Chương 320: Tôi tự giải quyết
Lạt Tiêu
20/06/2020
Bởi vì cô biết, cô có ngăn cản thế nào đi nữa cũng vô ích.
Vừa rồi cô nói một đoạn dài như vậy, hiển nhiên không hề có một chút tác dụng nào với Cao Hướng Dương!
“Hi, người đẹp!”
Lục Li Dã giơ tay lên tiếng chào Vưu Tiên.
Vưu Tiên không đáp lại, chỉ đứng lên đi về phía anh ta, ngồi xuống đối diện Lục Li Dã.
“Cậu thích Vũ Quỳnh?”
Cô đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
Hai tay Lục Li Dã lười biếng gác trên ghế dựa, không nhịn được cười cười: “Chỉ cần là người đẹp, cậu đây đều thích!”
“Nhưng cậu cực kỳ hứng thú với cô ấy!”
Vưu Tiên tự tin đưa ra kết luận.
Lục Li Dã bật cười, lại không phủ nhận lời cô nói.
“Tôi có thể giúp cậu cưa đổ cô ấy! Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu không được kể chuyện hôm nay với anh của cô ấy!”
“Đừng!”
Lục Li Dã giơ tay ngăn cô lại, gương mặt tà mị lại gần Vưu Tiên, thình lình khẽ hôn một cái lên gương mặt nàng, cười lưu manh: “Sao nào? Bây giờ cậu đây cảm thấy hình như hứng thú với cô hơn là với cô ấy...”
“Cậu...”
Vưu Tiên không ngờ tới tên khốn này lại trêu đùa mình ngay trước mặt tất cả mọi người.
Gương mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng, tức giận mắng một câu: “Lưu manh!!”
Nhưng không thể không thừa nhận, mặc dù tên này đủ xấu xa, nhưng trên người lại có một loại... mị lực khiến phụ nữ không cách nào khống chế được... Khó trách đều nói, đàn ông không xấu, đàn bà không thương!
Loại đàn ông xấu cực phẩm này quả thực nếu tâm lực không đủ, vậy các cô gái khác vẫn khó lòng kiềm chế được!
Lục Li Dã nhìn gương mặt tức giận của Vưu Tiên, cười càng vui vẻ hơn.
Anh ta cầm lấy khăn giấy ướt trên bàn, thong dong lau đôi môi mỏng hấp dẫn của mình, cười nói: “Bà chị à, đừng tức giận! Vừa rồi chọc bà chị chơi thôi, khẩu vị cậu đây không nặng như vậy! Nhìn dáng người bà chị cũng gấp đôi tôi với Vũ Quỳnh thì phải? Lần sau đừng trát phấn dày như vậy, bà chị nhìn xem, mới chạm vào một chút mà miệng tôi ngập đầy phấn luôn...”
Anh ta ném khăn giấy lên bàn, đứng lên, nhìn gương mặt xinh đẹp dần dần vặn vẹo của Vưu Tiên, mặc dù trong lòng không đành lòng, nhưng hình như tâm lý vẫn rất sảng khoái, thoải mái khoát tay: “Bà chị ăn từ từ đi nhé, có cơ hội gặp lại, bái bai...”
Vừa nói, anh ta vừa cầm túi xách trên sofa, quăng lên vai một cách cực kỳ ngầu, sải bước ra khỏi phòng ăn.
Nhóc quỷ Vũ coi như là bạn tri kỷ, nói mời anh ta tới ăn cơm, trước khi đi vẫn không quên thanh toán hóa đơn!
Dọc theo đường đi, Vũ Quỳnh và Cao Hướng Dương hai người đều im lặng, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Cao Hướng Dương tập trung lái xe.
Vũ Quỳnh liếc mắt về phía ngoài cửa sổ, gương mặt bầm dập không có bất cứ cảm xúc nào dao động, không biết giờ phút này trong lòng cô thật ra đang nghĩ gì.
Vừa vào cửa nhà, Cao Hướng Dương đã tiện tay ném chìa khóa và âu phục lên ghế sofa.
Anh buồn bực kéo cà vạt trên cổ áo, cởi ba nút áo sơ mi từ trên cổ xuống, thở một hơi dài, hai tay chống nạnh, lúc này mới xoay người nhìn Vũ Quỳnh cùng đi vào đang đứng phía sau.
Anh rảo bước tiến lên mấy bước.
Cảm giác được anh tới gần, Vũ Quỳnh theo bản năng cúi đầu xuống.
Nghĩ cũng biết, anh chắc chắn lại mắng mình chuyện gần gũi với Lục Li Dã,
Nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy anh nói: “Vũ Tiểu Tam, chuyện ăn cơm, chúng ta tạm thời không nói, em nói rõ cho anh nghe chuyện em đánh nhau với bạn học trước! Tại sao em lại bị đánh thành như vậy?!”
Câu sau, Cao Hướng Dương nhất định đã quát lên.
Cái loại tức giận đó tích tụ trong ngực, làm sao cũng không đè ép xuống được.
Thật ra thì anh giận không phải vì chuyện cô đánh nhau với người khác, giận là... cô lại bị người ta đánh thành như vậy?!!
Công chúa nhỏ mà anh không ngừng thương yêu nâng trong lòng bàn tay, ngay cả anh cũng không nỡ làm tổn thương cô chút nào, thế rồi kết quả ra sao? Lại bị người ta đánh thành như vậy??
Cao Hướng Dương gào xong, lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn từng vết thương trên mặt cô, trong lòng xót không thôi.
“Đáng chết!!”
Anh tức giận mắng một câu.
Vũ Quỳnh chỉ cho rằng anh đang mắng mình, vừa nghĩ tới mình ở trong trường học vô cớ bị người vây đánh thành như vậy, về đến nhà không được an ủi chút nào còn bị mắng, trong lòng lại càng uất ức hơn.
Hốc mắt lập tức đỏ lên, gào lên với hắn: “Em không có đánh nhau!!”
“Vậy tại sao lại thành như thế?”
Cao Hướng Dương nhìn mặt cô sưng thành bánh bao, trong lòng cực kỳ tức giận.
Cũng may đã có người bôi thuốc cho cô.
“Em là bị đánh mà...”
Vũ Quỳnh trước giờ luôn tâm cao khí ngạo chợt nói ra một câu như vậy, khiến tim Cao Hướng Dương nhói lên.
Mà Vũ Quỳnh lại không chịu thua, đôi mắt ậng nước: “Đám người đó vây quanh đánh em, em không đánh lại bọn họ nên bị đánh thành như vậy!”
“Shit!”
Cao Hướng Dương mắng ra một câu cực kỳ không phù hợp với khí chất trầm ổn của anh.
Bây giờ anh thật hận không thể bắt tất cả đám người đánh cô lại, đáp trả từng người một!
Cao Hướng Dương đưa tay, chạm vào cổ Vũ Quỳnh, đau lòng kéo cô vào lòng mình: “Còn đau lắm hả?”
Anh hỏi cô.
Hơn nữa còn là biết rồi còn hỏi.
Chưa nói tới da thịt trên người cô có đau hay không, tim hắn cũng đã đau đến mức giống như bị một sợi dây xiết chặt vậy, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu không thông thuận.
“Đau...”
Mới vừa chạm tới nhiệt độ trên ngực Cao Hướng Dương, Vũ Quỳnh lại càng thêm tủi thân nức nở: “Đau chết luôn, nhưng em vẫn luôn chịu đựng, không dám khóc... Hu hu hu...”
Những lời này của Vũ Quỳnh giống như một con dao, từng nhát từng nhát đâm vào ngực anh.
Cánh tay to lớn đặt trên eo cô xiết chặt hơn chút nữa, một bàn tay khác đau lòng vuốt mái tóc xoăn mềm mại của cô: “Lát nữa anh sẽ thay thuốc cho em, rất nhanh sẽ đỡ hơn thôi.”
Trong đôi mắt sâu thẳm, ánh sáng lóe lên.
Lại có người dám bắt nạt người của anh!
“Đau... Đau quá đi...”
Bỗng nhiên, Vũ Quỳnh ở trong ngực anh kêu lên đau đớn.
Cao Hướng Dương sợ hết hồn, vội vàng buông lỏng cô ra: “Sao vậy? Trên người em cũng bị thương?”
Vũ Quỳnh lắc đầu, đau đến mức nước mắt ùa ra, nhưng cô cố gắng ngẩng đầu thật cao, vừa thút thít vừa kêu: “Nước mắt rơi xuống vết thương, thật là đau!!”
“...”
Cao Hướng Dương thật sự dở khóc dở cười.
“Đừng khóc...”
Anh thận trọng lau khô nước mắt trên mí mắt của Vũ Quỳnh, cuối cùng dứt khoát vươn tay cản lại, ôm lấy mông cô bế cô lên, đi về phía sofa.
Vũ Quỳnh dường như dã sớm quen được anh ôm như vậy, đôi chân dài vòng qua eo anh theo bản năng, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào cần cổ ấm áp của anh, mắt đỏ lên, tủi thân lầm bầm: “Anh không thể dịu dàng với em một chút à?”
Cao Hướng Dương bất đắc dĩ thở dài, vỗ sau gáy cô một cái: “Là em luôn chọc anh tức giận!”
Anh ôm cô ngồi xuống sofa, lau khô nước mắt trên mặt giúp cô, lại nhẹ nhàng thổi lên vết thương, muốn hóa giải đau đớn của cô/
Nhìn mặt mũi cô sưng lên đáng thương, ánh mắt hắn lại càng trầm xuống, lạnh lẽo: “Bây giờ nên nói cho anh biết thật ra là ai đã biến em thành như vậy được rồi chứ? Còn nữa, sao em lại ở cùng Lục Li Dã?”
Sau khi hỏi những lời này, thật ra thì trong lòng Cao Hướng Dương vẫn hơi tức giận, nhất là nghĩ đến lúc ăn cơm, anh ta còn đút cho cô ăn, mấu chốt là... cô còn ăn!!
Nhưng vừa nghĩ tới vừa rồi Vũ Quỳnh còn than phiền mình hung dữ quá, giọng không kiềm chế được lại dịu đi mấy phần, vỗ lên vòng eo mảnh khảnh của cô: “Không phải đã nói không tiếp xúc với tên đó nữa rồi sao? Hửm?”
“Hôm nay là anh ta giúp em...”
Vũ Quỳnh cúi đầu nhẹ giọng nói: “Lúc em bị đám người kia vây đánh, là anh ta đứng ra giúp em! Hơn nữa... Anh ta còn tát con nhỏ kia một cái! Một cái tát đó rất mạnh, chắc bây giờ cô ta cũng không khá hơn em chút nào.”
Nhắc tới, trong lòng Vũ Quỳnh vẫn rất cảm kích Lục Li Dã.
Cao Hướng Dương dường như đã biết điều gì.
Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân!
Nhưng hiển nhiên, tên anh hùng này đã giành được tín nhiệm cơ bản từ vị tiểu mỹ nhân trong lòng anh rồi.
Mặc dù anh không quá vui vẻ khi thấy kết quả như vậy, nhưng có thể ra tay giúp cô, trong lòng anh vẫn rất cảm tạ.
Cao Hướng Dương cưng chiều nhéo cằm Vũ Quỳnh, nghiêm túc hỏi cô: “Vậy sao em lại chọc đến đám con gái kia? Bọn họ là ai, em biết không?”
“Em không quen.”
Vũ Quỳnh lắc đầu.
“Ngày mai anh sẽ chính thức kiện bọn họ.”
Người của Cao Hướng Dương anh, tuyệt đối sẽ không để bị người ta bắt nạt dễ dàng như vậy được!
“Anh muốn kiện bọn họ?”
Vũ Quỳnh kinh ngạc.
“Đúng!”
Cao Hướng Dương thu mắt nhìn cô, sắc mặt lạnh lẽo: “Nếu phụ huynh và thầy cô không dạy bảo được bọn họ, vậy hãy để chính phủ dạy cho bọn họ một khóa học đường đời!”
“Không, không được...”
Vũ Quỳnh chợt lắc đầu: “Anh, anh đừng kiện bọn họ vội, chuyện này hay là để cho em tự xử lý đi!”
Bởi vì, Vũ Quỳnh nghĩ đến một người...
Tần Lịch Lịch!
“Tự em giải quyết?”
Cao Hướng Dương hiển nhiên không yên tâm: “Có thể nói cho anh biết em định giải quyết như thế nào không?”
Vũ Quỳnh vừa nghịch nút áo trên cổ áo sơ mi của anh, vừa nói: “Tạm thời còn chưa nghĩ ra, có điều sau khi bị Lục Li Dã tát một cái kia, em muốn bọn họ sau này không dám làm gì em nữa.”
“Bây giờ hình như em rất thích tên đó?”
Cánh tay ôm eo cô của Cao Hướng Dương tăng thêm chút lực.
“Ai?”
Vũ Quỳnh cài lại từng nút áo bị cởi ra lại cho anh.
Cho đến nút trên cùng.
Bàn tay nhỏ nhắn còn chạm phải đám râu mọc lún phún của anh, ngắn ngủn, quét qua mu bàn tay cô, hơi ngứa nhưng rất thoải mái.
Cô không nhịn được mà bật cười.
“Lục Li Dã.”
Cao Hướng Dương trả lời cô.
Anh đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm của cô: “Đừng cài chặt như vậy...”
“Vậy em cởi ra giúp anh.”
Vũ Quỳnh hất tay anh ra, lại bắt đầu tự mình cởi nút áo cho anh, chơi đến nghiện.
Lúc này, Cao Hướng Dương cảm thấy cô giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Anh bật cười, bóp cằm cô: “Trả lời vấn đề của anh, bây giờ có phải em rất thích tên đó hay không?”
“Cũng không tệ lắm!”
Vũ Quỳnh hiền lành gật đầu.
Cao Hướng Dương kéo cô vào trong ngực mình thêm chút nữa, lại bá đạo đè đầu cô xuống, để cô đối diện với ánh mắt thâm trầm của mình: “Cái gì gọi là không tệ lắm? Làm bạn trai cũng không tệ lắm? Hay là chỉ làm bạn không tệ?”
“Làm bạn cũng không tệ lắm!”
Vũ Quỳnh thành thật trả lời.
Cao Hướng Dương rõ ràng như thở phào nhẹ nhõm: “OK! Nếu chỉ là làm bạn, anh không có ý kiến! Em quen nhiều bạn cũng tốt cho em. Này, Vũ Tiểu Tam...”
Anh vừa nói, vừa túm ma trảo không yên phận kia của Vũ Quỳnh lại: “Đủ rồi! Cởi nữa, quần áo anh cũng bị em cởi hết.”
Đã cởi đến nút thứ năm rồi!
Áo sơ mi cũng phanh ngực luôn!
Vũ Quỳnh nghiêng đầu, cười híp mắt: “Dáng người anh thật tốt...”
Cô khen thật lòng.
Đôi mắt xinh đẹp dừng lại trên cơ thể khỏe mạnh hấp dẫn của anh, ánh mắt dâng lên rung động si mê, làm sao cũng không dời mắt đi được.
Bàn tay nhỏ bé càng không kiềm chế được vuốt lên đường cơ của anh, dọc theo ngực anh... một đường xuống dưới, khẽ vuốt ve.
Cho đến...
Lúc ngón tay út chạm phải vùng bụng bằng phẳng cường tráng kia, đột nhiên cổ tay bị một bàn tay bắt lấy.
Đôi mắt sâu thẳm của anh hơi nóng lên.
Vừa rồi cô nói một đoạn dài như vậy, hiển nhiên không hề có một chút tác dụng nào với Cao Hướng Dương!
“Hi, người đẹp!”
Lục Li Dã giơ tay lên tiếng chào Vưu Tiên.
Vưu Tiên không đáp lại, chỉ đứng lên đi về phía anh ta, ngồi xuống đối diện Lục Li Dã.
“Cậu thích Vũ Quỳnh?”
Cô đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
Hai tay Lục Li Dã lười biếng gác trên ghế dựa, không nhịn được cười cười: “Chỉ cần là người đẹp, cậu đây đều thích!”
“Nhưng cậu cực kỳ hứng thú với cô ấy!”
Vưu Tiên tự tin đưa ra kết luận.
Lục Li Dã bật cười, lại không phủ nhận lời cô nói.
“Tôi có thể giúp cậu cưa đổ cô ấy! Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu không được kể chuyện hôm nay với anh của cô ấy!”
“Đừng!”
Lục Li Dã giơ tay ngăn cô lại, gương mặt tà mị lại gần Vưu Tiên, thình lình khẽ hôn một cái lên gương mặt nàng, cười lưu manh: “Sao nào? Bây giờ cậu đây cảm thấy hình như hứng thú với cô hơn là với cô ấy...”
“Cậu...”
Vưu Tiên không ngờ tới tên khốn này lại trêu đùa mình ngay trước mặt tất cả mọi người.
Gương mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng, tức giận mắng một câu: “Lưu manh!!”
Nhưng không thể không thừa nhận, mặc dù tên này đủ xấu xa, nhưng trên người lại có một loại... mị lực khiến phụ nữ không cách nào khống chế được... Khó trách đều nói, đàn ông không xấu, đàn bà không thương!
Loại đàn ông xấu cực phẩm này quả thực nếu tâm lực không đủ, vậy các cô gái khác vẫn khó lòng kiềm chế được!
Lục Li Dã nhìn gương mặt tức giận của Vưu Tiên, cười càng vui vẻ hơn.
Anh ta cầm lấy khăn giấy ướt trên bàn, thong dong lau đôi môi mỏng hấp dẫn của mình, cười nói: “Bà chị à, đừng tức giận! Vừa rồi chọc bà chị chơi thôi, khẩu vị cậu đây không nặng như vậy! Nhìn dáng người bà chị cũng gấp đôi tôi với Vũ Quỳnh thì phải? Lần sau đừng trát phấn dày như vậy, bà chị nhìn xem, mới chạm vào một chút mà miệng tôi ngập đầy phấn luôn...”
Anh ta ném khăn giấy lên bàn, đứng lên, nhìn gương mặt xinh đẹp dần dần vặn vẹo của Vưu Tiên, mặc dù trong lòng không đành lòng, nhưng hình như tâm lý vẫn rất sảng khoái, thoải mái khoát tay: “Bà chị ăn từ từ đi nhé, có cơ hội gặp lại, bái bai...”
Vừa nói, anh ta vừa cầm túi xách trên sofa, quăng lên vai một cách cực kỳ ngầu, sải bước ra khỏi phòng ăn.
Nhóc quỷ Vũ coi như là bạn tri kỷ, nói mời anh ta tới ăn cơm, trước khi đi vẫn không quên thanh toán hóa đơn!
Dọc theo đường đi, Vũ Quỳnh và Cao Hướng Dương hai người đều im lặng, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Cao Hướng Dương tập trung lái xe.
Vũ Quỳnh liếc mắt về phía ngoài cửa sổ, gương mặt bầm dập không có bất cứ cảm xúc nào dao động, không biết giờ phút này trong lòng cô thật ra đang nghĩ gì.
Vừa vào cửa nhà, Cao Hướng Dương đã tiện tay ném chìa khóa và âu phục lên ghế sofa.
