Chương 238: Niềm vui khó hiểu
Lạt Tiêu
20/06/2020
Hướng Dương buồn bực nằm trong lòng mẹ nó, trả lời: “Bị ba tịch thu rồi ạ”
“...”
Hoàng Ngân buông Dương Dương trong lòng ra, ngẩng đầu nhìn Cao Dương Thành ở bên cạnh giường.
“Bây giờ cô không nên nhìn màn hình nhiều, nhìn lâu sẽ bị chóng mặt, cô phải nghỉ ngơi cho tốt”.
Giọng điệu của Cao Dương Thành tỏ rõ ý không cho chen lời.
“Nhưng mà, tôi...”
Cô vẫn còn mấy bản thiết kế chưa làm xong!
“Tôi là bác sĩ, đây là mệnh lệnh!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, Hoàng Ngân cảm thấy anh đẹp trai ngất ngây.
Cho dù là anh ngang ngược tịch thu sách và máy tính bảo bối của cô, nhưng phong thái bác sĩ trên người anh bỗng nhiên làm tâm trạng Hoàng Ngân dần chuyển biến tốt.
Thấy Hoàng Ngân không còn cự cãi lại với anh nữa, Cao Dương Thành xoay người rời khỏi phòng bệnh.
“Dương Dương, sau này lớn lên con cũng làm bác sĩ đi!”
Hoàng Ngân thực sự cảm thấy bác sĩ, là một nghề rất hay.
Cô chỉnh lại áo gile ôm sát người cho cậu nhóc.
Thật sự không dám tưởng tượng, nhóc con sau này lớn lên cũng mặc áo blouse trắng giống ba nó, sẽ đẹp trai đến mức nào!
Khà khà, chắc chắn sẽ là một soái ca đẹp trai chết người!
Cậu con trai chẳng để ý đến suy nghĩ viển vông của mẹ Hoàng Ngân nó, nó nắm chặt lấy bàn tay cô, dáng vẻ nghiêm chỉnh hỏi: “Mẹ, bao giờ thì mẹ mới lấy được ba?”
Hoàng Ngân nghe vậy, ngẩn người một lát, sau đó, cô khoanh tay, không hài lòng trừng mắt nhìn cậu con trai: “Sao cứ bắt mẹ phải theo đuổi ba chứ? Sao con không khuyên ba con chủ động theo đuổi mẹ đi?”
Cậu nhóc vẻ mặt ý như mẹ nó hết thuốc chữa rồi, lắc lắc đầu nói: “Mẹ Hoàng Ngân, đến tình hình cơ bản mẹ còn chưa rõ ạ! Bây giờ rõ ràng là trước giờ ba chưa từng muốn ở cùng với mẹ!”
“...”
Hoàng Ngân không thể không thừa nhận, những lời nói của cậu con trai làm tim cô nghẹn lại rồi, cô không vui khịt khịt mũi, trừng mắt nhìn nó nói: “Đỗ Hướng Dương, bây giờ con có ba rồi nên không thèm làm áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ nữa phải không?”
“Mẹ Hoàng Ngân...”
Cậu nhóc nghe thấy vậy vội vàng giữ chặt tay Hoàng Ngân, bắt đầu làm nũng lấy lòng: “Vừa rồi con chỉ nói hình tượng vậy thôi! Con là đàn ông, nên con hiểu nhất tâm tư của đàn ông! Mẹ đừng thấy bề ngoài ba ra vẻ không muốn ở cùng với mẹ, nhưng mà trong lòng ba rõ ràng là rất thích mẹ...”
Thằng nhóc này cũng quá khéo mồm khéo miệng đi!
“Con cũng cảm thấy thật ra là ba cũng thích mẹ à?”
Hoàng Ngân cảm giác chắc cô bị trúng tà rồi, tự dưng lại đi thảo luận chuyện tình cảm giữa mình và ba nó với nó, một đứa nhóc mới bảy tuổi?
Dám hỏi một đứa nhóc miệng còn hôi sữa thì hiểu gì về tình yêu chứ?!
Dương Dương quả thực không hiểu thế nào là tình yêu, cậu bé chỉ hiểu thế nào là tình thân.
Cậu hiểu thế nào tình mẹ con, nhưng không hiểu lắm về tình cha con.
Sau đó, Hoàng Ngân đã suy nghĩ đi nghĩ lại về lời nói của Dương Dương cả một đêm.
Chủ động theo đuổi...
Cô thích hợp sao?
————————————————————————
Máy tính của Hoàng Ngân rốt cuộc cũng đòi được về rồi.
Cô ngồi ở đầu giường, đặt máy tính để lên bàn gắn với giường, chăm chú phác họa bản thiết kế khách sạn.
Do quá chăm chú, nên cô không hề phát hiện ra Cao Dương Thành mở cửa đi vào từ lúc nào.
Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp của anh “Sao lại nhiệt tình với dự án của công ty tôi thế?”
Hoàng Ngân bừng tỉnh, đang định che màn hình lại thì biết đã không còn kịp nữa, cô cũng từ bỏ chuyện giấu anh.
“Một khi đã bắt đầu thì tôi không muốn dễ dàng từ bỏ!”
Cao Dương Thành ngồi ngang bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy vai cô, nắm lấy chuột máy tính ở bên cạnh, thao tác vài cái trên bản thiết kế, bỗng nhiên, nghiêng đầu hỏi cô: “Là vì muốn giận dỗi với tôi sao?”
Hơi thở của anh khẽ vờn trên gò má Hoàng Ngân, cảm giác ấm nóng ấy, làm cô thất thần.
Ánh mắt anh khẽ rơi vào đáy mắt cô, dường như còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Ý cười đó như rót thẳng vào đáy lòng cô, ấm áp vô cùng.
Hoàng Ngân híp híp mắt, giống như đã nghĩ kỹ, rồi nói “Nhà thiết kế đều có tình cảm đặc biệt với từng tác phẩm của mình, lúc anh vô lý đuổi tôi ra khỏi công ty, tôi thật sự rất tức giận, nhưng dự án này có sức hấp dẫn đặc biệt, bỏ qua sự giận dỗi với anh mà nói, thật ra tôi cũng không nỡ bỏ nó! Nhưng, có một điểm tôi phải thừa nhận, sau khi được anh công nhận, trong lòng tôi quả thật rất sảng khoái! Sự thực chứng minh, lúc đó anh đuổi tôi đi, chẳng qua là xuất phát từ nguyên do cá nhân thôi! Cho nên, tổng giám đốc Cao à, nói cho cùng thì anh không phải là một ông chủ tốt!”
Đối với lời kết luận của Hoàng Ngân, Cao Dương Thành không để bụng.
Ánh mắt chứa ý cười của anh dừng trên khuôn mặt thanh tú tỏa sáng của cô, anh trầm lắng xuống đôi chút.
“Quay về đi!”
Môi mỏng khẽ mấp máy.
Hoàng Ngân ngẩn ra, chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn anh.
“Quay về đi”
Cao Dương Thành nhắc lại lần nữa, sau đó còn chân thành bổ sung thêm một câu “Công ty cần người tài như cô”.
Miệng Hoàng Ngân khẽ mấp máy, khó che giấu được sự kinh ngạc trong lòng cô.
Mãi lâu sau, hồi thần lại, miệng nhỏ mím chặt, cô chớp chớp mắt kinh ngạc, nghĩ lại chuyện hồi đó, rồi lại nhìn về phía người đàn ông đang nghiêm túc chờ câu trả lời của cô: “Tôi có thể hỏi anh, khi đó vì sao anh khăng khăng đuổi việc tôi không?”
“Lấy việc công làm việc riêng”
Cao Dương Thành thẳng thắn “Tôi hy vọng cô và Louis có thể quay về Pháp”
Đôi mày thanh tú của cô khẽ nhíu: “Cho nên anh có thể tước đi công việc của tôi sao?”
“Tôi xin lỗi”
Cao Dương Thành chân thành xin lỗi Hoàng Ngân.
“Tôi sẽ quay về công ty!”
Hoàng Ngân hơi tức giận, cô gập máy tính lại “bộp”, nói: “Bởi vì vị trí đó vốn dĩ thuộc về tôi!”
Cao Dương Thành biết Hoàng Ngân tức giận, nhưng nhất thời không biết nên làm thế nào để dỗ cô.
Thì anh nghe Hoàng Ngân nói: “Tôi nghĩ có lẽ tôi cần suy nghĩ kỹ lại, sau khi dự án này kết thúc, tôi có cần thiết ở lại công ty hay không”
Đồng tử Cao Dương Thành co rút lại “Em nói vậy là ý gì?”
“Là ý trên mặt chữ. Chẳng phải anh vẫn luôn hy vọng tôi và Louis trở về Pháp sao?”
Hoàng Ngân nghiêng đầu, giằng co với anh.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Cao Dương Thành nhìn cô chăm chú “Đó là trước kia”
Tim Hoàng Ngân khẽ nảy “Còn bây giờ thì sao?”
“Reng reng reng”
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi anh đổ chuông không đúng lúc, làm cho cuộc nói chuyện mang tính thăm dò của hai người vô tình bị cắt ngang.
“Tôi đi nghe điện thoại”.
Dưới ánh mắt đầy mong chờ của Hoàng Ngân, Cao Dương Thành cầm điện thoại đi ra chỗ cửa sổ nghe máy.
Hoàng Ngân nhìn theo bóng dáng cao lớn được ánh nắng hắt vào của anh, buồn bực nghịch nghịch mấy lọn tóc buông xõa.
Điện thoại, điện thoại! Lúc nào đến không đến, lại cứ đến đúng vào lúc này!
Cuộc điện thoại đó là luật sư riêng của Cao Dương Thành gọi đến.
“Luật sư An, có chuyện gì sao?”
Giọng nói trong điện thoại của Cao Dương Thành trầm ổn, nhẫn nại.
“Tổng giám đốc Cao, cô Khuất không đồng ý ký tên, tôi xin lỗi!”
“Vậy sao?”
Giọng nói lạnh lùng, nhưng lại không nghe ra được cảm xúc khác lạ nào trong đó.
Tuy là câu hỏi lại, nhưng dường như cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, dường như kết quả này anh đã dự đoán được từ trước.
“Đúng vậy! Hơn nữa cảm xúc của cô Khuất cực kỳ không ổn định, ngài xem...”
“Luật sư An!”
Cao Dương Thành cúi đầu, liếc nhìn cái bóng dưới chân mình.
Sau đó, anh ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt lãnh đạm: “Tình hình trốn thuế của Khuất thị đã tra đến đâu rồi?”
“Đã có kết quả rồi ạ, mọi chuyện đều giống như tổng giám đốc ngài dự liệu...!”
“Rất tốt!”
Cao Dương Thành khẽ cong khóe môi: “Ngày mai gửi tài liệu đó sang cho Khuất Thị! Nói với bọn họ, chỉ cần kết quả làm tôi hài lòng, mọi thứ sẽ coi như không có gì, nếu như tôi không hài lòng thì gặp nhau ở tòa án, Cao Dương Thành tôi nói được làm được!”
“Vâng!”
Cuộc gọi kết thúc.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm anh có ánh sáng lạnh lẽo tụ lại, nhưng vào lúc anh xoay người nhìn về phía Hoàng Ngân ở trên giường, ánh mắt anh bất giác hòa hoãn hơn.
Hoàng Ngân cũng giương mắt nhìn anh.
“Anh định ly hôn à?”
“Có vấn đề gì sao?”
Anh nhấc đôi chân dài đi về phía Hoàng Ngân
“Nhưng mà, Khuất Mỹ Hoa chẳng phải là đang mang thai con của anh sao?”
“Con của tôi?”
Cao Dương Thành giật giật khóe miệng giọng châm biếm: “Khuất Mỹ Hoa cô ta cả đời này cũng không xứng mang thai con của Cao Dương Thành tôi!”
Nói như vậy...
Đứa bé đó, không phải là của anh?
Hoàng Ngân trố mắt líu lưỡi.
Nuốt nuốt nước bọt, cô nhìn anh, hỏi thăm dò: “Cô ta mà cũng cắm sừng anh à?”
“Đỗ Hoàng Ngân, tôi cho là, câu này em có thể dùng cách khác để hỏi”
Cao Dương Thành khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không vui liếc cô “Hoặc em có thể nói là cô ta không chịu được cô đơn tĩnh mịch, bất đắc dĩ mới đi tìm người đàn ông khác”.
“Không chịu được cô đơn tĩnh mịch?”
Hoàng Ngân vươn người ra, tiến sát gần anh: “Với bản lĩnh của anh, mà cũng làm cô ta cô đơn tĩnh mịch à?”
Lời vừa dứt, Hoàng Ngân không ngờ Cao Dương Thành bỗng nghiêng người đè cô xuống, giam cô vào giữa lồng ngực rắn chắc của anh, không thể nhúc nhích.
“Tôi có thể coi đó là một lời khen không?”
“Tôi đang chê anh đấy, nghe không hiểu à?”
Chuyện là sao chứ?
Nghe nói anh sắp ly hôn, Hoàng Ngân cảm thấy trong lòng chưa từng có cảm giác vui sướng như lúc này.
Cô sắp thật sự biến thành một người phụ nữ xấu xa rồi!
Nhưng mà, gia đình này, là do cô phá vỡ sao?
Cao Dương Thành chưa từng coi Khuất Mỹ Hoa là vợ, mà Khuất Mỹ Hoa cũng có con với người đàn ông khác, cho nên, cho dù không có cô thì cuộc hôn nhân này sớm muộn cũng có ngày tan vỡ sao?
Hoàng Ngân không hiểu thật ra, những năm qua, giữa hai người đó căn bản không được coi là hôn nhân!
“Nghe không hiểu”
Nụ cười nơi khóe miệng Cao Dương Thành bất giác càng cong hơn.
Ngón tay khẽ gảy gảy ngón tóc trên trán cô ra, đột nhiên, hỏi không lý do: “Vui không?”
“Hả?”
Trong lồng Hoàng Ngân “lộp bộp"" một tiếng, ánh mắt hốt hoảng, bàn tay nhỏ đẩy đẩy anh ra: “Chuyện… đó là chuyện giữa hai người, tôi có gì mà vui hay không vui chứ?”
Cao Dương Thành hy vọng nghe được cô nói “Vui”.
Nhưng anh cũng nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của cô.
Cô nghĩ mình chính là kẻ phá vỡ cuộc hôn nhân này.
“Đúng! Cho dù cuộc hôn nhân này có kết thúc, cũng không liên quan đến em.”
Ngón tay của anh khẽ vuốt ve trán cô.
Ý của câu này là không hy vọng trong lòng cô canh cánh tội lỗi không có thực, cũng không muốn, anh nói vô tình, cô lại nghe hữu ý.
Lòng Hoàng Ngân khẽ trầm xuống, trong lòng dâng lên cảm xúc cô đơn.
Cho nên là, cho dù ly hôn rồi, anh với cô cũng không có bất cứ quan hệ nào sao?
Cho dù ly hôn rồi, cô và anh cũng sẽ không có cơ hội ở bên nhau, phải không?
Cho nên, cô có gì mà vui chứ? Có gì đáng để cô phải vui vẻ hòa nhã?
Đột nhiên, có ai đó gõ cửa phòng bệnh.
Cao Dương Thành đứng dậy khỏi người cô,
Là bác sĩ và y tá đến kiểm tra.
Hoàng Ngân tâm trạng không tốt, trả lời từng câu hỏi của bác sĩ, sau khi hàn huyên thêm vài câu thì xoay người lại ngủ.
Nghĩ tới những lời Dương Dương bảo cô hãy chủ động, đột nhiên cô cảm thấy không có tự tin.
Cô và Cao Dương Thành bây giờ rốt cuộc là quan hệ gì?
Cái cảm giác lo được lo mất này thật sự làm cô đặc biệt không cảm thấy an toàn, ngứa ngáy trong lòng, khó chịu vô cùng!
Cảm giác lo được lo mất này tất nhiên không chỉ có mình Hoàng Ngân.
Thùy Sam cũng được coi là một trong số đó.
“...”
Hoàng Ngân buông Dương Dương trong lòng ra, ngẩng đầu nhìn Cao Dương Thành ở bên cạnh giường.
“Bây giờ cô không nên nhìn màn hình nhiều, nhìn lâu sẽ bị chóng mặt, cô phải nghỉ ngơi cho tốt”.
Giọng điệu của Cao Dương Thành tỏ rõ ý không cho chen lời.
“Nhưng mà, tôi...”
Cô vẫn còn mấy bản thiết kế chưa làm xong!
“Tôi là bác sĩ, đây là mệnh lệnh!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, Hoàng Ngân cảm thấy anh đẹp trai ngất ngây.
Cho dù là anh ngang ngược tịch thu sách và máy tính bảo bối của cô, nhưng phong thái bác sĩ trên người anh bỗng nhiên làm tâm trạng Hoàng Ngân dần chuyển biến tốt.
Thấy Hoàng Ngân không còn cự cãi lại với anh nữa, Cao Dương Thành xoay người rời khỏi phòng bệnh.
“Dương Dương, sau này lớn lên con cũng làm bác sĩ đi!”
Hoàng Ngân thực sự cảm thấy bác sĩ, là một nghề rất hay.
Cô chỉnh lại áo gile ôm sát người cho cậu nhóc.
Thật sự không dám tưởng tượng, nhóc con sau này lớn lên cũng mặc áo blouse trắng giống ba nó, sẽ đẹp trai đến mức nào!
Khà khà, chắc chắn sẽ là một soái ca đẹp trai chết người!
Cậu con trai chẳng để ý đến suy nghĩ viển vông của mẹ Hoàng Ngân nó, nó nắm chặt lấy bàn tay cô, dáng vẻ nghiêm chỉnh hỏi: “Mẹ, bao giờ thì mẹ mới lấy được ba?”
Hoàng Ngân nghe vậy, ngẩn người một lát, sau đó, cô khoanh tay, không hài lòng trừng mắt nhìn cậu con trai: “Sao cứ bắt mẹ phải theo đuổi ba chứ? Sao con không khuyên ba con chủ động theo đuổi mẹ đi?”
Cậu nhóc vẻ mặt ý như mẹ nó hết thuốc chữa rồi, lắc lắc đầu nói: “Mẹ Hoàng Ngân, đến tình hình cơ bản mẹ còn chưa rõ ạ! Bây giờ rõ ràng là trước giờ ba chưa từng muốn ở cùng với mẹ!”
“...”
Hoàng Ngân không thể không thừa nhận, những lời nói của cậu con trai làm tim cô nghẹn lại rồi, cô không vui khịt khịt mũi, trừng mắt nhìn nó nói: “Đỗ Hướng Dương, bây giờ con có ba rồi nên không thèm làm áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ nữa phải không?”
“Mẹ Hoàng Ngân...”
Cậu nhóc nghe thấy vậy vội vàng giữ chặt tay Hoàng Ngân, bắt đầu làm nũng lấy lòng: “Vừa rồi con chỉ nói hình tượng vậy thôi! Con là đàn ông, nên con hiểu nhất tâm tư của đàn ông! Mẹ đừng thấy bề ngoài ba ra vẻ không muốn ở cùng với mẹ, nhưng mà trong lòng ba rõ ràng là rất thích mẹ...”
Thằng nhóc này cũng quá khéo mồm khéo miệng đi!
“Con cũng cảm thấy thật ra là ba cũng thích mẹ à?”
Hoàng Ngân cảm giác chắc cô bị trúng tà rồi, tự dưng lại đi thảo luận chuyện tình cảm giữa mình và ba nó với nó, một đứa nhóc mới bảy tuổi?
Dám hỏi một đứa nhóc miệng còn hôi sữa thì hiểu gì về tình yêu chứ?!
Dương Dương quả thực không hiểu thế nào là tình yêu, cậu bé chỉ hiểu thế nào là tình thân.
Cậu hiểu thế nào tình mẹ con, nhưng không hiểu lắm về tình cha con.
Sau đó, Hoàng Ngân đã suy nghĩ đi nghĩ lại về lời nói của Dương Dương cả một đêm.
Chủ động theo đuổi...
Cô thích hợp sao?
————————————————————————
Máy tính của Hoàng Ngân rốt cuộc cũng đòi được về rồi.
Cô ngồi ở đầu giường, đặt máy tính để lên bàn gắn với giường, chăm chú phác họa bản thiết kế khách sạn.
Do quá chăm chú, nên cô không hề phát hiện ra Cao Dương Thành mở cửa đi vào từ lúc nào.
Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp của anh “Sao lại nhiệt tình với dự án của công ty tôi thế?”
Hoàng Ngân bừng tỉnh, đang định che màn hình lại thì biết đã không còn kịp nữa, cô cũng từ bỏ chuyện giấu anh.
“Một khi đã bắt đầu thì tôi không muốn dễ dàng từ bỏ!”
Cao Dương Thành ngồi ngang bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy vai cô, nắm lấy chuột máy tính ở bên cạnh, thao tác vài cái trên bản thiết kế, bỗng nhiên, nghiêng đầu hỏi cô: “Là vì muốn giận dỗi với tôi sao?”
Hơi thở của anh khẽ vờn trên gò má Hoàng Ngân, cảm giác ấm nóng ấy, làm cô thất thần.
Ánh mắt anh khẽ rơi vào đáy mắt cô, dường như còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Ý cười đó như rót thẳng vào đáy lòng cô, ấm áp vô cùng.
Hoàng Ngân híp híp mắt, giống như đã nghĩ kỹ, rồi nói “Nhà thiết kế đều có tình cảm đặc biệt với từng tác phẩm của mình, lúc anh vô lý đuổi tôi ra khỏi công ty, tôi thật sự rất tức giận, nhưng dự án này có sức hấp dẫn đặc biệt, bỏ qua sự giận dỗi với anh mà nói, thật ra tôi cũng không nỡ bỏ nó! Nhưng, có một điểm tôi phải thừa nhận, sau khi được anh công nhận, trong lòng tôi quả thật rất sảng khoái! Sự thực chứng minh, lúc đó anh đuổi tôi đi, chẳng qua là xuất phát từ nguyên do cá nhân thôi! Cho nên, tổng giám đốc Cao à, nói cho cùng thì anh không phải là một ông chủ tốt!”
Đối với lời kết luận của Hoàng Ngân, Cao Dương Thành không để bụng.
Ánh mắt chứa ý cười của anh dừng trên khuôn mặt thanh tú tỏa sáng của cô, anh trầm lắng xuống đôi chút.
“Quay về đi!”
Môi mỏng khẽ mấp máy.
Hoàng Ngân ngẩn ra, chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn anh.
“Quay về đi”
Cao Dương Thành nhắc lại lần nữa, sau đó còn chân thành bổ sung thêm một câu “Công ty cần người tài như cô”.
Miệng Hoàng Ngân khẽ mấp máy, khó che giấu được sự kinh ngạc trong lòng cô.
Mãi lâu sau, hồi thần lại, miệng nhỏ mím chặt, cô chớp chớp mắt kinh ngạc, nghĩ lại chuyện hồi đó, rồi lại nhìn về phía người đàn ông đang nghiêm túc chờ câu trả lời của cô: “Tôi có thể hỏi anh, khi đó vì sao anh khăng khăng đuổi việc tôi không?”
“Lấy việc công làm việc riêng”
Cao Dương Thành thẳng thắn “Tôi hy vọng cô và Louis có thể quay về Pháp”
Đôi mày thanh tú của cô khẽ nhíu: “Cho nên anh có thể tước đi công việc của tôi sao?”
“Tôi xin lỗi”
Cao Dương Thành chân thành xin lỗi Hoàng Ngân.
“Tôi sẽ quay về công ty!”
Hoàng Ngân hơi tức giận, cô gập máy tính lại “bộp”, nói: “Bởi vì vị trí đó vốn dĩ thuộc về tôi!”
Cao Dương Thành biết Hoàng Ngân tức giận, nhưng nhất thời không biết nên làm thế nào để dỗ cô.
Thì anh nghe Hoàng Ngân nói: “Tôi nghĩ có lẽ tôi cần suy nghĩ kỹ lại, sau khi dự án này kết thúc, tôi có cần thiết ở lại công ty hay không”
Đồng tử Cao Dương Thành co rút lại “Em nói vậy là ý gì?”
“Là ý trên mặt chữ. Chẳng phải anh vẫn luôn hy vọng tôi và Louis trở về Pháp sao?”
Hoàng Ngân nghiêng đầu, giằng co với anh.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Cao Dương Thành nhìn cô chăm chú “Đó là trước kia”
Tim Hoàng Ngân khẽ nảy “Còn bây giờ thì sao?”
“Reng reng reng”
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi anh đổ chuông không đúng lúc, làm cho cuộc nói chuyện mang tính thăm dò của hai người vô tình bị cắt ngang.
“Tôi đi nghe điện thoại”.
Dưới ánh mắt đầy mong chờ của Hoàng Ngân, Cao Dương Thành cầm điện thoại đi ra chỗ cửa sổ nghe máy.
Hoàng Ngân nhìn theo bóng dáng cao lớn được ánh nắng hắt vào của anh, buồn bực nghịch nghịch mấy lọn tóc buông xõa.
Điện thoại, điện thoại! Lúc nào đến không đến, lại cứ đến đúng vào lúc này!
Cuộc điện thoại đó là luật sư riêng của Cao Dương Thành gọi đến.
“Luật sư An, có chuyện gì sao?”
Giọng nói trong điện thoại của Cao Dương Thành trầm ổn, nhẫn nại.
“Tổng giám đốc Cao, cô Khuất không đồng ý ký tên, tôi xin lỗi!”
“Vậy sao?”
Giọng nói lạnh lùng, nhưng lại không nghe ra được cảm xúc khác lạ nào trong đó.
Tuy là câu hỏi lại, nhưng dường như cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, dường như kết quả này anh đã dự đoán được từ trước.
“Đúng vậy! Hơn nữa cảm xúc của cô Khuất cực kỳ không ổn định, ngài xem...”
“Luật sư An!”
Cao Dương Thành cúi đầu, liếc nhìn cái bóng dưới chân mình.
Sau đó, anh ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt lãnh đạm: “Tình hình trốn thuế của Khuất thị đã tra đến đâu rồi?”
“Đã có kết quả rồi ạ, mọi chuyện đều giống như tổng giám đốc ngài dự liệu...!”
“Rất tốt!”
Cao Dương Thành khẽ cong khóe môi: “Ngày mai gửi tài liệu đó sang cho Khuất Thị! Nói với bọn họ, chỉ cần kết quả làm tôi hài lòng, mọi thứ sẽ coi như không có gì, nếu như tôi không hài lòng thì gặp nhau ở tòa án, Cao Dương Thành tôi nói được làm được!”
“Vâng!”
Cuộc gọi kết thúc.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm anh có ánh sáng lạnh lẽo tụ lại, nhưng vào lúc anh xoay người nhìn về phía Hoàng Ngân ở trên giường, ánh mắt anh bất giác hòa hoãn hơn.
Hoàng Ngân cũng giương mắt nhìn anh.
“Anh định ly hôn à?”
“Có vấn đề gì sao?”
Anh nhấc đôi chân dài đi về phía Hoàng Ngân
“Nhưng mà, Khuất Mỹ Hoa chẳng phải là đang mang thai con của anh sao?”
“Con của tôi?”
Cao Dương Thành giật giật khóe miệng giọng châm biếm: “Khuất Mỹ Hoa cô ta cả đời này cũng không xứng mang thai con của Cao Dương Thành tôi!”
Nói như vậy...
Đứa bé đó, không phải là của anh?
Hoàng Ngân trố mắt líu lưỡi.
Nuốt nuốt nước bọt, cô nhìn anh, hỏi thăm dò: “Cô ta mà cũng cắm sừng anh à?”
“Đỗ Hoàng Ngân, tôi cho là, câu này em có thể dùng cách khác để hỏi”
Cao Dương Thành khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không vui liếc cô “Hoặc em có thể nói là cô ta không chịu được cô đơn tĩnh mịch, bất đắc dĩ mới đi tìm người đàn ông khác”.
“Không chịu được cô đơn tĩnh mịch?”
Hoàng Ngân vươn người ra, tiến sát gần anh: “Với bản lĩnh của anh, mà cũng làm cô ta cô đơn tĩnh mịch à?”
Lời vừa dứt, Hoàng Ngân không ngờ Cao Dương Thành bỗng nghiêng người đè cô xuống, giam cô vào giữa lồng ngực rắn chắc của anh, không thể nhúc nhích.
“Tôi có thể coi đó là một lời khen không?”
“Tôi đang chê anh đấy, nghe không hiểu à?”
Chuyện là sao chứ?
Nghe nói anh sắp ly hôn, Hoàng Ngân cảm thấy trong lòng chưa từng có cảm giác vui sướng như lúc này.
Cô sắp thật sự biến thành một người phụ nữ xấu xa rồi!
Nhưng mà, gia đình này, là do cô phá vỡ sao?
Cao Dương Thành chưa từng coi Khuất Mỹ Hoa là vợ, mà Khuất Mỹ Hoa cũng có con với người đàn ông khác, cho nên, cho dù không có cô thì cuộc hôn nhân này sớm muộn cũng có ngày tan vỡ sao?
Hoàng Ngân không hiểu thật ra, những năm qua, giữa hai người đó căn bản không được coi là hôn nhân!
“Nghe không hiểu”
Nụ cười nơi khóe miệng Cao Dương Thành bất giác càng cong hơn.
Ngón tay khẽ gảy gảy ngón tóc trên trán cô ra, đột nhiên, hỏi không lý do: “Vui không?”
“Hả?”
Trong lồng Hoàng Ngân “lộp bộp"" một tiếng, ánh mắt hốt hoảng, bàn tay nhỏ đẩy đẩy anh ra: “Chuyện… đó là chuyện giữa hai người, tôi có gì mà vui hay không vui chứ?”
Cao Dương Thành hy vọng nghe được cô nói “Vui”.
Nhưng anh cũng nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của cô.
Cô nghĩ mình chính là kẻ phá vỡ cuộc hôn nhân này.
“Đúng! Cho dù cuộc hôn nhân này có kết thúc, cũng không liên quan đến em.”
Ngón tay của anh khẽ vuốt ve trán cô.
Ý của câu này là không hy vọng trong lòng cô canh cánh tội lỗi không có thực, cũng không muốn, anh nói vô tình, cô lại nghe hữu ý.
Lòng Hoàng Ngân khẽ trầm xuống, trong lòng dâng lên cảm xúc cô đơn.
Cho nên là, cho dù ly hôn rồi, anh với cô cũng không có bất cứ quan hệ nào sao?
Cho dù ly hôn rồi, cô và anh cũng sẽ không có cơ hội ở bên nhau, phải không?
Cho nên, cô có gì mà vui chứ? Có gì đáng để cô phải vui vẻ hòa nhã?
Đột nhiên, có ai đó gõ cửa phòng bệnh.
Cao Dương Thành đứng dậy khỏi người cô,
Là bác sĩ và y tá đến kiểm tra.
Hoàng Ngân tâm trạng không tốt, trả lời từng câu hỏi của bác sĩ, sau khi hàn huyên thêm vài câu thì xoay người lại ngủ.
Nghĩ tới những lời Dương Dương bảo cô hãy chủ động, đột nhiên cô cảm thấy không có tự tin.
Cô và Cao Dương Thành bây giờ rốt cuộc là quan hệ gì?
Cái cảm giác lo được lo mất này thật sự làm cô đặc biệt không cảm thấy an toàn, ngứa ngáy trong lòng, khó chịu vô cùng!
Cảm giác lo được lo mất này tất nhiên không chỉ có mình Hoàng Ngân.
Thùy Sam cũng được coi là một trong số đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.