Chương 207: Khó bỏ khó xa rời
Lạt Tiêu
20/06/2020
Anh bưng ly rượu lên, chủ động nhẹ nhàng chạm vào trên miệng ly của Hoàng Ngân: “Nếu có kiếp sau... em đừng gặp anh nữa! Đừng lãng phí thanh xuân tốt đẹp với loại người như anh, không đáng!”
Mắt anh đen nhánh như đầm nước, trũng sâu xuống.
Đáy mắt nhiễm màu đỏ tươi: “Thêm một câu nữa là em hãy sớm gặp đúng người.”
“Còn nữa...”
“Hạnh phúc một chút, hãy quên hết những người và chuyện nên quên kia đi!”
Anh đứng dậy...
Thân hình cao lớn cúi đầu xuống với Hoàng Ngân như thân sĩ, tay anh nâng niu má cô, nâng cằm cô lên rồi sau đó...
Anh nhẹ nhàng, chân thành hôn trán cô như vừa rồi cô hôn chiếc nhẫn trong tay.
Bờ môi mỏng mềm mại dán lên da thịt Hoàng Ngân, trong cái lạnh buốt hiện ra sự nóng bỏng.
Thiêu đốt Hoàng Ngân, ngực cô đau nhói như bị kim châm.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ trong hốc mắt, chỉ nghe thấy giọng Cao Dương Thành vang lên từ trên đỉnh đầu cô: “Mẹ nó à, mãi mãi đừng nghi ngờ tầm quan trọng của em trong trái tim anh! Đừng hỏi anh còn yêu em không, có một số người đã định trước đời này phải đặt trong tim, nhưng thứ tình cảm này chẳng ai biết có liên quan đến tình yêu không, nhưng ít nhất... cha của đứa bé hy vọng em có thể hạnh phúc hơn bất kỳ ai... Vậy nên, nhất định phải sống tốt hơn một chút nhé, anh chúc em hạnh phúc!
Nước mắt của Hoàng Ngân rơi như mưa, đến cuối cùng thậm chí cô khoa trương đến nỗi khóc co rút lại.
Câu chữ cảm động lòng người lần này của Cao Dương Thành thấm đẫm thử thách và khó khăn trong mười năm nay của họ, tình nghĩa mười năm ngoài tình yêu thì còn có rất nhiều rất nhiều...
Cao Dương Thành không hề gạt lệ cho Hoàng Ngân
Anh chỉ cúi xuống, nhìn thẳng vào cô.
Hoàng Ngân nhếch nhác lau nước mắt cho mình: “Cảm ơn... Cám ơn...”
Cô chân thành nói cảm ơn.
Hoàng Ngân biết lời này là lời nói ra từ đáy lòng anh.
Vứt bỏ hết tất cả ngăn cách giữa họ, vứt bỏ hết sự ghẻ lạnh ngụy trang trên người anh kia, anh mở rộng cánh cửa trái tim dặn dò cô, chúc phúc cho cô...
Giống như khi cô bước lên thảm đỏ, người cha khoác tay cô ở bên cạnh liều mạng nói với cô, đời này phải nắm chặt cơ hội hạnh phúc, cũng dùng ngữ điệu tiếc nuối nhất để cô hạnh phúc.
Cô không có cha nhưng cô chỉ có người đàn ông quan trọng nhất là anh.
Mà Hoàng Ngân lại không biết rằng, người phụ nữ mang ý nghĩa phi phàm nhất trong sinh mệnh của anh từ trước đến giờ chỉ có cô.
Đời này, hạnh phúc của cô chính là chốn trở về cuối cùng của anh!
Nhưng Cao Dương Thành lại không biết rằng, chốn trở về hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, chỉ anh có thể cho!
Dù cùng trải qua khó khăn và thử thách nhưng với cô đã là hạnh phúc xa xỉ nhất...
“Cạn ly...”
Hai người nâng ly uống hết.
Vui vẻ uống cạn sạch rượu trắng trong ly.
Có lẽ lúc này ai cũng rõ, qua đêm nay, họ của sau này sẽ chẳng còn liên quan tới nhau nữa.
“Cao Dương Thành, cảm ơn anh năm đó vì cứu Dương Dương mà đã cưới Khuất Mỹ Hoa, thật ra trong lòng em và Dương Dương đều rất biết ơn anh, có lúc nghĩ đến thì trong lòng cũng vô cùng áy náy, sợ hãi, em và con đều sợ anh sống không hạnh phúc...”
Hoàng Ngân nói đến đây thì ngẩng đầu, con ngươi ngấn nước mắt nhìn anh chăm chú: “Những năm này anh sống tốt chứ?”
Cô chỉ muốn một câu trả lời.
Một câu trả lời có thể khiến lòng cô bình yên.
“Em thấy cuộc sống của anh rồi đó, rất tốt!”
“Vậy thì tốt...”
Hoàng Ngân gật đầu rồi lại gật đầu.
Vậy nên...
Cứ thế đi!
Mọi người vẫn rất tốt, còn gì quan trọng hơn điều này?
“Em no rồi, cũng nên về thôi...”
Hoàng Ngân đứng dậy muốn đi nhưng đầu hơi choáng váng.
Cao Dương Thành đứng dậy theo, anh đặt hai tờ một trăm lên bàn: “Liêm, tôi trả tiền.”
Anh chào một tiếng rồi ung dung cất bước đuổi theo Hoàng Ngân: “Anh tiễn em.”
“Không cần đâu.”
Hai người đứng ở cửa quán ăn, gió đêm từ từ lướt qua, mang đến từng trận khí nóng của mùa hè.
“Anh cũng đã uống rượu nên em tự bắt xe về! Anh cũng đừng lái xe, anh dừng xe trong bãi đậu xe rồi cùng gọi xe về nhé.”
“Được.”
Cao Dương Thành nghe lời cô.
Hoàng Ngân đi trước đón xe nhưng lại bị Cao Dương Thành kéo lại: “Đợi đã.”
Nói xong, anh xoay người đi vào hẻm nhỏ tối tăm trong dãy những quán ăn.
Hoàng Ngân sững sờ một lúc.
Trong lòng cô nghĩ rồi cũng đi theo anh vào hẻm nhỏ.
Ánh đèn ở đầu hẻm dư sức chiếu sáng, bóng dáng cao lớn của Cao Dương Thành ẩn trong ánh sáng yếu ớt lại hơi cô đơn, im ắng.
Hoàng Ngân vội đuổi theo bước chân anh.
Hai người dừng trước máy bán hàng tự động.
Hoàng Ngân sững sờ nhìn tất cả trước mắt, cả người giống như ở trong mơ.
“Không ngờ qua nhiều năm như vậy rồi mà nó vẫn còn.”
Hoàng Ngân xúc động.
Thứ có từ mười năm trước mà giờ đây lại vẫn như cũ.
Cao Dương Thành dùng mũi chân đạp nhẹ vào góc phải cửa ngầm: “Đong...” một tiếng đã thấy một lon Tuyết Bích lăn xuống theo tiếng kêu.
Hoàng Ngân ngạc nhiên mừng rỡ trợn mắt: “Nhiều năm như vậy rồi mà nó vẫn chưa được sửa?”
Trước kia khi hai người rảnh rỗi thì thích đá hai chân trước máy bán hàng tự động này, kết quả nào biết một ngày, chân nhỏ của cô đạp mạnh, một bình nước liền rơi ra, sau đó thì không sửa chữa được nữa.
Nhưng Hoàng Ngân không ngờ tới, cũng nhiều năm vậy rồi mà lỗi BUG này vẫn chưa được sửa, quả thật hơi vi diệu.
Cao Dương Thành im lặng, anh đưa đồ uống trong tay cho cô rồi dựa vào vách tường bên cạnh hút thuốc.
Thật ra, máy bán hàng tự động năm đó đã sớm bị vứt đi, cái hiện tại do Cao Dương Thành đặt, từng bị anh động tay chân, đương nhiên thuận tiện mua luôn.
“Hóng gió rồi đi nhé!”
Anh đề nghị.
Anh dựa trên vách tường đầu hẻm, châm một điếu thuốc.
Ánh sáng của tàn thuốc lập lòe, khói xanh lượn lờ bay lên làm mờ gương mặt anh tuấn vốn đã không thấy rõ của anh.
Hoàng Ngân bước đến gần anh.
Cô đứng yên cạnh anh, nghiêng đầu rồi híp đôi mắt mơ màng vì say nhìn người đàn ông vô cùng hấp dẫn trước mắt.
“Hút thuốc có vị gì?”
Cao Dương Thành đứng thẳng người, anh lại châm điếu thuốc trong tay: “Em hỏi làm gì?”
“Mượn anh hút một hơi.”
“Em làm bậy!”
Cao Dương Thành lườm cô không vui.
“Chỉ một hơi thôi.”
Hoàng Ngân ngang bướng yêu cầu.
“Không được.”
Cao Dương Thành từ chối: “Em muốn hút thuốc làm gì?”
“Khi tâm trạng không tốt, có phải có thể làm dịu tâm trạng một lúc bằng cách hút thuốc không? Cao Dương Thành, mượn anh hút một hơi nhé...”
Cao Dương Thành nhíu chặt chân mày: “Em đừng ồn ào.”
Anh nói rồi cũng không quan tâm điếu thuốc trong tay hút xong chưa mà ném bên chân, giẫm tắt rồi nhặt lên vứt trong thùng rác.
“Anh không hút nữa, đi thôi.”
“Bác sĩ Cao, anh cai thuốc đi...”
Hoàng Ngân đi theo sau lưng anh nhắc nhở.
Tuy hút thuốc qua đường hô hấp nhưng trong thuốc lá có thành phần nicotin, sẽ mê hoặc hệ thần kinh, phá hủy hoạt động của dạ dày, ruột,...
Từ trước đến nay, dạ dày anh không tốt.
Trước kia mỗi lần thấy anh hút thuốc, thật ra cô đều muốn nhắc nhở anh, bốn năm trước anh hút thuốc không xem như nguy hiểm nhưng hiện giờ Hoàng Ngân phát hiện càng ngày anh càng hút thuốc nhiều, lúc trước mỗi lần cô tới phòng làm việc tìm anh thì đều phát hiện trong gạt tàn của anh gần như lấp đầy tàn thuốc.
Ngày trước không nói vì cô thấy số lượng ít nên vẫn có thể chấp nhận.
Còn bây giờ, cô thấy không thể chấp nhận được, vả lại... giờ không nói thì từ nay về sau thật sự không có cơ hội nữa.
Đầu tim Hoàng Ngân hơi chua chát, đau đớn.
Nhưng cô lại nghe được anh nói: “Ừ.”
Trả lời cực kỳ ngẫu hứng như chỉ thuận miệng đáp lại, nhưng Hoàng Ngân biết anh nói được làm được.
Khóe miệng cô có ý cười nhàn nhạt, cô đuổi theo bước chân anh, đi theo tiết tấu bước chân anh bước tới phía trước.
Bước chân anh hạ xuống càng bước càng nhỏ.
Nhưng bỗng nhiên anh giơ tay, không nén nổi tình cảm kéo cô vào trong ngực mình.
“Đỗ Hoàng Ngân...”
“Đỗ Hoàng Ngân”
Anh ôm cô, không ngừng nỉ non tên Hoàng Ngân như đã say.
Giọng nói khản vỡ tan trong gió, hơi đau đớn...
“Hoàng Ngân...”
“Em ở đây...”
Hoàng Ngân vùi trong ngực anh, nhẹ nhàng đáp lời anh, cô cẩn thận từng li từng tí trả lời, cô chỉ sợ vừa trả lời đã tỉnh mộng.
Cơ thể yêu kiều mềm mại nằm trong lồng ngực ấm áp của anh, tham lam ngửi mùi thơm cỏ xanh quen thuộc mà khiến cô mê hoặc...
“Em ở đây...”
Cô chôn mặt trong lồng ngực ấm áp của anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ, bỗng nhiên Hoàng Ngân cảm thấy mình vẫn đang ở trong mơ, tất cả đều hiện lên không chân thực.
Mùi vị hoóc-môn của nam giới trên người anh vẫn dễ chịu như vậy, dù còn sót lại mùi thuốc lá nhàn nhạt nhưng vẫn khiến Hoàng Ngân mê mẩn, đắm say.
Dường như trời sinh anh đã có một loại ma lực hấp dẫn cô, khiến cô mãi mãi không thể thoát khỏi anh.
Bàn tay nhỏ của cô theo bản năng nắm chặt khuỷu tay anh, cảm giác đó tựa như chỉ sợ anh sẽ rời khỏi cô bất cứ lúc nào.
Bàn tay to lớn, lạnh như băng của Cao Dương Thành nắm eo Hoàng Ngân, buộc đầu cô thật chặt trong lồng ngực mình.
Cằm anh chống trên tóc Hoàng Ngân rất lâu...
“Đi thôi, về nước Pháp nhé.”
Anh sợ cô không đi nữa thì mình sẽ tưởng thật mà không buông cô ra được.
Hiển nhiên từ lúc bắt đầu bảo cô trở về đã sai rồi!!
Anh tưởng rằng mình có thể duy trì khoảng cách thích hợp với cô nhưng giờ đây xem ra rõ ràng anh đã đánh giá cao sức khống chế của bản thân.
Anh mất khống chế với cô từng lần từng lần.
Từ đêm say rượu ngày đó đến hôm nay, tất cả những gì trong phòng vệ sinh, rồi đến cái hôn vừa rồi và cái ôm lúc này...
Căn bản anh khó mà kiềm chế được tình cảm với cô.
Cơ thể yêu kiều của Hoàng Ngân cứng đờ.
Hàm răng cô cắn chặt môi dưới không trả lời anh.
Trái tim cô như ngâm trong axít, ê ẩm căng ra hơi đau.
“Em về nước Pháp với anh ta đi, đừng ở lại đây nữa.”
Cao Dương Thành nhẹ nhàng kéo Hoàng Ngân từ trong lòng ra, anh nắm lấy bờ vai gầy của cô, thuận theo rồi nhìn chăm chú vào cô thắm thiết: “Đỗ Hoàng Ngân, em nhất định phải để mình sống tốt, đã lãng phí mười mấy năm thanh xuân tốt đẹp rồi nên đừng lãng phí nửa quãng đời tốt đẹp còn lại nữa...”
Hốc mắt Hoàng Ngân bị những lời anh nói thiêu đốt đỏ bừng.
Hàm răng cô cắn chặt môi dưới, con mắt ngập nước sững sờ nhìn anh.
Nhìn mãi nhìn mãi, khuôn mặt lạnh lùng trước mắt cô kia càng mơ hồ.
Mãi đến lúc cuối cùng, gần như không nhìn rõ.
Cô gật đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Anh cũng nhất định phải hạnh phúc!!”
Rốt cuộc Hoàng Ngân vẫn khóc, đầu cô cắm vào trong lồng ngực anh, ôm chặt eo cường tráng của anh: “Cao Dương Thành, xin anh nhất định nhất định phải hạnh phúc!! Nếu thực sự định sống cả đời cùng cô Khuất thì hãy cố gắng hết sức yêu cô ấy nhé!”
Hai người yêu nhau mãi mãi hạnh phúc hơn yêu đơn phương hoặc được yêu.
Cao Dương Thành khẽ cười, anh không dấu vết đẩy Hoàng Ngân từ trong ngực mình ra, anh xoa đầu cô: “Anh có thể tự lo được cuộc sống của anh, em không cần phải nhọc lòng thay anh đâu.”
Nói xong, anh bước tới đầu hẻm.
Gần như anh đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Hoàng Ngân ngơ ngẩn nhìn hình bóng rời đi của anh...
Ánh đèn yếu ớt chiếu lên bóng dáng cô đơn của anh, khiến bóng anh nhỏ dài dần.
Bỗng nhiên...
Có một suy nghĩ điên cuồng chợt hiện lên trong đầu Hoàng Ngân
Nhìn bóng dáng cô đơn kia, cô lại lại một lần nữa nảy sinh xung động giữ anh lại.
Tất cả hành động tiếp theo đều thoát khỏi sự khống chế của bộ não cô.
Hoàng Ngân xông lên trước mấy bước, cô ôm eo cường tráng của Cao Dương Thành từ phía sau.
Lúc này, rõ ràng cô cảm giác được người đàn ông trong ngực mình cứng đờ.
Mắt anh đen nhánh như đầm nước, trũng sâu xuống.
Đáy mắt nhiễm màu đỏ tươi: “Thêm một câu nữa là em hãy sớm gặp đúng người.”
“Còn nữa...”
“Hạnh phúc một chút, hãy quên hết những người và chuyện nên quên kia đi!”
Anh đứng dậy...
Thân hình cao lớn cúi đầu xuống với Hoàng Ngân như thân sĩ, tay anh nâng niu má cô, nâng cằm cô lên rồi sau đó...
Anh nhẹ nhàng, chân thành hôn trán cô như vừa rồi cô hôn chiếc nhẫn trong tay.
Bờ môi mỏng mềm mại dán lên da thịt Hoàng Ngân, trong cái lạnh buốt hiện ra sự nóng bỏng.
Thiêu đốt Hoàng Ngân, ngực cô đau nhói như bị kim châm.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ trong hốc mắt, chỉ nghe thấy giọng Cao Dương Thành vang lên từ trên đỉnh đầu cô: “Mẹ nó à, mãi mãi đừng nghi ngờ tầm quan trọng của em trong trái tim anh! Đừng hỏi anh còn yêu em không, có một số người đã định trước đời này phải đặt trong tim, nhưng thứ tình cảm này chẳng ai biết có liên quan đến tình yêu không, nhưng ít nhất... cha của đứa bé hy vọng em có thể hạnh phúc hơn bất kỳ ai... Vậy nên, nhất định phải sống tốt hơn một chút nhé, anh chúc em hạnh phúc!
Nước mắt của Hoàng Ngân rơi như mưa, đến cuối cùng thậm chí cô khoa trương đến nỗi khóc co rút lại.
Câu chữ cảm động lòng người lần này của Cao Dương Thành thấm đẫm thử thách và khó khăn trong mười năm nay của họ, tình nghĩa mười năm ngoài tình yêu thì còn có rất nhiều rất nhiều...
Cao Dương Thành không hề gạt lệ cho Hoàng Ngân
Anh chỉ cúi xuống, nhìn thẳng vào cô.
Hoàng Ngân nhếch nhác lau nước mắt cho mình: “Cảm ơn... Cám ơn...”
Cô chân thành nói cảm ơn.
Hoàng Ngân biết lời này là lời nói ra từ đáy lòng anh.
Vứt bỏ hết tất cả ngăn cách giữa họ, vứt bỏ hết sự ghẻ lạnh ngụy trang trên người anh kia, anh mở rộng cánh cửa trái tim dặn dò cô, chúc phúc cho cô...
Giống như khi cô bước lên thảm đỏ, người cha khoác tay cô ở bên cạnh liều mạng nói với cô, đời này phải nắm chặt cơ hội hạnh phúc, cũng dùng ngữ điệu tiếc nuối nhất để cô hạnh phúc.
Cô không có cha nhưng cô chỉ có người đàn ông quan trọng nhất là anh.
Mà Hoàng Ngân lại không biết rằng, người phụ nữ mang ý nghĩa phi phàm nhất trong sinh mệnh của anh từ trước đến giờ chỉ có cô.
Đời này, hạnh phúc của cô chính là chốn trở về cuối cùng của anh!
Nhưng Cao Dương Thành lại không biết rằng, chốn trở về hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, chỉ anh có thể cho!
Dù cùng trải qua khó khăn và thử thách nhưng với cô đã là hạnh phúc xa xỉ nhất...
“Cạn ly...”
Hai người nâng ly uống hết.
Vui vẻ uống cạn sạch rượu trắng trong ly.
Có lẽ lúc này ai cũng rõ, qua đêm nay, họ của sau này sẽ chẳng còn liên quan tới nhau nữa.
“Cao Dương Thành, cảm ơn anh năm đó vì cứu Dương Dương mà đã cưới Khuất Mỹ Hoa, thật ra trong lòng em và Dương Dương đều rất biết ơn anh, có lúc nghĩ đến thì trong lòng cũng vô cùng áy náy, sợ hãi, em và con đều sợ anh sống không hạnh phúc...”
Hoàng Ngân nói đến đây thì ngẩng đầu, con ngươi ngấn nước mắt nhìn anh chăm chú: “Những năm này anh sống tốt chứ?”
Cô chỉ muốn một câu trả lời.
Một câu trả lời có thể khiến lòng cô bình yên.
“Em thấy cuộc sống của anh rồi đó, rất tốt!”
“Vậy thì tốt...”
Hoàng Ngân gật đầu rồi lại gật đầu.
Vậy nên...
Cứ thế đi!
Mọi người vẫn rất tốt, còn gì quan trọng hơn điều này?
“Em no rồi, cũng nên về thôi...”
Hoàng Ngân đứng dậy muốn đi nhưng đầu hơi choáng váng.
Cao Dương Thành đứng dậy theo, anh đặt hai tờ một trăm lên bàn: “Liêm, tôi trả tiền.”
Anh chào một tiếng rồi ung dung cất bước đuổi theo Hoàng Ngân: “Anh tiễn em.”
“Không cần đâu.”
Hai người đứng ở cửa quán ăn, gió đêm từ từ lướt qua, mang đến từng trận khí nóng của mùa hè.
“Anh cũng đã uống rượu nên em tự bắt xe về! Anh cũng đừng lái xe, anh dừng xe trong bãi đậu xe rồi cùng gọi xe về nhé.”
“Được.”
Cao Dương Thành nghe lời cô.
Hoàng Ngân đi trước đón xe nhưng lại bị Cao Dương Thành kéo lại: “Đợi đã.”
Nói xong, anh xoay người đi vào hẻm nhỏ tối tăm trong dãy những quán ăn.
Hoàng Ngân sững sờ một lúc.
Trong lòng cô nghĩ rồi cũng đi theo anh vào hẻm nhỏ.
Ánh đèn ở đầu hẻm dư sức chiếu sáng, bóng dáng cao lớn của Cao Dương Thành ẩn trong ánh sáng yếu ớt lại hơi cô đơn, im ắng.
Hoàng Ngân vội đuổi theo bước chân anh.
Hai người dừng trước máy bán hàng tự động.
Hoàng Ngân sững sờ nhìn tất cả trước mắt, cả người giống như ở trong mơ.
“Không ngờ qua nhiều năm như vậy rồi mà nó vẫn còn.”
Hoàng Ngân xúc động.
Thứ có từ mười năm trước mà giờ đây lại vẫn như cũ.
Cao Dương Thành dùng mũi chân đạp nhẹ vào góc phải cửa ngầm: “Đong...” một tiếng đã thấy một lon Tuyết Bích lăn xuống theo tiếng kêu.
Hoàng Ngân ngạc nhiên mừng rỡ trợn mắt: “Nhiều năm như vậy rồi mà nó vẫn chưa được sửa?”
Trước kia khi hai người rảnh rỗi thì thích đá hai chân trước máy bán hàng tự động này, kết quả nào biết một ngày, chân nhỏ của cô đạp mạnh, một bình nước liền rơi ra, sau đó thì không sửa chữa được nữa.
Nhưng Hoàng Ngân không ngờ tới, cũng nhiều năm vậy rồi mà lỗi BUG này vẫn chưa được sửa, quả thật hơi vi diệu.
Cao Dương Thành im lặng, anh đưa đồ uống trong tay cho cô rồi dựa vào vách tường bên cạnh hút thuốc.
Thật ra, máy bán hàng tự động năm đó đã sớm bị vứt đi, cái hiện tại do Cao Dương Thành đặt, từng bị anh động tay chân, đương nhiên thuận tiện mua luôn.
“Hóng gió rồi đi nhé!”
Anh đề nghị.
Anh dựa trên vách tường đầu hẻm, châm một điếu thuốc.
Ánh sáng của tàn thuốc lập lòe, khói xanh lượn lờ bay lên làm mờ gương mặt anh tuấn vốn đã không thấy rõ của anh.
Hoàng Ngân bước đến gần anh.
Cô đứng yên cạnh anh, nghiêng đầu rồi híp đôi mắt mơ màng vì say nhìn người đàn ông vô cùng hấp dẫn trước mắt.
“Hút thuốc có vị gì?”
Cao Dương Thành đứng thẳng người, anh lại châm điếu thuốc trong tay: “Em hỏi làm gì?”
“Mượn anh hút một hơi.”
“Em làm bậy!”
Cao Dương Thành lườm cô không vui.
“Chỉ một hơi thôi.”
Hoàng Ngân ngang bướng yêu cầu.
“Không được.”
Cao Dương Thành từ chối: “Em muốn hút thuốc làm gì?”
“Khi tâm trạng không tốt, có phải có thể làm dịu tâm trạng một lúc bằng cách hút thuốc không? Cao Dương Thành, mượn anh hút một hơi nhé...”
Cao Dương Thành nhíu chặt chân mày: “Em đừng ồn ào.”
Anh nói rồi cũng không quan tâm điếu thuốc trong tay hút xong chưa mà ném bên chân, giẫm tắt rồi nhặt lên vứt trong thùng rác.
“Anh không hút nữa, đi thôi.”
“Bác sĩ Cao, anh cai thuốc đi...”
Hoàng Ngân đi theo sau lưng anh nhắc nhở.
Tuy hút thuốc qua đường hô hấp nhưng trong thuốc lá có thành phần nicotin, sẽ mê hoặc hệ thần kinh, phá hủy hoạt động của dạ dày, ruột,...
Từ trước đến nay, dạ dày anh không tốt.
Trước kia mỗi lần thấy anh hút thuốc, thật ra cô đều muốn nhắc nhở anh, bốn năm trước anh hút thuốc không xem như nguy hiểm nhưng hiện giờ Hoàng Ngân phát hiện càng ngày anh càng hút thuốc nhiều, lúc trước mỗi lần cô tới phòng làm việc tìm anh thì đều phát hiện trong gạt tàn của anh gần như lấp đầy tàn thuốc.
Ngày trước không nói vì cô thấy số lượng ít nên vẫn có thể chấp nhận.
Còn bây giờ, cô thấy không thể chấp nhận được, vả lại... giờ không nói thì từ nay về sau thật sự không có cơ hội nữa.
Đầu tim Hoàng Ngân hơi chua chát, đau đớn.
Nhưng cô lại nghe được anh nói: “Ừ.”
Trả lời cực kỳ ngẫu hứng như chỉ thuận miệng đáp lại, nhưng Hoàng Ngân biết anh nói được làm được.
Khóe miệng cô có ý cười nhàn nhạt, cô đuổi theo bước chân anh, đi theo tiết tấu bước chân anh bước tới phía trước.
Bước chân anh hạ xuống càng bước càng nhỏ.
Nhưng bỗng nhiên anh giơ tay, không nén nổi tình cảm kéo cô vào trong ngực mình.
“Đỗ Hoàng Ngân...”
“Đỗ Hoàng Ngân”
Anh ôm cô, không ngừng nỉ non tên Hoàng Ngân như đã say.
Giọng nói khản vỡ tan trong gió, hơi đau đớn...
“Hoàng Ngân...”
“Em ở đây...”
Hoàng Ngân vùi trong ngực anh, nhẹ nhàng đáp lời anh, cô cẩn thận từng li từng tí trả lời, cô chỉ sợ vừa trả lời đã tỉnh mộng.
Cơ thể yêu kiều mềm mại nằm trong lồng ngực ấm áp của anh, tham lam ngửi mùi thơm cỏ xanh quen thuộc mà khiến cô mê hoặc...
“Em ở đây...”
Cô chôn mặt trong lồng ngực ấm áp của anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ, bỗng nhiên Hoàng Ngân cảm thấy mình vẫn đang ở trong mơ, tất cả đều hiện lên không chân thực.
Mùi vị hoóc-môn của nam giới trên người anh vẫn dễ chịu như vậy, dù còn sót lại mùi thuốc lá nhàn nhạt nhưng vẫn khiến Hoàng Ngân mê mẩn, đắm say.
Dường như trời sinh anh đã có một loại ma lực hấp dẫn cô, khiến cô mãi mãi không thể thoát khỏi anh.
Bàn tay nhỏ của cô theo bản năng nắm chặt khuỷu tay anh, cảm giác đó tựa như chỉ sợ anh sẽ rời khỏi cô bất cứ lúc nào.
Bàn tay to lớn, lạnh như băng của Cao Dương Thành nắm eo Hoàng Ngân, buộc đầu cô thật chặt trong lồng ngực mình.
Cằm anh chống trên tóc Hoàng Ngân rất lâu...
“Đi thôi, về nước Pháp nhé.”
Anh sợ cô không đi nữa thì mình sẽ tưởng thật mà không buông cô ra được.
Hiển nhiên từ lúc bắt đầu bảo cô trở về đã sai rồi!!
Anh tưởng rằng mình có thể duy trì khoảng cách thích hợp với cô nhưng giờ đây xem ra rõ ràng anh đã đánh giá cao sức khống chế của bản thân.
Anh mất khống chế với cô từng lần từng lần.
Từ đêm say rượu ngày đó đến hôm nay, tất cả những gì trong phòng vệ sinh, rồi đến cái hôn vừa rồi và cái ôm lúc này...
Căn bản anh khó mà kiềm chế được tình cảm với cô.
Cơ thể yêu kiều của Hoàng Ngân cứng đờ.
Hàm răng cô cắn chặt môi dưới không trả lời anh.
Trái tim cô như ngâm trong axít, ê ẩm căng ra hơi đau.
“Em về nước Pháp với anh ta đi, đừng ở lại đây nữa.”
Cao Dương Thành nhẹ nhàng kéo Hoàng Ngân từ trong lòng ra, anh nắm lấy bờ vai gầy của cô, thuận theo rồi nhìn chăm chú vào cô thắm thiết: “Đỗ Hoàng Ngân, em nhất định phải để mình sống tốt, đã lãng phí mười mấy năm thanh xuân tốt đẹp rồi nên đừng lãng phí nửa quãng đời tốt đẹp còn lại nữa...”
Hốc mắt Hoàng Ngân bị những lời anh nói thiêu đốt đỏ bừng.
Hàm răng cô cắn chặt môi dưới, con mắt ngập nước sững sờ nhìn anh.
Nhìn mãi nhìn mãi, khuôn mặt lạnh lùng trước mắt cô kia càng mơ hồ.
Mãi đến lúc cuối cùng, gần như không nhìn rõ.
Cô gật đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Anh cũng nhất định phải hạnh phúc!!”
Rốt cuộc Hoàng Ngân vẫn khóc, đầu cô cắm vào trong lồng ngực anh, ôm chặt eo cường tráng của anh: “Cao Dương Thành, xin anh nhất định nhất định phải hạnh phúc!! Nếu thực sự định sống cả đời cùng cô Khuất thì hãy cố gắng hết sức yêu cô ấy nhé!”
Hai người yêu nhau mãi mãi hạnh phúc hơn yêu đơn phương hoặc được yêu.
Cao Dương Thành khẽ cười, anh không dấu vết đẩy Hoàng Ngân từ trong ngực mình ra, anh xoa đầu cô: “Anh có thể tự lo được cuộc sống của anh, em không cần phải nhọc lòng thay anh đâu.”
Nói xong, anh bước tới đầu hẻm.
Gần như anh đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Hoàng Ngân ngơ ngẩn nhìn hình bóng rời đi của anh...
Ánh đèn yếu ớt chiếu lên bóng dáng cô đơn của anh, khiến bóng anh nhỏ dài dần.
Bỗng nhiên...
Có một suy nghĩ điên cuồng chợt hiện lên trong đầu Hoàng Ngân
Nhìn bóng dáng cô đơn kia, cô lại lại một lần nữa nảy sinh xung động giữ anh lại.
Tất cả hành động tiếp theo đều thoát khỏi sự khống chế của bộ não cô.
Hoàng Ngân xông lên trước mấy bước, cô ôm eo cường tráng của Cao Dương Thành từ phía sau.
Lúc này, rõ ràng cô cảm giác được người đàn ông trong ngực mình cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.