Chương 155: Một Thành Phần Thắng
Trạch Trư
08/05/2021
Tô Vân hơi lúng túng một chút, Thư Quái Oánh Oánh lúc trước một mực sống ở trong Thiên Đạo viện, Thiên Đạo viện bản thân là một chỗ Linh giới, mà bây giờ Oánh Oánh thì tại trong Linh giới của hắn, cũng không có tiến vào thế giới chân thật. Muốn nhìn quyển cổ tịch kia, hoặc là Oánh Oánh rời khỏi Linh giới, hoặc là Tô Vân đem quyển sách kia cầm tới trong Linh giới. Chỉ là, Oánh Oánh rời khỏi Linh giới, sẽ có hung hiểm hay không?
Nếu như có hung hiểm mà nói, như vậy như thế nào mới có thể đem vật liệu thế giới hiện thực cầm tới trong Linh giới?
- Oánh Oánh, ngươi có thể rời khỏi Linh giới không?
Tô Vân hỏi.
- Ta là quái, có được thân thể, đương nhiên có thể ra ngoài.
Oánh Oánh ngồi trên vai của hắn, sắc mặt cổ quái nhìn xem hắn:
- Ngươi bắt cóc ta, không phải muốn kim ốc tàng kiều, đem ta cất giấu sao? Ngươi bỏ được thả ta ra ngoài?
Sắc mặt Tô Vân nghiêm nghị nói:
- Ngươi hiểu lầm. Ta cũng không phải bắt cóc ngươi, mà là giải cứu ngươi ra từ trong áp bách của Thiên Đạo viện. Mà ta còn muốn giúp ngươi giải trừ phong ấn, ta sẽ không hạn chế tự do của ngươi.
Oánh Oánh nghĩ nghĩ, nói:
- Một chuyện đồng dạng, bị ngươi đổi một loại thuyết pháp, giống như biến thành chuyện tốt...
Tô Vân nghiêm mặt nói:
- Ta thuở nhỏ đi theo Dã Hồ tiên sinh cầu học, học được một bụng học vấn, tự nhiên không có khả năng còn có ý đồ xấu trong lòng.
- Hồ ly dạy dỗ tiểu tử chính trực? Làm sao nói cũng có chút là lạ?
Oánh Oánh ngẩng đầu nhìn lên, cười nói:
- Ta đứng ở trên chuông của ngươi, chờ ngươi lấy khí huyết thôi động chiếc chuông lớn kia, để chuông lớn đi ra từ trong Linh giới, ta đi ra được rồi.
Tô Vân giật mình, hắn chưa bao giờ nghĩ tới tính linh thần thông có thể mang theo những vật khác ra vào Linh giới. Hoàng chung là tính linh thần thông của hắn, có thể theo tâm ý hắn xuất nhập Linh giới, tính linh thần thông cũng tương đương với thông đạo ra vào Linh giới!
Đột nhiên, hắn tỉnh ngộ lại, hỏi:
- Như vậy có thể đem vật phẩm chân thật trong thế giới thông qua tính linh thần thông đưa đến trong Linh giới không?
Oánh Oánh cười nói:
- Đương nhiên có thể.
Thần sắc của Tô Vân ngốc trệ, đột nhiên nhớ tới những Linh khí bị hắn vứt bỏ kia, cảm giác có một loại đau lòng không hiểu:
- Những hỏa luân treo ở trên cổ Tiết Thánh Nhân kia, xem xét liền rất quý giá, nếu như cầm tới trong thành đổi tiền...
Hoàng chung xoay tròn, nổi lên từ trong Linh giới, Oánh Oánh đi theo đại hoàng chung cùng một chỗ từ trong Linh giới bay ra. Nữ hài này ở trong Linh giới có thể tùy ý phi hành, nhưng đi vào thế giới chân thật thì không cách nào tùy ý bay loạn, cẩn thận từng li từng tí từ trên chuông lớn trượt xuống, một bên dò xét bốn phía, một bên gấp giấy.
Sau một lúc lâu, Tô Vân kinh ngạc thấy được phía sau nàng mọc ra cánh do hai tờ giấy, chớp chớp bay lên, hẳn là dùng ‘Thân thể’ chính nàng, trang giấy sách vở làm ra cánh. Nơi này là Sơn Thủy cư Văn Xương học cung, nữ hài quay xung quanh Sơn Thủy cư bay một vòng, quen thuộc hoàn cảnh, chỉ nghe từng tiếng kêu sợ hãi truyền đến, sau một lúc lâu liền gặp Oánh Oánh bay tới, đi theo phía sau bọn người Thanh Khâu Nguyệt, Hồ Bất Bình cùng Ly Tiểu Phàm.
Tô Vân mang tới cổ tịch Hoa Hồ tìm được tại Táng Long lăng, nói:
- Oánh Oánh, chính là quyển sách này. Bất Bình, Tiểu Phàm, Khâu Nguyệt, gọi Oánh Oánh lão sư.
Ba con tiểu yêu hồ vội vàng đứng chỉnh tề, trăm miệng một lời:
- Oánh Oánh lão sư.
Thư Quái Oánh Oánh rơi vào trong sách vở, từng câu từng chữ đọc đi, Tô Vân vội vàng che khuất chữ ‘Chân Long Thập Lục Thiên’, miễn cho nàng nhìn thấy một chuỗi chữ này lại xúc động phong ấn.
Oánh Oánh đọc xong một quyển này, suy nghĩ xuất thần, đột nhiên nói:
- Chuyện trong sách, thật sự kinh động tâm phách, bất quá ta thế nào cảm giác có chút quen thuộc, giống như trải qua một ít chuyện trong đó. Chỉ là thời điểm mỗi lần muốn nhớ tới, trong đầu đột nhiên trống rỗng...
Hồ Bất Bình kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên giống như như thấy quỷ, chỉ về phía nàng kêu lên:
- Ngươi là Huỳnh! Ngươi là sĩ tử Huỳnh trong sách nói kia!
Thanh Khâu Nguyệt cùng Ly Tiểu Phàm cũng ngây dại, vội vàng tiến lên lật sách, Ly Tiểu Phàm nhanh chóng nói:
- Trong sách có một đoạn nói là, có một sĩ tử gọi Huỳnh có cảm giác lực vượt mức bình thường đối với tính linh loại hình vật liệu, nàng phát giác được Nhân Ma tính linh cùng Long Linh cùng một chỗ bị bọn hắn triệu hoán đi ra!
Hai người nhanh chóng tìm tới một đoạn văn kia trong sách, chỉ cho Thư Quái Oánh Oánh nhìn. Oánh Oánh đọc lại đoạn cố sự kia, chỉ cảm thấy có chút hoang đường. Thanh Khâu Nguyệt rất nghiêm túc nói:
- Oánh Oánh tỷ, ngươi nói câu nói này vào lúc ban đêm liền chết! Bị Nhân Ma xử lý! Ngươi là một trong những sĩ tử Thiên Đạo viện nghiên cứu rồng, người thứ nhất chết mất!
Oánh Oánh ngẩng đầu, phốc phốc cười nói:
- Làm sao có thể? Nàng gọi Huỳnh, ta gọi Oánh Oánh, không giống nhau...
Sắc mặt Ly Tiểu Phàm nghiêm túc nói:
- Ta đã biết! Nàng là tam Oánh, ngươi là nhị Oánh, nói rõ ngươi ném đi một mạng! Người lấy cái tên này cho ngươi nhất định biết ngươi chết qua một lần!
Thư Quái Oánh Oánh dở khóc dở cười, Thanh Khâu Nguyệt đi tới đi lui, đột nhiên thâm ý sâu sắc nói:
- Mà người này, nhất định chính là lĩnh đội học ca! Chỉ có hắn còn sống đi ra từ Táng Long lăng, hắn nhất định là có một lần về tới Thiên Đạo viện! Thậm chí nói không chừng hắn thay hình đổi dạng, lâu dài ẩn núp ở trong Thiên Đạo viện!
Ly Tiểu Phàm cũng vây quanh nàng đi lại, phỏng đoán nói:
- Thời điểm đó hắn còn không có xấu như vậy, không có vặn vẹo như vậy, hắn nhớ tới tình đồng môn, đem ngươi đưa đến trong sách, để cho ngươi trở thành Thư Quái.
Hồ Bất Bình cũng đi tới đi lui vòng quanh Oánh Oánh, tiếp lời nói:
- Nhưng hắn cũng không muốn ngươi bại lộ thân phận của hắn, cho nên hắn phong ấn đoạn ký ức này của ngươi! Từ đó, ngươi liền không phải Huỳnh sĩ tử Thiên Đạo viện, ngươi chỉ là một Thư Quái trong Thiên Đạo viện!
Oánh Oánh tranh luận nói:
- Đây chỉ là các ngươi mong muốn đơn phương suy đoán!
- Như vậy Oánh Oánh, ngươi biết ai cho ngươi lấy cái tên này Oánh Oánh sao?
Hồ Bất Bình hỏi.
Oánh Oánh ngây dại, nàng không biết ai cho mình tên ấy, chỉ biết mình gọi Oánh Oánh, người khác cũng lấy Thư Quái Oánh Oánh đến gọi nàng.
- Có lẽ, lĩnh đội học ca phong ấn ký ức Oánh Oánh, còn có một nguyên nhân quan trọng khác.
Tô Vân đột nhiên nói:
- Tiểu Phàm, các ngươi biết là cái gì không?
Thanh Khâu Nguyệt, Ly Tiểu Phàm cùng Hồ Bất Bình trăm miệng một lời:
- Chân Long Thập Lục Thiên!
Oánh Oánh nghe được cái từ này không khỏi đau đầu muốn nứt, lung la lung lay, suýt nữa hôn mê. Tô Vân vội vàng bảo mấy tiểu hồ ly ngừng, đem nguyên ủy chuyện nói một phen.
Oánh Oánh nghỉ ngơi một lát, rốt cục tỉnh táo lại, lẩm bẩm nói:
- Thập Lục Thiên gì kia, thật sự có trọng yếu như vậy?
- Trên đời này chỉ có ba người có được Thập Lục Thiên, lĩnh đội học ca là thứ nhất, một khác chính là Nhân Ma Ngô Đồng, còn có một, chính là Oánh Oánh.
Tô Vân suy tư nói:
- Thập Lục Thiên có thể là tuyệt học cấp cao nhất, thậm chí có thể là nguyên nhân lĩnh đội học ca sống hơn một trăm bảy mươi tuổi. Oánh, muốn biết ngươi có phải Huỳnh sĩ tử Thiên Đạo viện hay không, biện pháp đơn giản nhất chính là phá vỡ phong ấn trong trí nhớ ngươi!
Nếu như có hung hiểm mà nói, như vậy như thế nào mới có thể đem vật liệu thế giới hiện thực cầm tới trong Linh giới?
- Oánh Oánh, ngươi có thể rời khỏi Linh giới không?
Tô Vân hỏi.
- Ta là quái, có được thân thể, đương nhiên có thể ra ngoài.
Oánh Oánh ngồi trên vai của hắn, sắc mặt cổ quái nhìn xem hắn:
- Ngươi bắt cóc ta, không phải muốn kim ốc tàng kiều, đem ta cất giấu sao? Ngươi bỏ được thả ta ra ngoài?
Sắc mặt Tô Vân nghiêm nghị nói:
- Ngươi hiểu lầm. Ta cũng không phải bắt cóc ngươi, mà là giải cứu ngươi ra từ trong áp bách của Thiên Đạo viện. Mà ta còn muốn giúp ngươi giải trừ phong ấn, ta sẽ không hạn chế tự do của ngươi.
Oánh Oánh nghĩ nghĩ, nói:
- Một chuyện đồng dạng, bị ngươi đổi một loại thuyết pháp, giống như biến thành chuyện tốt...
Tô Vân nghiêm mặt nói:
- Ta thuở nhỏ đi theo Dã Hồ tiên sinh cầu học, học được một bụng học vấn, tự nhiên không có khả năng còn có ý đồ xấu trong lòng.
- Hồ ly dạy dỗ tiểu tử chính trực? Làm sao nói cũng có chút là lạ?
Oánh Oánh ngẩng đầu nhìn lên, cười nói:
- Ta đứng ở trên chuông của ngươi, chờ ngươi lấy khí huyết thôi động chiếc chuông lớn kia, để chuông lớn đi ra từ trong Linh giới, ta đi ra được rồi.
Tô Vân giật mình, hắn chưa bao giờ nghĩ tới tính linh thần thông có thể mang theo những vật khác ra vào Linh giới. Hoàng chung là tính linh thần thông của hắn, có thể theo tâm ý hắn xuất nhập Linh giới, tính linh thần thông cũng tương đương với thông đạo ra vào Linh giới!
Đột nhiên, hắn tỉnh ngộ lại, hỏi:
- Như vậy có thể đem vật phẩm chân thật trong thế giới thông qua tính linh thần thông đưa đến trong Linh giới không?
Oánh Oánh cười nói:
- Đương nhiên có thể.
Thần sắc của Tô Vân ngốc trệ, đột nhiên nhớ tới những Linh khí bị hắn vứt bỏ kia, cảm giác có một loại đau lòng không hiểu:
- Những hỏa luân treo ở trên cổ Tiết Thánh Nhân kia, xem xét liền rất quý giá, nếu như cầm tới trong thành đổi tiền...
Hoàng chung xoay tròn, nổi lên từ trong Linh giới, Oánh Oánh đi theo đại hoàng chung cùng một chỗ từ trong Linh giới bay ra. Nữ hài này ở trong Linh giới có thể tùy ý phi hành, nhưng đi vào thế giới chân thật thì không cách nào tùy ý bay loạn, cẩn thận từng li từng tí từ trên chuông lớn trượt xuống, một bên dò xét bốn phía, một bên gấp giấy.
Sau một lúc lâu, Tô Vân kinh ngạc thấy được phía sau nàng mọc ra cánh do hai tờ giấy, chớp chớp bay lên, hẳn là dùng ‘Thân thể’ chính nàng, trang giấy sách vở làm ra cánh. Nơi này là Sơn Thủy cư Văn Xương học cung, nữ hài quay xung quanh Sơn Thủy cư bay một vòng, quen thuộc hoàn cảnh, chỉ nghe từng tiếng kêu sợ hãi truyền đến, sau một lúc lâu liền gặp Oánh Oánh bay tới, đi theo phía sau bọn người Thanh Khâu Nguyệt, Hồ Bất Bình cùng Ly Tiểu Phàm.
Tô Vân mang tới cổ tịch Hoa Hồ tìm được tại Táng Long lăng, nói:
- Oánh Oánh, chính là quyển sách này. Bất Bình, Tiểu Phàm, Khâu Nguyệt, gọi Oánh Oánh lão sư.
Ba con tiểu yêu hồ vội vàng đứng chỉnh tề, trăm miệng một lời:
- Oánh Oánh lão sư.
Thư Quái Oánh Oánh rơi vào trong sách vở, từng câu từng chữ đọc đi, Tô Vân vội vàng che khuất chữ ‘Chân Long Thập Lục Thiên’, miễn cho nàng nhìn thấy một chuỗi chữ này lại xúc động phong ấn.
Oánh Oánh đọc xong một quyển này, suy nghĩ xuất thần, đột nhiên nói:
- Chuyện trong sách, thật sự kinh động tâm phách, bất quá ta thế nào cảm giác có chút quen thuộc, giống như trải qua một ít chuyện trong đó. Chỉ là thời điểm mỗi lần muốn nhớ tới, trong đầu đột nhiên trống rỗng...
Hồ Bất Bình kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên giống như như thấy quỷ, chỉ về phía nàng kêu lên:
- Ngươi là Huỳnh! Ngươi là sĩ tử Huỳnh trong sách nói kia!
Thanh Khâu Nguyệt cùng Ly Tiểu Phàm cũng ngây dại, vội vàng tiến lên lật sách, Ly Tiểu Phàm nhanh chóng nói:
- Trong sách có một đoạn nói là, có một sĩ tử gọi Huỳnh có cảm giác lực vượt mức bình thường đối với tính linh loại hình vật liệu, nàng phát giác được Nhân Ma tính linh cùng Long Linh cùng một chỗ bị bọn hắn triệu hoán đi ra!
Hai người nhanh chóng tìm tới một đoạn văn kia trong sách, chỉ cho Thư Quái Oánh Oánh nhìn. Oánh Oánh đọc lại đoạn cố sự kia, chỉ cảm thấy có chút hoang đường. Thanh Khâu Nguyệt rất nghiêm túc nói:
- Oánh Oánh tỷ, ngươi nói câu nói này vào lúc ban đêm liền chết! Bị Nhân Ma xử lý! Ngươi là một trong những sĩ tử Thiên Đạo viện nghiên cứu rồng, người thứ nhất chết mất!
Oánh Oánh ngẩng đầu, phốc phốc cười nói:
- Làm sao có thể? Nàng gọi Huỳnh, ta gọi Oánh Oánh, không giống nhau...
Sắc mặt Ly Tiểu Phàm nghiêm túc nói:
- Ta đã biết! Nàng là tam Oánh, ngươi là nhị Oánh, nói rõ ngươi ném đi một mạng! Người lấy cái tên này cho ngươi nhất định biết ngươi chết qua một lần!
Thư Quái Oánh Oánh dở khóc dở cười, Thanh Khâu Nguyệt đi tới đi lui, đột nhiên thâm ý sâu sắc nói:
- Mà người này, nhất định chính là lĩnh đội học ca! Chỉ có hắn còn sống đi ra từ Táng Long lăng, hắn nhất định là có một lần về tới Thiên Đạo viện! Thậm chí nói không chừng hắn thay hình đổi dạng, lâu dài ẩn núp ở trong Thiên Đạo viện!
Ly Tiểu Phàm cũng vây quanh nàng đi lại, phỏng đoán nói:
- Thời điểm đó hắn còn không có xấu như vậy, không có vặn vẹo như vậy, hắn nhớ tới tình đồng môn, đem ngươi đưa đến trong sách, để cho ngươi trở thành Thư Quái.
Hồ Bất Bình cũng đi tới đi lui vòng quanh Oánh Oánh, tiếp lời nói:
- Nhưng hắn cũng không muốn ngươi bại lộ thân phận của hắn, cho nên hắn phong ấn đoạn ký ức này của ngươi! Từ đó, ngươi liền không phải Huỳnh sĩ tử Thiên Đạo viện, ngươi chỉ là một Thư Quái trong Thiên Đạo viện!
Oánh Oánh tranh luận nói:
- Đây chỉ là các ngươi mong muốn đơn phương suy đoán!
- Như vậy Oánh Oánh, ngươi biết ai cho ngươi lấy cái tên này Oánh Oánh sao?
Hồ Bất Bình hỏi.
Oánh Oánh ngây dại, nàng không biết ai cho mình tên ấy, chỉ biết mình gọi Oánh Oánh, người khác cũng lấy Thư Quái Oánh Oánh đến gọi nàng.
- Có lẽ, lĩnh đội học ca phong ấn ký ức Oánh Oánh, còn có một nguyên nhân quan trọng khác.
Tô Vân đột nhiên nói:
- Tiểu Phàm, các ngươi biết là cái gì không?
Thanh Khâu Nguyệt, Ly Tiểu Phàm cùng Hồ Bất Bình trăm miệng một lời:
- Chân Long Thập Lục Thiên!
Oánh Oánh nghe được cái từ này không khỏi đau đầu muốn nứt, lung la lung lay, suýt nữa hôn mê. Tô Vân vội vàng bảo mấy tiểu hồ ly ngừng, đem nguyên ủy chuyện nói một phen.
Oánh Oánh nghỉ ngơi một lát, rốt cục tỉnh táo lại, lẩm bẩm nói:
- Thập Lục Thiên gì kia, thật sự có trọng yếu như vậy?
- Trên đời này chỉ có ba người có được Thập Lục Thiên, lĩnh đội học ca là thứ nhất, một khác chính là Nhân Ma Ngô Đồng, còn có một, chính là Oánh Oánh.
Tô Vân suy tư nói:
- Thập Lục Thiên có thể là tuyệt học cấp cao nhất, thậm chí có thể là nguyên nhân lĩnh đội học ca sống hơn một trăm bảy mươi tuổi. Oánh, muốn biết ngươi có phải Huỳnh sĩ tử Thiên Đạo viện hay không, biện pháp đơn giản nhất chính là phá vỡ phong ấn trong trí nhớ ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.