Chương 427: Phiên ngoại tiểu my và nhóc mập
Lạt Tiêu
20/06/2020
Nhóc mập đó là bạn cùng bàn của Tiểu My.
Ngày thứ hai sau hôm bị đánh, thằng bé mang theo mặt mũi sưng vù tới lớp.
Nó không để ý đến Tiểu My nữa, rút từ trong cặp sách ra một hộp phấn trắng, vạch một vạch cực tỏ ngăn giữa hai người.
“Nhóc mập, cậu làm gì vậy?”
Tiểu My không hiểu chớp chớp đôi mắt to tròn như hạt nhãn ngây thơ, xinh đẹp.
Chớp chớp giống như ngôi sao xinh đẹp trên bầu trời, làm cho nhóc mập đỏ bừng mặt lên, tim rung rinh, cậu bé xấu hổ vội vàng rời tầm mắt đi.
Khẽ hừ một tiếng, không nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên nhóc mập không đếm xỉa đến cô bé, Tiểu My hơi cuống: “Nhóc mập, cậu giận à?”
Cô bé giật nhẹ ống tay áo của cậu nhóc.
Nhóc mập lạnh lùng liếc cô bé một cái: “Cao Huyền My, tay của cậu qua lằn ranh rồi!”
“Qua lằn ranh thì sao? Tớ cứ qua lằn ranh đấy!”
Tiểu My tức thở phì phò, bàn tay nhỏ túm chặt ống tay áo của cậu nhóc không chịu thả ra.
Nhóc mập cũng tức giận trừng mắt nhìn cô bé.
“Cậu còn qua lằn ranh, tớ sẽ…”
“Sẽ sao? Cậu dám đánh tớ? Cậu dám đánh tớ thử xem!”
Đối với lời răn dạy của mẹ bé tối qua, đã bị cô nhóc Tiểu My ương ngạnh bướng bỉnh vứt lên chín tầng mây lâu rồi.
Hừ hừ! Cậu dám dánh tớ, xem tớ có cào cậu thành mèo tam thể không.
“Tớ không đánh con gái…”
Nhóc mập đỏ mặt bĩu môi nói một câu.
“Vậy thì cậu muốn thế nào?”
Tiểu My nói xong thì xóa đi vạch ngăn ở trên bàn.
Nhóc mập nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô bé, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Mãi lâu sau, mới nghe cậu nhóc nói giọng cảnh cáo: “Cao Huyền My, cậu còn qua đây, tớ sẽ… thơm cậu!”
“…”
Tiểu My chớp chớp đôi mắt to sáng lấp lánh, tức giận trừng mắt nhìn cậu bé: “Cậu còn dám thơm tớ, tớ sẽ…”
Kết quả…
Miệng nhỏ còn chưa thốt hết lời, miệng nhỏ của nhóc mập đã tiến sát đến đôi môi mềm hồng của cô bé.
Chuẩn xác, thơm lên môi cô bé.
“Oa…” Tiểu My khóc òa lên.
Đó quả thực là tiếng khóc kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, khóc đến mức nhóc mập hoang mang.
“Đừng khóc nữa, cậu đừng khóc nữa…”
“Oa…”
Kết quả, Tiểu My khóc càng lớn hơn.
Nhóc mập hoảng thật sự, bàn tay ú nu của nhóc không ngừng lau nước mắt cho cô bé: “Cậu đừng khóc nữa! Chỉ thơm có một cái thôi, cùng lắm thì sau này tớ cưới cậu…”
“Tớ không cần cậu cưới! Cậu xấu như thế…”
“…”
Kết quả, nhóc mập bị tổn thương.
Sau đó nữa, nhóc mập chuyển trường…
Sau đó nữa, nhóc mập lớn lên.
Sau đó nữa, nhóc mập gầy đi!
Sau đó nữa, nhóc mập không còn xấu nữa, không những không xấu, mà còn, giống như… đẹp trai một cách hồ đồ.
Sau đó nữa…
Nhóc mập và Tiểu My gặp lại nhau.
Sau đó nữa…
Nhóc mập cũng không còn quan tâm đến Tiểu My nữa!
Sau đó nữa…
Tiểu My ‘ăn sạch’ nhóc mập, nói là báo thù nụ hôn đầu.
Sau đó nữa…
Nhóc mập ‘bắt’ Tiểu My…
Sau đó nữa, không còn sau đó nữa!
Ánh mặt trời như ngọc (Hoàn)
Ngày thứ hai sau hôm bị đánh, thằng bé mang theo mặt mũi sưng vù tới lớp.
Nó không để ý đến Tiểu My nữa, rút từ trong cặp sách ra một hộp phấn trắng, vạch một vạch cực tỏ ngăn giữa hai người.
“Nhóc mập, cậu làm gì vậy?”
Tiểu My không hiểu chớp chớp đôi mắt to tròn như hạt nhãn ngây thơ, xinh đẹp.
Chớp chớp giống như ngôi sao xinh đẹp trên bầu trời, làm cho nhóc mập đỏ bừng mặt lên, tim rung rinh, cậu bé xấu hổ vội vàng rời tầm mắt đi.
Khẽ hừ một tiếng, không nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên nhóc mập không đếm xỉa đến cô bé, Tiểu My hơi cuống: “Nhóc mập, cậu giận à?”
Cô bé giật nhẹ ống tay áo của cậu nhóc.
Nhóc mập lạnh lùng liếc cô bé một cái: “Cao Huyền My, tay của cậu qua lằn ranh rồi!”
“Qua lằn ranh thì sao? Tớ cứ qua lằn ranh đấy!”
Tiểu My tức thở phì phò, bàn tay nhỏ túm chặt ống tay áo của cậu nhóc không chịu thả ra.
Nhóc mập cũng tức giận trừng mắt nhìn cô bé.
“Cậu còn qua lằn ranh, tớ sẽ…”
“Sẽ sao? Cậu dám đánh tớ? Cậu dám đánh tớ thử xem!”
Đối với lời răn dạy của mẹ bé tối qua, đã bị cô nhóc Tiểu My ương ngạnh bướng bỉnh vứt lên chín tầng mây lâu rồi.
Hừ hừ! Cậu dám dánh tớ, xem tớ có cào cậu thành mèo tam thể không.
“Tớ không đánh con gái…”
Nhóc mập đỏ mặt bĩu môi nói một câu.
“Vậy thì cậu muốn thế nào?”
Tiểu My nói xong thì xóa đi vạch ngăn ở trên bàn.
Nhóc mập nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô bé, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Mãi lâu sau, mới nghe cậu nhóc nói giọng cảnh cáo: “Cao Huyền My, cậu còn qua đây, tớ sẽ… thơm cậu!”
“…”
Tiểu My chớp chớp đôi mắt to sáng lấp lánh, tức giận trừng mắt nhìn cậu bé: “Cậu còn dám thơm tớ, tớ sẽ…”
Kết quả…
Miệng nhỏ còn chưa thốt hết lời, miệng nhỏ của nhóc mập đã tiến sát đến đôi môi mềm hồng của cô bé.
Chuẩn xác, thơm lên môi cô bé.
“Oa…” Tiểu My khóc òa lên.
Đó quả thực là tiếng khóc kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, khóc đến mức nhóc mập hoang mang.
“Đừng khóc nữa, cậu đừng khóc nữa…”
“Oa…”
Kết quả, Tiểu My khóc càng lớn hơn.
Nhóc mập hoảng thật sự, bàn tay ú nu của nhóc không ngừng lau nước mắt cho cô bé: “Cậu đừng khóc nữa! Chỉ thơm có một cái thôi, cùng lắm thì sau này tớ cưới cậu…”
“Tớ không cần cậu cưới! Cậu xấu như thế…”
“…”
Kết quả, nhóc mập bị tổn thương.
Sau đó nữa, nhóc mập chuyển trường…
Sau đó nữa, nhóc mập lớn lên.
Sau đó nữa, nhóc mập gầy đi!
Sau đó nữa, nhóc mập không còn xấu nữa, không những không xấu, mà còn, giống như… đẹp trai một cách hồ đồ.
Sau đó nữa…
Nhóc mập và Tiểu My gặp lại nhau.
Sau đó nữa…
Nhóc mập cũng không còn quan tâm đến Tiểu My nữa!
Sau đó nữa…
Tiểu My ‘ăn sạch’ nhóc mập, nói là báo thù nụ hôn đầu.
Sau đó nữa…
Nhóc mập ‘bắt’ Tiểu My…
Sau đó nữa, không còn sau đó nữa!
Ánh mặt trời như ngọc (Hoàn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.