Chương 269: Cao lầm tuấn đến thăm
Lạt Tiêu
20/06/2020
Nhưng mà, Hoàng Ngân đột nhiên đảo mắt, rồi gật đầu nói: “Được, vậy em chờ sau khi anh cai nghiện thành công rồi kết hôn. Nếu cai nghiện không thành công, thì em sẽ không kết hôn với anh nữa.”
Cô đột nhiên đổi chủ ý.
“Em nghiêm túc chứ?” Ngược lại, Cao Dương Thành có chút hối hận.
“Đương nhiên.
Cao Dương Thành cưng chiều cắn cắn đầu mũi nhỏ của cô: “Chỉ cần nghĩ rằng cai nghiện thành công là có thể cưới em về nhà, thì lòng anh vô cùng hưng phấn, cũng rất tự tin. Vì em và Dương Dương, anh nhất định sẽ vượt qua cửa ải lớn này.”
Lúc chuông cửa vang lên, Hoàng Ngân đi mở cửa. Khi nhìn thấy người tới, Hoàng Ngân sửng sốt, đơ ra ngay tại chỗ, rất lâu cũng chưa hoànhồn.
Người tới cũng không phải ai khác, chính là chủ tịch thành phố S, bố của Dương Thành, Cao Lâm Tuấn.
Bộ âu phục màu đen trầm ổn bọc lấy thân hình cường tráng của ông, âu phục phẳng phiu, cẩn thận tỉ mỉ.
Hào quang mạnh mẽ, tôn quý, toàn thân đều tỏa ra một loại cảm giác hút hồn, không giận dữ mà uy nghiêm.
Dù cho người đã qua tuổi trung niên, nhưng vẫn đầy khí phách, phấn chấn. Khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm, khiến cho người ta không hề phân biệt được tuổi thật của ông.
“Bác... bác là... bác Cao phải không?”
Hoàng Ngân chào hỏi ông.
Cô đã từng nhìn thấy gương mặt đẹp trai và mạnh mẽ này trong album ảnh của mẹ. Chỉ là, lúc đó bác ấy không uy nghiêm như bây giờ. Thời điểm đó, bác ấy còn rất rực rỡ, tinh thần phấn chấn.
Cao Lâm Tuấn lộ ra gương mặt mỉm cười nhiệt tình hiếm thấy: “Chào cháu.”
Ông chủ động giơ tay phải về phía Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân hơi sững sờ, vội nắm tay ông: “Bác Cảnh, cháu chào bác, gặp được bác... cháu cảm thấy rất vinh hạnh.”
Hơn nữa là kích động.
Người đàn ông này, không chỉ đơn giản là ba của Dương Thành hay là người đàn ông mẹ cô vẫn luôn yêu tha thiết. Mà ông còn là... ba ruột của Thanh Nga.
Cũng là người mà cô vẫn luôn muốn gặp.
“Bác, mời bác ngồi! Cháu... không ngờ bác sẽ đột nhiên tới thăm... Dương Thành đang tắm cho Dương Dương ở tầng 2, để cháu gọi anh ấy, mời bác ngồi trước.”
Lần đầu gặp Cao Lâm Tuấn, Hoàng Ngân có hơi căng thẳng.
Dù sao, cũng coi như là ba chồng tương lai của mình.
Hoàng Ngân vội rót nước cho ông.
Trái với sự khẩn trương của Hoàng Ngân, Cao Lâm Tuấn tỏ ra ung dung hơn nhiều. Ông hờ hững đỡ lấy tách trà nóng từ tay Hoàng Ngân, ánh mắt không nhịn được quan sát cô thêm vài lần.
Con mắt sâu già nua lóe lên một cái rồi dời đi chỗ khác.
Cuối cùng, diện mạo trẻ trung của cô và gương mặt xinh đẹp thanh tú trong trí nhớ của ông giống nhau đến mấy phần.
Cao Lâm Tuấn không nói gì, Hoàng Ngân vội đi lên tầng gọi Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành và con trai đang đùa giỡn trong phòng tắm, Hoàng Ngân đứng ở cửa vẫn hơi thở dốc: “Dương Thành...”
“Hai người đừng đùa nữa, nhanh xuống dưới, xuống dưới...”
Dứt lời, Hoàng Ngân đi thẳng vào phòng tắm, một tay kéo Dương Dương trong bồn tắm lên, cầm khăn tắm bọc nó lại, ôm ra khỏi phòng tắm.
“Hoàng Ngân, con còn chưa tắm xong mà.”
Dương Dương phản đối.
“Sao thế? Xuống dưới làm gì?”
Cao Dương Thành cũng tỏ ra khó hiểu.
Theo Hoàng Ngân đi ra khỏi phòng tắm.
“Ba... Ba anh, ông nội Dương Dương đã đến. Đang ở phòng khách, anh tranh thủ thời gian xuống dưới chào hỏi một chút, em mặc quần áo tử tế cho Dương Dương, rồi xuống ngay.”
“Ba anh tới?”
Cao Dương Thành thật sự có chút kinh ngạc.
Thằng bé nghe thấy ông nội thì lập tức nhảy cẫng lên: “Ôi! Dương Dương có thể gặp được ông nội sao? Quá tốt rồi! Hôm nay bà ngoại cũng sắp trở về. Hôm nay thật đúng là ngày lành tháng tốt.”
Dương Dương hưng phấn đứng trên giường lớn vỗ tay.
Nhắc đến việc mẹ mình sắp trở về, Hoàng Ngân cũng sững sờ.
Cô nheo mắt nhìn Cao Dương Thành bên cạnh, lưỡng lự nói: “Còn một giờ nữa mẹ sẽ xuống máy bay, nếu để mẹ gặp được bác, có...hơi không thích hợp lắm hay không?”
Ngược lại, Cao Dương Thành không có nghĩ gì nhiều: “Đây là việc đời trước của họ, em cũng đừng bận tâm. Gặp được thì cũng là duyên phận, anh đi xuống trước chuẩn bị một chút, cũng nên đi sân bay đón dì Trần rồi.”
“Vâng, được.”
Hoàng Ngân vui mừng, ý nghĩ của anh và mình giống nhau.
Thế giới tình cảm của người lớn, bọn họ không quyết định được, cũng không có tư cách quyết định.
Việc làm duy nhất của Hoàng Ngân chính là ủng hộ, ủng hộ từng quyết định của họ.
...
Trong phòng khách ——
“Ba, sao ba tới lại không báo trước cho con?”
“Dương Dương đâu?”
Cao Lâm Tuấn liếc nhìn trên tầng.
“Mẹ nó đang mặc quần áo cho nó, lập tức đến ngay.”
“Ừ...”
Cao Lâm Tuấn do dự một chút rồi không nói thêm gì nữa.
Ngừng một lúc lâu, ông mới nói: “Ba có việc đề cập với con một chút...”
Giọng điệu Cao Lâm Tuấn hơi nặng nề.
“Vâng.”
“Ba định ly hôn với mẹ con.”
Cao Dương Thành sửng sốt.
Nhìn người ba trước mắt, trong lòng dâng lên quá nhiều cảm xúc phức tạp... Lúc lâu sau, anh gật đầu: “Ba, dù ba quyết định gì, con cũng ủng hộ ba.”
“Cảm ơn con.”
Cao Lâm Tuấn vui mừng gật đầu, đáy mắt màu nâu chất chứa bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống.
Nhân sinh một đời, thật ra quá ngắn ngủi
Chớp mắt một cái, tâm lạnh lẽo, thoáng qua thì đã hơn nửa đời người.
“Ông nội...”
Đột nhiên, một giọng trẻ con non nớt xen vào giữa cuộc trò chuyện của hai ba con.
Cao Lâm Tuấn sững sờ, khóe miệng vô thức mỉm cười, thì thấy một cục thịt nhỏ tròn vo chạy vội về phía mình, nhảy cả người lên trên đùi mình: “Ông nội, ông là ông nội Dương Dương phải không?”
Cao Lâm Tuấn bị câu hỏi ngây thơ của thằng bé chọc cười, một tay ôm nó bế lên: “Đương nhiên! Chà chà, nhìn xem thằng bé này, lớn lên giống ba nó cỡ nào...”
Mặt mày Cao Lâm Tuấn hớn hở hiếm có.
Người đàn ông uy nghiêm vừa nãy lập tức biến mất. Bây giờ, chỉ còn là ông nội hiền lành của đứa cháu trai dưới đùi. Nhìn thấy tình cảnh này, Hoàng Ngân có chút cảm động.
Từ khi mang thai Dương Dương đến bây giờ, ròng rã đã tám năm trôi qua, cuối cùng... Dương Dương đã nhận được sự đồng ý của từng người trong nhà họ Cao.
Có lẽ, đối với Dương Dương đây mới được gọi là gia đình chân chính.
“Bác, tối nay bác ở lại cùng ăn cơm nhé!”
Hoàng Ngân nhiệt tình mời ba chồng tương lai của mình.
“Đúng rồi, đêm nay bà ngoại Dương Dương cũng sẽ trở về ăn cơm. Quá tốt rồi, Hoàng Ngân, sau này bên cạnh Dương Dương có rất nhiều người, Dương Dương cũng không cảm thấy cô đơn nữa.”
Thằng bé hưng phấn ngồi trong ngực ông nội, khoa tay múa chân.
Mà Cao Lâm Tuấn nghe thấy câu sau của cháu trai mình, sắc mặt chợt thay đổi.
Hoàng Ngân vừa nhìn đã phát giác ra, chỉ cảm thấy hơi xấu hổ, bàn tay căng thẳng xoa xoa trên mép quần jean, nói rõ: “Bác... thật trùng hợp. Hôm nay...đúng lúc máy bay của mẹ cháu về nước, bây giờ... cũng sắp đến rồi, cháu định đi trước đón bà, để Dương Thành ngồi lại nói chuyện với bác.”
Đôi mắt già nua mệt mỏi của Chủ tịch Cao lướt qua ánh sáng nhàn nhạt, ông đứng lên: “Buổi tối, bác còn có bữa tiệc quan trọng, tối nay không ở đây ăn cơm được.”
Ông nói xong nhìn đồng hồ một chút: “Bác nghĩ bác cần phải đi.”
“Ông nội...”
Thằng bé lưu luyến không rời, dựa vào một bên chân dài của ông nội, bĩu môi, miễn cưỡng để ông đi.
Từ nhỏ Dương Dương thiếu thốn tình cảm của gia đình, vất vả lắm mới gặp lại được một người thân mới, nó hơi sợ hãi sẽ bị xa cách lần nữa.
Cao Lâm Tuấn ôm cháu trai của mình, dỗ dành nó: “Hai ngày nữa ông nội lại tới chơi với cháu, được không?”
Thằng bé bĩu miệng, ôm cổ ông nội mình không chịu buông tay.
Hoàng Ngân thật sợ làm trễ nải việc của ông, dù sao cũng là Chủ tịch, bình thường đúng là một ngày trăm công ngàn việc, cô vội đi lên phía trước khuyên Dương Dương: “Cục cưng, đừng làm chậm trễ công việc của ông nội. Nếu như con nhớ ông nội, khi bà ngoại đến mỗi ngày đều dẫn con đi tìm ông nội chơi, được không?”
“Thật không?”
Mắt thằng bé sáng lấp lánh.
“Thật.”
Hoàng Ngân gật đầu chắc chắn, đưa tay đón lấy Dương Dương từ trong ngực Cao Lâm Tuấn.
“Ngân Ngân, tiễn bác một chút...”
Bỗng nhiên, Cao Lâm Tuấn yêu cầu.
Hoàng Ngân sửng sốt, cô hơi kinh ngạc, vội gật đầu: “Được ạ! Đương nhiên...”
Cô vội chuyển Dương Dương trong ngực cho Cao Dương Thành bên cạnh.
Cao Dương Thành biết có lẽ ba có chuyện muốn nói riêng với Hoàng Ngân, anh cũng không nói gì.
Hoàng Ngân tiễn Cao Lâm Tuấn đi ra ngoài.
Hai người, một già một trẻ đi trên bãi cỏ xanh mơn mởn trong sân, bước chân chầm chậm, nhàn nhã.
Hoàng Ngân vẫn hơi căng thẳng, chỉ nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Cao Lâm Tuấn.
“Ngân Ngân, bác Cao đến cám ơn cháu đã sinh cho nhà họ Cao chúng ta một đứa trẻ đáng yêu như vậy, còn dạy nó giống như một thiên sứ nhỏ, đơn thuần, ngây thơ.”
Cao Lâm Tuấn dừng bước, ngước đầu nhìn lên bầu trời, hít một hơi dài, đôi mắt già nua đục ngầu: “Đây có lẽ cũng là một sự tiếp nối của tình yêu.”
Ông bỗng nhiên quay đầu, nhìn Hoàng Ngân, mỉm cười: “Sau này đừng gọi bác là bác nữa, đổi thành gọi “Ba” đi.”
Hoàng Ngân ngạc nhiên vui mừng và cảm động lộ rõ trên mặt: “Bác...”
“Ừ?”
Đối với cách xưng hô của Hoàng Ngân, Cao Lâm Tuấn tỏ ra không hài lòng.
Hoàng Ngân cười to, mắt rơm rớm nước mắt vui mừng: “Ba...”
Tiếng gọi này...
Dường như cô đã chờ thật nhiều thật nhiều năm...
Được nhà họ Cao đồng ý, trở thành con dâu nhà họ Cao, trở thành vợ của Cao Dương Thành... điều cô mong đợi nhiều năm, bỗng nhiên thành hiện thực. Giống như đang nằm mơ, khá là không chân thực.
Nhìn thấy Hoàng Ngân không kìm chế được cảm xúc, Cao Lâm Tuấn khẽ cười: “Mấy năm nay, khiến con chịu không ít khổ cực rồi nhỉ?”
“Không có... Không có...”
Hoàng Ngân lắc đầu, lau nước mắt.
Những khổ sở đã qua, ngoại trừ bệnh của Dương Dương, cái khác Hoàng Ngân sớm đã vì hưng phấn lúc này mà quên sạch sẽ rồi.
Rốt cuộc cái gì mới gọi là khổ?
Chỉ cần trong lòng có lúc yêu, dù yêu có bao nhiêu gian khổ, thật ra... đều chỉ là sô cô la nhân rượu mà thôi.
Bên ngoài là đắng, nhưng trong lòng vẫn ngọt.
“Ngân Ngân, mẹ con...”
Lúc Cao Lâm Tuấn nhắc đến Trần Lan, có hơi ngập ngừng, lưỡng lự mất mấy giây, mới tiếp tục hỏi: “Bà ấy vẫn khỏe chứ?”
Trong mắt Cao Lâm Tuấn vẫn cười nhàn nhạt như cũ.
“Bà ấy rất khỏe ạ.”
Hoàng Ngân vội gật đầu: “Ba đừng lo cho bà, thân thể bà vẫn khỏe mạnh. Bác... không, ba, thật ra, nếu như ba không ngại, tối nay chúng ta có thể cùng ăn cơm.”
“Không được.”
Cao Lâm Tuấn lắc đầu, khéo léo từ chối: “Có lẽ gặp nhau... không bằng hoài niệm.”
Hoàng Ngân hơi xấu hổ.
Không biết là vì mẹ, hay là vì bọn họ đã từng yêu... Nhưng cô có thể nói gì được chứ? Cô chưa quên, ba chồng là người đàn ông đã có gia đình. Chẳng lẽ cô lại còn có thể thay mẹ mình nói những lời gì sao?
Mà mình và Dương Thành cũng là người sắp kết hôn.
Nếu như cô và Dương Thành kết hôn, tất nhiên đời này, mẹ và ông cũng chỉ có thể trở thành một tưởng niệm của đối phương... Theo pháp luật, bọn họ cũng đã là người một nhà, không được phép trở thành vợ chồng.
Trở thành vợ chồng?
Hoàng Ngân cảm thấy có lẽ bản thân đúng là suy nghĩ quá nhiều
Nhưng cô thật sự rất tiếc cho tình yêu của họ.
Sau khi tiễn Cao Lâm Tuấn, cả nhà lại đi sân bay đón Trần Lan trở về.
Trong bãi đậu xe của sân bay, đậu một chiếc Mercedes màu đen.
Gương mặt lạnh lùng, mệt mỏi của Cao Lâm Tuấn in trên cửa kính màu nâu, ánh mắt của ông vẫn luôn nhìn vào khuôn mặt quen thuộc giữa đám người.
Cô đột nhiên đổi chủ ý.
“Em nghiêm túc chứ?” Ngược lại, Cao Dương Thành có chút hối hận.
“Đương nhiên.
Cao Dương Thành cưng chiều cắn cắn đầu mũi nhỏ của cô: “Chỉ cần nghĩ rằng cai nghiện thành công là có thể cưới em về nhà, thì lòng anh vô cùng hưng phấn, cũng rất tự tin. Vì em và Dương Dương, anh nhất định sẽ vượt qua cửa ải lớn này.”
Lúc chuông cửa vang lên, Hoàng Ngân đi mở cửa. Khi nhìn thấy người tới, Hoàng Ngân sửng sốt, đơ ra ngay tại chỗ, rất lâu cũng chưa hoànhồn.
Người tới cũng không phải ai khác, chính là chủ tịch thành phố S, bố của Dương Thành, Cao Lâm Tuấn.
Bộ âu phục màu đen trầm ổn bọc lấy thân hình cường tráng của ông, âu phục phẳng phiu, cẩn thận tỉ mỉ.
Hào quang mạnh mẽ, tôn quý, toàn thân đều tỏa ra một loại cảm giác hút hồn, không giận dữ mà uy nghiêm.
Dù cho người đã qua tuổi trung niên, nhưng vẫn đầy khí phách, phấn chấn. Khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm, khiến cho người ta không hề phân biệt được tuổi thật của ông.
“Bác... bác là... bác Cao phải không?”
Hoàng Ngân chào hỏi ông.
Cô đã từng nhìn thấy gương mặt đẹp trai và mạnh mẽ này trong album ảnh của mẹ. Chỉ là, lúc đó bác ấy không uy nghiêm như bây giờ. Thời điểm đó, bác ấy còn rất rực rỡ, tinh thần phấn chấn.
Cao Lâm Tuấn lộ ra gương mặt mỉm cười nhiệt tình hiếm thấy: “Chào cháu.”
Ông chủ động giơ tay phải về phía Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân hơi sững sờ, vội nắm tay ông: “Bác Cảnh, cháu chào bác, gặp được bác... cháu cảm thấy rất vinh hạnh.”
Hơn nữa là kích động.
Người đàn ông này, không chỉ đơn giản là ba của Dương Thành hay là người đàn ông mẹ cô vẫn luôn yêu tha thiết. Mà ông còn là... ba ruột của Thanh Nga.
Cũng là người mà cô vẫn luôn muốn gặp.
“Bác, mời bác ngồi! Cháu... không ngờ bác sẽ đột nhiên tới thăm... Dương Thành đang tắm cho Dương Dương ở tầng 2, để cháu gọi anh ấy, mời bác ngồi trước.”
Lần đầu gặp Cao Lâm Tuấn, Hoàng Ngân có hơi căng thẳng.
Dù sao, cũng coi như là ba chồng tương lai của mình.
Hoàng Ngân vội rót nước cho ông.
Trái với sự khẩn trương của Hoàng Ngân, Cao Lâm Tuấn tỏ ra ung dung hơn nhiều. Ông hờ hững đỡ lấy tách trà nóng từ tay Hoàng Ngân, ánh mắt không nhịn được quan sát cô thêm vài lần.
Con mắt sâu già nua lóe lên một cái rồi dời đi chỗ khác.
Cuối cùng, diện mạo trẻ trung của cô và gương mặt xinh đẹp thanh tú trong trí nhớ của ông giống nhau đến mấy phần.
Cao Lâm Tuấn không nói gì, Hoàng Ngân vội đi lên tầng gọi Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành và con trai đang đùa giỡn trong phòng tắm, Hoàng Ngân đứng ở cửa vẫn hơi thở dốc: “Dương Thành...”
“Hai người đừng đùa nữa, nhanh xuống dưới, xuống dưới...”
Dứt lời, Hoàng Ngân đi thẳng vào phòng tắm, một tay kéo Dương Dương trong bồn tắm lên, cầm khăn tắm bọc nó lại, ôm ra khỏi phòng tắm.
“Hoàng Ngân, con còn chưa tắm xong mà.”
Dương Dương phản đối.
“Sao thế? Xuống dưới làm gì?”
Cao Dương Thành cũng tỏ ra khó hiểu.
Theo Hoàng Ngân đi ra khỏi phòng tắm.
“Ba... Ba anh, ông nội Dương Dương đã đến. Đang ở phòng khách, anh tranh thủ thời gian xuống dưới chào hỏi một chút, em mặc quần áo tử tế cho Dương Dương, rồi xuống ngay.”
“Ba anh tới?”
Cao Dương Thành thật sự có chút kinh ngạc.
Thằng bé nghe thấy ông nội thì lập tức nhảy cẫng lên: “Ôi! Dương Dương có thể gặp được ông nội sao? Quá tốt rồi! Hôm nay bà ngoại cũng sắp trở về. Hôm nay thật đúng là ngày lành tháng tốt.”
Dương Dương hưng phấn đứng trên giường lớn vỗ tay.
Nhắc đến việc mẹ mình sắp trở về, Hoàng Ngân cũng sững sờ.
Cô nheo mắt nhìn Cao Dương Thành bên cạnh, lưỡng lự nói: “Còn một giờ nữa mẹ sẽ xuống máy bay, nếu để mẹ gặp được bác, có...hơi không thích hợp lắm hay không?”
Ngược lại, Cao Dương Thành không có nghĩ gì nhiều: “Đây là việc đời trước của họ, em cũng đừng bận tâm. Gặp được thì cũng là duyên phận, anh đi xuống trước chuẩn bị một chút, cũng nên đi sân bay đón dì Trần rồi.”
“Vâng, được.”
Hoàng Ngân vui mừng, ý nghĩ của anh và mình giống nhau.
Thế giới tình cảm của người lớn, bọn họ không quyết định được, cũng không có tư cách quyết định.
Việc làm duy nhất của Hoàng Ngân chính là ủng hộ, ủng hộ từng quyết định của họ.
...
Trong phòng khách ——
“Ba, sao ba tới lại không báo trước cho con?”
“Dương Dương đâu?”
Cao Lâm Tuấn liếc nhìn trên tầng.
“Mẹ nó đang mặc quần áo cho nó, lập tức đến ngay.”
“Ừ...”
Cao Lâm Tuấn do dự một chút rồi không nói thêm gì nữa.
Ngừng một lúc lâu, ông mới nói: “Ba có việc đề cập với con một chút...”
Giọng điệu Cao Lâm Tuấn hơi nặng nề.
“Vâng.”
“Ba định ly hôn với mẹ con.”
Cao Dương Thành sửng sốt.
Nhìn người ba trước mắt, trong lòng dâng lên quá nhiều cảm xúc phức tạp... Lúc lâu sau, anh gật đầu: “Ba, dù ba quyết định gì, con cũng ủng hộ ba.”
“Cảm ơn con.”
Cao Lâm Tuấn vui mừng gật đầu, đáy mắt màu nâu chất chứa bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống.
Nhân sinh một đời, thật ra quá ngắn ngủi
Chớp mắt một cái, tâm lạnh lẽo, thoáng qua thì đã hơn nửa đời người.
“Ông nội...”
Đột nhiên, một giọng trẻ con non nớt xen vào giữa cuộc trò chuyện của hai ba con.
Cao Lâm Tuấn sững sờ, khóe miệng vô thức mỉm cười, thì thấy một cục thịt nhỏ tròn vo chạy vội về phía mình, nhảy cả người lên trên đùi mình: “Ông nội, ông là ông nội Dương Dương phải không?”
Cao Lâm Tuấn bị câu hỏi ngây thơ của thằng bé chọc cười, một tay ôm nó bế lên: “Đương nhiên! Chà chà, nhìn xem thằng bé này, lớn lên giống ba nó cỡ nào...”
Mặt mày Cao Lâm Tuấn hớn hở hiếm có.
Người đàn ông uy nghiêm vừa nãy lập tức biến mất. Bây giờ, chỉ còn là ông nội hiền lành của đứa cháu trai dưới đùi. Nhìn thấy tình cảnh này, Hoàng Ngân có chút cảm động.
Từ khi mang thai Dương Dương đến bây giờ, ròng rã đã tám năm trôi qua, cuối cùng... Dương Dương đã nhận được sự đồng ý của từng người trong nhà họ Cao.
Có lẽ, đối với Dương Dương đây mới được gọi là gia đình chân chính.
“Bác, tối nay bác ở lại cùng ăn cơm nhé!”
Hoàng Ngân nhiệt tình mời ba chồng tương lai của mình.
“Đúng rồi, đêm nay bà ngoại Dương Dương cũng sẽ trở về ăn cơm. Quá tốt rồi, Hoàng Ngân, sau này bên cạnh Dương Dương có rất nhiều người, Dương Dương cũng không cảm thấy cô đơn nữa.”
Thằng bé hưng phấn ngồi trong ngực ông nội, khoa tay múa chân.
Mà Cao Lâm Tuấn nghe thấy câu sau của cháu trai mình, sắc mặt chợt thay đổi.
Hoàng Ngân vừa nhìn đã phát giác ra, chỉ cảm thấy hơi xấu hổ, bàn tay căng thẳng xoa xoa trên mép quần jean, nói rõ: “Bác... thật trùng hợp. Hôm nay...đúng lúc máy bay của mẹ cháu về nước, bây giờ... cũng sắp đến rồi, cháu định đi trước đón bà, để Dương Thành ngồi lại nói chuyện với bác.”
Đôi mắt già nua mệt mỏi của Chủ tịch Cao lướt qua ánh sáng nhàn nhạt, ông đứng lên: “Buổi tối, bác còn có bữa tiệc quan trọng, tối nay không ở đây ăn cơm được.”
Ông nói xong nhìn đồng hồ một chút: “Bác nghĩ bác cần phải đi.”
“Ông nội...”
Thằng bé lưu luyến không rời, dựa vào một bên chân dài của ông nội, bĩu môi, miễn cưỡng để ông đi.
Từ nhỏ Dương Dương thiếu thốn tình cảm của gia đình, vất vả lắm mới gặp lại được một người thân mới, nó hơi sợ hãi sẽ bị xa cách lần nữa.
Cao Lâm Tuấn ôm cháu trai của mình, dỗ dành nó: “Hai ngày nữa ông nội lại tới chơi với cháu, được không?”
Thằng bé bĩu miệng, ôm cổ ông nội mình không chịu buông tay.
Hoàng Ngân thật sợ làm trễ nải việc của ông, dù sao cũng là Chủ tịch, bình thường đúng là một ngày trăm công ngàn việc, cô vội đi lên phía trước khuyên Dương Dương: “Cục cưng, đừng làm chậm trễ công việc của ông nội. Nếu như con nhớ ông nội, khi bà ngoại đến mỗi ngày đều dẫn con đi tìm ông nội chơi, được không?”
“Thật không?”
Mắt thằng bé sáng lấp lánh.
“Thật.”
Hoàng Ngân gật đầu chắc chắn, đưa tay đón lấy Dương Dương từ trong ngực Cao Lâm Tuấn.
“Ngân Ngân, tiễn bác một chút...”
Bỗng nhiên, Cao Lâm Tuấn yêu cầu.
Hoàng Ngân sửng sốt, cô hơi kinh ngạc, vội gật đầu: “Được ạ! Đương nhiên...”
Cô vội chuyển Dương Dương trong ngực cho Cao Dương Thành bên cạnh.
Cao Dương Thành biết có lẽ ba có chuyện muốn nói riêng với Hoàng Ngân, anh cũng không nói gì.
Hoàng Ngân tiễn Cao Lâm Tuấn đi ra ngoài.
Hai người, một già một trẻ đi trên bãi cỏ xanh mơn mởn trong sân, bước chân chầm chậm, nhàn nhã.
Hoàng Ngân vẫn hơi căng thẳng, chỉ nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Cao Lâm Tuấn.
“Ngân Ngân, bác Cao đến cám ơn cháu đã sinh cho nhà họ Cao chúng ta một đứa trẻ đáng yêu như vậy, còn dạy nó giống như một thiên sứ nhỏ, đơn thuần, ngây thơ.”
Cao Lâm Tuấn dừng bước, ngước đầu nhìn lên bầu trời, hít một hơi dài, đôi mắt già nua đục ngầu: “Đây có lẽ cũng là một sự tiếp nối của tình yêu.”
Ông bỗng nhiên quay đầu, nhìn Hoàng Ngân, mỉm cười: “Sau này đừng gọi bác là bác nữa, đổi thành gọi “Ba” đi.”
Hoàng Ngân ngạc nhiên vui mừng và cảm động lộ rõ trên mặt: “Bác...”
“Ừ?”
Đối với cách xưng hô của Hoàng Ngân, Cao Lâm Tuấn tỏ ra không hài lòng.
Hoàng Ngân cười to, mắt rơm rớm nước mắt vui mừng: “Ba...”
Tiếng gọi này...
Dường như cô đã chờ thật nhiều thật nhiều năm...
Được nhà họ Cao đồng ý, trở thành con dâu nhà họ Cao, trở thành vợ của Cao Dương Thành... điều cô mong đợi nhiều năm, bỗng nhiên thành hiện thực. Giống như đang nằm mơ, khá là không chân thực.
Nhìn thấy Hoàng Ngân không kìm chế được cảm xúc, Cao Lâm Tuấn khẽ cười: “Mấy năm nay, khiến con chịu không ít khổ cực rồi nhỉ?”
“Không có... Không có...”
Hoàng Ngân lắc đầu, lau nước mắt.
Những khổ sở đã qua, ngoại trừ bệnh của Dương Dương, cái khác Hoàng Ngân sớm đã vì hưng phấn lúc này mà quên sạch sẽ rồi.
Rốt cuộc cái gì mới gọi là khổ?
Chỉ cần trong lòng có lúc yêu, dù yêu có bao nhiêu gian khổ, thật ra... đều chỉ là sô cô la nhân rượu mà thôi.
Bên ngoài là đắng, nhưng trong lòng vẫn ngọt.
“Ngân Ngân, mẹ con...”
Lúc Cao Lâm Tuấn nhắc đến Trần Lan, có hơi ngập ngừng, lưỡng lự mất mấy giây, mới tiếp tục hỏi: “Bà ấy vẫn khỏe chứ?”
Trong mắt Cao Lâm Tuấn vẫn cười nhàn nhạt như cũ.
“Bà ấy rất khỏe ạ.”
Hoàng Ngân vội gật đầu: “Ba đừng lo cho bà, thân thể bà vẫn khỏe mạnh. Bác... không, ba, thật ra, nếu như ba không ngại, tối nay chúng ta có thể cùng ăn cơm.”
“Không được.”
Cao Lâm Tuấn lắc đầu, khéo léo từ chối: “Có lẽ gặp nhau... không bằng hoài niệm.”
Hoàng Ngân hơi xấu hổ.
Không biết là vì mẹ, hay là vì bọn họ đã từng yêu... Nhưng cô có thể nói gì được chứ? Cô chưa quên, ba chồng là người đàn ông đã có gia đình. Chẳng lẽ cô lại còn có thể thay mẹ mình nói những lời gì sao?
Mà mình và Dương Thành cũng là người sắp kết hôn.
Nếu như cô và Dương Thành kết hôn, tất nhiên đời này, mẹ và ông cũng chỉ có thể trở thành một tưởng niệm của đối phương... Theo pháp luật, bọn họ cũng đã là người một nhà, không được phép trở thành vợ chồng.
Trở thành vợ chồng?
Hoàng Ngân cảm thấy có lẽ bản thân đúng là suy nghĩ quá nhiều
Nhưng cô thật sự rất tiếc cho tình yêu của họ.
Sau khi tiễn Cao Lâm Tuấn, cả nhà lại đi sân bay đón Trần Lan trở về.
Trong bãi đậu xe của sân bay, đậu một chiếc Mercedes màu đen.
Gương mặt lạnh lùng, mệt mỏi của Cao Lâm Tuấn in trên cửa kính màu nâu, ánh mắt của ông vẫn luôn nhìn vào khuôn mặt quen thuộc giữa đám người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.