Lâm Uyên Hành

Chương 54: Thiếu Niên Bình Thường

Trạch Trư

29/07/2020

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Vân dậy thật sớm, đi ra bên ngoài Thần Tú lâu hoạt động gân cốt, cánh tay phải vẫn còn đau rát. Hai ngày nay, hắn cuối cùng cũng ngủ ngon giấc, lúc này chỉ cảm thấy thể xác tinh thần thoải mái.

Hắn nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy sau một đêm, bão tuyết đã ngừng. Trên đường có đạo sĩ đầu đội mũ vải xanh quét dọn mặt đường, còn có người cõng sọt nhặt phân và nước tiểu….. Sau đó không lâu, đám người Hoa Hồ rời giường, Thanh Khâu Nguyệt chợt hô to.

- Tối hôm qua ta mơ một giấc mơ rất cổ quái, mơ thấy Tiểu Vân ca đội đại hoàng chung xông vào, đuổi giết một quái vật đen như mực.

Bọn tiểu hồ ly kinh ngạc, nhao nhao la lên.

- Ta cũng mơ giấc mơ này!

- Ta cũng vậy! Tiểu Vân ca còn sờ đầu ta, nói ta yên tâm ngủ! Nhị ca, huynh có mơ giấc mơ này hay không?

Tô Vân đi tới, nghe bọn hắn nói đến mộng cảnh tối hôm qua, không khỏi kinh ngạc vô cùng, nói.

- Ta cũng mơ giấc mơ như vậy!

Lý Mục Ca từ trong lầu đi ra, không ngừng nhìn quanh, sắc mặt cổ quái nói.

- Tối hôm qua, dưới lầu chúng ta chết một linh sĩ, nghe nói do tẩu hỏa nhập ma. . .

Lúc này, một cỗ thú được lái tới, cự thú kia đi tới trước Thần Tú lầu liền dừng lại, cửa sổ tầng thứ hai mở ra, Đồ Minh hòa thượng nhô đầu, nói.

- Đi lên, ta đã chuẩn bị đồ ăn rồi!

Đám người Hồ Bất Bình reo hò một tiếng, vội vàng lên xe. Lý Mục Ca không lên xe, nói.

- Ta còn cần về nhà một chuyến, đi gặp muội muội. Rất lâu chưa nhìn nàng rồi.

Tô Vân rất muốn hỏi hắn nếp sống Văn Xương học cung không tốt là chỉ phương diện nào, nhưng không nói rõ được, đành phải phất tay từ biệt.

- Sư ca lên đường cẩn thận.

Lý Mục Ca rời đi. Tô Vân lên xe cuối cùng, chỉ thấy trên lầu hai của xe đã bày một bàn đồ ăn, đều là món chay. Cự thú bước chân mang theo bọn họ dạo chơi học cung, Đồ Minh hòa thượng ngồi ở một bên, giới thiệu lai lịch cự thú cho mọi người. Tô Vân cũng ngồi xuống ăn, nghe đến mê mẩn. Cự thú lưng chở lầu gỗ này gọi là Phụ Sơn, bốn chân ít lông, trên người nhẵn bóng, tứ chi giống như một đầu hà mã, nhưng trong mồm mọc ra răng nanh, cái đầu cũng lớn hơn hà mã rất nhiều, phía sau mông còn mọc ra đuôi. Phụ Sơn không phải yêu, cũng không phải tinh quái, không có nội tâm, ngu ngơ, thế nhưng lực lớn vô cùng, hơn nữa da dày thịt béo. Loại yêu thú không có bao nhiêu trí tuệ này, không có cảm giác đau, lúc đầu được mọi người nuôi dưỡng dùng để thịt. Về sau đánh trận, mọi người xây lầu quan sát trên lưng Phụ Sơn, xem như lầu quan sát di động, linh sĩ trên lầu quan sát cảnh giới. Thời kỳ hòa bình, thành thị càng lúc càng lớn, mọi người động tâm tư xây phòng trên lưng Phụ Sơn, xem như xe đuổi. Trong thành Sóc Phương, phần lớn đều là loại xe đuổi này. Tối hôm qua bọn họ được đưa ra lầu chuồng cọp cũng đã ngồi trên loại Phụ Sơn này.

Đồ Minh hòa thượng mỉm cười xoay chuyển lời nói.

- Thượng sứ, tối hôm qua tiểu tăng cùng phó viện trưởng đã trao đổi qua, phó viện trưởng rất dễ nói chuyện, nói với ta, Văn Xương học cung ta có thể phối hợp với thượng sứ. Thượng sứ ăn ở, tìm hiểu tin tức, Văn Xương học cung ta có thể thỏa mãn tất cả. Nhưng mà có một điều kiện.

Ánh mắt Tô Vân rơi vào ngón tay hắn dựng lên, nói:

- Phó viện trưởng có điều kiện gì?

Đồ Minh hòa thượng lung lay ngón tay, trầm giọng nói.

- Phó viện trưởng yêu cầu thượng sứ lần này tham gia khảo thí, tài nghệ trấn áp quần hùng, nhất định phải đạt hạng nhất! Thượng sứ đạt thứ nhất, tiếp đó ghi danh Văn Xương học cung ta, tăng lên danh vọng Văn Xương học cung, vượt trên danh tiếng của Sóc Phương học cung, Mạch Hạ học cung cùng Cửu Nguyên học cung!

Tô Vân suy nghĩ một chút, nói.

- Thương thế cánh tay phải ta chưa lành, muốn cầm hạng nhất, chỉ sợ có chút khó khăn.

Đồ Minh hòa thượng khẽ động.

- Tối hôm qua hắn còn đang bị thương đã có thể chém giết mộng yểm? Không hổ là yêu nghiệt của Thiên Đạo viện! Nếu như cánh tay phải của hắn khôi phục, thực lực mạnh bao nhiêu?

- Thượng sứ yên tâm, điểm ấy thương thế không làm khó được Văn Xương học cung.

Đồ Minh hòa thượng lấy lại bình tĩnh, nói.

- Ta lập tức mời bác sĩ giỏi nhất học cung, trong vòng hai ngày, đảm bảo cánh tay thượng sứ khỏi hẳn!

Tô Vân để đũa xuống, nói.

- Ta hoàn toàn không biết gì về công pháp của Sóc Phương học cung cả, chỉ cần có thể tìm hiểu thì mọi chuyện có thể!

Đồ Minh hòa thượng quả quyết nói.

- Nhàn Vân đạo trưởng Thanh Miêu viện chính là lão sư truyền thụ công pháp quan học Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí Thiên tốt nhất, ta lập tức an bài hắn tới chỉ dạy thượng sứ!

Tô Vân gật gật đầu. Đồ Minh hòa thượng tung người nhảy xuống, bước nhanh đi. Tay trái Tô Vân cầm đũa, tiếp tục ăn, Hoa Hồ nhìn chung quanh, thấp giọng nói.



- Tiểu Vân, chúng ta mau chạy đi! Thừa dịp hiện tại không người phát hiện, chúng ta có thể chạy ra khỏi Văn Xương học cung!

Tô Vân buồn bực:

- Vì sao phải chạy?

Hoa Hồ nghiến răng, đè thấp giọng nói.

- Chúng ta không phải đi thăm dò vụ án? Làm sao điều tra? Từ nơi nào điều tra? Tra được lại có thể thế nào? Giao bản án cho ai? Nếu bị phát hiện thân phận chân thật, nên thu tràng như thế nào? Còn có, Sóc Phương thành có ba vạn sĩ tử tham gia khảo hạch, chúng ta thật có thể cầm được hạng nhất ư? Thủy Kính tiên sinh chỉ dạy chúng ta mười ngày, mười ngày thôi đó!

Tô Vân gắp một khối đậu phụ, thản nhiên nói.

- Nhị ca, chúng ta đến từ Thiên Thị Viên, đến từ khu không người. Ngươi không có phát hiện ư? Sĩ tử khác đều có thân phận, duy chỉ khu không người là không có thân phận. Không có thân phận thì không có cách nào học tại Sóc Phương. Nếu như muốn để Bất Bình, Tiểu Phàm, Tiểu Nguyệt đi học, chúng ta nhất định phải giả mạo thân phận sĩ tử Thiên Đạo viện.

Hoa Hồ lặng im phút chốc, khàn giọng nói.

- Trừ cái đó ra, không còn cách nào khác sao?

- Không còn cách nào khác!

Tô Vân nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy một đầu cá lớn dài hơn một trượng mọc đầy răng nhọn đêm qua bị treo trên mặt hồ, cá lớn không hé miệng, người bị cá cắn kia lại nhảy tới nhảy lui. Mà ở bên bờ còn có lão sư đang thu cần câu, kéo người kia và cá lớn vào bờ.

- Người kia thế mà không chết!

Lão sư đang thu cần mắng. Tô Vân thu ánh mắt, trầm giọng nói.

- Chúng ta không có bất kỳ chổ dựa nào ở Sóc Phương, chỉ có thể giả mạo tên tuổi học sinh Thiên Đạo viện, chỉ có thể giả mạo tên tuổi khâm sai của hoàng đế! Có thể giấu diếm một ngày, chúng ta có thể học thêm một ngày, có thể giấu diếm một tháng, chúng ta có thể học một tháng! Tính thế nào cũng kiếm lời!

