Chương 161: Tốt, Truy Nguyên Viện Không Còn
Trạch Trư
12/05/2021
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Tô Vân mặc dù đã xông phá áp chế do khí tức của nàng tạo ra nhưng đánh mất tiên cơ, không kịp phá giải một chiêu này, bị vuốt rồng đánh trúng.
- Bành!
Thân hình hắn như con quay xoay tròn, quấy tán cây đại thụ đến vỡ nát, cả người xoay tròn bay về phía một loạt ốc xá Truy Nguyên viện, chỉ nghe bành bành bành từng tiếng tiếng vang truyền đến, Tô Vân đâm sập từng tòa phòng ốc đến tường đổ phòng!
Cùng lúc đó, thiếu nữ Ngô Đồng phi thân lên, chân đạp không trung từng mảnh từng mảnh gạch nát ngói vỡ, ánh mắt sắc bén như điện, vỗ ra một chưởng!
Hắc Long quấn quanh trên người nàng lập tức bay ra, hướng phía dưới đánh tới, xuyên thủng nóc nhà!
- Oanh!
Trong phòng ốc kia truyền đến chấn động kịch liệt, cửa sổ bốn phía phòng ốc bành bành nổ tung, lưu ly phá toái, kích xạ ra xung quanh!
Lý Trúc Tiên cùng vừa thức tỉnh cùng Bạch Nguyệt Lâu vội vàng thôi động thần thông cùng thân pháp mỗi người, tránh né những lưu ly phá toái kia, đã thấy trong lưu ly còn có cây gỗ của cửa sổ và gạch ngói bốn phía!
Thiếu nữ Ngô Đồng tung một kích qua đi lại là thêm một kích, trên thân lại lần nữa hiện ra một đầu Hắc Long, xuất hiện từ ngoài thân, uốn lượn bơi ra từ trong cơ thể, nương theo lấy một kích này của nàng mà bắn ra uy lực kinh khủng, đánh vào trong phòng!
Bốn vách tường phòng ốc kia phát ra bạo hưởng răng rắc răng rắc, xuất hiện từng đạo vết rách nhìn thấy mà giật mình!
- Oanh!
Thiếu nữ Ngô Đồng đánh xuống một kích lại một kích, một đầu lại một đầu Hắc Long đánh vào trong phòng, rốt cục phòng ốc kia không chịu nổi thần thông của nàng trùng kích, bốn vách tường ngã xuống hướng vào trong phòng!
Lý Trúc Tiên cùng Bạch Nguyệt Lâu thấy thế con mắt đăm đăm, vội vàng lui lại tránh đi dư ba do thần thông trùng kích và vách tường sụp đổ tạo ra, Lý Trúc Tiên lẩm bẩm nói:
- Đổi lại là ta, chiêu thứ nhất liền bị đánh chết, vẫn là để nàng làm đại sư tỷ đi...
Sắc mặt Bạch Nguyệt Lâu cũng có chút khó coi, thầm nghĩ:
- Đổi lại là ta, cũng sẽ bị chùy thành thịt nát...
Trong bụi mù tràn ngập, trung tâm phòng ốc kia xuất hiện một hố sâu lớn hình dạng vuốt rồng, sâu hơn trượng, Tô Vân hình chữ đại nằm nhoài dưới đáy hố, thật sâu khảm trong lòng đất. Chân thiếu nữ Ngô Đồng đạp không trung bay qua gạch nát ngói tàn, đi vào nóc nhà của một phòng ở không có ngã xuống khác, ánh mắt nhìn lại đáy hố, đột nhiên giật mình. Chỉ thấy trong hố lớn hình vuốt rồng kia không có bóng dáng Tô Vân, chỉ còn lại có một ấn ký hình người!
Bên cạnh ấn ký hình người, còn có một đôi dấu chân rất sâu!
- Hỏng bét!
Thiếu nữ Ngô Đồng vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ giữa không trung, lúc này Tô Vân thả người vọt lên, thân hình phá không bộc phát ra tiếng oanh minh truyền vào lỗ tai của nàng!
- Tô sĩ tử, ngươi bây giờ đã mở Động Thiên, có được cảnh giới giống nhau pháp lực giống như Tiên Nhân.
Trong Linh giới, Thư Quái Oánh Oánh quan sát tính linh thần thông của hắn, xem xét tất cả lạc ấn trên đại hoàng chung, lắc đầu nói:
- Ngươi trước mắt tu thành tất cả võ học thần thông đều không đủ lấy để ngươi phát huy ưu thế về mặt pháp lực đến cực hạn. Vô luận là Nhật Nguyệt Điệp Bích hay Giao Long Ngâm, đều không được. Mà Ứng Long, Thao Thiết các loại Thần Ma lạc ấn, chiều sâu ngươi nghiên cứu, kém xa chiều sâu Nhân Ma lấy được Thập Lục Thiên.
- Ngươi chuẩn bị dùng thần thông gì phát huy ra ưu thế pháp lực của mình?
Nàng quả thực khó xử. Oánh Oánh chính là Thư Quái Văn Uyên các Thiên Đạo viện, một trăm năm mươi năm qua này gặp qua thiên tài Thiên Đạo viện lấy ngàn mà tính, biết những thiên tài này tu luyện thần thông gì, cũng thông qua đủ loại thư tịch hiểu rõ đến thần thông cùng công pháp đỉnh phong nhất Nguyên Sóc. Nhưng Tô Vân lại khác biệt cùng những sĩ tử Thiên Đạo viện kia.
Sĩ tử Thiên Đạo viện đều có khả năng phương hướng đặc biệt, có thiên phú kinh người ở một phương diện khác. Mà Tô Vân ngay từ đầu tu luyện là Ngạc Long Ngâm, Nhật Nguyệt Điệp Bích, Viên Công Quyết, Tất Phương Biến võ học, từ trong võ học lĩnh ngộ ra thần thông. Hắn vừa học từ trong Triều Thiên Khuyết lĩnh ngộ ra mười hai loại Cảm Ứng Thiên, lĩnh ngộ ra Ứng Long, Khai Minh các loại thần thông, hết thảy lạc ấn lên trên vách chuông của mình. Những thần thông này cực kỳ phức tạp, nhưng lại không có truy nguyên đến cực hạn, không đạt được loại độ cao của sĩ tử Thiên Đạo viện kia.
Giống như sĩ tử Thiên Đạo viện nghiên cứu rồng, từ mười sáu phương diện, đem rồng nghiên cứu đến cực hạn, thần thông của Tô Vân, không có loại độ sâu truy nguyên này. Đây là nơi để Oánh Oánh cảm giác được khó xử. Không có độ sâu truy nguyên đến nguồn gốc thì không có cách nào hoàn toàn phát huy ra pháp lực của Tô Vân giống như thiếu niên Tiên Nhân kia!
Thân hình Tô Vân lên cao đến chỗ cao nhất, bắt đầu hạ xuống.
- Oánh Oánh, ngươi thấy những thần thông này, thật ra đều là từng cái lạc ấn trên thần thông chân chính của ta.
Trong Linh giới, âm thanh tính linh Tô Vân truyền đến:
- Mà thần thông chân chính của ta, thật ra chỉ có một cái.
- Hết thảy các thần thông khác cũng chỉ là bộ phận tạo thành thần thông chân chính của ta!
Oánh Oánh đang quan sát đại hoàng chung, khí huyết Tô Vân đột nhiên vọt tới, rót vào trong đại hoàng chung. Oánh Oánh ngẩn ngơ, chỉ thấy một tầng lại một tầng khắc độ trên đại hoàng chung này bắt đầu trở lên rõ ràng, các loại thần thông lạc ấn giống như đang rong sống lại. Đại hoàng chung âm vang rung động, hướng ra phía ngoài bành trướng, càng lúc càng lớn, càng ngày càng cao.
Oánh Oánh ngửa đầu, chỉ thấy chiếc đại hoàng chung này xoay tròn bay ra từ trong Linh giới của Tô Vân.
- Đây là...
Trong lòng nàng chấn động.
Nóc phòng Truy Nguyên viện, Ngô Đồng ngẩng đầu lên, thấy được chiếc hoàng chung kia giữa không trung, chỉ thấy Giao Long, Bạch Viên, Nhật Nguyệt, Tất Phương xuất hiện trên vách chuông, lại có Ứng Long, Khai Minh, Cùng Kỳ mười hai Thần Ma hiện lên ở vách trong chuông đồng. Mà trong chuông, vô số bánh răng đang cắn chụp lẫn nhau, giao thoa, một phương thức vận chuyển chặt chẽ tinh vi không gì sánh được!
- Tô sĩ tử, ngươi chỉ là Bán Ma, mơ tưởng dẫm lên trên đầu của ta!
Thiếu nữ Ngô Đồng quát tháo một tiếng, khí huyết tăng lên tới cực hạn, cắn chặt răng, cười lạnh nói:
- Ngươi nhất định chịu thua!
Ngoài Truy Nguyên viện, Toàn Thôn Cật Phạn Tiêu Thúc Ngạo cũng ngẩng đầu lên đến, nhìn xem chiếc đại hoàng chung hạ xuống kia, trong lòng có chút chần chờ:
- Ngô Đồng tiền bối nói không cần ta hỗ trợ, nàng sẽ đón lấy sao?
Cùng nhất thời, sĩ tử các đại học viện Văn Xương học cung đều nghe được tiếng chuông, tưởng rằng tiếng chuông tan học, nhao nhao đi ra lớp học, ngửa đầu liền nhìn thấy đại hoàng chung đang nhanh chóng rớt xuống, các tầng không ngừng xoay tròn kia, thần sắc không khỏi ngốc trệ.
- Tựa như là Truy Nguyên viện... Truy Nguyên viện đang làm cái gì?
Một vị tây tịch tiên sinh mê mang nói.
Có người đi ngang qua Truy Nguyên viện, biết ngọn nguồn trong đó, nói:
- Nghe nói là tân tấn sĩ tử trong Truy Nguyên viện, không ai phục ai, đang tranh đoạt vị trí đại sư huynh.
Tây tịch tiên sinh kia càng thêm mờ mịt:
- Truy Nguyên viện ngay cả lão sư cũng không có, tranh đoạt vị trí đại sư huynh có làm được cái gì...
- Cạch!
Bàn tay Tô Vân nắm lấy mũi chuông đại hoàng chung, một tiếng chuông vang dội, đánh vào Truy Nguyên viện, tiếng chuông vang vọng Văn Xương học cung.
Tây tịch tiên sinh kia càng mờ mịt, hướng về sĩ tử hai bên phải trái nói:
- Tốt rồi, hiện tại ngay cả Truy Nguyên viện cũng không có, còn tranh đại sư huynh gì...
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Tô Vân mặc dù đã xông phá áp chế do khí tức của nàng tạo ra nhưng đánh mất tiên cơ, không kịp phá giải một chiêu này, bị vuốt rồng đánh trúng.
- Bành!
Thân hình hắn như con quay xoay tròn, quấy tán cây đại thụ đến vỡ nát, cả người xoay tròn bay về phía một loạt ốc xá Truy Nguyên viện, chỉ nghe bành bành bành từng tiếng tiếng vang truyền đến, Tô Vân đâm sập từng tòa phòng ốc đến tường đổ phòng!
Cùng lúc đó, thiếu nữ Ngô Đồng phi thân lên, chân đạp không trung từng mảnh từng mảnh gạch nát ngói vỡ, ánh mắt sắc bén như điện, vỗ ra một chưởng!
Hắc Long quấn quanh trên người nàng lập tức bay ra, hướng phía dưới đánh tới, xuyên thủng nóc nhà!
- Oanh!
Trong phòng ốc kia truyền đến chấn động kịch liệt, cửa sổ bốn phía phòng ốc bành bành nổ tung, lưu ly phá toái, kích xạ ra xung quanh!
Lý Trúc Tiên cùng vừa thức tỉnh cùng Bạch Nguyệt Lâu vội vàng thôi động thần thông cùng thân pháp mỗi người, tránh né những lưu ly phá toái kia, đã thấy trong lưu ly còn có cây gỗ của cửa sổ và gạch ngói bốn phía!
Thiếu nữ Ngô Đồng tung một kích qua đi lại là thêm một kích, trên thân lại lần nữa hiện ra một đầu Hắc Long, xuất hiện từ ngoài thân, uốn lượn bơi ra từ trong cơ thể, nương theo lấy một kích này của nàng mà bắn ra uy lực kinh khủng, đánh vào trong phòng!
Bốn vách tường phòng ốc kia phát ra bạo hưởng răng rắc răng rắc, xuất hiện từng đạo vết rách nhìn thấy mà giật mình!
- Oanh!
Thiếu nữ Ngô Đồng đánh xuống một kích lại một kích, một đầu lại một đầu Hắc Long đánh vào trong phòng, rốt cục phòng ốc kia không chịu nổi thần thông của nàng trùng kích, bốn vách tường ngã xuống hướng vào trong phòng!
Lý Trúc Tiên cùng Bạch Nguyệt Lâu thấy thế con mắt đăm đăm, vội vàng lui lại tránh đi dư ba do thần thông trùng kích và vách tường sụp đổ tạo ra, Lý Trúc Tiên lẩm bẩm nói:
- Đổi lại là ta, chiêu thứ nhất liền bị đánh chết, vẫn là để nàng làm đại sư tỷ đi...
Sắc mặt Bạch Nguyệt Lâu cũng có chút khó coi, thầm nghĩ:
- Đổi lại là ta, cũng sẽ bị chùy thành thịt nát...
Trong bụi mù tràn ngập, trung tâm phòng ốc kia xuất hiện một hố sâu lớn hình dạng vuốt rồng, sâu hơn trượng, Tô Vân hình chữ đại nằm nhoài dưới đáy hố, thật sâu khảm trong lòng đất. Chân thiếu nữ Ngô Đồng đạp không trung bay qua gạch nát ngói tàn, đi vào nóc nhà của một phòng ở không có ngã xuống khác, ánh mắt nhìn lại đáy hố, đột nhiên giật mình. Chỉ thấy trong hố lớn hình vuốt rồng kia không có bóng dáng Tô Vân, chỉ còn lại có một ấn ký hình người!
Bên cạnh ấn ký hình người, còn có một đôi dấu chân rất sâu!
- Hỏng bét!
Thiếu nữ Ngô Đồng vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ giữa không trung, lúc này Tô Vân thả người vọt lên, thân hình phá không bộc phát ra tiếng oanh minh truyền vào lỗ tai của nàng!
- Tô sĩ tử, ngươi bây giờ đã mở Động Thiên, có được cảnh giới giống nhau pháp lực giống như Tiên Nhân.
Trong Linh giới, Thư Quái Oánh Oánh quan sát tính linh thần thông của hắn, xem xét tất cả lạc ấn trên đại hoàng chung, lắc đầu nói:
- Ngươi trước mắt tu thành tất cả võ học thần thông đều không đủ lấy để ngươi phát huy ưu thế về mặt pháp lực đến cực hạn. Vô luận là Nhật Nguyệt Điệp Bích hay Giao Long Ngâm, đều không được. Mà Ứng Long, Thao Thiết các loại Thần Ma lạc ấn, chiều sâu ngươi nghiên cứu, kém xa chiều sâu Nhân Ma lấy được Thập Lục Thiên.
- Ngươi chuẩn bị dùng thần thông gì phát huy ra ưu thế pháp lực của mình?
Nàng quả thực khó xử. Oánh Oánh chính là Thư Quái Văn Uyên các Thiên Đạo viện, một trăm năm mươi năm qua này gặp qua thiên tài Thiên Đạo viện lấy ngàn mà tính, biết những thiên tài này tu luyện thần thông gì, cũng thông qua đủ loại thư tịch hiểu rõ đến thần thông cùng công pháp đỉnh phong nhất Nguyên Sóc. Nhưng Tô Vân lại khác biệt cùng những sĩ tử Thiên Đạo viện kia.
Sĩ tử Thiên Đạo viện đều có khả năng phương hướng đặc biệt, có thiên phú kinh người ở một phương diện khác. Mà Tô Vân ngay từ đầu tu luyện là Ngạc Long Ngâm, Nhật Nguyệt Điệp Bích, Viên Công Quyết, Tất Phương Biến võ học, từ trong võ học lĩnh ngộ ra thần thông. Hắn vừa học từ trong Triều Thiên Khuyết lĩnh ngộ ra mười hai loại Cảm Ứng Thiên, lĩnh ngộ ra Ứng Long, Khai Minh các loại thần thông, hết thảy lạc ấn lên trên vách chuông của mình. Những thần thông này cực kỳ phức tạp, nhưng lại không có truy nguyên đến cực hạn, không đạt được loại độ cao của sĩ tử Thiên Đạo viện kia.
Giống như sĩ tử Thiên Đạo viện nghiên cứu rồng, từ mười sáu phương diện, đem rồng nghiên cứu đến cực hạn, thần thông của Tô Vân, không có loại độ sâu truy nguyên này. Đây là nơi để Oánh Oánh cảm giác được khó xử. Không có độ sâu truy nguyên đến nguồn gốc thì không có cách nào hoàn toàn phát huy ra pháp lực của Tô Vân giống như thiếu niên Tiên Nhân kia!
Thân hình Tô Vân lên cao đến chỗ cao nhất, bắt đầu hạ xuống.
- Oánh Oánh, ngươi thấy những thần thông này, thật ra đều là từng cái lạc ấn trên thần thông chân chính của ta.
Trong Linh giới, âm thanh tính linh Tô Vân truyền đến:
- Mà thần thông chân chính của ta, thật ra chỉ có một cái.
- Hết thảy các thần thông khác cũng chỉ là bộ phận tạo thành thần thông chân chính của ta!
Oánh Oánh đang quan sát đại hoàng chung, khí huyết Tô Vân đột nhiên vọt tới, rót vào trong đại hoàng chung. Oánh Oánh ngẩn ngơ, chỉ thấy một tầng lại một tầng khắc độ trên đại hoàng chung này bắt đầu trở lên rõ ràng, các loại thần thông lạc ấn giống như đang rong sống lại. Đại hoàng chung âm vang rung động, hướng ra phía ngoài bành trướng, càng lúc càng lớn, càng ngày càng cao.
Oánh Oánh ngửa đầu, chỉ thấy chiếc đại hoàng chung này xoay tròn bay ra từ trong Linh giới của Tô Vân.
- Đây là...
Trong lòng nàng chấn động.
Nóc phòng Truy Nguyên viện, Ngô Đồng ngẩng đầu lên, thấy được chiếc hoàng chung kia giữa không trung, chỉ thấy Giao Long, Bạch Viên, Nhật Nguyệt, Tất Phương xuất hiện trên vách chuông, lại có Ứng Long, Khai Minh, Cùng Kỳ mười hai Thần Ma hiện lên ở vách trong chuông đồng. Mà trong chuông, vô số bánh răng đang cắn chụp lẫn nhau, giao thoa, một phương thức vận chuyển chặt chẽ tinh vi không gì sánh được!
- Tô sĩ tử, ngươi chỉ là Bán Ma, mơ tưởng dẫm lên trên đầu của ta!
Thiếu nữ Ngô Đồng quát tháo một tiếng, khí huyết tăng lên tới cực hạn, cắn chặt răng, cười lạnh nói:
- Ngươi nhất định chịu thua!
Ngoài Truy Nguyên viện, Toàn Thôn Cật Phạn Tiêu Thúc Ngạo cũng ngẩng đầu lên đến, nhìn xem chiếc đại hoàng chung hạ xuống kia, trong lòng có chút chần chờ:
- Ngô Đồng tiền bối nói không cần ta hỗ trợ, nàng sẽ đón lấy sao?
Cùng nhất thời, sĩ tử các đại học viện Văn Xương học cung đều nghe được tiếng chuông, tưởng rằng tiếng chuông tan học, nhao nhao đi ra lớp học, ngửa đầu liền nhìn thấy đại hoàng chung đang nhanh chóng rớt xuống, các tầng không ngừng xoay tròn kia, thần sắc không khỏi ngốc trệ.
- Tựa như là Truy Nguyên viện... Truy Nguyên viện đang làm cái gì?
Một vị tây tịch tiên sinh mê mang nói.
Có người đi ngang qua Truy Nguyên viện, biết ngọn nguồn trong đó, nói:
- Nghe nói là tân tấn sĩ tử trong Truy Nguyên viện, không ai phục ai, đang tranh đoạt vị trí đại sư huynh.
Tây tịch tiên sinh kia càng thêm mờ mịt:
- Truy Nguyên viện ngay cả lão sư cũng không có, tranh đoạt vị trí đại sư huynh có làm được cái gì...
- Cạch!
Bàn tay Tô Vân nắm lấy mũi chuông đại hoàng chung, một tiếng chuông vang dội, đánh vào Truy Nguyên viện, tiếng chuông vang vọng Văn Xương học cung.
Tây tịch tiên sinh kia càng mờ mịt, hướng về sĩ tử hai bên phải trái nói:
- Tốt rồi, hiện tại ngay cả Truy Nguyên viện cũng không có, còn tranh đại sư huynh gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.