Chương 47: Thế giới hai người đầy dịu dàng
Lạt Tiêu
17/04/2019
Cao Dương Thành nhìn cô không rời mắt, nhưng không tiếp tục nói về đề tài này nữa, anh chỉ mái tóc vẫn còn hơi ẩm ướt của Hoàng Ngân: “Đi lấy máy sấy sấy khô tóc đi.”
"À, được thôi…"
Hoàng Ngân cầm chiếc máy sấy mà anh vừa chuẩn bị, đứng trên ban công ngoan ngoãn sấy tóc.
Cao Dương Thành ngồi trên sofa, lẳng lặng nhìn bóng hình nhỏ bé đang đứng ngoài ban công kia, ánh mắt sâu thẳm ngày càng dịu dàng...
Buổi chiều, Hoàng Ngân vùi người trên chiếc sofa ngắn của anh ngủ say, Cao Dương Thành nằm trên ghế sofa dài chợp mắt nghỉ ngơi.
Ánh mặt trời mỏng manh của buồi chiều xuyên thấu qua cánh cửa kính ban công rọi thẳng vào phòng khách, phủ xuống bóng dáng ấm áp của hai người bên trong.
Trong chớp mắt, sự ấm áp đã tràn ngập căn phòng...
Một khung cảnh dịu dàng ấm cúng choáng ngợp cả căn phòng.
Dường như không cần phải nói gì, cũng không cần phải làm gì, chỉ cần lặng im nằm cạnh đối phương là đủ rồi, khoảnh khắc ấy đã trở thành mãi mãi.
Cao Dương Thành khẽ nheo mắt lại, ngắm nhìn ánh mặt trời ấm áp trên đỉnh đầu...
Đột nhiên, anh cảm thấy đã rất lâu rồi, anh không sống một cuộc sống ấm áp đầy đủ như vậy! Cảm giác trái tim được lấp đầy bởi sự ấm áp, và cả... ngày tháng có cô bên cạnh... thực sự, bốn năm qua đi, giờ được gặp lại, khiến cảm giác này trở nên không chân thực, như mộng như ảo, choáng ngợp lồng ngực anh, khiến anh không kìm chế được mà muốn đưa tay ôm lấy cô.
Anh đứng dậy, đến gần Hoàng Ngân.
Cúi người, chăm chú ngắm nhìn cô rất lâu, từ đôi chân mày lá liễu thanh tú, đến sống mũi xinh đẹp, tiếp đến là đôi môi anh đào màu hồng mê người...
Ánh mắt anh lại càng sâu thẳm hơn nữa.
Sau cùng, anh quay lưng ngồi xuống trước chiếc sofa mà cô đang nằm, sau đó quay người nhẹ nhàng dựa vào người cô, tựa gần vào lồng ngực cô nhắm mắt ngủ.
Hoàng Ngân, hiện giờ tôi có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập của em. Nhưng hiện giờ, có hay không dù chỉ một giây thôi, nhịp tim của em đập... là vì tôi? Chỉ thuộc về riêng tôi thôi?
Ánh mặt trời của buổi chiều đã dịu đi, như phủ lên người họ một lớp lụa mỏng...
Cao Dương Thành an tâm ngủ.
Lúc Hoàng Ngân tỉnh lại, chỉ thấy anh ngồi trên thảm trải sàn, đầu dựa vào ngực mình, ngủ say sưa.
Giờ phút này, anh giống hệt một đứa trẻ đang ngủ say, mệt mỏi biếng nhác, không thứ gì có thể đánh thức, thậm chí còn khiến cô cảm thấy dễ thương biết bao.
Cứ lặng thinh ngắm nhìn anh như vậy, khóe môi xinh đẹp của cô cũng bất giác khẽ nhếch lên.
Nhưng cô không dám lộn xộn, sợ mình sẽ phá hỏng giấc ngủ của anh.
Cô cũng không biết vì sao anh lại đột nhiên nằm ngủ trong lồng ngực mình, cô không muốn truy hỏi vấn đề này đến cùng, cô chỉ biết rằng, cảm giác này đẹp đẽ vô cùng...
Đẹp đẽ như thể hoa anh đào nở rộ vào tháng ba đầu xuân vậy, gió thổi nhè nhẹ, cánh hoa rơi đầy, choáng ngợp cả trái tim cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn chân trời ngoài cửa sổ bị ánh hoàng hôn nhuốm thành một mảng đỏ rực, trong phút chốc cô chợt mỉm cười.
Gần đến thời gian ăn tối, anh tỉnh dậy từ trong lòng cô.
Giây phút bốn mắt nhìn nhau, anh gần như còn ngẩn người một lát, nhưng câu nói đầu tiên anh thốt lên lại khiến Hoàng Ngân lặng người: “Đỗ Hoàng Ngân, vừa mở mắt đã thấy cô, mới phát hiện cô còn xấu xí hơn bốn năm trước luôn.”
"..."
Hoàng Ngân cô có thể thô lỗ mà chửi thề không?
Cao Dương Thành đứng dậy, đi về phía nhà bếp: "Đỗ Hoàng Ngân, tôi muốn ăn cơm!”
Ban nãy còn nói cô xấu kia mà, giờ lại còn la hét muốn ăn cơm, coi cô là giúp việc chỉ biết nấu cơm à? Đúng là đáng đời anh bị đói chết mà!
"Được thôi! Hiện giờ tôi sẽ xuống tầng mua thức ăn, anh đợt chút nhé!” Hoàng Ngân nói rồi bò dậy từ sofa.
Có lẽ nghĩ một đằng làm một nẻo vĩnh viễn là việc mà phụ nữ am hiểu nhất.
Nhưng cô sẽ không biết, người trước mặt cô là bác sĩ Cao, giây phút vừa mở mắt đã nhìn thấy cô ban nãy, suy nghĩ chân thật nhất trong lòng lòng anh khi ấy là...
Thực ra, anh rất muốn nói... Đỗ Hoàng Ngân, vừa mở mắt đã nhìn thấy ánh mặt trời và em đều ở đây, chính là tương lai duy nhất mà tôi hằng ao ước!
Nhưng tương lai này... không ai có thể cho anh nữa rồi!
Buổi tối, lúc làm cơm cho anh, Hoàng Ngân không nhịn được mà hỏi anh: “Chuyện phẫu thuật, anh có hối hận không?”
Cô đột nhiên hỏi chuyện này, lại khiến anh bàng hoàng mất một lát. Sau cùng, anh lắc đầu: “Tôi không biết sau này tôi có hối hận hay không? Nhưng tôi biết, nếu như không kiên trì thực hiện phẫu thật, vậy tôi nhất định sẽ hối hận.”
Nhìn góc nghiêng khôi ngô nghiêm túc của anh, Hoàng Ngân bất chợt mỉm cười: “Bác sĩ Cao, có thể được làm bệnh nhân của anh, đó là một may mắn.”
Trong lòng Hoàng Ngân, người đàn ông này hoàn hảo không góc chết.
Anh có gia thế hiển hách, nhưng trước giờ không hề quần là áo lượt. Ngược lại, anh trút bỏ mọi thói quen xấu của hội công tử nhà giàu, anh nhã nhặn, khiêm tốn, chín chắn, luôn cháy hết mình với công việc, thái độ nghiêm chỉnh, nhưng lại vô cùng hiền lành tốt bụng với bệnh nhân của mình.
Ông trời sắp xếp cho Đỗ Hoàng Ngân cô gặp gỡ một người đàn ông hoàn hảo như vậy, chỉ như vậy thôi đã là may mắn rồi. Mà cô và người đàn ông này lại còn từng yêu nhau nữa, đây chính là phần thưởng tuyệt vời nhất đối với cô, vậy nên cô đã mãn nguyện từ lâu rồi. Nhưng... người đàn ông xuất chúng như thần tiên này, một khi đã có được, thì một người bình thường như cô sao có thể dễ dàng quên đi, sao có thể dễ dàng buông tay được chứ...
Đêm khuya...
Cao Dương Thành lái xe đưa Hoàng Ngân đến bệnh viện.
Anh xuống xe, lịch thiệp mở cửa thay cô, Hoàng Ngân bước ra khỏi xe.
“Tôi không đưa cô vào trong đâu.”
Anh ngẩng đầu, vừa nhìn thấy hai chữ “Vinmec” trên cổng chính của bệnh viện, đôi mắt đen láy chợt lóe lên một sự khó hiểu mơ hồ.
“Ừ, không sao, tôi tự vào trong cũng được.” Hoàng Ngân biết anh khó xử, cũng thông cảm với nỗi khó xử của anh.
Cô chỉ về phía bệnh viện, quay đầu lại nói với anh: "Chuyện xin nghỉ phép này, anh cũng đừng để trong lòng, lãnh đạo bệnh viện cũng vì nghĩ cho anh thôi.”
Cao Dương Thành không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt trầm lặng lướt qua cô, nhìn cổng chính của bệnh viện, nhìn hờ hững một lát, cuối cùng mới thu lại ánh mắt rồi bảo cô: “Cô vào đi.”
Hoàng Ngân biết anh đang nhìn thứ gì.
Nếu có ngày anh nhận được kết quả đã nhiễm HIV thì con đường làm bác sĩ của anh cũng kết thúc triệt để, có lẽ trong lòng anh đang tranh đấu kịch liệt.
“Khi nào có kết quả?” Hoàng Ngân hỏi anh.
“Sẽ nhanh thôi, có lẽ chỉ là chuyện của một hai ngày nữa thôi.”
"Vậy thì tốt quá! Hy vọng cành nhanh càng tốt!" Đối với họ mà nói, đợt chờ dai dẳng chính là một loại dày vò vô cùng đau khổ.
Hoàng Ngân ngước mắt nhìn anh: "Cao Dương Thành, nếu như có kết quả, cho dù thế nào, hy vọng anh có thể nói cho tôi biết."
Cao Dương Thành nhìn xuống, anh nhìn thẳng vào cô: “Tôi hứa với cô, một khi có kết quả, trừ tôi ra cô sẽ là người đầu tiên biết được. Cho dù kết quả có ra sao, tôi cũng sẽ không giấu cô.”
Rõ ràng chỉ là một câu nói vô cùng bình thường, nhưng không hiểu sao, Hoàng Ngân nghe được lại cảm thấy ấm áp vô cùng...
Ấm áp đến mức khiến khóe mắt cô bỗng dưng ẩm ướt.
"Vậy thì tốt rồi..."
Hoàng Ngân gật đầu, chóp mũi hơi cay xè: "Ừm, tôi... vào nhé.”
"Ừ." Anh trầm ngâm đáp lại.
"Vậy... Tôi vào đây, tạm biệt..."
Hoàng Ngân lui mấy bước, vẫy tay với anh rồi quay người rời đi. Nhưng đột nhiên, cổ tay bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy.
Giây phút ấy, lồng ngực Hoàng Ngân chợt căng thẳng, hô hấp chợt khó khăn. Cô quay đầu lại, nhìn Cao Dương Thành đang đứng trước mặt, trong lòng có chút ngẩn ngơ.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như đã ngủ sâu cả nghìn năm của anh nhìn cô chăm chú: “Đỗ Hoàng Ngân, dù thế nào thì cũng cảm ơn cô.”
Đột nhiên, nhìn thấy bóng lưng rời đi của cô, anh lại... luyến tiếc rồi!
Chút hạnh phúc bất chợt của ngày hôm nay, đã hoàn toàn kết thúc trong khoảnh khắc này rồi!
Hoàng Ngân hít sâu, lồng ngực khẽ nhói đau.
Không biết cô lấy đâu ra sự can đảm, đột nhiên, cô lật tay, nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Phút giây ấy, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, bàn tay mà cô đang nắm kia bỗng dưng cứng đờ.
Hoàng Ngân cũng luống cuống một hồi, bỗng nhiên bừng tỉnh rồi mới ý thức được bản thân mình vừa làm gì, vừa muốn nhanh chóng buông tay ra, lại vừa không nỡ. Mà bàn tay to lớn trong tay cô kia còn nhanh hơn động tác chạy trốn của cô, lòng bàn tay anh đột nhiên siết chặt, trực tiếp nắm lấy bàn tay của cô, khiến bàn tay nhỏ bé không ngoan ngoãn kia hết đường trốn chạy.
Hoàng Ngân hoảng hốt, gò má trắng nõn lập tức ửng hồng.
Cô xấu hổ nhìn người đàn ông đối diện: "Cái đó..."
Đầu lưỡi bất chợt khẽ liếm bờ môi đỏ mọng, chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô nóng.
Cao Dương Thành vẫn luôn nhìn cô chăm chú, ánh mắt khựng lại nơi đôi môi đỏ mọng mê người kia, khựng lại nơi cổ họng không ngừng nhấp nhô vì căng thẳng kia...
Anh có một ham muốn đầy kích động, muốn hôn cô.
Nhưng đến cùng anh đã kiềm chế lại được!
Bởi vì, hiện giờ anh vẫn còn trong thời kì quan sát nguy hiểm, trước khi có kết quả, anh và cô nên giữ gìn khoảng cách thích hợp mới là việc anh nên làm!
Hoàng Ngân mấp máy môi, khẽ nén tâm trạng xuống, sau khi hít một hơi thật sâu, cô mới nói với anh: "Cao Dương Thành, nếu có một ngày... Tôi là nói nếu như, nếu quả thật có một ngày như vậy, tất cả mọi người đều xa lánh anh. Nhưng anh hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ ở cạnh anh! Nhất định sẽ trở thành bạn của anh, sẽ luôn ở cạnh anh! Chỉ cần tôi còn sống, anh vĩnh viễn sẽ không phải cô độc một mình...”
Chỉ cần cô còn sống, anh nhất định sẽ có hai người bầu bạn!
Cô, còn có cả Dương Dương nữa!
Hoàng Ngân đã dự định từ trước đó rồi, nếu như kết quả lần này quả thực là bi kịch, việc đầu tiên mà cô cần làm sẽ là nói cho anh biết, anh đã làm ba rồi! Cô sẽ giữ lại cho anh một phần hy vọng, sẽ giữ lại cho anh một ánh mặt trời.
Bạn bè…
Quả nhiên, cô sẽ mãi mãi vạch rõ mối quan hệ của cô và anh, để mỗi khi anh hơi mơ hồ thì cô có thể dùng một câu nói để lại kéo anh về chỗ cũ.
Cao Dương Thành bỗng thả tay cô ra, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo, anh khẽ nhếch môi: “Vào đi.”
“Ừ...”
Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, khiến Hoàng Ngân có chút mất mát.
Cô ngây ngốc rút tay về, cười ngượng ngùng: "Tôi đi trước nhé, tạm biệt…”
“Tạm biệt.”
Hoàng Ngân xoay người đi vào trong bệnh viện.
Cao Dương Thành lên xe ngay mà không ngoảnh đầu lại lần nào, sau đó lại không mảy may lưu luyến mà lái xe rời đi.
Hoàng Ngân quay đầu, mãi đến khi bóng của chiếc xe mất hút trong đêm khuya, cô mới lưu luyến thu ánh mắt về.
.........
Đợi chờ ngày có kết quả, đúng là sự dày vò mệt mỏi nhất.
"Hoàng Ngân, cô lại viết sai số liệu lên bản vẽ rồi.”
Lý San cầm bản phác thảo CAD đi vào văn phòng của Hoàng Ngân.
"Hả? Vậy sao? Xin lỗi, xin lỗi nhé, để tôi kiểm tra lại lần nữa." Hoàng Ngân vừa nói xin lỗi vừa mở phần mềm bản vẽ CAD của mình ra.
Lý San thoải mái dựa vào bàn của Hoàng Ngân, lo lắng nhìn cô: “Này, hai ngày nay cô sao vậy? Hồn vía như ở trên mây, luôn trong trạng thái lo lắng, có phải... Dương Dương lại xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Ngoại trừ bé cưng Hướng Dương ra thì cô thật sự không thể nghĩ ra ai khác có thể khiến một người luôn cẩn thận như Hoàng Ngân liên tiếp phạm lỗi như vậy!
"Không phải không phải, Dương Dương vẫn rất khỏe mạnh." Hoàng Ngân vội vàng lắc đầu, áy náy cười trừ, nhận bản phác thảo CAD từ trong tay của Lý San: “Nào, để tôi xem cụ thể đã sai gì nào?”
"Dương Dương không sao là tốt rồi, nhìn dáng vẻ lo lắng bất an hai ngày nay của cô, tôi rất lo lắng đó.”
"Tôi không sao, cô yên tâm." Hoàng Ngân đáp lại Lý San bằng một nụ cười an tâm.
Cô chỉ đang lo lắng về kết quả xét nghiệm của ai đó thôi mà.
Kể từ hôm anh nói với cô chỉ khoảng hai ngày nữa là có kết quả, nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, Hoàng Ngân quả thật sắp nóng lòng đến chết rồi.
"Chị Hoàng Ngân, chuyển phát nhanh của chị này.”
Đồng nghiệp cầm đồ chuyển phát nhanh đi vào: “Đây, tiện thể em mang lên giúp chị.”
“Cảm ơn nhé.”
"À, được thôi…"
Hoàng Ngân cầm chiếc máy sấy mà anh vừa chuẩn bị, đứng trên ban công ngoan ngoãn sấy tóc.
Cao Dương Thành ngồi trên sofa, lẳng lặng nhìn bóng hình nhỏ bé đang đứng ngoài ban công kia, ánh mắt sâu thẳm ngày càng dịu dàng...
Buổi chiều, Hoàng Ngân vùi người trên chiếc sofa ngắn của anh ngủ say, Cao Dương Thành nằm trên ghế sofa dài chợp mắt nghỉ ngơi.
Ánh mặt trời mỏng manh của buồi chiều xuyên thấu qua cánh cửa kính ban công rọi thẳng vào phòng khách, phủ xuống bóng dáng ấm áp của hai người bên trong.
Trong chớp mắt, sự ấm áp đã tràn ngập căn phòng...
Một khung cảnh dịu dàng ấm cúng choáng ngợp cả căn phòng.
Dường như không cần phải nói gì, cũng không cần phải làm gì, chỉ cần lặng im nằm cạnh đối phương là đủ rồi, khoảnh khắc ấy đã trở thành mãi mãi.
Cao Dương Thành khẽ nheo mắt lại, ngắm nhìn ánh mặt trời ấm áp trên đỉnh đầu...
Đột nhiên, anh cảm thấy đã rất lâu rồi, anh không sống một cuộc sống ấm áp đầy đủ như vậy! Cảm giác trái tim được lấp đầy bởi sự ấm áp, và cả... ngày tháng có cô bên cạnh... thực sự, bốn năm qua đi, giờ được gặp lại, khiến cảm giác này trở nên không chân thực, như mộng như ảo, choáng ngợp lồng ngực anh, khiến anh không kìm chế được mà muốn đưa tay ôm lấy cô.
Anh đứng dậy, đến gần Hoàng Ngân.
Cúi người, chăm chú ngắm nhìn cô rất lâu, từ đôi chân mày lá liễu thanh tú, đến sống mũi xinh đẹp, tiếp đến là đôi môi anh đào màu hồng mê người...
Ánh mắt anh lại càng sâu thẳm hơn nữa.
Sau cùng, anh quay lưng ngồi xuống trước chiếc sofa mà cô đang nằm, sau đó quay người nhẹ nhàng dựa vào người cô, tựa gần vào lồng ngực cô nhắm mắt ngủ.
Hoàng Ngân, hiện giờ tôi có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập của em. Nhưng hiện giờ, có hay không dù chỉ một giây thôi, nhịp tim của em đập... là vì tôi? Chỉ thuộc về riêng tôi thôi?
Ánh mặt trời của buổi chiều đã dịu đi, như phủ lên người họ một lớp lụa mỏng...
Cao Dương Thành an tâm ngủ.
Lúc Hoàng Ngân tỉnh lại, chỉ thấy anh ngồi trên thảm trải sàn, đầu dựa vào ngực mình, ngủ say sưa.
Giờ phút này, anh giống hệt một đứa trẻ đang ngủ say, mệt mỏi biếng nhác, không thứ gì có thể đánh thức, thậm chí còn khiến cô cảm thấy dễ thương biết bao.
Cứ lặng thinh ngắm nhìn anh như vậy, khóe môi xinh đẹp của cô cũng bất giác khẽ nhếch lên.
Nhưng cô không dám lộn xộn, sợ mình sẽ phá hỏng giấc ngủ của anh.
Cô cũng không biết vì sao anh lại đột nhiên nằm ngủ trong lồng ngực mình, cô không muốn truy hỏi vấn đề này đến cùng, cô chỉ biết rằng, cảm giác này đẹp đẽ vô cùng...
Đẹp đẽ như thể hoa anh đào nở rộ vào tháng ba đầu xuân vậy, gió thổi nhè nhẹ, cánh hoa rơi đầy, choáng ngợp cả trái tim cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn chân trời ngoài cửa sổ bị ánh hoàng hôn nhuốm thành một mảng đỏ rực, trong phút chốc cô chợt mỉm cười.
Gần đến thời gian ăn tối, anh tỉnh dậy từ trong lòng cô.
Giây phút bốn mắt nhìn nhau, anh gần như còn ngẩn người một lát, nhưng câu nói đầu tiên anh thốt lên lại khiến Hoàng Ngân lặng người: “Đỗ Hoàng Ngân, vừa mở mắt đã thấy cô, mới phát hiện cô còn xấu xí hơn bốn năm trước luôn.”
"..."
Hoàng Ngân cô có thể thô lỗ mà chửi thề không?
Cao Dương Thành đứng dậy, đi về phía nhà bếp: "Đỗ Hoàng Ngân, tôi muốn ăn cơm!”
Ban nãy còn nói cô xấu kia mà, giờ lại còn la hét muốn ăn cơm, coi cô là giúp việc chỉ biết nấu cơm à? Đúng là đáng đời anh bị đói chết mà!
"Được thôi! Hiện giờ tôi sẽ xuống tầng mua thức ăn, anh đợt chút nhé!” Hoàng Ngân nói rồi bò dậy từ sofa.
Có lẽ nghĩ một đằng làm một nẻo vĩnh viễn là việc mà phụ nữ am hiểu nhất.
Nhưng cô sẽ không biết, người trước mặt cô là bác sĩ Cao, giây phút vừa mở mắt đã nhìn thấy cô ban nãy, suy nghĩ chân thật nhất trong lòng lòng anh khi ấy là...
Thực ra, anh rất muốn nói... Đỗ Hoàng Ngân, vừa mở mắt đã nhìn thấy ánh mặt trời và em đều ở đây, chính là tương lai duy nhất mà tôi hằng ao ước!
Nhưng tương lai này... không ai có thể cho anh nữa rồi!
Buổi tối, lúc làm cơm cho anh, Hoàng Ngân không nhịn được mà hỏi anh: “Chuyện phẫu thuật, anh có hối hận không?”
Cô đột nhiên hỏi chuyện này, lại khiến anh bàng hoàng mất một lát. Sau cùng, anh lắc đầu: “Tôi không biết sau này tôi có hối hận hay không? Nhưng tôi biết, nếu như không kiên trì thực hiện phẫu thật, vậy tôi nhất định sẽ hối hận.”
Nhìn góc nghiêng khôi ngô nghiêm túc của anh, Hoàng Ngân bất chợt mỉm cười: “Bác sĩ Cao, có thể được làm bệnh nhân của anh, đó là một may mắn.”
Trong lòng Hoàng Ngân, người đàn ông này hoàn hảo không góc chết.
Anh có gia thế hiển hách, nhưng trước giờ không hề quần là áo lượt. Ngược lại, anh trút bỏ mọi thói quen xấu của hội công tử nhà giàu, anh nhã nhặn, khiêm tốn, chín chắn, luôn cháy hết mình với công việc, thái độ nghiêm chỉnh, nhưng lại vô cùng hiền lành tốt bụng với bệnh nhân của mình.
Ông trời sắp xếp cho Đỗ Hoàng Ngân cô gặp gỡ một người đàn ông hoàn hảo như vậy, chỉ như vậy thôi đã là may mắn rồi. Mà cô và người đàn ông này lại còn từng yêu nhau nữa, đây chính là phần thưởng tuyệt vời nhất đối với cô, vậy nên cô đã mãn nguyện từ lâu rồi. Nhưng... người đàn ông xuất chúng như thần tiên này, một khi đã có được, thì một người bình thường như cô sao có thể dễ dàng quên đi, sao có thể dễ dàng buông tay được chứ...
Đêm khuya...
Cao Dương Thành lái xe đưa Hoàng Ngân đến bệnh viện.
Anh xuống xe, lịch thiệp mở cửa thay cô, Hoàng Ngân bước ra khỏi xe.
“Tôi không đưa cô vào trong đâu.”
Anh ngẩng đầu, vừa nhìn thấy hai chữ “Vinmec” trên cổng chính của bệnh viện, đôi mắt đen láy chợt lóe lên một sự khó hiểu mơ hồ.
“Ừ, không sao, tôi tự vào trong cũng được.” Hoàng Ngân biết anh khó xử, cũng thông cảm với nỗi khó xử của anh.
Cô chỉ về phía bệnh viện, quay đầu lại nói với anh: "Chuyện xin nghỉ phép này, anh cũng đừng để trong lòng, lãnh đạo bệnh viện cũng vì nghĩ cho anh thôi.”
Cao Dương Thành không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt trầm lặng lướt qua cô, nhìn cổng chính của bệnh viện, nhìn hờ hững một lát, cuối cùng mới thu lại ánh mắt rồi bảo cô: “Cô vào đi.”
Hoàng Ngân biết anh đang nhìn thứ gì.
Nếu có ngày anh nhận được kết quả đã nhiễm HIV thì con đường làm bác sĩ của anh cũng kết thúc triệt để, có lẽ trong lòng anh đang tranh đấu kịch liệt.
“Khi nào có kết quả?” Hoàng Ngân hỏi anh.
“Sẽ nhanh thôi, có lẽ chỉ là chuyện của một hai ngày nữa thôi.”
"Vậy thì tốt quá! Hy vọng cành nhanh càng tốt!" Đối với họ mà nói, đợt chờ dai dẳng chính là một loại dày vò vô cùng đau khổ.
Hoàng Ngân ngước mắt nhìn anh: "Cao Dương Thành, nếu như có kết quả, cho dù thế nào, hy vọng anh có thể nói cho tôi biết."
Cao Dương Thành nhìn xuống, anh nhìn thẳng vào cô: “Tôi hứa với cô, một khi có kết quả, trừ tôi ra cô sẽ là người đầu tiên biết được. Cho dù kết quả có ra sao, tôi cũng sẽ không giấu cô.”
Rõ ràng chỉ là một câu nói vô cùng bình thường, nhưng không hiểu sao, Hoàng Ngân nghe được lại cảm thấy ấm áp vô cùng...
Ấm áp đến mức khiến khóe mắt cô bỗng dưng ẩm ướt.
"Vậy thì tốt rồi..."
Hoàng Ngân gật đầu, chóp mũi hơi cay xè: "Ừm, tôi... vào nhé.”
"Ừ." Anh trầm ngâm đáp lại.
"Vậy... Tôi vào đây, tạm biệt..."
Hoàng Ngân lui mấy bước, vẫy tay với anh rồi quay người rời đi. Nhưng đột nhiên, cổ tay bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy.
Giây phút ấy, lồng ngực Hoàng Ngân chợt căng thẳng, hô hấp chợt khó khăn. Cô quay đầu lại, nhìn Cao Dương Thành đang đứng trước mặt, trong lòng có chút ngẩn ngơ.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như đã ngủ sâu cả nghìn năm của anh nhìn cô chăm chú: “Đỗ Hoàng Ngân, dù thế nào thì cũng cảm ơn cô.”
Đột nhiên, nhìn thấy bóng lưng rời đi của cô, anh lại... luyến tiếc rồi!
Chút hạnh phúc bất chợt của ngày hôm nay, đã hoàn toàn kết thúc trong khoảnh khắc này rồi!
Hoàng Ngân hít sâu, lồng ngực khẽ nhói đau.
Không biết cô lấy đâu ra sự can đảm, đột nhiên, cô lật tay, nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Phút giây ấy, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, bàn tay mà cô đang nắm kia bỗng dưng cứng đờ.
Hoàng Ngân cũng luống cuống một hồi, bỗng nhiên bừng tỉnh rồi mới ý thức được bản thân mình vừa làm gì, vừa muốn nhanh chóng buông tay ra, lại vừa không nỡ. Mà bàn tay to lớn trong tay cô kia còn nhanh hơn động tác chạy trốn của cô, lòng bàn tay anh đột nhiên siết chặt, trực tiếp nắm lấy bàn tay của cô, khiến bàn tay nhỏ bé không ngoan ngoãn kia hết đường trốn chạy.
Hoàng Ngân hoảng hốt, gò má trắng nõn lập tức ửng hồng.
Cô xấu hổ nhìn người đàn ông đối diện: "Cái đó..."
Đầu lưỡi bất chợt khẽ liếm bờ môi đỏ mọng, chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô nóng.
Cao Dương Thành vẫn luôn nhìn cô chăm chú, ánh mắt khựng lại nơi đôi môi đỏ mọng mê người kia, khựng lại nơi cổ họng không ngừng nhấp nhô vì căng thẳng kia...
Anh có một ham muốn đầy kích động, muốn hôn cô.
Nhưng đến cùng anh đã kiềm chế lại được!
Bởi vì, hiện giờ anh vẫn còn trong thời kì quan sát nguy hiểm, trước khi có kết quả, anh và cô nên giữ gìn khoảng cách thích hợp mới là việc anh nên làm!
Hoàng Ngân mấp máy môi, khẽ nén tâm trạng xuống, sau khi hít một hơi thật sâu, cô mới nói với anh: "Cao Dương Thành, nếu có một ngày... Tôi là nói nếu như, nếu quả thật có một ngày như vậy, tất cả mọi người đều xa lánh anh. Nhưng anh hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ ở cạnh anh! Nhất định sẽ trở thành bạn của anh, sẽ luôn ở cạnh anh! Chỉ cần tôi còn sống, anh vĩnh viễn sẽ không phải cô độc một mình...”
Chỉ cần cô còn sống, anh nhất định sẽ có hai người bầu bạn!
Cô, còn có cả Dương Dương nữa!
Hoàng Ngân đã dự định từ trước đó rồi, nếu như kết quả lần này quả thực là bi kịch, việc đầu tiên mà cô cần làm sẽ là nói cho anh biết, anh đã làm ba rồi! Cô sẽ giữ lại cho anh một phần hy vọng, sẽ giữ lại cho anh một ánh mặt trời.
Bạn bè…
Quả nhiên, cô sẽ mãi mãi vạch rõ mối quan hệ của cô và anh, để mỗi khi anh hơi mơ hồ thì cô có thể dùng một câu nói để lại kéo anh về chỗ cũ.
Cao Dương Thành bỗng thả tay cô ra, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo, anh khẽ nhếch môi: “Vào đi.”
“Ừ...”
Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, khiến Hoàng Ngân có chút mất mát.
Cô ngây ngốc rút tay về, cười ngượng ngùng: "Tôi đi trước nhé, tạm biệt…”
“Tạm biệt.”
Hoàng Ngân xoay người đi vào trong bệnh viện.
Cao Dương Thành lên xe ngay mà không ngoảnh đầu lại lần nào, sau đó lại không mảy may lưu luyến mà lái xe rời đi.
Hoàng Ngân quay đầu, mãi đến khi bóng của chiếc xe mất hút trong đêm khuya, cô mới lưu luyến thu ánh mắt về.
.........
Đợi chờ ngày có kết quả, đúng là sự dày vò mệt mỏi nhất.
"Hoàng Ngân, cô lại viết sai số liệu lên bản vẽ rồi.”
Lý San cầm bản phác thảo CAD đi vào văn phòng của Hoàng Ngân.
"Hả? Vậy sao? Xin lỗi, xin lỗi nhé, để tôi kiểm tra lại lần nữa." Hoàng Ngân vừa nói xin lỗi vừa mở phần mềm bản vẽ CAD của mình ra.
Lý San thoải mái dựa vào bàn của Hoàng Ngân, lo lắng nhìn cô: “Này, hai ngày nay cô sao vậy? Hồn vía như ở trên mây, luôn trong trạng thái lo lắng, có phải... Dương Dương lại xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Ngoại trừ bé cưng Hướng Dương ra thì cô thật sự không thể nghĩ ra ai khác có thể khiến một người luôn cẩn thận như Hoàng Ngân liên tiếp phạm lỗi như vậy!
"Không phải không phải, Dương Dương vẫn rất khỏe mạnh." Hoàng Ngân vội vàng lắc đầu, áy náy cười trừ, nhận bản phác thảo CAD từ trong tay của Lý San: “Nào, để tôi xem cụ thể đã sai gì nào?”
"Dương Dương không sao là tốt rồi, nhìn dáng vẻ lo lắng bất an hai ngày nay của cô, tôi rất lo lắng đó.”
"Tôi không sao, cô yên tâm." Hoàng Ngân đáp lại Lý San bằng một nụ cười an tâm.
Cô chỉ đang lo lắng về kết quả xét nghiệm của ai đó thôi mà.
Kể từ hôm anh nói với cô chỉ khoảng hai ngày nữa là có kết quả, nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, Hoàng Ngân quả thật sắp nóng lòng đến chết rồi.
"Chị Hoàng Ngân, chuyển phát nhanh của chị này.”
Đồng nghiệp cầm đồ chuyển phát nhanh đi vào: “Đây, tiện thể em mang lên giúp chị.”
“Cảm ơn nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.