Làm Trưởng Tẩu Trà Xanh Ở Những Năm 80
Chương 6:
Mộc Mộc Miêu
02/05/2024
"Tống lão đại, không phải tôi nói các người đâu, mà do các người quá nhẫn tâm, Miên Tư là một cô gái tốt, sao các người lại nhẫn tâm gả cô ấy cho Lưu què, ai mà không biết vợ Lưu què bị hắn ta đánh chết, hơn nữa tuổi của Lưu què đủ để làm cha Miên Tư rồi!" Bà triệu cũng không khách khí mà mắng.
Mí mắt Tống Hồng Trung giật giật, ông ta liếc nhìn Liễu Hồng Hoa, trong lòng thầm chửi một câu nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ bối rối và khó hiểu: "Bà Triệu, bà nói gả cho Lưu què là sao, không có chuyện đó đâu, bà xem, có phải hiểu lầm gì không."
Thái độ tốt của Tống Hồng Trung khiến cơn giận trong lòng bà Triệu nguôi ngoai đôi chút.
Tiếp đó, ông ta lại thở dài, nói: "Chúng tôi đang tìm đối tượng cho Miên Tư nhưng chúng tôi đều coi Miên Tư như con gái ruột, sao có thể đẩy nó vào hố lửa được. Trước đây Miên Tư thi trượt đại học, tâm trạng không tốt, cũng có chút ý kiến với chúng tôi. Hơn nữa, thêm chuyện chị họ nó thi đỗ đại học, trong lòng nó khó chịu, không muốn kết hôn mà muốn đi học..."
Nói đến đây, trên mặt ông ta lộ ra vẻ đau lòng và xấu hổ: "Không giấu gì mọi người, chúng tôi thực sự không còn cách nào khác, nếu có tiền cho Miên Tư học thêm một năm nữa, chúng tôi dù có phải liều mạng, thắt lưng buộc bụng, đập nồi bán sắt cũng phải cho nó đi học. Hồi em trai tôi mất, tôi đã thề sẽ chăm sóc tốt cho con bé. Nhưng bây giờ Thắng Miên đi học đại học, chúng tôi phải chu cấp cho nó học đại học, còn phải chuẩn bị tiền cho em trai nó xây nhà cưới vợ, thực sự rất khó khăn."
Thời buổi này, nhà nào chẳng có mấy đứa con, nghe Tống Hồng Trung nói vậy, mọi người không khỏi có chút thương cảm.
Thậm chí không ít người đã nghiêng về phía Tống Hồng Trung, nhìn Tống Miên Tư bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, cho rằng cô quá tham lam và ích kỷ.
"Miên Tư, con thi trượt đại học không thể trách người khác được, chị họ con có tiền đồ là do bản lĩnh của nó, theo ta thấy, bác cả con đối xử với con đã quá tốt rồi, con đừng có làm loạn nữa, trước đây họ đối xử với con thế nào, chúng ta đều nhìn thấy cả."
"Đúng vậy, bác cả con cũng có khó khăn, chị họ con học ở Bắc Kinh, phải tốn bao nhiêu tiền, rồi em trai con cũng sắp cưới vợ, con cũng phải nghĩ cho bác cả con chứ."
Mọi người người một câu, tôi một lời, đều nói bênh vực Tống Hồng Trung.
Tống Hồng Trung cúi đầu, thở dài, vẻ mặt bất lực và thành thật.
Liễu Hồng Hoa trong lòng không khỏi đắc ý, nhìn Tống Miên Tư bằng ánh mắt đầy đe dọa, con tiện nhân này vừa rồi ăn nói khéo léo như vậy, bây giờ mọi người chẳng phải vẫn đứng về phía họ sao.
"Miên Tư, chuyện này?" Bà Triệu có chút do dự, không biết nên tin ai.
Nhưng Tống Miên Tư lại bật khóc, cô che mặt, nức nở nói: "Bác cả, đến lúc này rồi mà bác vẫn muốn giấu con sao. Chuyện Lưu què sai người đến cầu hôn, con đã biết từ lâu rồi, đến cả thím Hồng cũng nghe nói, thím Hồng, thím nói có phải không?"
Mí mắt Tống Hồng Trung giật giật, ông ta liếc nhìn Liễu Hồng Hoa, trong lòng thầm chửi một câu nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ bối rối và khó hiểu: "Bà Triệu, bà nói gả cho Lưu què là sao, không có chuyện đó đâu, bà xem, có phải hiểu lầm gì không."
Thái độ tốt của Tống Hồng Trung khiến cơn giận trong lòng bà Triệu nguôi ngoai đôi chút.
Tiếp đó, ông ta lại thở dài, nói: "Chúng tôi đang tìm đối tượng cho Miên Tư nhưng chúng tôi đều coi Miên Tư như con gái ruột, sao có thể đẩy nó vào hố lửa được. Trước đây Miên Tư thi trượt đại học, tâm trạng không tốt, cũng có chút ý kiến với chúng tôi. Hơn nữa, thêm chuyện chị họ nó thi đỗ đại học, trong lòng nó khó chịu, không muốn kết hôn mà muốn đi học..."
Nói đến đây, trên mặt ông ta lộ ra vẻ đau lòng và xấu hổ: "Không giấu gì mọi người, chúng tôi thực sự không còn cách nào khác, nếu có tiền cho Miên Tư học thêm một năm nữa, chúng tôi dù có phải liều mạng, thắt lưng buộc bụng, đập nồi bán sắt cũng phải cho nó đi học. Hồi em trai tôi mất, tôi đã thề sẽ chăm sóc tốt cho con bé. Nhưng bây giờ Thắng Miên đi học đại học, chúng tôi phải chu cấp cho nó học đại học, còn phải chuẩn bị tiền cho em trai nó xây nhà cưới vợ, thực sự rất khó khăn."
Thời buổi này, nhà nào chẳng có mấy đứa con, nghe Tống Hồng Trung nói vậy, mọi người không khỏi có chút thương cảm.
Thậm chí không ít người đã nghiêng về phía Tống Hồng Trung, nhìn Tống Miên Tư bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, cho rằng cô quá tham lam và ích kỷ.
"Miên Tư, con thi trượt đại học không thể trách người khác được, chị họ con có tiền đồ là do bản lĩnh của nó, theo ta thấy, bác cả con đối xử với con đã quá tốt rồi, con đừng có làm loạn nữa, trước đây họ đối xử với con thế nào, chúng ta đều nhìn thấy cả."
"Đúng vậy, bác cả con cũng có khó khăn, chị họ con học ở Bắc Kinh, phải tốn bao nhiêu tiền, rồi em trai con cũng sắp cưới vợ, con cũng phải nghĩ cho bác cả con chứ."
Mọi người người một câu, tôi một lời, đều nói bênh vực Tống Hồng Trung.
Tống Hồng Trung cúi đầu, thở dài, vẻ mặt bất lực và thành thật.
Liễu Hồng Hoa trong lòng không khỏi đắc ý, nhìn Tống Miên Tư bằng ánh mắt đầy đe dọa, con tiện nhân này vừa rồi ăn nói khéo léo như vậy, bây giờ mọi người chẳng phải vẫn đứng về phía họ sao.
"Miên Tư, chuyện này?" Bà Triệu có chút do dự, không biết nên tin ai.
Nhưng Tống Miên Tư lại bật khóc, cô che mặt, nức nở nói: "Bác cả, đến lúc này rồi mà bác vẫn muốn giấu con sao. Chuyện Lưu què sai người đến cầu hôn, con đã biết từ lâu rồi, đến cả thím Hồng cũng nghe nói, thím Hồng, thím nói có phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.