Làm Trưởng Tẩu Trà Xanh Ở Những Năm 80
Chương 40:
Mộc Mộc Miêu
03/05/2024
"Chết tiệt!" Tống Hồng Trung vội vàng lao tới bịt miệng Liễu Hồng Hoa, ông ta liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy không có ai liền vội vàng đóng cửa sổ lại, mặt đen sì nói với Liễu Hồng Hoa: "Con gái nhà mình đã nói rồi, chuyện này không được truyền ra ngoài, bà nói to như vậy, sợ người khác không biết hay sao?"
Liễu Hồng Hoa lúc này mới có chút sợ hãi nhưng vẫn cứng miệng nói: "Cho người khác biết thì có sao, ai biết được thỏi vàng nhà mình lấy ở đâu."
"Không sợ một vạn chỉ sợ vạn nhất." Tống Hồng Trung hừ một tiếng, nói: "Bà tưởng trong đội không có người thông minh à, nếu có người cố ý liên hệ thỏi vàng với lão Cửu thối tha bị nhốt trong chuồng bò trước đây, họ có thể không biết lão Cửu thối tha đó chết như thế nào sâo? Được rồi, sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Liễu Hồng Hoa lúc này mới ngậm miệng.
Tống Hồng Trung rít thuốc, nhìn ra bên ngoài, chờ tin tốt truyền đến.
Đêm đen gió lớn, đêm giết người phóng hỏa.
Đêm khuya, nhà nhà đều đã ngủ, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chó sủa và tiếng ngáy nhấp nhô cao thấp.
Tống Hán Văn mặc một bộ quần áo vải thô, lén lút đến sân sau nhà họ Lâm, gã giẫm lên đá để quan sát tình hình sân sau, hai gian nhà đều tối đen như mực.
Tống Hán Văn hắng giọng, bắt chước tiếng mèo kêu ba tiếng.
Trong nhà, Tống Miên Tư nằm một mình trên giường, tim đập như trống, lúc trời vừa tối, Lâm Hạ Thành đã ra ngoài, trong lòng cô không khỏi có chút lo lắng, mặc dù biết Lâm Hạ Thành có dũng có mưu nhưng cũng khó tránh khỏi lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Meo meo meo--" Tống Hán Văn thấy trong nhà không có động tĩnh gì, lại không nhịn được kêu thêm vài tiếng.
Gã kêu xong, còn giẫm lên đá để nhìn vào sân, chuyện gì thế này, sao trong nhà vẫn không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ Tống Miên Tư lại từ bỏ rồi sao!
Đằng sau không biết có ai vỗ vai gã.
Tống Hán Văn không kiên nhẫn hất tay người kia ra, nói: "Đừng làm phiền tôi, tôi đang bận."
Gã vừa dứt lời, cơ thể đột nhiên cứng đờ, lúc quay đầu nhìn lại, Lâm Hạ Thành nhếch mép cười lạnh nhìn gã, ngay khi Tống Hán Văn nở một nụ cười nịnh nọt, Lâm Hạ Thành đã đấm một cú vào mắt gã, sau đó phản tay đè gã vào tường, chân đá vào eo.
Một tiếng kêu thảm thiết và tiếng bắt trộm đồng thời vang lên.
Những người hàng xóm trái phải vốn đã ngủ, nghe thấy tiếng bắt trộm đều lần lượt thức dậy, mặc quần áo chạy về phía có tiếng động.
Ở vùng quê, thứ đáng ghét nhất không phải là bọn lưu manh mà là trộm cắp. Bọn lưu manh thì cùng lắm là không chịu làm việc, còn trộm cắp thì lại là thứ mà mọi người căm ghét đến tận xương tủy, thử nghĩ xem, người dân quanh năm suốt tháng vất vả làm ruộng mới kiếm được mấy đồng tiền, một khi bị trộm lấy mất tiền hoặc lương thực thì coi như cả nhà làm không công cả năm. Chưa hết, còn có thể mất cả mạng người.
Liễu Hồng Hoa lúc này mới có chút sợ hãi nhưng vẫn cứng miệng nói: "Cho người khác biết thì có sao, ai biết được thỏi vàng nhà mình lấy ở đâu."
"Không sợ một vạn chỉ sợ vạn nhất." Tống Hồng Trung hừ một tiếng, nói: "Bà tưởng trong đội không có người thông minh à, nếu có người cố ý liên hệ thỏi vàng với lão Cửu thối tha bị nhốt trong chuồng bò trước đây, họ có thể không biết lão Cửu thối tha đó chết như thế nào sâo? Được rồi, sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Liễu Hồng Hoa lúc này mới ngậm miệng.
Tống Hồng Trung rít thuốc, nhìn ra bên ngoài, chờ tin tốt truyền đến.
Đêm đen gió lớn, đêm giết người phóng hỏa.
Đêm khuya, nhà nhà đều đã ngủ, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chó sủa và tiếng ngáy nhấp nhô cao thấp.
Tống Hán Văn mặc một bộ quần áo vải thô, lén lút đến sân sau nhà họ Lâm, gã giẫm lên đá để quan sát tình hình sân sau, hai gian nhà đều tối đen như mực.
Tống Hán Văn hắng giọng, bắt chước tiếng mèo kêu ba tiếng.
Trong nhà, Tống Miên Tư nằm một mình trên giường, tim đập như trống, lúc trời vừa tối, Lâm Hạ Thành đã ra ngoài, trong lòng cô không khỏi có chút lo lắng, mặc dù biết Lâm Hạ Thành có dũng có mưu nhưng cũng khó tránh khỏi lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Meo meo meo--" Tống Hán Văn thấy trong nhà không có động tĩnh gì, lại không nhịn được kêu thêm vài tiếng.
Gã kêu xong, còn giẫm lên đá để nhìn vào sân, chuyện gì thế này, sao trong nhà vẫn không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ Tống Miên Tư lại từ bỏ rồi sao!
Đằng sau không biết có ai vỗ vai gã.
Tống Hán Văn không kiên nhẫn hất tay người kia ra, nói: "Đừng làm phiền tôi, tôi đang bận."
Gã vừa dứt lời, cơ thể đột nhiên cứng đờ, lúc quay đầu nhìn lại, Lâm Hạ Thành nhếch mép cười lạnh nhìn gã, ngay khi Tống Hán Văn nở một nụ cười nịnh nọt, Lâm Hạ Thành đã đấm một cú vào mắt gã, sau đó phản tay đè gã vào tường, chân đá vào eo.
Một tiếng kêu thảm thiết và tiếng bắt trộm đồng thời vang lên.
Những người hàng xóm trái phải vốn đã ngủ, nghe thấy tiếng bắt trộm đều lần lượt thức dậy, mặc quần áo chạy về phía có tiếng động.
Ở vùng quê, thứ đáng ghét nhất không phải là bọn lưu manh mà là trộm cắp. Bọn lưu manh thì cùng lắm là không chịu làm việc, còn trộm cắp thì lại là thứ mà mọi người căm ghét đến tận xương tủy, thử nghĩ xem, người dân quanh năm suốt tháng vất vả làm ruộng mới kiếm được mấy đồng tiền, một khi bị trộm lấy mất tiền hoặc lương thực thì coi như cả nhà làm không công cả năm. Chưa hết, còn có thể mất cả mạng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.