Chương 76: Ta Có Một Tòa Thiên Đạo viện
Trạch Trư
06/08/2020
Hoa Hồ tò mò đối với Thiên Đạo lệnh, nói:
- Vừa rồi tiên sinh nói thứ này là Linh khí, Tiểu Vân, Linh khí khác Linh binh nhau ở chỗ nào?
Tô Vân thử nghiệm khống chế khí huyết của mình, cẩn thận từng li từng tí chảy vào Thiên Đạo lệnh, nói:
- Ta cũng không biết. Bất quá ta đoán, Linh binh hẳn do hình thái thần thông luyện chế thành, như vậy Linh khí hẳn không căn cứ hình thái thần thông luyện chế, mà là bảo vật tác dụng đặc thù.
Hoa Hồ cẩn thận suy nghĩ, đích thật là đạo lý này.
Nếu như Tô Vân muốn luyện chế một Linh binh thuộc về mình, như vậy hắn cần y theo đại hoàng chung luyện chế, Linh binh hắn phức tạp không gì sánh được!
Mà trong sinh hoạt hàng ngày, một số thời khắc cũng không cần vũ khí phức tạp như Linh binh, lúc này cần đủ loại Linh khí công năng cổ quái kỳ lạ.
Khí huyết Tô Vân dần dần xâm nhập Thiên Đạo lệnh, lấy khí huyết tẩm bổ tấm lệnh bài ngọc này.
Chủ nhân Thiên Đạo lệnh đã chết 150 năm, khối lệnh bài này sớm đã không lạc ấn, biến thành vật vô chủ, Cầu Thủy Kính chữa trị nó, nhưng cũng không lạc ấn khí huyết của mình.
Tô Vân nếm thử lạc ấn khí huyết, phát hiện có thể lạc ấn khí huyết của mình.
Ngay lúc hắn thôi động khí huyết, dự định kiểm tra Thiên Đạo lệnh, đột nhiên tầm mắt của hắn không tự chủ được nhìn đến tính linh đang trong tầm mắt!
Tô Vân kinh ngạc không gì sánh được, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy đại hoàng chung tính linh thần thông của mình đã phiêu phù trên đỉnh đầu mình, ở trước mặt mình, Thiên Đạo lệnh biến lớn trăm ngàn lần, hóa thành một cánh cửa cỡ hai, ba người, nổi bồng bềnh giữa không trung!
Thiên Đạo lệnh sao lại hóa thành loại hình thái này? Chẳng lẽ nói Thiên Đạo lệnh thật ra là cánh cửa?
Tô Vân chuyển bước, tới tới lui lui dò xét, cánh cửa Thiên Đạo lệnh hình thành gần như giống Thiên Đạo lệnh, đây là một tòa cánh cửa trắng tinh không tì vết, trên đầu cửa viết ba chữ Thiên Đạo viện, khung cửa bốn phía lạc ấn hoa văn vân lôi.
Tô Vân chuyển tới mặt sau cánh cửa, quả nhiên thấy đồ án một quyển thư tịch được triển khai một nửa.
-Thiên Đạo lệnh chỉ là cánh cửa sao?
Hắn không khỏi có chút thất vọng, dùng sức đẩy, phiến đại môn bằng ngọc kia tách hướng hai bên, dưới chân Tô Vân đột nhiên xuất hiện thềm đá bằng ngọc, hướng về nơi xa.
Một gốc cây trống rỗng xuất hiện, tiếp theo xuất hiện cây xanh thành hàng, cỏ xanh thành ấm, xuất hiện hai bên thềm đá, một mảnh thiên địa mỹ lệ cứ như vậy xuất hiện trước mặt của hắn!
Tô Vân không khỏi kinh ngạc, lui lại một bước, thăm dò nhìn quanh, bên ngoài vẫn như cũ là Linh giới của mình, cũng không có con đường này, cũng không có mảnh thiên địa kỳ dị này.
Đây là. . . Một mảnh Linh giới trong cánh cửa!
Thân thể hắn rút về, hành tẩu trong mảnh Linh giới này, đã thấy từng mảnh học cung hiện ra, rất nhiều sĩ tử, lão sư không biết từ nơi nào xuất hiện, hành tẩu trong mảnh học cung kỳ huyễn này.
Tô Vân kinh ngạc đi lên trước, có hai người từ bên cạnh hắn đi qua, tiếng nghị luận truyền vào trong tai của hắn.
- Hàn Yên tiên sinh, ta cảm thấy Đại Thiên Tinh Nguyên Động Công cũng không hoàn mỹ, còn có thể sửa lại, nên từ Tính Linh Nguyên Động bắt đầu, có thể vận hành càng nhanh đan nguyên. . .
Tô Vân quay đầu, đã thấy hai tính linh kia dần dần xa dần, thảo luận rất nhiệt liệt.
Ta một lần nữa tính toán tân học Hồn Thiên Luận, tìm ra mấy chỗ sai lầm, trải qua sửa đổi Hồn Thiên Luận có thể dùng để xác định vị trí quần tinh của Thiên Thị viên, tra được khởi nguyên Thiên Thị viên. Lại có mấy người từ bên cạnh hắn đi qua, vừa đi bên cạnh vừa đàm luận.
Thần sắc Tô Vân kinh ngạc, sĩ tử trên đường nói hắn nghe không hiểu, hắn nhìn về phía bãi cỏ, nơi đó có mấy vị sĩ tử đang đọ công pháp thần thông, uy lực thần thông để ánh mắt hắn đăm đăm.
- Nơi này là địa phương nào. . . Thiên Đạo lệnh, Thiên Đạo lệnh. . . Nơi này không phải là. . . Không có khả năng!
Hắn một đường đi đến phía trước học cung, học cung cực kỳ khổng lồ, khí thế rộng rãi, hành tẩu ở chỗ này, có một loại cảm giác nghiêm túc trang nghiêm.
Thần thái sĩ tử nơi này vội vàng, các sự tình đều có, Tô Vân hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết chính mình ở nơi nào.
Hắn đi đến trước một pho tượng, ngửa đầu nhìn lại, không khỏi ngơ ngẩn, đó là pho tượng Cầu Thủy Kính, còn lớn hơn Cầu Thủy Kính chân nhân rất nhiều.
-Thủy Kính tiên sinh. . .
Lúc này, hắn lại thấy rất nhiều pho tượng, có nam có nữ, vừa già vừa trẻ, bị người thờ hai bên đại điện.
Tô Vân một đường nhìn lại, đột nhiên có người sau lưng nói:
-Ngươi mới tới?
Tô Vân quay đầu, chỉ gặp một thiếu niên 13~14 tuổi, mặt tròn chẳng biết lúc nào đi phía sau, thiếu niên kia thấp hơn hắn một nửa, mặc trên người y phục đỏ thẫm, khoan bào đại tụ, có thêu đồ án long văn, chỉ có sắc mặt bệnh tật, không khỏe mạnh.
Tô Vân gật đầu, nói:
- Ngày đầu ta tới. Ngươi thế nào biết?
-Không phải mới nhập học, ai sẽ nhìn những pho tượng ở chỗ này này?
Bệnh thiếu niên kia hiếu kỳ nói:
- Ai khảo hạch ngươi?
Tô Vân có chút chột dạ, nói:
-Thủy Kính tiên sinh.
-Thủy Kính tiên sinh? Nguyên lai là Cầu Thủy Kính.
Bệnh thiếu niên thở dốc một hơi, nghi ngờ nói:
- Hắn dạy không tốt, không phải bị cách chức, về nhà sao? Làm sao còn có quyền lợi tuyển bạt sĩ tử. . . Ngươi không biết những pho tượng này là ai?
Tô Vân trong lòng càng run, lắc đầu nói:
- Ta lần đầu đến, chưa quen cuộc sống nơi đây. . .
Bệnh thiếu niên cười nói:
-Như vậy ngươi không biết ta là ai?
Tô Vân nháy mắt mấy cái, chỉnh lý quần áo khom người chào:
-Tại hạ Sóc Phương Tô Vân, xin hỏi các hạ là?
-Ta là Định Đào Đệ Bình. . .
Con ngươi bệnh thiếu niên đảo một vòng, hoàn lễ cười nói:
- Ngươi gọi ta Đệ Bình là được rồi.
-Đệ Bình? Còn có người họ Đệ?
Tô Vân kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều, khiêm tốn thỉnh giáo nói:
- Đệ Bình. . . Bình huynh đệ, xin hỏi những pho tượng này là ai?
- Bọn hắn là lịch đại Đế Sư Thiên Đạo viện.
Bệnh thiếu niên Đệ Bình chắp hai tay sau lưng, nói:
- Thiên Đạo viện lịch đại Đế Sư phụ trách giảng dạy sĩ tử Thiên Đạo viện, mỗi người đều có bản lĩnh cùng tri thức vô biên. Cầu Thủy Kính bởi vì đắc tội đương kim Đại Đế, Đại Đế nói hắn dạy kém, liền cách chức hắn, đuổi về nhà. lai lịch Ngươi có chút không chính tông, Cầu Thủy Kính không có chức quan. . .
Đột nhiên hắn kịch liệt ho khan, Tô Vân vội vàng giúp hắn vỗ lưng, bệnh thiếu niên Đệ Bình khoát tay nói.
-Không cần, đây là tính linh bệnh căn.
Bỗng nhiên, trong đại điện truyền đến tiếng đọc sách, Tô Vân nghe qua, nao nao.
-Thả phù thiên địa làm lô, tạo hóa làm công; âm dương làm than, vạn vật làm đồng. . .
Hắn hướng trong điện nhìn, lại là một vị tiên sinh đang giảng cho hai thiếu niên sĩ tử Hồng Lô Thiện Biến.
Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí Thiên, là Trúc Cơ công pháp Thiên Đạo viện, vị tiên sinh kia ở chỗ này dạy bảo sĩ tử tu luyện Trúc Cơ công pháp, như vậy nơi này là. . .
Tô Vân dò xét bốn phía, lộ ra vẻ không thể tin được, trong đầu một thanh âm nổ vang, quay cuồng:
- Thiên Đạo viện! Nơi này là Thiên Đạo viện! Giờ phút này ta ở trong Thiên Đạo viện!
-Hắn rốt cục xác định mình rốt cuộc ở nơi nào.
Hắn hiện tại, chính là trong Thiên Đạo viện!
Thiên Đạo viện quan học chí cao vô thượng, cũng không xây ở quốc đô nước Nguyên Sóc, cũng không xây trong bất kỳ chỗ nào trên thế giới hiện thực!
Nó không có thực thể, không có bất kỳ học cung học viện chân thực gì, bởi vì, nó là một Linh giới mở ra, xây dựng trong Linh giới này!
Vô luận sĩ tử Thiên Đạo viện ở chỗ nào, đều có thể thông qua Thiên Đạo lệnh tiến vào Thiên Đạo viện, giao lưu cùng sĩ tử khác!
-Tô Vân sĩ tử, ngươi còn đứng đó làm gì?
Bệnh thiếu niên Đệ Bình, nói.
-Ta hỏi ngươi sao không nói! Ngươi này, vô lễ thế.
Tô Vân lấy lại tinh thần, đè xuống chấn kinh, cười nói.
-Là ta không đúng, thất thần, Bình huynh đệ mới vừa nói cái gì?
Đệ Bình nghe được hắn gọi chính mình là Bình huynh đệ, không khỏi mặt mày hớn hở, rất vui vẻ:
-Ngươi đến từ Sóc Phương, Sóc Phương có địa phương gọi Thiên Thị viên ngươi biết không?
Tô Vân càng thêm chột dạ, nháy mắt mấy cái nói.
-Nghe qua nơi này.
tinh thần Đệ Bình tỉnh táo, nói:
- Thiên Thị viên có một nơi gọi khu không người, nơi đó rất thần bí.
Trong lòng Tô Vân càng bất định, cho ằng hắn nhìn ra lai lịch của mình, đang muốn chạy đi, Đệ Bình lại bắt tay hắn lại, thấp giọng nói.
- Khu không người có một nơi gọi Thiên Môn trấn, nơi đó đã từng phát sinh qua một trận biến cố. . .
Trong lòng Tô Vân thình thịch đập loạn, cho rằng hắn đoán được lai lịch của mình, vội vàng cảm ứng Thiên Đạo lệnh, thu hồi khí huyết trong Thiên Đạo lệnh!
Một sát na hắn thu hồi khí huyết, đột nhiên thân thể của hắn phi tốc lui về phía sau, tốc độ cực nhanh.
Hô ——
Trong tích tắc thân hình của hắn rời khỏi cánh cửa Thiên Đạo viện, xuất hiện trong Linh giới của mình, cánh cửa Thiên Đạo lệnh hình thành ầm ầm đóng lại!
Đệ Bình đưa tay bắt, lại bắt hụt, bật cười nói.
- Chạy nhanh như vậy làm gì? Tiểu tử này, nghe được ta nói lên Thiên Môn trấn liền chạy, khẳng định giấu chút bí mật. Hắn là Cầu Thủy Kính chiêu vào Thiên Đạo viện, Cầu Thủy Kính bị ta sung quân đến Sóc Phương, chắc chắn sẽ đi điều tra Thiên Thị viên, chẳng lẽ tiểu tử này có quan hệ cùng Thiên Thị viên? Thú vị, hắn thế mà không nhận ra trẫm. . .
Lúc này, một văn thần từ trong góc một đường đi chậm đến, khom người nói:
- Bệ hạ, thần có lời muốn giảng.
Đệ Bình nhíu mày, nói.
- Lục thái thường, đừng gọi ta bệ hạ! Cũng l bởi vì các ngươi gọi tới gọi đi bệ hạ bệ hạ, làm không người dám nói chuyện cùng ta! Trẫm muốn tìm bằng hữu có thể tri tâm cũng không tìm được!
Văn thần kia hiển nhiên sớm đã quen hắn oán trách, nói.
-Bệ hạ phải chăng còn nhớ kỹ kịch biến ở Thiên Môn trấn bảy năm trước?
Đệ Bình nhướng nhướng lông mi, trên mặt tròn nhỏ tràn đầy sát khí, nói:
- Tự nhiên nhớ kỹ. Vừa rồi ta cùng sĩ tử kia nói chuyện, bị hắn gọi lên đoạn chuyện xưa này, đang muốn cùng hắn đàm luận việc này. Trẫm nhớ kỹ, năm đó trẫm phái ngươi tiến đến chủ sự việc này, ngươi lại làm hỏng việc.
-Bệ hạ, sau trận kịch biến kia, thần suất lĩnh Nam Viện tiến đến điều tra, phát hiện bọn người Khúc thái thường đi vào Thiên Môn trấn đã tử vong, không biết tung tích nhục thân, chỉ còn lại có tính linh.
Văn thần Lục Thái Thường kia, trầm giọng nói.
- Thiên Môn trấn chỉ có một bộ nhục thân, là hài đồng, hẳn là ở thôn trang phụ cận bị liên lụy, không có khí tức. Thần sai người tạo mộ chôn quần áo và di vật, an táng Khúc thái thường chư vị, cũng tạo mộ phần cho đứa bé kia.
Đệ Bình đi ra học cung, như có điều suy nghĩ nói.
- Về sau ngươi báo cáo trẫm, nói đứa bé kia có chút cổ quái, những cường giả khác đều không còn nhục thân, duy chỉ hắn có nhục thân. Chỉ là khi đó trẫm lo lắng hạ lạc của Triều Thiên Khuyết, không có phản ứng việc này. Ngươi bây giờ nhắc lại chuyện này. . .
Lục thái thường nhắm mắt theo đuôi, nói:
-Khúc thái thường bọn hắn tạo tám bức Triều Thiên Khuyết, tám mặt Triều Thiên Khuyết này có thể đả thông Tiên giới, nguyên bản tám bức Triều Thiên Khuyết tại Thiên Môn trấn, nhưng sau kịch biến đã không cánh mà bay. Những năm này thần vẫn chưa quên việc này, còn đang điều tra tung tích của các mặt Triều Thiên Khuyết.
Đệ Bình dừng bước, khó hiểu nói:
- Lục thái thường, ngươi đến cùng muốn nói cái gì?
Lục thái thường dừng bước:
-Bệ hạ, thần không tìm được tám bức Triều Thiên Khuyết kia, nhưng vừa rồi, thần nhìn thấy hài đồng bị thần an táng kia.
Đệ Bình hơi rung, ánh mắt sắc bén quét tới, đột nhiên lại bắt đầu phát bệnh, thở từng ngụm từng ngụm, giống như không thể thở nổi.
Sau một lúc lâu, hắn mới khôi phục, thanh âm khàn khàn nói.
-Ngươi thấy được một người chết tại bảy năm trước? Hắn ở đâu?
-Chính là thiếu niên vừa rồi nói chuyện cùng bệ hạ!
Đệ Bình hít một hơi lãnh khí, đứng ở nơi đó thật lâu không nói gì.
Sóc Phương, vân kiều, xe phượng, lầu nhỏ lung la lung lay, đèn kiếp tro tản mát ra hào quang sáng tỏ, chiếu sáng gian phòng không lớn.
Tô Vân mở mắt, Thiên Đạo lệnh phiêu phù trên lòng bàn tay của mình đột nhiên rơi xuống.
Hoa Hồ vội vàng hỏi:
-Tiểu Vân, trong Thiên Đạo lệnh có cái gì?
Tô Vân lấy lại bình tĩnh, vừa rồi kinh lịch Thiên Đạo viện giống như mộng cảnh, để hắn cảm thấy có chút không chân thực, sau một lúc lâu, Tô Vân nói:
- Nhị ca, nếu như ta nói trong Thiên Đạo lệnh có một tòa Thiên Đạo viện, ngươi tin không?
Trong đầu Hoa Hồ ầm vang, kinh ngạc nói:
-Ngươi lặp lại lần nữa, trong Thiên Đạo lệnh có cái gì?
-Có một tòa Thiên Đạo viện!
- Vừa rồi tiên sinh nói thứ này là Linh khí, Tiểu Vân, Linh khí khác Linh binh nhau ở chỗ nào?
Tô Vân thử nghiệm khống chế khí huyết của mình, cẩn thận từng li từng tí chảy vào Thiên Đạo lệnh, nói:
- Ta cũng không biết. Bất quá ta đoán, Linh binh hẳn do hình thái thần thông luyện chế thành, như vậy Linh khí hẳn không căn cứ hình thái thần thông luyện chế, mà là bảo vật tác dụng đặc thù.
Hoa Hồ cẩn thận suy nghĩ, đích thật là đạo lý này.
Nếu như Tô Vân muốn luyện chế một Linh binh thuộc về mình, như vậy hắn cần y theo đại hoàng chung luyện chế, Linh binh hắn phức tạp không gì sánh được!
Mà trong sinh hoạt hàng ngày, một số thời khắc cũng không cần vũ khí phức tạp như Linh binh, lúc này cần đủ loại Linh khí công năng cổ quái kỳ lạ.
Khí huyết Tô Vân dần dần xâm nhập Thiên Đạo lệnh, lấy khí huyết tẩm bổ tấm lệnh bài ngọc này.
Chủ nhân Thiên Đạo lệnh đã chết 150 năm, khối lệnh bài này sớm đã không lạc ấn, biến thành vật vô chủ, Cầu Thủy Kính chữa trị nó, nhưng cũng không lạc ấn khí huyết của mình.
Tô Vân nếm thử lạc ấn khí huyết, phát hiện có thể lạc ấn khí huyết của mình.
Ngay lúc hắn thôi động khí huyết, dự định kiểm tra Thiên Đạo lệnh, đột nhiên tầm mắt của hắn không tự chủ được nhìn đến tính linh đang trong tầm mắt!
Tô Vân kinh ngạc không gì sánh được, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy đại hoàng chung tính linh thần thông của mình đã phiêu phù trên đỉnh đầu mình, ở trước mặt mình, Thiên Đạo lệnh biến lớn trăm ngàn lần, hóa thành một cánh cửa cỡ hai, ba người, nổi bồng bềnh giữa không trung!
Thiên Đạo lệnh sao lại hóa thành loại hình thái này? Chẳng lẽ nói Thiên Đạo lệnh thật ra là cánh cửa?
Tô Vân chuyển bước, tới tới lui lui dò xét, cánh cửa Thiên Đạo lệnh hình thành gần như giống Thiên Đạo lệnh, đây là một tòa cánh cửa trắng tinh không tì vết, trên đầu cửa viết ba chữ Thiên Đạo viện, khung cửa bốn phía lạc ấn hoa văn vân lôi.
Tô Vân chuyển tới mặt sau cánh cửa, quả nhiên thấy đồ án một quyển thư tịch được triển khai một nửa.
-Thiên Đạo lệnh chỉ là cánh cửa sao?
Hắn không khỏi có chút thất vọng, dùng sức đẩy, phiến đại môn bằng ngọc kia tách hướng hai bên, dưới chân Tô Vân đột nhiên xuất hiện thềm đá bằng ngọc, hướng về nơi xa.
Một gốc cây trống rỗng xuất hiện, tiếp theo xuất hiện cây xanh thành hàng, cỏ xanh thành ấm, xuất hiện hai bên thềm đá, một mảnh thiên địa mỹ lệ cứ như vậy xuất hiện trước mặt của hắn!
Tô Vân không khỏi kinh ngạc, lui lại một bước, thăm dò nhìn quanh, bên ngoài vẫn như cũ là Linh giới của mình, cũng không có con đường này, cũng không có mảnh thiên địa kỳ dị này.
Đây là. . . Một mảnh Linh giới trong cánh cửa!
Thân thể hắn rút về, hành tẩu trong mảnh Linh giới này, đã thấy từng mảnh học cung hiện ra, rất nhiều sĩ tử, lão sư không biết từ nơi nào xuất hiện, hành tẩu trong mảnh học cung kỳ huyễn này.
Tô Vân kinh ngạc đi lên trước, có hai người từ bên cạnh hắn đi qua, tiếng nghị luận truyền vào trong tai của hắn.
- Hàn Yên tiên sinh, ta cảm thấy Đại Thiên Tinh Nguyên Động Công cũng không hoàn mỹ, còn có thể sửa lại, nên từ Tính Linh Nguyên Động bắt đầu, có thể vận hành càng nhanh đan nguyên. . .
Tô Vân quay đầu, đã thấy hai tính linh kia dần dần xa dần, thảo luận rất nhiệt liệt.
Ta một lần nữa tính toán tân học Hồn Thiên Luận, tìm ra mấy chỗ sai lầm, trải qua sửa đổi Hồn Thiên Luận có thể dùng để xác định vị trí quần tinh của Thiên Thị viên, tra được khởi nguyên Thiên Thị viên. Lại có mấy người từ bên cạnh hắn đi qua, vừa đi bên cạnh vừa đàm luận.
Thần sắc Tô Vân kinh ngạc, sĩ tử trên đường nói hắn nghe không hiểu, hắn nhìn về phía bãi cỏ, nơi đó có mấy vị sĩ tử đang đọ công pháp thần thông, uy lực thần thông để ánh mắt hắn đăm đăm.
- Nơi này là địa phương nào. . . Thiên Đạo lệnh, Thiên Đạo lệnh. . . Nơi này không phải là. . . Không có khả năng!
Hắn một đường đi đến phía trước học cung, học cung cực kỳ khổng lồ, khí thế rộng rãi, hành tẩu ở chỗ này, có một loại cảm giác nghiêm túc trang nghiêm.
Thần thái sĩ tử nơi này vội vàng, các sự tình đều có, Tô Vân hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết chính mình ở nơi nào.
Hắn đi đến trước một pho tượng, ngửa đầu nhìn lại, không khỏi ngơ ngẩn, đó là pho tượng Cầu Thủy Kính, còn lớn hơn Cầu Thủy Kính chân nhân rất nhiều.
-Thủy Kính tiên sinh. . .
Lúc này, hắn lại thấy rất nhiều pho tượng, có nam có nữ, vừa già vừa trẻ, bị người thờ hai bên đại điện.
Tô Vân một đường nhìn lại, đột nhiên có người sau lưng nói:
-Ngươi mới tới?
Tô Vân quay đầu, chỉ gặp một thiếu niên 13~14 tuổi, mặt tròn chẳng biết lúc nào đi phía sau, thiếu niên kia thấp hơn hắn một nửa, mặc trên người y phục đỏ thẫm, khoan bào đại tụ, có thêu đồ án long văn, chỉ có sắc mặt bệnh tật, không khỏe mạnh.
Tô Vân gật đầu, nói:
- Ngày đầu ta tới. Ngươi thế nào biết?
-Không phải mới nhập học, ai sẽ nhìn những pho tượng ở chỗ này này?
Bệnh thiếu niên kia hiếu kỳ nói:
- Ai khảo hạch ngươi?
Tô Vân có chút chột dạ, nói:
-Thủy Kính tiên sinh.
-Thủy Kính tiên sinh? Nguyên lai là Cầu Thủy Kính.
Bệnh thiếu niên thở dốc một hơi, nghi ngờ nói:
- Hắn dạy không tốt, không phải bị cách chức, về nhà sao? Làm sao còn có quyền lợi tuyển bạt sĩ tử. . . Ngươi không biết những pho tượng này là ai?
Tô Vân trong lòng càng run, lắc đầu nói:
- Ta lần đầu đến, chưa quen cuộc sống nơi đây. . .
Bệnh thiếu niên cười nói:
-Như vậy ngươi không biết ta là ai?
Tô Vân nháy mắt mấy cái, chỉnh lý quần áo khom người chào:
-Tại hạ Sóc Phương Tô Vân, xin hỏi các hạ là?
-Ta là Định Đào Đệ Bình. . .
Con ngươi bệnh thiếu niên đảo một vòng, hoàn lễ cười nói:
- Ngươi gọi ta Đệ Bình là được rồi.
-Đệ Bình? Còn có người họ Đệ?
Tô Vân kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều, khiêm tốn thỉnh giáo nói:
- Đệ Bình. . . Bình huynh đệ, xin hỏi những pho tượng này là ai?
- Bọn hắn là lịch đại Đế Sư Thiên Đạo viện.
Bệnh thiếu niên Đệ Bình chắp hai tay sau lưng, nói:
- Thiên Đạo viện lịch đại Đế Sư phụ trách giảng dạy sĩ tử Thiên Đạo viện, mỗi người đều có bản lĩnh cùng tri thức vô biên. Cầu Thủy Kính bởi vì đắc tội đương kim Đại Đế, Đại Đế nói hắn dạy kém, liền cách chức hắn, đuổi về nhà. lai lịch Ngươi có chút không chính tông, Cầu Thủy Kính không có chức quan. . .
Đột nhiên hắn kịch liệt ho khan, Tô Vân vội vàng giúp hắn vỗ lưng, bệnh thiếu niên Đệ Bình khoát tay nói.
-Không cần, đây là tính linh bệnh căn.
Bỗng nhiên, trong đại điện truyền đến tiếng đọc sách, Tô Vân nghe qua, nao nao.
-Thả phù thiên địa làm lô, tạo hóa làm công; âm dương làm than, vạn vật làm đồng. . .
Hắn hướng trong điện nhìn, lại là một vị tiên sinh đang giảng cho hai thiếu niên sĩ tử Hồng Lô Thiện Biến.
Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí Thiên, là Trúc Cơ công pháp Thiên Đạo viện, vị tiên sinh kia ở chỗ này dạy bảo sĩ tử tu luyện Trúc Cơ công pháp, như vậy nơi này là. . .
Tô Vân dò xét bốn phía, lộ ra vẻ không thể tin được, trong đầu một thanh âm nổ vang, quay cuồng:
- Thiên Đạo viện! Nơi này là Thiên Đạo viện! Giờ phút này ta ở trong Thiên Đạo viện!
-Hắn rốt cục xác định mình rốt cuộc ở nơi nào.
Hắn hiện tại, chính là trong Thiên Đạo viện!
Thiên Đạo viện quan học chí cao vô thượng, cũng không xây ở quốc đô nước Nguyên Sóc, cũng không xây trong bất kỳ chỗ nào trên thế giới hiện thực!
Nó không có thực thể, không có bất kỳ học cung học viện chân thực gì, bởi vì, nó là một Linh giới mở ra, xây dựng trong Linh giới này!
Vô luận sĩ tử Thiên Đạo viện ở chỗ nào, đều có thể thông qua Thiên Đạo lệnh tiến vào Thiên Đạo viện, giao lưu cùng sĩ tử khác!
-Tô Vân sĩ tử, ngươi còn đứng đó làm gì?
Bệnh thiếu niên Đệ Bình, nói.
-Ta hỏi ngươi sao không nói! Ngươi này, vô lễ thế.
Tô Vân lấy lại tinh thần, đè xuống chấn kinh, cười nói.
-Là ta không đúng, thất thần, Bình huynh đệ mới vừa nói cái gì?
Đệ Bình nghe được hắn gọi chính mình là Bình huynh đệ, không khỏi mặt mày hớn hở, rất vui vẻ:
-Ngươi đến từ Sóc Phương, Sóc Phương có địa phương gọi Thiên Thị viên ngươi biết không?
Tô Vân càng thêm chột dạ, nháy mắt mấy cái nói.
-Nghe qua nơi này.
tinh thần Đệ Bình tỉnh táo, nói:
- Thiên Thị viên có một nơi gọi khu không người, nơi đó rất thần bí.
Trong lòng Tô Vân càng bất định, cho ằng hắn nhìn ra lai lịch của mình, đang muốn chạy đi, Đệ Bình lại bắt tay hắn lại, thấp giọng nói.
- Khu không người có một nơi gọi Thiên Môn trấn, nơi đó đã từng phát sinh qua một trận biến cố. . .
Trong lòng Tô Vân thình thịch đập loạn, cho rằng hắn đoán được lai lịch của mình, vội vàng cảm ứng Thiên Đạo lệnh, thu hồi khí huyết trong Thiên Đạo lệnh!
Một sát na hắn thu hồi khí huyết, đột nhiên thân thể của hắn phi tốc lui về phía sau, tốc độ cực nhanh.
Hô ——
Trong tích tắc thân hình của hắn rời khỏi cánh cửa Thiên Đạo viện, xuất hiện trong Linh giới của mình, cánh cửa Thiên Đạo lệnh hình thành ầm ầm đóng lại!
Đệ Bình đưa tay bắt, lại bắt hụt, bật cười nói.
- Chạy nhanh như vậy làm gì? Tiểu tử này, nghe được ta nói lên Thiên Môn trấn liền chạy, khẳng định giấu chút bí mật. Hắn là Cầu Thủy Kính chiêu vào Thiên Đạo viện, Cầu Thủy Kính bị ta sung quân đến Sóc Phương, chắc chắn sẽ đi điều tra Thiên Thị viên, chẳng lẽ tiểu tử này có quan hệ cùng Thiên Thị viên? Thú vị, hắn thế mà không nhận ra trẫm. . .
Lúc này, một văn thần từ trong góc một đường đi chậm đến, khom người nói:
- Bệ hạ, thần có lời muốn giảng.
Đệ Bình nhíu mày, nói.
- Lục thái thường, đừng gọi ta bệ hạ! Cũng l bởi vì các ngươi gọi tới gọi đi bệ hạ bệ hạ, làm không người dám nói chuyện cùng ta! Trẫm muốn tìm bằng hữu có thể tri tâm cũng không tìm được!
Văn thần kia hiển nhiên sớm đã quen hắn oán trách, nói.
-Bệ hạ phải chăng còn nhớ kỹ kịch biến ở Thiên Môn trấn bảy năm trước?
Đệ Bình nhướng nhướng lông mi, trên mặt tròn nhỏ tràn đầy sát khí, nói:
- Tự nhiên nhớ kỹ. Vừa rồi ta cùng sĩ tử kia nói chuyện, bị hắn gọi lên đoạn chuyện xưa này, đang muốn cùng hắn đàm luận việc này. Trẫm nhớ kỹ, năm đó trẫm phái ngươi tiến đến chủ sự việc này, ngươi lại làm hỏng việc.
-Bệ hạ, sau trận kịch biến kia, thần suất lĩnh Nam Viện tiến đến điều tra, phát hiện bọn người Khúc thái thường đi vào Thiên Môn trấn đã tử vong, không biết tung tích nhục thân, chỉ còn lại có tính linh.
Văn thần Lục Thái Thường kia, trầm giọng nói.
- Thiên Môn trấn chỉ có một bộ nhục thân, là hài đồng, hẳn là ở thôn trang phụ cận bị liên lụy, không có khí tức. Thần sai người tạo mộ chôn quần áo và di vật, an táng Khúc thái thường chư vị, cũng tạo mộ phần cho đứa bé kia.
Đệ Bình đi ra học cung, như có điều suy nghĩ nói.
- Về sau ngươi báo cáo trẫm, nói đứa bé kia có chút cổ quái, những cường giả khác đều không còn nhục thân, duy chỉ hắn có nhục thân. Chỉ là khi đó trẫm lo lắng hạ lạc của Triều Thiên Khuyết, không có phản ứng việc này. Ngươi bây giờ nhắc lại chuyện này. . .
Lục thái thường nhắm mắt theo đuôi, nói:
-Khúc thái thường bọn hắn tạo tám bức Triều Thiên Khuyết, tám mặt Triều Thiên Khuyết này có thể đả thông Tiên giới, nguyên bản tám bức Triều Thiên Khuyết tại Thiên Môn trấn, nhưng sau kịch biến đã không cánh mà bay. Những năm này thần vẫn chưa quên việc này, còn đang điều tra tung tích của các mặt Triều Thiên Khuyết.
Đệ Bình dừng bước, khó hiểu nói:
- Lục thái thường, ngươi đến cùng muốn nói cái gì?
Lục thái thường dừng bước:
-Bệ hạ, thần không tìm được tám bức Triều Thiên Khuyết kia, nhưng vừa rồi, thần nhìn thấy hài đồng bị thần an táng kia.
Đệ Bình hơi rung, ánh mắt sắc bén quét tới, đột nhiên lại bắt đầu phát bệnh, thở từng ngụm từng ngụm, giống như không thể thở nổi.
Sau một lúc lâu, hắn mới khôi phục, thanh âm khàn khàn nói.
-Ngươi thấy được một người chết tại bảy năm trước? Hắn ở đâu?
-Chính là thiếu niên vừa rồi nói chuyện cùng bệ hạ!
Đệ Bình hít một hơi lãnh khí, đứng ở nơi đó thật lâu không nói gì.
Sóc Phương, vân kiều, xe phượng, lầu nhỏ lung la lung lay, đèn kiếp tro tản mát ra hào quang sáng tỏ, chiếu sáng gian phòng không lớn.
Tô Vân mở mắt, Thiên Đạo lệnh phiêu phù trên lòng bàn tay của mình đột nhiên rơi xuống.
Hoa Hồ vội vàng hỏi:
-Tiểu Vân, trong Thiên Đạo lệnh có cái gì?
Tô Vân lấy lại bình tĩnh, vừa rồi kinh lịch Thiên Đạo viện giống như mộng cảnh, để hắn cảm thấy có chút không chân thực, sau một lúc lâu, Tô Vân nói:
- Nhị ca, nếu như ta nói trong Thiên Đạo lệnh có một tòa Thiên Đạo viện, ngươi tin không?
Trong đầu Hoa Hồ ầm vang, kinh ngạc nói:
-Ngươi lặp lại lần nữa, trong Thiên Đạo lệnh có cái gì?
-Có một tòa Thiên Đạo viện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.