xíu." Thiện Sơ trả lời.
"Không phải là kì thi thử à? Sao phải nghiêm túc thế?" Titan không để tâm lắm, "Tôi thi chính đây nhưng cũng không phải chuyện gì đáng kể."
"Đó là cậu mà..." Thiện Sơ cười nhạt nói, "Tôi sao có thể đánh đồng với thiếu gia như cậu chứ?"
"Cho nên những người nghèo như cậu rất khó lý giải sinh hoạt của quý tộc chúng tôi" Titan nghĩ gì nói đó.
Thiện Sơ nghĩ thầm: Ngu ngốc.
Thiện Sơ nói tiếp: "Jeff đâu? Tâm trạng Jeff như vậy còn có thể đi đâu nữa? Cậu ấy không ở ký túc xá, tôi cũng ít khi nhìn thấy cậu ấy."
Titan ngờ vực nói: "Cậu quan tâm cậu ta làm gì?"
"Quan hệ của tôi và cậu ấy không tệ." Thiện Sơ cười nói, "Cậu ấy rất săn sóc tôi."
Titan lập tức lộ ra vẻ mặt như gặp phải quỷ: "Cậu đang nói huơu nói vượn sao?"
"Nói hươu nói vượn cái gì cơ?" Thiện Sơ giả vờ không rõ.
Titan kinh ngạc nói: "Không phải cậu ta bạo lực học đường cậu à?"
"À, kia đều là lời đồn đãi." Thiện Sơ cười đáp, "Jeff giải thích với tôi rồi, cậu ấy không có làm vậy, mà là do Toby làm."
Titan lộ thần sắc ngạc nhiên: "Cậu ta với cậu như thế?"
"Đúng thế." Thiện Sơ gật đầu.
Vẻ mặt Titan càng bất ngờ hơn: "Cậu tin?"
"Sao lại không chứ?" Thiện Sơ ngây ngô như cũ.
Phút kinh ngạc trôi qua, Titan càng lúc càng cáu giận, không biết là giận Jeff lừa người hay bất mãn vì Thiện Sơ vụng về. Gã cắn răng mắng: "Có phải cậu là kẻ đần không?"
Thiện Sơ oán thầm: Mắng ai đó? Cmn mày mới là con chim dốt nát, từ trứng đến ngọn đều ngu!
Nét mặt Thiện Sơ ngây thơ mơ hồ: "Cậu mắng tôi làm gì?"
Titan nuốt nước miếng, suy nghĩ hồi lâu, cắn răng nói thật: "Jeff lừa cậu! Vậy mà cậu cũng không biết?"
"Cậu ấy gạt tôi? Cậu ấy gạt tôi cái gì?" Thiện Sơ tiếp tục đơn thuần.
Giọng nói Titan căm hận: "Chính là cậu ta đã bạo lực học đường cậu, cậu còn tưởng rằng cậu ta là người tốt?"
Thiện Sơ lại diễn tiếp: "Không thể nào, giáo viên cũng bảo là Toby làm đấy thôi! Với lại Toby thừa nhận rồi, này còn có thể giả sao?"
Nếu có một người không tin lời mình nói, mình sẽ càng nóng vội muốn chứng minh cho người đó thấy ---- đây là chuyện thường ngày ở huyện, tất nhiên Titan cũng thế. Titan nóng nảy, tốc độ nói cũng nhanh lên, quên mất điều gì nên nói điều gì không nên nói, tuồn hết một mạch: "Ở đây ai chả biết Jeff cố ý bắt nạt cậu, Toby chỉ là hình nhân thế mạng! Tên Jeff này vốn là như vậy, trước giờ cậu ta đều thích chơi đùa bắt nạt người nhỏ. Hồi trước tôi còn nghe cậu ta bảo đang học 'gaslighting'1, mục tiêu của cậu ta là điều khiển mấy người ngu ngơ như cậu."
¹ QT để "thao tác tình cảm" nhưng mình chuyển qua gaslighting cho chuyên môn.
Gaslighting: Gaslighting hay gas-lighting là một hình thức lạm dụng tâm lý hoặc cảm xúc, trong đó kẻ lạm dụng sử dụng thông tin bị bóp méo, thiếu sự thật khiến nạn nhân ban đầu lo lắng, bối rối rồi dẫn đến nghi ngờ suy nghĩ, giá trị, trí nhớ, óc phán đoán của mình và mất dần đi cảm nhận
Thiện Sơ nghe vậy ngẩn ra, tâm lý nảy sinh dị dạng: "Gaslighting là gì? Tôi không hiểu ý cậu."
"Thật ra tôi cũng không hiểu lắm... Nhưng cậu ta đối xử với bạn trai cũ như thế đấy." Titan nói, "Hai năm trước, cậu ta nhìn trúng một học sinh nghèo nhận học bổng giống cậu. Không biết làm sao hai người lại dính chùm với nhau. Chúng tôi còn cười nhạo cậu ta sao có thể vừa mắt mặt hàng rẻ tiền đó..."
Nghe đến bốn chứ "Mặt hàng rẻ tiền", Thiện Sơ âm thầm mắng chửi trong: Mắng ai cheap thế? Chỉ mày expensive thôi à? ( Giống raw nha =)))
Đám người ngu ngốc tự cho mình siêu phàm, miệng chó không mọc được ngà voi! (Không hiểu nên tạm thời chửi theo ý mình TT)
Titan tựa hồ không nhận ra mình dùng từ ngữ quá thô lỗ, ngữ khí gấp rút nói liên tục: "Cậu ta nói, người như vậy mới thú vị, hơn nữa chơi hỏng thì cũng không chịu bất kỳ hậu quả nào..."
Vẻ mặt Thiện Sơ kinh ngạc.
Nhìn thấy Thiện Sơ bị dao động, Titan liền có chút đắc ý, tiếp tục nói: "Không nghĩ tới chứ gì? Thoạt nhìn Jeff là người đàng hoàng, thật ra tâm lý rất dơ bẩn! Thằng nhóc kia bị cậu ta làm đến mức muốn tự sát, còn cậu ta chẳng có chuyện gì, đã vậy còn thấy cao hứng, chia sẻ cho chúng tôi tin nhắn thằng nhóc ấy gửi cho cậu ta trước khi làm liều, còn kèm theo một tấm ảnh. Cậu hiểu không? Cậu ta chính là loại người như vậy."
Thiện Sơ lộ ra dáng vẻ thống khổ.
Titan cho rằng cậu sợ, liền an ủi: "Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu!"
Thiện Sơ chỉ cảm thấy Titan cũng buồn nôn chả khác gì.
Song biểu cảm thương tiếc của Thiện Sơ không phải giả vờ, cậu thật lòng thương cảm cậu bạn nhỏ kia: "Có cứu được bạn ấy không? Cái người nghĩ quẩn ấy?"
"Cứu được, sau khi được cứu thì cậu ấy cũng đã nghỉ học." Titan thờ ơ, giọng điệu giống như đang nói "Nếu không chết thì không phải chuyện gì lớn."
Thiện Sơ lại càng thương cảm người kia, nếu cậu bạn ấy được bồi dưỡng trong gia đình bình thường, vậy cậu ấy chắc hẳn sẽ rất ưu tú? Con cái người thường có thể đậu học viện Athens, cố gắng gấp mấy lần? Ba mẹ cậu ấy cũng tỉ mỉ giáo dục đến nhường nào chứ? Tốt đẹp như vậy, trẻ tuổi như vậy mà đã bị loại cặn bã gieo vạ.
"Cho nên Jeff gửi cho 'bạn thân' các người thông tin và ảnh sao?" Sắc mặt Thiện Sơ trắng bệch, "Các người cũng cười nhạo cậu bạn kia, đúng không?"
Titan phát hiện chán ghét trong mắt Thiện Sơ, lòng căng thẳng, giống như đến hiện tại mới ý thức được điểm không hợp lý. Gã chột dạ mà cà lăm: "Tôi,... tụi tôi không có...không có cười nhạo cậu ấy. Cậu, ánh mắt của cậu là sao? Tôi không hề làm gì cả!"
Thiện Sơ lạnh lùng nhìn Titan, nói: "Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao cậu lại hay đến lấy đồ của tôi, buộc tôi phải làm bài cho cậu? Không phải là do cậu và Jeff thông đồng chứ?"
Trong lòng Titan nảy một cái, mặt cắt không còn giọt máu.
Thiện Sơ lạnh nhạt mà quay mặt đi, nói: "Cậu thật ghê tởm."
Titan lùi về sau một bước.
"Cậu khiến tôi thất vọng! Không nghĩ được cậu lại là người như vậy! Vô cùng kém cỏi!"
Nói xong, Thiện Sơ xoay người bỏ đi, căn bản không để ý tới Titan, bóng lưng quả quyết, tuyệt tình.
Cậu không dịu dàng với Titan nữa, mà là phủi tay rời đi, đương nhiên nguyên nhân lớn nhất là vì cậu cảm thấy kinh tởm, không muốn bày ra vẻ mặt ôn hòa với hắn.
Nhưng nhân tố lí trí vẫn chiếm kèo trên, cậu là một thánh mẫu Bạch Liên hoa, nghe việc bất công cảm thấy thấy căm phẫn sục sôi mới bình thường, giữ gìn thiết lập tính cách.
Càng quan trọng hơn, đây là một cơ hội rất tốt để Thiện Sơ nói "Cậu thật ghê tởm" "Cậu khiến tôi thất vọng" "không nghĩ tới cậu là người như vậy" "Cậu thật kém cỏi" nhằm thao túng tình cảm gã.
Thao túng tình cảm thường nương theo việc chèn ép đối phương, khiến cho đối phương sản sinh nghi ngờ với bản thân, dần dần suy yếu tự tin.
Khiến đối phương cảm thấy mình không tốt, mình làm vậy là không được, liều mạng muốn thu được sự tán thưởng...
Mà hiện tại, hiển nhiên Titan đã tỉnh mộng, quả thật muốn tranh giành sự đồng cảm của Thiện Sơ.
Tất nhiên Titan là thiên chi kiêu tử, vốn có lòng tự tin mãnh liệt, rất khó nhận ra vấn đề của bản thân. Dựa vào thói quen giáo bá bắt nạt người khác, một khi có vấn đề xảy ra, gã sẽ không kiểm điểm chính mình, mà gấp gáp chọn đối tượng giận cá chém thớt. Và đối tượng giận cá chém thớt lần này là -- Jeff.
Thiện Sơ quẳng Titan ra khỏi đầu, không muốn quản, chuyên tâm bế quan ôn tập như thường lệ.
Mặc dù là thi thử, cậu vẫn bày binh bố trận sẵn sàng nghênh đón quân địch. Vì thành tích thi thử sẽ được đưa ra tham khảo khi xét tuyển đại học.
Thi đại học ở trong nước là thi trước rồi mới xét tuyển sau, nhưng ở bên này không giống vậy.
Hình thức tuyển đại học dựa trên đánh giá thành tích tương đối lưu hành ở Anh. Trường đại học sẽ thông qua bảng thành tích để phát thư trúng tuyển cho người đủ điều kiện, nếu như sau đó thí sinh thi thành tích tốt thì có thể thuận lợi vào học đại học. Còn nếu không đáp ứng thành tích như mong muốn, thì không trúng tuyển.
Bởi vậy đánh giá thành tích có ý nghĩ vô cùng to lớn đối với việc xét tuyển đại học.
Thiện Sơ thành thật ôn tập, thậm chí còn xin phép bá tước Grey, cậu cân nhắc hoạt động từ thiện đã kết thúc, mà bá tước Grey cũng muốn tự học, phỏng chừng cũng không có thời gian làm việc.
Do đó tối thứ năm Thiện Sơ chủ động gọi cho bá tước Grey, cẩn thận hỏi:"Tôi nghe nói ngài đang tự ôn tập, không biết công việc cuối tuần có phải..."
Ý của cậu là "Tui muốn học, không muốn đi làm" nhưng nói ra đến miệng lại trở thành "Ngài đang bận ôn bài, nếu vậy thì tôi không đến", thể hiện trọn vẹn vai diễn trà xanh quan tâm giả tạo.
Bá tước Grey nơi nào nghe không hiểu, hắn chỉ cười nói: "Ừm, làm khó cậu suy xét chu đáo."
"Ha ha, chuyện nên làm mà." Thiện Sơ khách sáo giả cười.
Nói thật, Thiện Sơ cảm thấy Jeff có lẽ sắp bị đùa chết rồi, Titan cũng bị cậu năm trong lòng bàn tay. Sau khi cậu trọng sinh trở về, dường như việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, tất cả đều trong tầm kiểm soát, chỉ có một ngoại lệ -- bá tước Grey.
Bá tước Grey là cản trở, cũng là biến số duy nhất trong kế hoạch trọng sinh trở mình của cậu.
Mà biến số này thậm chí còn khơi dậy tâm phản nghịch và ý chí chiến đấu trong lòng cậu, cậu quyết định một hai phải để bá tước Grey thưởng thức ngụm trà xanh này.
Chỉ là một số kinh nghiệm trong quá khứ, Thiện Sơ dùng để đối phó Jeff, Titan, Brighton, Emily đều không hiệu quả trên người bá tước Grey.
Tâm tư bá tước Grey quá sâu.
Thậm chí Thiện Sơ còn nảy sinh suy đoán hoang đường: Có khi nào bá tước Grey cũng là người trọng sinh như cậu không?
Tuy rằng suy nghĩ này hơi bất khả thi, nhưng quay đầu nhìn lại thấy có rất nhiều dấu vết.
Lần đầu gặt mặt, bá tước Grey vẫn chỉ là một thiếu niên tâm tư nông cạn, mãi đến tận buổi đầu tiên cậu đến trang viên, bá tước Grey vẫn tràn trề mười phần sức sống tuổi trẻ. Cho đến khi mùa hè bắt đầu, bá tước Grey khiến Thiện Sơ thấy không ổn, Thiện Sơ cảm giác như chiếu gương vào người hắn, phát hiện hắn thân thể trẻ tuổi nhưng linh hồn thuần thục.*
* Chắc giống kính chiếu yêu đồ đó.
Càng khỏi nói, bá tước Grey có thể nhìn thấu ánh mắt, khí thế bất phàm -- tính chất đặc biệt này, không có tuổi đời thì mài giũa không ra.
Thiện Sơ mơ hồ nhớ tới, trước đây không lâu, cậu nói chuyện với bá tước Grey trong phòng đàn:
- - Bá tước Grey nói: "Có lúc, tôi cảm thấy cậu không phù hợp với độ tuổi."
- - Thiện Sơ đáp lại: "Xem ra tôi và ngài thấy giống nhau."
Chính là cảm giác đó.
Do đó, Thiện Sơ cũng dò la chứng cứ từ quản gia nhà bá tước Grey, muốn moi được chút thông tin hữu ích: Quản gia tỏ vẻ, đúng là bắt đầu từ mùa hè, bá tước Grey có sự thay đổi.
Thay đổi nhiều như vậy có phải do trọng sinh hay không?
Nếu là như thế, thái độ của bá tước Grey với mình đột nhiên biến hóa cũng giải thích được.
Mớ chiêu trò của Thiện Sơ, đối phó với thiếu niên thì bách phát bách trúng², nhưng nếu đối tượng là một vị đại nhân từng va chạm xã hội, vậy có thể sẽ phản tác dụng.
² Raw để 百试百灵 [ Bách thí bách linh ]: Thử nghiệm 100 lần thì 100 lần đều thành công.
Mới đầu Thiện Sơ nhầm tưởng bá tước Grey thành thiếu niên chưa từng nằm gai nếm mật, do đó cậu đi lầm đường. Hiển nhiên tất cả hành động của cậu trong mắt bá tước Grey cực kỳ không đủ tư cách, không ra gì. Bảo sao lúc cậu thật giả lẫn lộn "ngã vào lòng", bá tước Grey trốn tránh không kịp.
Mặc dù không có biện pháp cạy miệng quản gia, nhưng làm trợ lý của bá tước Grey, còn là bạn gay* của Emily, cậu vẫn có thể nắm bắg được một ít tư liệu, làm bằng chứng cho suy đoán hoang đường của cậu:
* QT để là gay mật, chắc là thay đổi dựa theo từ khuê mật (bạn thân).
Ví dụ như, thời điểm cuối mùa xuân bá tước Grey rơi xuống nước, sau khi phát sốt tỉnh lại từng có một trận "khủng hoảng tinh thần", nhưng không lâu sau hắn đã bình tĩnh lại.
Sau sự kiện đó, bá tước Grey trở nên tương đối trầm mặc. Ban đầu, tất cả mọi người cho rằng vì hắn mới khỏi bệnh nên không có tinh thần, do đó không có quá để ý. Lâu dần thói quen sinh hoạt của hắn phát sinh biến hóa, lúc trước hắn thích tỉa hoa cỏ dưới ánh mặt trời, còn hiện tại hắn ở trong nhà nhiều, đọc sách, đọc báo, nói chuyện điện thoại với cố vấn, có lúc thì lại một mình uống một ly whisky Scotland lúa mạch nguyên chất -- việc này khiến quản gia và nam hầu cảm thấy kỳ lạ nhất.
Bởi vì trước đây bá tước Grey không thể uống rượu. Nhưng bây giờ trước khi đi ngủ đều sẽ uống một ly nhỏ.
Bá tước Grey tự chọn rượu và ly, giống như đã sớm nghiên cứu whisky ngọt cùng ly rượu.
...
Chỉ dựa vào mỗi điểm này dường như cũng có thể chứng minh bá tước Grey là người trọng sinh, chỉ là sống lại chậm hơn Thiện Sơ vài tháng.
Nói cách khác, quy trình trọng sinh hẳn là thế này: Mùa đông, Thiện Sơ sống lại trong căn hộ của Lý Ny, đầu xuân tiếp tục đi học ở học viện Athens, bị Titan trấn lột khuy cài áo, gặp được bá tước Grey cưỡi ngựa trắng, lúc này bá tước Grey vẫn là một bá tước vị thành niên. Mặc dù trong lòng hắn tâm cơ, nhưng thoạt nhìn không thành thạo như người từng trải. Sau này, Brighton dẫn Thiện Sơ đến trang viên bá tước Grey, Thiện Sơ gặp Emily, đồng thời chơi khúc dương cầm 《 Lương Chúc 》, giai đoạn này khí chất bá tước Grey vẫn tương đối thanh thuần, tâm tư thiếu niên.
Bẵng đi một mùa hè, bá tước Grey phát sốt, đồng thời biết Thiện Sơ "đơn thuần tốt bụng", nhiệt tình mời cậu gia nhập tổ chức, rất có thể khi đó bá tước đã trọng sinh trở về rồi. Vì vậy khí thế mới đột nhiên trở nên mạnh mẽ nhiều như vậy, Thiện Sơ cũng bắt đầu ăn trái đắng trước mặt hắn.
Hiện tại Thiện Sơ hồi tưởng, tất cả những thứ này để lại dấu vết, nếu không, một trà xanh thâm niên như cậu sao có thể bị thiếu niên nhỏ chèn ép đến không thở nổi.
Thiện Sơ vốn cho rằng, bá tước Grey né tránh mình, có lẽ là xuất phát từ tính cách biệt nữu của thiếu niên, cậu mới chờ đến sinh nhật mười bảy tuổi hôm ấy cố ý tỏ ra nhu nhược, đóng vai đáng thương, tranh thủ thương tiếc.
Hiện giờ cậu phát hiện bá tước Grey có thể là một người trưởng thành, như vậy thì suy đoán trước đó của cậu hoàn toàn là tự mình đa tình. Vị đại nhân trong thân thể bá tước Grey thành thục, sao có khả năng vì thích một người mà giận dỗi?
Thiện Sơ thở dài thườn thượt: Nếu như chỉ là bá tước mười bảy mười tám tuổi, mình thừa sức câu hắn vào tay. Cơ mà bây giờ...phỏng chừng tuổi tác không chênh lệch với mình lắm, vậy mình có thể...
Nhưng tất nhiên là càng phải thử một chút rồi!
Lão tử đã sớm chán vả mặt vị thành niên, ông chính là muốn vươn đến đẳng cấp cao, chinh phục như vậy mới có khoái cảm!
Lòng hiếu thắng của Thiện Sơ rục rà rục rịch: Nếu hắn là người trưởng thành, mình cũng không khách khí nữa -- Thiện Sơ hạ bút như thần, múa bút thành thơ ( Kế hoạch thả thính bá tước Grey - tái bản - phiên bản nâng cấp).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.