Vành mắt Hoa Hồ đỏ lên, cổ họng khàn khàn.

- Phó viện trưởng kia, muốn đệ đánh bại ba vạn sĩ tử cầm hạng nhất, đệ. . .

- Ba vạn sĩ tử có thể thế nào?

Tô Vân ăn miếng lớn, dùng sức nhai, yết hầu nhấp nhô, mạnh mẽ nuốt xuống, hung ác nói.

- Hạng nhất này, ta chắc chắn phải được! Đừng nói ba vạn sĩ tử, coi như ba vạn con rồng, ta đều đánh chết!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần



Sóc Phương thành. Nơi này có tòa lầu cao nhất, phồn hoa nhất, có người giàu có nhất, có thế gia cường đại nhất. Những tầng lầu cao nhất này cách mặt đất ngàn trượng cao, có lưu ly dựng thành mái vòm, bên trên có lạc ấn mặt trời, mặt trăng, các vì sao, các tinh hà, chu thiên khắc độ, phía dưới có xây hòn non bộ, hồ nước, rừng rậm, cầu nhỏ nước chảy, cùng với cung điện, như thần tiên, như tiên cảnh. Nơi này gọi là Thần Tiên cư, ý tứ chính là chỗ ở của Thần Tiên.

- Thủy Kính tiên sinh, đại khảo hạch lần này, sĩ tử phía tiên sinh hẳn có thể đạt được thứ hạng tốt?

Thiên Dương cung trong Thần Tiên cư, Cầu Thủy Kính ngồi trên mặt đất, bên cạnh có một vị lão giả quần áo chất phác tự nhiên, vuốt râu cười nói.

- Tiên sinh đi tới Sóc Phương đã một năm, nên khảo nghiệm thành quả tiên sinh rồi.

Cầu Thủy Kính uống rượu, thản nhiên nói.

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba vạn sĩ tử khảo hạch, toàn bộ hai mươi người đứng đầu đều là sĩ tử ta dạy dỗ.

Lão giả kia cười ha ha.

- Thủy Kính tiên sinh hào khí. Không hổ là Đế sư Thiên Đạo viện! Không biết tiên sinh nói tới bất ngờ là chỉ. . .

Cầu Thủy Kính nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt thâm trầm.

- Cái ngoài ý muốn này chỉ kỳ tài Thiên Đạo viện. Nếu như Sóc Phương có loại kỳ tài này, hắn sẽ đi vào hai mươi người đứng đầu. Nếu có danh sư dạy dỗ, hắn nổi danh đệ nhất.

Lão giả kia thở phào nhẹ nhõm, nói.

- Muốn tìm được học sinh kỳ tài Thiên Đạo viện tại Sóc Phương, gần như là chuyện không thể, muốn tìm được danh sư như tiên sinh, càng không khả năng! Sóc Phương chúng ta dù sao vẫn là địa phương nhỏ vắng vẻ, tìm không được đại long như Thủy Kính tiên sinh đâu.

Hắn đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, quan sát toàn thành.

- Lần này đại khảo, học sinh đứng đầu hai mươi người đều sẽ ghi danh học Mạch Hạ học cung ta! Danh vọng Mạch Hạ học cung sẽ một lần đè Sóc Phương học cung xuống, để Sóc Phương học cung không gượng dậy nổi! Còn Cửu Nguyên học cung, xách giày cho ta cũng không xứng!

Cầu Thủy Kính đi tới bên cạnh hắn.

- Điền phó viện trưởng đừng quên, còn có Văn Xương học cung.



- Văn Xương học cung?

Điền phó viện trưởng cười ha ha.

- Đừng nói hai mươi người đứng đầu, xem như một trăm người đứng đầu, nếu đã có thành tích này, ai sẽ ghi danh Văn Xương học cung? Những năm gần đây, Văn Xương học cung là nhặt ve chai. Duy nhất đáng giá cẩn thận là Thánh Nhân gia kia.

Ánh mắt của hắn nhìn nơi xa.

- Thánh Nhân duy nhất của thành Sóc Phương, sĩ tử nhà hắn, hẳn sẽ tham gia lần đại khảo này?

Cầu Thủy Kính cũng nhìn tới nơi đó, nơi đó không có lầu cao, mà là một cung điện cổ xưa thấp bé.

- Thánh Nhân. . .

Ánh mắt Cầu Thủy Kính lấp loé không yên.

- Là vị kia ư? Hắn muốn thành Thánh? Ai phong?

