Chương 146: Chia tay hòa bình
Lạt Tiêu
20/06/2020
Bộ vest đen ôm sát cơ thể rắn rỏi cao lớn của Cao Dương Thành, ngực cài một đóa hoa cúc trắng, anh nghiêm nghị đứng trước linh đường của Đỗ Thanh Nga, tay phải đặt trước ngực, cung kính cúi đầu trước di ảnh của Đỗ Thanh Nga ba lần.
Viếng xong, Hoàng Ngân đang quỳ trước linh cữu cũng lạy lại ba lần.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Không biết từ lúc nào, Cao Dương Thành đã bước đến trước mặt Hoàng Ngân.
Anh quỳ xuống, kề sát bên cạnh cô, đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa lên cho cô, xót xa vuốt ve gương mặt tiều tụy của cô, khàn giọng lặp lại một lần nữa, “Nói chuyện với anh.”
Hoàng Ngân im lặng tránh khỏi bàn tay đang vuốt ve gò má của anh, tuy động tác này rất nhỏ nhưng lại bất giác khiến trái tim của Cao Dương Thành thắt lại.
Hoàng Ngân cẩn thận nhìn về phía mẹ mình đang ở phía đối diện.
Chưa đầy ba ngày, hai bên thái dương của Trần Lan đã bạc trắng, trông bà như thể già đi mấy chục tuổi.
“Đi đi, cái gì nên nói thì nói cho rõ ràng đi.” Giọng Trần Lan có chút nghẹn ngào.
“Cám ơn dì Trần.” Cao Dương Thành lễ phép cảm ơn, ngập ngừng một lát rồi anh nói thêm, “Tình hình của ba cháu vẫn ổn, xin dì chớ lo.”
Trần Lan nghe xong thoáng ngẩn ra, rồi như thể những gì anh nói vừa chạm đến điều gì đó nhạy cảm, nước mắt bà lập tức rơi như mưa.
Cao Dương Thành vốn định an ủi bà, thế nhưng cuối cùng anh chẳng biết nên nói gì.
Hoàng Ngân đi theo Cao Dương Thành ra khỏi linh đường.
Bộ áo tang màu trắng bao bọc thân hình bé nhỏ gầy yếu của Hoàng Ngân, cô đứng trước gió, áo trắng theo gió bay phần phật, ôm sát lấy cơ thể mỏng manh, càng khiến cô trông gầy gò, tựa như chỉ cần một cơn gió là có thể cuốn bay cô đi.
Cao Dương Thành đưa tay kéo Hoàng Ngân, lặng lẽ đổi vị trí của cô và anh, anh đứng chắn gió thay cô.
Tâm trạng của Hoàng Ngân vẫn luôn rất tệ, cô cúi đầu mím môi, không nói câu nào.
Cao Dương Thành cũng chỉ nhìn chằm chằm vào cô, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, cô mất kiên nhẫn hỏi anh, “Anh… muốn nói gì với em?”
“Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Cao Dương Thành hỏi ngược lại cô, sau đó anh cởi áo ngoài khoác lên người cô.
Hoàng Ngân vội từ chối: “Em không lạnh, gió lớn, anh mặc vào đi.”
“Mặc vào.” Cao Dương Thành nói bằng ngữ điệu ra lệnh, không cho phép cô từ chối.
“Anh chỉ mặc có một cái áo sơ mi mỏng mà.” Hoàng Ngân có hơi lo lắng
“Anh không lạnh.” Cao Dương Thành nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên nụ cười bi thương, “Còn có thể cảm thận được sự lo lắng của em dành cho anh, lạnh thế này đâu có là gì.”
Đôi mắt của Hoàng Ngân thoáng lóe sáng, không dám nhìn anh, cô cụp mắt, một lúc sau, cô mới khe khẽ nói một câu: “Xin lỗi…”
Con ngươi sâu thẳm của Cao Dương Thành co lại, tim như thể đang có ai cầm búa nện mạnh, cảm giác tắc nghẽn khiến anh khó thở.
“Anh cũng biết cái chết của Thanh Nga đối với em và mẹ đều là sự đả kích lớn…”
Hoàng Ngân cúi đầu nói tiếp. Hàng mi dài cụp xuống, trong đôi mắt đã ngấn lệ, “Thanh Nga đi rồi, thế nhưng… từ nay về sau giữa chúng ta sẽ bị ngăn cách bởi con bé…”
Cô hít một hơi thật sâu, nước mắt tuôn dài trên gò má, “Làm thế nào đây? Em không thể quên được cảnh trước khi con bé ra đi, không thể quên được cảnh nó cầm dao cắt cổ tay… vết dao đó là do em đã ép nó, là do em!!!”
Cuối cùng Hoàng Ngân cũng không thể khống chế được tâm trạng của mình nữa, cô túm lấy cổ áo Cao Dương Thành, òa lên khóc lớn.
Cao Dương Thành ôm chặt Hoàng Ngân, những gì cô nói giống như những cây kim sắc nhọn hung hãn cắm mạnh vào tim anh, “Hoàng Ngân, đừng như thế! Đừng ôm tất cả mọi tội lỗi vào mình như thế.”
Anh ôm siết lấy lưng cô, ôm thật chặt, “Ngoan, nghe anh, để anh gánh hộ em cái tội này là được.”
Hai cánh tay của Hoàng Ngân ôm lấy eo của anh. Cô cứ thế ôm anh, thật lâu, thật lâu.
Lâu đến mức tưởng rằng Hoàng Ngân sẽ không nói gì nữa, vậy mà anh lại bất chợt nghe thấy cô nói, “Dương Thành, đến nước này rồi… chúng ta tạm dừng đi…”
Giọng của cô nhỏ như thế, nghẹn ngào đến vậy…
Bóng dáng Cao Dương Thành chỉ mặc một áo sơ mi mỏng run lên, gió thổi đến mang theo cả hơi lạnh.
Anh ôm lấy Hoàng Ngân, chặt thêm một chút, rồi cô nghe thấy anh nói một câu: “Được…”
Anh không van nài cầu xin, cũng chẳng nói nhiều, chỉ một chữ, được!
Anh để cô đi… cho cô thời gian.
Bởi vì nếu lúc này ép cô ở lại bên anh thì không khác gì xát muối hết lần này đến lần khác vào vết thương của cô.
Như thế sẽ khiến lòng cô càng thêm nặng trĩu, không thể thở nổi mà thôi.
Một câu ‘được’ của Cao Dương Thành lại khiến tim Hoàng Ngân quặn thắt đau đớn.
Cô thực sự không muốn, không hề muốn, nhưng giờ phút này cuối cùng cô vẫn không vượt qua được cửa ải lòng mình.
Cô vùi mặt vào ngực anh, nghẹn ngào nói: “Chúng ta đều phải hạnh phúc.”
Hoàng Ngân không dám chắc sau này mình có còn cái gì gọi là hạnh phúc không, thế nhưng anh chắc chắn có!
Cô nói rồi, im lặng thoát khỏi vòng ôm của anh.
“Được…”
Giọng Cao Dương Thành lạc hẳn đi, anh buông lỏng cô ra, lại một lần nữa vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô, anh cười cười, đôi mắt sâu thẳm mờ đi, véo nhẹ gò má của Hoàng Ngân, “Trước khi đi có thể cười một cái cho anh xem được không?”
Nghe anh nói vậy, Hoàng Ngân không cười mà còn khóc to hơn.
Những ngón tay nhỏ nhắn túm chặt lấy tay anh, gò má dụi vào lòng bàn tay anh đã sớm ướt đẫm nước mắt.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh sáng lên, “Hoàng Ngân, em làm thế là… không nỡ để anh đi sao?”
Hoàng Ngân sụt sịt, ngẩng lên khỏi bàn tay anh, miễn cưỡng nở một nụ cười, “Anh đừng lo cho em.”
Cao Dương Thành nhìn chằm chằm vào nụ cười nơi khóe môi cô, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói vậy mà cuối cùng lại nghẹn ở cổ họng, không thể thốt ra thành lời.
Sau cùng, anh chỉ đưa tay ra vuốt ve mái tóc dài của Hoàng Ngân.
“Cái này có được tính là chia tay hòa bình không nhỉ.” Anh đột nhiên hỏi Hoàng Ngân, khóe miệng vẫn cười, nhưng đôi mắt đã mờ đi vì nước mắt.
Anh biết, Hoàng Ngân không thể vượt qua được chướng ngại này.
Người chết trước mặt bọn họ chính là em gái của cô!
Nghe anh nói thế, đôi mắt của Hoàng Ngân lóe sáng, nước mắt trào mi, cuối cùng chỉ đành mím môi, không nói gì thêm.
Rất lâu sau đó…
“Lát nữa anh còn một ca phẫu thuật, anh đi trước nhé.”
Cao Dương Thành nói xong liền quay đi, sải bước rời khỏi nơi này.
Trong gió đông, anh chỉ mặc đúng một cái áo sơ mi, gió lạnh thổi qua thân hình cao lớn khiến anh toát lên vẻ cô đơn khó có thể diễn tả bằng lời.
“Dương Thành, áo của anh này!”
Giờ Hoàng Ngân mới nhớ ra, gọi anh lại.
“Không cần đâu, em cứ cầm đi.”
Cao Dương Thành không quay đầu, chỉ đáp lại một câu rồi đi thẳng một mạch về phía bãi đỗ xe.
Không phải là anh không muốn quay lại, mà sợ chỉ cần quay đầu là sẽ không nỡ rời đi mất.
Đỗ Hoàng Ngân, lần này… có phải là anh đã mất em thật rồi không?
Mãi cho đến lúc bóng của Cao Dương Thành biến mất ở góc ngoặt, Hoàng Ngân vẫn đứng ngẩn ra tại chỗ, nước mắt đã ướt đẫm gương mặt.
Thanh Nga, em dùng cả tính mạng của mình để ngăn cản tình yêu của chị và anh ấy, có đáng không? Hay chỉ vì để chị sống trong sự hổ thẹn với em cả đời nên em làm vậy? Sự trừng phạt này đối với cả em và chị mà nói, thật sự là quá đắt, quá đắt rồi!
Không ai biết, khi máu của Đỗ Thanh Nga từng giọt từng giọt chảy ra ngoài, có giây phút nào cô ta đang thấy hối hận không?
- --
Từ đó trở đi, coi như Cao Dương Thành và Hoàng Ngân đã chia tay.
Không ai quấy rầy ai, mọi thứ cứ tự nhiên mà quay trở lại với sự tĩnh lặng.
Mà người đó dường như đã trở thành bí mật vùi sâu dưới đáy lòng, chẳng ai có thể dễ dàng nhắc đến được.
Còn Thanh Nga… vẫn sống trong lòng những người thân yêu nhất.
“Hoàng Ngân!”
Trưởng phòng cầm tập hồ sơ đến trước bàn làm việc của Hoàng Ngân, “Đây là mối mới, xem đi, sáu giờ chiều nay hẹn khách hàng ăn cơm, đến lúc đó cô tự bàn bạc chi tiết với người ta.”
“Vâng.”
Hoàng Ngân nhận lấy tập tài liệu.
“Địa điểm nhà hàng với danh thiếp của khách hàng đều ở trong đó rồi, nhớ kỹ, đừng đến muộn.”
Trưởng phòng Lý dặn đi dặn lại.
“Chắc chắn ạ!” Hoàng Ngân gật đầu.
Sau khi trưởng phòng đi rồi, Hoàng Ngân mới giở tập hồ sơ ra xem qua, bên trong có danh thiếp của khách hàng, trên đó có cả phương thức liên hệ.
Tự dưng cô lại nghĩ đến Cao Dương Thành.
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên gặp lại nhau sau bốn năm của họ cũng giống thế này, danh thiếp của anh cũng kẹp trong tập hồ sơ, mà cô lại lỗ mãng vội vàng không kịp xem.
Từ đó về sau, Hoàng Ngân liền có thói quen phải đọc tư liệu khách hàng đầu tiên sau khi có hồ sơ.
Cô gấp tập hồ sơ lại, nhấp một ngụm trà nóng, sau khi thư giãn một lúc rồi lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Buổi chiều, Hoàng Ngân ra khỏi công ty từ rất sớm để đi gặp khách hàng.
Lúc cô đến nhà hàng mới có năm rưỡi, sớm hơn giờ hẹn tận nửa tiếng.
Hoàng Ngân chọn một bàn cạnh cửa sổ, gọi một cốc trà nóng, vừa uống vừa đợi.
Ngoài cửa sổ, tuyết đang bay lả tả trong không trung, từng bông truyết trắng rơi xuống phủ trắng cả thành phố nhộn nhịp phồn hoa này.
Có lẽ là tuyết rơi quá lớn nên người đi đường và cả dòng xe cộ cùng đi chậm lại, Hoàng Ngân cúi xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay, đồng hồ chỉ đúng sáu giờ, vẫn không thấy khách hàng đâu.
Cô vô thức đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ trong chớp mắt liền bắt gặp gương mặt điển trai quen thuộc, cô sững sờ.
Hoàng Ngân nghĩ, đời người luôn có những khi trùng hợp như trong phim truyền hình thế này.
Ở vị trí đối diện cách đó không xa, Cao Dương Thành đang ngồi đó, tao nhã thưởng thức tách cà phê trong tay.
Anh của hôm nay mặc vest xám, bên trong là áo sơ mi màu trắng đơn giản, cà vạt màu xanh đậm, trông vô cùng tao nhã tôn quý, càng làm bật lên khí chất cao quý của anh. Bên cạnh anh là một ông cụ tóc bạc phơ, cách ăn mặc cũng rất cao quý.
Mà ngồi trước mặt bọn họ là một cô gái, bên cạnh cô ấy cũng có một cụ già mặc rất nghiêm túc.
Hoàng Ngân chỉ nhìn thấy góc nghiêng của gương mặt cô gái, chỉ là một góc nghiêng xinh đẹp này thôi cũng đã đủ để đoán được cô gái này xinh đẹp đến mức nào rồi.
Ánh mắt của cô ấy vẫn luôn hướng về gương mặt điển trai không tì vết kia, nụ cười e ấp xấu hổ vẫn luôn nở trên môi, trong sáng xinh đẹp, khiến người ta rung động.
Hai ông cụ nói chuyện cực kỳ rôm rả, thi thoảng lại cười lên sang sảng.
Hoàng Ngân trông ông cụ ngồi cạnh Cao Dương Thành hơi quen quen, một lúc sau mới nhớ, hóa ra đây là thầy của Cao Dương Thành - giáo sư Lâm.
Hoàng Ngân không cần nhìn nữa cũng biết đây chính là một bữa xem mặt vô cùng kịch tính.
Cô vừa mới định nhìn ra chỗ khác thì không ngờ, Cao Dương Thành ở phía đối diện lại ngẩng lên, vừa hay, ánh mắt của anh bắt gặp ánh nhìn đánh giá họ của Hoàng Ngân.
Viếng xong, Hoàng Ngân đang quỳ trước linh cữu cũng lạy lại ba lần.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Không biết từ lúc nào, Cao Dương Thành đã bước đến trước mặt Hoàng Ngân.
Anh quỳ xuống, kề sát bên cạnh cô, đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa lên cho cô, xót xa vuốt ve gương mặt tiều tụy của cô, khàn giọng lặp lại một lần nữa, “Nói chuyện với anh.”
Hoàng Ngân im lặng tránh khỏi bàn tay đang vuốt ve gò má của anh, tuy động tác này rất nhỏ nhưng lại bất giác khiến trái tim của Cao Dương Thành thắt lại.
Hoàng Ngân cẩn thận nhìn về phía mẹ mình đang ở phía đối diện.
Chưa đầy ba ngày, hai bên thái dương của Trần Lan đã bạc trắng, trông bà như thể già đi mấy chục tuổi.
“Đi đi, cái gì nên nói thì nói cho rõ ràng đi.” Giọng Trần Lan có chút nghẹn ngào.
“Cám ơn dì Trần.” Cao Dương Thành lễ phép cảm ơn, ngập ngừng một lát rồi anh nói thêm, “Tình hình của ba cháu vẫn ổn, xin dì chớ lo.”
Trần Lan nghe xong thoáng ngẩn ra, rồi như thể những gì anh nói vừa chạm đến điều gì đó nhạy cảm, nước mắt bà lập tức rơi như mưa.
Cao Dương Thành vốn định an ủi bà, thế nhưng cuối cùng anh chẳng biết nên nói gì.
Hoàng Ngân đi theo Cao Dương Thành ra khỏi linh đường.
Bộ áo tang màu trắng bao bọc thân hình bé nhỏ gầy yếu của Hoàng Ngân, cô đứng trước gió, áo trắng theo gió bay phần phật, ôm sát lấy cơ thể mỏng manh, càng khiến cô trông gầy gò, tựa như chỉ cần một cơn gió là có thể cuốn bay cô đi.
Cao Dương Thành đưa tay kéo Hoàng Ngân, lặng lẽ đổi vị trí của cô và anh, anh đứng chắn gió thay cô.
Tâm trạng của Hoàng Ngân vẫn luôn rất tệ, cô cúi đầu mím môi, không nói câu nào.
Cao Dương Thành cũng chỉ nhìn chằm chằm vào cô, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, cô mất kiên nhẫn hỏi anh, “Anh… muốn nói gì với em?”
“Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Cao Dương Thành hỏi ngược lại cô, sau đó anh cởi áo ngoài khoác lên người cô.
Hoàng Ngân vội từ chối: “Em không lạnh, gió lớn, anh mặc vào đi.”
“Mặc vào.” Cao Dương Thành nói bằng ngữ điệu ra lệnh, không cho phép cô từ chối.
“Anh chỉ mặc có một cái áo sơ mi mỏng mà.” Hoàng Ngân có hơi lo lắng
“Anh không lạnh.” Cao Dương Thành nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên nụ cười bi thương, “Còn có thể cảm thận được sự lo lắng của em dành cho anh, lạnh thế này đâu có là gì.”
Đôi mắt của Hoàng Ngân thoáng lóe sáng, không dám nhìn anh, cô cụp mắt, một lúc sau, cô mới khe khẽ nói một câu: “Xin lỗi…”
Con ngươi sâu thẳm của Cao Dương Thành co lại, tim như thể đang có ai cầm búa nện mạnh, cảm giác tắc nghẽn khiến anh khó thở.
“Anh cũng biết cái chết của Thanh Nga đối với em và mẹ đều là sự đả kích lớn…”
Hoàng Ngân cúi đầu nói tiếp. Hàng mi dài cụp xuống, trong đôi mắt đã ngấn lệ, “Thanh Nga đi rồi, thế nhưng… từ nay về sau giữa chúng ta sẽ bị ngăn cách bởi con bé…”
Cô hít một hơi thật sâu, nước mắt tuôn dài trên gò má, “Làm thế nào đây? Em không thể quên được cảnh trước khi con bé ra đi, không thể quên được cảnh nó cầm dao cắt cổ tay… vết dao đó là do em đã ép nó, là do em!!!”
Cuối cùng Hoàng Ngân cũng không thể khống chế được tâm trạng của mình nữa, cô túm lấy cổ áo Cao Dương Thành, òa lên khóc lớn.
Cao Dương Thành ôm chặt Hoàng Ngân, những gì cô nói giống như những cây kim sắc nhọn hung hãn cắm mạnh vào tim anh, “Hoàng Ngân, đừng như thế! Đừng ôm tất cả mọi tội lỗi vào mình như thế.”
Anh ôm siết lấy lưng cô, ôm thật chặt, “Ngoan, nghe anh, để anh gánh hộ em cái tội này là được.”
Hai cánh tay của Hoàng Ngân ôm lấy eo của anh. Cô cứ thế ôm anh, thật lâu, thật lâu.
Lâu đến mức tưởng rằng Hoàng Ngân sẽ không nói gì nữa, vậy mà anh lại bất chợt nghe thấy cô nói, “Dương Thành, đến nước này rồi… chúng ta tạm dừng đi…”
Giọng của cô nhỏ như thế, nghẹn ngào đến vậy…
Bóng dáng Cao Dương Thành chỉ mặc một áo sơ mi mỏng run lên, gió thổi đến mang theo cả hơi lạnh.
Anh ôm lấy Hoàng Ngân, chặt thêm một chút, rồi cô nghe thấy anh nói một câu: “Được…”
Anh không van nài cầu xin, cũng chẳng nói nhiều, chỉ một chữ, được!
Anh để cô đi… cho cô thời gian.
Bởi vì nếu lúc này ép cô ở lại bên anh thì không khác gì xát muối hết lần này đến lần khác vào vết thương của cô.
Như thế sẽ khiến lòng cô càng thêm nặng trĩu, không thể thở nổi mà thôi.
Một câu ‘được’ của Cao Dương Thành lại khiến tim Hoàng Ngân quặn thắt đau đớn.
Cô thực sự không muốn, không hề muốn, nhưng giờ phút này cuối cùng cô vẫn không vượt qua được cửa ải lòng mình.
Cô vùi mặt vào ngực anh, nghẹn ngào nói: “Chúng ta đều phải hạnh phúc.”
Hoàng Ngân không dám chắc sau này mình có còn cái gì gọi là hạnh phúc không, thế nhưng anh chắc chắn có!
Cô nói rồi, im lặng thoát khỏi vòng ôm của anh.
“Được…”
Giọng Cao Dương Thành lạc hẳn đi, anh buông lỏng cô ra, lại một lần nữa vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô, anh cười cười, đôi mắt sâu thẳm mờ đi, véo nhẹ gò má của Hoàng Ngân, “Trước khi đi có thể cười một cái cho anh xem được không?”
Nghe anh nói vậy, Hoàng Ngân không cười mà còn khóc to hơn.
Những ngón tay nhỏ nhắn túm chặt lấy tay anh, gò má dụi vào lòng bàn tay anh đã sớm ướt đẫm nước mắt.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh sáng lên, “Hoàng Ngân, em làm thế là… không nỡ để anh đi sao?”
Hoàng Ngân sụt sịt, ngẩng lên khỏi bàn tay anh, miễn cưỡng nở một nụ cười, “Anh đừng lo cho em.”
Cao Dương Thành nhìn chằm chằm vào nụ cười nơi khóe môi cô, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói vậy mà cuối cùng lại nghẹn ở cổ họng, không thể thốt ra thành lời.
Sau cùng, anh chỉ đưa tay ra vuốt ve mái tóc dài của Hoàng Ngân.
“Cái này có được tính là chia tay hòa bình không nhỉ.” Anh đột nhiên hỏi Hoàng Ngân, khóe miệng vẫn cười, nhưng đôi mắt đã mờ đi vì nước mắt.
Anh biết, Hoàng Ngân không thể vượt qua được chướng ngại này.
Người chết trước mặt bọn họ chính là em gái của cô!
Nghe anh nói thế, đôi mắt của Hoàng Ngân lóe sáng, nước mắt trào mi, cuối cùng chỉ đành mím môi, không nói gì thêm.
Rất lâu sau đó…
“Lát nữa anh còn một ca phẫu thuật, anh đi trước nhé.”
Cao Dương Thành nói xong liền quay đi, sải bước rời khỏi nơi này.
Trong gió đông, anh chỉ mặc đúng một cái áo sơ mi, gió lạnh thổi qua thân hình cao lớn khiến anh toát lên vẻ cô đơn khó có thể diễn tả bằng lời.
“Dương Thành, áo của anh này!”
Giờ Hoàng Ngân mới nhớ ra, gọi anh lại.
“Không cần đâu, em cứ cầm đi.”
Cao Dương Thành không quay đầu, chỉ đáp lại một câu rồi đi thẳng một mạch về phía bãi đỗ xe.
Không phải là anh không muốn quay lại, mà sợ chỉ cần quay đầu là sẽ không nỡ rời đi mất.
Đỗ Hoàng Ngân, lần này… có phải là anh đã mất em thật rồi không?
Mãi cho đến lúc bóng của Cao Dương Thành biến mất ở góc ngoặt, Hoàng Ngân vẫn đứng ngẩn ra tại chỗ, nước mắt đã ướt đẫm gương mặt.
Thanh Nga, em dùng cả tính mạng của mình để ngăn cản tình yêu của chị và anh ấy, có đáng không? Hay chỉ vì để chị sống trong sự hổ thẹn với em cả đời nên em làm vậy? Sự trừng phạt này đối với cả em và chị mà nói, thật sự là quá đắt, quá đắt rồi!
Không ai biết, khi máu của Đỗ Thanh Nga từng giọt từng giọt chảy ra ngoài, có giây phút nào cô ta đang thấy hối hận không?
- --
Từ đó trở đi, coi như Cao Dương Thành và Hoàng Ngân đã chia tay.
Không ai quấy rầy ai, mọi thứ cứ tự nhiên mà quay trở lại với sự tĩnh lặng.
Mà người đó dường như đã trở thành bí mật vùi sâu dưới đáy lòng, chẳng ai có thể dễ dàng nhắc đến được.
Còn Thanh Nga… vẫn sống trong lòng những người thân yêu nhất.
“Hoàng Ngân!”
Trưởng phòng cầm tập hồ sơ đến trước bàn làm việc của Hoàng Ngân, “Đây là mối mới, xem đi, sáu giờ chiều nay hẹn khách hàng ăn cơm, đến lúc đó cô tự bàn bạc chi tiết với người ta.”
“Vâng.”
Hoàng Ngân nhận lấy tập tài liệu.
“Địa điểm nhà hàng với danh thiếp của khách hàng đều ở trong đó rồi, nhớ kỹ, đừng đến muộn.”
Trưởng phòng Lý dặn đi dặn lại.
“Chắc chắn ạ!” Hoàng Ngân gật đầu.
Sau khi trưởng phòng đi rồi, Hoàng Ngân mới giở tập hồ sơ ra xem qua, bên trong có danh thiếp của khách hàng, trên đó có cả phương thức liên hệ.
Tự dưng cô lại nghĩ đến Cao Dương Thành.
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên gặp lại nhau sau bốn năm của họ cũng giống thế này, danh thiếp của anh cũng kẹp trong tập hồ sơ, mà cô lại lỗ mãng vội vàng không kịp xem.
Từ đó về sau, Hoàng Ngân liền có thói quen phải đọc tư liệu khách hàng đầu tiên sau khi có hồ sơ.
Cô gấp tập hồ sơ lại, nhấp một ngụm trà nóng, sau khi thư giãn một lúc rồi lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Buổi chiều, Hoàng Ngân ra khỏi công ty từ rất sớm để đi gặp khách hàng.
Lúc cô đến nhà hàng mới có năm rưỡi, sớm hơn giờ hẹn tận nửa tiếng.
Hoàng Ngân chọn một bàn cạnh cửa sổ, gọi một cốc trà nóng, vừa uống vừa đợi.
Ngoài cửa sổ, tuyết đang bay lả tả trong không trung, từng bông truyết trắng rơi xuống phủ trắng cả thành phố nhộn nhịp phồn hoa này.
Có lẽ là tuyết rơi quá lớn nên người đi đường và cả dòng xe cộ cùng đi chậm lại, Hoàng Ngân cúi xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay, đồng hồ chỉ đúng sáu giờ, vẫn không thấy khách hàng đâu.
Cô vô thức đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ trong chớp mắt liền bắt gặp gương mặt điển trai quen thuộc, cô sững sờ.
Hoàng Ngân nghĩ, đời người luôn có những khi trùng hợp như trong phim truyền hình thế này.
Ở vị trí đối diện cách đó không xa, Cao Dương Thành đang ngồi đó, tao nhã thưởng thức tách cà phê trong tay.
Anh của hôm nay mặc vest xám, bên trong là áo sơ mi màu trắng đơn giản, cà vạt màu xanh đậm, trông vô cùng tao nhã tôn quý, càng làm bật lên khí chất cao quý của anh. Bên cạnh anh là một ông cụ tóc bạc phơ, cách ăn mặc cũng rất cao quý.
Mà ngồi trước mặt bọn họ là một cô gái, bên cạnh cô ấy cũng có một cụ già mặc rất nghiêm túc.
Hoàng Ngân chỉ nhìn thấy góc nghiêng của gương mặt cô gái, chỉ là một góc nghiêng xinh đẹp này thôi cũng đã đủ để đoán được cô gái này xinh đẹp đến mức nào rồi.
Ánh mắt của cô ấy vẫn luôn hướng về gương mặt điển trai không tì vết kia, nụ cười e ấp xấu hổ vẫn luôn nở trên môi, trong sáng xinh đẹp, khiến người ta rung động.
Hai ông cụ nói chuyện cực kỳ rôm rả, thi thoảng lại cười lên sang sảng.
Hoàng Ngân trông ông cụ ngồi cạnh Cao Dương Thành hơi quen quen, một lúc sau mới nhớ, hóa ra đây là thầy của Cao Dương Thành - giáo sư Lâm.
Hoàng Ngân không cần nhìn nữa cũng biết đây chính là một bữa xem mặt vô cùng kịch tính.
Cô vừa mới định nhìn ra chỗ khác thì không ngờ, Cao Dương Thành ở phía đối diện lại ngẩng lên, vừa hay, ánh mắt của anh bắt gặp ánh nhìn đánh giá họ của Hoàng Ngân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.