Lâm Uyên Hành

Chương 79: Trượng Nghĩa Mỗi Nhiều Đồ Cẩu Bối

Trạch Trư

06/08/2020

Linh Sĩ cao lớn kia cười ha ha, trên mặt không tươi cười.

-Khó trách có người hoài nghi ngươi theo Cầu Thủy Kính, thậm chí hoài nghi ngươi là sĩ tử Thiên Đạo viện. Dũng khí ngươi rất đủ, nhưng thực lực kém xa.

Đột nhiên một vị nữ sĩ tử vọt tới, nghiêm nghị nói:

-Hắn giết hai vị sư ca, báo thù cho sư ca!

Nữ tử kia phun trào khí huyết, thần thông bộc phát, bàn tay đẩy về phía trước, sau lưng thình lình hình thành một tôn Lục Tí Thần Nhân (*), cao tới trượng sáu, mọc ra ba đầu, mỗi đầu ba mắt!

[* Lục tí: sáu cánh tay]

Thần Nhân kia chính là thần thông của nàng, theo bàn tay của nàng, ba đầu cánh tay phải Thần Nhân kia cùng huy quyền đập tới Tô Vân!

Tay trái Tô Vân vừa lật, quang mang lòng bàn tay sáng lên, đó là một vòng mặt trời do khí huyết biến thành!

Nhật Nguyệt Điệp Bích Dưỡng Khí Thiên, Trúc Cơ tuyệt học do Thánh Nhân thành Sóc Phương khai sáng.

Tô Vân sở dụng chính chiêu thứ nhất của Nhật Nguyệt Điệp Bích, Nhật Nguyệt Lệ Thiên, chỉ là hắn vụng trộm tăng thêm một chút kiếp tro.

-Không tốt!

Linh Sĩ cao lớn kia nhìn thấy ánh sáng lòng bàn tay Tô Vân, sắc mặt không khỏi kịch biến, vội vàng thôi động thần thông, tiếng đàn lại vang vọng, đánh Tô Vân bay ngược về sau, hung hăng đâm vào vách tường một gian cửa hàng!

Tô Vân trúng chiêu đồng thời, chiêu thức Nhật Nguyệt Lệ Thiên cũng đã ra, vầng mặt trời do khí huyết biến thành nghênh tiếp nữ tử kia!

Nữ tử hoảng sợ nhìn thấy năm ngón tay chính mình nổ tung, lực lượng kinh khủng xâm nhập đến, để cánh tay không ngừng tan rã, từng khối cơ bắp bị xé nứt, gân đứt đoạn.

Nguồn lực lượng này xé mở huyết nhục cánh tay nàng, để nàng nhìn thấy xương trắng của mình, nhìn thấy bạch cốt bị lực lượng kia nghiền ép hóa thành bột mịn.

Bành!

Nàng cùng Thần Nhân thần thông sau lưng nàng bắn lên, đâm vào vách tường đối diện, bị khảm trong vách, ánh mắt tan rã, khóe miệng đổ máu, gục đầu, không còn khí tức.

Một kích này của Tô Vân không phải lực lượng Linh Sĩ phổ thông có thể thi triển ra, mà là lực lượng mang theo kiếp tro, để một kích này hắn bộc phát ra uy lực còn cường đại hơn tính linh thần thông!

Nếu không phải Linh Sĩ cao lớn kia xuất thủ kịp thời, chỉ sợ ngay cả thi thể nữ tử kia cũng không thể bảo tồn, sẽ bị một chiêu này đánh vỡ nát!

Hàn phong thổi qua từ trên đường phố, từng người Linh Sĩ bốn phía yên lặng nhìn ba bộ thi thể trên đường phố, trầm mặc.

Bọn hắn chém giết yêu ma khổng lồ đến từ khu không người cũng không có tử thương một người, nhưng gặp được người này rõ ràng nhìn rất yếu, thậm chí còn bị thương một cánh tay, lại bị đối phương giết chết ba người!

Khụ khụ!

Tô Vân tránh xuống từ trên vách tường, kịch liệt ho khan, hữu khí vô lực cười nói.

- Đệ nhất nhân hai năm trước nhập học, không gì hơn cái này. Nhiều chiêu thần thông như vậy ngươi cũng chưa từng giết chết ta, xem ra hai năm nay ngươi không học được thứ gì tốt cả.

Linh Sĩ cao lớn kia hừ một tiếng, mắt lộ hung quang, cổ cầm nổi lên trên đỉnh đầu.

Lúc này, đột nhiên trong ô cửa sổ bên cạnh truyền tới âm thanh một nữ hài đang kinh ngạc vạn phần:

-Tiểu Vân! Thật là ngươi!

Linh Sĩ cao lớn dừng bước, hướng nhìn lại, trong ô cửa sổ lại là Miêu Yêu đang nói chuyện.

Tô Vân xóa máu trên khóe miệng, nhìn lại qua cửa sổ. Miêu Yêu kia dò xét hắn, vừa mừng vừa sợ, cười nói.

-Thật là ngươi! Ngươi lớn như vậy rồi à?

Tô Vân chỉ cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, tựa hồ nghe qua khi còn bé, cố gắng nghĩ lại, rốt cục nhớ ra, nhếch miệng nói.

- Ngươi là Mao nhị tỷ Mao gia. Ta lần trước đi chợ Hoang Tập trấn, bá phụ nói ngươi làm công ở trong thành.

Trong ô cửa sổ lưu ly, Miêu Yêu xấu hổ nói.

- Thời điểm ngươi hồi hương, không cần nói bọn hắn ta làm cái gì. Ta làm công không được, ta lừa bọn họ nói ta làm công trong nhà máy dệt vải, ngươi nói ra ta sẽ không còn mặt mũi làm người. . .



Linh Sĩ cao lớn cười lạnh nói:

-Ngươi không cần lo lắng, hắn sống không qua đêm nay, tự nhiên không cách nào hồi hương.

Miêu Yêu kia đẩy cửa sổ, kêu một tiếng:

-Đây là Tiểu Vân, Tiểu Vân Thiên Môn trấn! Đồng hương của chúng ta! Các ngươi đi ra đi! Đều đi ra đi!

Linh Sĩ cao lớn đằng đằng sát khí, ánh mắt sắc bén không gì sánh được, hướng hai bên đường phố quét tới, quát:

-Dân đen tìm đường chết sao?

-Tiểu Vân là đồng hương chúng ta a!

Miêu Yêu kia không cam lòng, lớn tiếng nói:

- Hàng xóm! Hắn từ nhỏ đã chỉ còn một người, là độc đinh của Thiên Môn trấn! Hắn bị người đánh chết, các ngươi còn không ra sao?

Mắt Linh Sĩ cao lớn lộ sát cơ nhìn sang Mao nhị tỷ, thản nhiên nói.

-Ai dám?

Mao nhị tỷ kém chút khóc thành tiếng, nức nở nói.

- Tiểu Vân thi đậu Văn Xương học cung, thi thứ nhất, người đầu tiên của Thiên Thị viên chúng ta thi đệ nhất trong thành! Hắn còn chưa học một ngày nào! Hắn là đồng hương của chúng ta, hắn không nên chết ở chỗ này——

Lúc này, trên đường phố truyền đến một tiếng mở cửa kẽo kẹt, một Hắc Ngưu Yêu uống say khướt giống như hắc tháp lung la lung lay đi tới, trên vai hất lên áo khoác rách nát, đứng bên người Mao nhị tỷ, ồm ồm nói.

- Tiểu hài tử nên đi học. Lòng người đều là thịt, tiểu nhị Ngưu gia trang có ở đây không? Đi ra đi!

Linh Sĩ cao lớn hừ một tiếng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên, kẽo kẹt kẽo kẹt tiếng mở cửa truyền đến, một gian cửa tiệm đóng chặt mở ra, hai Ngưu Yêu mình người đầu trâu đi ra từ trong cửa hàng.

Đèn kiếp tro trên đường phố bị dập tắt lại một cái tiếp một cái phát sáng, từng cửa hàng đốt đèn, trong ngọn đèn, hết yêu quái này đến yêu quái khác đẩy cửa tiệm, yên lặng đi ra.

Trong hẻm nhỏ âm u truyền đến âm thanh tất tất tác tác, có mấy người trốn ở trong góc cũng đi ra.

Bọn hắn đều là yêu quái đến từ khu không người, bị Sóc Phương thành phồn hoa hấp dẫn, đi vào trong thành làm công làm việc vặt, xử lí việc đê tiện nhất, cầm tiền công ít ỏi nhất, mỗi ngày làm công, ăn đồ ăn rẻ nhất, ở gian phòng nhỏ hẹp nhất, có người còn ngủ trên đường cái.

Bọn hắn là người bình thường nhất trong thành Sóc Phương, người không nổi bật nhất, sinh hoạt trên đường phố dơ bẩn tầng dưới chót nhất thành Sóc Phương, cơ hồ không hề quen biết gì người ở thượng tầng.

Bọn hắn cho dù chết tại thành Sóc Phương cũng không người biết, ngoại trừ thân hữu, không người sẽ quan tâm chết sống bọn hắn.

Thế nhưng bọn hắn còn giấu mộng tưởng trong lòng, muốn tích lũy tiền đưa con của mình đến quan học đọc sách, cầu học, muốn con của mình thoát khỏi vận mệnh lao động của chính mình, muốn cho con của mình có thể ở lại thượng tầng cua thành thị.

Nơi đó có gian phòng sáng tỏ, có ánh nắng, có ấm áp, có tương lai rộng lớn hơn.

Trong ngày thường, bọn hắn đi qua bên cạnh ngươi, ngươi sẽ cảm thấy bọn hắn phi thường chết lặng, giống như từng bộ thi thể đang hành tẩu.

Nhưng hiện tại, trên đường phố yên tĩnh, lục tục ngo ngoe đi ra một hai trăm người, yên lặng đứng nơi đó, trong tay cầm các loại vũ khí, đều là dao phay băng ghế gậy sắt.

Bọn hắn không phải Linh Sĩ, chiến lực không cao.

Bọn hắn chỉ là cha mẹ trưởng bối tại nông thôn đi theo con của mình học được một chút tri thức phương diện tu luyện, hoặc biết được một chút biến hóa hoặc cũng có thể một chút thô thiển võ học học từ yêu quái tiên sinh.

Tình nghĩa đồng hương, còn có khát vọng đầu học để bọn hắn đứng dậy.

Một lão yêu quái run rẩy nói.

-Sĩ tử lão gia xin thương xót, sĩ tử đi ra nông thôn không dễ dàng, xin thương xót...

Đột nhiên, Linh Sĩ cao lớn kia cười ha ha.

-Trượng nghĩa đều sẽ chết nhanh, trên sách nói quả nhiên không sai. Trong phố xá nông dân không có văn hóa, quả nhiên đều là gia hỏa trượng nghĩa chút nhiệt huyết xông lên đầu, đáng tiếc cực kì ngu xuẩn, chỉ biết tìm chết vô nghĩa.

Vành mắt Tô Vân đỏ lên, hốc mắt một mảnh ấm áp, lớn tiếng nói.

-Các vị ca ca tỷ tỷ, thúc thúc bá bá, các ngươi trở về đi. Ta không sao, thật không có việc gì, các ngươi nhanh trở về đi!

Trên đường, không ai động đậy.



Ngưu Yêu đầu trâu thân người Ngưu gia trang đè thấp tiếng nói.

-Tiểu Vân, chúng ta ở chỗ này, không người nào dám động tới ngươi! Ngươi yên tâm!

Tranh tranh!

Tiếng đàn vang lên, Ngưu Yêu kia đột nhiên bay ngược, đâm vào vách tường, nghiêng đầu chết oan chết uổng!

Đám yêu quái trên đường phố phát ra âm thanh sợ hãi gầm nhẹ, có chút bạo động.

Linh Sĩ cao lớn kia cười lạnh nói.

- Còn không đi sao?

Những yêu quái nhìn chết lặng kia không người lui lại, vẫn như cũ gắt gao cầm vũ khí trong tay.

Nhiệt lệ trong hốc mắt Tô Vân khó nhịn, lập tức bừng lên, chỉ cảm thấy máu nóng trong lồng ngực hầm hập từng cỗ từng cỗ lật lên.

Hắn chỉ là nhân loại duy nhất trong khu không người, cũng không phải đồng loại của những yêu quái này, bỏ mạng vì hắn, đáng giá không?

Ngày bình thường, những yêu quái này không xa lánh hắn, không hắn xem như dị loại, để hắn có một tuổi thơ bình thường, với hắn mà nói đã là ân tình lớn lao.

Hiện tại, còn muốn mất mạng cho hắn sao?

-Trở về đi. . . Hắn nghẹn ngào nói.

Linh Sĩ cao lớn kia hừ một tiếng, thản nhiên nói.

-Bọn hắn ai cũng không trở về được. Bọn hắn là hương thân của ngươi, có thân tình, coi như bọn hắn muốn trở về xem như chẳng có chuyện gì phát sinh là không thể. Nếu bọn họ nói ra sự tình ngươi chết trong tay ta, Văn Xương học cung khẳng định sẽ diệt trừ ta. Bởi vậy. . .

Hắn hạ lệnh:

-Chư vị sư đệ, trảm thảo trừ căn! diệt trừ tất cả yêu quái trên con đường này, một tên cũng không để lại! Thi thể đưa đến Địa Hỏa Trì, không cần lưu lại vết tích!

Nhiều Linh Sĩ khẽ quát một tiếng, bạo phát của linh thần thông mình tính, có đao thương kiếm kích, có thần thú thần điểu, có chuông đỉnh lâu tháp các loại đồ vật, từng cái tản mát ra khí huyết nồng đậm, rất áp bách!

Tô Vân cắn răng, những yêu quái khu không người này căn bản không phải đối thủ bọn hắn, hắn cũng không muốn những đồng hương này bởi vì chính mình bỏ mạng!

Thế nhưng, hắn có thể làm cái gì?

Lấy thực lực của hắn bây giờ, căn bản không phải đối thủ của Linh Sĩ cao lớn kia, không những chính mình sẽ chết, thậm chí còn liên lụy những đồng hương này!

Hắn nắm chặt nắm đấm, trong nắm đấm là mấy khỏa kiếp tro!

Hắn điên cuồng tăng lên khí huyết, phía sau hắn, khí huyết hình thành Giao Long vặn vẹo, biến hình, nhưng mà hắn biết mình lực lượng căn bản không đủ để cải biến hết thảy!

Hắn không cách nào cứu mình, càng không cách nào cứu đồng hương khu không người!

Linh Sĩ cao lớn kia giơ bàn tay, tính linh thần thông từng vị Linh Sĩ bắt đầu vận chuyển, có thần thông một vị Linh Sĩ bộc phát, vượt lên trước một bước đánh tới những yêu quái khu không người kia!

Ngay một sát na Linh Sĩ kia động thủ, một đạo tiễn quang phóng tới, xuyên qua lồng ngực của hắn!

Đạo tiễn quang kia uy lực kinh người, vậy mà đâm Linh Sĩ kia trở về, đóng đinh hắn dưới mái lâu!

Sĩ tử khác rùng mình, không dám động.

Linh Sĩ cao lớn đột nhiên quay người, nghiêm nghị nói:

-Ai?

Trên đường phố hắc ám truyền đến tiếng bước chân, đó là âm thanh giày gỗ giẫm trên mặt đất phát ra, dưới quang mang đèn đường mờ tối, một hình bóng từ từ đi tới.

- Từ tầng năm thành Sóc Phương trở lên do người giàu cùng hoàng đế quản.

Một âm thanh để Tô Vân cảm thấy có chút quen thuộc truyền đến, truyền vào trong tai của mọi người.

-Năm tầng dưới, người giàu có cùng hoàng đế chỉ cần đưa tay liền sẽ bị chặt rơi. Duỗi bao nhiêu tay, chặt bấy nhiêu tay. Học sinh Lâm Thanh Thịnh của Sóc Phương học cung, quy củ thế giới dưới đất, ngươi hiểu không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Uyên Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook