Chương 424: Muốn có con
Lạt Tiêu
20/06/2020
Con...
Có nhà ai lại không muốn có con chứ?
Nhưng đề tài "con cái" này đối với bọn họ khó tránh khỏi có phần nặng nề.
Không phải là họ không muốn mà là không cần...
Thân thể của Cao Hướng Dương vừa mới bình phục, độc tố trong người rõ ràng là không có cách nào loại bỏ hết trong một hai năm, ít nhất cũng phải cần khoảng bốn đến năm năm.
Cho nên dù bọn họ có muốn có con thì cũng phải đợi ba bốn năm nữa.
Hơn nữa chuyện lần trước Vũ Quỳnh mang thai ngoài tử cung, suýt nữa mất mạng khiến bây giờ Cao Hướng Dương nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, nào còn dám tuỳ tiện để Vũ Quỳnh mang thai!
Cho nên mấy ngày qua, hai người đều dùng biện pháp tránh thai.
Mỗi lần Cao Hướng Dương đeo bao đều thấy phiền phức, đương nhiên, lại không nỡ để vợ phải uống thuốc, cho nên sau khi bàn bạc một chút thì cuối cùng đến viện tiêm thuốc tránh thai.
Loại thuốc này là tiêm vào người anh, không có bất kỳ tác dụng phụ nào với thân thể và thụ thai.
Mỗi tháng tiêm một lần, khi nào muốn có con thì ngừng tiêm ba tháng là được.
Cao Hướng Dương cảm thấy như vậy rất thuận tiện, lại không ngăn trở cảm giác hoan ái giữa hai người, như vậy rất tốt.
Hôn lễ được tổ chức đúng hạn.
Đây gần như là một hôn lễ long trọng vô tiền khoáng hậu.
Hoa bách hợp thanh khiết nở rộ trên khắp giáo đường, hoa hồng kiều diễm trải thành thảm đỏ thiên nhiên, tượng trưng cho con đường tình yêu lãng mạn... Cô dâu chú rể nói ra từng lời "Tôi đồng ý", khuấy động nội tâm của mỗi người... Tình yêu 23 năm rốt cục vào giờ khắc này đã đạt đến viên mãn!
Trong khoảnh khắc khi tiếng chuông chúc phúc vang lên...
Chú rể vén khăn che mặt của cô dâu lên, nâng gò má đẹp đẽ của cô, cúi đầu... Nhẹ nhàng, thành tín hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
"Vợ à, anh yêu em!"
Cao Hướng Dương ghé sát vào vợ bày tỏ một cách thâm tình nhất: "Từ nay về sau, cho dù kết quả của chúng ta có mỹ mãn hay không, nhưng... trong thế giới của anh, không cho phép em lại biến mất nữa!"
Anh vươn tay giữ chặt eo cô, ngay trước tất cả bạn bè người thân, trao cho cô một nụ hôn nồng nhiệt tượng trưng cho tình yêu kéo dài mãi... giống như con đường hôn nhân của bọn họ sau này!
Dưới chỗ khách ngồi ở giáo đường, hai bà mẹ thấy một màn vô cùng cảm động này thì cũng không nhịn được mà lau nước mắt.
Hai đứa con này của họ đi được tới bước này, thật sự là nỗi khổ nào cũng đều đã từng trải qua, bây giờ còn có thể tay nắm tay bên nhau, đúng là không dễ dàng gì...
Đêm đã khuya.
Tất cả khách khứa đều lần lượt rời đi.
Vũ Quỳnh và Cao Hướng Dương gần như mệt rã rời, thả người lên chiếc giường mới.
Trên giường có đủ các loại đồ cưới với hình dạng màu sắc khác nhau.
Táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen...
Sớm sinh quý tử!
Hai người nắm tay nhau, rã rời nằm trên giường nghỉ ngơi lấy sức, ai cũng không muốn nhúc nhích chút nào.
"Cao Hướng Dương, sớm biết kết hôn mệt như vậy thì em đã không kết hôn rồi! Dù sao cũng giống như đi đăng ký kết hôn thôi, anh nói có phải không?"
Vũ Quỳnh mếu máo, thực sự là mệt muốn chết đi được.
Cao Hướng Dương xoay người chống tay lên, che ở trên người Vũ Quỳnh.
Nhưng cố hết sức để không đè lên người cô, chống tay ở hai bên người cô, từ trên cao nhìn xuống: "Mệt muốn chết rồi sao?"
"Ừm!"
Vũ Quỳnh làm nũng, đưa tay ôm lấy gáy anh: "Anh không mệt hả?"
"Anh vẫn ổn."
"Đứng lâu như vậy, nhất định là rất đau chân có phải không? Em đi xả nước cho anh tắm, tắm xong thì em đấm bóp cho anh một chút nhé?"
Vũ Quỳnh nói rồi muốn đứng dậy đi xả nước.
"Cùng tắm đi..."
Cao Hướng Dương cười ám muội, ôm lấy Vũ Quỳnh đi về phía phòng tắm.
Trong bồn tắm rộng lớn, hai người mệt mỏi tựa sát vào nhau, ngâm mình trong bồn nước ấm áp với cánh hoa hồng, hưởng thụ giờ khắc nghỉ ngơi hiếm có này, để tất cả mệt mỏi rã rời đều chậm rãi theo làn nước ấm mà đi.
Thật là thoải mái...
Vũ Quỳnh làm nũng trong lòng Cao Hướng Dương: "Ông xã à, anh nói xem sau này bạn bè người thân hỏi chúng ta về vấn đề sinh con thì chúng ta phải trả lời thế nào đây?"
Cao Hướng Dương khẽ vuốt mái tóc ướt của cô, khàn giọng hỏi: "Hiện giờ em rất muốn có con sao?"
"Không..."
Vũ Quỳnh lắc đầu: "Không phải là em có muốn hay không, mà bây giờ cơ thể anh cũng không thích hợp để thụ thai, nếu cứ cưỡng ép mà làm thì bất kể là đối với chúng ta hay là đối với đứa bé đều là hành vi vô trách nhiệm, em không muốn như vậy."
"Ngoan..."
Cao Hướng Dương khẽ hôn lên vành tai cô.
"Thật ra, em không phải là lo lắng về chuyện này..."
Vũ Quỳnh thở dài, ánh mắt ảm đạm đi vài phần: "Thật ra là em lo lắng về thân thể của em."
"Nghĩ ngợi lung tung."
"Nghe nói năm đó mẹ em cũng đã tốn rất nhiều công sức mới có thể mang thai em, anh xem trước đó em lại mang thai ngoài tử cung, em lo thể chất của em có thể thực sự không thích hợp để thụ thai..."
"Mặc kệ năm đó mẹ đã tốn bao nhiêu công sức mới có em, nhưng sau cùng không phải là vẫn có em đó sao? Bởi vì có em nên anh mới có thể cưới được người vợ tốt như vậy, có phải không? Cho nên không cho em tiếp tục đoán mò nữa! Hơn nữa chuyện sinh con hầu như đều dựa vào duyên phận, duyên phận chưa tới thì chúng ta cũng không thể cưỡng cầu! Nếu như chúng ta thực sự không có duyên với đứa nhỏ thì cũng không cưỡng cầu, không có thì không có, cũng không phải nhất định phải có con thì chúng ta mới có thể sống được, có đúng không?"
"Không có con anh sẽ không cảm thấy mất mát chứ? Sẽ không trách em chứ?"
Vũ Quỳnh quay đầu nhìn anh, chu môi: "Em muốn sinh con cho anh!"
"Cho dù không có con thì anh cũng sẽ không cưỡng cầu! Anh cưới em về cũng không phải là để em sinh con cho anh, mà là vì anh yêu em, thích em nên mới cưới em! Hơn nữa, cho dù cơ thể em thực sự không thể sinh con thì cũng không thể trách em được. Chuyện đó không liên quan gì đến em cả! Cũng không phải là em muốn thế. Mặt khác, nếu như sau này cơ thể của anh cũng không thích hợp sinh con thì em liệu có trách anh không?"
"Đương nhiên là không rồi!"
Vũ Quỳnh trả lời ngay không cần nghĩ ngợi, xoay người ngồi trong bồn tắm, ôm lấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh, đặt một nụ hôn lên bờ môi mỏng của anh: "Cho dù cả đời này cơ thể của anh cũng không thể sinh con thì em cũng sẽ không trách anh!"
"Cho nên, chúng ta giống nhau..."
Cao Hướng Dương ôm chặt cô cười rộ lên: "Sau này chúng ta không được nói mấy lời có trách hay không nữa, biết chưa? Tới thì cực kỳ hoan nghênh, không tới thì cũng không bắt buộc! Những điều này đều không ảnh hưởng đến chuyện chúng ta sẽ nắm tay nhau cả đời..."
"Được, em đồng ý!"
Vũ Quỳnh rốt cục nở nụ cười hiểu ý.
Bỗng nhiên, cô thấy có chút cảm động, nội tâm giống như có thiết bị sưởi ấm đang chạy: "Chồng à, anh thật tốt! Anh thật sự đối với em quá tốt!
"Đó cũng là vì em đáng để anh đối tốt!"
"Em yêu anh! Yêu anh... Yêu anh..."
Vũ Quỳnh vẫn nũng nịu nói trong lòng anh, gợi lên dục hỏa trong lòng Cao Hướng Dương, kết quả cuối cùng chính là... Bồn tắm lại thành nơi hoan ái của bọn họ!
Thời gian thoáng cái đã qua bốn năm.
Độc tố bên trong thân thể Cao Hướng Dương đã được thanh lọc hoàn toàn, cũng đã ngừng tiêm thuốc tránh thai từ mấy tháng trước.
Nhưng bụng Vũ Quỳnh vẫn trì trệ không có phản ứng.
Vũ Quỳnh lại không dám nhắc đến chuyện này với chồng mình, sợ sẽ tạo áp lực cho anh, cho nên tự mình lặng lẽ đi khám Trung y, tìm người kê mấy thang thuốc Đông y dưỡng sinh bổ huyết.
Vũ Quỳnh lần nào cũng nhân lúc Cao Hướng Dương không có ở nhà, len lén uống thuốc Đông y.
Nhưng dù cẩn thận hơn nữa thì vẫn bị anh bắt được.
"Em đang uống thuốc gì thế?"
"A... Sao anh lại về sớm vậy? Không phải còn một ca phẫu thuật lúc bốn giờ sao?"
Vũ Quỳnh bị bắt quả tang, vội vàng nhét túi thuốc vào phía sau: "Không có... Không có gì, chỉ là mấy loại thuốc trị kinh nguyệt không đều thôi."
"Kinh nguyệt không đều?"
Cao Hướng Dương híp mắt: "Kinh nguyệt của em không đều khi nào? Sao anh lại không biết?"
Tính thời gian thì kinh nguyệt của cô tương đối bình thường, tháng nào cũng đến đúng hạn.
"Đưa thuốc cho anh xem! Nếu cơ thể của em có gì không khỏe thì cũng phải nói cho chồng em chứ!"
"Đây là vấn đề phụ khoa, sao em có thể hỏi anh chứ? Anh cũng có phải bác sĩ phụ khoa đâu!"
Vũ Quỳnh cố chấp cãi lại, không chịu đưa gói thuốc cho anh.
Cao Hướng Dương vẻ mặt nghiêm túc, đưa tay về phía cô: "Đưa cho anh!"
"Nhưng..."
"Vũ Tiểu Tam!"
"Được rồi!"
Vũ Quỳnh đành phải ngoan ngoãn đưa gói thuốc cho Cao Hướng Dương.
Cao Hướng Dương cầm lên ngửi thử.
Chỉ nghe Vũ Quỳnh nói: "Đây chỉ là mấy toa thuốc dưỡng sinh bổ huyết, không có gì đâu."
Cao Hướng Dương thâm trầm liếc nhìn, để thuốc lên bàn: "Vô duyên vô cớ sao em lại uống mấy thứ này?"
Giọng điệu của anh rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn vừa rồi rất nhiều.
Không khó nghe ra sự không nỡ bên trong.
"Em...thật ra cũng không có gì, chỉ là… anh thấy đó, anh đã ngừng tiêm thuốc tránh thai mấy tháng rồi, hai chúng ta cũng không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào, nhưng bụng em... vẫn không chưa có gì, dù mọi người không thấy vội nhưng em thấy sốt ruột!"
Vũ Quỳnh mếu máo, nghĩ đến cái bụng không chịu phản ứng của mình thì lại thấy có chút hậm hực.
"Vớ vẩn, có gì mà phải gấp? Thế giới của hai người anh còn chưa tận hưởng đủ, em đã muốn tạo một đứa bướng bỉnh ra rồi?"
Cao Hướng Dương đi tới ôm lấy cái eo thon nhỏ của cô, mũi cao nhẹ nhàng cọ cọ lên trán cô: "Bảo bối, đừng tạo áp lực lớn cho mình như vậy có được không? Mang thai cũng phải chú ý tâm trạng, em càng áp lực thì đứa bé càng khó đến! Hơn nữa, chúng ta cũng không cần phải vội mà?"
"Anh còn không vội sao! Anh mà còn không sinh thì anh cũng già đến chết rồi! Anh không sợ đến lúc họp phụ huynh, con chê anh quá già sao?"
Vũ Quỳnh cười trêu ghẹo anh.
Cao Hướng Dương xấu xa cắn cắn chóp mũi cô: "Nó có một người cha vừa trẻ vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, đó chính là phúc nó tu mấy đời mới có, nó còn dám ghét bỏ?"
"Tự luyến!"
"Được rồi, sau này không cần uống thuốc nữa."
"Đây chỉ là thuốc bổ huyết mà thôi..."
"Là thuốc cũng có ba phần độc, nghe lời anh có được không? Chúng ta thuận theo tự nhiên. Không phải chúng ta đều đã đi viện kiểm tra rồi sao? Thân thể đều không có gì đáng ngại, sao lại vô duyên vô cớ phải uống thuốc chứ?"
"Nhưng..."
"Không có nhưng!"
Cao Hướng Dương lộ ra vẻ bá đạo.
"... Được rồi."
Vũ Quỳnh rốt cuộc không nói lại anh.
Tháng nào mà kinh nguyệt của Vũ Quỳnh đến trễ một chút, cô đều sẽ theo thói quen dùng que thử thai, nhưng kết quả lần nào cũng đều là không có.
Nhưng lần này có chút khác với mọi khi.
Sau khi thử, không có kết quả hiện ra, mà kinh nguyệt đã trễ ba ngày rồi, lại còn có vẻ sẽ trễ tiếp.
Ba ngày thật ra không tính là đến muộn, Vũ Quỳnh cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng lại dọa đến Cao Hướng Dương.
Anh vừa tỉnh lại đã hỏi tình trạng cơ thể Vũ Quỳnh, sau đó nháo nhào đòi đưa cô đi viện kiểm tra.
"Hướng Dương, chỉ là ba ngày chưa tới thôi, không cần phải hoảng hốt đi kiểm tra vậy đâu? Nếu như không có thai chẳng phải là cực kỳ mất mặt sao?"
Vũ Quỳnh cũng ngại đi viện kiểm tra.
"Không có thai mới tốt!"
Cao Hướng Dương không khỏi đưa tay bế Vũ Quỳnh từ giường lên: "Nào, nhanh đi viện thôi."
"Hướng Dương."
Vũ Quỳnh quỳ gối bên mép giường, bàn tay nhỏ bé khoác lên cổ anh: "Có phải anh sợ em mang thai ngoài tử cung không?"
Cao Hướng Dương sửng sốt.
Có nhà ai lại không muốn có con chứ?
Nhưng đề tài "con cái" này đối với bọn họ khó tránh khỏi có phần nặng nề.
Không phải là họ không muốn mà là không cần...
Thân thể của Cao Hướng Dương vừa mới bình phục, độc tố trong người rõ ràng là không có cách nào loại bỏ hết trong một hai năm, ít nhất cũng phải cần khoảng bốn đến năm năm.
Cho nên dù bọn họ có muốn có con thì cũng phải đợi ba bốn năm nữa.
Hơn nữa chuyện lần trước Vũ Quỳnh mang thai ngoài tử cung, suýt nữa mất mạng khiến bây giờ Cao Hướng Dương nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, nào còn dám tuỳ tiện để Vũ Quỳnh mang thai!
Cho nên mấy ngày qua, hai người đều dùng biện pháp tránh thai.
Mỗi lần Cao Hướng Dương đeo bao đều thấy phiền phức, đương nhiên, lại không nỡ để vợ phải uống thuốc, cho nên sau khi bàn bạc một chút thì cuối cùng đến viện tiêm thuốc tránh thai.
Loại thuốc này là tiêm vào người anh, không có bất kỳ tác dụng phụ nào với thân thể và thụ thai.
Mỗi tháng tiêm một lần, khi nào muốn có con thì ngừng tiêm ba tháng là được.
Cao Hướng Dương cảm thấy như vậy rất thuận tiện, lại không ngăn trở cảm giác hoan ái giữa hai người, như vậy rất tốt.
Hôn lễ được tổ chức đúng hạn.
Đây gần như là một hôn lễ long trọng vô tiền khoáng hậu.
Hoa bách hợp thanh khiết nở rộ trên khắp giáo đường, hoa hồng kiều diễm trải thành thảm đỏ thiên nhiên, tượng trưng cho con đường tình yêu lãng mạn... Cô dâu chú rể nói ra từng lời "Tôi đồng ý", khuấy động nội tâm của mỗi người... Tình yêu 23 năm rốt cục vào giờ khắc này đã đạt đến viên mãn!
Trong khoảnh khắc khi tiếng chuông chúc phúc vang lên...
Chú rể vén khăn che mặt của cô dâu lên, nâng gò má đẹp đẽ của cô, cúi đầu... Nhẹ nhàng, thành tín hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
"Vợ à, anh yêu em!"
Cao Hướng Dương ghé sát vào vợ bày tỏ một cách thâm tình nhất: "Từ nay về sau, cho dù kết quả của chúng ta có mỹ mãn hay không, nhưng... trong thế giới của anh, không cho phép em lại biến mất nữa!"
Anh vươn tay giữ chặt eo cô, ngay trước tất cả bạn bè người thân, trao cho cô một nụ hôn nồng nhiệt tượng trưng cho tình yêu kéo dài mãi... giống như con đường hôn nhân của bọn họ sau này!
Dưới chỗ khách ngồi ở giáo đường, hai bà mẹ thấy một màn vô cùng cảm động này thì cũng không nhịn được mà lau nước mắt.
Hai đứa con này của họ đi được tới bước này, thật sự là nỗi khổ nào cũng đều đã từng trải qua, bây giờ còn có thể tay nắm tay bên nhau, đúng là không dễ dàng gì...
Đêm đã khuya.
Tất cả khách khứa đều lần lượt rời đi.
Vũ Quỳnh và Cao Hướng Dương gần như mệt rã rời, thả người lên chiếc giường mới.
Trên giường có đủ các loại đồ cưới với hình dạng màu sắc khác nhau.
Táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen...
Sớm sinh quý tử!
Hai người nắm tay nhau, rã rời nằm trên giường nghỉ ngơi lấy sức, ai cũng không muốn nhúc nhích chút nào.
"Cao Hướng Dương, sớm biết kết hôn mệt như vậy thì em đã không kết hôn rồi! Dù sao cũng giống như đi đăng ký kết hôn thôi, anh nói có phải không?"
Vũ Quỳnh mếu máo, thực sự là mệt muốn chết đi được.
Cao Hướng Dương xoay người chống tay lên, che ở trên người Vũ Quỳnh.
Nhưng cố hết sức để không đè lên người cô, chống tay ở hai bên người cô, từ trên cao nhìn xuống: "Mệt muốn chết rồi sao?"
"Ừm!"
Vũ Quỳnh làm nũng, đưa tay ôm lấy gáy anh: "Anh không mệt hả?"
"Anh vẫn ổn."
"Đứng lâu như vậy, nhất định là rất đau chân có phải không? Em đi xả nước cho anh tắm, tắm xong thì em đấm bóp cho anh một chút nhé?"
Vũ Quỳnh nói rồi muốn đứng dậy đi xả nước.
"Cùng tắm đi..."
Cao Hướng Dương cười ám muội, ôm lấy Vũ Quỳnh đi về phía phòng tắm.
Trong bồn tắm rộng lớn, hai người mệt mỏi tựa sát vào nhau, ngâm mình trong bồn nước ấm áp với cánh hoa hồng, hưởng thụ giờ khắc nghỉ ngơi hiếm có này, để tất cả mệt mỏi rã rời đều chậm rãi theo làn nước ấm mà đi.
Thật là thoải mái...
Vũ Quỳnh làm nũng trong lòng Cao Hướng Dương: "Ông xã à, anh nói xem sau này bạn bè người thân hỏi chúng ta về vấn đề sinh con thì chúng ta phải trả lời thế nào đây?"
Cao Hướng Dương khẽ vuốt mái tóc ướt của cô, khàn giọng hỏi: "Hiện giờ em rất muốn có con sao?"
"Không..."
Vũ Quỳnh lắc đầu: "Không phải là em có muốn hay không, mà bây giờ cơ thể anh cũng không thích hợp để thụ thai, nếu cứ cưỡng ép mà làm thì bất kể là đối với chúng ta hay là đối với đứa bé đều là hành vi vô trách nhiệm, em không muốn như vậy."
"Ngoan..."
Cao Hướng Dương khẽ hôn lên vành tai cô.
"Thật ra, em không phải là lo lắng về chuyện này..."
Vũ Quỳnh thở dài, ánh mắt ảm đạm đi vài phần: "Thật ra là em lo lắng về thân thể của em."
"Nghĩ ngợi lung tung."
"Nghe nói năm đó mẹ em cũng đã tốn rất nhiều công sức mới có thể mang thai em, anh xem trước đó em lại mang thai ngoài tử cung, em lo thể chất của em có thể thực sự không thích hợp để thụ thai..."
"Mặc kệ năm đó mẹ đã tốn bao nhiêu công sức mới có em, nhưng sau cùng không phải là vẫn có em đó sao? Bởi vì có em nên anh mới có thể cưới được người vợ tốt như vậy, có phải không? Cho nên không cho em tiếp tục đoán mò nữa! Hơn nữa chuyện sinh con hầu như đều dựa vào duyên phận, duyên phận chưa tới thì chúng ta cũng không thể cưỡng cầu! Nếu như chúng ta thực sự không có duyên với đứa nhỏ thì cũng không cưỡng cầu, không có thì không có, cũng không phải nhất định phải có con thì chúng ta mới có thể sống được, có đúng không?"
"Không có con anh sẽ không cảm thấy mất mát chứ? Sẽ không trách em chứ?"
Vũ Quỳnh quay đầu nhìn anh, chu môi: "Em muốn sinh con cho anh!"
"Cho dù không có con thì anh cũng sẽ không cưỡng cầu! Anh cưới em về cũng không phải là để em sinh con cho anh, mà là vì anh yêu em, thích em nên mới cưới em! Hơn nữa, cho dù cơ thể em thực sự không thể sinh con thì cũng không thể trách em được. Chuyện đó không liên quan gì đến em cả! Cũng không phải là em muốn thế. Mặt khác, nếu như sau này cơ thể của anh cũng không thích hợp sinh con thì em liệu có trách anh không?"
"Đương nhiên là không rồi!"
Vũ Quỳnh trả lời ngay không cần nghĩ ngợi, xoay người ngồi trong bồn tắm, ôm lấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh, đặt một nụ hôn lên bờ môi mỏng của anh: "Cho dù cả đời này cơ thể của anh cũng không thể sinh con thì em cũng sẽ không trách anh!"
"Cho nên, chúng ta giống nhau..."
Cao Hướng Dương ôm chặt cô cười rộ lên: "Sau này chúng ta không được nói mấy lời có trách hay không nữa, biết chưa? Tới thì cực kỳ hoan nghênh, không tới thì cũng không bắt buộc! Những điều này đều không ảnh hưởng đến chuyện chúng ta sẽ nắm tay nhau cả đời..."
"Được, em đồng ý!"
Vũ Quỳnh rốt cục nở nụ cười hiểu ý.
Bỗng nhiên, cô thấy có chút cảm động, nội tâm giống như có thiết bị sưởi ấm đang chạy: "Chồng à, anh thật tốt! Anh thật sự đối với em quá tốt!
"Đó cũng là vì em đáng để anh đối tốt!"
"Em yêu anh! Yêu anh... Yêu anh..."
Vũ Quỳnh vẫn nũng nịu nói trong lòng anh, gợi lên dục hỏa trong lòng Cao Hướng Dương, kết quả cuối cùng chính là... Bồn tắm lại thành nơi hoan ái của bọn họ!
Thời gian thoáng cái đã qua bốn năm.
Độc tố bên trong thân thể Cao Hướng Dương đã được thanh lọc hoàn toàn, cũng đã ngừng tiêm thuốc tránh thai từ mấy tháng trước.
Nhưng bụng Vũ Quỳnh vẫn trì trệ không có phản ứng.
Vũ Quỳnh lại không dám nhắc đến chuyện này với chồng mình, sợ sẽ tạo áp lực cho anh, cho nên tự mình lặng lẽ đi khám Trung y, tìm người kê mấy thang thuốc Đông y dưỡng sinh bổ huyết.
Vũ Quỳnh lần nào cũng nhân lúc Cao Hướng Dương không có ở nhà, len lén uống thuốc Đông y.
Nhưng dù cẩn thận hơn nữa thì vẫn bị anh bắt được.
"Em đang uống thuốc gì thế?"
"A... Sao anh lại về sớm vậy? Không phải còn một ca phẫu thuật lúc bốn giờ sao?"
Vũ Quỳnh bị bắt quả tang, vội vàng nhét túi thuốc vào phía sau: "Không có... Không có gì, chỉ là mấy loại thuốc trị kinh nguyệt không đều thôi."
"Kinh nguyệt không đều?"
Cao Hướng Dương híp mắt: "Kinh nguyệt của em không đều khi nào? Sao anh lại không biết?"
Tính thời gian thì kinh nguyệt của cô tương đối bình thường, tháng nào cũng đến đúng hạn.
"Đưa thuốc cho anh xem! Nếu cơ thể của em có gì không khỏe thì cũng phải nói cho chồng em chứ!"
"Đây là vấn đề phụ khoa, sao em có thể hỏi anh chứ? Anh cũng có phải bác sĩ phụ khoa đâu!"
Vũ Quỳnh cố chấp cãi lại, không chịu đưa gói thuốc cho anh.
Cao Hướng Dương vẻ mặt nghiêm túc, đưa tay về phía cô: "Đưa cho anh!"
"Nhưng..."
"Vũ Tiểu Tam!"
"Được rồi!"
Vũ Quỳnh đành phải ngoan ngoãn đưa gói thuốc cho Cao Hướng Dương.
Cao Hướng Dương cầm lên ngửi thử.
Chỉ nghe Vũ Quỳnh nói: "Đây chỉ là mấy toa thuốc dưỡng sinh bổ huyết, không có gì đâu."
Cao Hướng Dương thâm trầm liếc nhìn, để thuốc lên bàn: "Vô duyên vô cớ sao em lại uống mấy thứ này?"
Giọng điệu của anh rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn vừa rồi rất nhiều.
Không khó nghe ra sự không nỡ bên trong.
"Em...thật ra cũng không có gì, chỉ là… anh thấy đó, anh đã ngừng tiêm thuốc tránh thai mấy tháng rồi, hai chúng ta cũng không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào, nhưng bụng em... vẫn không chưa có gì, dù mọi người không thấy vội nhưng em thấy sốt ruột!"
Vũ Quỳnh mếu máo, nghĩ đến cái bụng không chịu phản ứng của mình thì lại thấy có chút hậm hực.
"Vớ vẩn, có gì mà phải gấp? Thế giới của hai người anh còn chưa tận hưởng đủ, em đã muốn tạo một đứa bướng bỉnh ra rồi?"
Cao Hướng Dương đi tới ôm lấy cái eo thon nhỏ của cô, mũi cao nhẹ nhàng cọ cọ lên trán cô: "Bảo bối, đừng tạo áp lực lớn cho mình như vậy có được không? Mang thai cũng phải chú ý tâm trạng, em càng áp lực thì đứa bé càng khó đến! Hơn nữa, chúng ta cũng không cần phải vội mà?"
"Anh còn không vội sao! Anh mà còn không sinh thì anh cũng già đến chết rồi! Anh không sợ đến lúc họp phụ huynh, con chê anh quá già sao?"
Vũ Quỳnh cười trêu ghẹo anh.
Cao Hướng Dương xấu xa cắn cắn chóp mũi cô: "Nó có một người cha vừa trẻ vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, đó chính là phúc nó tu mấy đời mới có, nó còn dám ghét bỏ?"
"Tự luyến!"
"Được rồi, sau này không cần uống thuốc nữa."
"Đây chỉ là thuốc bổ huyết mà thôi..."
"Là thuốc cũng có ba phần độc, nghe lời anh có được không? Chúng ta thuận theo tự nhiên. Không phải chúng ta đều đã đi viện kiểm tra rồi sao? Thân thể đều không có gì đáng ngại, sao lại vô duyên vô cớ phải uống thuốc chứ?"
"Nhưng..."
"Không có nhưng!"
Cao Hướng Dương lộ ra vẻ bá đạo.
"... Được rồi."
Vũ Quỳnh rốt cuộc không nói lại anh.
Tháng nào mà kinh nguyệt của Vũ Quỳnh đến trễ một chút, cô đều sẽ theo thói quen dùng que thử thai, nhưng kết quả lần nào cũng đều là không có.
Nhưng lần này có chút khác với mọi khi.
Sau khi thử, không có kết quả hiện ra, mà kinh nguyệt đã trễ ba ngày rồi, lại còn có vẻ sẽ trễ tiếp.
Ba ngày thật ra không tính là đến muộn, Vũ Quỳnh cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng lại dọa đến Cao Hướng Dương.
Anh vừa tỉnh lại đã hỏi tình trạng cơ thể Vũ Quỳnh, sau đó nháo nhào đòi đưa cô đi viện kiểm tra.
"Hướng Dương, chỉ là ba ngày chưa tới thôi, không cần phải hoảng hốt đi kiểm tra vậy đâu? Nếu như không có thai chẳng phải là cực kỳ mất mặt sao?"
Vũ Quỳnh cũng ngại đi viện kiểm tra.
"Không có thai mới tốt!"
Cao Hướng Dương không khỏi đưa tay bế Vũ Quỳnh từ giường lên: "Nào, nhanh đi viện thôi."
"Hướng Dương."
Vũ Quỳnh quỳ gối bên mép giường, bàn tay nhỏ bé khoác lên cổ anh: "Có phải anh sợ em mang thai ngoài tử cung không?"
Cao Hướng Dương sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.