Lâm Uyên Hành

Chương 117: Gần Son Thì Đỏ, Gần Mực Thì Đen

Trạch Trư

26/04/2021

Thanh Khâu Nguyệt ở giữa Hồ Bất Bình và Ly Tiểu Phàm, khi thì liên thủ cùng Hồ Bất Bình thi triển Dạ Phiến Hàng Đô Hỏa, khi thì liên thủ cùng Ly Tiểu Phàm thi triển Phiên Phiên Hí Khinh Chu.

Tất Phương Biến lúc đầu chính là kỹ năng hợp kích, bọn hắn mặc dù là ba người phối hợp, vẫn như cũ rất hoàn mỹ.

Trì Tiểu Diêu thầm khen một tiếng, lập tức yên lòng.

Trên bầu trời, Hoa Hồ biến thành thiếu niên liên tục thi triển ba mươi sáu tán thủ Giao Long Ngâm, đợi đến thời điểm ba mươi sáu tán thủ hao hết, không còn đường đi, mà hắn chỉ còn cách gương sáng kia vài thước!

Đột nhiên, người hắn có văn chương hoa lệ trải ra ngoài, mỗi một văn tự phát ra hào quang rực rỡ, thần thánh phi phàm.

Hoa Hồ đưa chân đạp văn tự nhảy lên một cái, rốt cục ôm gương sáng kia vào trong ngực trong thời khắc sống còn.

Tấm gương sáng kia ước chừng một thước, cực kỳ nặng nề, nhảy nhót lung tung trong ngực hắn, vậy mà mang theo hắn lung la lung lay phóng tới lôi vân phía trên.

Trì Tiểu Diêu vội vàng cao giọng hô to.

- Hoa sư đệ, lạc ấn thần thông! Đem thần thông của ngươi lạc ấn vào trong gương!

Hai tay Hoa Hồ gắt gao bắt lấy gương sáng, không dám buông tay, bị gương sáng mang theo nhảy tới nhảy lui trên không trung, còn có chút mờ mịt.

- Lạc ấn thần thông gì? Ta không biết. . .

Lúc này, âm thanh Linh Nhạc tiên sinh vậy mà vang lên trong đầu hắn.

- Văn chương dưới chân ngươi chính là tính linh chiếu rọi mà hình thành thần thông. Khống chế khí huyết ngươi chảy vào những văn tự kia liền có thể phát huy ra uy lực của thần thông. Ngươi chỉ cần đem thần thông lạc ấn vào trong gương thì có thể thu phục được Linh khí này.

Hoa Hồ tỉnh ngộ, vội vàng để cho khí huyết mình tương dung cùng văn tự, tràn vào trong gương sáng.

Hắn cách lôi vân ở trên không trung càng ngày càng gần, chỉ thấy lôi đình đan xen trong lôi vân, vô cùng kinh khủng, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy một đại đỉnh, phương phương chính chính, vững vàng tọa lạc trong tầng mây, một cỗ thần uy cái thế đập vào mặt, ép tới khiến hắn thở không nổi.

Nhưng vào lúc này, khí huyết thần thông của hắn rốt cục lạc ấn được vào trong gương sáng.

Lực nâng truyền ra từ tấm gương sáng rốt cục tiêu tán, hắn ôm gương sáng rơi xuống từ trên cao, chỉ thấy lại có một kiện Linh khí bay qua từ bên cạnh hắn, bay vào lôi vân.

Linh khí kia đâm vào trên chiếc đỉnh lớn, lập tức bị đại đỉnh trong mây hấp thu, hóa thành đỉnh một bộ phận, uy lực của đại đỉnh trong lôi vân tựa hồ càng ngày càng mạnh.



Âm thanh Linh Nhạc tiên sinh lại lại lần nữa truyền đến.

- Tính linh dung tượng, văn chương áo phủ. Sư chất, trong những lời này giấu giếm phương pháp tế luyện trong tuyệt học cựu thánh, ngươi có thể dùng nó tế luyện Linh khí ngươi lấy được.

- Sư chất?

Hoa Hồ ngẩn ngơ.

- Linh Nhạc tiên sinh gọi ta là sư chất, như vậy. . . Hắn và Dã Hồ tiên sinh là sư huynh đệ đồng môn!

Trong đầu hắn oanh minh giống như bị lôi đình đánh trúng, các loại suy nghĩ bay loạn.

- Linh Nhạc tiên sinh rốt cuộc là ai? Không đúng, phải nói Dã Hồ tiên sinh rốt cuộc là ai, tại sao lại là đồng môn cùng đại cao thủ như Linh Nhạc tiên sinh đây?

Hoa Hồ lần đầu sinh ra cảm giác xa lạ đối với Dã Hồ tiên sinh, vị kia dạy bảo hắn tám năm, nghiêm túc dạy bọn họ đọc sách - Dã Hồ tiên sinh, trở nên có mấy phần thần bí.

- Đáng tiếc, Dã Hồ tiên sinh đã chết. . .

Hoa Hồ ảm đạm.

Sau khi được Linh Nhạc tiên sinh nhắc nhở, hắn lập tức phát hiện ảo diệu của câu nói tính linh dung tượng văn chương, Dã Hồ tiên sinh đã từng giảng giải qua câu nói này, văn tự có hàm nghĩa tinh thâm, nhưng Hoa Hồ chưa bao giờ nghĩ đến hướng tế luyện.

