Chương 474: Gặp ba mẹ mà không hề được báo trước
Lạt Tiêu
20/06/2020
Một bóng dáng màu đen quen thuộc đang đứng ở đó, cúi đầu hút thuốc và chờ người.
Rất nhanh, người mà anh ta chờ đợi đã xuất hiện.
Đó chính là Cao Hướng Tình, người phụ nữ vừa từ trong nhà này đi ra.
Gương mặt Tần Lịch Lịch trắng bệch, hàm răng cắn chặt vào môi, vành mắt bất giác lại đỏ hoe.
Dường như trong tim cô ấy có vô số con kiến đang hung hăng gặm cắn, đau đến mức không chịu nổi.
Bỗng nhiên “ầm” một tiếng vang lên, cô ấy đóng mạnh cửa sổ lại, sau đó nước mắt không nhịn được mà lập tức tràn ra.
Không nhìn thấy thì sẽ không đau đớn.
Cô ấy tự an ủi mình như vậy.
...
Hướng Tình vừa ra khỏi cửa của khu căn hộ đã lập tức nhìn thấy Lục Ly Dã.
Hôm nay anh ta không mặc phong cách màu đen như trước kia, thay vào đó là một chiếc áo khoác dài màu xanh bộ đội, áo khoác không để mở mà thắt bởi một chiếc thắt lưng tinh tế, phác họa ra cơ thể hình tam giác đầy gợi cảm. Chiếc quần dài tối màu vừa người càng tôn lên dáng vẻ cao ráo và đầy sức sống của anh ta.
Anh ta lười biếng dựa vào thân xe, thỉnh thoảng hút điếu thuốc trong tay.
Thấy Hướng Tình đi tới, lúc này anh ta mới ném điếu thuốc lá trong tay xuống, dùng chân di cho tắt.
Lúc này, Hướng Tình mới phát hiện ra dưới chân anh ta đã có mấy mẩu thuốc lá.
Anh ta đã tới đây rất lâu rồi sao?
Tại sao khi cô gửi tin nhắn thì anh ta mới gọi cô xuống chứ?
"Anh đã đợi ở đây rất lâu rồi à?"
Hướng Tình không nhịn được hỏi anh ta một câu.
Lục Ly Dã không trả lời vấn đề của cô mà chỉ nói: “Lên xe."
"Đi đâu vậy?"
Hướng Tình nghi ngờ hỏi anh ta.
Nhưng cô không nhận được câu trả lời.
Hướng Tình ngoan ngoãn theo anh ta lên xe.
Bầu không khí trong xe hơi nặng nề.
Anh ta không nói lời nào, Hướng Tình cũng không dám hỏi.
Lúc đầu hỏi mấy câu nhưng mãi không thể làm anh ta mở miệng vàng, cuối cùng Hướng Tình dứt khoát không nói chuyện nữa.
Lục Ly Dã chỉ chăm chú lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không rời.
Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường và hơi trễ xuống, có thể dễ dàng nhận ra tâm trạng cậu chủ này hôm nay rất tệ.
Chiếc xe đỗ lại ở trước cửa khách sạn Hilton.
Người tiếp đón ở cửa khách sạn nhanh chóng cúi người, lễ phép mở cửa xe giúp bọn họ.
Hướng Tình không thể tưởng tượng nổi nhìn anh ta: “Tôi... Tại sao chúng ta phải tới nơi này?"
Lục Ly Dã không giải thích, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Anh ta giao chìa khóa xe cho nhân viên đỗ xe bên cạnh rồi kéo tay Hướng Tình đi vào trong.
"Này... "
Hướng Tình bị anh ta kéo, hoàn toàn không biết phải làm sao: “Anh làm gì vậy? Tại sao anh lại đột nhiên dẫn tôi đến chỗ thế này?"
Hướng Tình không thể ngờ được người này không nói lời nào đã dẫn mình đến khách sạn.
Rốt cuộc anh ta xem mình là gì?
Công cụ phát tiết cho dục vọng của anh ta sao?
Khi cần thì không nói một lời đã kéo mình vào khách sạn ngủ một đêm à?
Hướng Tình càng nghĩ càng giận, một khi tức giận thì cô lập tức không để ý tới trường hợp đã hét lên với anh ta: “Lục Ly Dã, anh coi tôi như công cụ phát tiết đúng không? Hở chút là kéo tôi đi thuê phòng trong khách sạn, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Hướng Tình vừa chất vấn xong thì Lục Ly Dã đã đẩy cánh cửa phòng ngay trước mặt bọn họ ra.
Bên trong có hai người lớn tuổi, một nam một nữ đang ngồi.
Mà hai người lớn tuổi này tất nhiên đều nghe được câu hỏi vừa rồi của Hướng Tình, bọn họ gần như không hẹn mà cùng lúc quay lại nhìn hai người họ.
"Ba tôi, mẹ tôi!"
Lục Ly Dã đứng ở cửa, thản nhiên giới thiệu với Hướng Tình, giọng nói bình tĩnh giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
"..."
Có thể tưởng tượng được tâm trạng của Hướng Tình lúc ấy thế nào không?
Cô quả thật nghĩ cho dù lập tức đào một cái hố tự chôn mình cũng ngại mất thời gian đấy.
Cho nên những lời mình vừa nói...
Đều bị ba và mẹ anh ta nghe được à?
Mà dù thế nào Hướng Tình cũng không ngờ được anh ta không hề báo trước... đã dẫn mình đi gặp ba mẹ của anh ta.
Gương mặt Hướng Tình đỏ bừng vì xấu hổ, trong lúc nhất thời đứng đờ người ở cửa, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Sau khi đứng ngây ra mười mấy giây, cô mới chợt bừng tỉnh, đỏ mặt chào hỏi hai người lớn tuổi phía đối diện: “Cháu chào bác trai, bác gái!"
Lục Thanh Lâm và vợ là Lý Vân Họa càng không ngờ được con trai mình lại đột nhiên dẫn một cô gái đến.
Hai người trợn mắt nhìn nhau mấy giây, sau đó Lý Vân Họa kịp phản ứng trước: “Ôi, bạn gái của Tiểu Dã à? Cháu đến đây nào, nhanh vào đi!"
Lý Vân Họa vừa nói vừa đứng dậy nhiệt tình kéo tay Hướng Tình.
Bạn gái ư?
Hướng Tình không biết làm sao nên đành nhìn về phía Lục Ly Dã.
Cô nghĩ anh ta sẽ phản bác nhưng không ngờ anh ta chỉ thản nhiên nói một câu giới thiệu cô với mẹ mình: “Cao Hướng Tình."
"Hướng Tình à? Ôi chao, tên rất hay. Nào, cháu nhanh ngồi xuống, ngồi xuống đi..."
Lý Vân Họa kéo Hướng Tình ngồi xuống bên cạnh mình, không để cho cô con dâu tương lai “yêu mến” của mình có đường lui. Nhìn cô vừa ngoan ngoãn lại xinh đẹp, bà cười vui vẻ tới mức không thể khép miệng được.
Phải biết rằng đây là cô gái đầu tiên mà con trai bà sẵn lòng dẫn về ra mắt bọn họ trong suốt mấy năm qua đấy.
Mặc dù thằng nhóc này lẫn lộn trong giới xã hội đen làm hai người bọn họ tan nát cõi lòng, nhưng cuối cùng hôm nay cũng làm được một việc khiến họ hài lòng.
Lý Vân Họa đã rất lâu rồi không vui vẻ như ngày hôm nay.
Đối diện với ánh mắt tùy ý quan sát của Lý Vân Họa và ánh mắt xem xét kỹ của ba Lục ở phía đối diện, Hướng Tình có cảm giác không thoải mái, đứng ngồi không yên.
Lúng túng, khó xử, ngượng ngùng, căng thẳng, hối tiếc, khó hiểu...
Đúng là cảm giác gì cũng có!
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gặp ba mẹ của người ta.
Hơn nữa còn trong tình huống cô không hề được báo trước!
Nếu biết sớm, cô ít nhất cũng phải cố gắng trang điểm ăn mặc xinh đẹp một chút, cũng không đến nổi nhếch nhác như bây giờ.
"Mẹ! Mẹ đang nhìn quái vật à? Mẹ đừng nhìn chằm chằm vào người ta như vậy, còn không sợ dọa cho người ta chạy mất sao?"
Lục Ly Dã thấy rõ Hướng Tình không được tự nhiên.
"Con bớt nói xen vào cho mẹ! Con không làm người ta tức giận bỏ chạy đã là tốt lắm rồi!"
Lý Vân Họa tức giận trợn mắt nhìn con trai mình.
Ngược lại khi bà quay sang nhìn Hướng Tình thì vẻ mặt đầy dịu dàng, tươi cười nói: “Hướng Tình à, nếu thằng nhóc này dám ăn hiếp con thì con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ trừng trị nó giúp con!"
"..."
Hướng Tình xấu hổ nhìn Lục Ly Dã đang đứng bên cạnh, lúng túng cười mà không biết nên trả lời như thế nào mới đúng.
Cô nghe được cách gọi này liền cảm thấy không được tự nhiên.
"Hướng Tình à, con là người ở thành phố A hả?"
Lý Vân Họa lại cười híp mắt hỏi Hướng Tình.
"Vâng! Bác gái, cháu là người thành phố A, ba cháu là bác sĩ, mẹ là nhà thiết kế, anh cháu cũng là bác sĩ, chị dâu cháu là bạn của Ly Dã. Chị ấy là một đầu bếp xuất sắc."
Hướng Tình thật thà giới thiệu tình hình trong gia đình mình cho Lý Vân Họa nghe.
"Nghe xem, nghe xem..."
Lý Vân Họa cười càng vui vẻ hơn, bà nói với chồng mình: “Vừa nghe đã biết là gia đình có văn hóa, không phải bác sĩ thì là nhà thiết kế, đầu bếp, tốt hơn so với những người kinh doanh buôn bán như chúng ta nhiều!
"Bác gái, ngài khiêm tốn rồi!"
"Hướng Tình à, vậy cháu làm nghề gì?"
Lý Vân Họa dù sao cũng là người từng trải nên điều kiện đầu tiên của một cuộc hôn nhân chính là phải biết rõ ràng nguồn gốc, nếu như có thể có gia thế xứng đôi thì tất nhiên càng tốt hơn.
"Phóng viên. Bác gái, cháu là phóng viên của tờ báo Lâm Thành."
Hướng Tình trả lời đúng sự thật.
"Mẹ, mẹ điều tra hộ khẩu à?"
Lục Ly Dã thực sự không nghe nổi nữa nên cắt ngang cuộc tra hỏi của mẹ rồi nói với ba: “Ba, ba biết ba cô ấy mà. Vài năm trước khi con học đại học, ba cũng từng gặp chị dâu và anh cô ấy. Anh cô ấy chính là Cao Hướng Dương, bác sĩ truyền kỳ của thành phố S chúng ta năm đó. Chị dâu của cô ấy chính là bạn con, Vũ Quỳnh!"
Lục Thanh Lâm nghe con trai nói vậy mới bừng tỉnh hiểu ra, không nhịn được lại nhìn về phía Hướng Tình một lát mới cười nói: “Hóa ra là con gái thứ hai của bác sĩ Cao Dương Thành!"
"Hóa ra bác trai là người quen cũ của ba cháu!"
Vừa nói như vậy, Hướng Tình cũng thấy bớt căng thẳng hơn.
"Đúng, đúng! Lúc trước bác đã từng gặp qua."
Lục Thanh Lâm liên tục gật đầu.
Ông ta dường như càng nhìn càng thấy cô con dâu này thuận mắt.
Ngay sau đó, nhân viên phục vụ gõ cửa phòng, tiếp theo lại có người phục vụ cầm lên đủ loại món ăn.
"Đến bây giờ mà bác trai và bác gái vẫn chưa ăn cơm ạ?"
Hướng Tình nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ cũng hơn tám giờ tối rồi đấy.
"Đúng vậy, hai bác mới từ thành phố S tới đây, thoáng cái đã đến giờ này rồi. Ban đầu, hai bác nghĩ đến tên nhóc này thì cũng không vui vẻ gì lắm, không ngờ nó lại dẫn bạn gái tới! Bây giờ trong lòng đột nhiên thấy thoải mái hơn nhiều rồi."
Lý Vân Họa giả vờ xoa ngực, không khó nhận ra được bà đau lòng và thương tiếc cho con trai mình.
"Bác gái, bác yên tâm đi! Ly Dã đã lớn thế này rồi, thật ra trong lòng anh ấy cũng hiểu rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, còn tỉnh táo hơn ai hết. Nhưng có rất nhiều chuyện, anh ấy có nỗi khổ riêng lại không thể nói ra với người khác mà thôi. Cháu đảm bảo với hai bác, những ngày hai bác không có mặt ở thành phố A, cháu chắc chắn sẽ giúp hai bác chăm sóc anh ấy thật tốt, như vậy có được không ạ?"
Hướng Tình nói lời này, thứ nhất là muốn an ủi hai người lớn tuổi.
Thứ hai, tất nhiên là hy vọng có thể cải thiện mối quan hệ giữa ông bà Lục và Lục Ly Dã.
Cô còn không quên những lời Lục Ly Dã đã nói với cô đêm hôm đó, anh ta nói anh ta nhớ nhà, nhớ ba mẹ mình.
Lục Ly Dã nghe thấy lời Hướng Tình nói thì chỉ thản nhiên liếc nhìn cô, ánh mắt vẫn có chút lạnh nhạt.
"Mẹ, ăn cơm trước đi."
Lý Vân Họa thở dài, liếc mắt nhìn Lục Ly Dã: “Thằng nhóc như con tìm được một cô con dâu tốt thế này, cuối cùng con cũng làm được một việc để cho ba mẹ yên tâm!"
Lý Vân Họa nói xong lại cầm một bát cơm đưa cho Hướng Tình, cười nói: “Hướng Tình à, con ăn với mẹ một ít đi! Con xem con gầy thế này, ăn nhiều một chút, tăng cân thì sẽ càng xinh hơn đấy..."
Hướng Tình cười và không từ chối: “Cám ơn bác gái."
Ban đầu, bữa cơm này có phần khó xử, lúng túng, về sau lại dần dần hòa hoãn rồi vui vẻ hòa thuận, cuối cùng thì căng thẳng trong lòng Hướng Tình cũng hoàn toàn biến mất.
Nhưng chắc chắn cái gọi là hòa hoãn và vui vẻ hòa thuận chỉ có giữa cô và ba mẹ Lục Ly Dã.
Còn cô và Lục Ly Dã...
Từ khi lên xe đến khi xe đến khách sạn, lại đến lúc ăn cơm, cơm nước xong... hai người đều không nói với nhau một câu nào!
Thậm chí, cậu chủ Lục còn không thèm nhìn Hướng Tình.
Điều này làm cho Hướng Tình khó đoán ra suy nghĩ trong lòng anh ta.
Lục Ly Dã tức giận không chịu nói chuyện với cô thì cô vẫn có thể hiểu được. Nhưng... anh ta đột nhiên dẫn cô tới gặp ba mẹ anh ta là sao chứ?
Chẳng lẽ anh ta chỉ dẫn mình đến để làm ba mẹ anh ta vui vẻ thôi sao?
Nhìn gương mặt lạnh nhạt của Lục Ly Dã trên bàn ăn, Hướng Tình càng thêm chắc chắn về ý nghĩ này.
Mà khi ý thức được khả năng này, trong lòng Hướng Tình cũng tự nhiên có cảm giác hơi hụt hẫng.
Ông bà Lục nhanh chóng ăn cơm xong, lại thuê một căn phòng VIP Tổng thống.
Trước khi đi, Lý Vân Họa kéo tay Hướng Tình với vẻ lưu luyến: “Hướng Tình à, bác và bác trai cháu sẽ ở lại đây trong vòng một tuần, các bác sẽ đi chơi xung quanh một chút. Nếu cháu có thời gian thì đến chơi cùng với bác được không?"
"Tất nhiên là không có vấn đề gì ạ!"
Hướng Tình cười: “Nếu có thời gian rảnh rỗi, cháu chắc chắn sẽ đi cùng với bác!"
"Tốt, tốt, tốt..."
Lý Vân Họa vui vẻ gật đầu, lại không yên lòng nhìn con trai mình dặn dò mấy câu rồi mới chịu để cho bọn họ rời đi.
Hướng Tình đi theo Lục Ly Dã, xuống tầng. Khi đi qua sảnh trước, anh ta đột nhiên kéo cổ tay cô đi về phía trước quầy lễ tân.
"Anh làm gì vậy?"
Hướng Tình không hiểu hỏi anh ta.
"Thuê phòng."
Rất nhanh, người mà anh ta chờ đợi đã xuất hiện.
Đó chính là Cao Hướng Tình, người phụ nữ vừa từ trong nhà này đi ra.
Gương mặt Tần Lịch Lịch trắng bệch, hàm răng cắn chặt vào môi, vành mắt bất giác lại đỏ hoe.
Dường như trong tim cô ấy có vô số con kiến đang hung hăng gặm cắn, đau đến mức không chịu nổi.
Bỗng nhiên “ầm” một tiếng vang lên, cô ấy đóng mạnh cửa sổ lại, sau đó nước mắt không nhịn được mà lập tức tràn ra.
Không nhìn thấy thì sẽ không đau đớn.
Cô ấy tự an ủi mình như vậy.
...
Hướng Tình vừa ra khỏi cửa của khu căn hộ đã lập tức nhìn thấy Lục Ly Dã.
Hôm nay anh ta không mặc phong cách màu đen như trước kia, thay vào đó là một chiếc áo khoác dài màu xanh bộ đội, áo khoác không để mở mà thắt bởi một chiếc thắt lưng tinh tế, phác họa ra cơ thể hình tam giác đầy gợi cảm. Chiếc quần dài tối màu vừa người càng tôn lên dáng vẻ cao ráo và đầy sức sống của anh ta.
Anh ta lười biếng dựa vào thân xe, thỉnh thoảng hút điếu thuốc trong tay.
Thấy Hướng Tình đi tới, lúc này anh ta mới ném điếu thuốc lá trong tay xuống, dùng chân di cho tắt.
Lúc này, Hướng Tình mới phát hiện ra dưới chân anh ta đã có mấy mẩu thuốc lá.
Anh ta đã tới đây rất lâu rồi sao?
Tại sao khi cô gửi tin nhắn thì anh ta mới gọi cô xuống chứ?
"Anh đã đợi ở đây rất lâu rồi à?"
Hướng Tình không nhịn được hỏi anh ta một câu.
Lục Ly Dã không trả lời vấn đề của cô mà chỉ nói: “Lên xe."
"Đi đâu vậy?"
Hướng Tình nghi ngờ hỏi anh ta.
Nhưng cô không nhận được câu trả lời.
Hướng Tình ngoan ngoãn theo anh ta lên xe.
Bầu không khí trong xe hơi nặng nề.
Anh ta không nói lời nào, Hướng Tình cũng không dám hỏi.
Lúc đầu hỏi mấy câu nhưng mãi không thể làm anh ta mở miệng vàng, cuối cùng Hướng Tình dứt khoát không nói chuyện nữa.
Lục Ly Dã chỉ chăm chú lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không rời.
Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường và hơi trễ xuống, có thể dễ dàng nhận ra tâm trạng cậu chủ này hôm nay rất tệ.
Chiếc xe đỗ lại ở trước cửa khách sạn Hilton.
Người tiếp đón ở cửa khách sạn nhanh chóng cúi người, lễ phép mở cửa xe giúp bọn họ.
Hướng Tình không thể tưởng tượng nổi nhìn anh ta: “Tôi... Tại sao chúng ta phải tới nơi này?"
Lục Ly Dã không giải thích, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Anh ta giao chìa khóa xe cho nhân viên đỗ xe bên cạnh rồi kéo tay Hướng Tình đi vào trong.
"Này... "
Hướng Tình bị anh ta kéo, hoàn toàn không biết phải làm sao: “Anh làm gì vậy? Tại sao anh lại đột nhiên dẫn tôi đến chỗ thế này?"
Hướng Tình không thể ngờ được người này không nói lời nào đã dẫn mình đến khách sạn.
Rốt cuộc anh ta xem mình là gì?
Công cụ phát tiết cho dục vọng của anh ta sao?
Khi cần thì không nói một lời đã kéo mình vào khách sạn ngủ một đêm à?
Hướng Tình càng nghĩ càng giận, một khi tức giận thì cô lập tức không để ý tới trường hợp đã hét lên với anh ta: “Lục Ly Dã, anh coi tôi như công cụ phát tiết đúng không? Hở chút là kéo tôi đi thuê phòng trong khách sạn, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Hướng Tình vừa chất vấn xong thì Lục Ly Dã đã đẩy cánh cửa phòng ngay trước mặt bọn họ ra.
Bên trong có hai người lớn tuổi, một nam một nữ đang ngồi.
Mà hai người lớn tuổi này tất nhiên đều nghe được câu hỏi vừa rồi của Hướng Tình, bọn họ gần như không hẹn mà cùng lúc quay lại nhìn hai người họ.
"Ba tôi, mẹ tôi!"
Lục Ly Dã đứng ở cửa, thản nhiên giới thiệu với Hướng Tình, giọng nói bình tĩnh giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
"..."
Có thể tưởng tượng được tâm trạng của Hướng Tình lúc ấy thế nào không?
Cô quả thật nghĩ cho dù lập tức đào một cái hố tự chôn mình cũng ngại mất thời gian đấy.
Cho nên những lời mình vừa nói...
Đều bị ba và mẹ anh ta nghe được à?
Mà dù thế nào Hướng Tình cũng không ngờ được anh ta không hề báo trước... đã dẫn mình đi gặp ba mẹ của anh ta.
Gương mặt Hướng Tình đỏ bừng vì xấu hổ, trong lúc nhất thời đứng đờ người ở cửa, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Sau khi đứng ngây ra mười mấy giây, cô mới chợt bừng tỉnh, đỏ mặt chào hỏi hai người lớn tuổi phía đối diện: “Cháu chào bác trai, bác gái!"
Lục Thanh Lâm và vợ là Lý Vân Họa càng không ngờ được con trai mình lại đột nhiên dẫn một cô gái đến.
Hai người trợn mắt nhìn nhau mấy giây, sau đó Lý Vân Họa kịp phản ứng trước: “Ôi, bạn gái của Tiểu Dã à? Cháu đến đây nào, nhanh vào đi!"
Lý Vân Họa vừa nói vừa đứng dậy nhiệt tình kéo tay Hướng Tình.
Bạn gái ư?
Hướng Tình không biết làm sao nên đành nhìn về phía Lục Ly Dã.
Cô nghĩ anh ta sẽ phản bác nhưng không ngờ anh ta chỉ thản nhiên nói một câu giới thiệu cô với mẹ mình: “Cao Hướng Tình."
"Hướng Tình à? Ôi chao, tên rất hay. Nào, cháu nhanh ngồi xuống, ngồi xuống đi..."
Lý Vân Họa kéo Hướng Tình ngồi xuống bên cạnh mình, không để cho cô con dâu tương lai “yêu mến” của mình có đường lui. Nhìn cô vừa ngoan ngoãn lại xinh đẹp, bà cười vui vẻ tới mức không thể khép miệng được.
Phải biết rằng đây là cô gái đầu tiên mà con trai bà sẵn lòng dẫn về ra mắt bọn họ trong suốt mấy năm qua đấy.
Mặc dù thằng nhóc này lẫn lộn trong giới xã hội đen làm hai người bọn họ tan nát cõi lòng, nhưng cuối cùng hôm nay cũng làm được một việc khiến họ hài lòng.
Lý Vân Họa đã rất lâu rồi không vui vẻ như ngày hôm nay.
Đối diện với ánh mắt tùy ý quan sát của Lý Vân Họa và ánh mắt xem xét kỹ của ba Lục ở phía đối diện, Hướng Tình có cảm giác không thoải mái, đứng ngồi không yên.
Lúng túng, khó xử, ngượng ngùng, căng thẳng, hối tiếc, khó hiểu...
Đúng là cảm giác gì cũng có!
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gặp ba mẹ của người ta.
Hơn nữa còn trong tình huống cô không hề được báo trước!
Nếu biết sớm, cô ít nhất cũng phải cố gắng trang điểm ăn mặc xinh đẹp một chút, cũng không đến nổi nhếch nhác như bây giờ.
"Mẹ! Mẹ đang nhìn quái vật à? Mẹ đừng nhìn chằm chằm vào người ta như vậy, còn không sợ dọa cho người ta chạy mất sao?"
Lục Ly Dã thấy rõ Hướng Tình không được tự nhiên.
"Con bớt nói xen vào cho mẹ! Con không làm người ta tức giận bỏ chạy đã là tốt lắm rồi!"
Lý Vân Họa tức giận trợn mắt nhìn con trai mình.
Ngược lại khi bà quay sang nhìn Hướng Tình thì vẻ mặt đầy dịu dàng, tươi cười nói: “Hướng Tình à, nếu thằng nhóc này dám ăn hiếp con thì con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ trừng trị nó giúp con!"
"..."
Hướng Tình xấu hổ nhìn Lục Ly Dã đang đứng bên cạnh, lúng túng cười mà không biết nên trả lời như thế nào mới đúng.
Cô nghe được cách gọi này liền cảm thấy không được tự nhiên.
"Hướng Tình à, con là người ở thành phố A hả?"
Lý Vân Họa lại cười híp mắt hỏi Hướng Tình.
"Vâng! Bác gái, cháu là người thành phố A, ba cháu là bác sĩ, mẹ là nhà thiết kế, anh cháu cũng là bác sĩ, chị dâu cháu là bạn của Ly Dã. Chị ấy là một đầu bếp xuất sắc."
Hướng Tình thật thà giới thiệu tình hình trong gia đình mình cho Lý Vân Họa nghe.
"Nghe xem, nghe xem..."
Lý Vân Họa cười càng vui vẻ hơn, bà nói với chồng mình: “Vừa nghe đã biết là gia đình có văn hóa, không phải bác sĩ thì là nhà thiết kế, đầu bếp, tốt hơn so với những người kinh doanh buôn bán như chúng ta nhiều!
"Bác gái, ngài khiêm tốn rồi!"
"Hướng Tình à, vậy cháu làm nghề gì?"
Lý Vân Họa dù sao cũng là người từng trải nên điều kiện đầu tiên của một cuộc hôn nhân chính là phải biết rõ ràng nguồn gốc, nếu như có thể có gia thế xứng đôi thì tất nhiên càng tốt hơn.
"Phóng viên. Bác gái, cháu là phóng viên của tờ báo Lâm Thành."
Hướng Tình trả lời đúng sự thật.
"Mẹ, mẹ điều tra hộ khẩu à?"
Lục Ly Dã thực sự không nghe nổi nữa nên cắt ngang cuộc tra hỏi của mẹ rồi nói với ba: “Ba, ba biết ba cô ấy mà. Vài năm trước khi con học đại học, ba cũng từng gặp chị dâu và anh cô ấy. Anh cô ấy chính là Cao Hướng Dương, bác sĩ truyền kỳ của thành phố S chúng ta năm đó. Chị dâu của cô ấy chính là bạn con, Vũ Quỳnh!"
Lục Thanh Lâm nghe con trai nói vậy mới bừng tỉnh hiểu ra, không nhịn được lại nhìn về phía Hướng Tình một lát mới cười nói: “Hóa ra là con gái thứ hai của bác sĩ Cao Dương Thành!"
"Hóa ra bác trai là người quen cũ của ba cháu!"
Vừa nói như vậy, Hướng Tình cũng thấy bớt căng thẳng hơn.
"Đúng, đúng! Lúc trước bác đã từng gặp qua."
Lục Thanh Lâm liên tục gật đầu.
Ông ta dường như càng nhìn càng thấy cô con dâu này thuận mắt.
Ngay sau đó, nhân viên phục vụ gõ cửa phòng, tiếp theo lại có người phục vụ cầm lên đủ loại món ăn.
"Đến bây giờ mà bác trai và bác gái vẫn chưa ăn cơm ạ?"
Hướng Tình nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ cũng hơn tám giờ tối rồi đấy.
"Đúng vậy, hai bác mới từ thành phố S tới đây, thoáng cái đã đến giờ này rồi. Ban đầu, hai bác nghĩ đến tên nhóc này thì cũng không vui vẻ gì lắm, không ngờ nó lại dẫn bạn gái tới! Bây giờ trong lòng đột nhiên thấy thoải mái hơn nhiều rồi."
Lý Vân Họa giả vờ xoa ngực, không khó nhận ra được bà đau lòng và thương tiếc cho con trai mình.
"Bác gái, bác yên tâm đi! Ly Dã đã lớn thế này rồi, thật ra trong lòng anh ấy cũng hiểu rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, còn tỉnh táo hơn ai hết. Nhưng có rất nhiều chuyện, anh ấy có nỗi khổ riêng lại không thể nói ra với người khác mà thôi. Cháu đảm bảo với hai bác, những ngày hai bác không có mặt ở thành phố A, cháu chắc chắn sẽ giúp hai bác chăm sóc anh ấy thật tốt, như vậy có được không ạ?"
Hướng Tình nói lời này, thứ nhất là muốn an ủi hai người lớn tuổi.
Thứ hai, tất nhiên là hy vọng có thể cải thiện mối quan hệ giữa ông bà Lục và Lục Ly Dã.
Cô còn không quên những lời Lục Ly Dã đã nói với cô đêm hôm đó, anh ta nói anh ta nhớ nhà, nhớ ba mẹ mình.
Lục Ly Dã nghe thấy lời Hướng Tình nói thì chỉ thản nhiên liếc nhìn cô, ánh mắt vẫn có chút lạnh nhạt.
"Mẹ, ăn cơm trước đi."
Lý Vân Họa thở dài, liếc mắt nhìn Lục Ly Dã: “Thằng nhóc như con tìm được một cô con dâu tốt thế này, cuối cùng con cũng làm được một việc để cho ba mẹ yên tâm!"
Lý Vân Họa nói xong lại cầm một bát cơm đưa cho Hướng Tình, cười nói: “Hướng Tình à, con ăn với mẹ một ít đi! Con xem con gầy thế này, ăn nhiều một chút, tăng cân thì sẽ càng xinh hơn đấy..."
Hướng Tình cười và không từ chối: “Cám ơn bác gái."
Ban đầu, bữa cơm này có phần khó xử, lúng túng, về sau lại dần dần hòa hoãn rồi vui vẻ hòa thuận, cuối cùng thì căng thẳng trong lòng Hướng Tình cũng hoàn toàn biến mất.
Nhưng chắc chắn cái gọi là hòa hoãn và vui vẻ hòa thuận chỉ có giữa cô và ba mẹ Lục Ly Dã.
Còn cô và Lục Ly Dã...
Từ khi lên xe đến khi xe đến khách sạn, lại đến lúc ăn cơm, cơm nước xong... hai người đều không nói với nhau một câu nào!
Thậm chí, cậu chủ Lục còn không thèm nhìn Hướng Tình.
Điều này làm cho Hướng Tình khó đoán ra suy nghĩ trong lòng anh ta.
Lục Ly Dã tức giận không chịu nói chuyện với cô thì cô vẫn có thể hiểu được. Nhưng... anh ta đột nhiên dẫn cô tới gặp ba mẹ anh ta là sao chứ?
Chẳng lẽ anh ta chỉ dẫn mình đến để làm ba mẹ anh ta vui vẻ thôi sao?
Nhìn gương mặt lạnh nhạt của Lục Ly Dã trên bàn ăn, Hướng Tình càng thêm chắc chắn về ý nghĩ này.
Mà khi ý thức được khả năng này, trong lòng Hướng Tình cũng tự nhiên có cảm giác hơi hụt hẫng.
Ông bà Lục nhanh chóng ăn cơm xong, lại thuê một căn phòng VIP Tổng thống.
Trước khi đi, Lý Vân Họa kéo tay Hướng Tình với vẻ lưu luyến: “Hướng Tình à, bác và bác trai cháu sẽ ở lại đây trong vòng một tuần, các bác sẽ đi chơi xung quanh một chút. Nếu cháu có thời gian thì đến chơi cùng với bác được không?"
"Tất nhiên là không có vấn đề gì ạ!"
Hướng Tình cười: “Nếu có thời gian rảnh rỗi, cháu chắc chắn sẽ đi cùng với bác!"
"Tốt, tốt, tốt..."
Lý Vân Họa vui vẻ gật đầu, lại không yên lòng nhìn con trai mình dặn dò mấy câu rồi mới chịu để cho bọn họ rời đi.
Hướng Tình đi theo Lục Ly Dã, xuống tầng. Khi đi qua sảnh trước, anh ta đột nhiên kéo cổ tay cô đi về phía trước quầy lễ tân.
"Anh làm gì vậy?"
Hướng Tình không hiểu hỏi anh ta.
"Thuê phòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.