Lâm Uyên Hành

Chương 147: Vào Thành

Trạch Trư

06/05/2021

Tốc độ Long Tương nhanh chóng, có chút hơn Tô Vân dự tính, Long Tương này cất bước mới bắt đầu tốc độ cũng đã có hơn thân pháp nhanh nhất của Tô Vân, đợi cho lúc nó vọt ra khoảng cách trăm trượng, Tô Vân đột nhiên chỉ cảm thấy mình giống như đâm vào trên một bức tường!

Đó là tường do không khí trước người hắn hình thành!

Tốc độ Long Tương quá nhanh, dẫn đến không khí trước mặt hắn không kịp tản ra, bị chồng chất cùng một chỗ, không khí giống như biến thành thực thể, vô cùng nặng nề, ép tới hắn cơ hồ thổ huyết. Đột nhiên, bên tai hắn truyền đến một tiếng lôi âm ầm vang, tường không khí trước mặt bị phá vỡ, áp lực lập tức đại giảm.

Tô Vân lung lay đầu, ngẩng đầu nhìn lại, lại là tính linh thần thông đại hoàng chung của hắn tự động nổi lên, treo trên đỉnh đầu của hắn, chuông lớn chầm chậm chuyển động, từng cái vòng tròn tầng tầng tiến dần lên, đâu vào đấy. Chiếc đại hoàng chung này chuyển động, để không khí chảy tới từ chuông sẽ vòng ra ngoài, phát ra trận trận tiếng gào.

Tô Vân nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn lại, đã thấy phía sau là một đoàn tuyết trắng vân khí chầm chậm tản ra, đó là tốc độ Long Tương đột phá một loại cực hạn nào đó hình thành vết tích. Nhưng vào lúc này, Tô Vân đột nhiên nhìn thấy một tiểu ải nhân từ trong rừng xông ra, chân phi nước đại hướng bên này đuổi theo, chính là Bảo Thiên Tướng.

Bảo Thiên Tướng một bên phi nước đại, thân thể một bên bành trướng, đợi cho hắn hình thể hóa thành cự nhân, Long Tương đã đem hắn xa xa dứt bỏ. —— Tốc độ của hắn căn bản không có cách so sánh cùng Long Tương. Long Tương kia toàn thân vảy rồng, mọc ra vuốt rồng, thân hình mạnh mẽ như rồng, chạy như tuấn mã, tốc độ cực nhanh!

Tô Vân nháy mắt mấy, thầm nghĩ:

- Vị Bảo Thiên Tướng này thế mà chờ ở ngoài ba ngày, kiên nhẫn vô cùng. Đáng tiếc, hắn hơi mập một chút, bước chân quá chậm...

Hắn vừa nghĩ đến nơi đây, đột nhiên chỉ thấy một ngụm Tính Linh Thần Binh to lớn gào thét xoay tròn, từ trên bầu trời phía sau oanh đến hướng bên này!

Xung quanh linh binh kia có tinh thể ngũ thải ban lan không ngừng biến hóa màu sắc, không biết là hình thái gì lại có thể đuổi kịp bước chân Long Tương, có thể thấy được lực lượng Bảo Thiên Vương cường đại cỡ nào!

Trong lòng Tô Vân phát lạnh, không ngờ Long Tương đột nhiên chuyển biến!

Dưới tốc độ nhanh như vậy, gần như không có khả năng chuyển biến chuyển hướng, mà thớt Long Mã này không ngờ lại quẹo một ngoặt lớn!

- Oanh!

Linh binh kia rơi xuống đất, núi đá bốn phía nổ tung, vô số núi đá giải thể trên không trung, bị tinh thể hoa mỹ cắt đến vỡ nát. Long Tương chở Tô Vân cùng Tiết Thanh Phủ hoàn toàn phi nước đại mà qua khỏi uy năng của Linh binh này, Tô Vân thậm chí thấy được tinh thể nổi bồng bềnh giữa không trung không ngừng biến hóa hình thể, giống như khoát tay là sẽ sờ đến. Long Tương phi nước đại đi qua, đột nhiên không trung lại có chiếc Linh binh thứ hai theo nhau mà tới, Long Tương lại lần nữa chuyển hướng.

- Oanh!



- Oanh!

- Oanh!

Từng thanh Linh binh rơi xuống từ trên không, để Long Tương không ngừng chuyển biến chuyển hướng, một trái tim Tô Vân dần dần trầm xuống, chỉ thấy Long Tương lại bị làm cho quay đầu chạy trở về. Bảo Thiên Tướng đứng ở nơi đó, không ngừng tế lên từng thanh Linh binh oanh đến, dương dương đắc ý nhìn xem bọn hắn.

- Bảo Thiên Tướng, ta bảo ngươi lễ kính bạn bán hàng của ta, ngươi không nghe hiểu nhỉ?

Sắc mặt Bảo Thiên Tướng đại biến, nghe tiếng nhìn lại, đã thấy bầu trời đột nhiên âm u xuống, trên bầu trời, một nắm đấm to bằng núi nhỏ rơi xuống, Bảo Thiên Tướng vội vàng thôi động bách tí (trăm cánh tay), lay động tất cả Linh binh, hướng nắm đấm kia đánh tới, nghiêm nghị nói:

- Chủ nhân Đông Lăng, ta đã cho mặt mũi ngươi, buông tha bọn hắn ba ngày thời gian, ngươi không cần khinh người quá...

- Oanh!

Một đoàn mây hình nấm từ từ bay lên, Long Tương vội vàng dừng lại, nằm rạp trên mặt đất, Tô Vân cùng Tiết Thanh Phủ vội vàng nằm nhoài trên lưng Long Tương, một cơn lốc gào thét mà qua, trong gió tràn ngập liệt hỏa hừng hực.

Đợi cho cơn gió lốc này qua đi, Tô Vân cùng Tiết Thanh Phủ đứng dậy, Long Tương kia cũng đứng lên, mấy bước đã đi vào nơi Bảo Thiên Tướng đang đứng, Tô Vân nhìn xuống dưới, chỉ thấy nơi đó đã biến thành một hố to. Bảo Thiên Tướng ngã chổng vó nằm tại đáy hố, trừng to mắt vô thần nhìn lên bầu trời, răng trong miệng gãy đến vô số, Linh binh trong tay tản mát xung quanh, đông một kiện tây một kiện, ném đến chỗ nào chỗ đó bị oanh thành hố to. Trên bầu trời, lại có một đoàn vân khí hóa thành nắm đấm, sắp nện xuống tới. Bảo Thiên Tướng vội vàng thu nhỏ thân thể, hóa thành bộ dáng tiểu nhân nhi, xoay người quỳ xuống đất, trăm cánh tay chắp trước ngực trước người, thân thể bái phục xuống tới, xin tha nói:

- Bệ hạ đừng đánh nữa, ta nhận thua!

Vân khí trên bầu trời tán đi. Bảo Thiên Tướng vội vàng đứng lên, xông ra hố to gào thét mà đi, chỉ thấy trên trăm kiện Linh binh trong hố lớn kia từ bay lên trong hố, đi theo hắn gào thét mà đi.

Tô Vân hâm mộ phi thường:

- Bảo Thiên Tướng thật có tiền.

Hắn ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy vân khí trên bầu trời tản ra ánh sáng, xa niện Chủ nhân Đông Lăng trong vân khí, hiển nhiên vừa rồi chính là Chủ nhân Đông Lăng xuất thủ. Tô Vân xa xa khom người thi lễ, trong bảo liễn trong vân khí, Chủ nhân Đông Lăng cách màn trướng hạ thấp người hoàn lễ, âm thanh sáo trúc từ trong tầng mây truyền đến, tựa hồ đang đáp lời.



Long Tương lại lần nữa khởi hành, hướng thành Sóc Phương chạy đi. Bọn hắn đi qua dịch trạm Thiên Thị viên, chỉ thấy ban đêm dịch trạm vẫn náo nhiệt không gì sánh được, không biết bao nhiêu yêu ma lao đến dịch trạm. Mà mấy tên lão binh kia mình trần, thân như tinh thiết đồng đỏ chế tạo, cơ bắp như đao tước búa bổ, đứng ở bãi đất trên đỉnh núi, ngăn cản vô số kể yêu ma trùng kích, thủ hộ dịch trạm.

Cũng không lâu lắm, Long Tương đuổi kịp chạy đến Lục Địa Chúc Long Sóc Phương, trên Chúc Long Liễn, từng tòa lâu vũ tầng cao nhất, các Linh Sĩ đang mỗi người thi triển thần thông, đánh lui Yển Sư khôi lỗi đến từ khu không người cũ tập kích. Râu rồng Lục Địa Chúc Long dài đến trăm trượng, phiêu đãng tại trong gió đêm.

Long Tương có hơn Lục Địa Chúc Long, một đường bão táp mà đi, đợi cho Long Tương chở bọn hắn xông ra Thiên Thị viên, Tô Vân ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy một vòng trời chiều treo ở trên bầu trời phương tây. Mà ở trong Thiên Thị viên, đã là đêm tối.

- Thời không Thiên Thị viên quả nhiên bị lệch ba canh giờ.

Tô Vân nhìn một chút đại hoàng chung của mình, hướng Tiết Thanh Phủ nói:

- Tiền bối, Thiên Thị viên hẳn là có tác dụng vặn vẹo thời không.

- Đâu chỉ vặn vẹo thời không?

Tiết Thanh Phủ cười nói:

- Càng có quan hệ đến ảo diệu của trường sinh đấy.

- Nghe đồn nếu có thể giải khai huyền bí của Thiên Thị viên, trở thành Tiên Nhân trường sinh bất lão cũng không nói chơi!

Tô Vân hiếu kỳ nói:

- Tiền bối nhất định biết chút ít gì đối với Thiên Thị viên, đúng hay không?

Tiết Thanh Phủ chớp động ánh mắt, cười nói:

- Ta chỉ biết trong Thiên Thị viên mai táng bí mật, cho dù dùng cả một đời đi đào móc, cũng đào móc không hết.

Long Tương một đường phi nhanh, trước khi mặt trời xuống núi rốt cục đi vào Sóc Phương, phi nước đại tại trong thành Long Tương, thời điểm đèn kiếp tro trên đường Sóc Phương bị nhen lửa, bọn hắn đi tới tiệm bán thuốc Hạnh Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Uyên Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook