Chương 126: Không đi có được không
Lạt Tiêu
20/06/2020
Hoàng Ngân nghiêng đầu, mê muội nhìn ảnh chụp trên tường, không nhịn được cảm thán: "Nhìn thế này thì nó thật sự là giống bố...."
Cao Dương Thành liếc mắt nhìn Hoàng Ngân, khẽ cong miệng, nở nụ cười thỏa mãn.
"Em lên giường nằm trước đi!! Anh uống xong cốc trà này rồi đi."
Hoàng Ngân cũng không khách khí, xốc chăn chui vào, quấn thành con nhộng, ngồi ở đầu giường: "Anh chạy đến đây chỉ vì uống một cốc trà thôi sao?"
"Nếu không... Còn muốn làm gì nữa?"
Cao Dương Thành quay đầu nhìn cô nằm trên giường, mắt lóe lên vài tia sáng.
"..."
Mặt Hoàng Ngân đỏ lên, biết anh đang có ý định quỷ quái gì, tự thì thào: "Lưu manh!"
Cao Dương Thành bật cười, bước đến cạnh giường cô, thay cô dém chăn: “Ngủ nhanh đi! Anh thật sự không phải đến để trêu em, cũng sắp một giờ rồi, sáng mai còn phải đến bệnh viện đấy!"
Hoàng Ngân chớp mắt, kinh ngạc nhìn gương mặt đẹp không góc chết của anh, đột nhiên nhớ đến bốn năm trước, cô không nhịn được cười: "Bác sĩ Cao, trước đây nhiều cô theo đuổi anh như vậy, anh chạy thế nào mà cuối cùng lại chạy vào đường của em thế?"
Cao Dương Thành chắp tay, ngồi xuống ghế cạnh giường.
"Em muốn biết thật hả?"
Hoàng Ngân liên tục gật mạnh đầu, như gà mổ thóc.
Vấn đề này thật ra đã mắc ở trong lòng cô rất nhiều năm rồi.
Cô cũng từng mặt dày hỏi anh, nhưng câu trả lời của anh luôn giống hệt nhau: làm gì có lý do gì, chuyện này thì làm gì có lý do!
"Em chắc chắn là em muốn biết sao?"
Cao Dương Thành nở nụ cười xấu xa.
Hoàng Ngân gật đầu: "Anh nói đi!"
Cao Dương Thành ngoác miệng cười: "Sự chính trực thanh xuân của tuổi trẻ, vẫn còn chút sinh lý cần phát tiết đó mà."
"..."
"Đi chết đi!"
Hoàng Ngân tức đến mức cầm gối đập anh.
Tên này!
Quả thật là một tên lưu manh không cần thể diện mà!
Cao Dương Thành dễ dàng bắt được cái gối, ngửa đầu cười ha hả: "Được rồi, trêu em thôi, cho dù là muốn phát tiết sinh lý thì cũng sẽ không tìm người không có chút kỹ thuật nào như em, quả thật có thể gọi là cô gái ngốc!"
"À!"
Hoàng Ngân cười nhạt: "Ai chẳng biết đàn ông các anh đều thích non trẻ, không có kinh nghiệm."
Cao Dương Thành cười càng lớn: "Trong mắt anh em thật sự không được tính là non trẻ, cùng lắm cũng chỉ là một cô ngốc mà thôi!"
"Phải không? Chỉ có người như Lữ Thu mới có thể lọt vào mắt xanh của đại gia ngài thôi! Cô ta chỉ ngoắc một ngón tay, có người đàn ông nào mà không ngã vào lòng! Năm đó không phải anh vì cô ta có bạn trai mới, bị đả kích nên trong lúc tức giận mới quen với em đó chứ!?"
Hoàng Ngân cố ý nói giọng ghen tuông.
"Ừ!"
Cao Dương Thành cũng thẳng thắn gật đầu, khoanh tay, nhếch mày khẽ cười: "Em đã biết chân tướng rồi, sao còn hỏi anh vấn đề này nhiều lần như vậy?"
"Anh..."
Hoàng Ngân chán nản, ôm gối không chút do dự đập lên người anh.
"Cao Dương Thành, hôm nay tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!!"
Cô tức giận tuyên bố, sau đó chui vào chăn, quay người không thèm để ý đến anh.
Nhìn cô tức giận, Cao Dương Thành không nhịn được mỉm cười.
"Đỗ Hoàng Ngân, em đang ăn dấm chua đấy ư?"
Anh không đứng dậy, vẫn ngồi yên trên ghế gọi cô.
"Ăn cái đầu anh ý!"
Hoàng Ngân dỗi, tức giận đáp: "Uống trà xong thì đi nhanh đi! Tiện thể giúp tôi khóa cửa lại!"
"Ê! Sao em cứ khẳng định giữa anh và Thu có gì đó vậy?"
Cao Dương Thành cười hỏi cô.
Anh thích nhìn cô lúc ghen tuông như bây giờ!
"Thu? Ha!!" Hoàng Ngân cười khoa trương: “Thu!! Còn có Ngân nữa nhỉ!!"
Không có gì, mà gọi thân mật như vậy!
Hoàng Ngân ghen thật!!
" Ngân..."
Người đàn ông mặt dày này còn dám thuận thế gọi cô một tiếng.
Hoàng Ngân lập tức cảm thấy da gà rơi đầy đất, cô xoay người lại, tức giận nhìn người đàn ông cợt nhả trước mặt: "Cao Dương Thành, đủ rồi! Đừng làm tôi buồn nôn!!"
Cao Dương Thành ôm gối, đứng lên tiến đến gần cô.
Anh kê gối xuống dưới đầu cô, sau đó không hề khách khí nằm xuống bên cạnh.
Anh vươn tay để cô gối lên cánh tay rắn chắc của mình, tay còn lại cưng nhiều nhéo mũi cô: "Thật là hết cách với em mà, anh còn chưa thèm tính toán chuyện giữa em và Đoàn Vũ Đạt thì thôi, vậy mà em còn so đo với anh!"
Hoàng Ngân hừ mũi, tức giận: "Anh đừng nằm lên giường tôi!"
Cô vừa nói vừa dùng tay đẩy ngực anh, Cao Dương Thành vội vàng túm lấy hai bàn tay không an phận của cô: "Được rồi, không trêu em nữa. Thật ra Thu là chị dâu họ của anh! Chị dâu họ, em hiểu là quan hệ gì không?"
Hoàng Ngân sửng sốt, lúc lâu sau mới sực tỉnh: “Chị dâu họ?"
"Đúng vậy."
Cao Dương Thành nghiêm túc gật đầu, gối tay: “Từ lúc chúng ta còn trong trường đọc sách thì cô ấy đã đính hôn với anh họ của anh rồi! Vậy nên, biết anh tại sao đối xử đặc biệt với cô ấy chưa? Bởi vì cô ấy là người nhà họ Cao!"
"..."
Hoàng Ngân vùi đầu trong ngực anh, còn đang bận hồi tưởng lại mối quan hệ lộn xộn mà anh vừa nói.
"Nhưng chẳng phải chị dâu anh ấy rất ghét em sao?"
Hoàng Ngân buồn bực hỏi.
Cao Dương Thành cũng buồn cười: "Em cần cô ấy thích để làm gì! Em cũng chẳng cướp chồng cô ấy! Được rồi, không nói nữa, ngủ!"
Anh vừa nói vừa đắp chăn cho Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân trừng mắt nhìn anh: "Anh ngủ thế này?"
"Không được à?"
Cao Dương Thành híp mắt nhìn cô.
Hoàng Ngân đỏ mặt, cắn môi không đáp.
"Được rồi, trêu em thôi, anh không ngủ, chờ em ngủ anh sẽ đi."
Cao Dương Thành vừa nói, vừa dùng ngón tay tách môi cô để cô không cắn môi nữa: “Nói với em bao nhiêu lần rồi, không được cắn môi, môi đang lành lặn lại bị em cắn hằn cả dấu luôn rồi!"
"Vậy lúc đi, anh nhớ phải giúp em khóa cửa lại."
"Biết rồi. Ngủ đi!"
Cao Dương Thành vỗ lưng cô.
Hoàng Ngân nghiêng đầu, yên tâm nằm trong ngực anh, nhắm mắt ngủ.
Thật lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói: "Dương Thành, hôm nay Thanh Nga đột nhiên hỏi em, tại sao hôm đó em lại đi cùng anh..."
Giọng Hoàng Ngân nghe có vẻ nặng nề.
Cao Dương Thành ngẩn người, một lúc sau mới cúi đầu nhìn cô gái nằm trong mình: "Vậy em trả lời cô ấy thế nào?"
Cả người Hoàng Ngân cuộn lại, đầu vẫn vùi trong ngực anh, đôi mắt chớp chớp, hàng mi dày như quạt hương bồ nhỏ dính vào trong ngực Dương Thành, chỉ nghe được cô nói khẽ: "Em nói dối là chúng ta tình cờ gặp nhau. Làm sao bây giờ? Nhìn em ấy như thế, tự nhiên em thấy rất sợ..."
Ngực Cao Dương Thành hơi căng, anh kéo người cô lại: "Muốn nghe ý kiến của anh không?"
"Vâng, anh nói đi."
Hoàng Ngân ngẩng đầu nhìn anh.
Ngón tay thon dài của Cao Dương Thành nhẹ nhàng véo cằm cô, nghiêm nghị hỏi: "Em có nghĩ đến việc ở bên anh cả đời không?"
Giọng anh chân thành như vậy, đôi mắt sắc bén, vô cùng thành khẩn.
Hoàng Ngân ôm chặt eo anh, mở đôi mắt mê mang đầy sương mù, không có lòng tin hỏi: "Em muốn, nhưng... Chúng ta có thể sao?"
Giữa hai người họ có nhiều trở ngại như vậy, nhiều ngăn cách như vậy, hai người họ có thể cứ như vậy nhận định đối phương, không hề lay chuyển ư?
"Sao lại không được?"
Cao Dương Thành nhíu mày, đôi mắt nghiêm nghị nhìn cô đang nằm trong ngực: "Chỉ cần em đủ kiên định, đồng ý giao bản thân cho anh, chúng ta nhất định có thể vượt qua mọi chông gai! Thật ra phần lớn hạnh phúc không phải đến từ việc có được lời chúc phúc từ tất cả mọi người! Mà hạnh phúc thực sự là đến từ cuộc sống của chính ta! Đời người ngắn ngủi như vậy, sao còn muốn bản thân sống vì ánh mắt người khác! Xin lỗi chuyện này anh không làm được. Chuyện Thanh Nga bị thương, anh cũng thấy rất áy náy, nhưng anh nghĩ việc em nói dối em ấy mãi không phải là chuyện tốt. Bây giờ em ấy đang bị thương, tinh thần yếu ớt, anh thấy em ấy càng ngày càng ỷ lại anh hơn, càng lún càng sâu..."
Cao Dương Thành nhớ đến lúc mình khuyên Thanh Nga ngày hôm nay, ánh mắt cô nhìn chằm chằm mình, vô cùng nóng bỏng.
Hoàng Ngân ôm eo anh càng chặt: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Thanh Nga bây giờ thế này, nếu em nói thật cho em ấy biết, em ấy sẽ điên mất."
"Đơn giản nhất là chúng ta không cần phải cố ý giấu giếm gì trước mặt em ấy nữa, để cho em ấy từ từ phát hiện từng chút một, từ từ tiếp nhận, dù sao cũng vẫn hơn là giáng một đòn nặng nề ngay lúc này!"
Cao Dương Thành nhéo đôi tay nhỏ bé lành lạnh của Hoàng Ngân, nắm trong tay mình, trầm giọng nói: "Thật ra mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, nếu như Thanh Nga không đồng ý tác thành cho chúng ta, em sẽ làm thế nào? Liệu em có vì em ấy mà buông tay anh không! Vấn đề này khiến anh buồn phiền rất lâu, nhưng sau này anh đã không nghĩ đến nó nữa."
Anh nói xong, lại nhìn Hoàng Ngân cười nhạt: "Cho dù em quyết định thế nào, anh đều không muốn làm khó em. Việc duy nhất anh có thể nghĩ đến, có thể làm được, chính là khiến cho mỗi người xung quanh mà chúng ta yêu thương, tác thành cho tình yêu của chúng ta!"
Hoàng Ngân nghe xong lời của anh, lòng khẽ động, cô trở tay nắm lấy tay anh, dò xét: "Nếu như mẹ anh cũng không cho phép chúng ta yêu nhau thì sao? Anh còn có thể kiên trì như bây giờ không?"
Cao Dương Thành nở nụ cười khó hiểu: "Hôm đó lúc em không chịu nói tình hình thực tế cho anh, thật ra anh cũng đã đoán được, là do mẹ anh! Xem ra có vẻ là như vậy thật!"
Mắt Hoàng Ngân lóe lên, cô cắn môi, rũ mắt: “Xin lỗi, em vốn không muốn cho anh biết."
"Đừng nói xin lỗi với anh nữa, anh không gánh nổi ba chữ này, người nên nói lời này nên là anh. Bốn năm trước là do anh đã không quan tâm đến mẹ con em, nên mới gây ra kết quả bây giờ, cũng may vận mệnh đối xử không tệ với chúng ta, để cho chúng ta gặp nhau. Ngủ đi! Tin anh, ông trời tuyệt đối sẽ không để cho hai người không có duyên phận gặp lại nhau nhiều lần như vậy. Từng tách ra chỉ là một thử thách mà thôi, để cho chúng ta hiểu rõ, thế nào là yêu, không phải em thì không được!"
Cao Dương Thành nói rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mi mắt xinh đẹp của cô: "Nhắm mắt lại, ngủ đi!"
"Vâng..."
Khóe môi Hoàng Ngân cong lên, nằm trong ngực anh, chìm vào giấc ngủ.
Cô thích nghe những lời này của anh.
Ông trời đã sắp xếp cho bọn họ như vậy, chắc chắn là có lý do!
Bỏ qua những cách trở giữa hai người, thật ra thì họ còn có rất nhiều điểm liên kết, bọn họ có tình yêu, còn có con của mình...
"Anh sẽ đi à?"
Hoàng Ngân nằm trong ngực anh, từ từ nhắm mắt hỏi.
"Chờ em ngủ rồi anh mới đi."
Cao Dương Thành vỗ về cô.
Viền mắt Hoàng Ngân hơi ướt, lí nhí hỏi: "Vậy không đi, có được không?"
Mấy ngày sau, Dương Dương và Trần Lan thuận lợi xuất viện, cậu bé cũng lừa Trần Lan đến nhà Cao Dương Thành ở.
Ngày cuối tuần hôm đó…
Khuất Mỹ Hoa ngồi ở bên giường Thanh Nga, gọt hoa quả cho cô.
"Cậu cảm thấy sao rồi?"
Khuất Mỹ Hoa hỏi cô.
Cao Dương Thành liếc mắt nhìn Hoàng Ngân, khẽ cong miệng, nở nụ cười thỏa mãn.
"Em lên giường nằm trước đi!! Anh uống xong cốc trà này rồi đi."
Hoàng Ngân cũng không khách khí, xốc chăn chui vào, quấn thành con nhộng, ngồi ở đầu giường: "Anh chạy đến đây chỉ vì uống một cốc trà thôi sao?"
"Nếu không... Còn muốn làm gì nữa?"
Cao Dương Thành quay đầu nhìn cô nằm trên giường, mắt lóe lên vài tia sáng.
"..."
Mặt Hoàng Ngân đỏ lên, biết anh đang có ý định quỷ quái gì, tự thì thào: "Lưu manh!"
Cao Dương Thành bật cười, bước đến cạnh giường cô, thay cô dém chăn: “Ngủ nhanh đi! Anh thật sự không phải đến để trêu em, cũng sắp một giờ rồi, sáng mai còn phải đến bệnh viện đấy!"
Hoàng Ngân chớp mắt, kinh ngạc nhìn gương mặt đẹp không góc chết của anh, đột nhiên nhớ đến bốn năm trước, cô không nhịn được cười: "Bác sĩ Cao, trước đây nhiều cô theo đuổi anh như vậy, anh chạy thế nào mà cuối cùng lại chạy vào đường của em thế?"
Cao Dương Thành chắp tay, ngồi xuống ghế cạnh giường.
"Em muốn biết thật hả?"
Hoàng Ngân liên tục gật mạnh đầu, như gà mổ thóc.
Vấn đề này thật ra đã mắc ở trong lòng cô rất nhiều năm rồi.
Cô cũng từng mặt dày hỏi anh, nhưng câu trả lời của anh luôn giống hệt nhau: làm gì có lý do gì, chuyện này thì làm gì có lý do!
"Em chắc chắn là em muốn biết sao?"
Cao Dương Thành nở nụ cười xấu xa.
Hoàng Ngân gật đầu: "Anh nói đi!"
Cao Dương Thành ngoác miệng cười: "Sự chính trực thanh xuân của tuổi trẻ, vẫn còn chút sinh lý cần phát tiết đó mà."
"..."
"Đi chết đi!"
Hoàng Ngân tức đến mức cầm gối đập anh.
Tên này!
Quả thật là một tên lưu manh không cần thể diện mà!
Cao Dương Thành dễ dàng bắt được cái gối, ngửa đầu cười ha hả: "Được rồi, trêu em thôi, cho dù là muốn phát tiết sinh lý thì cũng sẽ không tìm người không có chút kỹ thuật nào như em, quả thật có thể gọi là cô gái ngốc!"
"À!"
Hoàng Ngân cười nhạt: "Ai chẳng biết đàn ông các anh đều thích non trẻ, không có kinh nghiệm."
Cao Dương Thành cười càng lớn: "Trong mắt anh em thật sự không được tính là non trẻ, cùng lắm cũng chỉ là một cô ngốc mà thôi!"
"Phải không? Chỉ có người như Lữ Thu mới có thể lọt vào mắt xanh của đại gia ngài thôi! Cô ta chỉ ngoắc một ngón tay, có người đàn ông nào mà không ngã vào lòng! Năm đó không phải anh vì cô ta có bạn trai mới, bị đả kích nên trong lúc tức giận mới quen với em đó chứ!?"
Hoàng Ngân cố ý nói giọng ghen tuông.
"Ừ!"
Cao Dương Thành cũng thẳng thắn gật đầu, khoanh tay, nhếch mày khẽ cười: "Em đã biết chân tướng rồi, sao còn hỏi anh vấn đề này nhiều lần như vậy?"
"Anh..."
Hoàng Ngân chán nản, ôm gối không chút do dự đập lên người anh.
"Cao Dương Thành, hôm nay tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!!"
Cô tức giận tuyên bố, sau đó chui vào chăn, quay người không thèm để ý đến anh.
Nhìn cô tức giận, Cao Dương Thành không nhịn được mỉm cười.
"Đỗ Hoàng Ngân, em đang ăn dấm chua đấy ư?"
Anh không đứng dậy, vẫn ngồi yên trên ghế gọi cô.
"Ăn cái đầu anh ý!"
Hoàng Ngân dỗi, tức giận đáp: "Uống trà xong thì đi nhanh đi! Tiện thể giúp tôi khóa cửa lại!"
"Ê! Sao em cứ khẳng định giữa anh và Thu có gì đó vậy?"
Cao Dương Thành cười hỏi cô.
Anh thích nhìn cô lúc ghen tuông như bây giờ!
"Thu? Ha!!" Hoàng Ngân cười khoa trương: “Thu!! Còn có Ngân nữa nhỉ!!"
Không có gì, mà gọi thân mật như vậy!
Hoàng Ngân ghen thật!!
" Ngân..."
Người đàn ông mặt dày này còn dám thuận thế gọi cô một tiếng.
Hoàng Ngân lập tức cảm thấy da gà rơi đầy đất, cô xoay người lại, tức giận nhìn người đàn ông cợt nhả trước mặt: "Cao Dương Thành, đủ rồi! Đừng làm tôi buồn nôn!!"
Cao Dương Thành ôm gối, đứng lên tiến đến gần cô.
Anh kê gối xuống dưới đầu cô, sau đó không hề khách khí nằm xuống bên cạnh.
Anh vươn tay để cô gối lên cánh tay rắn chắc của mình, tay còn lại cưng nhiều nhéo mũi cô: "Thật là hết cách với em mà, anh còn chưa thèm tính toán chuyện giữa em và Đoàn Vũ Đạt thì thôi, vậy mà em còn so đo với anh!"
Hoàng Ngân hừ mũi, tức giận: "Anh đừng nằm lên giường tôi!"
Cô vừa nói vừa dùng tay đẩy ngực anh, Cao Dương Thành vội vàng túm lấy hai bàn tay không an phận của cô: "Được rồi, không trêu em nữa. Thật ra Thu là chị dâu họ của anh! Chị dâu họ, em hiểu là quan hệ gì không?"
Hoàng Ngân sửng sốt, lúc lâu sau mới sực tỉnh: “Chị dâu họ?"
"Đúng vậy."
Cao Dương Thành nghiêm túc gật đầu, gối tay: “Từ lúc chúng ta còn trong trường đọc sách thì cô ấy đã đính hôn với anh họ của anh rồi! Vậy nên, biết anh tại sao đối xử đặc biệt với cô ấy chưa? Bởi vì cô ấy là người nhà họ Cao!"
"..."
Hoàng Ngân vùi đầu trong ngực anh, còn đang bận hồi tưởng lại mối quan hệ lộn xộn mà anh vừa nói.
"Nhưng chẳng phải chị dâu anh ấy rất ghét em sao?"
Hoàng Ngân buồn bực hỏi.
Cao Dương Thành cũng buồn cười: "Em cần cô ấy thích để làm gì! Em cũng chẳng cướp chồng cô ấy! Được rồi, không nói nữa, ngủ!"
Anh vừa nói vừa đắp chăn cho Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân trừng mắt nhìn anh: "Anh ngủ thế này?"
"Không được à?"
Cao Dương Thành híp mắt nhìn cô.
Hoàng Ngân đỏ mặt, cắn môi không đáp.
"Được rồi, trêu em thôi, anh không ngủ, chờ em ngủ anh sẽ đi."
Cao Dương Thành vừa nói, vừa dùng ngón tay tách môi cô để cô không cắn môi nữa: “Nói với em bao nhiêu lần rồi, không được cắn môi, môi đang lành lặn lại bị em cắn hằn cả dấu luôn rồi!"
"Vậy lúc đi, anh nhớ phải giúp em khóa cửa lại."
"Biết rồi. Ngủ đi!"
Cao Dương Thành vỗ lưng cô.
Hoàng Ngân nghiêng đầu, yên tâm nằm trong ngực anh, nhắm mắt ngủ.
Thật lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói: "Dương Thành, hôm nay Thanh Nga đột nhiên hỏi em, tại sao hôm đó em lại đi cùng anh..."
Giọng Hoàng Ngân nghe có vẻ nặng nề.
Cao Dương Thành ngẩn người, một lúc sau mới cúi đầu nhìn cô gái nằm trong mình: "Vậy em trả lời cô ấy thế nào?"
Cả người Hoàng Ngân cuộn lại, đầu vẫn vùi trong ngực anh, đôi mắt chớp chớp, hàng mi dày như quạt hương bồ nhỏ dính vào trong ngực Dương Thành, chỉ nghe được cô nói khẽ: "Em nói dối là chúng ta tình cờ gặp nhau. Làm sao bây giờ? Nhìn em ấy như thế, tự nhiên em thấy rất sợ..."
Ngực Cao Dương Thành hơi căng, anh kéo người cô lại: "Muốn nghe ý kiến của anh không?"
"Vâng, anh nói đi."
Hoàng Ngân ngẩng đầu nhìn anh.
Ngón tay thon dài của Cao Dương Thành nhẹ nhàng véo cằm cô, nghiêm nghị hỏi: "Em có nghĩ đến việc ở bên anh cả đời không?"
Giọng anh chân thành như vậy, đôi mắt sắc bén, vô cùng thành khẩn.
Hoàng Ngân ôm chặt eo anh, mở đôi mắt mê mang đầy sương mù, không có lòng tin hỏi: "Em muốn, nhưng... Chúng ta có thể sao?"
Giữa hai người họ có nhiều trở ngại như vậy, nhiều ngăn cách như vậy, hai người họ có thể cứ như vậy nhận định đối phương, không hề lay chuyển ư?
"Sao lại không được?"
Cao Dương Thành nhíu mày, đôi mắt nghiêm nghị nhìn cô đang nằm trong ngực: "Chỉ cần em đủ kiên định, đồng ý giao bản thân cho anh, chúng ta nhất định có thể vượt qua mọi chông gai! Thật ra phần lớn hạnh phúc không phải đến từ việc có được lời chúc phúc từ tất cả mọi người! Mà hạnh phúc thực sự là đến từ cuộc sống của chính ta! Đời người ngắn ngủi như vậy, sao còn muốn bản thân sống vì ánh mắt người khác! Xin lỗi chuyện này anh không làm được. Chuyện Thanh Nga bị thương, anh cũng thấy rất áy náy, nhưng anh nghĩ việc em nói dối em ấy mãi không phải là chuyện tốt. Bây giờ em ấy đang bị thương, tinh thần yếu ớt, anh thấy em ấy càng ngày càng ỷ lại anh hơn, càng lún càng sâu..."
Cao Dương Thành nhớ đến lúc mình khuyên Thanh Nga ngày hôm nay, ánh mắt cô nhìn chằm chằm mình, vô cùng nóng bỏng.
Hoàng Ngân ôm eo anh càng chặt: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Thanh Nga bây giờ thế này, nếu em nói thật cho em ấy biết, em ấy sẽ điên mất."
"Đơn giản nhất là chúng ta không cần phải cố ý giấu giếm gì trước mặt em ấy nữa, để cho em ấy từ từ phát hiện từng chút một, từ từ tiếp nhận, dù sao cũng vẫn hơn là giáng một đòn nặng nề ngay lúc này!"
Cao Dương Thành nhéo đôi tay nhỏ bé lành lạnh của Hoàng Ngân, nắm trong tay mình, trầm giọng nói: "Thật ra mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, nếu như Thanh Nga không đồng ý tác thành cho chúng ta, em sẽ làm thế nào? Liệu em có vì em ấy mà buông tay anh không! Vấn đề này khiến anh buồn phiền rất lâu, nhưng sau này anh đã không nghĩ đến nó nữa."
Anh nói xong, lại nhìn Hoàng Ngân cười nhạt: "Cho dù em quyết định thế nào, anh đều không muốn làm khó em. Việc duy nhất anh có thể nghĩ đến, có thể làm được, chính là khiến cho mỗi người xung quanh mà chúng ta yêu thương, tác thành cho tình yêu của chúng ta!"
Hoàng Ngân nghe xong lời của anh, lòng khẽ động, cô trở tay nắm lấy tay anh, dò xét: "Nếu như mẹ anh cũng không cho phép chúng ta yêu nhau thì sao? Anh còn có thể kiên trì như bây giờ không?"
Cao Dương Thành nở nụ cười khó hiểu: "Hôm đó lúc em không chịu nói tình hình thực tế cho anh, thật ra anh cũng đã đoán được, là do mẹ anh! Xem ra có vẻ là như vậy thật!"
Mắt Hoàng Ngân lóe lên, cô cắn môi, rũ mắt: “Xin lỗi, em vốn không muốn cho anh biết."
"Đừng nói xin lỗi với anh nữa, anh không gánh nổi ba chữ này, người nên nói lời này nên là anh. Bốn năm trước là do anh đã không quan tâm đến mẹ con em, nên mới gây ra kết quả bây giờ, cũng may vận mệnh đối xử không tệ với chúng ta, để cho chúng ta gặp nhau. Ngủ đi! Tin anh, ông trời tuyệt đối sẽ không để cho hai người không có duyên phận gặp lại nhau nhiều lần như vậy. Từng tách ra chỉ là một thử thách mà thôi, để cho chúng ta hiểu rõ, thế nào là yêu, không phải em thì không được!"
Cao Dương Thành nói rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mi mắt xinh đẹp của cô: "Nhắm mắt lại, ngủ đi!"
"Vâng..."
Khóe môi Hoàng Ngân cong lên, nằm trong ngực anh, chìm vào giấc ngủ.
Cô thích nghe những lời này của anh.
Ông trời đã sắp xếp cho bọn họ như vậy, chắc chắn là có lý do!
Bỏ qua những cách trở giữa hai người, thật ra thì họ còn có rất nhiều điểm liên kết, bọn họ có tình yêu, còn có con của mình...
"Anh sẽ đi à?"
Hoàng Ngân nằm trong ngực anh, từ từ nhắm mắt hỏi.
"Chờ em ngủ rồi anh mới đi."
Cao Dương Thành vỗ về cô.
Viền mắt Hoàng Ngân hơi ướt, lí nhí hỏi: "Vậy không đi, có được không?"
Mấy ngày sau, Dương Dương và Trần Lan thuận lợi xuất viện, cậu bé cũng lừa Trần Lan đến nhà Cao Dương Thành ở.
Ngày cuối tuần hôm đó…
Khuất Mỹ Hoa ngồi ở bên giường Thanh Nga, gọt hoa quả cho cô.
"Cậu cảm thấy sao rồi?"
Khuất Mỹ Hoa hỏi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.