Làm Trưởng Tẩu Trà Xanh Ở Những Năm 80
Chương 43:
Mộc Mộc Miêu
03/05/2024
"Nhà họ Lâm chúng tôi sao lại cưới được một người vợ không biết giữ mình như vậy!" Trần Mai Hương tức giận dậm chân, mắt đầy vẻ giận dữ nhìn Tống Miên Tư.
"Chuyện này là sao? Chẳng lẽ thực sự là ăn vụng?"
"Cô gái Tống Miên Tư này trông có vẻ rất ngoan ngoãn, sao lại làm ra chuyện như vậy?"
"Nhà họ Lâm lần này mất mặt rồi."
Tống Miên Tư tức đến cười lạnh, cô không ngờ rằng mình đã định không dùng tội danh lưu manh để trị Tống Hán Văn để tránh người khác nói ra nói vào nhưng vẫn có người muốn kéo cô và Tống Hán Văn vào với nhau.
"Cháu không hiểu." Tống Miên Tư khàn giọng nói: "Các người ghét cháu đến mức nào mà lại đổ nước bẩn lên đầu cháu như vậy, các người nói cháu và anh ta ăn vụng, các người có bằng chứng không?"
"Chúng tôi không có bằng chứng nhưng Tống Hán Văn này nửa đêm không chạy đến nhà người khác mà lại chạy đến nhà các người, không phải là tìm các người ăn vụng thì là làm gì?" Tống Hồng Trung nói không chút nghi ngờ.
Ông nhìn Tống Miên Tư, thở dài như rất tiếc nuối: " Miên Tư à, sao đến giờ cháu vẫn không chịu thừa nhận? Cháu làm sai, bác đau lòng vì cháu nhưng bác cũng là vì muốn tốt cho cháu. Chỉ cần cháu thành thật nhận lỗi, tin rằng nhà họ Lâm sẽ không tính toán quá nhiều với chấu đâu."
"Các người nghĩ hay lắm, nhà họ Lâm chúng tôi không cần loại đàn bà không ra gì như vậy." Trần Mai Hương mắng to.
Lâm Hạ Thành quát: "Đủ rồi!"
Giọng anh rất to, quát lên một tiếng như sấm nổ, mọi người đều giật mình, không dám lên tiếng.
Lâm Hạ Thành nhìn Tống Hồng Trung: "Bác, các người cứ khăng khăng nói Miên Tư và Tống Hán Văn này ăn vụng nhưng các người không có bằng chứng, còn tôi lại tận mắt nhìn thấy Tống Hán Văn ăn trộm tiền."
"Cái gì?" Liễu Hồng Hoa lập tức phủ nhận: "Không thể nào!"
"Sao lại không thể? Chẳng lẽ tôi còn có thể nói dối." Lâm Hạ Thành đi đến bên tường, một tay kéo Tống Hán Văn lên, lật túi Tống Hán Văn ra, một xấp tiền lớn lập tức đập vào mắt mọi người.
"Đây, nhiều tiền như vậy?"
Mọi người đều nhìn đến ngây người.
"Mọi người nhìn cho thật kỹ đây chính là số tiền Tống Hán Văn ăn trộm của gia đình tôi." Lâm Hạ Thành vung vẩy số tiền trước mắt mọi người: "Hôm nay nhà tôi mở tiệc tùng tốn không ít tiền, có lẽ Tống Hán Văn biết nhà tôi có tiền nên mới chạy tới ăn trộm. Hắn nhân lúc chúng tôi ngủ say mà lấy trộm tiền, tôi nghe thấy tiếng động đuổi ra ngoài thì bắt được hắn, từ đầu tới cuối chuyện này chính là Tống Hán Văn ăn trộm tiền, không có chuyện ăn vụng ở đây."
Lời nói của Lâm Hạ Thành khiến cho cả nhà Tống Hồng Trung xanh mặt.
"Đây không phải là tiền ăn trộm, đây là tiền của tôi!" Tống Hán Văn còn muốn cãi.
"Chuyện này là sao? Chẳng lẽ thực sự là ăn vụng?"
"Cô gái Tống Miên Tư này trông có vẻ rất ngoan ngoãn, sao lại làm ra chuyện như vậy?"
"Nhà họ Lâm lần này mất mặt rồi."
Tống Miên Tư tức đến cười lạnh, cô không ngờ rằng mình đã định không dùng tội danh lưu manh để trị Tống Hán Văn để tránh người khác nói ra nói vào nhưng vẫn có người muốn kéo cô và Tống Hán Văn vào với nhau.
"Cháu không hiểu." Tống Miên Tư khàn giọng nói: "Các người ghét cháu đến mức nào mà lại đổ nước bẩn lên đầu cháu như vậy, các người nói cháu và anh ta ăn vụng, các người có bằng chứng không?"
"Chúng tôi không có bằng chứng nhưng Tống Hán Văn này nửa đêm không chạy đến nhà người khác mà lại chạy đến nhà các người, không phải là tìm các người ăn vụng thì là làm gì?" Tống Hồng Trung nói không chút nghi ngờ.
Ông nhìn Tống Miên Tư, thở dài như rất tiếc nuối: " Miên Tư à, sao đến giờ cháu vẫn không chịu thừa nhận? Cháu làm sai, bác đau lòng vì cháu nhưng bác cũng là vì muốn tốt cho cháu. Chỉ cần cháu thành thật nhận lỗi, tin rằng nhà họ Lâm sẽ không tính toán quá nhiều với chấu đâu."
"Các người nghĩ hay lắm, nhà họ Lâm chúng tôi không cần loại đàn bà không ra gì như vậy." Trần Mai Hương mắng to.
Lâm Hạ Thành quát: "Đủ rồi!"
Giọng anh rất to, quát lên một tiếng như sấm nổ, mọi người đều giật mình, không dám lên tiếng.
Lâm Hạ Thành nhìn Tống Hồng Trung: "Bác, các người cứ khăng khăng nói Miên Tư và Tống Hán Văn này ăn vụng nhưng các người không có bằng chứng, còn tôi lại tận mắt nhìn thấy Tống Hán Văn ăn trộm tiền."
"Cái gì?" Liễu Hồng Hoa lập tức phủ nhận: "Không thể nào!"
"Sao lại không thể? Chẳng lẽ tôi còn có thể nói dối." Lâm Hạ Thành đi đến bên tường, một tay kéo Tống Hán Văn lên, lật túi Tống Hán Văn ra, một xấp tiền lớn lập tức đập vào mắt mọi người.
"Đây, nhiều tiền như vậy?"
Mọi người đều nhìn đến ngây người.
"Mọi người nhìn cho thật kỹ đây chính là số tiền Tống Hán Văn ăn trộm của gia đình tôi." Lâm Hạ Thành vung vẩy số tiền trước mắt mọi người: "Hôm nay nhà tôi mở tiệc tùng tốn không ít tiền, có lẽ Tống Hán Văn biết nhà tôi có tiền nên mới chạy tới ăn trộm. Hắn nhân lúc chúng tôi ngủ say mà lấy trộm tiền, tôi nghe thấy tiếng động đuổi ra ngoài thì bắt được hắn, từ đầu tới cuối chuyện này chính là Tống Hán Văn ăn trộm tiền, không có chuyện ăn vụng ở đây."
Lời nói của Lâm Hạ Thành khiến cho cả nhà Tống Hồng Trung xanh mặt.
"Đây không phải là tiền ăn trộm, đây là tiền của tôi!" Tống Hán Văn còn muốn cãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.