Chương 516: Đứa bé không phải là của anh
Lạt Tiêu
20/06/2020
"Cái đó, anh có thể cho em mượn số tiền còn lại vừa rồi không..."
Hướng Tình ngượng ngùng vay tiền anh.
Lục Ly Dã nhếch lông mày: "Làm gì? Chút tiền này cũng không đủ để thuê phòng."
"Bắt xe về nhà."
"Vừa mới nói muốn ở một mình."
Lục Ly Dã nhìn chằm chằm cô.
"Không có tiền..."
"Đi thôi!"
Lục Ly Dã nói, xoay người đi vào khách sạn.
Đi được mấy bước, lại phát hiện Hướng Tình vẫn ở cửa không nhúc nhích.
Anh nhíu mày, quay đầu nhìn cô: "Qua đây!"
Hướng Tình suy nghĩ một lúc, cuối cùng, vẫn bước vào, lặng lẽ đi theo phía sau Lục Ly Dã.
Lục Ly Dã lấy chứng minh thư ra giúp cô thuê phòng, lại đưa thẻ mở cửa phòng cho cô.
"Cảm ơn."
Hướng Tình nói lời cảm ơn, thấp giọng nói: "Ngày mai em sẽ đem tiền trả lại cho anh."
"Được!"
Lục Ly Dã không chút do dự liền đồng ý.
"Vậy anh viết cho em số tài khoản đi!"
"Lúc gặp mặt đưa anh."
"...Oh."
"Đi thôi! Anh đưa em đi."
Lục Ly Dã nói, sau đó dẫn đầu rảo bước đi về phía thang máy.
Hướng Tình nhắm mắt đi theo.
Lúc trong thang máy, Hướng Tình không nhịn được hỏi Lục Ly Dã: "Chuyện bác gái tức giận, có phải em nên giải thích cho bác ấy! Anh và họ không dễ dàng gìmới gặp nhau, lại cãi nhau khiến bản thân không vui, trong lòng em rất áy náy."
"Tim bà ấy không tốt, em mà nói với bà ấy chuyện em kết hôn, sẽ gây ra tai nạn chết người, em cẩn thận bố anh liều mạng với em..."
Lục Ly Dã hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm số tầng không ngừng tăng lên trên đỉnh đầu, nhàn nhạt sâu kín nói.
"..."
Nếu thực sự như thế này, Hướng Tình thật đúng là không dám nói.
Không một tiếng thở dài, khiến Lục Ly Dã quay đầu sang nhìn cô: "Nếu em thực sự muốn bà ấy nói chuyện vui vẻ,đợi lát nữa nói chuyện với bà ấy ấy đi! Bà ấy đang ở phòng cũ."
Hướng Tình vốn định đồng ý một tiếng, nhưng sau lại, vẫn lắc đầu một cái: "Thôi đi..."
Lục Ly Dã nhíu mày.
"Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều."
Hướng Tình giải thích, lại có chút xấu hổ nói: "Em có thể cảm nhận được bác gái rất thích em, nếu em lại dùng thân phận chưa lập gia đình để có được sự hài lòng của bà ấy, em sẽ cảm giác mình giống như một tên lừa đảo vậy! Giấy không bọc được lửa, để bà ấy dần dần quên đi em, cũng tốt, ít nhất như vậy X không còn đau lòng.
Lục Ly Dã vẻ mặt trầm xuống, hồi lâu, do dự một tiếng, không đáp lại.
"Tinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Lục Ly Dã nghiêng người, ý bảo Hướng Tình đi trước.
Hướng Tình đi ra, Lục Ly Dã liền đuổi theo, đưa đến cửa, lại không đi vào.
"Cảm ơn."
Hướng Tình đứng ở cửa nói lời cảm ơn anh.
"Có ai gõ cửa, đừng tùy tiện ngốc nghếch thưa rồi mở cửa, cho dù là nhân viên phục vụ cũng không được, biết không?"
Lục Ly Dã có chút không yên tâm dặn dò cô.
"Ừm."
Trong lòng Hướng Tình có chút cảm động.
"Nhớ khóa chặt cửa chính cửa sổ..."
Hướng Tình muốn nói, loại khách sạn lớn như này, thực ra không có nhiều lo ngại như vậy, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói,… đã bị Lục Ly Dã cướp mất: "Bỏ đi! Vào đi! Nghỉ ngơi thật tốt cho khỏe."
"...A, được."
Hướng Tình lúng ta lúng túng gật đầu, bước chân vẫn không di chuyển.
Lục Ly Dã đứng ở cửa cũng không nhúc nhích.
Hướng Tình ngước mắt lên nhìn anh một cái, trong lòng dấy lên một chút không muốn, nhưng cuối cùng, vẫn bước chân vào phòng: "Vậy em đóng cửa đây..."
"Ừ."
Khép cửa lại, dứt khoát ngăn cách hình bóng Lục Ly Dã bên ngoài cửa.
Hướng Tình lại vội vàng nhìn xuyên qua lỗ trống nhìn người đàn ông phía bên ngoài, vậy mà, lại trông thấy bóng lưng anh cất bước rời đi.
Trong lòng Hướng Tình, dấy lên từng đợt cảm giác mất mát mãnh liệt...
Cô lại... hy vọng anh không rời đi như vậy.
Tựa vào cánh cửa lạnh lẽo, ôm lấy trái tim vẫn còn đang nóng lên của mình, chỗ đó đập "thình thịch thình thịch", chỉ vì người đàn ông đứng ngoài cửa kia... Đột nhiên, Hướng Tình cảm thấy dạ dày mình trào lên kịch liệt một hồi, lại nghén nữa rồi.
Lúc này Hướng Tình mới nhớ tới, bản thân lại quên một chuyện quan trọng như vậy!
Cô có thai, Lục Ly Dã phải làm bố rồi, nhưng cô lại quên không nói cho anh biết... Nhưng bây giờ anh, liệu anh có hạnh phúc khi có đứa bé này không?
Đứa bé này, phải làm sao đây?
Thân phận cô bây giờ xấu hổ như vậy, đứa bé này cuối cùng sẽ đi đến đâu?
Hướng Tình hoàn toàn không có cách...
Cô quyết định, sẽ tìm thời điểm thật tốt để nói chuyện với Lục Ly Dã.
Đứa bé này, cô muốn!
Cưới, cũng phải chờ!!
Qua tết, đợi luật sư đi làm, cô sẽ phải đi tìm luật sư, đệ đơn xin ly hôn ra tòa.
Hướng Tình quấn chăn bông, cuộn tròn người ngồi trên giường, mặt kê lên gối, đờ ra.
Trong đầu, trống rỗng.
Giống như dạ dày trống rỗng của cô lúc này.
Trước trong nhà hàng, cũng không ăn gì, sau đó lại giằng co với Morri một hồi, đến bây giờ, quả thực là có chút đói bụng.
"Kính cong"
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Hướng Tình mở to đôi mắt xinh đẹp, không nhúc nhích.
Tiếng chuông lại vang lên ba lần, lúc này Hướng Tình mới chậm rãi xuống giường.
Nhìn xuyên qua lỗ trống nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đứng ở cửa.
Hướng Tình thu tầm mắt, mặc dù thực sự đói bụng, nhưng cô vẫn nhớ lời dặn dò của Lục Ly Dã, không tùy tiện mở cửa cho anh ta: "Anh đưa nhầm phòng rồi, tôi không đặt đồ ăn."
Hướng Tình nói với nhân viên phục vụ bên ngoài qua chuông cửa màn hình.
Chợt có người, một bóng hình cao to đi đến màn hình: "Mở cửa."
Nói vắn tắt hai chữ đơn giản rõ ràng, ra lệnh vào phòng Hướng Tình.
Trong lòng Hướng Tình khẽ rung động, liền vội vàng mở cửa cho Lục Ly Dã.
"Em tưởng anh đi rồi."
Hướng Tình nói, vội vàng nhường đường cho nhân viên phục vụ, để anh ta đẩy xe thức ăn vào.
Lục Ly Dã đi theo phía sau, đi vào: "Anh ngủ phòng bên cạnh em, có chuyện gì, gọi anh."
Trong lòng Hướng Tình đầy cảm động.
"Buổi trưa anh cũng chưa ăn gì, nếu không thì ăn cùng nhau đi."
Hướng Tình mời anh.
"... Ừ."
Lục Ly Dã gật đầu.
Sau khi nhân viên phục vụ chuẩn bị xong mọi thứ, khép cửa lại rời đi.
Hai người ngồi trước bàn ăn.
Bầu không khí, tỏ ra vô cùng sượng sùng, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ cúi đầu, buồn bực ăn cơm và thức ăn trong bát.
"Em có thai rồi..."
Hướng Tình cắn cắn đũa trúc trong tay, bỗng nhiên mở miệng.
Lục Ly Dã tay gắp thức ăn, bỗng cứng lại giữa không trung.
Vẻ mặt lạnh lùng, lạnh lùng chớp mắt.
Con ngươi đen sâu thẳm, như vũ bão, hồi lâu, anh chậm rãi nghiêng đầu qua, nhìn về phía Hướng Tình, đôi môi động đậy, khóe miệng lộ vẻ giễu cợt: "Anh có phải nên nói một câu chúc mừng với em và Morri...!"
"Ly Dã, đứa bé..."
"Cao Hướng Tình, đã mang thai con của anh ta, em cần gì phải giả bộ làm người bị hại trong cuộc hôn nhân này trước mặt anh?!"
Con ngươi Lục Ly Dã đen kịt sâu thẳm, tràn ngập vẻ chán ghét với Hướng Tình.
Rất thẳng thắn, rất quả quyết, nhìn vào mắt Hướng Tình, con ngươi co rút nhanh một vòng, lòng bỗng đau nhói, giống như bị kim đâm.
Lục Ly Dã ném đũa trúc trong tay, đứng dậy, không đợi Hướng Tình nói: "Anh ăn xong rồi, em cứ từ từ ăn đi!"
Nói xong, liền nặng nề bước ra ngoài.
Khóe mắt Hướng Tình hơi nóng, không đứng dậy, rưng rưng nhìn bóng lưng Lục Ly Dã, hỏi anh: "Anh chắc chắn rằng đứa bé này không phải con anh như vậy sao?"
"Anh đã dùng biện pháp tránh thai!!"
Lục Ly Dã không quay đầu lại, trầm giọng trả lời cô.
Tay, nắm chặt thành quyền, mơ hồ vẫn đang run rẩy, trên mu bàn tay, gân xanh bỗng nổi lên.
Hướng Tình nhắm hai mắt lại, cố nén không cho nước mắt rơi xuống: "...Được. Anh nói đúng, đứa bé không phải của anh!"
Đã nói đến nước này rồi, Hướng Tình cô cần gì phải giải thích nhiều nữa.
Tiếp lục giải thích, cũng chỉ giẫm đạp lên danh dự của cô mà thôi!!
"Rầm…" một tiếng, cửa phòng bị đập vào, tạo ra một tiếng khó chịu, chấn động trong lòng Hướng Tình, trái tim đau đớn co rút một hồi, giống như bị cánh cửa này hung hăng chèn lên, khiến cô không thở nổi.
Nước mắt, không kìm được rơi xuống...
Vai run rẩy, tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, cuối cùng, rốt cuộc nhịn không được, bi thương khóc lớn lên.
Lục Ly Dã không biết uống bao nhiêu rượu, mê man, ý thức đã sớm trở nên không tỉnh táo.
"Ly Dã?"
Mơ hồ, nghe được có một người phụ nữ gọi anh.
Lục Ly Dã uống tiếp, không quan tâm, ngủ trên ghế sofa, vẫn không nhúc nhích.
"Ly Dã..."
Tần Lịch Lịch nhẹ giọng gọi anh, tốn bao nhiêu sức lực, mới đỡ được anh dậy từ ghế sofa, ngồi vững.
Nói tới cũng thật là vừa khéo, đúng lúc tối nay cô hẹn bạn đến quán bar chơi, kết quả, không ngờ lại gặp Lục Ly Dã.
Hơn nữa, thành phố A lại lớn như vậy, quán bar nổi tiếng, cũng chỉ có một hai cái, muốn gặp được cũng không phải là việc gì khó.
"Cao Hướng Tình!"
Lục Ly Dã mơ mơ màng màng, mắt híp híp, nhìn Tần Lịch Lịch trước mặt: "Cao Hướng Tình, sao em giày vò người khác như vậy..."
Anh nói, cầm tay Tần Lịch Lịch, để vào ngực mình: "Em sờ chỗ này, sờ chỗ này... Bị người phụ nữ xấu xa như em lấp kín đến mức mất thăng bằng! Giống như bỏ tảng đá vào... Vô cùng khó chịu! Rất khó chịu, em có biết không..."
Lục Ly Dã nói, tia máu ở con ngươi, càng ngày càng nhiều.
Giọng điệu anh nặng nề thở hổn hển, kéo tay cô, càng ngày càng chặt, sau đó, dứt khoát kéo cô vào lòng mình, ôm chặt: "Quay về, có được không? Quay về... Sau này chúng ta sống thật tốt, anh đảm bảo, sau này Lục Ly Dã anh sẽ thương yêu em gấp bội..."
Tần Lịch Lịch vùi trong vòng tay nóng bỏng của Lục Ly Dã, nghe anh nói những lời xuất phát từ đáy lòng này, trái tim lại đau đến mức thắt lại.
Nếu như, những lời này, là nói cho cô nghe, thì cô đã vui bao nhiêu, mừng rỡ bao nhiêu... Nhưng hết lần này tới lần khác, những lời này, không phải nói cho cô, là nói cho người phụ nữ hoàn toàn không biết quý trọng Cao Hướng Tình kia!!
"Ly Dã, chúng ta về nhà đi..."
Tần Lịch Lịch đỡ anh đứng dậy: "Lạch cạch" một tiếng, tấm thẻ trong túi Lục Ly Dã rơi ra.
Tần Lịch Lịch sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn, là tấm thẻ mở cửa phòng khách sạn Sheraton.
Cô vội vàng cúi người nhặt lên, nhìn thoáng qua, số phòng 2035.
Tần Lịch Lịch không nghĩ nhiều, cho tấm thẻ mở cửa phòng vào trong túi của mình, đỡ anh ra khỏi quán bar.
Rất nhanh, lên xe.
"Bác tài, đến đường Yonlin.
Đó là nhà cô.
Liếc mắt nhìn người đàn ông say rượu trong lòng đang có chút khó chịu, cô nhướn mày, đổi ý: "Bỏ đi, đến khách sạn Sheraton đi!"
Rất gần quán bar, phải mau để anh nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.
"Được."
Tài xế lái xe, chạy một mạch tới khách sạn Sheraton.
Lúc đến khách sạn, đã hơn một giờ sáng.
Tần Lịch Lịch tốn nhiều sức lực mới dìu được anh lên giường.
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Lục Ly Dã lúc ngủ, Tần Lịch Lịch rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu, hôn thật sâu lên đôi môi mê hoặc của anh... Lục Ly Dã cho rằng người phụ nữ trong lòng là Hướng Tình, xoay người một cái, đè cô dưới người, hung hăng hôn một cái... Càng sâu, càng mạnh!!
Áo sơ mi, cởi ra...
Tần Lịch Lịch bị Lục Ly Dã hôn đến thất điên bát đảo, nhiệt độ bầu không khí không ngừng tăng lên, hô hấp hai người, đều trở nên dồn dập.
Nhưng bỗng nhiên...
Tay Lục Ly Dã, chạm đến ngực trắng nõn của Tần Lịch Lịch, bỗng dừng lại.
Hướng Tình ngượng ngùng vay tiền anh.
Lục Ly Dã nhếch lông mày: "Làm gì? Chút tiền này cũng không đủ để thuê phòng."
"Bắt xe về nhà."
"Vừa mới nói muốn ở một mình."
Lục Ly Dã nhìn chằm chằm cô.
"Không có tiền..."
"Đi thôi!"
Lục Ly Dã nói, xoay người đi vào khách sạn.
Đi được mấy bước, lại phát hiện Hướng Tình vẫn ở cửa không nhúc nhích.
Anh nhíu mày, quay đầu nhìn cô: "Qua đây!"
Hướng Tình suy nghĩ một lúc, cuối cùng, vẫn bước vào, lặng lẽ đi theo phía sau Lục Ly Dã.
Lục Ly Dã lấy chứng minh thư ra giúp cô thuê phòng, lại đưa thẻ mở cửa phòng cho cô.
"Cảm ơn."
Hướng Tình nói lời cảm ơn, thấp giọng nói: "Ngày mai em sẽ đem tiền trả lại cho anh."
"Được!"
Lục Ly Dã không chút do dự liền đồng ý.
"Vậy anh viết cho em số tài khoản đi!"
"Lúc gặp mặt đưa anh."
"...Oh."
"Đi thôi! Anh đưa em đi."
Lục Ly Dã nói, sau đó dẫn đầu rảo bước đi về phía thang máy.
Hướng Tình nhắm mắt đi theo.
Lúc trong thang máy, Hướng Tình không nhịn được hỏi Lục Ly Dã: "Chuyện bác gái tức giận, có phải em nên giải thích cho bác ấy! Anh và họ không dễ dàng gìmới gặp nhau, lại cãi nhau khiến bản thân không vui, trong lòng em rất áy náy."
"Tim bà ấy không tốt, em mà nói với bà ấy chuyện em kết hôn, sẽ gây ra tai nạn chết người, em cẩn thận bố anh liều mạng với em..."
Lục Ly Dã hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm số tầng không ngừng tăng lên trên đỉnh đầu, nhàn nhạt sâu kín nói.
"..."
Nếu thực sự như thế này, Hướng Tình thật đúng là không dám nói.
Không một tiếng thở dài, khiến Lục Ly Dã quay đầu sang nhìn cô: "Nếu em thực sự muốn bà ấy nói chuyện vui vẻ,đợi lát nữa nói chuyện với bà ấy ấy đi! Bà ấy đang ở phòng cũ."
Hướng Tình vốn định đồng ý một tiếng, nhưng sau lại, vẫn lắc đầu một cái: "Thôi đi..."
Lục Ly Dã nhíu mày.
"Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều."
Hướng Tình giải thích, lại có chút xấu hổ nói: "Em có thể cảm nhận được bác gái rất thích em, nếu em lại dùng thân phận chưa lập gia đình để có được sự hài lòng của bà ấy, em sẽ cảm giác mình giống như một tên lừa đảo vậy! Giấy không bọc được lửa, để bà ấy dần dần quên đi em, cũng tốt, ít nhất như vậy X không còn đau lòng.
Lục Ly Dã vẻ mặt trầm xuống, hồi lâu, do dự một tiếng, không đáp lại.
"Tinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Lục Ly Dã nghiêng người, ý bảo Hướng Tình đi trước.
Hướng Tình đi ra, Lục Ly Dã liền đuổi theo, đưa đến cửa, lại không đi vào.
"Cảm ơn."
Hướng Tình đứng ở cửa nói lời cảm ơn anh.
"Có ai gõ cửa, đừng tùy tiện ngốc nghếch thưa rồi mở cửa, cho dù là nhân viên phục vụ cũng không được, biết không?"
Lục Ly Dã có chút không yên tâm dặn dò cô.
"Ừm."
Trong lòng Hướng Tình có chút cảm động.
"Nhớ khóa chặt cửa chính cửa sổ..."
Hướng Tình muốn nói, loại khách sạn lớn như này, thực ra không có nhiều lo ngại như vậy, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói,… đã bị Lục Ly Dã cướp mất: "Bỏ đi! Vào đi! Nghỉ ngơi thật tốt cho khỏe."
"...A, được."
Hướng Tình lúng ta lúng túng gật đầu, bước chân vẫn không di chuyển.
Lục Ly Dã đứng ở cửa cũng không nhúc nhích.
Hướng Tình ngước mắt lên nhìn anh một cái, trong lòng dấy lên một chút không muốn, nhưng cuối cùng, vẫn bước chân vào phòng: "Vậy em đóng cửa đây..."
"Ừ."
Khép cửa lại, dứt khoát ngăn cách hình bóng Lục Ly Dã bên ngoài cửa.
Hướng Tình lại vội vàng nhìn xuyên qua lỗ trống nhìn người đàn ông phía bên ngoài, vậy mà, lại trông thấy bóng lưng anh cất bước rời đi.
Trong lòng Hướng Tình, dấy lên từng đợt cảm giác mất mát mãnh liệt...
Cô lại... hy vọng anh không rời đi như vậy.
Tựa vào cánh cửa lạnh lẽo, ôm lấy trái tim vẫn còn đang nóng lên của mình, chỗ đó đập "thình thịch thình thịch", chỉ vì người đàn ông đứng ngoài cửa kia... Đột nhiên, Hướng Tình cảm thấy dạ dày mình trào lên kịch liệt một hồi, lại nghén nữa rồi.
Lúc này Hướng Tình mới nhớ tới, bản thân lại quên một chuyện quan trọng như vậy!
Cô có thai, Lục Ly Dã phải làm bố rồi, nhưng cô lại quên không nói cho anh biết... Nhưng bây giờ anh, liệu anh có hạnh phúc khi có đứa bé này không?
Đứa bé này, phải làm sao đây?
Thân phận cô bây giờ xấu hổ như vậy, đứa bé này cuối cùng sẽ đi đến đâu?
Hướng Tình hoàn toàn không có cách...
Cô quyết định, sẽ tìm thời điểm thật tốt để nói chuyện với Lục Ly Dã.
Đứa bé này, cô muốn!
Cưới, cũng phải chờ!!
Qua tết, đợi luật sư đi làm, cô sẽ phải đi tìm luật sư, đệ đơn xin ly hôn ra tòa.
Hướng Tình quấn chăn bông, cuộn tròn người ngồi trên giường, mặt kê lên gối, đờ ra.
Trong đầu, trống rỗng.
Giống như dạ dày trống rỗng của cô lúc này.
Trước trong nhà hàng, cũng không ăn gì, sau đó lại giằng co với Morri một hồi, đến bây giờ, quả thực là có chút đói bụng.
"Kính cong"
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Hướng Tình mở to đôi mắt xinh đẹp, không nhúc nhích.
Tiếng chuông lại vang lên ba lần, lúc này Hướng Tình mới chậm rãi xuống giường.
Nhìn xuyên qua lỗ trống nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đứng ở cửa.
Hướng Tình thu tầm mắt, mặc dù thực sự đói bụng, nhưng cô vẫn nhớ lời dặn dò của Lục Ly Dã, không tùy tiện mở cửa cho anh ta: "Anh đưa nhầm phòng rồi, tôi không đặt đồ ăn."
Hướng Tình nói với nhân viên phục vụ bên ngoài qua chuông cửa màn hình.
Chợt có người, một bóng hình cao to đi đến màn hình: "Mở cửa."
Nói vắn tắt hai chữ đơn giản rõ ràng, ra lệnh vào phòng Hướng Tình.
Trong lòng Hướng Tình khẽ rung động, liền vội vàng mở cửa cho Lục Ly Dã.
"Em tưởng anh đi rồi."
Hướng Tình nói, vội vàng nhường đường cho nhân viên phục vụ, để anh ta đẩy xe thức ăn vào.
Lục Ly Dã đi theo phía sau, đi vào: "Anh ngủ phòng bên cạnh em, có chuyện gì, gọi anh."
Trong lòng Hướng Tình đầy cảm động.
"Buổi trưa anh cũng chưa ăn gì, nếu không thì ăn cùng nhau đi."
Hướng Tình mời anh.
"... Ừ."
Lục Ly Dã gật đầu.
Sau khi nhân viên phục vụ chuẩn bị xong mọi thứ, khép cửa lại rời đi.
Hai người ngồi trước bàn ăn.
Bầu không khí, tỏ ra vô cùng sượng sùng, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ cúi đầu, buồn bực ăn cơm và thức ăn trong bát.
"Em có thai rồi..."
Hướng Tình cắn cắn đũa trúc trong tay, bỗng nhiên mở miệng.
Lục Ly Dã tay gắp thức ăn, bỗng cứng lại giữa không trung.
Vẻ mặt lạnh lùng, lạnh lùng chớp mắt.
Con ngươi đen sâu thẳm, như vũ bão, hồi lâu, anh chậm rãi nghiêng đầu qua, nhìn về phía Hướng Tình, đôi môi động đậy, khóe miệng lộ vẻ giễu cợt: "Anh có phải nên nói một câu chúc mừng với em và Morri...!"
"Ly Dã, đứa bé..."
"Cao Hướng Tình, đã mang thai con của anh ta, em cần gì phải giả bộ làm người bị hại trong cuộc hôn nhân này trước mặt anh?!"
Con ngươi Lục Ly Dã đen kịt sâu thẳm, tràn ngập vẻ chán ghét với Hướng Tình.
Rất thẳng thắn, rất quả quyết, nhìn vào mắt Hướng Tình, con ngươi co rút nhanh một vòng, lòng bỗng đau nhói, giống như bị kim đâm.
Lục Ly Dã ném đũa trúc trong tay, đứng dậy, không đợi Hướng Tình nói: "Anh ăn xong rồi, em cứ từ từ ăn đi!"
Nói xong, liền nặng nề bước ra ngoài.
Khóe mắt Hướng Tình hơi nóng, không đứng dậy, rưng rưng nhìn bóng lưng Lục Ly Dã, hỏi anh: "Anh chắc chắn rằng đứa bé này không phải con anh như vậy sao?"
"Anh đã dùng biện pháp tránh thai!!"
Lục Ly Dã không quay đầu lại, trầm giọng trả lời cô.
Tay, nắm chặt thành quyền, mơ hồ vẫn đang run rẩy, trên mu bàn tay, gân xanh bỗng nổi lên.
Hướng Tình nhắm hai mắt lại, cố nén không cho nước mắt rơi xuống: "...Được. Anh nói đúng, đứa bé không phải của anh!"
Đã nói đến nước này rồi, Hướng Tình cô cần gì phải giải thích nhiều nữa.
Tiếp lục giải thích, cũng chỉ giẫm đạp lên danh dự của cô mà thôi!!
"Rầm…" một tiếng, cửa phòng bị đập vào, tạo ra một tiếng khó chịu, chấn động trong lòng Hướng Tình, trái tim đau đớn co rút một hồi, giống như bị cánh cửa này hung hăng chèn lên, khiến cô không thở nổi.
Nước mắt, không kìm được rơi xuống...
Vai run rẩy, tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, cuối cùng, rốt cuộc nhịn không được, bi thương khóc lớn lên.
Lục Ly Dã không biết uống bao nhiêu rượu, mê man, ý thức đã sớm trở nên không tỉnh táo.
"Ly Dã?"
Mơ hồ, nghe được có một người phụ nữ gọi anh.
Lục Ly Dã uống tiếp, không quan tâm, ngủ trên ghế sofa, vẫn không nhúc nhích.
"Ly Dã..."
Tần Lịch Lịch nhẹ giọng gọi anh, tốn bao nhiêu sức lực, mới đỡ được anh dậy từ ghế sofa, ngồi vững.
Nói tới cũng thật là vừa khéo, đúng lúc tối nay cô hẹn bạn đến quán bar chơi, kết quả, không ngờ lại gặp Lục Ly Dã.
Hơn nữa, thành phố A lại lớn như vậy, quán bar nổi tiếng, cũng chỉ có một hai cái, muốn gặp được cũng không phải là việc gì khó.
"Cao Hướng Tình!"
Lục Ly Dã mơ mơ màng màng, mắt híp híp, nhìn Tần Lịch Lịch trước mặt: "Cao Hướng Tình, sao em giày vò người khác như vậy..."
Anh nói, cầm tay Tần Lịch Lịch, để vào ngực mình: "Em sờ chỗ này, sờ chỗ này... Bị người phụ nữ xấu xa như em lấp kín đến mức mất thăng bằng! Giống như bỏ tảng đá vào... Vô cùng khó chịu! Rất khó chịu, em có biết không..."
Lục Ly Dã nói, tia máu ở con ngươi, càng ngày càng nhiều.
Giọng điệu anh nặng nề thở hổn hển, kéo tay cô, càng ngày càng chặt, sau đó, dứt khoát kéo cô vào lòng mình, ôm chặt: "Quay về, có được không? Quay về... Sau này chúng ta sống thật tốt, anh đảm bảo, sau này Lục Ly Dã anh sẽ thương yêu em gấp bội..."
Tần Lịch Lịch vùi trong vòng tay nóng bỏng của Lục Ly Dã, nghe anh nói những lời xuất phát từ đáy lòng này, trái tim lại đau đến mức thắt lại.
Nếu như, những lời này, là nói cho cô nghe, thì cô đã vui bao nhiêu, mừng rỡ bao nhiêu... Nhưng hết lần này tới lần khác, những lời này, không phải nói cho cô, là nói cho người phụ nữ hoàn toàn không biết quý trọng Cao Hướng Tình kia!!
"Ly Dã, chúng ta về nhà đi..."
Tần Lịch Lịch đỡ anh đứng dậy: "Lạch cạch" một tiếng, tấm thẻ trong túi Lục Ly Dã rơi ra.
Tần Lịch Lịch sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn, là tấm thẻ mở cửa phòng khách sạn Sheraton.
Cô vội vàng cúi người nhặt lên, nhìn thoáng qua, số phòng 2035.
Tần Lịch Lịch không nghĩ nhiều, cho tấm thẻ mở cửa phòng vào trong túi của mình, đỡ anh ra khỏi quán bar.
Rất nhanh, lên xe.
"Bác tài, đến đường Yonlin.
Đó là nhà cô.
Liếc mắt nhìn người đàn ông say rượu trong lòng đang có chút khó chịu, cô nhướn mày, đổi ý: "Bỏ đi, đến khách sạn Sheraton đi!"
Rất gần quán bar, phải mau để anh nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.
"Được."
Tài xế lái xe, chạy một mạch tới khách sạn Sheraton.
Lúc đến khách sạn, đã hơn một giờ sáng.
Tần Lịch Lịch tốn nhiều sức lực mới dìu được anh lên giường.
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Lục Ly Dã lúc ngủ, Tần Lịch Lịch rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu, hôn thật sâu lên đôi môi mê hoặc của anh... Lục Ly Dã cho rằng người phụ nữ trong lòng là Hướng Tình, xoay người một cái, đè cô dưới người, hung hăng hôn một cái... Càng sâu, càng mạnh!!
Áo sơ mi, cởi ra...
Tần Lịch Lịch bị Lục Ly Dã hôn đến thất điên bát đảo, nhiệt độ bầu không khí không ngừng tăng lên, hô hấp hai người, đều trở nên dồn dập.
Nhưng bỗng nhiên...
Tay Lục Ly Dã, chạm đến ngực trắng nõn của Tần Lịch Lịch, bỗng dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.