Chương 480: Dọn nhà
Lạt Tiêu
20/06/2020
Từ trước tới giờ cô vẫn biết chuyện cũ của Lục Ly Dã anh và Tần Lịch Lịch nhưng cố ý bỏ qua, căn bản không muốn hiểu.
Nhưng khi biết hóa ra giữa bọn họ từng có một đứa bé thì cảm giác này... rất buồn bực!!
Buồn bực đến mức làm cho cô có phần không thở được.
Bỗng nhiên cô lại hiểu, tại sao Tần Lịch Lịch lại muốn ôm chặt Lục Ly Dã không tha... Một người phụ nữ nguyện ý mang thai vì một người đàn ông, không phải vì quá yêu sao!
Mà người đàn ông đó
có thể khiến cho phụ nữ vì anh ta sinh non, nhất định không phải là một người đàn ông tốt!!
Sau cánh cửa truyền đến âm thanh khóc rống của Tần Lịch Lịch, những tiếng nức nở kia giống như những con dao cắt lên ngực Hướng Tình... Bỗng nhiên điện thoại di động trong túi Hướng Tình vang lên.
Là điện thoại của Lục Ly Dã gọi tới.
Ánh sáng không ngừng lấp lóe trong phòng tối.
Rõ ràng tia sáng rất yếu nhưng vẫn hiện lên ánh mắt đau thương của Hướng Tình...
Cô kéo xuống mục khóa máy, không có nghe.
Cô không tức giận nữa,chỉ là tạm thời không nghĩ ra nên nói chuyện như thế nào với anh ta, nên không được tự nhiên.
Điện thoại vừa tắt lại reo vang.
Lần này là tin nhắn đơn giản:
"Gọi lại cho anh."
Hướng Tình không để ý đến, trực tiếp tắt đi.
Năm phút sau zalo lại hiện lên, Hướng Tình nhìn cũng không nhìn, trực tiếp lựa chọn tắt máy!
Cô vô lực ngã xuống giường, dùng chăn cuốn lấy mình đến mức bí hơi, rồi cứ để như vậy ngủ thiếp đi.
…
Hôm sau là cuối tuần, Hướng Tình hẹn Vũ Quỳnh đi ra ngoài dạo phố.
"Tam Nhi, hôm qua Tần Lịch Lịch nói với chị là cô ấy và Lục Ly Dã đã xảy ra một số chuyện..."
Tâm tình Hướng Tình có phần sa sút.
Vũ Quỳnh đang chọn quần áo bỗng dưng tay cứng đờ, quay đầu lại nhìn cô, buồn bực nói,
"Cô ta cố ý!"
"Chị cũng biết."
Hướng Tình nâng mí mắt lên nhìn Vũ Quỳnh.
"Chị biết cái gì?"
Vũ Quỳnh tính thăm dò hỏi một câu.
"Chuyện Tần Lịch Lịch mang thai!"
Biểu cảm trên mặt Vũ Quỳnh hơi đổi một chút, sau đó mới nhìn Hướng Tình trả lời:
"Không phải mang thai mà là nghi ngờ mang thai, lời nói cần phải rõ ràng một chút!"
Hướng Tình bật cười.
Điều này rất quan trọng ư.
"Đúng, nghi ngờ cô ấy có con với Lục Ly Dã! Mà chính chị đưa cô ấy đi sinh non, anh em... Cũng biết!"
Vũ Quỳnh nói lời này là thật.
“Anh em?”
Hướng Tình hơi ngạc nhiên.
"Đúng! Chính vì anh em biết anh ta có liên quan chuyện này, cho nên trước đó mới hung hăng hỏi thăm chị về Lục Ly Dã, chị nghĩ anh ta không yên lòng về em! Nhưng, chị cảm thấy toàn bộ chuyện này cũng không thể trách anh ta."
“Vâng.”
"Nhất định Tần Lịch Lịch không nói cho em biết, là cô ta tự chọc lỗ trên áo mình, tính kế với Lục Ly Dã mới xuất hiện thêm một đứa bé!"
Hướng Tình im lặng nghe, không phát biểu bất kỳ câu nào, biểu hiện trên mặt cũng tương đối bình tĩnh.
Vũ Quỳnh lo lắng nhìn Hướng Tình một cái, lúc này mới tiếp tục:
"Nói thật, loại bi kịch này cũng là do bản thân cô ta gây nên! Năm đó mọi người vẫn còn là học sinh, cô ta biết rõ Lục Ly Dã không thể nào chịu trách nhiệm đối với mình, vậy mà cô ta còn muốn lấy thân thể của mình ra đùa giỡn, tự đẩy mình vào trong hố lửa!"
"Vậy năm đó Lục Ly Dã có thái độ gì?"
"Em hi vọng anh ta có thái độ gì."
Vũ Quỳnh không có đáp lại mà hỏi ngược Hướng Tình.
Hướng Tình lắc đầu mê man.
Vũ Quỳnh thở dài:
"Hướng Tình, cách xử lý của mỗi người tại từng giai đoạn trong cuộc đời đều có sự khác biệt, em không thể dựa vào chuyện cũ của anh ta đi bình xét hiện tại, như vậy đối với anh ta mà nói là không công bằng! bây giờ em hiểu được anh ta, biết về anh ta không phải là đủ rồi sao cần gì để ý những chuyện em chưa bao giờ tham dự qua."
Hướng Tình cảm thấy lời Tam Nhi nói đặc biệt có lý.
Cô cười cười, gật gật đầu, không phát biểu những ý kiến khác.
"Ngược lại, em phải đề phòng loại người như Tần Lịch Lịch một chút..."
“Vâng.”
Hướng Tình hoài nghi nhìn Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh suy nghĩ một chút, lúc này mới nói:
"Kỳ thực chị rất ghét nói nhiều, nhưng bây giờ em đã liên quan đến Lục Ly Dã thì có một số việc chị vẫn nên nhắc nhở em."
Lúc trước, cô không quá rõ ràng quan hệ giữa Hướng Tình và Lục Ly Dã, cho nên không nói với Hướng Tình về Tần Lịch Lịch.
Vũ Quỳnh dẫn Hướng Tình đến cửa nhân viên giao hàng, ngồi xuống ghế tựa ở một bên nghỉ ngơi, lúc này mới nói:
"Nếu Tần Lịch Lịch đã biết quan hệ giữa em và Lục Ly Dã, em vẫn nên dọn ra khỏi ngôi nhà kia sớm một chút! Chớ ở lại cùng cô ta!"
Vũ Quỳnh chân thành khuyên lơn cô.
“Vì sao?”
"Cô ta có rất nhiều tai mắt, chỉ cần cô gái nào hơi đến gần Lục Ly Dã, sẽ không để họ có quả ngon mà ăn! Chị và Lục Ly Dã chỉ là bạn tốt, cuối cùng vẫn bị cô ta cho ăn thiệt thòi rất thảm! Em biết vì sao chị và anh của em lộn xộn hai năm không?"
"Không phải vì lá thư kia ư."
Hướng Tình có nghe Tam Nhi nói qua với cô về lá thứ trời đất xui khiến kia.
Năm đó, sau khi cô nghe thấy chuyện cũ đau lòng kia, suýt chút nữa đã cảm động ôm Tam Nhi cùng nhau khóc rống lên, cũng may cô là đứa trẻ tương đối cứng cỏi.
Nhắc tới lá thư kia, trong lòng Vũ Quỳnh vẫn còn có chút khổ sở.
Mà bây giờ ngay cả chủ nhân lá thư kia cũng không biết ở nơi nào, thậm chí không biết anh còn mạnh khỏe hay không, trong lòng Vũ Quỳnh càng thêm khó chịu mấy phần, một lát sau mới nghe cô chậm rãi nói ra:
"Lá thư năm đó đã bị Tần Lịch Lịch đánh tráo..."
"Cái gì?"
Hướng Tình kinh ngạc nhìn Vũ Quỳnh:
"Tại sao cô ta phải làm như vậy."
Lúc cô vừa nghe thấy cái kết quả này, trong bụng liền có phần buồn bực thay cho anh trai cùng chị dâu.
"Cô ta hi vọng chị nhanh đi Mỹ, như thế có thể rời xa khỏi Lục Ly Dã! Loại người như cô ta chính là vậy, vì tình yêu của mình, có thể tổn hại tình yêu của người khác!!Thật là một phụ nữ ích kỷ làm người ta chán ghét!! Tốt nhất em nên cách xa cô ta một chút!!"
Hướng Tình thấy Vũ Quỳnh đau lòng, vỗ vỗ đôi vai gầy gò của cô động viên:
"Mọi chuyện đều đã qua rồi, đừng đau lòng nữa."
"Chị không sao..."
"Rồi anh ấy sẽ trở lại!!"
"Đúng, nhất định là như vậy."
Cô vẫn luôn tin tưởng chuyện này.
Lúc chạng vạng, Hướng Tình trở về căn hộ thu dọn hành lý.
Cô mới đi đến tầng dưới phòng trọ, bỗng dưng dừng lại.
Dưới tàng cây hoè, có một chiếc xe Bentley quen thuộc dừng lại.
Thân hình cao gầy của Lục Ly Dã lười biếng đứng ở đó, đang không ngừng hút thuốc.
Mà trước mặt anh còn có một cô gái cười tươi như hoa...
Người kia không phải ai khác mà chính là Tần Lịch Lịch!
Hình như hai người đang trò chuyện gì đó.
Hướng Tình nghe không rõ ràng lắm, nhưng có thể cảm giác được, Tần Lịch Lịch vẫn luôn nhọc lòng trả lời Lục Ly Dã, còn Lục Ly Dã thì chưa bao giờ phản ứng, câu có câu không.
Thỉnh thoảng ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào chung cư, mày kiếm nhíu lại, giống như chờ đến mức sắp không kiên nhẫn được rồi.
Thẳng đến lần thứ ba nhìn về phía cửa vào mới thấy được Hướng Tình đang đi đến gần chỗ bọn họ.
Lục Ly Dã không nói hai lời, vứt thuốc lá trong tay xuống, nhìn cũng không nhìn Tần Lịch Lịch, bước đi đến chỗ Hướng Tình:
"Tại sao tối hôm qua không nghe điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn!"
Anh đứng ở trước mặt cô, trầm mặt, từ trên cao nhìn xuống chất vấn Hướng Tình.
Tần Lịch Lịch nhìn thấy Hướng Tình, bỗng dưng biểu cảm trên mặt tái đi.
Hướng Tình không có vội vã trả lời Lục Ly Dã, chỉ hơi nghiêng đầu, xuyên qua Lục Ly Dã nhìn Tần Lịch Lịch phía sau anh.
Sau đó lại nhìn chăm chú Lục Ly Dã một cái.
Lúc này mới sâu kín nói ra:
"Anh đến rất đúng lúc, hôm nay em đang chuẩn bị dọn nhà, anh giúp em một tay!"
"Dọn nhà!"
Lục Ly Dã hơi ngạc nhiên, ánh mắt dò xét Hướng Tình lạnh nhạt ở trước mặt.
Trước đó, anh khuyên cô như thế nào, cô cũng không chịu chuyển, tại sao hôm nay lại nói phải dọn nhà!
Hiển nhiên lý do chỉ có một...
Chính là cô cùng với bạn cùng phòng xảy ra xung đột!
"Chị Hướng Tình, chị muốn dọn đi?"
Bỗng nhiên Tần Lịch Lịch tiến lên, viền mắt một mảnh đỏ chót, năn nỉ cô:
"Chị Hướng Tình, chuyện hôm qua là em không đúng, em xin lỗi chị, chị đừng giận em, chị ở lại có được hay không! Em bảo đảm, về sau không bao giờ phát sinh chuyện như vậy nữa! Chị đừng đi..."
Hướng Tình cau mày nhìn Tần Lịch Lịch đang khóc lóc ở trước mặt.
Cô không biết Tần Lịch Lịch rốt cuộc là người sống nội tâm hay là cô ta thực sự diễn quá giống thật, khiến cho cô hơi cảm động.
Nhưng sắc mặt thay đổi như thế tuyệt đối là chỉ trong mấy giây.
Khi cô thấy Tần Lịch Lịch hướng ánh mắt về phía Lục Ly Dã ở bên cạnh lần nữa, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiểu ra.
Cô ở đâu là do cô, người đàn ông này vốn là bên cạnh cô!!
Cô ở lại, Lục Ly Dã mới xuất hiện dưới chung cư của cô... Hướng Tình không biết cô nên chế nhạo mình hay là nên đồng tình với mình.
Tội gì vì một người đàn ông mà ăn nói khép nép van cầu một kẻ mình ghét như thế!
Hướng Tình không để ý đến Tần Lịch Lịch, mà nói với Lục Ly Dã:
"Lên lầu trước!"
Lục Ly Dã gật gật đầu, nắm tay Hướng Tình rồi đi lên lầu.
Nhìn bọn họ nắm tay nhau, gương mặt Tần Lịch Lịch càng trắng bệch, không còn nửa phần màu máu.
Vừa vào hành lang, Lục Ly Dã đã trầm giọng hỏi Hướng Tình:
"Tại sao chuyện không nghe điện thoại của anh lại liên quan đến cô ấy."
"Vừa rồi hai người đang nói chuyện gì?"
Hướng Tình không trả lời, mà ngẩng đầu hỏi ngược lại anh.
"Anh gọi điện thoại cho em không được, cho nên chờ em ở dưới lầu, kết quả em không xuống, còn cô ấy thì xuống, anh hỏi cô ấy em có nhà hay không, cô ấy nói em ra ngoài hẹn hò rồi! Em đã hẹn hò với ai?"
Lục Ly Dã híp mắt hỏi cô, ngón tay vươn ra, xấu xa ngoắc ngoắc cằm Hướng Tình trêu cô.
Hướng Tình cười:
"Cô ấy nói không sai, đúng là em đi hẹn hò! Nhưng người kia là chị dâu em!"
Cô không nghĩ tới mỗi giờ mỗi khắc Tần Lịch Lịch đều gây xích mích quan hệ giữa bọn họ!
"Nhóc tiểu Vũ?"
“Đúng.”
Hướng Tình gật đầu.
"Cô ấy có khỏe không?"
Lục Ly Dã hỏi Hướng Tình.
"Cũng còn tốt, nhưng anh em không ở đây, tâm trạng khó tránh khỏi có phần sa sút, nhưng anh yên tâm, chị ấy rất kiên cường, so với người nào trong chúng ta đều kiên cường hơn!"
Hướng Tình nói xong, dùng chìa khoá mở cửa, dẫn Lục Ly Dã tiến vào trong nhà.
Tần Lịch Lịch còn chưa lên, không biết đang làm cái gì.
Thân thể cao lớn của Lục Ly Dã đứng ở trong phòng cô, có vẻ càng ngày càng thẳng hơn.
Hai tay anh chống nạnh, quét mắt nhìn toàn bộ phòng khách một lần, lúc này mới thu tầm mắt hạ xuống trên mặt Hướng Tình:
"Bây giờ có thể nói cho anh biết tại sao không nghe điện thoại của anh và tại sao bỗng nhiên dọn nhà, đã tìm được nhà mới chưa."
"Chưa có."
Hướng Tình quên luôn mấy vấn đề phía trước của Lục Ly Dã, trực tiếp trả lời vấn đề cuối cùng.
"Dự định trước tiên là về nhà một ít thời gian rồi tính."
Hướng Tình nói xong, tự mình tiến vào gian phòng của mình.
Lục Ly Dã đầy bụng hồ nghi đi theo.
Tiến vào phòng ngủ, đóng cửa lại, kéo Hướng Tình qua, mạnh mẽ kéo cô vào trong lồng ngực của mình: “Làm gì? Em đang giận ai hả?”
Nhưng khi biết hóa ra giữa bọn họ từng có một đứa bé thì cảm giác này... rất buồn bực!!
Buồn bực đến mức làm cho cô có phần không thở được.
Bỗng nhiên cô lại hiểu, tại sao Tần Lịch Lịch lại muốn ôm chặt Lục Ly Dã không tha... Một người phụ nữ nguyện ý mang thai vì một người đàn ông, không phải vì quá yêu sao!
Mà người đàn ông đó
có thể khiến cho phụ nữ vì anh ta sinh non, nhất định không phải là một người đàn ông tốt!!
Sau cánh cửa truyền đến âm thanh khóc rống của Tần Lịch Lịch, những tiếng nức nở kia giống như những con dao cắt lên ngực Hướng Tình... Bỗng nhiên điện thoại di động trong túi Hướng Tình vang lên.
Là điện thoại của Lục Ly Dã gọi tới.
Ánh sáng không ngừng lấp lóe trong phòng tối.
Rõ ràng tia sáng rất yếu nhưng vẫn hiện lên ánh mắt đau thương của Hướng Tình...
Cô kéo xuống mục khóa máy, không có nghe.
Cô không tức giận nữa,chỉ là tạm thời không nghĩ ra nên nói chuyện như thế nào với anh ta, nên không được tự nhiên.
Điện thoại vừa tắt lại reo vang.
Lần này là tin nhắn đơn giản:
"Gọi lại cho anh."
Hướng Tình không để ý đến, trực tiếp tắt đi.
Năm phút sau zalo lại hiện lên, Hướng Tình nhìn cũng không nhìn, trực tiếp lựa chọn tắt máy!
Cô vô lực ngã xuống giường, dùng chăn cuốn lấy mình đến mức bí hơi, rồi cứ để như vậy ngủ thiếp đi.
…
Hôm sau là cuối tuần, Hướng Tình hẹn Vũ Quỳnh đi ra ngoài dạo phố.
"Tam Nhi, hôm qua Tần Lịch Lịch nói với chị là cô ấy và Lục Ly Dã đã xảy ra một số chuyện..."
Tâm tình Hướng Tình có phần sa sút.
Vũ Quỳnh đang chọn quần áo bỗng dưng tay cứng đờ, quay đầu lại nhìn cô, buồn bực nói,
"Cô ta cố ý!"
"Chị cũng biết."
Hướng Tình nâng mí mắt lên nhìn Vũ Quỳnh.
"Chị biết cái gì?"
Vũ Quỳnh tính thăm dò hỏi một câu.
"Chuyện Tần Lịch Lịch mang thai!"
Biểu cảm trên mặt Vũ Quỳnh hơi đổi một chút, sau đó mới nhìn Hướng Tình trả lời:
"Không phải mang thai mà là nghi ngờ mang thai, lời nói cần phải rõ ràng một chút!"
Hướng Tình bật cười.
Điều này rất quan trọng ư.
"Đúng, nghi ngờ cô ấy có con với Lục Ly Dã! Mà chính chị đưa cô ấy đi sinh non, anh em... Cũng biết!"
Vũ Quỳnh nói lời này là thật.
“Anh em?”
Hướng Tình hơi ngạc nhiên.
"Đúng! Chính vì anh em biết anh ta có liên quan chuyện này, cho nên trước đó mới hung hăng hỏi thăm chị về Lục Ly Dã, chị nghĩ anh ta không yên lòng về em! Nhưng, chị cảm thấy toàn bộ chuyện này cũng không thể trách anh ta."
“Vâng.”
"Nhất định Tần Lịch Lịch không nói cho em biết, là cô ta tự chọc lỗ trên áo mình, tính kế với Lục Ly Dã mới xuất hiện thêm một đứa bé!"
Hướng Tình im lặng nghe, không phát biểu bất kỳ câu nào, biểu hiện trên mặt cũng tương đối bình tĩnh.
Vũ Quỳnh lo lắng nhìn Hướng Tình một cái, lúc này mới tiếp tục:
"Nói thật, loại bi kịch này cũng là do bản thân cô ta gây nên! Năm đó mọi người vẫn còn là học sinh, cô ta biết rõ Lục Ly Dã không thể nào chịu trách nhiệm đối với mình, vậy mà cô ta còn muốn lấy thân thể của mình ra đùa giỡn, tự đẩy mình vào trong hố lửa!"
"Vậy năm đó Lục Ly Dã có thái độ gì?"
"Em hi vọng anh ta có thái độ gì."
Vũ Quỳnh không có đáp lại mà hỏi ngược Hướng Tình.
Hướng Tình lắc đầu mê man.
Vũ Quỳnh thở dài:
"Hướng Tình, cách xử lý của mỗi người tại từng giai đoạn trong cuộc đời đều có sự khác biệt, em không thể dựa vào chuyện cũ của anh ta đi bình xét hiện tại, như vậy đối với anh ta mà nói là không công bằng! bây giờ em hiểu được anh ta, biết về anh ta không phải là đủ rồi sao cần gì để ý những chuyện em chưa bao giờ tham dự qua."
Hướng Tình cảm thấy lời Tam Nhi nói đặc biệt có lý.
Cô cười cười, gật gật đầu, không phát biểu những ý kiến khác.
"Ngược lại, em phải đề phòng loại người như Tần Lịch Lịch một chút..."
“Vâng.”
Hướng Tình hoài nghi nhìn Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh suy nghĩ một chút, lúc này mới nói:
"Kỳ thực chị rất ghét nói nhiều, nhưng bây giờ em đã liên quan đến Lục Ly Dã thì có một số việc chị vẫn nên nhắc nhở em."
Lúc trước, cô không quá rõ ràng quan hệ giữa Hướng Tình và Lục Ly Dã, cho nên không nói với Hướng Tình về Tần Lịch Lịch.
Vũ Quỳnh dẫn Hướng Tình đến cửa nhân viên giao hàng, ngồi xuống ghế tựa ở một bên nghỉ ngơi, lúc này mới nói:
"Nếu Tần Lịch Lịch đã biết quan hệ giữa em và Lục Ly Dã, em vẫn nên dọn ra khỏi ngôi nhà kia sớm một chút! Chớ ở lại cùng cô ta!"
Vũ Quỳnh chân thành khuyên lơn cô.
“Vì sao?”
"Cô ta có rất nhiều tai mắt, chỉ cần cô gái nào hơi đến gần Lục Ly Dã, sẽ không để họ có quả ngon mà ăn! Chị và Lục Ly Dã chỉ là bạn tốt, cuối cùng vẫn bị cô ta cho ăn thiệt thòi rất thảm! Em biết vì sao chị và anh của em lộn xộn hai năm không?"
"Không phải vì lá thư kia ư."
Hướng Tình có nghe Tam Nhi nói qua với cô về lá thứ trời đất xui khiến kia.
Năm đó, sau khi cô nghe thấy chuyện cũ đau lòng kia, suýt chút nữa đã cảm động ôm Tam Nhi cùng nhau khóc rống lên, cũng may cô là đứa trẻ tương đối cứng cỏi.
Nhắc tới lá thư kia, trong lòng Vũ Quỳnh vẫn còn có chút khổ sở.
Mà bây giờ ngay cả chủ nhân lá thư kia cũng không biết ở nơi nào, thậm chí không biết anh còn mạnh khỏe hay không, trong lòng Vũ Quỳnh càng thêm khó chịu mấy phần, một lát sau mới nghe cô chậm rãi nói ra:
"Lá thư năm đó đã bị Tần Lịch Lịch đánh tráo..."
"Cái gì?"
Hướng Tình kinh ngạc nhìn Vũ Quỳnh:
"Tại sao cô ta phải làm như vậy."
Lúc cô vừa nghe thấy cái kết quả này, trong bụng liền có phần buồn bực thay cho anh trai cùng chị dâu.
"Cô ta hi vọng chị nhanh đi Mỹ, như thế có thể rời xa khỏi Lục Ly Dã! Loại người như cô ta chính là vậy, vì tình yêu của mình, có thể tổn hại tình yêu của người khác!!Thật là một phụ nữ ích kỷ làm người ta chán ghét!! Tốt nhất em nên cách xa cô ta một chút!!"
Hướng Tình thấy Vũ Quỳnh đau lòng, vỗ vỗ đôi vai gầy gò của cô động viên:
"Mọi chuyện đều đã qua rồi, đừng đau lòng nữa."
"Chị không sao..."
"Rồi anh ấy sẽ trở lại!!"
"Đúng, nhất định là như vậy."
Cô vẫn luôn tin tưởng chuyện này.
Lúc chạng vạng, Hướng Tình trở về căn hộ thu dọn hành lý.
Cô mới đi đến tầng dưới phòng trọ, bỗng dưng dừng lại.
Dưới tàng cây hoè, có một chiếc xe Bentley quen thuộc dừng lại.
Thân hình cao gầy của Lục Ly Dã lười biếng đứng ở đó, đang không ngừng hút thuốc.
Mà trước mặt anh còn có một cô gái cười tươi như hoa...
Người kia không phải ai khác mà chính là Tần Lịch Lịch!
Hình như hai người đang trò chuyện gì đó.
Hướng Tình nghe không rõ ràng lắm, nhưng có thể cảm giác được, Tần Lịch Lịch vẫn luôn nhọc lòng trả lời Lục Ly Dã, còn Lục Ly Dã thì chưa bao giờ phản ứng, câu có câu không.
Thỉnh thoảng ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào chung cư, mày kiếm nhíu lại, giống như chờ đến mức sắp không kiên nhẫn được rồi.
Thẳng đến lần thứ ba nhìn về phía cửa vào mới thấy được Hướng Tình đang đi đến gần chỗ bọn họ.
Lục Ly Dã không nói hai lời, vứt thuốc lá trong tay xuống, nhìn cũng không nhìn Tần Lịch Lịch, bước đi đến chỗ Hướng Tình:
"Tại sao tối hôm qua không nghe điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn!"
Anh đứng ở trước mặt cô, trầm mặt, từ trên cao nhìn xuống chất vấn Hướng Tình.
Tần Lịch Lịch nhìn thấy Hướng Tình, bỗng dưng biểu cảm trên mặt tái đi.
Hướng Tình không có vội vã trả lời Lục Ly Dã, chỉ hơi nghiêng đầu, xuyên qua Lục Ly Dã nhìn Tần Lịch Lịch phía sau anh.
Sau đó lại nhìn chăm chú Lục Ly Dã một cái.
Lúc này mới sâu kín nói ra:
"Anh đến rất đúng lúc, hôm nay em đang chuẩn bị dọn nhà, anh giúp em một tay!"
"Dọn nhà!"
Lục Ly Dã hơi ngạc nhiên, ánh mắt dò xét Hướng Tình lạnh nhạt ở trước mặt.
Trước đó, anh khuyên cô như thế nào, cô cũng không chịu chuyển, tại sao hôm nay lại nói phải dọn nhà!
Hiển nhiên lý do chỉ có một...
Chính là cô cùng với bạn cùng phòng xảy ra xung đột!
"Chị Hướng Tình, chị muốn dọn đi?"
Bỗng nhiên Tần Lịch Lịch tiến lên, viền mắt một mảnh đỏ chót, năn nỉ cô:
"Chị Hướng Tình, chuyện hôm qua là em không đúng, em xin lỗi chị, chị đừng giận em, chị ở lại có được hay không! Em bảo đảm, về sau không bao giờ phát sinh chuyện như vậy nữa! Chị đừng đi..."
Hướng Tình cau mày nhìn Tần Lịch Lịch đang khóc lóc ở trước mặt.
Cô không biết Tần Lịch Lịch rốt cuộc là người sống nội tâm hay là cô ta thực sự diễn quá giống thật, khiến cho cô hơi cảm động.
Nhưng sắc mặt thay đổi như thế tuyệt đối là chỉ trong mấy giây.
Khi cô thấy Tần Lịch Lịch hướng ánh mắt về phía Lục Ly Dã ở bên cạnh lần nữa, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiểu ra.
Cô ở đâu là do cô, người đàn ông này vốn là bên cạnh cô!!
Cô ở lại, Lục Ly Dã mới xuất hiện dưới chung cư của cô... Hướng Tình không biết cô nên chế nhạo mình hay là nên đồng tình với mình.
Tội gì vì một người đàn ông mà ăn nói khép nép van cầu một kẻ mình ghét như thế!
Hướng Tình không để ý đến Tần Lịch Lịch, mà nói với Lục Ly Dã:
"Lên lầu trước!"
Lục Ly Dã gật gật đầu, nắm tay Hướng Tình rồi đi lên lầu.
Nhìn bọn họ nắm tay nhau, gương mặt Tần Lịch Lịch càng trắng bệch, không còn nửa phần màu máu.
Vừa vào hành lang, Lục Ly Dã đã trầm giọng hỏi Hướng Tình:
"Tại sao chuyện không nghe điện thoại của anh lại liên quan đến cô ấy."
"Vừa rồi hai người đang nói chuyện gì?"
Hướng Tình không trả lời, mà ngẩng đầu hỏi ngược lại anh.
"Anh gọi điện thoại cho em không được, cho nên chờ em ở dưới lầu, kết quả em không xuống, còn cô ấy thì xuống, anh hỏi cô ấy em có nhà hay không, cô ấy nói em ra ngoài hẹn hò rồi! Em đã hẹn hò với ai?"
Lục Ly Dã híp mắt hỏi cô, ngón tay vươn ra, xấu xa ngoắc ngoắc cằm Hướng Tình trêu cô.
Hướng Tình cười:
"Cô ấy nói không sai, đúng là em đi hẹn hò! Nhưng người kia là chị dâu em!"
Cô không nghĩ tới mỗi giờ mỗi khắc Tần Lịch Lịch đều gây xích mích quan hệ giữa bọn họ!
"Nhóc tiểu Vũ?"
“Đúng.”
Hướng Tình gật đầu.
"Cô ấy có khỏe không?"
Lục Ly Dã hỏi Hướng Tình.
"Cũng còn tốt, nhưng anh em không ở đây, tâm trạng khó tránh khỏi có phần sa sút, nhưng anh yên tâm, chị ấy rất kiên cường, so với người nào trong chúng ta đều kiên cường hơn!"
Hướng Tình nói xong, dùng chìa khoá mở cửa, dẫn Lục Ly Dã tiến vào trong nhà.
Tần Lịch Lịch còn chưa lên, không biết đang làm cái gì.
Thân thể cao lớn của Lục Ly Dã đứng ở trong phòng cô, có vẻ càng ngày càng thẳng hơn.
Hai tay anh chống nạnh, quét mắt nhìn toàn bộ phòng khách một lần, lúc này mới thu tầm mắt hạ xuống trên mặt Hướng Tình:
"Bây giờ có thể nói cho anh biết tại sao không nghe điện thoại của anh và tại sao bỗng nhiên dọn nhà, đã tìm được nhà mới chưa."
"Chưa có."
Hướng Tình quên luôn mấy vấn đề phía trước của Lục Ly Dã, trực tiếp trả lời vấn đề cuối cùng.
"Dự định trước tiên là về nhà một ít thời gian rồi tính."
Hướng Tình nói xong, tự mình tiến vào gian phòng của mình.
Lục Ly Dã đầy bụng hồ nghi đi theo.
Tiến vào phòng ngủ, đóng cửa lại, kéo Hướng Tình qua, mạnh mẽ kéo cô vào trong lồng ngực của mình: “Làm gì? Em đang giận ai hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.