Chương 370: Thả em ra
Lạt Tiêu
20/06/2020
Chút sức lực nhỏ của cô căn bản không phải là đối thủ của người này!
Thậm chí cô càng giãy giụa, bàn tay đang giữ cô lại càng dùng sức.
Mà Vũ Quỳnh là một người phụ nữ cố chấp tới cùng, anh càng không thả thì cô càng giãy giụa mạnh hơn.
Biết rõ là không tránh ra được nhưng cô không buông tha, cứ nhất quyết phải liều mạng với anh đến cùng.
Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ cô gái ngoan ngoãn của cô, Cao Hướng Dương còn thật sự cho rằng cô đã thay đổi. Nhưng không ngờ chưa tới mấy phút mà cô nhóc này đã lộ ra bản chất hồ ly của mình rồi!
Cao Hướng Dương không nói một lời, giơ tay ra mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng nhỏ nhắn lại không an phận của cô.
Anh ngang ngược giam cô vào trong lòng mình, bộ ngực rắn chắc ngăn cản cơ thể mềm mại của cô không để lại chút kẽ hở nào, ép cô lên vách tường lạnh lẽo phía sau lưng và làm cô không thể nào nhúc nhích được nữa.
“Anh thả em ra!!”
Vũ Quỳnh mệt mỏi liên tục thở hổn hển.
Cô đổ mồ hôi nhễ nhại thấm ướt trên trán, làm ướt những sợi tóc rơi xuống bên thái dương.
Sợi tóc ướt vì mồ hôi chật vật dính vào trên gò má mềm mại của Vũ Quỳnh, kết hợp với vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo nhỏ của cô ngược lại càng lộ ra vẻ đẹp phong tình tới lạ thường.
Cao Hướng Dương híp mắt lại, yết hầu đầy gợi cảm chuyển động, giọng khàn khàn hỏi cô: “Sao em lại ở đây?”
Vũ Quỳnh cảm thấy không thể hiểu nổi khi anh hỏi về vấn đề này. Cơ thể cô trong vòng tay anh giãy giụa vài cái như phản đối, chán nản trả lời: “Sao em không thể ở đây? Em qua tiếp chuyện với bạn tốt của chồng chưa cưới thì có gì kỳ lạ đâu?”
“Tiếp chuyện bạn tốt của chồng chưa cưới à??”
Cao Hướng Dương nhíu mày, con ngươi màu đen co lại, đôi môi mỏng cong lên và lộ ra nụ cười lạnh, bàn tay anh đang giữ lấy cằm Vũ Quỳnh lại siết chặt hơn: “Anh chưa bao giờ biết cô chủ Vũ em lại thấu tình đạt lí như vậy, còn có thể hiểu được cách tiếp chuyện với bạn của người khác à?!”
Vũ Tiểu Tam ngạo mạn cô độc lạnh lùng sẽ bằng lòng tiếp chuyện với người không liên quan tới cô sao?
Năm đó, Cao Hướng Dương không có sức hấp dẫn như vậy, mà bây giờ... rõ ràng cô gái này đã vì người đàn ông tên là Trần Mặc kia mà bất giác thay đổi rất nhiều.
Rõ ràng anh không có lý do và tư cách để nổi giận nhưng vẫn tức giận.
Vũ Quỳnh nghe được sự châm chọc trong lời anh nói thì dùng sức đẩy bàn tay anh đang nắm lấy cằm mình ra: “Con người đều sẽ trưởng thành! Cái này lại phải xem là vì ai.”
Cô lạnh lùng nói, trong đôi mắt lộ vẻ cao ngạo rõ ràng vẫn còn là Vũ Tiểu Tam kiêu căng của hai năm trước.
Đôi mắt Cao Hướng Dương càng thêm thâm trầm.
Nói rất hay!
Lại xem là vì ai...
“Bác sĩ Cao, ở đây là phòng vệ sinh nữ, có phải anh nên tránh đi hay không?”
Vũ Quỳnh kéo bàn tay đang ôm lấy trên thắt lưng của mình ra.
Lòng bàn tay nóng như lửa thiêu đốt trêu chọc cô làm cô không ngừng đổ mồ hôi.
Cô chỉ cảm thấy không khí xung quanh cũng trở nên nóng hơn rất nhiều.
“Cả người em từ trên xuống dưới có chỗ nào mà anh chưa nhìn qua chứ?”
Cô không ngờ được Cao Hướng Dương lại hỏi ra một câu vô sỉ như vậy.
Lời này vừa nói ra đã lập tức làm cho mặt Vũ Quỳnh đỏ tới mang tai.
“Anh đúng là vô sỉ!!”
Vừa nghĩ tới một đêm nhiệt tình bốc lửa giữa hai người hai năm trước lại bị anh dễ dàng tùy ý nói ra như vậy, Vũ Quỳnh càng thẹn quá hóa giận, giơ tay lại đẩy anh ra.
Nhưng cô không biết, Cao Hướng Dương căn bản là nói tới những trêu chọc mờ ám giữa bọn họ trước đêm đó.
Có lẽ Cao Hướng Dương hơi thả lỏng nên bị cô đẩy lùi lại vài bước, nhưng cánh tay anh ôm lấy thắt lưng cô hoàn toàn không có ý buông ra.
Vũ Quỳnh cũng bị anh kéo cho lảo đảo bước về phía trước mấy bước, mãi đến khi đứng vững thì gương mặt ửng đỏ tự nhiên lại ghé sát trên lồng ngực rắn chắc của anh.
Cách chiếc áo sơ mi mỏng, cảm nhận được hơi ấm từ trên cơ thể anh truyền đến làm gương mặt Vũ Quỳnh càng nóng đỏ hơn.
Cô vội vàng ngửa mặt ra xa và xấu hổ trừng mắt nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Em phải đi vệ sinh. Có phải anh định đứng bên cạnh nhìn không vậy?”
Cao Hướng Dương bỗng nhiên buông lỏng vòng eo của Vũ Quỳnh ra nhưng vẫn không định ra ngoài. Cơ thể cao ráo kia hơi dựa vào phía sau, tiện tay rút một điếu thuốc ra.
“Cách” – Chiếc bật lửa phát ra một tiếng kim loại va chạm, ngọn lửa bốc lên. Cao Hướng Dương ngậm điếu thuốc và đưa đầu thuốc qua.
Làn khó lượn lờ chậm rãi bay lên làm đôi mắt đen sâu thẳm như giếng nước của anh trở nên mơ hồ.
Từ trong mũi anh phun ra một làn khói thuốc với vẻ đầy gợi cảm, đầu cúi thấp, giọng nói từ tính như tùy ý hỏi Vũ Quỳnh: “Em đã khỏi bệnh chưa?”
Anh hỏi về căn bệnh tâm lý của cô.
Vũ Quỳnh hơi bất ngờ khi anh đột nhiên hỏi về mình như vậy.
Điều này có tính là một cách quan tâm trá hình hay không?
Nhưng Vũ Quỳnh nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này khỏi đầu mình.
Cho dù anh quan tâm thì thế nào? Đối với anh, những điều này đều chỉ là nghĩa vụ của một người anh trai mà thôi!
“Tốt, tất cả đều tốt rồi.”
“Ừ...”
Cao Hướng Dương khẽ thì thầm một tiếng.
Bỗng nhiên, bọn họ lại nghe được bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên. Giọng nói ân cần của Trần Mặc vọng vào: “Tiểu Quỳnh, em có ổn không?”
Vũ Quỳnh sửng sốt, không ngờ Trần Mặc lại đột nhiên đến tìm minh.
Cô bối rối liếc nhìn người đàn ông đang thản nhiên dựa ở trên cánh cửa hút thuốc.
Cao Hướng Dương dường như cảm nhận được ánh mắt của cô nên đứng thẳng dậy, lông mày nhướng lên hỏi cô: “Vậy anh ra ngoài nhé?”
Anh nói xong thì quả thật xoay người định mở khóa.
“Đừng!!”
Vũ Quỳnh vội nhào tới, từ phía sau nắm lấy cánh tay anh.
Cô dám đánh cược là người này lại cố ý!!
Anh ra ngoài, Trần Mặc thấy cô bên trong sẽ nghĩ thế nào?
Tên khốn kiếp này!!
Nhưng Vũ Quỳnh mới vừa nhào tới, Cao Hướng Dương đã xoay người, dùng một tay kéo cô vào trong lòng mình, ôm cô thật chặt.
“Anh...”
Vũ Quỳnh ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.
“Tiểu Quỳnh?”
“Em ở... ở đây...”
Vũ Quỳnh vội trả lời.
Cao Hướng Dương khẽ nhướng mày và cố ý phun khói thuốc vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, sâu trong đôi mắt đầy vẻ khiêu khích.
Bàn tay anh đang ôm vòng eo của cô lại siết chặt, hạ thấp giọng cảnh cáo nói: “Em còn dám lộn xộn, anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!”
“...”
“Tiểu Quỳnh, em không sao chứ?”
Trần Mặc ở bên ngoài hỏi cô.
“Em không sao.”
Vũ Quỳnh vội trả lời.
Khói thuốc lá trong mũi của Cao Hướng Dương làm cô bị sặc, không nhịn được ho khan vài tiếng.
“Anh thấy em mãi không ra nên nghĩ là em có chuyện gì đó.”
“Không, em sẽ xong ngay đây!”
Vũ Quỳnh lại vội vàng trả lời một câu.
Cô vừa nói xong đã nghe Cao Hướng Dương lạnh lùng nói sát bên tai: “Em rất sợ anh ta biết tới sự tồn tại của anh sao?”
Vũ Quỳnh hoảng loạn trong giây lát rồi nghiêm mặt trả lời anh: “Hai chúng ta như vậy, bị ai nhìn thấy cũng không tốt lắm đâu?”
“Anh không có vấn đề gì.”
Anh thản nhiên nhếch mép nói: “Nhưng em thì sao?”
Vẻ mặt Vũ Quỳnh thoáng biến đổi. Nhưng không chờ cô trả lời, Cao Hướng Dương đã ngang ngược cúi xuống hôn cô mà không hề báo trước.
Bọn họ lại nghe được bên ngoài vọng tới giọng nói của Trần Mặc: “Vậy anh ở bên ngoài chờ em nhé!”
“... A a.”
Dù thế nào Vũ Quỳnh cũng không ngờ được Cao Hướng Dương sẽ đột nhiên hôn mình.
Trong cổ họng của anh có mùi thuốc lá rất nồng kèm theo chút đắng chát lập tức tự do tràn vào trong miệng cô.
Đầu lưỡi ấm ướt thò sâu vào trong khoang miệng, vào thẳng tới cổ họng của cô.
Điều này làm cho Vũ Quỳnh cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn không thể cao giọng hô to.
Cao Hướng Dương lại cố ý!!
Anh cố ý hành hạ cô, bắt nạt cô.
Anh biết chắc cô không dám hô to cho nên mới tùy ý quấn quít, quấy rối trong miệng cô.
Vũ Quỳnh tức giận giãy giụa nhưng không sao tránh được sự giam giữ của anh.
Nụ hôn thô lỗ trên môi càng lúc càng hung hãn, điên cuồng nóng nảy.
Hàm răng trắng cắn ở trên đôi môi mềm mại của cô mà không mang chút thương tiếc nào.
Vũ Quỳnh đau đến mức hoảng sợ, bàn tay nhỏ bé ấn ở trước ngực của anh, dùng hết sức để đẩy anh ra: “Anh... thả em ra...”
Dưới nụ nôn nồng cháy của Cao Hướng Dương, giọng nói của Vũ Quỳnh có phần không rõ ràng.
Cao Hướng Dương vừa nghĩ tới Trần Mặc còn đang chờ cô ở bên ngoài thì càng không định thả cô ra.
Cô càng để ý, anh lại càng muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Ngón tay thon dài bấm ở hàm dưới của cô, mở cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, cái lưỡi ngang ngược lách vào trong, quấn lấy cái lưỡi thơm tho dụ người của cô và tùy ý dây dưa, trong nháy mắt lại mút lên.
“A a...”
Vũ Quỳnh bị anh hành hạ đến hoàn toàn không thở được.
Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, bị anh xâm chiếm đến không thể ngậm lại.
Sợi chỉ bạc trong suốt từ khóe miệng chảy xuống đã nhanh chóng bị Cao Hướng Dương mút qua.
Chút động tác nhỏ này nhìn như không để ý lại dường như trong nháy mắt rút sạch sức lực của Vũ Quỳnh, làm cho cô hoàn toàn không chống đỡ nổi, hai chân mềm nhũn, chỉ có thể tê liệt dựa vào trong lòng anh, mặc cho anh tùy tiện cướp lấy đôi môi của mình.
Không biết Cao Hướng Dương hôn cô bao lâu...
Từ những nụ hôn sâu ban đầu đầy thô lỗ giống như cơn mưa lớn trút xuống đã dần dần biến thành những nụ hôn nhẹ đầy dịu dàng... Nhưng trước sau anh vẫn không được cô đáp lại.
Có lẽ anh phiền muộn nên thò tay thô lỗ đẩy Vũ Quỳnh từ trong lòng mình ra, không hề có vẻ gì thương tiếc hay lưu luyến gì.
“Không thú vị...”
Anh đánh giá.
Sau khi Vũ Quỳnh bị anh đẩy ra liền lảo đảo bước vài bước, còn nhận được đánh giá như sỉ nhục của anh khiến trái tim cô đau xót, cơn tức cũng theo đó dâng lên.
Cô dùng cổ tay không ngừng lau đôi môi của mình vừa bị anh tùy ý cướp đoạt.
Mãi đến khi đôi môi đỏ mọng bị lau tới chảy máu mà cô căn bản vẫn không định dừng lại.
“Anh thấy không thú vị, em còn thấy buồn nôn đây này!!”
Cao Hướng Dương lạnh lùng nhìn cô làm trầy đôi môi của mình, cũng lạnh lùng nghe cô đánh giá về nụ hôn vừa rồi.
Mắt anh tối lại, vẻ mặt trầm xuống và lạnh lùng hỏi cô: “Em có ra hay không?”
Anh hỏi, giọng nói hoàn toàn không có chút hơi ấm nào.
Vũ Quỳnh khẽ nhíu mày chán nản trừng mắt nhìn anh, sau đó đi lướt qua anh mở cửa và ra khỏi phòng vệ sinh.
Cô tiện tay đóng cửa phòng lại, che đi mọi thứ bên trong.
Cao Hướng Dương dựa vào trên cánh cửa với vẻ hơi chán nản.
Ngoài cửa vọng tới tiếng nói chuyện của Vũ Quỳnh và Trần Mặc.
Cao Hướng Dương nghe được những lời quan tâm ở bên ngoài, trong lòng càng thấy phiền chán hơn.
Anh móc ra điếu thuốc và đốt lên...
Mãi đến khi tiếng bước chân của hai người ngoài cửa dần dần đi xa, Cao Hướng Dương mới bình tĩnh đi ra khỏi phòng vệ sinh nữ.
Anh thậm chí không rõ tại sao mình phải trốn, nếu thậm chí không muốn chúc phúc bọn họ, vừa rồi mình không phải nên đi ra ngoài ngay trước mặt Trần Mặc sao?
À! Nói trắng ra còn không phải vì anh sợ cô thấy khó xử sao?!
Cao Hướng Dương không trở về phòng mà đi thẳng xuống đại sảnh ở tầng một quẹt thẻ trả tiền.
Sau đó, anh không nói tiếng nào đã rời khỏi Đế Cung.
Trong nửa tháng sau đó, Cao Hướng Dương không hề gặp lại Vũ Quỳnh.
Ngày hôm đó…
Cao Hướng Dương đang bận rộn ghi ý kiến trả lời vào các loại tài liệu, bỗng nhiên điện thoại riêng của anh đổ chuông.
Đó là do Hướng Tình gọi tới.
Anh nghe máy.
“Anh...”
“Ừ.”
Cao Hướng Dương khẽ nói một tiếng.
Chiếc bút trong tay anh vẫn không hề dừng lại.
“Bảy giờ tối ăn cơm ở Tiếu Giang Nam, anh đừng có tới muộn đấy.”
Tối nay lại là buổi liên hoan gia đình một tuần một lần.
Cao Hướng Dương nhíu mày: “Đang yên đang lành lại ra ngoài ăn cơm làm gì?”
“Ba mở tiệc chiêu đãi khách.”
“Ai vậy?”
“Anh Mặc.”
Chiếc bút trong tay Cao Hướng Dương chợt dừng lại một lát, nhưng trong chớp mắt tiếp theo, anh đã tiếp tục cúi đầu phê duyệt tài liệu.
Trên gương mặt nghiêm nghị không thấy có chút dao động nào.
Thậm chí cô càng giãy giụa, bàn tay đang giữ cô lại càng dùng sức.
Mà Vũ Quỳnh là một người phụ nữ cố chấp tới cùng, anh càng không thả thì cô càng giãy giụa mạnh hơn.
Biết rõ là không tránh ra được nhưng cô không buông tha, cứ nhất quyết phải liều mạng với anh đến cùng.
Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ cô gái ngoan ngoãn của cô, Cao Hướng Dương còn thật sự cho rằng cô đã thay đổi. Nhưng không ngờ chưa tới mấy phút mà cô nhóc này đã lộ ra bản chất hồ ly của mình rồi!
Cao Hướng Dương không nói một lời, giơ tay ra mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng nhỏ nhắn lại không an phận của cô.
Anh ngang ngược giam cô vào trong lòng mình, bộ ngực rắn chắc ngăn cản cơ thể mềm mại của cô không để lại chút kẽ hở nào, ép cô lên vách tường lạnh lẽo phía sau lưng và làm cô không thể nào nhúc nhích được nữa.
“Anh thả em ra!!”
Vũ Quỳnh mệt mỏi liên tục thở hổn hển.
Cô đổ mồ hôi nhễ nhại thấm ướt trên trán, làm ướt những sợi tóc rơi xuống bên thái dương.
Sợi tóc ướt vì mồ hôi chật vật dính vào trên gò má mềm mại của Vũ Quỳnh, kết hợp với vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo nhỏ của cô ngược lại càng lộ ra vẻ đẹp phong tình tới lạ thường.
Cao Hướng Dương híp mắt lại, yết hầu đầy gợi cảm chuyển động, giọng khàn khàn hỏi cô: “Sao em lại ở đây?”
Vũ Quỳnh cảm thấy không thể hiểu nổi khi anh hỏi về vấn đề này. Cơ thể cô trong vòng tay anh giãy giụa vài cái như phản đối, chán nản trả lời: “Sao em không thể ở đây? Em qua tiếp chuyện với bạn tốt của chồng chưa cưới thì có gì kỳ lạ đâu?”
“Tiếp chuyện bạn tốt của chồng chưa cưới à??”
Cao Hướng Dương nhíu mày, con ngươi màu đen co lại, đôi môi mỏng cong lên và lộ ra nụ cười lạnh, bàn tay anh đang giữ lấy cằm Vũ Quỳnh lại siết chặt hơn: “Anh chưa bao giờ biết cô chủ Vũ em lại thấu tình đạt lí như vậy, còn có thể hiểu được cách tiếp chuyện với bạn của người khác à?!”
Vũ Tiểu Tam ngạo mạn cô độc lạnh lùng sẽ bằng lòng tiếp chuyện với người không liên quan tới cô sao?
Năm đó, Cao Hướng Dương không có sức hấp dẫn như vậy, mà bây giờ... rõ ràng cô gái này đã vì người đàn ông tên là Trần Mặc kia mà bất giác thay đổi rất nhiều.
Rõ ràng anh không có lý do và tư cách để nổi giận nhưng vẫn tức giận.
Vũ Quỳnh nghe được sự châm chọc trong lời anh nói thì dùng sức đẩy bàn tay anh đang nắm lấy cằm mình ra: “Con người đều sẽ trưởng thành! Cái này lại phải xem là vì ai.”
Cô lạnh lùng nói, trong đôi mắt lộ vẻ cao ngạo rõ ràng vẫn còn là Vũ Tiểu Tam kiêu căng của hai năm trước.
Đôi mắt Cao Hướng Dương càng thêm thâm trầm.
Nói rất hay!
Lại xem là vì ai...
“Bác sĩ Cao, ở đây là phòng vệ sinh nữ, có phải anh nên tránh đi hay không?”
Vũ Quỳnh kéo bàn tay đang ôm lấy trên thắt lưng của mình ra.
Lòng bàn tay nóng như lửa thiêu đốt trêu chọc cô làm cô không ngừng đổ mồ hôi.
Cô chỉ cảm thấy không khí xung quanh cũng trở nên nóng hơn rất nhiều.
“Cả người em từ trên xuống dưới có chỗ nào mà anh chưa nhìn qua chứ?”
Cô không ngờ được Cao Hướng Dương lại hỏi ra một câu vô sỉ như vậy.
Lời này vừa nói ra đã lập tức làm cho mặt Vũ Quỳnh đỏ tới mang tai.
“Anh đúng là vô sỉ!!”
Vừa nghĩ tới một đêm nhiệt tình bốc lửa giữa hai người hai năm trước lại bị anh dễ dàng tùy ý nói ra như vậy, Vũ Quỳnh càng thẹn quá hóa giận, giơ tay lại đẩy anh ra.
Nhưng cô không biết, Cao Hướng Dương căn bản là nói tới những trêu chọc mờ ám giữa bọn họ trước đêm đó.
Có lẽ Cao Hướng Dương hơi thả lỏng nên bị cô đẩy lùi lại vài bước, nhưng cánh tay anh ôm lấy thắt lưng cô hoàn toàn không có ý buông ra.
Vũ Quỳnh cũng bị anh kéo cho lảo đảo bước về phía trước mấy bước, mãi đến khi đứng vững thì gương mặt ửng đỏ tự nhiên lại ghé sát trên lồng ngực rắn chắc của anh.
Cách chiếc áo sơ mi mỏng, cảm nhận được hơi ấm từ trên cơ thể anh truyền đến làm gương mặt Vũ Quỳnh càng nóng đỏ hơn.
Cô vội vàng ngửa mặt ra xa và xấu hổ trừng mắt nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Em phải đi vệ sinh. Có phải anh định đứng bên cạnh nhìn không vậy?”
Cao Hướng Dương bỗng nhiên buông lỏng vòng eo của Vũ Quỳnh ra nhưng vẫn không định ra ngoài. Cơ thể cao ráo kia hơi dựa vào phía sau, tiện tay rút một điếu thuốc ra.
“Cách” – Chiếc bật lửa phát ra một tiếng kim loại va chạm, ngọn lửa bốc lên. Cao Hướng Dương ngậm điếu thuốc và đưa đầu thuốc qua.
Làn khó lượn lờ chậm rãi bay lên làm đôi mắt đen sâu thẳm như giếng nước của anh trở nên mơ hồ.
Từ trong mũi anh phun ra một làn khói thuốc với vẻ đầy gợi cảm, đầu cúi thấp, giọng nói từ tính như tùy ý hỏi Vũ Quỳnh: “Em đã khỏi bệnh chưa?”
Anh hỏi về căn bệnh tâm lý của cô.
Vũ Quỳnh hơi bất ngờ khi anh đột nhiên hỏi về mình như vậy.
Điều này có tính là một cách quan tâm trá hình hay không?
Nhưng Vũ Quỳnh nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này khỏi đầu mình.
Cho dù anh quan tâm thì thế nào? Đối với anh, những điều này đều chỉ là nghĩa vụ của một người anh trai mà thôi!
“Tốt, tất cả đều tốt rồi.”
“Ừ...”
Cao Hướng Dương khẽ thì thầm một tiếng.
Bỗng nhiên, bọn họ lại nghe được bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên. Giọng nói ân cần của Trần Mặc vọng vào: “Tiểu Quỳnh, em có ổn không?”
Vũ Quỳnh sửng sốt, không ngờ Trần Mặc lại đột nhiên đến tìm minh.
Cô bối rối liếc nhìn người đàn ông đang thản nhiên dựa ở trên cánh cửa hút thuốc.
Cao Hướng Dương dường như cảm nhận được ánh mắt của cô nên đứng thẳng dậy, lông mày nhướng lên hỏi cô: “Vậy anh ra ngoài nhé?”
Anh nói xong thì quả thật xoay người định mở khóa.
“Đừng!!”
Vũ Quỳnh vội nhào tới, từ phía sau nắm lấy cánh tay anh.
Cô dám đánh cược là người này lại cố ý!!
Anh ra ngoài, Trần Mặc thấy cô bên trong sẽ nghĩ thế nào?
Tên khốn kiếp này!!
Nhưng Vũ Quỳnh mới vừa nhào tới, Cao Hướng Dương đã xoay người, dùng một tay kéo cô vào trong lòng mình, ôm cô thật chặt.
“Anh...”
Vũ Quỳnh ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.
“Tiểu Quỳnh?”
“Em ở... ở đây...”
Vũ Quỳnh vội trả lời.
Cao Hướng Dương khẽ nhướng mày và cố ý phun khói thuốc vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, sâu trong đôi mắt đầy vẻ khiêu khích.
Bàn tay anh đang ôm vòng eo của cô lại siết chặt, hạ thấp giọng cảnh cáo nói: “Em còn dám lộn xộn, anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!”
“...”
“Tiểu Quỳnh, em không sao chứ?”
Trần Mặc ở bên ngoài hỏi cô.
“Em không sao.”
Vũ Quỳnh vội trả lời.
Khói thuốc lá trong mũi của Cao Hướng Dương làm cô bị sặc, không nhịn được ho khan vài tiếng.
“Anh thấy em mãi không ra nên nghĩ là em có chuyện gì đó.”
“Không, em sẽ xong ngay đây!”
Vũ Quỳnh lại vội vàng trả lời một câu.
Cô vừa nói xong đã nghe Cao Hướng Dương lạnh lùng nói sát bên tai: “Em rất sợ anh ta biết tới sự tồn tại của anh sao?”
Vũ Quỳnh hoảng loạn trong giây lát rồi nghiêm mặt trả lời anh: “Hai chúng ta như vậy, bị ai nhìn thấy cũng không tốt lắm đâu?”
“Anh không có vấn đề gì.”
Anh thản nhiên nhếch mép nói: “Nhưng em thì sao?”
Vẻ mặt Vũ Quỳnh thoáng biến đổi. Nhưng không chờ cô trả lời, Cao Hướng Dương đã ngang ngược cúi xuống hôn cô mà không hề báo trước.
Bọn họ lại nghe được bên ngoài vọng tới giọng nói của Trần Mặc: “Vậy anh ở bên ngoài chờ em nhé!”
“... A a.”
Dù thế nào Vũ Quỳnh cũng không ngờ được Cao Hướng Dương sẽ đột nhiên hôn mình.
Trong cổ họng của anh có mùi thuốc lá rất nồng kèm theo chút đắng chát lập tức tự do tràn vào trong miệng cô.
Đầu lưỡi ấm ướt thò sâu vào trong khoang miệng, vào thẳng tới cổ họng của cô.
Điều này làm cho Vũ Quỳnh cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn không thể cao giọng hô to.
Cao Hướng Dương lại cố ý!!
Anh cố ý hành hạ cô, bắt nạt cô.
Anh biết chắc cô không dám hô to cho nên mới tùy ý quấn quít, quấy rối trong miệng cô.
Vũ Quỳnh tức giận giãy giụa nhưng không sao tránh được sự giam giữ của anh.
Nụ hôn thô lỗ trên môi càng lúc càng hung hãn, điên cuồng nóng nảy.
Hàm răng trắng cắn ở trên đôi môi mềm mại của cô mà không mang chút thương tiếc nào.
Vũ Quỳnh đau đến mức hoảng sợ, bàn tay nhỏ bé ấn ở trước ngực của anh, dùng hết sức để đẩy anh ra: “Anh... thả em ra...”
Dưới nụ nôn nồng cháy của Cao Hướng Dương, giọng nói của Vũ Quỳnh có phần không rõ ràng.
Cao Hướng Dương vừa nghĩ tới Trần Mặc còn đang chờ cô ở bên ngoài thì càng không định thả cô ra.
Cô càng để ý, anh lại càng muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Ngón tay thon dài bấm ở hàm dưới của cô, mở cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, cái lưỡi ngang ngược lách vào trong, quấn lấy cái lưỡi thơm tho dụ người của cô và tùy ý dây dưa, trong nháy mắt lại mút lên.
“A a...”
Vũ Quỳnh bị anh hành hạ đến hoàn toàn không thở được.
Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, bị anh xâm chiếm đến không thể ngậm lại.
Sợi chỉ bạc trong suốt từ khóe miệng chảy xuống đã nhanh chóng bị Cao Hướng Dương mút qua.
Chút động tác nhỏ này nhìn như không để ý lại dường như trong nháy mắt rút sạch sức lực của Vũ Quỳnh, làm cho cô hoàn toàn không chống đỡ nổi, hai chân mềm nhũn, chỉ có thể tê liệt dựa vào trong lòng anh, mặc cho anh tùy tiện cướp lấy đôi môi của mình.
Không biết Cao Hướng Dương hôn cô bao lâu...
Từ những nụ hôn sâu ban đầu đầy thô lỗ giống như cơn mưa lớn trút xuống đã dần dần biến thành những nụ hôn nhẹ đầy dịu dàng... Nhưng trước sau anh vẫn không được cô đáp lại.
Có lẽ anh phiền muộn nên thò tay thô lỗ đẩy Vũ Quỳnh từ trong lòng mình ra, không hề có vẻ gì thương tiếc hay lưu luyến gì.
“Không thú vị...”
Anh đánh giá.
Sau khi Vũ Quỳnh bị anh đẩy ra liền lảo đảo bước vài bước, còn nhận được đánh giá như sỉ nhục của anh khiến trái tim cô đau xót, cơn tức cũng theo đó dâng lên.
Cô dùng cổ tay không ngừng lau đôi môi của mình vừa bị anh tùy ý cướp đoạt.
Mãi đến khi đôi môi đỏ mọng bị lau tới chảy máu mà cô căn bản vẫn không định dừng lại.
“Anh thấy không thú vị, em còn thấy buồn nôn đây này!!”
Cao Hướng Dương lạnh lùng nhìn cô làm trầy đôi môi của mình, cũng lạnh lùng nghe cô đánh giá về nụ hôn vừa rồi.
Mắt anh tối lại, vẻ mặt trầm xuống và lạnh lùng hỏi cô: “Em có ra hay không?”
Anh hỏi, giọng nói hoàn toàn không có chút hơi ấm nào.
Vũ Quỳnh khẽ nhíu mày chán nản trừng mắt nhìn anh, sau đó đi lướt qua anh mở cửa và ra khỏi phòng vệ sinh.
Cô tiện tay đóng cửa phòng lại, che đi mọi thứ bên trong.
Cao Hướng Dương dựa vào trên cánh cửa với vẻ hơi chán nản.
Ngoài cửa vọng tới tiếng nói chuyện của Vũ Quỳnh và Trần Mặc.
Cao Hướng Dương nghe được những lời quan tâm ở bên ngoài, trong lòng càng thấy phiền chán hơn.
Anh móc ra điếu thuốc và đốt lên...
Mãi đến khi tiếng bước chân của hai người ngoài cửa dần dần đi xa, Cao Hướng Dương mới bình tĩnh đi ra khỏi phòng vệ sinh nữ.
Anh thậm chí không rõ tại sao mình phải trốn, nếu thậm chí không muốn chúc phúc bọn họ, vừa rồi mình không phải nên đi ra ngoài ngay trước mặt Trần Mặc sao?
À! Nói trắng ra còn không phải vì anh sợ cô thấy khó xử sao?!
Cao Hướng Dương không trở về phòng mà đi thẳng xuống đại sảnh ở tầng một quẹt thẻ trả tiền.
Sau đó, anh không nói tiếng nào đã rời khỏi Đế Cung.
Trong nửa tháng sau đó, Cao Hướng Dương không hề gặp lại Vũ Quỳnh.
Ngày hôm đó…
Cao Hướng Dương đang bận rộn ghi ý kiến trả lời vào các loại tài liệu, bỗng nhiên điện thoại riêng của anh đổ chuông.
Đó là do Hướng Tình gọi tới.
Anh nghe máy.
“Anh...”
“Ừ.”
Cao Hướng Dương khẽ nói một tiếng.
Chiếc bút trong tay anh vẫn không hề dừng lại.
“Bảy giờ tối ăn cơm ở Tiếu Giang Nam, anh đừng có tới muộn đấy.”
Tối nay lại là buổi liên hoan gia đình một tuần một lần.
Cao Hướng Dương nhíu mày: “Đang yên đang lành lại ra ngoài ăn cơm làm gì?”
“Ba mở tiệc chiêu đãi khách.”
“Ai vậy?”
“Anh Mặc.”
Chiếc bút trong tay Cao Hướng Dương chợt dừng lại một lát, nhưng trong chớp mắt tiếp theo, anh đã tiếp tục cúi đầu phê duyệt tài liệu.
Trên gương mặt nghiêm nghị không thấy có chút dao động nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.