Chương 571: Câu này có một nghĩa khác
Lạt Tiêu
20/06/2020
Hai bàn tay tìm kiếm, xoay người liền đem cô kéo vào trong lồng ngực của mình, vùi đầu vào giữa mái tóc ngắn của cô, giọng nói khàn khàn: "Đêm nay cứ ngủ như vậy đi..."
"..."
Huyền My hầu như từ lúc anh vào cửa, đến lúc anh ôm lấy mình, tận khi anh nói xong câu đó, vẫn luôn ngây ngốc.
Đầu óc ngây ngốc, cơ thể ngây ngốc...
Rất lâu cũng không có phản ứng.
"Đình... Đình Hải..."
Huyền My căng thẳng gọi Đình Hải ở sau lưng.
"Ừm..."
Đình Hải trầm giọng trả lời, cánh tay ôm Huyền My hơi chặt thêm: "Hình như anh đột nhiên cũng lạ giường..."
"Hả?"
Huyền My căng thẳng thở dài một hơi: "Cái này... Hay là em trả lại giường cho anh, em đi ngủ phòng khách?"
"Không cần."
Đình Hải không chịu buông tay, lười biếng lẩm bẩm một câu: "Anh ngủ rất nhanh..."
"..."
Kết quả, Đình Hải hình như thật sự ngủ thiếp đi.
Ngược lại là Huyền My, bị anh ôm từ phía sau, nhịp tim như đánh trống, căn bản không có mảy may buồn ngủ.
Thậm chí là, khiến cô căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, cũng không dám tùy ý lộn xộn, ngay cả xoay người cũng không dám.
"Đình... Đình Hải..."
Cô gọi anh ở sau lưng, thanh âm hết sức nhỏ nhẹ.
"Hả?"
Hóa ra anh vẫn chưa ngủ.
Đình Hải từ từ nhắm mắt, khẽ hừ một tiếng, trả lời cô.
"Việc này... Mẹ em nói... Con gái không thể tự tiện ngủ cùng với con trai..."
"Hả?"
Đình Hải cuối cùng cũng mở mắt ra.
Khuôn mặt ngái ngủ đột nhiên cọ xát vào gáy cô.
"Mẹ em nói con gái ngủ cùng với con trai, là sẽ mang thai..."
Lúc Huyền My nói xong câu đó, gương mặt đều đỏ ửng.
Đình Hải nghe vậy, hơi buông cô ra, xoay người cô lại, để cô cùng mình nằm mặt đối mặt nhìn nhau.
Cánh tay giơ lên, gối lên dưới đầu, nhìn vẻ mặt ngây thơ mà còn có chút xấu hổ của cô, nghiêm túc nói với cô: "Mẹ em nói không sai, con gái không thể tự tiện ngủ cùng con trai, nhất là đàn ông xấu xa! Đàn ông xấu xa sẽ khiến cho con gái mang thai!"
"Vậy còn anh?"
Huyền My xấu hổ chớp chớp mắt: "Anh là đàn ông xấu xa à?"
Đình Hải vươn tay, cưng chiều sửa lại sợi tóc trên trán cô, ngón tay thon dài đan vào mái tóc rối, nhìn cô cam đoan: "Anh sẽ không để cho em mang thai."
Huyền My bỗng cười: "Vậy anh chính là đàn ông tốt rồi!"
Cô nói, vui vẻ chui vào trong lòng anh: "Đình Hải, cho dù anh là đàn ông xấu, em cũng không sợ anh, dù sao anh sẽ không ức hiếp em..."
Đình Hải nghe cô nói, nhịn không được cong khóe môi cười, đưa tay nhéo nhéo cằm của cô: "Em là đồ ngốc, nên rất may mắn, gặp phải đàn ông là anh..."
"Sao lại như vậy?"
"Quá ngốc! Rất dễ bị lừa! Bị người ta bán đi nói không chừng còn ngây ngô giúp người ta đếm tiền!"
Đình Hải thậm chí không dám tưởng tượng, nếu như trước đây cô này gặp phải người đàn ông khác không phải mình, bây giờ sẽ là cái dạng gì?
Cô ngốc nghếch như vậy, nói không chừng bị đàn ông xấu nào đó lừa gạt lên giường, ăn sạch sẽ xong sau đó còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Em nào có ngốc như vậy?"
Huyền My không chịu thừa nhận.
Đình Hải đem đầu của cô ôm vào trong lồng ngực của anh: "Yên tâm ngủ đi! Anh cam đoan sẽ không ức hiếp em."
Không phải là không muốn ức hiếp, mà là không nỡ ức hiếp.
Nghe được lời này của Đình Hải, lúc này Huyền My mới yên tâm chui vào lồng ngực của anh ngủ thiếp đi.
...
Huyền My là một con sâu ngủ, nhất là đến ngày nghỉ, đồng hồ sinh học của cô tự nhiên sẽ điều chỉnh đến giữa trưa mới tỉnh.
Điều này, anh của cô không ít lần mắng cô là heo.
Hôm nay, Huyền My cũng vẫn nằm ở trên giường lớn của Đình Hải, cả người đều không có động đậy.
Đêm hôm qua có lẽ là do quá phấn khích quá sốt sắng, chui ở trong ngực Đình Hải luôn luôn tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh, không an tâm một chút nào, đến mức hôm nay tới tận trưa cô vẫn chưa mở mắt lần nào.
Bữa sáng, Đình Hải để cô cứ ngủ qua như vậy.
Đến trưa, anh cảm thấy không thể mặc kệ cô như thế.
Xoay mở cửa phòng ngủ, chỉ thấy cô vẫn còn nằm nghiêng trên giường lớn say sưa ngủ.
Tướng ngủ của cô...
Thật chẳng ra sao cả.
Chăn mền không hề đắp lên trên người, ngược lại là bị cô vò thành một đống, lung tung kẹp lại giữa hai chân.
Cơ thể nhỏ nhắn nằm trên giường, cái đầu nhỏ đã rớt ra khỏi gối đầu, chuyển đến bên mép giường, tóc rối bời, xoã tung dáng dấp ngược lại thật sự cực kỳ giống cái tổ chim non, miệng nhỏ đáng yêu còn có chút mở ra, hít vào không khí.
Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Đình Hải nhịn không được cong khóe miệng, ánh mắt theo bản năng dịu lại.
Cô này nơi nào có một chút xíu dáng vẻ thục nữ?!
Nhưng vì sao, hết lần này tới lần khác... Đình Hải anh lại yêu cô sâu đậm như vậy?!
Giống như trong mắt anh, mặc kệ Cao Huyền My cô là bộ dạng gì, anh đều cảm thấy đặc biệt đáng yêu, đặc biệt hài hước, đặc biệt yêu thích... Nhìn cô ngủ ngon như vậy, Đình Hải có chút không nỡ quấy rầy giấc ngủ của cô.
Trong mắt anh, cô giống như đứa trẻ vô lo vô nghĩ, mà chuyện duy nhất anh có thể làm, chính là cưng chiều cô, cưng chiều cô, vẫn là cưng chiều cô... Anh bước nhẹ đi về phía giường ngủ.
Tại khoảng cách gần lúc nhìn thấy Huyền My ngủ trên giường, anh có chút ngẩn người.
"Em hơi đói bụng..."
Sau khi sửa sang lại quần áo xong, cô vểnh vểnh miệng lên, nũng nịu với Đình Hải.
"Rửa mặt, ăn cơm! Bữa trưa muốn ăn cái gì?"
"Em muốn anh ở phía dưới cho em ăn!"
"..."
Lời này, có một nghĩa khác.
"..."
Huyền My hầu như từ lúc anh vào cửa, đến lúc anh ôm lấy mình, tận khi anh nói xong câu đó, vẫn luôn ngây ngốc.
Đầu óc ngây ngốc, cơ thể ngây ngốc...
Rất lâu cũng không có phản ứng.
"Đình... Đình Hải..."
Huyền My căng thẳng gọi Đình Hải ở sau lưng.
"Ừm..."
Đình Hải trầm giọng trả lời, cánh tay ôm Huyền My hơi chặt thêm: "Hình như anh đột nhiên cũng lạ giường..."
"Hả?"
Huyền My căng thẳng thở dài một hơi: "Cái này... Hay là em trả lại giường cho anh, em đi ngủ phòng khách?"
"Không cần."
Đình Hải không chịu buông tay, lười biếng lẩm bẩm một câu: "Anh ngủ rất nhanh..."
"..."
Kết quả, Đình Hải hình như thật sự ngủ thiếp đi.
Ngược lại là Huyền My, bị anh ôm từ phía sau, nhịp tim như đánh trống, căn bản không có mảy may buồn ngủ.
Thậm chí là, khiến cô căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, cũng không dám tùy ý lộn xộn, ngay cả xoay người cũng không dám.
"Đình... Đình Hải..."
Cô gọi anh ở sau lưng, thanh âm hết sức nhỏ nhẹ.
"Hả?"
Hóa ra anh vẫn chưa ngủ.
Đình Hải từ từ nhắm mắt, khẽ hừ một tiếng, trả lời cô.
"Việc này... Mẹ em nói... Con gái không thể tự tiện ngủ cùng với con trai..."
"Hả?"
Đình Hải cuối cùng cũng mở mắt ra.
Khuôn mặt ngái ngủ đột nhiên cọ xát vào gáy cô.
"Mẹ em nói con gái ngủ cùng với con trai, là sẽ mang thai..."
Lúc Huyền My nói xong câu đó, gương mặt đều đỏ ửng.
Đình Hải nghe vậy, hơi buông cô ra, xoay người cô lại, để cô cùng mình nằm mặt đối mặt nhìn nhau.
Cánh tay giơ lên, gối lên dưới đầu, nhìn vẻ mặt ngây thơ mà còn có chút xấu hổ của cô, nghiêm túc nói với cô: "Mẹ em nói không sai, con gái không thể tự tiện ngủ cùng con trai, nhất là đàn ông xấu xa! Đàn ông xấu xa sẽ khiến cho con gái mang thai!"
"Vậy còn anh?"
Huyền My xấu hổ chớp chớp mắt: "Anh là đàn ông xấu xa à?"
Đình Hải vươn tay, cưng chiều sửa lại sợi tóc trên trán cô, ngón tay thon dài đan vào mái tóc rối, nhìn cô cam đoan: "Anh sẽ không để cho em mang thai."
Huyền My bỗng cười: "Vậy anh chính là đàn ông tốt rồi!"
Cô nói, vui vẻ chui vào trong lòng anh: "Đình Hải, cho dù anh là đàn ông xấu, em cũng không sợ anh, dù sao anh sẽ không ức hiếp em..."
Đình Hải nghe cô nói, nhịn không được cong khóe môi cười, đưa tay nhéo nhéo cằm của cô: "Em là đồ ngốc, nên rất may mắn, gặp phải đàn ông là anh..."
"Sao lại như vậy?"
"Quá ngốc! Rất dễ bị lừa! Bị người ta bán đi nói không chừng còn ngây ngô giúp người ta đếm tiền!"
Đình Hải thậm chí không dám tưởng tượng, nếu như trước đây cô này gặp phải người đàn ông khác không phải mình, bây giờ sẽ là cái dạng gì?
Cô ngốc nghếch như vậy, nói không chừng bị đàn ông xấu nào đó lừa gạt lên giường, ăn sạch sẽ xong sau đó còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Em nào có ngốc như vậy?"
Huyền My không chịu thừa nhận.
Đình Hải đem đầu của cô ôm vào trong lồng ngực của anh: "Yên tâm ngủ đi! Anh cam đoan sẽ không ức hiếp em."
Không phải là không muốn ức hiếp, mà là không nỡ ức hiếp.
Nghe được lời này của Đình Hải, lúc này Huyền My mới yên tâm chui vào lồng ngực của anh ngủ thiếp đi.
...
Huyền My là một con sâu ngủ, nhất là đến ngày nghỉ, đồng hồ sinh học của cô tự nhiên sẽ điều chỉnh đến giữa trưa mới tỉnh.
Điều này, anh của cô không ít lần mắng cô là heo.
Hôm nay, Huyền My cũng vẫn nằm ở trên giường lớn của Đình Hải, cả người đều không có động đậy.
Đêm hôm qua có lẽ là do quá phấn khích quá sốt sắng, chui ở trong ngực Đình Hải luôn luôn tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh, không an tâm một chút nào, đến mức hôm nay tới tận trưa cô vẫn chưa mở mắt lần nào.
Bữa sáng, Đình Hải để cô cứ ngủ qua như vậy.
Đến trưa, anh cảm thấy không thể mặc kệ cô như thế.
Xoay mở cửa phòng ngủ, chỉ thấy cô vẫn còn nằm nghiêng trên giường lớn say sưa ngủ.
Tướng ngủ của cô...
Thật chẳng ra sao cả.
Chăn mền không hề đắp lên trên người, ngược lại là bị cô vò thành một đống, lung tung kẹp lại giữa hai chân.
Cơ thể nhỏ nhắn nằm trên giường, cái đầu nhỏ đã rớt ra khỏi gối đầu, chuyển đến bên mép giường, tóc rối bời, xoã tung dáng dấp ngược lại thật sự cực kỳ giống cái tổ chim non, miệng nhỏ đáng yêu còn có chút mở ra, hít vào không khí.
Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Đình Hải nhịn không được cong khóe miệng, ánh mắt theo bản năng dịu lại.
Cô này nơi nào có một chút xíu dáng vẻ thục nữ?!
Nhưng vì sao, hết lần này tới lần khác... Đình Hải anh lại yêu cô sâu đậm như vậy?!
Giống như trong mắt anh, mặc kệ Cao Huyền My cô là bộ dạng gì, anh đều cảm thấy đặc biệt đáng yêu, đặc biệt hài hước, đặc biệt yêu thích... Nhìn cô ngủ ngon như vậy, Đình Hải có chút không nỡ quấy rầy giấc ngủ của cô.
Trong mắt anh, cô giống như đứa trẻ vô lo vô nghĩ, mà chuyện duy nhất anh có thể làm, chính là cưng chiều cô, cưng chiều cô, vẫn là cưng chiều cô... Anh bước nhẹ đi về phía giường ngủ.
Tại khoảng cách gần lúc nhìn thấy Huyền My ngủ trên giường, anh có chút ngẩn người.
"Em hơi đói bụng..."
Sau khi sửa sang lại quần áo xong, cô vểnh vểnh miệng lên, nũng nịu với Đình Hải.
"Rửa mặt, ăn cơm! Bữa trưa muốn ăn cái gì?"
"Em muốn anh ở phía dưới cho em ăn!"
"..."
Lời này, có một nghĩa khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.