Lâm Uyên Hành

Chương 141: Thánh Nhân Ở Chỗ Này

Trạch Trư

05/05/2021

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Sắc mặt Bảo Thiên Tướng hung ác, nhìn chòng chọc vào Tiết Thanh Phủ cùng Tô Vân, khí thế của hắn càng ngày càng mạnh, Linh binh trong tay cũng tản mát ra ba động càng ngày càng kinh khủng!

Da mặt của hắn đang run lên bần bật, cánh tay cũng đang run rẩy, trong nội tâm có một loại cảm xúc mãnh liệt đang chấn động, đang mê hoặc tự mình ra tay trực tiếp đánh chết Tô Vân, đánh chết Tiết Thanh Phủ!

Nhưng hắn từ đầu đến cuối không có xuất kích. Hắn sợ nếu như mình xuất thủ đối với Tô Vân cùng Tiết Thanh Phủ liền sẽ bị Tiết Thanh Phủ xử lý. Tô Vân dám can đảm giết chết đệ tử của hắn trước mặt mọi người, hắn cũng không dám phản kháng. Bởi vì, Tiết Thanh Phủ lần đầu tiên xâm nhập khu không người cũ, cho hắn rung động cùng áp lực thực sự quá lớn. Khi đó, Tiết Thanh Phủ lẻ loi một mình, trấn áp khu không người cũ năm ngày năm đêm, vô luận tám đại Thiên Tướng hay Thần Vương, hoặc là lão Yêu Vương các loại một đám yêu ma quỷ quái, không một ai là địch thủ của hắn!

Tung hoành khu không người cũ, người nào không có bị hắn đánh qua?

Dù là hiện tại hắn đã nỏ mạnh hết đà, nhưng chỉ cần có một hơi còn, chỉ cần còn có thể đứng được thẳng, di động được, Bảo Thiên Tướng liền không dám động đậy. Tô Vân dám lớn lối như vậy, dám đánh chết đệ tử của hắn ngay ở mặt của hắn, không thể nghi ngờ là cho hắn thấy dù Tiết Thanh Phủ có thụ thương, thương thế cũng không nặng lắm, đủ để đánh chết Bảo Thiên Tướng. Nếu không, Tô Vân có lá gan đánh chết đệ tử của hắn ngay tại trong bảo tự của hắn, ngay trước mặt hắn cùng chúng đệ tử hay sao?

- Sư tôn...

Đệ tử dưới trướng Bảo Thiên Tướng trơ mắt nhìn Tô Vân cùng Tiết Thanh Phủ một trước một sau đi ra bảo tự, nhao nhao hướng Bảo Thiên Tướng nhìn lại, lộ ra vẻ không cam lòng. Một vị đệ tử đầu chim thân người trong đó lạnh lùng nói:

- Sư tôn hiếp yếu sợ mạnh, mặc cho bọn hắn đánh chết sư đệ ngay cả cái rắm cũng không dám thả một cái, quả thật làm nhục danh xưng Thiên Tướng!

Bảo Thiên Tướng giận tím mặt, một cánh tay nện xuống, đem đệ tử kia nện đến thịt nát xương tan, lạnh lùng nói:

- Chuyện của ta cũng cho ngươi xen vào?

Đệ tử khác vừa sợ vừa giận, nhao nhao đi ra bảo tự, một đệ tử trong đó kêu lên:



- Sư tôn đối ngoại khúm núm, bị người khi dễ đến trong nhà, đối nội lại động một chút lại đánh chết người một nhà, đi theo loại lão sư này, không có chết trong tay địch nhân, ngược lại sẽ bị hắn đánh chết! Không làm đệ tử của hắn!

- Tiết Thánh Nhân kia rõ ràng bị trọng thương, Bảo Thiên Tướng là đồ ăn hại, không dám động đến hắn, chúng ta đi giết hắn hướng Thần Vương tranh công xin thưởng, tự mình làm Thiên Tướng!

Bảo Thiên Tướng giận không kềm được, ở phía sau chửi rủa không dứt. Đợi cho các đệ tử đều rời xa bảo tự, sắc mặt giận dữ trên mặt Bảo Thiên Tướng đột nhiên hoàn toàn biến mất, cười hắc hắc nói:

- Xuất thủ thăm dò Tiết Thánh Nhân tại trong bảo tự của ta, nếu như thương thế Tiết Thánh Nhân không nặng, người phải chết là ta. Nhưng các ngươi mưu phản môn hạ của ta, xuất thủ thăm dò, sống chết của các ngươi liền không quan hệ cùng ta. Mà ta cũng có thể biết thương thế Tiết Thánh Nhân đến cùng thế nào, hắc hắc hắc...

Thân hình béo lớn của hắn đột nhiên không ngừng thu nhỏ, rất nhanh hóa thành tiểu ải nhân cao hơn một xích, mọc ra trăm đầu cánh tay, nắm lấy trên trăm thanh Linh khí, hai đầu chân ngắn nhỏ mở ra, chạy vào trong hắc ám, truy tung những đệ tử kia.

Một bên khác, sau khi Tô Vân đánh chết đệ tử kia, mang theo Tiết Thanh Phủ đi ra bảo tự, đợi sau khi đi xa, lập tức tăng tốc bước chân. Tiết Thanh Phủ thúc giục nói:

- Lại chạy nhanh lên! Nhanh lên nữa!

Hai người một đường phi nhanh, nhanh như điện chớp, Tô Vân phân biệt phương vị, chỉ thấy sắc trời bốn phía càng ngày càng lờ mờ, khó mà phân biệt phương hướng. Mà đối với hắn mà nói, khu không người cũ là nơi hoàn toàn xa lạ, hành tẩu trong đêm, càng như vậy. Đột nhiên, lỗ tai hắn giật giật. Tô Vân vội vàng dừng lại, nằm rạp trên mặt đất, lỗ tai kề sát đất lắng nghe. Phía sau của hắn, Tiết Thanh Phủ bởi vì bị Khí Huyết Bạch Viên hắn khống chế cũng thân bất do kỷ nằm rạp trên mặt đất, nghiêng tai lắng nghe.

- Âm thanh Lục Địa Chúc Long!

Tô Vân lộ ra nét mừng, hưng phấn nói:

- Là âm thanh của Lục Địa Chúc Long! Cách nơi này nhiều nhất mười dặm! Tiền bối, đuổi theo Lục Địa Chúc Long, chúng ta là được rồi đến Thiên Thị viên dịch trạm! Nơi đó có lão binh thủ hộ dịch trạm!

Hắn giữ vững tinh thần, lần theo chấn động Lục Địa Chúc Long giẫm trên đường núi phát ra, nhanh chóng tiến đến. Tiết Thanh Phủ cùng hắn sánh vai mà đi, giống như cảm ứng được cái gì, đột nhiên hỏi:

- Tô sĩ tử, nghe nói sau khi ngươi vào thành liền đụng phải đại án tử, đúng lúc gặp Kiếp Hôi Quái làm loạn, Kiếp Hôi Quái bị đánh thành tượng đá?



Tiếng nói của hắn còn chưa rơi xuống, Tô Vân xoay người bay lên, đầu dưới chân trên hướng lên bầu trời vọt lên. Đại hoàng chung treo trên đỉnh đầu hai người, lúc Tô Vân vọt lên có đại hoàng chung ở đó, đi vào phía trên hoàng chung, một tay bắt lấy mũi chuông, đem chiếc đại hoàng chung này nhấc lên hai trượng có thừa. Trong hắc ám, một quái nhân đầu thú thân người mọc ra bốn cánh tay đánh tới, lại chỉ thấy Tô Vân một người, không khỏi khẽ giật mình, nhưng vào lúc này Tô Vân trên đỉnh đầu hắn đè ép chuông lớn rơi xuống!

Uy lực thần thông Nhật Nguyệt Điệp Bích bộc phát, Nhật Nguyệt Lệ Thiên, Âm Dương Thiện Biến, Ô Phi Thỏ Tẩu, Hòa Quang Đồng Trần, Khí Quán Nhật Nguyệt cùng Nhật Nguyệt Điệp Bích - sáu chiêu võ học tích chứa khí huyết biến hóa giờ phút này hòa làm một thể, sáu chiêu võ học tương dung ý cảnh, Âm Dương giao hội, mượn nhờ đại hoàng chung thi triển ra.

Chỉ nghe một tiếng chuông vang, chuông lớn mặt ngoài hiện ra hai nhật nguyệt lạc ấn to lớn, oanh kích xuống. Quái nhân kia chính là đệ tử Bảo Thiên Tướng, trở tay không kịp, bị Tô Vân tung một chiêu oanh sát. Tô Vân rơi xuống đất, mang theo Tiết Thanh Phủ liền đi, tăng tốc bước chân , nói:

- Là Đồ Minh đại sư luyện chết Kiếp Hôi Quái.

Nơi xa đột nhiên truyền tới một tiếng kêu sợ hãi:

- Ở bên kia! Bọn hắn ở bên kia!

Tiết Thanh Phủ lại nói:

- Ngươi vào thành đụng phải bản án thứ hai chính là Nhân Ma án? Nghe nói chết rất nhiều tây tịch tiên sinh.

Hộp làm bằng gỗ bay từ trong tay áo Tô Vân bay ra, hóa thành một con Tất Phương Thần Điểu, vỗ cánh rơi vào trên một cây đại thụ, nói:

- Lúc ấy ta ở trong Cẩm Tú Đồ, không biết chuyện bên ngoài, nghe nói bị Nhân Ma phụ thân giết chết.

Tiết Thanh Phủ hữu ý vô ý nói:

- Kiếp Hôi thành án cùng ngươi có liên quan? Nghe nói chết không ít người, Đồng gia Nhị đương gia, Thái Học viện Họa Bích tiên sinh đều đã chết.

Bọn hắn vọt ra khoảng cách gần dặm, Tất Phương Thần Điểu cách bọn họ càng ngày càng xa, nhưng vào lúc này, đột nhiên hậu phương truyền đến tiếng xé gió, một người ở trong trời đêm vỗ cánh đuổi theo, xa xa liền thôi động thần thông, vô số lợi kiếm từ không trung kích xạ mà đến!

- Chư vị sư huynh đệ, Tiết Thánh Nhân ở chỗ này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Uyên Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook