Chương 172: Sự cảm động trên máy bay
Lạt Tiêu
20/06/2020
Máy bay bay vút lên trời cao, chở theo người đau đớn vì xa cách về một đất nước xa xôi.
Hoàng Ngân ngơ ngẩn nhìn một vùng bát ngát mây trắng ngoài cửa sổ. Cô cố hết sức xuyên qua tầng mây nhìn xuống thành phố quen thuộc. Nơi chứa đựng hồi ức nửa cuộc đời cô. Nhưng dù cô cố gắng như thế nào, khắc sâu vào đáy mắt cô chỉ là một vùng xám tro, ngày càng hư vô mờ ảo...
Cuối cùng thì biến mất hoàn toàn.
Cô nhắm mắt lại. Lúc này mới phát hiện, lệ rơi ướt đẫm ở trong lòng.
Ca khúc « gió tiếp tục thổi » từ đài phát thanh đa phương tiện truyền tới, bi thương, như có như không:
“Anh giục em sớm trở về
Em nói rằng em không muốn đi
Chỉ bảo anh ôm em
Làn gió biển nhè nhẹ thổi qua
Làm dịu đi ngọn lửa bập bùng
Em buồn bã
Và nói với anh em chưa sẵn sàng rời đi
Gương mặt đẫm nước mắt em đẹp vô cùng
Anh phải làm gì để em ngừng khóc
Chỉ có thể nhẹ nhàng hôn lên tóc em
Và hãy để gió tiếp tục thổi
Không chịu được việc rời xa em
Trái tim anh đầy những khao khát mãnh liệt.
Ước được ở lại bầu bạn cùng em
Những kỷ niệm hạnh phúc trong quá khứ
Tại sao không níu giữ chúng cùng em
Phải quên hết những muôn phiền nỗi đau
Lưu lại cảm xúc nhẹ nhàng và tình ý tuyệt đẹp này
Anh kìm lại giọt nước mắt mạnh mẽ chia xa
Bắt mình không được khóc
Nỗi buồn giống như một cái khóa
Mày cau lại, cuối cùng nước mắt vẫn rơi
Anh đã làm em hạnh phúc
Tình yêu của em khiến anh say mê
Em ở trong trái tim anh
Đừng nói gì nữa, người anh luôn nhớ đến
Kìm lại từng giọt nước mắt
Tại sao chúng cứ không ngừng, âm thầm rơi xuống”
...
Ca khúc được ca sĩ Trương Quốc Vinh ngâm nga với tình cảm buồn bã, nồng nàn sâu đậm, tan vào trong lòng Hoàng Ngân. Đến đoạn cuối ca khúc thì Hoàng Ngân đã rơi lệ.
Dù nhắm mắt lại, cô vẫn không ngăn được từng giọt nước mắt lăn xuống.
Dương Thành, cơn gió thổi qua cuốn theo đoạn ký ức này của chúng ta!
“Cô gái, có có cần khăn tay không?”
Một tiếng nói êm tai, trầm ấm với ngữ điệu giàu tình cảm, vang lên bên tai Hoàng Ngân.
Cô mở to hai mắt đẫm lệ, hoảng hốt nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lúc này cô mới chú ý, người đàn ông ngồi bên cạnh mình là con lai Pháp Trung.
Anh có một đôi mắt xanh thẳm như biển sâu, sống mũi cao thẳng như tượng điêu khắc, đôi môi dày vừa phải, mang đến cảm giác vừa đủ, khóe miệng hơi giương lên, lịch sự mà nhiệt tình mỉm cười.
Mà cách ăn mặc của anh, chỉ cần liếc mắt qua đã có thể cảm nhận được phong độ cao quý thuộc về riêng anh.
Anh chắc chắn không phải loại đàn ông đi công tác sẽ ngồi khoang phổ thông. Có lẽ xuất hiện tại khoang hạng nhất mới phù hợp khí chất của anh. Hoàng Ngân đoán có lẽ do anh quá vội, mà khoang hạng nhất thì đã kín chỗ, cho nên anh chỉ có thể chịu thiệt ở đây.
“Cô có cần khăn tay không? “
Thấy Hoàng Ngân chỉ chăm chú quan sát mình mà không nói gì, anh chủ động hỏi.
Khóe miệng vẫn mỉm cười say lòng người.
“Cảm ơn anh.”
Hoàng Ngân cười cảm ơn rồi nhận chiếc khăn tay.
Sau khi cô lau đi những giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt, ánh mắt lần nữa hướng về biển mây ngoài cửa sổ, không nói lời thừa thãi, cũng không còn nhìn người đàn ông bên cạnh nữa.
Mẹ đang chăm sóc Dương Dương ngồi ở hàng ghế phía sau. Dương Dương rất ngoan. Lần đầu tiên đi máy bay bé cũng không làm ồn, không nghịch ngợm, ngoan ngoãn vùi mình trong ngực bà ngoại. Hai bà cháu cùng nhau ngủ.
Hoàng Ngân không biết vì sức khỏe của mình không được tốt, hay vì rất lâu rồi không di chuyển bằng máy bay, cô thế mà lại say máy bay.
Mới đầu cô chỉ hơi ù tai. Đến cuối cùng, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu khó chịu.
Cô vội đứng dậy, che miệng nhăn nhó, định đi nhà vệ sinh, nhưng không ngờ vừa mới đứng lên thì máy bay bỗng nhiên tròng trành. Cả người cô ngã vào người người đàn ông lai bên cạnh. Ngay sau đó...
“Ọe “
“Ọe …. ọe “
Hoàng Ngân thế mà...
Cô không chịu nổi nữa, nôn ngay vào người người đàn ông bên cạnh.
Trời!
Hoàng Ngân xấu hổ đến mức sắp khóc, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng.
Cô muốn xin lỗi, nhưng cô thực sự không nói ra lời. Nhân lúc dạ dày ổn định một chút, cô áy náy khoát khoát tay với người đàn ông rồi lao thẳng về phía nhà vệ sinh.
“Ọe …. ọe ….. “
Cô ghé vào trên bồn rửa mặt, không ngừng nôn mửa, dường như muốn nôn hết mọi thứ có thể trong dạ dày ra.
Cuối cùng, cô nôn đến mức nước mắt giàn dụa.
Bỗng nhiên, cô cảm giác được một bàn tay to ấm áp nhẹ vuốt phía sau lưng mấy lần. Một tiếng nói trầm ấm từ đỉnh đầu truyền tới: “Cô gái, cô không sao chứ?”
Người đàn ông dùng tiếng Trung lưu loát, ân cần hỏi cô. Hoàng Ngân không cũng biết đó là người đàn ông nho nhã vừa bị mình nôn vào người.
Nói chính xác là một người đàn ông lai Pháp Trung lịch thiệp!
Hoàng Ngân rửa mặt xong, ngẩng đầu lên, nhìn anh cả người đầy vết bẩn, vô cùng áy náy, liên tục cúi đầu xin lỗi: “ Rất xin lỗi anh, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi thật không cố ý! Quần áo của anh, tôi sẵn sàng giặt sạch!”
Người đàn ông nghe Hoàng Ngân xin lỗi, vẫn chỉ mỉm cười, tao nhã đưa Hoàng Ngân tờ khăn giấy: “Lau một chút đi”
Anh chỉ vào khóe môi bên phải của mình, ra hiệu cho Hoàng Ngân, “Nước đọng.”
Hoàng Ngân lúng túng, vội lau sạch khóe miệng dính đầy nước: “Cảm ơn anh.”
Đúng lúc người đàn ông cởi bỏ âu phục dính đầy vết bẩn ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu sáng. Anh tao nhã đặt bộ âu phục lên mặt bàn, rồi đi tới chỗ tiếp viên hàng không gần đó. Sau khi cúi đầu nói nhỏ với cô ấy mấy câu, lại quay trở về.
“Nếu không tôi ở đây giặt quần áo giúp anh nhé!”
Hoàng Ngân rất xấu hổ.
Người đàn ông cười cười, lắc đầu, tao nhã chỉnh lại tay áo sơ mi, lúc này mới cười nói: “Hình như bộ quần áo này không thể dính nước.”
“Ồ”
Hoàng Ngân vỗ vỗ trán: “Xem tôi này….!”
Cô thế mà lại quên mất chi tiết nhỏ này!
Giống như người đàn ông điển trai này, một bộ quần áo thoạt nhìn đã thấy rất đắt tiền mà lại có thể tùy tiện giặt bằng nước ư?
Tiếp viên hàng không nhanh chóng đi tới, cầm theo một túi giấy không, cùng một cốc nước ấm, còn có một viên thuốc.
“Đồ anh cần đây ạ.”
Người đàn ông nhận túi giấy từ trong tay tiếp viên hàng không. Anh không cầm cốc nước ấm và thuốc mà chỉ về phía Hoàng Ngân sắc mặt tái nhợt bên cạnh: “Đưa cho cô ấy đi, cô ấy say máy bay khá nặng, lát nữa cứ cách nửa giờ các cô lại đưa cho cô ấy một cốc nước ấm.”
“Vâng.” Tiếp viên hàng không gật đầu trả lời, đưa cốc nước ấm và viên thuốc cho Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân bối rối nhận lấy, hơi kinh ngạc về sự rộng lượng và chu đáo của người đàn ông bên cạnh.
Anh không chỉ không trách cô, mà còn đối với cô chu đáo như thế.
Mặc kệ anh lịch sự, nho nhã hay sợ mình nôn lần nữa sẽ làm bẩn đến anh, cô vẫn vì thế mà cảm động.
Cô từ xa đến một quốc gia xa lạ, ít nhất cũng thấy ấm áp.
“Cảm ơn anh.”
Cô lễ phép cảm ơn tiếp viên hàng không. Cuối cùng, cô vẫn không quên cảm ơn người đàn ông: “Cám ơn anh, còn nữa... thật xin lỗi anh.”
Người đàn ông ung dung dùng khăn giấy lau sạch sẽ vết bẩn trên áo khoác, sau đó gấp cho vào trong túi giấy. Sau khi rửa sạch tay, anh mới đưa tay phải về phía Hoàng Ngân: “Xin chào, tôi tên là DonLu isAlfon So. Tên Tiếng Trung là Đường, gọi tôi "Đường" là được.”
“Anh Đường, xin chào! Tôi là Đỗ Hoàng Ngân, rất vui được biết anh!”
Hoàng Ngân đưa tay phải ra, lễ phép bắt tay anh.
“Đường là tên của tôi.”
Dường như anh lơ đãng cải chính với Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân chỉ mỉm cười.
Tên hay họ cũng được “anh Đường” chỉ là cách mình gọi anh ấy mà thôi.
Nhưng Hoàng Ngân lại chưa từng nghĩ đến, một cuộc gặp gỡ bất ngờ không có ấn tượng tốt đẹp gì thậm chí có thể coi là thất bại lại giúp một đôi nam nữ ở nơi đất nước xa lạ nảy sinh một đoạn tình cảm không bình thường.
Không giống tình thân, mà hơn cả tình thân!
Không phải tình yêu, nhưng lại vĩnh viễn vượt qua cả tình yêu
Cuối cùng Hoàng Ngân vẫn thay Louis Đường mang bộ âu phục bị cô làm bẩn đến giặt ở cửa hàng giặt là chuyên nghiệp, sau đó mới tiện thể lưu lại danh thiếp của anh. Cô dùng tiếng Pháp lõm bõm của mình tìm được địa chỉ trên danh thiếp, cũng chính là trụ sở công ty anh.
Băng qua dãy nhà cao tầng san sát nhau, Hoàng Ngân dừng trước một tòa nhà cao ốc xây theo kiến trúc Gothic đặc trưng của nước Pháp.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy tòa cao ốc chọc thẳng vào đám mây, hơi giật mình.
Trên danh thiếp rõ ràng in “Tổng giám đốc điều hành của SNE, Đường, Louis Alfonso”.
Hoàng Ngân hít sâu một hơi, mang theo áo khoác đã được cửa hàng giặt là giặt sạch sẽ tươm tất ung dung đi vào trong cao ốc.
Lễ tân là hai cô gái tóc vàng xinh đẹp. Hoàng Ngân nói với hai cô gái bằng thứ tiếng Pháp cực kỳ bập bõm của mình.
Cô đưa danh thiếp cho nhân viên lễ tân: “Xin chào, tôi là một người bạn Trung Quốc của anh Đường. Tôi tới đưa quần áo cho anh ấy. Bởi không có hẹn trước, nên nếu không tiện gặp anh ấy, phiền các cô chuyển cho anh ấy giúp tôi cũng được.”
“Cô là cô Đỗ?”
“Vâng.”
Hoàng Ngân kinh ngạc, nhân viên lễ tân lại biết cô.
Cô gái tóc vàng mỉm cười: “Cô Đỗ, mời cô đi theo tôi, tổng giám đốc Louis đã thông báo trước cho chúng tôi rồi. Nếu cô tới tìm anh ấy thì không cần hẹn trước.”
Hoàng Ngân kinh ngạc, vội đi theo cô gái tóc vàng tới chỗ thang máy.
Cô gái ấn tầng cao nhất, tầng 42: “Sau khi cô đi lên, thư ký tổng giám đốc sẽ đón tiếp cô.”
“Vâng, rất cảm ơn cô.”
Hoàng Ngân vội nói lời cảm ơn.
Quả nhiên, vừa ra khỏi thang máy, một phụ nữ tóc vàng khoảng ba mươi tuổi nhẹ nhàng đi về phía cô.
Người phụ nữ nhìn rất giỏi giang, mái tóc dài tùy ý búi ở sau đầu, mặc đồng phục váy ngắn màu đen và áo sơ mi trắng chỉn chu, chân đi giày cao gót màu đen, sống mũi đỡ lấy kính mắt gọng vàng tinh xảo. Cô ấy ăn mặc như vậy nhưng nhìn không hề già dặn, mà lại thể hiện một cách tinh tế nhất sự chỉn chu và nhanh nhẹn nơi công sở.
“Cô Đỗ, chào cô! Tôi là Jessica thư ký riêng của Louis.!”
Thư ký lễ phép bắt tay Hoàng Ngân.
Cô chào hỏi Hoàng Ngân và tự giới thiệu bản thân lưu loát bằng tiếng Trung.
Hoàng Ngân kinh ngạc, vội bắt tay cô, cười tán dương: “Cô nói tiếng Trung thật thành thạo.”
“Cảm ơn ơn cô.”
Người phụ nữ mỉm cười:”Mời cô tới bên này.”
Người phụ nữ nói xong, trước tiên rẽ phải, bước trên giày cao gót, lưng thẳng tắp, dẫn Hoàng Ngân đến văn phòng tổng giám đốc: “Hiện Louis đang có một cuộc họp ngắn với mấy vị lãnh đạo ngay trong văn phòng, chắc một giờ nữa sẽ xong, nếu cô Đỗ có thời gian, thì mời chờ ở chỗ này một lát.”
Jessica dẫn Hoàng Ngân vào gian tiếp khách của văn phòng Tổng giám đốc.
Trong phòng bài trí sang trọng, kiểu công sở điển hình nhất, nhưng mỗi phần trang trí trong phòng lại không mất đi sự tinh tế, thậm chí chậu hoa tươi ở góc phòng cũng được cắt tỉa rất đẹp, mà bộ đồ uống trà trước mặt cô cũng được chế tác từ gỗ lim đắt tiền.
Trên bàn trà trước mặt cô còn trưng bày một bộ đồ uống trà chuyên nghiệp, còn Jessica đang chuyên chú pha trà cho Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân ngạc nhiên: “Cô Jessica cũng biết trà đạo?”
“Biết một chút thôi.”
Jessica cười, giải thích: “Tổng giám đốc thích, người làm thuê như chúng tôi sao có thể không học chứ, mẹ Louis là người Trung Quốc, xuất thân từ gia đình có dòng dõi Nho học chính gốc, rất hiểu biết trà đạo, nên Louis cũng học được những thứ tinh túy từ mẹ mình, pha trà rất chuẩn và ngon.”
Cô vừa nói vừ đặt một cốc trà trước mặt Hoàng Ngân, sau đó lại bưng vài cốc đặt vào trong khay: “Cô Đỗ chờ một lát, tôi mang trà cho Louis trước.”
“Vâng, cô cứ làm việc của mình đi!”
Hoàng Ngân nghĩ thầm, cô uống xong cốc trà này thì nên đi rồi.
Hoàng Ngân ngơ ngẩn nhìn một vùng bát ngát mây trắng ngoài cửa sổ. Cô cố hết sức xuyên qua tầng mây nhìn xuống thành phố quen thuộc. Nơi chứa đựng hồi ức nửa cuộc đời cô. Nhưng dù cô cố gắng như thế nào, khắc sâu vào đáy mắt cô chỉ là một vùng xám tro, ngày càng hư vô mờ ảo...
Cuối cùng thì biến mất hoàn toàn.
Cô nhắm mắt lại. Lúc này mới phát hiện, lệ rơi ướt đẫm ở trong lòng.
Ca khúc « gió tiếp tục thổi » từ đài phát thanh đa phương tiện truyền tới, bi thương, như có như không:
“Anh giục em sớm trở về
Em nói rằng em không muốn đi
Chỉ bảo anh ôm em
Làn gió biển nhè nhẹ thổi qua
Làm dịu đi ngọn lửa bập bùng
Em buồn bã
Và nói với anh em chưa sẵn sàng rời đi
Gương mặt đẫm nước mắt em đẹp vô cùng
Anh phải làm gì để em ngừng khóc
Chỉ có thể nhẹ nhàng hôn lên tóc em
Và hãy để gió tiếp tục thổi
Không chịu được việc rời xa em
Trái tim anh đầy những khao khát mãnh liệt.
Ước được ở lại bầu bạn cùng em
Những kỷ niệm hạnh phúc trong quá khứ
Tại sao không níu giữ chúng cùng em
Phải quên hết những muôn phiền nỗi đau
Lưu lại cảm xúc nhẹ nhàng và tình ý tuyệt đẹp này
Anh kìm lại giọt nước mắt mạnh mẽ chia xa
Bắt mình không được khóc
Nỗi buồn giống như một cái khóa
Mày cau lại, cuối cùng nước mắt vẫn rơi
Anh đã làm em hạnh phúc
Tình yêu của em khiến anh say mê
Em ở trong trái tim anh
Đừng nói gì nữa, người anh luôn nhớ đến
Kìm lại từng giọt nước mắt
Tại sao chúng cứ không ngừng, âm thầm rơi xuống”
...
Ca khúc được ca sĩ Trương Quốc Vinh ngâm nga với tình cảm buồn bã, nồng nàn sâu đậm, tan vào trong lòng Hoàng Ngân. Đến đoạn cuối ca khúc thì Hoàng Ngân đã rơi lệ.
Dù nhắm mắt lại, cô vẫn không ngăn được từng giọt nước mắt lăn xuống.
Dương Thành, cơn gió thổi qua cuốn theo đoạn ký ức này của chúng ta!
“Cô gái, có có cần khăn tay không?”
Một tiếng nói êm tai, trầm ấm với ngữ điệu giàu tình cảm, vang lên bên tai Hoàng Ngân.
Cô mở to hai mắt đẫm lệ, hoảng hốt nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lúc này cô mới chú ý, người đàn ông ngồi bên cạnh mình là con lai Pháp Trung.
Anh có một đôi mắt xanh thẳm như biển sâu, sống mũi cao thẳng như tượng điêu khắc, đôi môi dày vừa phải, mang đến cảm giác vừa đủ, khóe miệng hơi giương lên, lịch sự mà nhiệt tình mỉm cười.
Mà cách ăn mặc của anh, chỉ cần liếc mắt qua đã có thể cảm nhận được phong độ cao quý thuộc về riêng anh.
Anh chắc chắn không phải loại đàn ông đi công tác sẽ ngồi khoang phổ thông. Có lẽ xuất hiện tại khoang hạng nhất mới phù hợp khí chất của anh. Hoàng Ngân đoán có lẽ do anh quá vội, mà khoang hạng nhất thì đã kín chỗ, cho nên anh chỉ có thể chịu thiệt ở đây.
“Cô có cần khăn tay không? “
Thấy Hoàng Ngân chỉ chăm chú quan sát mình mà không nói gì, anh chủ động hỏi.
Khóe miệng vẫn mỉm cười say lòng người.
“Cảm ơn anh.”
Hoàng Ngân cười cảm ơn rồi nhận chiếc khăn tay.
Sau khi cô lau đi những giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt, ánh mắt lần nữa hướng về biển mây ngoài cửa sổ, không nói lời thừa thãi, cũng không còn nhìn người đàn ông bên cạnh nữa.
Mẹ đang chăm sóc Dương Dương ngồi ở hàng ghế phía sau. Dương Dương rất ngoan. Lần đầu tiên đi máy bay bé cũng không làm ồn, không nghịch ngợm, ngoan ngoãn vùi mình trong ngực bà ngoại. Hai bà cháu cùng nhau ngủ.
Hoàng Ngân không biết vì sức khỏe của mình không được tốt, hay vì rất lâu rồi không di chuyển bằng máy bay, cô thế mà lại say máy bay.
Mới đầu cô chỉ hơi ù tai. Đến cuối cùng, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu khó chịu.
Cô vội đứng dậy, che miệng nhăn nhó, định đi nhà vệ sinh, nhưng không ngờ vừa mới đứng lên thì máy bay bỗng nhiên tròng trành. Cả người cô ngã vào người người đàn ông lai bên cạnh. Ngay sau đó...
“Ọe “
“Ọe …. ọe “
Hoàng Ngân thế mà...
Cô không chịu nổi nữa, nôn ngay vào người người đàn ông bên cạnh.
Trời!
Hoàng Ngân xấu hổ đến mức sắp khóc, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng.
Cô muốn xin lỗi, nhưng cô thực sự không nói ra lời. Nhân lúc dạ dày ổn định một chút, cô áy náy khoát khoát tay với người đàn ông rồi lao thẳng về phía nhà vệ sinh.
“Ọe …. ọe ….. “
Cô ghé vào trên bồn rửa mặt, không ngừng nôn mửa, dường như muốn nôn hết mọi thứ có thể trong dạ dày ra.
Cuối cùng, cô nôn đến mức nước mắt giàn dụa.
Bỗng nhiên, cô cảm giác được một bàn tay to ấm áp nhẹ vuốt phía sau lưng mấy lần. Một tiếng nói trầm ấm từ đỉnh đầu truyền tới: “Cô gái, cô không sao chứ?”
Người đàn ông dùng tiếng Trung lưu loát, ân cần hỏi cô. Hoàng Ngân không cũng biết đó là người đàn ông nho nhã vừa bị mình nôn vào người.
Nói chính xác là một người đàn ông lai Pháp Trung lịch thiệp!
Hoàng Ngân rửa mặt xong, ngẩng đầu lên, nhìn anh cả người đầy vết bẩn, vô cùng áy náy, liên tục cúi đầu xin lỗi: “ Rất xin lỗi anh, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi thật không cố ý! Quần áo của anh, tôi sẵn sàng giặt sạch!”
Người đàn ông nghe Hoàng Ngân xin lỗi, vẫn chỉ mỉm cười, tao nhã đưa Hoàng Ngân tờ khăn giấy: “Lau một chút đi”
Anh chỉ vào khóe môi bên phải của mình, ra hiệu cho Hoàng Ngân, “Nước đọng.”
Hoàng Ngân lúng túng, vội lau sạch khóe miệng dính đầy nước: “Cảm ơn anh.”
Đúng lúc người đàn ông cởi bỏ âu phục dính đầy vết bẩn ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu sáng. Anh tao nhã đặt bộ âu phục lên mặt bàn, rồi đi tới chỗ tiếp viên hàng không gần đó. Sau khi cúi đầu nói nhỏ với cô ấy mấy câu, lại quay trở về.
“Nếu không tôi ở đây giặt quần áo giúp anh nhé!”
Hoàng Ngân rất xấu hổ.
Người đàn ông cười cười, lắc đầu, tao nhã chỉnh lại tay áo sơ mi, lúc này mới cười nói: “Hình như bộ quần áo này không thể dính nước.”
“Ồ”
Hoàng Ngân vỗ vỗ trán: “Xem tôi này….!”
Cô thế mà lại quên mất chi tiết nhỏ này!
Giống như người đàn ông điển trai này, một bộ quần áo thoạt nhìn đã thấy rất đắt tiền mà lại có thể tùy tiện giặt bằng nước ư?
Tiếp viên hàng không nhanh chóng đi tới, cầm theo một túi giấy không, cùng một cốc nước ấm, còn có một viên thuốc.
“Đồ anh cần đây ạ.”
Người đàn ông nhận túi giấy từ trong tay tiếp viên hàng không. Anh không cầm cốc nước ấm và thuốc mà chỉ về phía Hoàng Ngân sắc mặt tái nhợt bên cạnh: “Đưa cho cô ấy đi, cô ấy say máy bay khá nặng, lát nữa cứ cách nửa giờ các cô lại đưa cho cô ấy một cốc nước ấm.”
“Vâng.” Tiếp viên hàng không gật đầu trả lời, đưa cốc nước ấm và viên thuốc cho Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân bối rối nhận lấy, hơi kinh ngạc về sự rộng lượng và chu đáo của người đàn ông bên cạnh.
Anh không chỉ không trách cô, mà còn đối với cô chu đáo như thế.
Mặc kệ anh lịch sự, nho nhã hay sợ mình nôn lần nữa sẽ làm bẩn đến anh, cô vẫn vì thế mà cảm động.
Cô từ xa đến một quốc gia xa lạ, ít nhất cũng thấy ấm áp.
“Cảm ơn anh.”
Cô lễ phép cảm ơn tiếp viên hàng không. Cuối cùng, cô vẫn không quên cảm ơn người đàn ông: “Cám ơn anh, còn nữa... thật xin lỗi anh.”
Người đàn ông ung dung dùng khăn giấy lau sạch sẽ vết bẩn trên áo khoác, sau đó gấp cho vào trong túi giấy. Sau khi rửa sạch tay, anh mới đưa tay phải về phía Hoàng Ngân: “Xin chào, tôi tên là DonLu isAlfon So. Tên Tiếng Trung là Đường, gọi tôi "Đường" là được.”
“Anh Đường, xin chào! Tôi là Đỗ Hoàng Ngân, rất vui được biết anh!”
Hoàng Ngân đưa tay phải ra, lễ phép bắt tay anh.
“Đường là tên của tôi.”
Dường như anh lơ đãng cải chính với Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân chỉ mỉm cười.
Tên hay họ cũng được “anh Đường” chỉ là cách mình gọi anh ấy mà thôi.
Nhưng Hoàng Ngân lại chưa từng nghĩ đến, một cuộc gặp gỡ bất ngờ không có ấn tượng tốt đẹp gì thậm chí có thể coi là thất bại lại giúp một đôi nam nữ ở nơi đất nước xa lạ nảy sinh một đoạn tình cảm không bình thường.
Không giống tình thân, mà hơn cả tình thân!
Không phải tình yêu, nhưng lại vĩnh viễn vượt qua cả tình yêu
Cuối cùng Hoàng Ngân vẫn thay Louis Đường mang bộ âu phục bị cô làm bẩn đến giặt ở cửa hàng giặt là chuyên nghiệp, sau đó mới tiện thể lưu lại danh thiếp của anh. Cô dùng tiếng Pháp lõm bõm của mình tìm được địa chỉ trên danh thiếp, cũng chính là trụ sở công ty anh.
Băng qua dãy nhà cao tầng san sát nhau, Hoàng Ngân dừng trước một tòa nhà cao ốc xây theo kiến trúc Gothic đặc trưng của nước Pháp.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy tòa cao ốc chọc thẳng vào đám mây, hơi giật mình.
Trên danh thiếp rõ ràng in “Tổng giám đốc điều hành của SNE, Đường, Louis Alfonso”.
Hoàng Ngân hít sâu một hơi, mang theo áo khoác đã được cửa hàng giặt là giặt sạch sẽ tươm tất ung dung đi vào trong cao ốc.
Lễ tân là hai cô gái tóc vàng xinh đẹp. Hoàng Ngân nói với hai cô gái bằng thứ tiếng Pháp cực kỳ bập bõm của mình.
Cô đưa danh thiếp cho nhân viên lễ tân: “Xin chào, tôi là một người bạn Trung Quốc của anh Đường. Tôi tới đưa quần áo cho anh ấy. Bởi không có hẹn trước, nên nếu không tiện gặp anh ấy, phiền các cô chuyển cho anh ấy giúp tôi cũng được.”
“Cô là cô Đỗ?”
“Vâng.”
Hoàng Ngân kinh ngạc, nhân viên lễ tân lại biết cô.
Cô gái tóc vàng mỉm cười: “Cô Đỗ, mời cô đi theo tôi, tổng giám đốc Louis đã thông báo trước cho chúng tôi rồi. Nếu cô tới tìm anh ấy thì không cần hẹn trước.”
Hoàng Ngân kinh ngạc, vội đi theo cô gái tóc vàng tới chỗ thang máy.
Cô gái ấn tầng cao nhất, tầng 42: “Sau khi cô đi lên, thư ký tổng giám đốc sẽ đón tiếp cô.”
“Vâng, rất cảm ơn cô.”
Hoàng Ngân vội nói lời cảm ơn.
Quả nhiên, vừa ra khỏi thang máy, một phụ nữ tóc vàng khoảng ba mươi tuổi nhẹ nhàng đi về phía cô.
Người phụ nữ nhìn rất giỏi giang, mái tóc dài tùy ý búi ở sau đầu, mặc đồng phục váy ngắn màu đen và áo sơ mi trắng chỉn chu, chân đi giày cao gót màu đen, sống mũi đỡ lấy kính mắt gọng vàng tinh xảo. Cô ấy ăn mặc như vậy nhưng nhìn không hề già dặn, mà lại thể hiện một cách tinh tế nhất sự chỉn chu và nhanh nhẹn nơi công sở.
“Cô Đỗ, chào cô! Tôi là Jessica thư ký riêng của Louis.!”
Thư ký lễ phép bắt tay Hoàng Ngân.
Cô chào hỏi Hoàng Ngân và tự giới thiệu bản thân lưu loát bằng tiếng Trung.
Hoàng Ngân kinh ngạc, vội bắt tay cô, cười tán dương: “Cô nói tiếng Trung thật thành thạo.”
“Cảm ơn ơn cô.”
Người phụ nữ mỉm cười:”Mời cô tới bên này.”
Người phụ nữ nói xong, trước tiên rẽ phải, bước trên giày cao gót, lưng thẳng tắp, dẫn Hoàng Ngân đến văn phòng tổng giám đốc: “Hiện Louis đang có một cuộc họp ngắn với mấy vị lãnh đạo ngay trong văn phòng, chắc một giờ nữa sẽ xong, nếu cô Đỗ có thời gian, thì mời chờ ở chỗ này một lát.”
Jessica dẫn Hoàng Ngân vào gian tiếp khách của văn phòng Tổng giám đốc.
Trong phòng bài trí sang trọng, kiểu công sở điển hình nhất, nhưng mỗi phần trang trí trong phòng lại không mất đi sự tinh tế, thậm chí chậu hoa tươi ở góc phòng cũng được cắt tỉa rất đẹp, mà bộ đồ uống trà trước mặt cô cũng được chế tác từ gỗ lim đắt tiền.
Trên bàn trà trước mặt cô còn trưng bày một bộ đồ uống trà chuyên nghiệp, còn Jessica đang chuyên chú pha trà cho Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân ngạc nhiên: “Cô Jessica cũng biết trà đạo?”
“Biết một chút thôi.”
Jessica cười, giải thích: “Tổng giám đốc thích, người làm thuê như chúng tôi sao có thể không học chứ, mẹ Louis là người Trung Quốc, xuất thân từ gia đình có dòng dõi Nho học chính gốc, rất hiểu biết trà đạo, nên Louis cũng học được những thứ tinh túy từ mẹ mình, pha trà rất chuẩn và ngon.”
Cô vừa nói vừ đặt một cốc trà trước mặt Hoàng Ngân, sau đó lại bưng vài cốc đặt vào trong khay: “Cô Đỗ chờ một lát, tôi mang trà cho Louis trước.”
“Vâng, cô cứ làm việc của mình đi!”
Hoàng Ngân nghĩ thầm, cô uống xong cốc trà này thì nên đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.