Hắn lập tức nếm thử, lấy tính linh của chính bản thân mình đến thôi động khí huyết, dung luyện văn tự, lập tức chỉ cảm thấy khí huyết của hắn tương liên cùng Chu Tước Bàn Long Kính, tâm ý tương thông.

Mà trong Linh giới của hắn lập tức nhiều hơn một con Chu Tước nhẹ nhàng bay múa, một đầu Viêm Long thật nhỏ cuộn trên lưng Chu Tước, cộng sinh cùng Chu Tước, rất ỳ dị.

Đây là Linh khí Chu Tước Bàn Long Kính biến thành hình thái trong Linh giới!

Hoa Hồ thử lấy pháp lực thôi động Chu Tước Bàn Long Kính, chỉ nghe bá một tiếng, phía sau hắn, hai hỏa dực thiêu đốt hô một tiếng mở ra, vỗ cánh mà lên, tốc độ phi hành cực nhanh để hắn trở tay không kịp.

Bành!

Hoa Hồ đâm vào trên vách đá, đâm đến choáng đầu hoa mắt, ngửa mặt hướng về sau ngã xuống, rơi vào vực sâu.

Trong vực sâu lóe lên ánh lửa, hắn lại vỗ cánh bay lên, xông lên vực sâu!

Đạt được Linh khí, không có ba năm ngày đừng mơ tưởng tế luyện thuần thục, nhưng hắn được Linh Nhạc tiên sinh chỉ điểm, rất nhanh đã tế luyện như ý, thôi động Chu Tước Bàn Long Kính thuận buồm xuôi gió!



Trong lòng Hoa Hồ vừa mừng vừa sợ, nhưng nghi hoặc cũng ngày càng nhiều.

- Nếu Dã Hồ tiên sinh và Linh Nhạc tiên sinh là đồng môn. Như vậy, bản lĩnh của Dã Hồ tiên sinh nhất định cực cao, không thể kém hơn Linh Nhạc tiên sinh, vì sao ngày đó hắn bị giết. . .

Ngày cả thôn Hồ Khâu bị đồ sát, Tô Vân không ở đó, Hoa Hồ có ở dó, may mắn dẫn theo đám Ly Tiểu Phàm trốn mới thoát được.

Đối với sự tình phát sinh ngày đó, ký ức hắn in rất sâu, nhưng theo sự hiểu biết của hắn đối với Dã Hồ tiên sinh, hắn càng cảm thấy chuyện phát sinh ngày đó có chút không đúng.

Cùng thời gian hắn vỗ cánh bay lên khỏi vực sâu, Tô Vân và Lâm Thanh Thịnh cũng bị một đám Linh khí đánh cho lăn lông lốc, bay ra từ trong cửa son, sắp bị cuốn vào trong vòng xoáy Linh khí!

Hai người vẫn chưa chết, mượn lực đối kháng Linh khí triều dâng, ý đồ đào thoát từ trong dòng lũ này.

- Nếu rơi vào trong vòng xoáy Linh khí, chỉ sợ tai kiếp khó thoát, khẳng định sẽ chết trong đó!

Trong lòng Tô Vân và Lâm Thanh Thịnh đồng thời dâng lên ý nghĩ này, Tô Vân không cần nghĩ ngợi, một đạo Thần Tiên Tác bay ra từ trong tay áo, mang hắn ra khỏi vùng đất nguy hiểm này.

Ở trong long sào thì không cách nào tế ra Thần Tiên Tác, bất quá đã ra đến bên ngoài nên có thể tế món bảo vật này ra dùng.

Trong nháy mắt Tô Vân đằng không mà lên, trong tay áo Lâm Thanh Thịnh cũng có một sợ dây màu vàng bay ra, Lâm Thanh Thịnh bắt lấy kim thằng, cơ hồ là đồng thời cùng Tô Vân đi lên không, tránh đi dòng lũ Linh khí phía dưới!

Hai người trèo lên dây thừng, đồng thời phát hiện đối phương, Lâm Thanh Thịnh không nói lời gì mà thôi động tiếng đàn, tiếng đàn như những thanh đao vô hình, liên tục chém tới!

Hai chân Tô Vân liên kích, từng đạo Tất Phương hỏa dực bay ra chém về phía Thần Tiên Tác của Lâm Thanh Thịnh.

Xuy xuy xuy!

Một chuỗi tiếng vang truyền đến, sợi Thần Tiên Tác mà Lâm Thanh Thịnh trèo ở trên bị chém đứt, dây thừng bị Tất Phương nhóm lửa, lập tức rơi xuống vòng xoáy bên dưới!

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, Thần Tiên Tác của Tô Vân lại lông tóc không tổn hao gì, thậm chí cũng chưa từng lắc lư một chút.

- Thần Tiên Tác của hắn không phải Linh khí?

Lâm Thanh Thịnh ngẩn ngơ, lập tức thôi động thần thông, trong lúc tiếng đàn vang lên, hắn nhanh chân bước ra.

Trong không khí, tiếng đàn hình thành từng lưỡi đao vô hình, bước chân Lâm Thanh Thịnh rơi xuống vừa đúng vào trên lưỡi đao, nâng thân thể hắn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Uyên Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook