Lâm Uyên Hành

Chương 113: Khám Phá

Trạch Trư

26/04/2021

Lôi vân răng rắc răng rắc vang vọng, từng đạo lôi đình trút xuống, một nửa bổ về phía phía dưới vực sâu, một nửa bổ về phía đỉnh động Viêm Long kim tinh.

Hàng trăm sĩ tử nhao nhao dừng bước, đứng trước vách đá kia.

Tô Vân bỏ Hồ Bất Bình cùng Ly Tiểu Phàm xuống, đẩy ra người cản đường ra chen lên đi vào, đi tới trước người linh sĩ Lâm gia kia, sắc mặt hiền lành dò hỏi.

- Vị sư ca này, mùng bảy tháng tám, các hạ có đi qua Thiên Thị Viên hay không?

Linh sĩ Lâm gia kia nhìn hắn một chút, cảm thấy có chút quen thuộc, nói.

- Ta là đi qua Thiên Thị Viên, ngươi là?

Sắc mặt Tô Vân càng thêm ôn hoà, mỉm cười nói.

- Ngươi biết Dương Thắng và Đồng Phàm không?

- Dương Thắng? Đồng Phàm?

Sĩ tử Lâm gia suy nghĩ một chút, nói.

- Ta biết Đồng Phàm, Dương Thắng có phải là sĩ tử rất cao lớn hay không, hắn rất hiểu lấy lòng người khác, còn mang theo chúng ta đi đi săn. Ta có chút ấn tượng đối với hắn.

Nụ cười Tô Vân trên mặt càng đậm, nói.

- Như vậy sư huynh, lúc ấy còn có ai đi săn cùng các ngươi?

- Còn có. . . Chờ một chút, ngươi thật quen mặt!

Sĩ tử Lâm gia quan sát hắn trên dưới vài lần, đột nhiên nghĩ tới, thất thanh nói.

- Ta nhớ được ngươi, ngươi là đứa nhỏ bên trong chợ quỷ Thiên Thị Viên! Ta đi qua quầy hàng của ngươi!

Lúc này, trong đám người ồn ào, có người kêu lớn.

- Trong vực sâu có bia đá hiện ra!

- Trên tấm bia đá có chữ viết!

Mọi người nhao nhao chen về phía trước, muốn nhìn bia đá nổi lên từ trong vực sâu, Hoa Hồ cùng Trì Tiểu Dao cũng đang chạy về phía trước, Trì Tiểu Dao nói nhỏ.

- Tấm bia đá này là chú ý, thường thường sẽ viết bảo vật này hữu duyên với ai. Thực ra cái này chỉ viết cho đời sau của mình đời.

Hoa Hồ nghi ngờ nói.

- Cách mấy trăm năm, làm sao biết đời sau của mình tên gì?

Trì Tiểu Dao khúc khích cười nói.



- Ngốc ơi, lưu lại di thư viết lên một cái tên, để người đời sau đặt cái tên này cho con cháu chẳng phải có thể ư? A, Tô sư đệ đi đâu rồi?

- Thanh Dật đi nơi nào?

Bên cạnh vực sâu, rất nhiều sĩ tử Lâm gia cũng đang tìm người, tìm tới tìm lui trong đám người, cái trán Lâm Thanh Thịnh toát ra mồ hôi lạnh, thấp giọng quát.

- Mau tìm Thanh Dật! Hắn là chìa khoá mở ra bảo khố lần này! Không có hắn, mở không thể mở ra bảo khố!

Đám sĩ tử Lâm gia không ngừng tìm kiếm trong đám người, chỉ là nơi này có quá đông sĩ tử, lại thêm sấm sét vang dội, không dễ tìm.

Bởi vì một khối bia đá to lớn trong vực sâu đang từ từ bay lên, phần đông sĩ tử lại chen về phía trước, thử nhìn thấy chứ viết trên tấm bia, bởi vậy càng khó tìm hơn.

Đột nhiên, có người kêu lớn.

- Trên tấm bia đá viết, Thanh Dật mà mở! Thanh Dật mà ra, những lời này có ý gì?

Lại có người suy đoán.

- Điều này nói rõ, tiền bối tiên hiền đã tính toán ra tên của một người có duyên, người này gọi Thanh Dật, hắn tới thì cánh cửa bảo khố sẽ có thể mở ra!

- Thanh Dật, ai tên Thanh Dật?

Hàng trăm sĩ tử hỏi hang bốn phía, cao giọng nói.

- Sĩ tử tên Thanh Dật mau tới mở ra cánh xửa này đi!

Nhưng vào lúc này, Lâm Thanh Thịnh đột nhiên thấy được Lâm Thanh Dật, cũng nhìn thấy Tô Vân đứng trước mặt Lâm Thanh Dật.

"Ầm ầm!"

Lôi âm đại bạo, sấm sét vang dội, lôi vân lơ lửng trên vực sâu vậy mà bắt đầu mưa, từng đạo lôi đình theo nước mưa ầm ầm bổ xuống, vô cùng kinh người.

Trong nháy mắt tiếng sấm vang lên, Tô Vân nói với Lâm Thanh Dật.

- Dương Thắng cùng Đồng Phàm bảo ta đưa ngươi đi xuống gặp bọn họ.

Trên mặt Lâm Thanh Dật lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Thanh Dật ——

Da đầu Lâm Thanh Thịnh run lên, thôi thúc khí huyết, đỉnh đầu hiện lên tính linh thần thông, một tấm cổ cầm, Lâm Thanh Thịnh cầm vào tay liền muốn đàn tấu, đột nhiên lại có một đạo lôi âm vang lên.

Lâm Thanh Thịnh nhìn thấy sau lưng Tô Vân hiện ra hư ảnh mười hai Thần Ma khủng bố, dữ tợn, hung ác, tàn bạo!

Bên trong âm thanh sấm chớp mưa bão, Tô Vân nghiền ép thân thể Lâm Thanh Dật bay lên, phát tiết giữa không trung lôi quang, lôi âm ồn ào náo động.



Một bên vực sâu, hàng trăm sĩ tử đang tìm tên sĩ tử "Thanh Dật", thấy một thiếu niên nghiền ép thân thể Lâm gia Lâm Thanh Dật, vượt qua vực sâu trong ánh chớp, mạnh mẽ đụng vào tấm bia đá đang bay lên từ trong vực sâu!

Toàn thân xương cốt Lâm Thanh Dật vỡ vụn, đầu lâu lệch qua một bên, bị Tô Vân treo thi thể trên tấm bia đá có khắc "Thanh Dật mà mở".

Máu tươi, nhuộm bia đá đến đỏ tươi!

Phía trên, mưa rào xối xả.

Tô Vân đứng phía dưới lôi vân, trong mưa to, thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy kiệt ngạo.

- Thanh Dật mà ra. . . Mở đi!

Hắn vũng ra một chân, thi thể Lâm Thanh Dật bay lên, đụng vào cánh cửa màu đồng cổ đối diện!

Cửa lớn màu đồng cổ cục cục chi chi vang vọng, từ từ mở ra.

Mưa lớn tầm tã, trút xuống vực sâu trong động.

Tô Vân tung một chân đá bay Lâm Thanh Dật, đỉnh đầu đột nhiên không tự chủ được hiện ra một cái đại hoàng chung, tiếng chuông coong - vang lên một tiếng, hiện ra đủ loại lạc ấn, phá tan lực lượng đánh tới.

Lâm Thanh Thịnh lao nhanh một đường, tính linh thần thông hắn biến thành cổ cầm tung bay trước người, mười ngón tay trên hai tay Lâm Thanh Thịnh như bay, cầm âm mãnh liệt, một mạch đánh tới Tô Vân!

Hoàng chung trên đỉnh đầu Tô Vân chấn động không dứt, cả người bị chấn động bay ngược mà lên, đánh tới cánh cửa đỏ thắm kia.

Cùng lúc đó, Lâm Thanh Thịnh đạp bước, mấy bước đã đi tới trên vực sâu, lao nhanh trên không vực sâu, hai tay vung lên, cổ cầm bay lên.

Lâm Thanh Thịnh quát to một tiếng, tay phải đánh về phía trước, cổ cầm trên đỉnh đầu hắn nhất thời chấn động, ngũ âm mười hai luật điên cuồng biến hóa!

Tiếng đàn biến hóa kịch liệt, nhất thời đột phá phòng ngự của đại hoàng chung!

Đại hoàng chung có thể chống lại biến hóa một tích tắc thời gian, nếu như thời gian chiêu thức biến hóa còn ngắn hơn tích tắc, như vậy đại hoàng chung chỉ có thể chống đỡ được đòn thứ nhất, không ngăn được đòn thứ hai.

Lâm Thanh Thịnh điên cuồng, tiếng đàn liên tục, khoảng cách giữa các âm thậm chí không đến một tích tắc thời gian!

Hắn lần trước phụng lệnh Vũ Thần Thông chặn giết Tô Vân, nhưng mà khi đó hắn cũng không thi triển toàn lực, chỉ ra tay hời hợt đã đánh Tô Vân trọng thương.

Chẳng qua lần này, hắn vừa lên tới đã sử dụng tất cả lực lượng!

Thân thể Tô Vân chấn động mạnh, chỉ nghe bành bành bành từng tiếng vang trầm truyền đến, đánh hắn cho lảo đảo lui về phía sau.

Đột nhiên, cầm âm bộc phát, dồn dập không thở nổi, Tô Vân bay lên cao, một tiếng ầm vang đụng vào cửa son (chu môn) bên trong Long sào.

Cảm giác trong lòng Lâm Thanh Thịnh nặng nề, hắn liên tiếp công kích quả thực phá vỡ phòng ngự thần thông hoàng chung của Tô Vân, nhưng mà tiếng đàn rơi vào trên người Tô Vân lại không thể đánh phá phòng ngự thân thể của hắn!

Công kích liên tiếp vừa rồi thoạt nhìn để cho người ta hoa mắt, nhưng không có một kích để Tô Vân bị thương, thậm chí ngay cả dã hắn cũng không bị cắt ra một chút xíu!

- Chỉ qua mấy ngày mà thần thông cùng tu vi hắn đã tăng lên tới trình độ này? Ta không tin!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Uyên Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook