Chương 550: Cậu đỏ mặt làm gì
Lạt Tiêu
20/06/2020
Huyền My còn chưa nói xong chữ "lửa", bị anh quát, lập tức nghẹn lại ở cổ họng, không lên không xuống, có cảm giác kỳ quặc.
Dáng múa dưới vòi hoa sen cũng trong chốc lát cứng đờ lại.
Mãi lâu sau, Huyền My từ từ thu lại dáng vẻ, bĩu môi, đứng dưới vòi hoa sen, bắt đầu tập trung tắm, miệng nhỏ không nhịn được chu lên, nói một câu: "Cậu hung dữ gì chứ..."
Rất nhanh, tắm xong, Huyền My thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, mang theo mùi hương sữa tắm nhè nhẹ, ôm quần áo dơ, trong tay còn cầm chai dầu gội đầu với sữa tắm, đi chân trần ra khỏi nhà tắm.
Đình Hải vẫn đang chơi game.
Không chơi game thì chơi bóng rổ, chưa bao giờ thấy anh làm việc gì hẳn hoi.
Huyền My đứng ở sau lưng anh làm mặt quỷ, đang định đi, vừa mới tới cửa, đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng đặt quần áo dơ cùng với sữa tắm dầu gội đầu trong tay xuống bậc cửa phòng mình, rồi vội vàng rút từ trong túi áo dơ ra một bức thư tình mà Văn Tịch đã dặn dò đi dặn dò lại cô, nghĩ nghĩ rồi quay người đi về phía Đình Hải đang ngồi ở bàn.
"Này!"
Cô giơ bức thư tình ra trước mặt Đình Hải.
Đình Hải đang cố gắng chém giết kẻ địch trong game, cô nhìn cũng chẳng nhìn Huyền My lấy một cái, thậm chí còn không đếm xỉa đến cô, vẫn tiếp tục chơi, coi cô như người vô hình.
"Này!"
Huyền My buồn bực.
Tên này, giả vờ cũng hơi quá rồi nhé.
"Được rồi, kệ cậu có xem không, tôi để đây nhé!"
Huyền My nói xong thì để ở bên cạnh tay anh.
Đình Hải cuối cùng cũng mở lời vàng ngọc: "Vứt vào thùng rác đi!"
"..."
Huyền My hơi ngơ ngác, lúc chiều, chẳng phải tên này bắt cô phải giữ cẩn thận sao? Sao lại cãi nhau muốn vứt vào thùng rác rồi? Đúng là trời tháng ba, mặt phụ nữ, tim đàn ông, nói thay đổi là thay đổi ngay được!
Huyền My cắn cắn môi, đây là tấm lòng của Văn Tịch, sao lại vứt thùng rác chứ, đáng tiếc quá.
Cho nên, cô dứt khoát giúp thì giúp cho chót, xé mở bức thư tình ra, đứng ở đằng sau Đình Hải, nhuận giọng sau đó... dõng dạc đọc to bức thư lên!
"Anh Đình Hải, em yêu anh!"
"Phụt..."
Đình Hải vừa đánh xong một trận game, đang định bưng cốc nước lên uống, kết quả, vừa ngậm nước vào miệng, đằng sau truyền đến câu "tỏ tình" vừa to vừa dõng dạc của Huyền My, anh phun hết nước trong miệng ra, nhân tiện "tắm" cho màn hình máy tính trước mặt.
Quay người, nhìn Huyền My như đang nhìn quái vật.
Mặt Huyền My đỏ lên, buồn bực vò tóc, cười gượng hai tiếng: "Tôi cũng không ngờ thư tình người ta viết lại thẳng thế..."
Đình Hải ngồi trên ghế trước máy tính, khuôn mặt đẹp trai hơi ngẩng lên, híp mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
Chẳng hiểu sao, Huyền My bị ánh mắt anh nhìn làm cho miệng khô khốc, không khí xung quanh có sự ngại ngùng khó nói thành lời, cô vội vàng đưa thư tình cho anh: "Thôi, thôi, anh tự đọc đi!"
"Không muốn đọc."
Ánh mắt của Đình Hải vẫn nhìn thẳng cô như cũ.
Cho dù chỉ là khóe mắt cũng lười liếc nhìn bức thư tình trong tay cô.
"Vậy cậu muốn thế nào?"
Không biết vì sao, Huyền My bị anh nhìn có cảm giác tim như đập chệch một nhịp...đáng ghét!
Ánh mắt mê hồn như thế là có ý gì!
"Đọc tiếp đi..."
Anh nói xong, nhấp một ngụm trà.
Huyền My như bị trúng tà mà...
Ngoan ngoãn, tiếp tục đọc.
"Anh Đình Hải, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã yêu anh sâu sắc không thể thoát ra được..."
Đọc đến đó, trong lòng Huyền My khẽ mắng một câu: Thư tình Văn Tịch viết thẳng thắn quá, quá hàm súc, quá tình thơ ý họa!
Cô đọc mà còn cảm thấy mặt nóng ran!
Khẽ trộm liếc nhìn Đình Hải, game bắt đầu trận mới, nhưng anh vẫn chăm chú nghe, có vẻ hứng thú!
"Phong thái khi chơi bóng rổ của anh đã cướp đi trái tim em, sự cuốn hút anh tạo cho em đã không thể đơn giản dùng vài từ là có thể hình dung được..."
"Anh Đình Hải, nếu anh cảm thấy không tồi, có thể hồi thư cho em không, nói cho em biết số điện thoại của anh? Em đợi anh! Đây là số điện thoại của em: 09xxxxxxxx."
"Đọc xong rồi!"
Rất ngắn gọn, rất chân thành, rất thẳng thắn.
Cảm giác trong lòng với Đình Hải, miêu tả cực kỳ rõ ràng.
"Ai viết bức thư này?"
Đình Hải đột nhiên hỏi một câu.
"Bạn học của tôi! Chính là người mà tôi chỉ cho cậu hôm nay đó, dưới gốc cây, cô gái xinh xắn với mái tóc dài, đấy là hoa khôi lớp mình..."
Huyền My ra sức giới thiệu, ý đồ muốn nhắc anh nhớ lại.
"Không phải là cậu viết, cậu đỏ mặt làm gì?"
"Hả?"
Huyền My ngẩn ra, theo bản năng đưa lên xoa mặt: "Tôi...tôi đỏ mặt? Tôi có đỏ mặt đâu?"
Vừa nói xong, thì một cái gương thuận thế đưa đến trước mặt cô.
Quả nhiên, một khuôn mặt đỏ hồng, quả thật giống như mặt trời nhỏ đỏ rực vậy.
Đệch! Thư tình người khác viết, cô đỏ mặt làm quái gì!
"Không phải, Đình Hải, vẻ mặt của cậu là sao? Chắc không phải cậu cho rằng thư tình này là tôi viết đấy chứ?"
"..."
Đình Hải chỉ nhìn cô, không lên tiếng, Huyền My cuống lên: "Này! Cậu nhìn cho rõ! Tôi là con trai! Tôi thần kinh đâu mà viết thư tình cho cậu! Bức thư tình này quả thực là hoa khôi lớp tôi Văn Tịch viết, không liên quan đến tôi!"
"Vừa rồi tôi có nói là cậu viết sao?"
Đột nhiên nhàn nhạt hỏi ngược lại cô một câu.
"..."
Huyền My sắp khóc rồi.
Nhưng tên này vẻ mặt vừa nãy nhìn cô, rõ ràng là dáng vẻ khẳng định là cô viết!
"Này..."
Đình Hải gọi cô.
Lúc này, Huyền My mới ý thức được một vấn đề, rất kỳ lạ, ở cùng với anh mấy ngày qya, nhưng hình như anh chưa từng gọi tên cô, hoặc là dứt khoát không gọi, có gọi thì chỉ gọi "này" thay thế.
"Tôi không phải tên là "này", tôi tên là Cao Hướng Bách!"
"Mang điện thoại ra đây."
Đình Hải căn bản chẳng quan tâm lời giới thiệu của cô.
Khi bạn rõ ràng biết Cao Hướng Bách là tên của một đứa con trai, tình huống này, tiếng "Hướng Bách" bạn có gọi ra được không?
Đình Hải sợ bản thân buồn nôn.
"Cậu lấy điện thoại tôi làm gì?"
Tiểu My không hiểu hỏi anh.
"Cầm ra đây!"
Đình Hải vẻ không muốn phí lời với cô.
Tiểu My đột nhiên mở trừng mắt: "Ai da! Có phải là cậu muốn cho tôi số điện thoại của cậu không?"
Đầu gỗ cuối cùng cũng được khai sáng.
Huyền My chạy như bay về phòng ngủ, cầm điện thoại ra, đưa cho Đình Hải: "Tôi hiểu rồi! Văn Tịch nói, nếu cậu có ý với cô ấy thì đưa số điện thoại cho cô ấy! Cậu nhất định là lười trả lời thư nên trực tiếp đưa số điện thoại của cậu, đúng không?"
Huyền My cảm thấy cô làm bà mai quá xuất sắc!
Ngón tay đang chỉnh sửa số điện thoại của Đình Hải hơi ngừng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Có lúc, anh thật sự bội phục năng lực lý giải của cô!
Mãi lâu sau, Đình Hải mới tán thành gật đầu, nói: "Đúng! Thích cô ấy, nên đưa số điện thoại cho cô ấy!"
Mà anh lúc này, đang làm, chính là đưa số điện thoại cho cô!
"Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa số điện thoại của cậu cho cô ấy! Tôi đảm bảo, nhất định sẽ không tiết lộ cho các cô gái khác!"
Tiểu My hai tay chắp sau lưng, vui vẻ nhìn anh nhập số điện thoại mình vào máy cô.
Đình Hải lưu số xong xuôi, thì cầm máy cô lên nháy sang máy anh.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, số điện thoại của Huyền My nhảy lên.
Đình Hải ngắt cuộc gọi, đưa lại điện thoại cho Huyền My, vẻ mặt vô cảm cảnh cáo cô: "Thử tiết lộ số điện thoại của tôi cho người khác xem! Nhất là cái cô tên Văn gì gì đó!"
"Sao cơ?"
Huyền My ngạc nhiên: "Cậu đưa số điện thoại cho tôi, không phải là vì để tôi cho Văn Tịch à?"
"Ra ngoài đi."
Đình Hải lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
"Không phải! Đình Hải, rốt cuộc cậu có ý gì? Cậu không thích Văn Tịch à?"
"Không thích!"
"Vậy số điện thoại..."
"Cậu dám nói với cô ta, ngày mai tôi sẽ cho toàn trường biết cậu...yêu Đình Hải!"
Hả?
Tiểu My không dám tin trừng mắt nhìn anh.
"Tôi là con trai!" Tiểu My vỗ ngực hét lên.
"Anh Đình Hải, em yêu anh!"
Không biết từ lúc nào, trong tay Đình Hải có một cái bút ghi âm.
Anh bật mở câu trong lá thư tình Huyền My đọc vừa nãy lên mấy lượt, chỉ nghe cô không ngừng lặp lại hét lên: "Anh Đình Hải! Em yêu anh! Anh Đình Hải! Em yêu anh! Anh Đình Hải! Em yêu anh!..."
"Đệch!"
Huyền My không kiềm chế được nữa, giơ tay ra định cướp lại.
Đình Hải nhanh nhẹn giấu cái bút đi, Huyền My vồ hụt vào không khí, ngã ngồi lên chân anh, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, nhìn vô cùng chật vật.
"Vô sỉ!"
Huyền My thẹn quá hóa giận quát anh.
Đình Hải chẳng để tâm lời mắng của cô, chỉ cúi đầu hỏi cô: "Này! Cậu dùng sữa tắm hãng gì thế?"
"Làm gì?"
Huyền My tức giận đáp lại anh.
Đình Hải cong khóe môi: "Mùi hương của phụ nữ..."
"SHIT!"
Huyền My mắng một câu rồi nhảy lên chân Đình Hải: "Cậu mới là phụ nữ! Cả nhà cậu là phụ nữ!"
"..."
Đình Hải giật giật khóe miệng.
"Đồ thần kinh!"
Huyền My đỏ bừng mặt, chột dạ mắng hai câu, rồi sau đó...
Chán nản bỏ đi.
Đáng ghét... xem ra lần sau cô phải đổi loại sữa tắm rồi!
Ngày hôm sau.
Trong lúc huấn luyện, Huyền My chột dạ không dám nhìn Văn Tịch, nhưng ánh mắt Văn Tịch cứ đuổi theo cô, cho dù cô không nhìn, nhưng vẫn có thể cảm thận được rõ ràng.
Huyền My cảm thấy bản thân sắp bị Văn Tịch nhìn thủng rồi.
"Cao Hướng Bách, ra khỏi hàng!"
Đột nhiên, huấn luyện viên gọi tên cô.
"Dạ?"
Huyền My ngẩn ra: "Làm gì?"
Nói xong cô mới bừng tỉnh ra là huấn luyện viên đang gọi cô, cô nhấc chân phải bước ra khỏi hàng.
"Tôi chưa nói với em là khi nói chuyện với huấn luyện viên, bắt buộc phải hô báo cáo trước sao!"
"Báo cáo huấn luyện viên! Em xin lỗi, em quên mất!"
Huyền My đứng thẳng, nói to rõ ràng đáp lại lời huấn luyện viên.
"Sao lại đào ngũ?"
Hả?
Huyền My lại đứng thẳng tắp, không lên tiếng.
"Câm rồi à? Đi, chạy hai vòng quanh sân bóng rổ!"
"Rõ!"
Huyền My quay người, "lạch bạch" chạy về phía sân bóng rổ.
Sân bóng rổ không có ai, hiếm khi nào thấy Đình Hải và Kỳ không tới đó chơi.
"Báo cáo huấn luyện viên, em muốn cùng chạy với Hướng Bách!"
Đột nhiên, có giọng nữ mềm mại vang lên, thấy Văn Tịch buộc tóc đuổi ngựa đứng ra khỏi hàng.
Huấn luyện viên nhìn thì thấy là một cô bé xinh xắn, lập tức mềm lòng, nhưng còn ngại các sinh viên có mặt, cũng không tiện nói gì, chỉ thô lỗ quát: "Đi! Chạy hai mươi vòng!"
"Rõ!"
Văn Tịch cũng "lạch bạch" chạy đuổi theo Huyền My.
Huyền My không ngờ Văn Tịch vì Đình Hải mà liều như vậy, dưới trời nắng ba mươi bảy độ, vậy mà cô ấy dám liều mạng tìm đến cô hỏi đáp án, nhưng đáp án này, cô biết nói ra thế nào đây?
Dáng múa dưới vòi hoa sen cũng trong chốc lát cứng đờ lại.
Mãi lâu sau, Huyền My từ từ thu lại dáng vẻ, bĩu môi, đứng dưới vòi hoa sen, bắt đầu tập trung tắm, miệng nhỏ không nhịn được chu lên, nói một câu: "Cậu hung dữ gì chứ..."
Rất nhanh, tắm xong, Huyền My thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, mang theo mùi hương sữa tắm nhè nhẹ, ôm quần áo dơ, trong tay còn cầm chai dầu gội đầu với sữa tắm, đi chân trần ra khỏi nhà tắm.
Đình Hải vẫn đang chơi game.
Không chơi game thì chơi bóng rổ, chưa bao giờ thấy anh làm việc gì hẳn hoi.
Huyền My đứng ở sau lưng anh làm mặt quỷ, đang định đi, vừa mới tới cửa, đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng đặt quần áo dơ cùng với sữa tắm dầu gội đầu trong tay xuống bậc cửa phòng mình, rồi vội vàng rút từ trong túi áo dơ ra một bức thư tình mà Văn Tịch đã dặn dò đi dặn dò lại cô, nghĩ nghĩ rồi quay người đi về phía Đình Hải đang ngồi ở bàn.
"Này!"
Cô giơ bức thư tình ra trước mặt Đình Hải.
Đình Hải đang cố gắng chém giết kẻ địch trong game, cô nhìn cũng chẳng nhìn Huyền My lấy một cái, thậm chí còn không đếm xỉa đến cô, vẫn tiếp tục chơi, coi cô như người vô hình.
"Này!"
Huyền My buồn bực.
Tên này, giả vờ cũng hơi quá rồi nhé.
"Được rồi, kệ cậu có xem không, tôi để đây nhé!"
Huyền My nói xong thì để ở bên cạnh tay anh.
Đình Hải cuối cùng cũng mở lời vàng ngọc: "Vứt vào thùng rác đi!"
"..."
Huyền My hơi ngơ ngác, lúc chiều, chẳng phải tên này bắt cô phải giữ cẩn thận sao? Sao lại cãi nhau muốn vứt vào thùng rác rồi? Đúng là trời tháng ba, mặt phụ nữ, tim đàn ông, nói thay đổi là thay đổi ngay được!
Huyền My cắn cắn môi, đây là tấm lòng của Văn Tịch, sao lại vứt thùng rác chứ, đáng tiếc quá.
Cho nên, cô dứt khoát giúp thì giúp cho chót, xé mở bức thư tình ra, đứng ở đằng sau Đình Hải, nhuận giọng sau đó... dõng dạc đọc to bức thư lên!
"Anh Đình Hải, em yêu anh!"
"Phụt..."
Đình Hải vừa đánh xong một trận game, đang định bưng cốc nước lên uống, kết quả, vừa ngậm nước vào miệng, đằng sau truyền đến câu "tỏ tình" vừa to vừa dõng dạc của Huyền My, anh phun hết nước trong miệng ra, nhân tiện "tắm" cho màn hình máy tính trước mặt.
Quay người, nhìn Huyền My như đang nhìn quái vật.
Mặt Huyền My đỏ lên, buồn bực vò tóc, cười gượng hai tiếng: "Tôi cũng không ngờ thư tình người ta viết lại thẳng thế..."
Đình Hải ngồi trên ghế trước máy tính, khuôn mặt đẹp trai hơi ngẩng lên, híp mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
Chẳng hiểu sao, Huyền My bị ánh mắt anh nhìn làm cho miệng khô khốc, không khí xung quanh có sự ngại ngùng khó nói thành lời, cô vội vàng đưa thư tình cho anh: "Thôi, thôi, anh tự đọc đi!"
"Không muốn đọc."
Ánh mắt của Đình Hải vẫn nhìn thẳng cô như cũ.
Cho dù chỉ là khóe mắt cũng lười liếc nhìn bức thư tình trong tay cô.
"Vậy cậu muốn thế nào?"
Không biết vì sao, Huyền My bị anh nhìn có cảm giác tim như đập chệch một nhịp...đáng ghét!
Ánh mắt mê hồn như thế là có ý gì!
"Đọc tiếp đi..."
Anh nói xong, nhấp một ngụm trà.
Huyền My như bị trúng tà mà...
Ngoan ngoãn, tiếp tục đọc.
"Anh Đình Hải, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã yêu anh sâu sắc không thể thoát ra được..."
Đọc đến đó, trong lòng Huyền My khẽ mắng một câu: Thư tình Văn Tịch viết thẳng thắn quá, quá hàm súc, quá tình thơ ý họa!
Cô đọc mà còn cảm thấy mặt nóng ran!
Khẽ trộm liếc nhìn Đình Hải, game bắt đầu trận mới, nhưng anh vẫn chăm chú nghe, có vẻ hứng thú!
"Phong thái khi chơi bóng rổ của anh đã cướp đi trái tim em, sự cuốn hút anh tạo cho em đã không thể đơn giản dùng vài từ là có thể hình dung được..."
"Anh Đình Hải, nếu anh cảm thấy không tồi, có thể hồi thư cho em không, nói cho em biết số điện thoại của anh? Em đợi anh! Đây là số điện thoại của em: 09xxxxxxxx."
"Đọc xong rồi!"
Rất ngắn gọn, rất chân thành, rất thẳng thắn.
Cảm giác trong lòng với Đình Hải, miêu tả cực kỳ rõ ràng.
"Ai viết bức thư này?"
Đình Hải đột nhiên hỏi một câu.
"Bạn học của tôi! Chính là người mà tôi chỉ cho cậu hôm nay đó, dưới gốc cây, cô gái xinh xắn với mái tóc dài, đấy là hoa khôi lớp mình..."
Huyền My ra sức giới thiệu, ý đồ muốn nhắc anh nhớ lại.
"Không phải là cậu viết, cậu đỏ mặt làm gì?"
"Hả?"
Huyền My ngẩn ra, theo bản năng đưa lên xoa mặt: "Tôi...tôi đỏ mặt? Tôi có đỏ mặt đâu?"
Vừa nói xong, thì một cái gương thuận thế đưa đến trước mặt cô.
Quả nhiên, một khuôn mặt đỏ hồng, quả thật giống như mặt trời nhỏ đỏ rực vậy.
Đệch! Thư tình người khác viết, cô đỏ mặt làm quái gì!
"Không phải, Đình Hải, vẻ mặt của cậu là sao? Chắc không phải cậu cho rằng thư tình này là tôi viết đấy chứ?"
"..."
Đình Hải chỉ nhìn cô, không lên tiếng, Huyền My cuống lên: "Này! Cậu nhìn cho rõ! Tôi là con trai! Tôi thần kinh đâu mà viết thư tình cho cậu! Bức thư tình này quả thực là hoa khôi lớp tôi Văn Tịch viết, không liên quan đến tôi!"
"Vừa rồi tôi có nói là cậu viết sao?"
Đột nhiên nhàn nhạt hỏi ngược lại cô một câu.
"..."
Huyền My sắp khóc rồi.
Nhưng tên này vẻ mặt vừa nãy nhìn cô, rõ ràng là dáng vẻ khẳng định là cô viết!
"Này..."
Đình Hải gọi cô.
Lúc này, Huyền My mới ý thức được một vấn đề, rất kỳ lạ, ở cùng với anh mấy ngày qya, nhưng hình như anh chưa từng gọi tên cô, hoặc là dứt khoát không gọi, có gọi thì chỉ gọi "này" thay thế.
"Tôi không phải tên là "này", tôi tên là Cao Hướng Bách!"
"Mang điện thoại ra đây."
Đình Hải căn bản chẳng quan tâm lời giới thiệu của cô.
Khi bạn rõ ràng biết Cao Hướng Bách là tên của một đứa con trai, tình huống này, tiếng "Hướng Bách" bạn có gọi ra được không?
Đình Hải sợ bản thân buồn nôn.
"Cậu lấy điện thoại tôi làm gì?"
Tiểu My không hiểu hỏi anh.
"Cầm ra đây!"
Đình Hải vẻ không muốn phí lời với cô.
Tiểu My đột nhiên mở trừng mắt: "Ai da! Có phải là cậu muốn cho tôi số điện thoại của cậu không?"
Đầu gỗ cuối cùng cũng được khai sáng.
Huyền My chạy như bay về phòng ngủ, cầm điện thoại ra, đưa cho Đình Hải: "Tôi hiểu rồi! Văn Tịch nói, nếu cậu có ý với cô ấy thì đưa số điện thoại cho cô ấy! Cậu nhất định là lười trả lời thư nên trực tiếp đưa số điện thoại của cậu, đúng không?"
Huyền My cảm thấy cô làm bà mai quá xuất sắc!
Ngón tay đang chỉnh sửa số điện thoại của Đình Hải hơi ngừng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Có lúc, anh thật sự bội phục năng lực lý giải của cô!
Mãi lâu sau, Đình Hải mới tán thành gật đầu, nói: "Đúng! Thích cô ấy, nên đưa số điện thoại cho cô ấy!"
Mà anh lúc này, đang làm, chính là đưa số điện thoại cho cô!
"Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa số điện thoại của cậu cho cô ấy! Tôi đảm bảo, nhất định sẽ không tiết lộ cho các cô gái khác!"
Tiểu My hai tay chắp sau lưng, vui vẻ nhìn anh nhập số điện thoại mình vào máy cô.
Đình Hải lưu số xong xuôi, thì cầm máy cô lên nháy sang máy anh.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, số điện thoại của Huyền My nhảy lên.
Đình Hải ngắt cuộc gọi, đưa lại điện thoại cho Huyền My, vẻ mặt vô cảm cảnh cáo cô: "Thử tiết lộ số điện thoại của tôi cho người khác xem! Nhất là cái cô tên Văn gì gì đó!"
"Sao cơ?"
Huyền My ngạc nhiên: "Cậu đưa số điện thoại cho tôi, không phải là vì để tôi cho Văn Tịch à?"
"Ra ngoài đi."
Đình Hải lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
"Không phải! Đình Hải, rốt cuộc cậu có ý gì? Cậu không thích Văn Tịch à?"
"Không thích!"
"Vậy số điện thoại..."
"Cậu dám nói với cô ta, ngày mai tôi sẽ cho toàn trường biết cậu...yêu Đình Hải!"
Hả?
Tiểu My không dám tin trừng mắt nhìn anh.
"Tôi là con trai!" Tiểu My vỗ ngực hét lên.
"Anh Đình Hải, em yêu anh!"
Không biết từ lúc nào, trong tay Đình Hải có một cái bút ghi âm.
Anh bật mở câu trong lá thư tình Huyền My đọc vừa nãy lên mấy lượt, chỉ nghe cô không ngừng lặp lại hét lên: "Anh Đình Hải! Em yêu anh! Anh Đình Hải! Em yêu anh! Anh Đình Hải! Em yêu anh!..."
"Đệch!"
Huyền My không kiềm chế được nữa, giơ tay ra định cướp lại.
Đình Hải nhanh nhẹn giấu cái bút đi, Huyền My vồ hụt vào không khí, ngã ngồi lên chân anh, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, nhìn vô cùng chật vật.
"Vô sỉ!"
Huyền My thẹn quá hóa giận quát anh.
Đình Hải chẳng để tâm lời mắng của cô, chỉ cúi đầu hỏi cô: "Này! Cậu dùng sữa tắm hãng gì thế?"
"Làm gì?"
Huyền My tức giận đáp lại anh.
Đình Hải cong khóe môi: "Mùi hương của phụ nữ..."
"SHIT!"
Huyền My mắng một câu rồi nhảy lên chân Đình Hải: "Cậu mới là phụ nữ! Cả nhà cậu là phụ nữ!"
"..."
Đình Hải giật giật khóe miệng.
"Đồ thần kinh!"
Huyền My đỏ bừng mặt, chột dạ mắng hai câu, rồi sau đó...
Chán nản bỏ đi.
Đáng ghét... xem ra lần sau cô phải đổi loại sữa tắm rồi!
Ngày hôm sau.
Trong lúc huấn luyện, Huyền My chột dạ không dám nhìn Văn Tịch, nhưng ánh mắt Văn Tịch cứ đuổi theo cô, cho dù cô không nhìn, nhưng vẫn có thể cảm thận được rõ ràng.
Huyền My cảm thấy bản thân sắp bị Văn Tịch nhìn thủng rồi.
"Cao Hướng Bách, ra khỏi hàng!"
Đột nhiên, huấn luyện viên gọi tên cô.
"Dạ?"
Huyền My ngẩn ra: "Làm gì?"
Nói xong cô mới bừng tỉnh ra là huấn luyện viên đang gọi cô, cô nhấc chân phải bước ra khỏi hàng.
"Tôi chưa nói với em là khi nói chuyện với huấn luyện viên, bắt buộc phải hô báo cáo trước sao!"
"Báo cáo huấn luyện viên! Em xin lỗi, em quên mất!"
Huyền My đứng thẳng, nói to rõ ràng đáp lại lời huấn luyện viên.
"Sao lại đào ngũ?"
Hả?
Huyền My lại đứng thẳng tắp, không lên tiếng.
"Câm rồi à? Đi, chạy hai vòng quanh sân bóng rổ!"
"Rõ!"
Huyền My quay người, "lạch bạch" chạy về phía sân bóng rổ.
Sân bóng rổ không có ai, hiếm khi nào thấy Đình Hải và Kỳ không tới đó chơi.
"Báo cáo huấn luyện viên, em muốn cùng chạy với Hướng Bách!"
Đột nhiên, có giọng nữ mềm mại vang lên, thấy Văn Tịch buộc tóc đuổi ngựa đứng ra khỏi hàng.
Huấn luyện viên nhìn thì thấy là một cô bé xinh xắn, lập tức mềm lòng, nhưng còn ngại các sinh viên có mặt, cũng không tiện nói gì, chỉ thô lỗ quát: "Đi! Chạy hai mươi vòng!"
"Rõ!"
Văn Tịch cũng "lạch bạch" chạy đuổi theo Huyền My.
Huyền My không ngờ Văn Tịch vì Đình Hải mà liều như vậy, dưới trời nắng ba mươi bảy độ, vậy mà cô ấy dám liều mạng tìm đến cô hỏi đáp án, nhưng đáp án này, cô biết nói ra thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.