Chương 157: Si tình giống ai
Lạt Tiêu
20/06/2020
Lời của mẹ nặng nề như Thái Sơn đè nặng lên anh, khiến anh hít thở thôi cũng cảm thấy thật khó khăn. Anh dựa người trên ban công, rút một điếu thuốc lá ra, châm lửa rồi hút một hơi dài. Khói thuốc tản ra từ đôi môi quyến rũ trông thật sa sút. Hoàng Ngân không dám bước tới, cô chỉ đứng từ xa nhìn bóng lưng của anh.
Cô sợ nếu mình lại gần thì sẽ bất chấp tất cả mà giữ anh lại. Vậy nên khoảng cách như hiện tại là được rồi, đủ để cô không mụ mị đầu óc.
“Trên đời này, tiền có thể sai bảo quỷ thần ư?” Cao Dương Thành bỗng thốt lên một câu, anh thở khói thuốc ra rồi nhìn về phía Hoàng Ngân, “Bố anh bị người ta đổ oan, bị đẩy vào tù, cũng vì ông quá thanh liêm, chặn con đường kiếm tiền của kẻ khác, vậy nên bị những kẻ ấy trả thù. Làm quan đã chẳng dễ gì, làm một vị quan thanh liêm lại càng khó..”
Cao Dương Thành cười tự giễu khiến Hoàng Ngân xót xa trong lòng. Cô bước từng bước đến bên anh, vòng tay ôm chặt lấy eo anh, hai mắt cô đỏ ửng, cô lắc đầu, “Không đâu, anh là một người phi phàm, anh có y thuật xuất chúng, cứu sống vô số bệnh nhân! Em không cho phép anh tự hạ thấp bản thân mình như thế! Anh mãi mãi là bác sĩ Cao độc nhất vô nhị trong lòng em! Em thích được nhìn thấy anh khoác áo blouse, em không cho phép anh nói như vậy về mình...” Hoàng Ngân nói xong thì không kiềm chế được mà nước mắt chảy dài trên má.
Cao Dương Thành nắm lấy cằm cô và mỉm cười, làm dịu đi không khí nặng nề, “Em có hứng thú với bộ đồng phục đấy à?”
“Đúng vậy, em thích đồng phục đấy! Vậy nên em không cho phép anh cởi áo blouse ra! Anh đừng quên giấc mộng bác sĩ của anh, anh đừng từ bỏ nó...”
Không hiểu vì sao nhưng Hoàng Ngân cảm giác rằng sẽ có một ngày, người đàn ông trước mặt cô sẽ từ bỏ ước mơ của mình và đi theo con đường kinh doanh. Đó hoàn toàn không phải cuộc sống mà anh muốn, cũng không phải tương lai mà cô muốn thấy!
Cao Dương Thành dụi thuốc lá vào gạt tàn thuốc, mỉm cười nhéo má cô nhưng không nói gì, ngắm nhìn ngọn lửa nóng bỏng khiến người ta như si như say trong mắt Hoàng Ngân.
Ánh mắt dịu dàng của Hoàng Ngân mải mê nhìn anh, “Để em đi nấu cơm cho anh.”
Cô nói xong thì định quay người đi vào phòng khách, song lại bị Cao Dương Thành giữ cổ tay và kéo vào trong lòng anh. Anh để đầu cô dựa vào lồng ngực mình, còn mình thì tì cằm lên đỉnh đầu Hoàng Ngân, bàn tay anh khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô.
Hoàng Ngân đưa tay ôm chặt lấy anh.
“Dương Thành...” Cô khẽ gọi tên anh, giọng cô khô khốc, “Nếu thật sự không còn cách nào khác thì buông tay nhau ra đi! Kiếp này anh có thể phụ lòng bất cứ ai, chỉ có bố mẹ anh là không thể...”
Hoàng Ngân chớp hàng mi ướt át của mình, cô cố nén nước mắt không cho chúng tuôn ra.
Cao Dương Thành tựa má mình lên đỉnh đầu Hoàng Ngân, cọ một lúc sau mới nói, “Anh cũng không thể phụ em và Dương Dương được!”
Câu nói kiên định như lời tuyên thề.
Hoàng Ngân không kiềm chế nổi nước mắt của mình nữa, cô để mặc những dòng lệ tuôn dài trên má. Thật ra cô không cần gì cả, chỉ cần những lời này của anh thôi là đủ lắm rồi.
Bữa cơm này thật bí bách, không ai chịu để lộ cảm xúc của mình ra, hai người chỉ mải miết ăn cơm rồi cùng nhau thu dọn phòng bếp cho sạch sẽ. Hoàng Ngân rửa bát còn Cao Dương Thành lau dọn bàn bếp. Anh vẫn mặc tạp dề màu xám, hai tay chống lên bàn rồi dựa lên bàn bếp, nghiêng người nhìn Hoàng Ngân đang chăm chú rửa bát. Sau đó anh cúi đầu hôn nhẹ lên má Hoàng Ngân.
“Á!” Hoàng Ngân giật bắn người lên theo phản xạ, “Anh làm gì đó!”
Cao Dương Thành mỉm cười không nói gì.
Mặt Hoàng Ngân đỏ ửng, cúi đầu rửa bát tiếp. Cao Dương Thành tiện tay nhận lấy bát đĩa cô đã rửa sạch nhúng vào nước để tráng, “Khi chưa gặp em, anh đã nghĩ rằng chắc cả đời không dùng đến phòng bếp này mất.”
“Điêu vừa thôi.” Hoàng Ngân cười, “Dù không gặp em thì sau này anh cũng sẽ gặp người khác mà.”
Cô rửa bát xong bèn kiễng chân lên để vào tủ. Thấy cô làm việc này có vẻ khó khăn nên Cao Dương Thành tiện tay nhận bát, nhanh nhẹn đặt vào tủ.
“Dù gặp người khác thì anh cũng sẽ không bước chân vào bếp nửa bước.” Cao Dương Thành nghiêm túc nói.
Hoàng Ngân mỉm cười, “Bảo sao khi mẹ anh thấy anh vào bếp lại như thấy quái vật vậy.” Giờ nghĩ lại cô vẫn thấy hơi buồn cười, bèn nhéo mũi anh, “Chắc mẹ anh cưng chiều anh lắm phải không, thế cũng không ổn.”
“Ừ, nên anh nghĩ nửa đời sau phải học tập em nhiều hơn.” Cao Dương Thành nắm lấy tay cô.
Hoàng Ngân gật đầu, “Được, có cơ hội thì em sẽ dạy anh. Sau này em với con sẽ hưởng phúc, anh nấu cơm cho hai mẹ con em ăn.”
“Không thể cùng nhau nấu cơm ư?” Khuôn mặt quyến rũ chết người của Cao Dương Thành tràn đầy sự vô tội.
“Xem biểu hiện của anh thế nào đã.” Hoàng Ngân tựa vào lòng anh và bật cười.
“Biểu hiện gì cơ?” Cao Dương Thành cười gian, “Hầu hạ em thật tốt có tính là biểu hiện xuất sắc không?”
Anh nói xong bèn cúi xuống bế Hoàng Ngân lên, không đợi cô phản ứng lại đã đè cô lên ghế sô pha rồi.
“Anh làm gì thế?” Hoàng Ngân trợn mắt, “Không phải chứ! Đang ban ngày ban mặt...”
“Ban ngày cũng có thể biểu hiện thật tốt mà!” Cao Dương Thành cười gian ác, một giây sau đã cúi người chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của Hoàng Ngân.
Hai người lột sạch quần áo của đối phương xuống rồi gấp gáp hòa vào làm một với đối phương... Mồ hôi thấm đẫm trên cơ thể hưng phấn của hai người, tiếng thở dốc và rên rỉ vang lên trong phòng khách hết đợt này đến đợt khác. Quần áo tán loạn trên đất, cả căn phòng chìm trong không khí tình yêu...
Một tiếng sau, khi hai người đã mây mưa xong, Cao Dương Thành mới cười hỏi cô, “Biểu hiện thế này đã đủ khiến em hài lòng chưa?”
Hoàng Ngân cười, “Cho anh điểm 10.”
“Anh sẽ nhớ kỹ.” Cao Dương Thành khẽ cắn lên môi Hoàng Ngân.
- --
Hoàng Ngân vừa về nhà đã thấy mẹ mình đang thu dọn hành lý.
“Mẹ đang làm gì thế ạ?” Hoàng Ngân kinh ngạc.
“À, mẹ phải đi xa một chuyến, đến thăm dì con.” Trần Lan né tránh không dám nhìn con gái mình, chỉ tập trung gấp quần áo để vào vali, “Con yên tâm, mẹ đi không lâu lắm đâu, đi đi về về hai ngày thôi, con ở nhà chăm sóc Dương Dương nhé.”
Hoàng Ngân ngồi xuống giường mẹ mình, nhìn bà thu dọn hành lý rồi thở dài, “Mẹ đến thành phố S phải không?”
Tay Trần Lan bỗng khựng lại, một lúc sau bà mới lên tiếng, “Ừ.”
Nếu Hoàng Ngân đã biết thì bà cũng không giấu nữa, bà tiếp tục dọn hành lý.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn gầy gò của mẹ mình mà Hoàng Ngân cảm thấy đau lòng không thôi, cô ngồi xổm xuống bên vali, giúp mẹ xếp gọn quần áo lại, “Mẹ, đi có hai ngày thôi mà, mẹ mang làm gì nhiều.”
“Ôi, con bảo mẹ nên mặc bộ nào đi gặp người ta đây?” Trần Lan ngẩng đầu hỏi con gái.
“Mẹ con mặc bộ nào cũng đẹp hết, thật đấy! Nhưng nếu bắt buộc phải chọn thì bộ này đi, màu đỏ cho có tinh thần, mùa đông mặc màu đỏ trông cũng ấm áp hơn.” Hoàng Ngân nghiêm túc đưa ý kiến cho mẹ mình.
Trần Lan nhìn chiếc áo khoác trong tay cô mà mắt như mờ đi, cuối cùng ngồi phịch xuống đất, “Ngân à, có phải con thấy mẹ rất hèn hạ hay không?” Khóe mắt bà đỏ ửng khi nói những lời này.
“Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy được.” Cô vội cầm lấy tay mẹ, “Con không cho mẹ nói như thế đâu.”
Trần Lan cười, lau đi những dòng lệ chua xót, “Cũng phải, mẹ thật sự chỉ muốn đến thăm ông ấy thôi, xem ông ấy ở trong tù sống có tốt không, có quen không.” Trần Lan nói đến đây lại không nhịn được bật khóc, “Con gái à, sao một người tốt như ông ấy lại ngồi tù được chứ? Ông trời đúng là không có mắt.”
“Mẹ đừng lo, nhà họ Cao đã có cách cứu bác ấy ra rồi.” Hoàng Ngân an ủi mẹ mình, ánh sáng trong mắt cô không khỏi trở nên ảm đạm.
“Thật hả con?” Trần Lan kích động nắm chặt lấy tay con gái, “Tốt quá rồi! Có thể ra tù là tốt rồi...”
Thấy cuối cùng thì mẹ mình cũng mỉm cười, Hoàng Ngân cũng không kiềm được mà cười theo. Lúc này, dường như cô đã hiểu được sự si tình của mình được di truyền từ ai rồi! Cả cô và Thanh Nga đều cố chấp với tình yêu y hệt mẹ của hai cô vậy.
“Mẹ đừng ngồi trên đất, mẹ ngồi lên ghế đi ạ.” Hoàng Ngân đỡ mẹ mình ngồi lên ghế, nghĩ đến dáng vẻ ghen tức của Ôn Thuần Như hôm nay mà không kiềm được hỏi, “Mẹ ơi, con tò mò chuyện ngày xưa của mẹ với bác Cao lắm, mẹ có thể kể cho con nghe được không?”
“Đều đã qua bao nhiêu năm rồi, có thú vị gì đâu mà nghe.” Nhắc đến Cao Lâm Tuấn - bố của Cao Dương Thành, khuôn mặt đau thương của Trần Lan dường như trẻ lại, khóe môi cũng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.
“Mẹ và Lam Tuyền biết nhau khi mới sáu tuổi, lúc đó ông ấy mới chuyển đến thị trấn, vừa đến đã là đại ca của thị trấn bọn mẹ rồi, ngày nào cũng dắt đám con trai đi phá làng phá xóm, không làm vỡ cửa nhà này thì lại phá cửa nhà người khác. Hôm đó mẹ đang bắt tôm ở mương, vừa bắt được một rổ, định bụng lên bờ thì một quả bóng rổ bay đến đập vào mặt mẹ. Hồi đó mẹ còn bé tẹo, bị đập trúng thì lảo đảo lùi về phía sau rồi thế nào lại chúi đầu xuống ngã sấp xuống mương, lúc đó mẹ tưởng là mình sẽ chết cơ ché, không chết vì ngạt thở thì cũng chết vì sặc bùn trong mương. Khi mẹ đang choáng váng thì đột nhiên thấy chân mình bị nắm lấy sau đó kéo lên trên, mẹ bị nhấc ngược lên khỏi mương. Đám trẻ xung quanh cười ầm lên rồi giễu cợt mẹ là “nhóc trong mương”. Khi đó mặt mẹ dính toàn bùn đất, thậm chí cả lông mi cũng toàn là bùn, mẹ cố gắng mở mắt ra cũng chỉ thấy được một đôi chân với chiếc quần thể thao trắng, nhìn lên trên thì thấy khuôn mặt lạnh lùng phát sợ, nhưng không thể không thừa nhận là rất đẹp trai. Ông ấy thấy mẹ không sao thì quăng mẹ sang bên cạnh, không thèm nhìn mẹ mà nói, “Nhóc trong mương, sau này phải chú ý bóng của tôi đấy! Bẩn khiếp đi được!” Haha! Con có thấy ai đã sai lè ra rồi còn kiêu ngạo thế không? Mẹ cứ ngồi thừ người dưới đất không lấy lại tinh thần được, nhìn ông ấy dẫn đám trẻ con nghênh ngang rời đi.”
Khi nói những lời này, trong mắt Trần Lan tràn ngập sự yêu thương, khóe môi mỉm cười không hề che dấu, “Đó là lần đầu tiên mẹ và ông ấy gặp nhau. Bao năm trôi qua rồi, không ngờ mẹ vẫn có thể nhớ rõ ràng đến vậy...”
Truyện được mua bản quyền up trên
Cô sợ nếu mình lại gần thì sẽ bất chấp tất cả mà giữ anh lại. Vậy nên khoảng cách như hiện tại là được rồi, đủ để cô không mụ mị đầu óc.
“Trên đời này, tiền có thể sai bảo quỷ thần ư?” Cao Dương Thành bỗng thốt lên một câu, anh thở khói thuốc ra rồi nhìn về phía Hoàng Ngân, “Bố anh bị người ta đổ oan, bị đẩy vào tù, cũng vì ông quá thanh liêm, chặn con đường kiếm tiền của kẻ khác, vậy nên bị những kẻ ấy trả thù. Làm quan đã chẳng dễ gì, làm một vị quan thanh liêm lại càng khó..”
Cao Dương Thành cười tự giễu khiến Hoàng Ngân xót xa trong lòng. Cô bước từng bước đến bên anh, vòng tay ôm chặt lấy eo anh, hai mắt cô đỏ ửng, cô lắc đầu, “Không đâu, anh là một người phi phàm, anh có y thuật xuất chúng, cứu sống vô số bệnh nhân! Em không cho phép anh tự hạ thấp bản thân mình như thế! Anh mãi mãi là bác sĩ Cao độc nhất vô nhị trong lòng em! Em thích được nhìn thấy anh khoác áo blouse, em không cho phép anh nói như vậy về mình...” Hoàng Ngân nói xong thì không kiềm chế được mà nước mắt chảy dài trên má.
Cao Dương Thành nắm lấy cằm cô và mỉm cười, làm dịu đi không khí nặng nề, “Em có hứng thú với bộ đồng phục đấy à?”
“Đúng vậy, em thích đồng phục đấy! Vậy nên em không cho phép anh cởi áo blouse ra! Anh đừng quên giấc mộng bác sĩ của anh, anh đừng từ bỏ nó...”
Không hiểu vì sao nhưng Hoàng Ngân cảm giác rằng sẽ có một ngày, người đàn ông trước mặt cô sẽ từ bỏ ước mơ của mình và đi theo con đường kinh doanh. Đó hoàn toàn không phải cuộc sống mà anh muốn, cũng không phải tương lai mà cô muốn thấy!
Cao Dương Thành dụi thuốc lá vào gạt tàn thuốc, mỉm cười nhéo má cô nhưng không nói gì, ngắm nhìn ngọn lửa nóng bỏng khiến người ta như si như say trong mắt Hoàng Ngân.
Ánh mắt dịu dàng của Hoàng Ngân mải mê nhìn anh, “Để em đi nấu cơm cho anh.”
Cô nói xong thì định quay người đi vào phòng khách, song lại bị Cao Dương Thành giữ cổ tay và kéo vào trong lòng anh. Anh để đầu cô dựa vào lồng ngực mình, còn mình thì tì cằm lên đỉnh đầu Hoàng Ngân, bàn tay anh khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô.
Hoàng Ngân đưa tay ôm chặt lấy anh.
“Dương Thành...” Cô khẽ gọi tên anh, giọng cô khô khốc, “Nếu thật sự không còn cách nào khác thì buông tay nhau ra đi! Kiếp này anh có thể phụ lòng bất cứ ai, chỉ có bố mẹ anh là không thể...”
Hoàng Ngân chớp hàng mi ướt át của mình, cô cố nén nước mắt không cho chúng tuôn ra.
Cao Dương Thành tựa má mình lên đỉnh đầu Hoàng Ngân, cọ một lúc sau mới nói, “Anh cũng không thể phụ em và Dương Dương được!”
Câu nói kiên định như lời tuyên thề.
Hoàng Ngân không kiềm chế nổi nước mắt của mình nữa, cô để mặc những dòng lệ tuôn dài trên má. Thật ra cô không cần gì cả, chỉ cần những lời này của anh thôi là đủ lắm rồi.
Bữa cơm này thật bí bách, không ai chịu để lộ cảm xúc của mình ra, hai người chỉ mải miết ăn cơm rồi cùng nhau thu dọn phòng bếp cho sạch sẽ. Hoàng Ngân rửa bát còn Cao Dương Thành lau dọn bàn bếp. Anh vẫn mặc tạp dề màu xám, hai tay chống lên bàn rồi dựa lên bàn bếp, nghiêng người nhìn Hoàng Ngân đang chăm chú rửa bát. Sau đó anh cúi đầu hôn nhẹ lên má Hoàng Ngân.
“Á!” Hoàng Ngân giật bắn người lên theo phản xạ, “Anh làm gì đó!”
Cao Dương Thành mỉm cười không nói gì.
Mặt Hoàng Ngân đỏ ửng, cúi đầu rửa bát tiếp. Cao Dương Thành tiện tay nhận lấy bát đĩa cô đã rửa sạch nhúng vào nước để tráng, “Khi chưa gặp em, anh đã nghĩ rằng chắc cả đời không dùng đến phòng bếp này mất.”
“Điêu vừa thôi.” Hoàng Ngân cười, “Dù không gặp em thì sau này anh cũng sẽ gặp người khác mà.”
Cô rửa bát xong bèn kiễng chân lên để vào tủ. Thấy cô làm việc này có vẻ khó khăn nên Cao Dương Thành tiện tay nhận bát, nhanh nhẹn đặt vào tủ.
“Dù gặp người khác thì anh cũng sẽ không bước chân vào bếp nửa bước.” Cao Dương Thành nghiêm túc nói.
Hoàng Ngân mỉm cười, “Bảo sao khi mẹ anh thấy anh vào bếp lại như thấy quái vật vậy.” Giờ nghĩ lại cô vẫn thấy hơi buồn cười, bèn nhéo mũi anh, “Chắc mẹ anh cưng chiều anh lắm phải không, thế cũng không ổn.”
“Ừ, nên anh nghĩ nửa đời sau phải học tập em nhiều hơn.” Cao Dương Thành nắm lấy tay cô.
Hoàng Ngân gật đầu, “Được, có cơ hội thì em sẽ dạy anh. Sau này em với con sẽ hưởng phúc, anh nấu cơm cho hai mẹ con em ăn.”
“Không thể cùng nhau nấu cơm ư?” Khuôn mặt quyến rũ chết người của Cao Dương Thành tràn đầy sự vô tội.
“Xem biểu hiện của anh thế nào đã.” Hoàng Ngân tựa vào lòng anh và bật cười.
“Biểu hiện gì cơ?” Cao Dương Thành cười gian, “Hầu hạ em thật tốt có tính là biểu hiện xuất sắc không?”
Anh nói xong bèn cúi xuống bế Hoàng Ngân lên, không đợi cô phản ứng lại đã đè cô lên ghế sô pha rồi.
“Anh làm gì thế?” Hoàng Ngân trợn mắt, “Không phải chứ! Đang ban ngày ban mặt...”
“Ban ngày cũng có thể biểu hiện thật tốt mà!” Cao Dương Thành cười gian ác, một giây sau đã cúi người chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của Hoàng Ngân.
Hai người lột sạch quần áo của đối phương xuống rồi gấp gáp hòa vào làm một với đối phương... Mồ hôi thấm đẫm trên cơ thể hưng phấn của hai người, tiếng thở dốc và rên rỉ vang lên trong phòng khách hết đợt này đến đợt khác. Quần áo tán loạn trên đất, cả căn phòng chìm trong không khí tình yêu...
Một tiếng sau, khi hai người đã mây mưa xong, Cao Dương Thành mới cười hỏi cô, “Biểu hiện thế này đã đủ khiến em hài lòng chưa?”
Hoàng Ngân cười, “Cho anh điểm 10.”
“Anh sẽ nhớ kỹ.” Cao Dương Thành khẽ cắn lên môi Hoàng Ngân.
- --
Hoàng Ngân vừa về nhà đã thấy mẹ mình đang thu dọn hành lý.
“Mẹ đang làm gì thế ạ?” Hoàng Ngân kinh ngạc.
“À, mẹ phải đi xa một chuyến, đến thăm dì con.” Trần Lan né tránh không dám nhìn con gái mình, chỉ tập trung gấp quần áo để vào vali, “Con yên tâm, mẹ đi không lâu lắm đâu, đi đi về về hai ngày thôi, con ở nhà chăm sóc Dương Dương nhé.”
Hoàng Ngân ngồi xuống giường mẹ mình, nhìn bà thu dọn hành lý rồi thở dài, “Mẹ đến thành phố S phải không?”
Tay Trần Lan bỗng khựng lại, một lúc sau bà mới lên tiếng, “Ừ.”
Nếu Hoàng Ngân đã biết thì bà cũng không giấu nữa, bà tiếp tục dọn hành lý.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn gầy gò của mẹ mình mà Hoàng Ngân cảm thấy đau lòng không thôi, cô ngồi xổm xuống bên vali, giúp mẹ xếp gọn quần áo lại, “Mẹ, đi có hai ngày thôi mà, mẹ mang làm gì nhiều.”
“Ôi, con bảo mẹ nên mặc bộ nào đi gặp người ta đây?” Trần Lan ngẩng đầu hỏi con gái.
“Mẹ con mặc bộ nào cũng đẹp hết, thật đấy! Nhưng nếu bắt buộc phải chọn thì bộ này đi, màu đỏ cho có tinh thần, mùa đông mặc màu đỏ trông cũng ấm áp hơn.” Hoàng Ngân nghiêm túc đưa ý kiến cho mẹ mình.
Trần Lan nhìn chiếc áo khoác trong tay cô mà mắt như mờ đi, cuối cùng ngồi phịch xuống đất, “Ngân à, có phải con thấy mẹ rất hèn hạ hay không?” Khóe mắt bà đỏ ửng khi nói những lời này.
“Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy được.” Cô vội cầm lấy tay mẹ, “Con không cho mẹ nói như thế đâu.”
Trần Lan cười, lau đi những dòng lệ chua xót, “Cũng phải, mẹ thật sự chỉ muốn đến thăm ông ấy thôi, xem ông ấy ở trong tù sống có tốt không, có quen không.” Trần Lan nói đến đây lại không nhịn được bật khóc, “Con gái à, sao một người tốt như ông ấy lại ngồi tù được chứ? Ông trời đúng là không có mắt.”
“Mẹ đừng lo, nhà họ Cao đã có cách cứu bác ấy ra rồi.” Hoàng Ngân an ủi mẹ mình, ánh sáng trong mắt cô không khỏi trở nên ảm đạm.
“Thật hả con?” Trần Lan kích động nắm chặt lấy tay con gái, “Tốt quá rồi! Có thể ra tù là tốt rồi...”
Thấy cuối cùng thì mẹ mình cũng mỉm cười, Hoàng Ngân cũng không kiềm được mà cười theo. Lúc này, dường như cô đã hiểu được sự si tình của mình được di truyền từ ai rồi! Cả cô và Thanh Nga đều cố chấp với tình yêu y hệt mẹ của hai cô vậy.
“Mẹ đừng ngồi trên đất, mẹ ngồi lên ghế đi ạ.” Hoàng Ngân đỡ mẹ mình ngồi lên ghế, nghĩ đến dáng vẻ ghen tức của Ôn Thuần Như hôm nay mà không kiềm được hỏi, “Mẹ ơi, con tò mò chuyện ngày xưa của mẹ với bác Cao lắm, mẹ có thể kể cho con nghe được không?”
“Đều đã qua bao nhiêu năm rồi, có thú vị gì đâu mà nghe.” Nhắc đến Cao Lâm Tuấn - bố của Cao Dương Thành, khuôn mặt đau thương của Trần Lan dường như trẻ lại, khóe môi cũng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.
“Mẹ và Lam Tuyền biết nhau khi mới sáu tuổi, lúc đó ông ấy mới chuyển đến thị trấn, vừa đến đã là đại ca của thị trấn bọn mẹ rồi, ngày nào cũng dắt đám con trai đi phá làng phá xóm, không làm vỡ cửa nhà này thì lại phá cửa nhà người khác. Hôm đó mẹ đang bắt tôm ở mương, vừa bắt được một rổ, định bụng lên bờ thì một quả bóng rổ bay đến đập vào mặt mẹ. Hồi đó mẹ còn bé tẹo, bị đập trúng thì lảo đảo lùi về phía sau rồi thế nào lại chúi đầu xuống ngã sấp xuống mương, lúc đó mẹ tưởng là mình sẽ chết cơ ché, không chết vì ngạt thở thì cũng chết vì sặc bùn trong mương. Khi mẹ đang choáng váng thì đột nhiên thấy chân mình bị nắm lấy sau đó kéo lên trên, mẹ bị nhấc ngược lên khỏi mương. Đám trẻ xung quanh cười ầm lên rồi giễu cợt mẹ là “nhóc trong mương”. Khi đó mặt mẹ dính toàn bùn đất, thậm chí cả lông mi cũng toàn là bùn, mẹ cố gắng mở mắt ra cũng chỉ thấy được một đôi chân với chiếc quần thể thao trắng, nhìn lên trên thì thấy khuôn mặt lạnh lùng phát sợ, nhưng không thể không thừa nhận là rất đẹp trai. Ông ấy thấy mẹ không sao thì quăng mẹ sang bên cạnh, không thèm nhìn mẹ mà nói, “Nhóc trong mương, sau này phải chú ý bóng của tôi đấy! Bẩn khiếp đi được!” Haha! Con có thấy ai đã sai lè ra rồi còn kiêu ngạo thế không? Mẹ cứ ngồi thừ người dưới đất không lấy lại tinh thần được, nhìn ông ấy dẫn đám trẻ con nghênh ngang rời đi.”
Khi nói những lời này, trong mắt Trần Lan tràn ngập sự yêu thương, khóe môi mỉm cười không hề che dấu, “Đó là lần đầu tiên mẹ và ông ấy gặp nhau. Bao năm trôi qua rồi, không ngờ mẹ vẫn có thể nhớ rõ ràng đến vậy...”
Truyện được mua bản quyền up trên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.