Phụ Sơn chạy tới chỗ giữa sườn núi liền dừng lại, chỉ thấy Đồ Minh hòa thượng cùng một vị y sư xách theo hòm gỗ leo lên lầu gỗ. Sau một lúc lâu, trên cánh tay phải Tô Vân cắm đầy châm bạc, độ lớn không đồng nhất, người y sư kia dùng châm bạc cẩn thận dẫn xuất máu bầm trong cánh tay phải hắn ra. Tô Vân nhất thời cảm thấy cánh tay phải thoải mái hơn rất nhiều. Vị Đổng y sư kia đổi một bộ châm bạc, lại đắp một tí dược liệu vào những lỗ trống rỗng do châm bạc tạo thành, trị liệu Như vậy nửa canh giờ, Đổng y sư thu châm bạc, sắc mặt hòa ái cười nói.

- Cũng may chỉ tổn thương da thịt, nếu bị bị thương bên trong thì dược thạch không thể trị được.

Tô Vân hoạt động gân cốt, quả nhiên không còn đau đớn, loại thương thế này trước kia La đại nương phải trị liệu hơn nữa tháng mới có thể chữa khỏi, mà Đổng y sư bề ngoài xấu xí này vậy mà có bản lảnh thuốc đến bệnh trừ! Chẳng lẽ y thuật của Đổng y sư còn cao minh hơn La đại nương? Ánh mắt đổng y sư lấp lóe, nói:

- Ngốc tử, xuống nói chuyện.

Đồ Minh hòa thượng đi theo hắn xuống một tòa lầu gỗ nho nhỏ, nghi hoặc nhìn hắn. Đổng y sư giống như cười mà không phải cười nói.

- Thiếu niên này có lai lịch gì?

Đồ Minh hòa thượng cười nói.

- Không có lai lịch gì. Chính là thiếu niên bình thường mà thôi.

Đổng y sư cười lạnh.

- Thiếu niên bình thường? Thiếu niên bình thường có thể để bản thân bị thương thành như vậy, trên đời này chỉ sợ chỉ có một người!

Đồ Minh hòa thượng giật nảy mình.

- Thương thế của hắn do bản thân hắn tạo thành?

Đổng y sư gật đầu.

- Thương thế của hắn, phải nói là khí huyết bản thân xung kích thành, lúc hắn thi triển một chiêu thức cực kỳ đáng sợ, khí huyết vô cùng nồng đậm thoáng xung kích đến cánh tay phải, vượt ra phạm vi chịu đựng của cánh tay phải của hắn, khí huyết kia quá nồng nặc, thế cho nên khiến bắp thịt, dây chằng, da thịt, xương sụn, mạch máu nhỏ bé bị xé nứt không biết bao nhiêu!

Đồ Minh hòa thượng trợn mắt, khó tin nhìn hắn. Hắn có thể tưởng tượng lúc Tô Vân thi triển một chiêu kia, khí huyết vận chuyển khủng bố cỡ nào, uy lực một chiêu kia có bao nhiêu đáng sợ!

- Ta kiểm tra thân thể hắn, thân thể của hắn có thể nói mạnh nhất trong cùng cảnh giới, thân thể của hắn có thể dung nạp khí huyết mãnh liệt xung kích, thế nhưng không chịu nổi lực lượng một chiêu kia.

Đổng y sư trầm giọng nói.

- Thế gian có chiêu pháp gì mà lực bộc phát có thể khủng bố đến loại trình độ này? Nếu như đổi lại linh sĩ như ngươi ta thi triển, sức bật chỉ sợ gấp trăm lần! Ta thậm chí nghi ngờ đây không phải pháp môn ở nhân gian! Cho nên, ta hỏi ngươi thiếu niên này đến cùng có lai lịch gì.

Đồ Minh hòa thượng đè xuống khiếp sợ trong lòng, khẽ mỉm cười, nói.

- Hắn chỉ là thiếu niên bình thường của Văn Xương học cung chúng ta mà thôi.

- Thiếu niên bình thường?

Đổng y sư cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

- Hắn nếu là thiếu niên bình thường, như vậy ngươi cũng là hòa thượng bình thường!

Đồ Minh đưa mắt nhìn hắn đi xa, lại trở về Phụ Sơn, nói với Tô Vân.

- Chúng ta đi Thanh Miêu viện học tập Tất Phương Thần Hành Dưỡng Khí thiên.

Tô Vân nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy Đổng y sư giận dữ đi lên phía trước, hỏi.

- Đại sư, vị Đổng y sư này có lai lịch gì?

Đồ Minh hòa thượng mỉm cười đáp.

- Một y sư bình thường mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Uyên Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook