Lâm Uyên Hành

Chương 81: Lão Gian, Cự Hoạt

Trạch Trư

06/08/2020

Lời hắn vừa nói ra, Tô Vân bị giật mình, kém chút chạy trối chết.

Đổng y sư cười nói.

- Ta cũng học cựu thánh kinh điển lập nghiệp, chỉ là về sau du học. Không cần sợ, nếu ta nghiên cứu ngươi, Tả phó viện trưởng có thể nghiên cứu ta. Ta hoài nghi ngươi không phải giống loài thế giới này, chỉ lấy chút máu ngươi. . .

Hắn mang tới một cây ngân châm, cắm vào mạch máu cổ tay Tô Vân, ngân châm chảy ra huyết dịch.

-Ngươi vừa mới nói giải phẫu là học thuyết nổi tiếng, câu nói này đúng, cũng không đúng.

Đổng y sư lấy hai bình máu, còn dự định lấy thêm mấy bình, thấy Tô Vân gánh không được, lúc này mới lưu luyến dừng tay, nói.

- Ngươi thụ thương, liền lấy một chút. Giải phẫu học cũng không phải học thuyết nổi tiếng, ít nhất lúc trước không phải. Hiện tại có phải hay không, rất khó nói.

Tô Vân có chút choáng đầu, nói.

- Vì cái gì?

-Hoàng Đế Nội Kinh tuy là kinh điển cựu thánh, nhưng là nho học, phật học lại mâu thuẫn đối với cái này, nói cái gì thân thể tóc da thuộc về cha mẹ, nói cái gì nhục thân là thân xác thối tha, không cho y sư giải phẫu thi thể, tìm kiếm ảo diệu của thân thể con người, tìm kiếm đầu nguồn của chứng bệnh. Dần dà, dân chúng xem những y sư giải phẫu thi thể là yêu ma.

Đổng y sư chán nản nói.

-Về sau, kinh điển cựu thánh chúng ta bị người sắc Mục Học được, người Sắc Mục thông qua giải phẫu truy tìm nguồn gốc, học được ảo diệu nắm giữ nhiều nhân thể, nghiên cứu chân lý sự vật. Hắc hắc, rõ ràng mấy ngàn năm trước cũng đã khai sáng giải phẫu truy tìm nguồn gốc, lại bởi vì cổ hủ, chúng ta học y phải đi du học, đi học cùng người Sắc Mục. Lúc trước người Sắc Mục là đồ đệ của chúng ta!

Hắn lắc đầu, trong lòng có rất nhiều cảm khái cùng bất đắc dĩ.

Tô Vân chần chờ một chút, nói.

-Tiên sinh, kiếp tro tạo thành thương cho ta. . .

Đổng y sư giật mình, cười nói.

-Dược liệu ta đã chuẩn bị cho ngươi, bên kia có một nồi đồng lớn, là ngày bình thường ta nấu thuốc. Ngươi để Tiểu Diêu chuẩn bị nước ngâm dược liệu cho ngươi, rồi chính mình cởi đồ ngâm mình bên trong là được. Sau đó, ngươi thôi động Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí Thiên, nấu sôi chính mình lẫn dược thủy, chờ đến buổi sáng ngày mai, thương thế liền khỏi hẳn.

Tô Vân trừng to mắt, cứng họng.

-Tiên sinh không phải nói thương thế của ta có chút khó giải quyết sao?

-Lấy máu có chút khó, thương thế tầm thường. Nhục thể của ngươi không đủ mạnh, không chịu nổi lực lượng kiếp tro, mà ngươi dùng kiếp tro có chút cổ quái, khác kiếp tro khác, nhưng thương thế không trở ngại.

Đổng y sư lấy ra dược liệu trong hòm thuốc đưa cho hắn, khua tay.

-Vừa rồi những yêu quái kia liều chết bảo hộ ngươi, nếu ta lấy máu của ngươi, bọn hắn không đánh chết ta sao? Đi! Đi! Không cần chậm trễ ta nghiên cứu máu của ngươi!

Tô Vân nhìn lại qua góc tường, quả nhiên thấy một nồi cao cỡ một người lớn bằng thanh đồng, hắn đi cà nhắc đến gần nồi đồng nhìn, bên trong sạch sẽ không có nửa giọt nước.

-Ai là Tiểu Diêu?

Thiếu niên nhìn bốn phía.

Nhưng vào lúc này, Ly Long quay quanh cây cột đột nhiên sống lại, đầu rủ xuống, râu rồng thật dài lắc lư ở trước mặt Tô Vân, trong miệng truyền đến âm thanh thiếu nữ nhu nhu.

-Ta là Tiểu Diêu. Sư đệ chờ một chút, ta làm phép gọi thanh thủy.

Tô Vân giật nảy mình, chỉ thấy toàn thân Ly Long trắng như tuyết, trên vảy màu bạc thỉnh thoảng sẽ phản xạ ra tia sáng bảy màu, hai bên thân thể của nàng đều có một đạo ngân tuyến xuyên qua, vuốt rồng sắc bén, đội lên đồng trụ.

Đây là một đầu Ly Long còn nhỏ, hẳn do Ngân Lý Ngư tu luyện hóa rồng, có thanh âm thiếu nữ mềm mại, ôn nhu hơn Độc Giao Toàn Thôn Cật Phạn Tiêu Thúc Ngạo rất nhiều.

Ly Long Tiểu Diêu làm phép, nước chảy từ không trung rót vào trong nồi đồng.

Tô Vân ném dược liệu vào trong nồi, rất nhanh, nồi đồng liền đầy hơn phân nữa.

Tô Vân thoát y, Ly Long Tiểu Diêu kia vội vàng chuyển tới phía sau đồng trụ, e lệ nói:

-Ta là nữ hài, ta không nhìn ngươi. . .

Tô Vân cởi sạch, nhảy vào trong nồi, thôi động Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí Thiên, lấy nguyên khí nấu chín dược liệu, rất nhanh một nồi dược thủy liền bốc lên rất nhiều khí trắng.

Dược liệu dược lực được nấu ra thông qua da thịt rót vào thể nội của hắn, Tô Vân lập tức cảm giác được khí huyết trở nên hoạt bát, thân thể tóc da bắt đầu tự chữa trị, trong lòng không khỏi thầm khen.

- Đổng y sư quả nhiên diệu thủ hồi xuân!

Ly Long Tiểu Diêu kia nghe được âm thanh nước đốt lên phát ra, lúc này mới nhìn qua, khen.

-Nguyên khí của ngươi thật tinh khiết.

Tô Vân hiếu kỳ nói.



- Tiền bối là bạn Đổng tiên sinh?

Ly Long Tiểu Diêu kia vội nói.

-Ta không phải tiền bối, ta cũng là sĩ tử Văn Xương học cung, thừa dịp nghỉ ở chỗ này làm việc ngoài giờ, kiếm chút tiền phụ cấp sống qua ngày.

Nàng xấu hổ, nhăn nhó nói.

-Nhà ta rất nghèo. . .

-Đừng tin nàng.

Thanh âm Đổng y sư truyền đến.

-Nàng là thế gia Hồi Long Hà của khu không người, ở dưới đáy sông, trong nhà còn nhiều, rất nhiều vàng bạc tài bảo. Nếu ngươi có thể cưới nàng, nửa đời sau của ngươi liền cần phấn đấu.

Tô Vân kinh ngạc.

- Tỷ tỷ cũng ở khu không người? Ta cũng tới từ khu không người nè!

Ly Long Tiểu Diêu vừa mừng vừa sợ, cười nói.

-Đệ đệ ngươi đến từ chỗ nào?

- Khu không người - Thiên Môn trấn!

Ly Long Tiểu Diêu lúc đầu còn hưng phấn gặp được đồng hương, nghe được sáu chữ khu không người Thiên Môn trấn, không khỏi biến sắc, không còn nói chuyện cùng hắn nữa.

Sau một lúc lâu, đầu Ly Long này lại chạy tới trợ giúp Đổng y sư thử máu.

Đổng y sư hiếu kỳ nói.

- Làm sao không để ý tới hắn nữa? Một nam hài tử rất tốt, kết làm đạo lữ với ngươi mà nói, rất có ích. Niên kỷ của ngươi cũng đến thời điểm thành gia lập thất rồi.

-Thiên Môn trấn.

Ly Long Tiểu Diêu rụt đầu một cái, thấp giọng nói.

-Trong Thiên Môn trấn đều là Quỷ Thần lợi hại đến cực điểm, không dám trêu chọc. Nếu như tương lai chia tay, đại nhân nhà ta đánh không lại đại nhân nhà hắn.

Đổng y sư quay đầu nhìn Tô Vân, thấy Tô Vân đã ngủ thiếp đi.

Dù ngủ thiếp đi, hắn vẫn còn đang thôi động tâm pháp Tất Phương Thần Hành, dược thủy trong nồi đồng vẫn bốc lên hơi nóng.

-Máu của hắn là máu người bình thường, không có huyết thống dị chủng.

Đổng y sư nhíu mày, thấp giọng nói.

-Cái này kì quái. Hắn đến cùng có lai lịch gì, vì sao có thể thôi động khí huyết mạnh mẽ như vậy? Thật muốn cắt hắn thành phiến nghiên cứu một phen, đáng tiếc không cách nào bàn giao với lão đại đứng đầu nơi đó. . .

Thành Sóc Phương một đêm này cực kỳ dài.

Thời điểm Tô Vân bị chặn giết, chính là thời điểm thành Sóc Phương loạn nhất, trong thành vô luận tứ đại học cung hay các thế gia hào cường đều phái ra cao thủ, bao vây chặn đánh, ý đồ chém giết yêu ma xâm lấn.

Thế giới thượng tầng nổi lên ánh lửa bốn phía, chiến đấu không ngừng, Tả Tùng Nham một mực đi theo sau xa thú của Tô Vân, lúc Tô Vân bị tập kích, hắn nhìn trong mắt, cũng không viện thủ, mà chỉ nhìn Tô Vân gặp nạn.

Tô Vân bị vây nhốt, bị trọng thương trên đường phố, hắn cũng không xuất thủ, mà chỉ quan sát bọn người Lâm Thanh Thịnh.

Chờ Đổng y sư ra mặt, Tô Vân an toàn, hắn mới rời đi.

Tả Tùng Nham rời đi tầng dưới chót, dạo bước khắp Sóc Phương quan sát từng tràng chiến đấu, nhưng lại không xuất thủ.

Trong tất cả chiến đấu, huyện úy Sóc Phương thành Võ Thần Thông làm cho người ta chú ý nhất.

Nhưng Tả Tùng Nham chú ý Võ Thần Thông cũng không phải bởi vì thực lực Võ Thần Thông cường đại, mà muốn tìm kiếm ra bóng dáng người sau lưng của hắn từ trong công pháp thần thông của hắn.

Nhưng làm hắn thất vọng là, hắn không toại nguyện, công pháp thần thông Võ Thần Thông chính là giám ngục, lấy khóa khảo chém giết làm chủ, bắt giết hung phạm, không có bóng dáng chút nào của người kia.

Trong lần Nhân Ma làm loạn này, phía sau có người trợ giúp, có thể điều động yêu ma quỷ quái Thiên Thị viên khu không người, quy mô như vậy, chỉ có một người mới có thể làm.

Tả Tùng Nham thấp giọng nói.

-Người này, đã từng lẻ loi một mình tiến về khu không người, trấn áp yêu ma quỷ quái nơi đó. Hắn có năng lực trấn áp bọn hắn, tự nhiên cũng có năng lực để bọn hắn làm việc.

Người lẻ loi một mình trấn áp khu không không người, chính là vị Thánh Nhân trong thành Sóc Phương kia!

Năm đó khu không người làm loạn nguy hại đến bách tính Sóc Phương, vị Thánh Nhân kia vừa mới bị giáng chức quan, trở lại Sóc Phương tĩnh dưỡng, thấy bách tính gặp nguy, thế là độc thân giết vào khu không người, đánh nhau cùng các lộ yêu ma khu không người thậm chí có tồn tại đáng sợ hơn ra tay, chiến đấu năm ngày năm đêm, dốc hết sức trấn áp khu không người.

Danh tiếng Thánh Nhân cũng bởi vậy vang xa, trong thành Sóc Phương đã không có người nào dám xưng tên của hắn, chỉ xưng Thánh Nhân, thậm chí ngay cả đệ tử của hắn đều được xưng Thánh công tử.



Chỉ là, Tả Tùng Nham chờ tới bây giờ, vị Thánh Nhân này còn không lộ diện, còn chưa xuất thủ, tựa hồ hết thảy đều không liên quan đến mình để hắn có chút không chắc.

Kỳ thật, trong mắt người sáng suốt, hắn đã bại lộ chính mình là tiền bối quyên ra Thập Cẩm Tú Đồ kia.

Bởi vậy, thừa dịp tu vi hắn chưa khôi phục, tối nay diệt trừ hắn là lựa chọn tốt nhất!

Nhưng Tả Tùng Nham du đãng trong thành lâu như vậy cũng không thấy có người xuất thủ, để hắn sinh ra hoài nghi đối với suy đoán mình.

-Đế Sư Thủy Kính, ngươi sống lâu ở miếu đường, đã không biết cái gì mới là thế tục, cái gì mới là giang hồ.

Tả Tùng Nham đột nhiên cảm khái.

- Ngươi trở lại Sóc Phương cũng ở Thần Tiên cư, chưa có tới thế giới tầng dưới chót Sóc Phương. Đêm nay kiến thức, ngươi có cảm thụ gì?

Trong bóng tối phía sau hắn, Cầu Thủy Kính yên lặng đi ra, nhìn màn đêm Sóc Phương thành, sắc mặt bình tĩnh nói.

- Tô Vân chạy tới thế giới tầng dưới chót Sóc Phương, cảnh tượng thế giới tầng dưới chót hoàn toàn chính xác kinh động đến ta. Tại Đông Đô, không nhìn thấy cảnh tượng yêu nhân hỗn hợp, cũng không nhìn thấy người tầng dưới chót sinh hoạt khó khăn. Ta lần đầu nhìn thấy nhiều yêu ma trong hương dã như vậy, thậm chí còn có suy nghĩ hàng yêu trừ ma.

Hắn một mực đi theo Tả Tùng Nham cùng bọn người Tô Vân, hắn cũng đang chờ đợi vị Thánh Nhân kia xuất thủ.

Tả Tùng Nham cười lạnh nói.

- Không nhìn thấy ở Đông Đô bởi vì ngươi đứng quá cao, trên miếu đường quan lại quyền quý cùng hoàng đế, nào có thể nhìn thấy tầng dưới chót?

Cầu Thủy Kính khẽ nhíu mày.

Tả Tùng Nham xoay người lại, nhìn thẳng vào vị bạn học của mình, trong lời nói không thiếu thuật công tâm, hùng hổ dọa người.

-Đến Sóc Phương ngươi liền thấy? Thế nhưng ngươi đến Sóc Phương liền ở trong Thần Tiên cư, không xuống tầng dưới chót, căn bản không biết rõ tầng dưới chót khó khăn. Tối nay thấy, phải chăng để cho ngươi mở mang tầm mắt?

Cầu Thủy Kính thở dài.

- Tả Tùng Nham, đây chính là lý do ngươi tạo phản?

Tả Tùng Nham trầm mặc.

Cầu Thủy Kính tiếp tục nói.

- Ngươi là chủ nhân Thập Cẩm Tú Đồ, vô luận ai khống chế Thập Cẩm Tú Đồ, ngươi cũng là chủ nhân mười bức đồ này. Chuyện phát sinh trong Đồ, ngươi cũng nhất thanh nhị sở. Một khắc Nhân Ma đi vào, ngươi đã biết ai là Nhân Ma. Nhưng ngươi chậm chạp không động thủ tru sát Nhân Ma, mà cứu nàng từ dưới kiếm Tô Vân. Bạn học cũ, mục đích ngươi thả nàng, không phải để thiên hạ đại loạn sao? Ngươi có gì khác biệt với người phóng thích Nhân Ma bốc lên náo động kia?

-Ha ha. . .

Mặt mũi già nua của Tả Tùng Nham run run một chút, đột nhiên cười lên ha hả.

- Thủy Kính, ngươi đến Sóc Phương, là đến tra ta sao?

Cầu Thủy Kính thản nhiên nói.

-Người kia thả ra Nhân Ma là vì tăng lên uy vọng chính mình, thay Đông Đô Đại Đế. Mà ngươi thả Nhân Ma, là vì tạo phản Đông Đô Đại Đế.

-Thế đạo này, không nên phản sao?

Tóc trắng trên đầu Tả Tùng Nham tung bay, nhanh chân đi đến trước mặt Cầu Thủy Kính, hắn thấp, Cầu Thủy Kính cao, hắn cần ngưỡng mộ nhìn Cầu Thủy Kính, nhưng khí thế lại giống như cự nhân đỉnh thiên lập địa.

-Thủy Kính, ngươi cũng thấy tầng dưới chót Sóc Phương! Không tuyệt vọng sao? Thế giới này, ngươi không muốn đập nát sao?

-Sau đó thì sao?

Cầu Thủy Kính hỏi ngược lại.

- Ngươi đập nát rồi, tái tạo một thế giới mới, còn không phải sẽ giống thế giới này sao, bị thế gia đại phiệt cầm giữ, không có nửa điểm cải biến? Muốn tạo phản? Đầu tiên ngươi phải diệt trừ u ác tính thế giới hiện tại, có biện pháp xây một thế giới tốt hơn, mà không phải đập nát đơn thuần! Nếu không, ngươi nên trung thực một chút cho ta!

Tả Tùng Nham hung tợn nhìn hắn, Cầu Thủy Kính không nhường chút nào.

Đột nhiên, Tả Tùng Nham lui lại một bước, cười ha ha nói.

-Thủy Kính, ngươi sẽ không thật cho rằng ta muốn tạo phản đó chứ? Ta là phó viện trưởng Văn Xương học cung, làm sao có thể tạo phản?

Cầu Thủy Kính nhìn hắn, sau một lúc lâu cũng lộ ra dáng tươi cười:

-Tùng Nham, ngươi sẽ không thật cho rằng ta được Đại Đế khâm sai phái tới điều tra ngươi chứ? Ta chỉ là sơn dã tán nhân bị cách chức mà thôi.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

-Người kia là lão gian, cự hoạt, đại khái sẽ không xuất hiện.

-Đại khái như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Uyên Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook