Chương 93: Im lặng thừa nhận
Lạt Tiêu
24/05/2019
Có biết bao trở ngại trước mặt họ, con đường phía trước có thể cho họ điều gì ngoài đau thương và sợ hãi?
Hoàng Ngân chỉ nghĩ đến việc Ôn Thuần Như hãm hại đứa con trong bụng cô hết lần này đến lần khác thì không có can đảm để bước tiếp nữa. Vì mỗi bước đi trên con đường ấy, tiền cược chính là sinh mạng của Dương Dương. Sẽ chẳng có người mẹ nào chịu tham gia một ván bài chết chóc như vậy.
Cơ thể mạnh mẽ của Cao Dương Thành như bao phủ lấy Hoàng Ngân, hai tay anh đè lên vách tường giam cô ở giữa. Anh thở hổn hển, mồ hôi rịn ra trên trán, anh thậm chí có thể cảm giác được lưng mình đã thấm đẫm máu... Động tác vừa rồi đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến vết thương, song anh cứ như miễn dịch với cảm giác đau đớn trên lưng.
Tiếng khóc của Hoàng Ngân như một con dao cùn đang không ngừng cứa lên tim anh. Sự đau đớn ấy khiến anh khó có thể hít thở. Rõ ràng anh để tâm đến người phụ nữ này đến vậy, nhưng lần nào cũng khiến cô ấy phải khóc.
Hầu kết gợi cảm của Cao Dương Thành khẽ động, giọng nói khàn khàn của anh vang lên, “Rốt cuộc thì tôi phải làm gì với cô đây...”
truyện được mua bản quyền từ tác giả up trên app mê tình truyện
Đây là lần thứ hai, anh cảm thấy vô cùng bất lực với người phụ nữ trong vòng tay anh, không biết nên làm thế nào với cô.
“Cút đi.” Giọng nói của anh trầm khàn và đầy đau thương, yết hầu đau đớn như bị dao cứa. Anh xoay người, không hề lưu luyến buông Hoàng Ngân ra rồi nghiêng người dựa lên bức tường lạnh lẽo, từ từ nhắm hai mắt lại và thở hổn hển, mồ hôi không ngừng tuôn ra trên trán anh. Mà gương mặt đẹp đẽ đến hoàn hảo ấy giờ tái mét như bị rút hết máu.
Hoàng Ngân hoảng sợ nhặt quần áo trên đất lên, vừa đứng dậy đã nhìn thấy tấm lưng đẫm máu của Cao Dương Thành, cô sợ tới mức thét lên, nước mắt không kiềm được lại chảy ra, “Cao Dương Thành, lưng của anh... lưng của anh...”
Hoàng Ngân khóc nức nở, nghẹn ngào nói không thành lời, “Anh chảy nhiều máu quá! Tại sao lại như vậy? Không phải anh bị thương chỗ...”
Cao Dương Thành nhắm mắt không nhìn Hoàng Ngân, khóe môi khẽ cong lên một cách lạnh lùng.
Lúc này Hoàng Ngân mới nhận ra.
Chết tiệt!
Nếu Cao Dương Thành bị thương chỗ đó thì sao anh có thể làm chuyện chăn gối với cô được?
Hoàng Ngân nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh mà càng cuống hơn, “Tôi... tôi đi gọi cấp cứu, anh chờ...”
Cô chưa từng thấy nhiều máu như vậy bao giờ, cả tấm lưng đẫm máu đỏ ấy khiến người ta sợ hãi. Và cô cũng chưa từng thấy một Cao Dương Thành suy yếu như bây giờ.
Một Cao Dương Thành trút từng hơi thở khó nhọc với khuôn mặt tái nhợt khiến Hoàng Ngân càng thêm sợ hãi.
Hoàng Ngân về phòng ngủ tìm di động. Bàn tay đang lục túi xách của cô run bần bật, khó khăn lắm mới lấy được di động ra, cô vừa bấm gọi đã bị Cao Dương Thành thô lỗ giật lấy di động rồi ném thẳng lên tường. Chiếc di động vỡ tan rơi trên mặt đất, kèm đó là tiếng quát điên cuồng của Cao Dương Thành, “Cút ngay!”
“Anh làm gì vậy?” Hoàng Ngân cũng nổi giận, cô đỏ bừng mắt và gào lên với anh, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi, “Anh tức thì cứ tức đi, đừng lấy sức khẻo của mình ra làm trò đùa!”
Cao Dương Thành trừng mắt nhìn Hoàng Ngân, trên gương mặt anh đã thấm đẫm mồ hôi, cơn đau đớn sau lưng khiến anh không khỏi nhíu mày, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
“Hoàng Ngân, cô không có tư cách nói tôi phải làm gì, mau cất cái tấm lòng Bồ Tát kinh tởm ấy của cô đi!”
Anh không hề che giấu thái độ thù địch của mình với cô. Cũng bởi vì tấm lòng Bồ Tát ấy nên anh mới tưởng lầm đó là tình yêu là chân thành hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng thì sao? Hoàng Ngân cũng hết lần này đến lần khác chứng minh cho anh thấy, cô ta chỉ coi anh như một thằng ngu đần không hơn không kém!
Cao Dương Thành bước nhanh đến tủ đầu giường, cầm ví rút một xấp tiền vung lên trước mặt Hoàng Ngân một cách hào phóng, “Đây là thù lao cho cô, cầm tiền rồi cút đi! Cút ngay cho khuất mắt tôi!”
Từng tờ tiền như nhảy múa trước mắt Hoàng Ngân khiến đôi mắt cô đau nhức, nhưng chẳng là gì so với sự đau đớn mà trái tim cô đang phải chịu đựng. Nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn. Cô khẽ cắn môi, siết chặt tay và đứng đó, xuyên qua cơn mưa tiền mà chăm chú nhìn người đàn ông lạnh lùng khiến người ta phải sợ hãi này...
Giây phút ấy, Hoàng Ngân chỉ muốn nói toàn bộ sự thật cho anh biết, nhưng lời mới ngấp nghé bên môi, tầm mắt cô đã tối sầm lại. Hoàng Ngân đột nhiên ngất đi.
“Hoàng Ngân!!
“Hoàng Ngân!!”
...
Khi Hoàng Ngân tỉnh lại thì trời đã vào khuya, cô nhận ra cô đang nằm trên giường của mình.
“Ngân, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi.” Trần Lan ngồi bên giường thấy con gái tỉnh lại thì vội bưng cho cô một bát cháo nóng, “Nào, nghe lời mẹ, ăn cháo luôn đi kẻo nguội.”
“Mẹ... sao con lại ở nhà thế này?”
Cô đang ở trong nhà Cao Dương Thành cơ mà? Cô còn nhớ cả người anh thấm đẫm máu, anh còn vung tiền vào mặt cô, sau đó...
“Người đưa con về là một cô bác sĩ họ Dương, cô ấy bảo con bị ngất ở viện, nhưng may là không có vấn đề gì đáng ngại. Chắc là do mấy hôm nay làm lụng vất vả nên tụt huyết áp, nghỉ ngơi và bồi bổ thật tốt là được.” Trần Lan lặp lại lời Dương Thùy Sam đã nói, “Giờ thì nghe lời mẹ, ăn bát cháo này đi đã, cả ngày nay con không ăn gì rồi.”
“Mẹ chờ con một lát, con đi gọi điện thoại đã.”
Đầu Hoàng Ngân gần như trống rỗng, cô nói xong bèn vội vàng lật chăn ra đứng dậy rồi chạy đến phòng khách, cầm điện thoại bàn lên gọi cho Dương Thùy Sam.
Dương Thùy Sam bắt máy rất nhanh.
“Thùy Sam, tôi Hoàng Ngân đây.”
“Chị Ngân đó à, chị thấy thế nào rồi, không khó chịu ở đâu chứ?” Dương Thùy Sam quan tâm hỏi han Hoàng Ngân.
Hiển nhiên là Cao Dương Thành bảo cô ấy đưa Hoàng Ngân về.
“Tôi không sao.” Hoàng Ngân trả lời rồi vội hỏi Dương Thùy Sam, “Anh ấy thì sao? Vết thương của anh ấy thế nào rồi? Tôi thấy lưng anh ấy chảy máu nhiều lắm, cầm máu được chưa, đã băng bó gì chưa?
Hoàng Ngân không dám nhắc tên Cao Dương Thành trước mặt mẹ mình, mà Dương Thùy Sam cũng biết người mà cô muốn nói là ai.
Dương Thùy Sam khẽ thở dài, vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng đáp, “Chị nghĩ thầy ấy chịu cho bọn em động vào à? Thầy ấy cáu ghê lắm, còn không cho ai động vào. Vết thương kia bị từ lúc động đất đó chị, bị kẹt năm ngày trong đống đổ nát ấy, vết thương đã nát ra rồi, nếu không xử lý kịp thời thì sớm muộn cũng nhiễm trùng rồi sưng tấy, lúc đó thì muốn chữa cũng khó. Em và Vũ Phong khuyên thế nào thầy ấy cũng không nghe, đang muốn gọi cho chị đi khuyên thử xem, nhưng sợ chị vẫn chưa tỉnh lại. Chị Hoàng Ngân, chị mau đi khuyên thầy Cao đi, thầy ấy chỉ nghe mỗi chị thôi.”
Hoàng Ngân nghe vậy thì lạnh toát cả người, đầu óc hỗn loạn không nghĩ được gì nữa. Cô cúp điện thoại xong cũng không quan tâm đến bát cháo mà mẹ cô đưa, vội chạy về phòng mặc quần áo rồi định ra ngoài.
“Ngân! Con đi đâu vậy hả? Vừa mới tỉnh lại mà còn ra ngoài, con có muốn sống nữa hay không?” Trần Lan đuổi theo.
“Mẹ, con không sao, con có việc gấp phải làm, con hứa sẽ về sớm. Thật đấy, mẹ đừng lo...” Hoàng Ngân nói xong bèn cầm lấy bát cháo nóng, cũng không quan tâm độ nóng của cháo mà đưa lên miệng ăn hết.
“Từ từ đã nào, cháo nóng lắm đấy con. Từ từ thôi, việc gì mà phải vội như vậy. Chuyện gấp đến mấy cũng đừng như vậy chứ.” Trần Lan cuống lên.
Hoàng Ngân đưa bát không cho Trần Lan, “Con cảm ơn mẹ, con đi đây.” Cô nói xong bèn quay người ra ngoài, đi tới nhà Cao Dương Thành.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tấm lưng đẫm máu của anh là Hoàng Ngân lại thấy lạnh người. Không biết tình hình bây giờ của anh thế nào rồi.
Hoàng Ngân sốt ruột nên vỗ ghế tài xế taxi và thúc giục ông, “Chú ơi, chú lái nhanh lên hộ cháu, có người đang nguy hiểm tính mạng đó ạ.”
“Cô ơi, tôi lái thế này là nhanh lắm rồi đấy, nhanh nữa thì quá tốc độ mất.” Tài xế cũng mất kiên nhẫn với cô.
“Vâng...” Hoàng Ngân dù lo lắng mấy nhưng cũng đành chịu.
Cuối cùng thì taxi cũng dừng lại trước khu nhà của Cao Dương Thành, Hoàng Ngân trả tiền xong bèn chạy đến trước cửa nhà anh, bấm chuông cửa như điên. Nhưng đúng như những gì cô nghĩ, anh không để ý đến cô.
Hoàng Ngân biết Cao Dương Thành vẫn giận cô nên kết quả thế này cũng dễ đoán. Song cô không thể cứ căng thẳng với anh mãi như vậy được, không phải cô không có kiên nhẫn, mà sức khỏe của anh quan trọng hơn.
Cao Dương Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt sốt ruột của Hoàng Ngân trên màn hình điện thoại, trái tim trong lồng ngực như bị ai bóp nghẹt khiến anh hít thở cũng thấy khó khăn, đau đớn làm anh nhíu mày.
Hoàng Ngân, nếu không yêu thì đừng làm những hành động đầy tình cảm như vậy, đừng để anh hiểu lầm hết lần này đến lần khác rồi càng ngày càng đắm sâu vào cái hố mà cô đào.
Khi anh định đưa tay tắt màn hình điện thoại đi thì chợt dừng lại. Người phụ nữ trên màn hình giơ sổ tay về phía camera. Cô che cuốn sổ trước mặt, chỉ để lộ đôi mắt đỏ ửng như khẩn cầu khiến người ta xót thương.
Trên sổ viết hai chữ to: “Xin lỗi.”
Cao Dương Thành nhíu mày, đồng tử đen nhánh hơi co lại, song khuôn mặt đẹp đẽ của anh vẫn lạnh lẽo như trước.
Xin lỗi à?
Ha! Cao Dương Thành cười khẩy.
Chỉ là không yêu mà thôi, cô cần gì phải xin lỗi chứ.
Hoàng Ngân lại cúi đầu viết gì đó lên sổ rồi giơ lên trước camera, “Để tôi vào xem vết thương cho anh đi.”
Cao Dương Thành chưa kịp phản ứng lại, Hoàng Ngân đã viết tiếp, “Sáng nay tôi có quá lời, tôi muốn xin lỗi anh.”
“Anh đừng coi thường sức khỏe của mình như vậy.”
Cao Dương Thành cầm ống nghe lên, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên ngoài loa khiến trái tim của Hoàng Ngân cũng lạnh lẽo.
“Đỗ Hoàng Ngân, cô dựa vào gì mà nghĩ tôi sẽ vì cô mà coi thường với tính mạng của mình? Cô nghĩ chuyện tôi đi hai tiếng đồng hồ mỗi ngày để gọi điện cho cô chưa đủ ngu ngốc, nên phải chơi thêm cái trò khổ nhục kế này đúng không?”
Cao Dương Thành chất vấn Hoàng Ngân xong còn cười mỉa, “Đỗ Hoàng Ngân, với tôi cô chẳng là gì cả.”
Lời của anh như cây kim nhỏ đâm sâu vào tim Hoàng Ngân, khiến cô gần như ngừng thở. Song anh nói vậy mới khiến cô bớt áy náy hơn.
Chẳng là gì mới tốt. Có vậy cô mới bớt tự trách mình hơn.
“Vậy vết thương của anh...” Hoàng Ngân cắn môi hỏi anh.
“Tôi là bác sĩ, tôi là người biết rõ tình trạng sức khỏe của mình hơn ai hết, không cần cô nhiều chuyện xen vào đâu.” Cao Dương Thành nói rất dứt khoát.
Anh lại trở về với vẻ lạnh lùng cố hữu của mình, trở về là một Cao Dương Thành không có tình cảm, tự dựng lên một lớp lá chắn dày xung quanh mình. Cao Dương Thành nói xong thì cúp điện thoại.
Hoàng Ngân chỉ nghĩ đến việc Ôn Thuần Như hãm hại đứa con trong bụng cô hết lần này đến lần khác thì không có can đảm để bước tiếp nữa. Vì mỗi bước đi trên con đường ấy, tiền cược chính là sinh mạng của Dương Dương. Sẽ chẳng có người mẹ nào chịu tham gia một ván bài chết chóc như vậy.
Cơ thể mạnh mẽ của Cao Dương Thành như bao phủ lấy Hoàng Ngân, hai tay anh đè lên vách tường giam cô ở giữa. Anh thở hổn hển, mồ hôi rịn ra trên trán, anh thậm chí có thể cảm giác được lưng mình đã thấm đẫm máu... Động tác vừa rồi đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến vết thương, song anh cứ như miễn dịch với cảm giác đau đớn trên lưng.
Tiếng khóc của Hoàng Ngân như một con dao cùn đang không ngừng cứa lên tim anh. Sự đau đớn ấy khiến anh khó có thể hít thở. Rõ ràng anh để tâm đến người phụ nữ này đến vậy, nhưng lần nào cũng khiến cô ấy phải khóc.
Hầu kết gợi cảm của Cao Dương Thành khẽ động, giọng nói khàn khàn của anh vang lên, “Rốt cuộc thì tôi phải làm gì với cô đây...”
truyện được mua bản quyền từ tác giả up trên app mê tình truyện
Đây là lần thứ hai, anh cảm thấy vô cùng bất lực với người phụ nữ trong vòng tay anh, không biết nên làm thế nào với cô.
“Cút đi.” Giọng nói của anh trầm khàn và đầy đau thương, yết hầu đau đớn như bị dao cứa. Anh xoay người, không hề lưu luyến buông Hoàng Ngân ra rồi nghiêng người dựa lên bức tường lạnh lẽo, từ từ nhắm hai mắt lại và thở hổn hển, mồ hôi không ngừng tuôn ra trên trán anh. Mà gương mặt đẹp đẽ đến hoàn hảo ấy giờ tái mét như bị rút hết máu.
Hoàng Ngân hoảng sợ nhặt quần áo trên đất lên, vừa đứng dậy đã nhìn thấy tấm lưng đẫm máu của Cao Dương Thành, cô sợ tới mức thét lên, nước mắt không kiềm được lại chảy ra, “Cao Dương Thành, lưng của anh... lưng của anh...”
Hoàng Ngân khóc nức nở, nghẹn ngào nói không thành lời, “Anh chảy nhiều máu quá! Tại sao lại như vậy? Không phải anh bị thương chỗ...”
Cao Dương Thành nhắm mắt không nhìn Hoàng Ngân, khóe môi khẽ cong lên một cách lạnh lùng.
Lúc này Hoàng Ngân mới nhận ra.
Chết tiệt!
Nếu Cao Dương Thành bị thương chỗ đó thì sao anh có thể làm chuyện chăn gối với cô được?
Hoàng Ngân nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh mà càng cuống hơn, “Tôi... tôi đi gọi cấp cứu, anh chờ...”
Cô chưa từng thấy nhiều máu như vậy bao giờ, cả tấm lưng đẫm máu đỏ ấy khiến người ta sợ hãi. Và cô cũng chưa từng thấy một Cao Dương Thành suy yếu như bây giờ.
Một Cao Dương Thành trút từng hơi thở khó nhọc với khuôn mặt tái nhợt khiến Hoàng Ngân càng thêm sợ hãi.
Hoàng Ngân về phòng ngủ tìm di động. Bàn tay đang lục túi xách của cô run bần bật, khó khăn lắm mới lấy được di động ra, cô vừa bấm gọi đã bị Cao Dương Thành thô lỗ giật lấy di động rồi ném thẳng lên tường. Chiếc di động vỡ tan rơi trên mặt đất, kèm đó là tiếng quát điên cuồng của Cao Dương Thành, “Cút ngay!”
“Anh làm gì vậy?” Hoàng Ngân cũng nổi giận, cô đỏ bừng mắt và gào lên với anh, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi, “Anh tức thì cứ tức đi, đừng lấy sức khẻo của mình ra làm trò đùa!”
Cao Dương Thành trừng mắt nhìn Hoàng Ngân, trên gương mặt anh đã thấm đẫm mồ hôi, cơn đau đớn sau lưng khiến anh không khỏi nhíu mày, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
“Hoàng Ngân, cô không có tư cách nói tôi phải làm gì, mau cất cái tấm lòng Bồ Tát kinh tởm ấy của cô đi!”
Anh không hề che giấu thái độ thù địch của mình với cô. Cũng bởi vì tấm lòng Bồ Tát ấy nên anh mới tưởng lầm đó là tình yêu là chân thành hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng thì sao? Hoàng Ngân cũng hết lần này đến lần khác chứng minh cho anh thấy, cô ta chỉ coi anh như một thằng ngu đần không hơn không kém!
Cao Dương Thành bước nhanh đến tủ đầu giường, cầm ví rút một xấp tiền vung lên trước mặt Hoàng Ngân một cách hào phóng, “Đây là thù lao cho cô, cầm tiền rồi cút đi! Cút ngay cho khuất mắt tôi!”
Từng tờ tiền như nhảy múa trước mắt Hoàng Ngân khiến đôi mắt cô đau nhức, nhưng chẳng là gì so với sự đau đớn mà trái tim cô đang phải chịu đựng. Nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn. Cô khẽ cắn môi, siết chặt tay và đứng đó, xuyên qua cơn mưa tiền mà chăm chú nhìn người đàn ông lạnh lùng khiến người ta phải sợ hãi này...
Giây phút ấy, Hoàng Ngân chỉ muốn nói toàn bộ sự thật cho anh biết, nhưng lời mới ngấp nghé bên môi, tầm mắt cô đã tối sầm lại. Hoàng Ngân đột nhiên ngất đi.
“Hoàng Ngân!!
“Hoàng Ngân!!”
...
Khi Hoàng Ngân tỉnh lại thì trời đã vào khuya, cô nhận ra cô đang nằm trên giường của mình.
“Ngân, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi.” Trần Lan ngồi bên giường thấy con gái tỉnh lại thì vội bưng cho cô một bát cháo nóng, “Nào, nghe lời mẹ, ăn cháo luôn đi kẻo nguội.”
“Mẹ... sao con lại ở nhà thế này?”
Cô đang ở trong nhà Cao Dương Thành cơ mà? Cô còn nhớ cả người anh thấm đẫm máu, anh còn vung tiền vào mặt cô, sau đó...
“Người đưa con về là một cô bác sĩ họ Dương, cô ấy bảo con bị ngất ở viện, nhưng may là không có vấn đề gì đáng ngại. Chắc là do mấy hôm nay làm lụng vất vả nên tụt huyết áp, nghỉ ngơi và bồi bổ thật tốt là được.” Trần Lan lặp lại lời Dương Thùy Sam đã nói, “Giờ thì nghe lời mẹ, ăn bát cháo này đi đã, cả ngày nay con không ăn gì rồi.”
“Mẹ chờ con một lát, con đi gọi điện thoại đã.”
Đầu Hoàng Ngân gần như trống rỗng, cô nói xong bèn vội vàng lật chăn ra đứng dậy rồi chạy đến phòng khách, cầm điện thoại bàn lên gọi cho Dương Thùy Sam.
Dương Thùy Sam bắt máy rất nhanh.
“Thùy Sam, tôi Hoàng Ngân đây.”
“Chị Ngân đó à, chị thấy thế nào rồi, không khó chịu ở đâu chứ?” Dương Thùy Sam quan tâm hỏi han Hoàng Ngân.
Hiển nhiên là Cao Dương Thành bảo cô ấy đưa Hoàng Ngân về.
“Tôi không sao.” Hoàng Ngân trả lời rồi vội hỏi Dương Thùy Sam, “Anh ấy thì sao? Vết thương của anh ấy thế nào rồi? Tôi thấy lưng anh ấy chảy máu nhiều lắm, cầm máu được chưa, đã băng bó gì chưa?
Hoàng Ngân không dám nhắc tên Cao Dương Thành trước mặt mẹ mình, mà Dương Thùy Sam cũng biết người mà cô muốn nói là ai.
Dương Thùy Sam khẽ thở dài, vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng đáp, “Chị nghĩ thầy ấy chịu cho bọn em động vào à? Thầy ấy cáu ghê lắm, còn không cho ai động vào. Vết thương kia bị từ lúc động đất đó chị, bị kẹt năm ngày trong đống đổ nát ấy, vết thương đã nát ra rồi, nếu không xử lý kịp thời thì sớm muộn cũng nhiễm trùng rồi sưng tấy, lúc đó thì muốn chữa cũng khó. Em và Vũ Phong khuyên thế nào thầy ấy cũng không nghe, đang muốn gọi cho chị đi khuyên thử xem, nhưng sợ chị vẫn chưa tỉnh lại. Chị Hoàng Ngân, chị mau đi khuyên thầy Cao đi, thầy ấy chỉ nghe mỗi chị thôi.”
Hoàng Ngân nghe vậy thì lạnh toát cả người, đầu óc hỗn loạn không nghĩ được gì nữa. Cô cúp điện thoại xong cũng không quan tâm đến bát cháo mà mẹ cô đưa, vội chạy về phòng mặc quần áo rồi định ra ngoài.
“Ngân! Con đi đâu vậy hả? Vừa mới tỉnh lại mà còn ra ngoài, con có muốn sống nữa hay không?” Trần Lan đuổi theo.
“Mẹ, con không sao, con có việc gấp phải làm, con hứa sẽ về sớm. Thật đấy, mẹ đừng lo...” Hoàng Ngân nói xong bèn cầm lấy bát cháo nóng, cũng không quan tâm độ nóng của cháo mà đưa lên miệng ăn hết.
“Từ từ đã nào, cháo nóng lắm đấy con. Từ từ thôi, việc gì mà phải vội như vậy. Chuyện gấp đến mấy cũng đừng như vậy chứ.” Trần Lan cuống lên.
Hoàng Ngân đưa bát không cho Trần Lan, “Con cảm ơn mẹ, con đi đây.” Cô nói xong bèn quay người ra ngoài, đi tới nhà Cao Dương Thành.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tấm lưng đẫm máu của anh là Hoàng Ngân lại thấy lạnh người. Không biết tình hình bây giờ của anh thế nào rồi.
Hoàng Ngân sốt ruột nên vỗ ghế tài xế taxi và thúc giục ông, “Chú ơi, chú lái nhanh lên hộ cháu, có người đang nguy hiểm tính mạng đó ạ.”
“Cô ơi, tôi lái thế này là nhanh lắm rồi đấy, nhanh nữa thì quá tốc độ mất.” Tài xế cũng mất kiên nhẫn với cô.
“Vâng...” Hoàng Ngân dù lo lắng mấy nhưng cũng đành chịu.
Cuối cùng thì taxi cũng dừng lại trước khu nhà của Cao Dương Thành, Hoàng Ngân trả tiền xong bèn chạy đến trước cửa nhà anh, bấm chuông cửa như điên. Nhưng đúng như những gì cô nghĩ, anh không để ý đến cô.
Hoàng Ngân biết Cao Dương Thành vẫn giận cô nên kết quả thế này cũng dễ đoán. Song cô không thể cứ căng thẳng với anh mãi như vậy được, không phải cô không có kiên nhẫn, mà sức khỏe của anh quan trọng hơn.
Cao Dương Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt sốt ruột của Hoàng Ngân trên màn hình điện thoại, trái tim trong lồng ngực như bị ai bóp nghẹt khiến anh hít thở cũng thấy khó khăn, đau đớn làm anh nhíu mày.
Hoàng Ngân, nếu không yêu thì đừng làm những hành động đầy tình cảm như vậy, đừng để anh hiểu lầm hết lần này đến lần khác rồi càng ngày càng đắm sâu vào cái hố mà cô đào.
Khi anh định đưa tay tắt màn hình điện thoại đi thì chợt dừng lại. Người phụ nữ trên màn hình giơ sổ tay về phía camera. Cô che cuốn sổ trước mặt, chỉ để lộ đôi mắt đỏ ửng như khẩn cầu khiến người ta xót thương.
Trên sổ viết hai chữ to: “Xin lỗi.”
Cao Dương Thành nhíu mày, đồng tử đen nhánh hơi co lại, song khuôn mặt đẹp đẽ của anh vẫn lạnh lẽo như trước.
Xin lỗi à?
Ha! Cao Dương Thành cười khẩy.
Chỉ là không yêu mà thôi, cô cần gì phải xin lỗi chứ.
Hoàng Ngân lại cúi đầu viết gì đó lên sổ rồi giơ lên trước camera, “Để tôi vào xem vết thương cho anh đi.”
Cao Dương Thành chưa kịp phản ứng lại, Hoàng Ngân đã viết tiếp, “Sáng nay tôi có quá lời, tôi muốn xin lỗi anh.”
“Anh đừng coi thường sức khỏe của mình như vậy.”
Cao Dương Thành cầm ống nghe lên, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên ngoài loa khiến trái tim của Hoàng Ngân cũng lạnh lẽo.
“Đỗ Hoàng Ngân, cô dựa vào gì mà nghĩ tôi sẽ vì cô mà coi thường với tính mạng của mình? Cô nghĩ chuyện tôi đi hai tiếng đồng hồ mỗi ngày để gọi điện cho cô chưa đủ ngu ngốc, nên phải chơi thêm cái trò khổ nhục kế này đúng không?”
Cao Dương Thành chất vấn Hoàng Ngân xong còn cười mỉa, “Đỗ Hoàng Ngân, với tôi cô chẳng là gì cả.”
Lời của anh như cây kim nhỏ đâm sâu vào tim Hoàng Ngân, khiến cô gần như ngừng thở. Song anh nói vậy mới khiến cô bớt áy náy hơn.
Chẳng là gì mới tốt. Có vậy cô mới bớt tự trách mình hơn.
“Vậy vết thương của anh...” Hoàng Ngân cắn môi hỏi anh.
“Tôi là bác sĩ, tôi là người biết rõ tình trạng sức khỏe của mình hơn ai hết, không cần cô nhiều chuyện xen vào đâu.” Cao Dương Thành nói rất dứt khoát.
Anh lại trở về với vẻ lạnh lùng cố hữu của mình, trở về là một Cao Dương Thành không có tình cảm, tự dựng lên một lớp lá chắn dày xung quanh mình. Cao Dương Thành nói xong thì cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.