Chương 450: Tôi nhất định bảo vệ cô ấy
Lạt Tiêu
20/06/2020
Chính là người đó, lúc nãy mới nói mời cô về cục để lấy khẩu cung.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Nhưng từ lúc ý thức cô rất rõ ràng cho đến khi hoàn toàn hôn mê, thời gian chưa tới một giây, cô vẫn chưa kịp nghĩ thông suốt, đã không còn cơ hội để cho cô suy nghĩ sâu thêm.
Nhưng trong bóng tối cô nhìn thấy gương mặt đó, cũng rất… bất ngờ!
Ngày hôm đó, lại trùng hợp trời đổ một cơn mưa, vũng nước dưới chân vẫn chưa khô cạn, đúng lúc phản chiếu khuôn mặt lãnh khốc đó.
Sau đó, Hướng Tình nghĩ tới câu nói ‘Lưới trời tuy thưa mà khó lọt’, đại khái chính là nói tình cảnh của cô bây giờ.
Hướng Tình bị người khác dội nước cho tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, cô giật mình khi bản thân bị treo trên một độ cao hàng trăm mét, dọa cô toát mồ hôi lạnh.
Đây là đâu?
Tại sao cô lại bị treo ở trên cao như thế này? Là ai đã treo cô ở đây??!
Hướng Tình theo bản năng nhìn xuống dưới…
Nhìn thấy ánh đèn neon rất mờ ở dưới chân, Hướng Tình chỉ có cảm giác tim của mình đã ngừng mấy nhịp đập.
“Cứu tôi với!!!”
Cô theo bản năng hét to lên.
Cô muốn giãy giụa nhưng lại không dám cử động.
Cơ thể đã được cố định cứng nhắc ở trên cao...
Mọi thứ ở dưới chân giống như một hang động tối đen, dường như muốn hút cô vào sâu trong đó.
Hướng Tình biết rõ, chỉ cần sợi dây thừng này bị đứt thì cô sẽ… thịt nát xương tan, máu thịt be bét!!
Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn xuống dưới chân nữa.
Cơ thể mềm mại bị trói bằng dây thừng, đang run rẩy trong vô thức.
“Cứu tôi với!! Có ai không!!”
“Đừng kêu nữa!”
Đột nhiên, có một giọng nam trầm sâu thẳm từ trong bóng tối truyền đến.
Lúc Hướng Tình nhìn thấy rõ khuôn mặt lãnh khốc của Lưu Uy, anh ta đã xuất hiện trên sân thượng rồi.
“Tại sao lại là anh??”
Hướng Tình ngạc nhiên nhìn Lưu Uy ở trước mắt mình.
Rõ ràng khuôn mặt phản chiếu trong vũng nước chính là viên cảnh sát kia, nhưng vì sao cô vẫn rơi vào tay của người đàn ông này?
“Nhìn thấy tôi rất ngạc nhiên sao?”
Lưu Uy đứng trên sân thượng, ngẩng đầu, nhìn cô cười: “Cao Hướng Tình, có phải cô cho rằng hôm nay tôi sẽ bị cảnh sát bắt đi? Đừng có ngu ngốc như vậy!”
“Anh mau thả tôi xuống!!”
Hướng Tình không muốn nói nhảm với tên vô lại này.
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ thả cô xuống! Hơn nữa là… thả xuống dưới đó!!”
Lưu Uy nói xong, chỉ tay xuống dưới chân của Hướng Tình, cười lạnh lại tiếp tục nói: “Thả cô xuống dưới ‘vèo…’ một lát, sau đó sẽ ‘bịch…’ thịt nát xương tan… Chậc chậc, vừa nghĩ tới đã cảm thấy rất sảng khoái!!”
“Tên biến thái, tên biến thái, anh chính là một tên biến thái đáng chết!!”
Hướng Tình hét lên chửi bậy: “Anh dám giết tôi, chắc chắn cảnh sát sẽ không bỏ qua cho anh!! Bọn họ đã biết tôi ở đây rồi, sớm muộn gì cũng có ngày bọn họ sớm tìm tới cửa thôi!!”
“Ha! Bọn họ không tìm được cô, đừng bao giờ nghĩ sẽ định được tội của tôi! Còn cô, qua tối hôm nay… trên thế giới này, sẽ không còn sự tồn tại của cô nữa!”
Lưu Uy lạnh lùng nói.
Hướng Tình chỉ nghe như vậy đã cảm thấy sởn tóc gáy rồi.
“Cao Hướng Tình, cô nói xem nếu Lê Dã nhìn thấy cảnh tượng cô bị thịt nát xương tan, anh ta sẽ cảm thấy như thế nào? Có lẽ trong lòng cũng rất sảng khoái! Ha ha ha… Tôi thực sự rất mong đợi cảnh tượng đó!!”
Lưu Uy chỉ nghĩ tới cảnh tượng đó, trong lòng đã vô cùng phấn khích.
Nhưng bên này…
“Cốc cốc cốc…”
Trong phòng bao, vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
“Mời vào!”
Trong phòng truyền đến giọng nói ra lệnh đầy lạnh lùng của Lục Li Dã.
Đẩy cửa phòng, Tống từ bên ngoài bước vào phòng với vẻ mặt gấp gáp, ghé sát vào tai của Lục Li Dã, nói nhỏ mấy câu: “Cậu Lê, xảy ra chuyện rồi!”
Lục Li Dã hơi nhíu mày, im lặng, chờ đợi câu nói tiếp theo.
Những chuyện xảy ra tối hôm nay vẫn còn ít sao?!
“Anh Lưu đã bắt chị Hướng Tình rồi, treo chị ấy ở trên tầng 32, bất cứ lúc nào cũng có thể ném chị ấy xuống!!”
Lục Li Dã nghe vậy, con ngươi sâu thẳm càng trở nên thâm trầm, khí lạnh trong mắt nhanh chóng hội tụ lại.
Nhanh chóng, dẫn theo đàn em, đi lên sân thượng.
Tầng 32.
Lưu Uy gần như phát điên rồi.
Anh ta cầm dao, đã cắt được một nửa sợi dây thừng đang treo Hướng Tình rồi.
Cô yếu ớt không hề dám giãy giụa, sợi dây thừng này bất cứ lúc nào cũng có thể bị đứt, mà Hướng Tình… chắc chắn cũng sẽ chết!!
Gió đêm lạnh lẽo, lướt qua thân hình mềm mại của cô, thổi tóc của cô thành một mớ hỗn độn, giống như ma quỷ, đang bay lượn trên bầu trời đêm, xinh đẹp, nhưng vẫn thấm sự thê lương vô tận.
Trước mắt, là bóng đêm xa xỉ héo tàn…
Dòng xe cộ chạy qua lại nhỏ như con kiến.
Cả thân hình mềm mại của Hướng Tình run rẩy trong gió rét, nếu nói cô không sợ thì đó chắc chắn là giả.
Cô thật sự rất sợ chết!
Cô đã lưu lạc đến nơi này, ở đây hơn mấy tháng trời, mỗi ngày đều phải nhẫn nhục, lo lắng sợ hãi, còn không phải là vì có thể để cho mình được sống sót sao?
Nhưng hôm nay, cô mắt thấy bản thân sắp thoát khỏi chỗ thị phi này, sắp được tự do, nhưng đến giây phút cuối cùng, cô vẫn bị bắt trở về đây, thậm chí còn tàn khốc hơn, đang đứng trên bờ vực giữa cái chết và sự sống
Nhưng trong lòng cô không ngừng tự nhủ với chính mình, cho dù cô chết đi, cũng không oan ức như vậy.
Chí ít, cô vẫn cứu được mười mấy cô gái đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng kia!!
Cái chết của cô, cũng không tính là nhẹ tựa lông hồng?!
Nhưng…
Cô rất nhớ ba mẹ của cô, còn có anh trai…
Cô hy vọng trong giây phút cuối cùng trước khi nhắm mắt, có thể nhìn thấy bọn họ một lần!
Sợi dây thừng bị cắt đứt, trong cơn gió rét phát ra từng tiếng xào xạc, tim của Hướng Tình, cũng theo tiếng đó mà run rẩy nơm nớp lo sợ.
Dây thừng đã lắc lư sắp đứt…
Cô muốn cầu xin tha thứ, nhưng cô vẫn nhịn được!!
Hướng Tình buộc chính mình phải lên tinh thần trăm phần trăm, cho dù có chết cũng phải chết thật cứng rắn.
Cúi đầu và nước mắt là những thứ không thuộc về Hướng Tình cô!!
Đúng lúc này, cánh cửa tầng thượng phát ra tiếng “cọt kẹt”, được ai đó mở ra.
“Cậu Lê!!”
Những tên đàn em ở đây đều cung kính chào hỏi Lê Dã.
Trong gió rét, khi cái tên này lọt vào tai của Hướng Tình, cô đột nhiên mở mắt ra.
Trong lòng lập tức vui vẻ.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đón lấy ánh mắt lạnh lẽo không hề có chút ấm áp của Lục Li Dã.
Hướng Tình cắn môi dưới, trong lòng lập tức hoảng sợ đến mức không có đáy.
“Cậu ba, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
Người nói chính là Lưu Uy.
Vào lúc này, anh ta đang nhàn rỗi nằm trên chiếc ghế, tay còn cầm một ly rượu vang Fortified, tùy ý lắc lắc rượu vang trong tay, thưởng thức ly rượu trong tay.
Lục Li Dã nhếch miệng cười lạnh lùng, tùy ý cởi áo khoác vest ở bên ngoài ra.
Rất nhanh đã có đàn em cung kính đi tới, nhận áo khoác trong tay anh rồi lùi về phía sau.
Anh đứng ở đó, tùy ý kéo cà vạt dưới cổ áo, để nó nới lỏng một chút.
Rõ ràng, chỉ là một hành động rất tùy ý, nhưng vẫn luôn mê hoặc giống như một bức tranh, cảnh tượng này… đã làm cho những người có mặt ở trên sân thượng, bất kể là nam hay nữ, khi nhìn thấy đều không tự chủ có chút si mê.
Anh lười biếng ngồi xuống một chiếc ghế khác.
Năm ngón tay thon dài, gõ nhẹ vào thành ghế rất có tiết tấu, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang ý cười nhàn nhạt, con ngươi sâu không thấy đáy: “Anh Lưu tính xử lý như thế nào?”
Anh không nhìn Hướng Tình đang treo lơ lửng bên ngoài sân thượng, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Uy ở trước mặt, hỏi anh ta.
Ánh mắt sâu thẳm nhưng sắc bén.
Nụ cười nhạt nhưng lạnh lùng!
Lưu Uy nhấp ly rượu vang ở trong tay, nhíu mày, cười lạnh: “Cậu Lê thấy như thế nào?”
“Thả người ra.”
Lục Li Dã vẫn duy trì nụ cười mỉm.
Nhưng giọng điệu đã bá đạo hơn, khiến người khác gần như không thể từ chối.
Hướng Tình ngẩng đấu, xuyên qua bóng tối, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú giống như giấc mơ kia, trong đôi mắt long lanh mơ hồ thoáng qua phần chân tình.
Người đàn ông này vẫn hướng về mình bảo đảm như lúc trước, bất kể là lúc nào đều cố gắng hết sức để bảo vệ cô thật tốt!
“Cậu Lê thực sự là người thẳng thắn!”
Lưu Uy cười lạnh: “Chỉ có điều thả một người mà chúng tôi có thể buôn bán được? Tôi sợ cho dù tôi đồng ý, mấy anh em của tôi cũng không đồng ý!! Hôm nay, con đê tiện này đã thả mười mấy món hàng mới vẫn chưa mở của tôi chạy mất, khoản nợ này tôi phải đi tìm ai? Nếu tôi thật sự thả cô ta, tôi làm sao có thể ăn nói với mấy người anh em của tôi được?!”
Hôm nay Lưu Uy thực sự không muốn hại chết Hướng Tình, mà mục đích của anh ta là… chỉnh Lục Li Dã, báo thù mối hận lần trước ở trên sân thượng, mình đã chịu một đấm của anh.
Lục Li Dã nhếch miệng, sắc mặt hơi lạnh lùng, nhíu mày, giống như không để ý đến, nói một cách hờ hững: “Người này, Lê Dã tôi đã nhận rồi! Còn ăn nói với các anh em, Lê Dã tôi tự nhiên sẽ có cách!”
Nói xong, anh ngước mắt lên, nhìn Lưu Uy ở phía đối diện, cười sâu xa: “Anh Lưu, mặt mũi này không phải anh sẽ không cho người anh em chứ? Người không biết còn cho rằng, anh đang vì chuyện của mấy ngày trước mà bực bội với tôi đó!”
“Cậu Lê nói những câu khách khí như vậy làm gì, mấy ngày trước, chỉ là anh em chúng ta thảo luận với nhau để gia tăng võ nghệ mà thôi, sao có thể gọi là bực bội chứ?”
Lưu Uy làm một tư thế hào phóng, ánh mắt rơi trên người Hướng Tình đang đối mặt với gió rét kia, híp mắt, làm bộ dạng suy ngẫm, hỏi một câu nghi ngờ: “Chẳng qua, rốt cuộc con nhóc này đã cho cậu uống thuốc mê gì? Đến nỗi đường đường là một cậu cả của nhà họ Lê lại si mê cô ta như bị quỷ ám vậy?!”
Si mê như bị quỷ ám?
Lục Li Dã thâm tình nhìn Hướng Tình ở phía đối diện.
Mà lúc này Hướng Tình cũng đang ngước mắt nhìn anh.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau, chân tình nhu mì, giống như có thứ gì đó đang chảy giữa hai người… thì nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ của Lục Li Dã, trong đôi mắt đào hoa ma mị còn có một ý cười nhạt cưng chiều, lắc đầu: “Không có cách nào, Lê Dã tôi thật sự đã động lòng với cô nhóc này rồi…”
Lúc anh nói câu nói này, chính là nhìn vào mắt Hướng Tình mà nói!
Chân thành được ẩn giấu trong đôi mắt sâu đen như mực của anh, làm cho Hướng Tình mơ màng trong một khoảng thời gian dài.
Trong ngực, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng gió nào nữa...
Chỉ có một câu nói mang ý cười, giống như lời niệm chú, đã lắng đọng trong tâm trí cô.
… Lê Dã tôi thật sự đã động tâm với cô nhóc này rồi!
Rõ ràng cô biết có lẽ đây là lời nói dối, nhưng…
Trái tim của cô, rõ ràng vẫn đập nhanh hơn mấy nhịp.
Hơn nữa, hình như cô… có chút tin là thật!!
Lồng ngực dường như có một dòng nước nóng chảy qua, vô cùng nóng bỏng.
Tần số của nhịp tim đã không tự chủ mà gia tăng tốc độ!
Lưu Uy nhìn hai người tình cảm sâu đậm, ý cười trên khóe miệng càng sâu, càng lạnh.
“Không được!! Người phụ nữ này không thể giữ lại được!!”
Đột nhiên, có giọng nói của một người phụ nữ từ trong sân thượng truyền ra.
Chớp mắt tiếp theo đã nhìn thấy Tiểu Yến được đàn em dìu đi từ bên trong ra ngoài.
Cô ta hung ác trừng mắt nhìn Hướng Tình đang bị trói lơ lửng, căm hận hét lên: “Hôm nay tôi nhất định phải lấy mạng cô!!! Nếu không có cô, Tiểu Yến tôi sao có thể lưu lạc thành bộ dạng như thế này chứ?! Anh Lưu giết cô ấy đi, giúp em báo thù…”
Lưu Uy hơi mỉm cười, nhìn về phía Lê Dã, nhướng một bên mày: “Giữ cô ta lại, có vẻ khó an được lòng mọi người!”
Ánh mắt của Lục Li Dã trở nên nghiêm túc: “Hôm nay người phụ nữ này, Lê Dã tôi nhận rồi, mẹ nó, ai dám lấy mạng của cô ấy, cứ thử xem...”
Tiểu Yến hận đến mức cắn răng.
Đột nhiên, mắt cô ta sáng lên, thoát khỏi tên đàn em đang đỡ mình, nhào tới chiếc bàn bên cạnh Lưu Uy, một tay cướp lấy chiếc điều khiển từ xa được đặt trên bàn.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Nhưng từ lúc ý thức cô rất rõ ràng cho đến khi hoàn toàn hôn mê, thời gian chưa tới một giây, cô vẫn chưa kịp nghĩ thông suốt, đã không còn cơ hội để cho cô suy nghĩ sâu thêm.
Nhưng trong bóng tối cô nhìn thấy gương mặt đó, cũng rất… bất ngờ!
Ngày hôm đó, lại trùng hợp trời đổ một cơn mưa, vũng nước dưới chân vẫn chưa khô cạn, đúng lúc phản chiếu khuôn mặt lãnh khốc đó.
Sau đó, Hướng Tình nghĩ tới câu nói ‘Lưới trời tuy thưa mà khó lọt’, đại khái chính là nói tình cảnh của cô bây giờ.
Hướng Tình bị người khác dội nước cho tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, cô giật mình khi bản thân bị treo trên một độ cao hàng trăm mét, dọa cô toát mồ hôi lạnh.
Đây là đâu?
Tại sao cô lại bị treo ở trên cao như thế này? Là ai đã treo cô ở đây??!
Hướng Tình theo bản năng nhìn xuống dưới…
Nhìn thấy ánh đèn neon rất mờ ở dưới chân, Hướng Tình chỉ có cảm giác tim của mình đã ngừng mấy nhịp đập.
“Cứu tôi với!!!”
Cô theo bản năng hét to lên.
Cô muốn giãy giụa nhưng lại không dám cử động.
Cơ thể đã được cố định cứng nhắc ở trên cao...
Mọi thứ ở dưới chân giống như một hang động tối đen, dường như muốn hút cô vào sâu trong đó.
Hướng Tình biết rõ, chỉ cần sợi dây thừng này bị đứt thì cô sẽ… thịt nát xương tan, máu thịt be bét!!
Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn xuống dưới chân nữa.
Cơ thể mềm mại bị trói bằng dây thừng, đang run rẩy trong vô thức.
“Cứu tôi với!! Có ai không!!”
“Đừng kêu nữa!”
Đột nhiên, có một giọng nam trầm sâu thẳm từ trong bóng tối truyền đến.
Lúc Hướng Tình nhìn thấy rõ khuôn mặt lãnh khốc của Lưu Uy, anh ta đã xuất hiện trên sân thượng rồi.
“Tại sao lại là anh??”
Hướng Tình ngạc nhiên nhìn Lưu Uy ở trước mắt mình.
Rõ ràng khuôn mặt phản chiếu trong vũng nước chính là viên cảnh sát kia, nhưng vì sao cô vẫn rơi vào tay của người đàn ông này?
“Nhìn thấy tôi rất ngạc nhiên sao?”
Lưu Uy đứng trên sân thượng, ngẩng đầu, nhìn cô cười: “Cao Hướng Tình, có phải cô cho rằng hôm nay tôi sẽ bị cảnh sát bắt đi? Đừng có ngu ngốc như vậy!”
“Anh mau thả tôi xuống!!”
Hướng Tình không muốn nói nhảm với tên vô lại này.
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ thả cô xuống! Hơn nữa là… thả xuống dưới đó!!”
Lưu Uy nói xong, chỉ tay xuống dưới chân của Hướng Tình, cười lạnh lại tiếp tục nói: “Thả cô xuống dưới ‘vèo…’ một lát, sau đó sẽ ‘bịch…’ thịt nát xương tan… Chậc chậc, vừa nghĩ tới đã cảm thấy rất sảng khoái!!”
“Tên biến thái, tên biến thái, anh chính là một tên biến thái đáng chết!!”
Hướng Tình hét lên chửi bậy: “Anh dám giết tôi, chắc chắn cảnh sát sẽ không bỏ qua cho anh!! Bọn họ đã biết tôi ở đây rồi, sớm muộn gì cũng có ngày bọn họ sớm tìm tới cửa thôi!!”
“Ha! Bọn họ không tìm được cô, đừng bao giờ nghĩ sẽ định được tội của tôi! Còn cô, qua tối hôm nay… trên thế giới này, sẽ không còn sự tồn tại của cô nữa!”
Lưu Uy lạnh lùng nói.
Hướng Tình chỉ nghe như vậy đã cảm thấy sởn tóc gáy rồi.
“Cao Hướng Tình, cô nói xem nếu Lê Dã nhìn thấy cảnh tượng cô bị thịt nát xương tan, anh ta sẽ cảm thấy như thế nào? Có lẽ trong lòng cũng rất sảng khoái! Ha ha ha… Tôi thực sự rất mong đợi cảnh tượng đó!!”
Lưu Uy chỉ nghĩ tới cảnh tượng đó, trong lòng đã vô cùng phấn khích.
Nhưng bên này…
“Cốc cốc cốc…”
Trong phòng bao, vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
“Mời vào!”
Trong phòng truyền đến giọng nói ra lệnh đầy lạnh lùng của Lục Li Dã.
Đẩy cửa phòng, Tống từ bên ngoài bước vào phòng với vẻ mặt gấp gáp, ghé sát vào tai của Lục Li Dã, nói nhỏ mấy câu: “Cậu Lê, xảy ra chuyện rồi!”
Lục Li Dã hơi nhíu mày, im lặng, chờ đợi câu nói tiếp theo.
Những chuyện xảy ra tối hôm nay vẫn còn ít sao?!
“Anh Lưu đã bắt chị Hướng Tình rồi, treo chị ấy ở trên tầng 32, bất cứ lúc nào cũng có thể ném chị ấy xuống!!”
Lục Li Dã nghe vậy, con ngươi sâu thẳm càng trở nên thâm trầm, khí lạnh trong mắt nhanh chóng hội tụ lại.
Nhanh chóng, dẫn theo đàn em, đi lên sân thượng.
Tầng 32.
Lưu Uy gần như phát điên rồi.
Anh ta cầm dao, đã cắt được một nửa sợi dây thừng đang treo Hướng Tình rồi.
Cô yếu ớt không hề dám giãy giụa, sợi dây thừng này bất cứ lúc nào cũng có thể bị đứt, mà Hướng Tình… chắc chắn cũng sẽ chết!!
Gió đêm lạnh lẽo, lướt qua thân hình mềm mại của cô, thổi tóc của cô thành một mớ hỗn độn, giống như ma quỷ, đang bay lượn trên bầu trời đêm, xinh đẹp, nhưng vẫn thấm sự thê lương vô tận.
Trước mắt, là bóng đêm xa xỉ héo tàn…
Dòng xe cộ chạy qua lại nhỏ như con kiến.
Cả thân hình mềm mại của Hướng Tình run rẩy trong gió rét, nếu nói cô không sợ thì đó chắc chắn là giả.
Cô thật sự rất sợ chết!
Cô đã lưu lạc đến nơi này, ở đây hơn mấy tháng trời, mỗi ngày đều phải nhẫn nhục, lo lắng sợ hãi, còn không phải là vì có thể để cho mình được sống sót sao?
Nhưng hôm nay, cô mắt thấy bản thân sắp thoát khỏi chỗ thị phi này, sắp được tự do, nhưng đến giây phút cuối cùng, cô vẫn bị bắt trở về đây, thậm chí còn tàn khốc hơn, đang đứng trên bờ vực giữa cái chết và sự sống
Nhưng trong lòng cô không ngừng tự nhủ với chính mình, cho dù cô chết đi, cũng không oan ức như vậy.
Chí ít, cô vẫn cứu được mười mấy cô gái đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng kia!!
Cái chết của cô, cũng không tính là nhẹ tựa lông hồng?!
Nhưng…
Cô rất nhớ ba mẹ của cô, còn có anh trai…
Cô hy vọng trong giây phút cuối cùng trước khi nhắm mắt, có thể nhìn thấy bọn họ một lần!
Sợi dây thừng bị cắt đứt, trong cơn gió rét phát ra từng tiếng xào xạc, tim của Hướng Tình, cũng theo tiếng đó mà run rẩy nơm nớp lo sợ.
Dây thừng đã lắc lư sắp đứt…
Cô muốn cầu xin tha thứ, nhưng cô vẫn nhịn được!!
Hướng Tình buộc chính mình phải lên tinh thần trăm phần trăm, cho dù có chết cũng phải chết thật cứng rắn.
Cúi đầu và nước mắt là những thứ không thuộc về Hướng Tình cô!!
Đúng lúc này, cánh cửa tầng thượng phát ra tiếng “cọt kẹt”, được ai đó mở ra.
“Cậu Lê!!”
Những tên đàn em ở đây đều cung kính chào hỏi Lê Dã.
Trong gió rét, khi cái tên này lọt vào tai của Hướng Tình, cô đột nhiên mở mắt ra.
Trong lòng lập tức vui vẻ.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đón lấy ánh mắt lạnh lẽo không hề có chút ấm áp của Lục Li Dã.
Hướng Tình cắn môi dưới, trong lòng lập tức hoảng sợ đến mức không có đáy.
“Cậu ba, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
Người nói chính là Lưu Uy.
Vào lúc này, anh ta đang nhàn rỗi nằm trên chiếc ghế, tay còn cầm một ly rượu vang Fortified, tùy ý lắc lắc rượu vang trong tay, thưởng thức ly rượu trong tay.
Lục Li Dã nhếch miệng cười lạnh lùng, tùy ý cởi áo khoác vest ở bên ngoài ra.
Rất nhanh đã có đàn em cung kính đi tới, nhận áo khoác trong tay anh rồi lùi về phía sau.
Anh đứng ở đó, tùy ý kéo cà vạt dưới cổ áo, để nó nới lỏng một chút.
Rõ ràng, chỉ là một hành động rất tùy ý, nhưng vẫn luôn mê hoặc giống như một bức tranh, cảnh tượng này… đã làm cho những người có mặt ở trên sân thượng, bất kể là nam hay nữ, khi nhìn thấy đều không tự chủ có chút si mê.
Anh lười biếng ngồi xuống một chiếc ghế khác.
Năm ngón tay thon dài, gõ nhẹ vào thành ghế rất có tiết tấu, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang ý cười nhàn nhạt, con ngươi sâu không thấy đáy: “Anh Lưu tính xử lý như thế nào?”
Anh không nhìn Hướng Tình đang treo lơ lửng bên ngoài sân thượng, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Uy ở trước mặt, hỏi anh ta.
Ánh mắt sâu thẳm nhưng sắc bén.
Nụ cười nhạt nhưng lạnh lùng!
Lưu Uy nhấp ly rượu vang ở trong tay, nhíu mày, cười lạnh: “Cậu Lê thấy như thế nào?”
“Thả người ra.”
Lục Li Dã vẫn duy trì nụ cười mỉm.
Nhưng giọng điệu đã bá đạo hơn, khiến người khác gần như không thể từ chối.
Hướng Tình ngẩng đấu, xuyên qua bóng tối, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú giống như giấc mơ kia, trong đôi mắt long lanh mơ hồ thoáng qua phần chân tình.
Người đàn ông này vẫn hướng về mình bảo đảm như lúc trước, bất kể là lúc nào đều cố gắng hết sức để bảo vệ cô thật tốt!
“Cậu Lê thực sự là người thẳng thắn!”
Lưu Uy cười lạnh: “Chỉ có điều thả một người mà chúng tôi có thể buôn bán được? Tôi sợ cho dù tôi đồng ý, mấy anh em của tôi cũng không đồng ý!! Hôm nay, con đê tiện này đã thả mười mấy món hàng mới vẫn chưa mở của tôi chạy mất, khoản nợ này tôi phải đi tìm ai? Nếu tôi thật sự thả cô ta, tôi làm sao có thể ăn nói với mấy người anh em của tôi được?!”
Hôm nay Lưu Uy thực sự không muốn hại chết Hướng Tình, mà mục đích của anh ta là… chỉnh Lục Li Dã, báo thù mối hận lần trước ở trên sân thượng, mình đã chịu một đấm của anh.
Lục Li Dã nhếch miệng, sắc mặt hơi lạnh lùng, nhíu mày, giống như không để ý đến, nói một cách hờ hững: “Người này, Lê Dã tôi đã nhận rồi! Còn ăn nói với các anh em, Lê Dã tôi tự nhiên sẽ có cách!”
Nói xong, anh ngước mắt lên, nhìn Lưu Uy ở phía đối diện, cười sâu xa: “Anh Lưu, mặt mũi này không phải anh sẽ không cho người anh em chứ? Người không biết còn cho rằng, anh đang vì chuyện của mấy ngày trước mà bực bội với tôi đó!”
“Cậu Lê nói những câu khách khí như vậy làm gì, mấy ngày trước, chỉ là anh em chúng ta thảo luận với nhau để gia tăng võ nghệ mà thôi, sao có thể gọi là bực bội chứ?”
Lưu Uy làm một tư thế hào phóng, ánh mắt rơi trên người Hướng Tình đang đối mặt với gió rét kia, híp mắt, làm bộ dạng suy ngẫm, hỏi một câu nghi ngờ: “Chẳng qua, rốt cuộc con nhóc này đã cho cậu uống thuốc mê gì? Đến nỗi đường đường là một cậu cả của nhà họ Lê lại si mê cô ta như bị quỷ ám vậy?!”
Si mê như bị quỷ ám?
Lục Li Dã thâm tình nhìn Hướng Tình ở phía đối diện.
Mà lúc này Hướng Tình cũng đang ngước mắt nhìn anh.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau, chân tình nhu mì, giống như có thứ gì đó đang chảy giữa hai người… thì nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ của Lục Li Dã, trong đôi mắt đào hoa ma mị còn có một ý cười nhạt cưng chiều, lắc đầu: “Không có cách nào, Lê Dã tôi thật sự đã động lòng với cô nhóc này rồi…”
Lúc anh nói câu nói này, chính là nhìn vào mắt Hướng Tình mà nói!
Chân thành được ẩn giấu trong đôi mắt sâu đen như mực của anh, làm cho Hướng Tình mơ màng trong một khoảng thời gian dài.
Trong ngực, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng gió nào nữa...
Chỉ có một câu nói mang ý cười, giống như lời niệm chú, đã lắng đọng trong tâm trí cô.
… Lê Dã tôi thật sự đã động tâm với cô nhóc này rồi!
Rõ ràng cô biết có lẽ đây là lời nói dối, nhưng…
Trái tim của cô, rõ ràng vẫn đập nhanh hơn mấy nhịp.
Hơn nữa, hình như cô… có chút tin là thật!!
Lồng ngực dường như có một dòng nước nóng chảy qua, vô cùng nóng bỏng.
Tần số của nhịp tim đã không tự chủ mà gia tăng tốc độ!
Lưu Uy nhìn hai người tình cảm sâu đậm, ý cười trên khóe miệng càng sâu, càng lạnh.
“Không được!! Người phụ nữ này không thể giữ lại được!!”
Đột nhiên, có giọng nói của một người phụ nữ từ trong sân thượng truyền ra.
Chớp mắt tiếp theo đã nhìn thấy Tiểu Yến được đàn em dìu đi từ bên trong ra ngoài.
Cô ta hung ác trừng mắt nhìn Hướng Tình đang bị trói lơ lửng, căm hận hét lên: “Hôm nay tôi nhất định phải lấy mạng cô!!! Nếu không có cô, Tiểu Yến tôi sao có thể lưu lạc thành bộ dạng như thế này chứ?! Anh Lưu giết cô ấy đi, giúp em báo thù…”
Lưu Uy hơi mỉm cười, nhìn về phía Lê Dã, nhướng một bên mày: “Giữ cô ta lại, có vẻ khó an được lòng mọi người!”
Ánh mắt của Lục Li Dã trở nên nghiêm túc: “Hôm nay người phụ nữ này, Lê Dã tôi nhận rồi, mẹ nó, ai dám lấy mạng của cô ấy, cứ thử xem...”
Tiểu Yến hận đến mức cắn răng.
Đột nhiên, mắt cô ta sáng lên, thoát khỏi tên đàn em đang đỡ mình, nhào tới chiếc bàn bên cạnh Lưu Uy, một tay cướp lấy chiếc điều khiển từ xa được đặt trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.