Anh buồn bực kéo cà vạt trên cổ áo, cởi ba nút áo sơ mi từ trên cổ xuống, thở một hơi dài, hai tay chống nạnh, lúc này mới xoay người nhìn Vũ Quỳnh cùng đi vào đang đứng phía sau.
Anh rảo bước tiến lên mấy bước.
Cảm giác được anh tới gần, Vũ Quỳnh theo bản năng cúi đầu xuống.
Nghĩ cũng biết, anh chắc chắn lại mắng mình chuyện gần gũi với Lục Li Dã,
Nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy anh nói: “Vũ Tiểu Tam, chuyện ăn cơm, chúng ta tạm thời không nói, em nói rõ cho anh nghe chuyện em đánh nhau với bạn học trước! Tại sao em lại bị đánh thành như vậy?!”
Câu sau, Cao Hướng Dương nhất định đã quát lên.
Cái loại tức giận đó tích tụ trong ngực, làm sao cũng không đè ép xuống được.
Thật ra thì anh giận không phải vì chuyện cô đánh nhau với người khác, giận là... cô lại bị người ta đánh thành như vậy?!!
Công chúa nhỏ mà anh không ngừng thương yêu nâng trong lòng bàn tay, ngay cả anh cũng không nỡ làm tổn thương cô chút nào, thế rồi kết quả ra sao? Lại bị người ta đánh thành như vậy??
Cao Hướng Dương gào xong, lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn từng vết thương trên mặt cô, trong lòng xót không thôi.
“Đáng chết!!”
Anh tức giận mắng một câu.
Vũ Quỳnh chỉ cho rằng anh đang mắng mình, vừa nghĩ tới mình ở trong trường học vô cớ bị người vây đánh thành như vậy, về đến nhà không được an ủi chút nào còn bị mắng, trong lòng lại càng uất ức hơn.
Hốc mắt lập tức đỏ lên, gào lên với hắn: “Em không có đánh nhau!!”
“Vậy tại sao lại thành như thế?”
Cao Hướng Dương nhìn mặt cô sưng thành bánh bao, trong lòng cực kỳ tức giận.
Cũng may đã có người bôi thuốc cho cô.
“Em là bị đánh mà...”
Vũ Quỳnh trước giờ luôn tâm cao khí ngạo chợt nói ra một câu như vậy, khiến tim Cao Hướng Dương nhói lên.
Mà Vũ Quỳnh lại không chịu thua, đôi mắt ậng nước: “Đám người đó vây quanh đánh em, em không đánh lại bọn họ nên bị đánh thành như vậy!”
“Shit!”
Cao Hướng Dương mắng ra một câu cực kỳ không phù hợp với khí chất trầm ổn của anh.
Bây giờ anh thật hận không thể bắt tất cả đám người đánh cô lại, đáp trả từng người một!
Cao Hướng Dương đưa tay, chạm vào cổ Vũ Quỳnh, đau lòng kéo cô vào lòng mình: “Còn đau lắm hả?”
Anh hỏi cô.
Hơn nữa còn là biết rồi còn hỏi.
Chưa nói tới da thịt trên người cô có đau hay không, tim hắn cũng đã đau đến mức giống như bị một sợi dây xiết chặt vậy, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu không thông thuận.
“Đau...”
Mới vừa chạm tới nhiệt độ trên ngực Cao Hướng Dương, Vũ Quỳnh lại càng thêm tủi thân nức nở: “Đau chết luôn, nhưng em vẫn luôn chịu đựng, không dám khóc... Hu hu hu...”
Những lời này của Vũ Quỳnh giống như một con dao, từng nhát từng nhát đâm vào ngực anh.
Cánh tay to lớn đặt trên eo cô xiết chặt hơn chút nữa, một bàn tay khác đau lòng vuốt mái tóc xoăn mềm mại của cô: “Lát nữa anh sẽ thay thuốc cho em, rất nhanh sẽ đỡ hơn thôi.”
Trong đôi mắt sâu thẳm, ánh sáng lóe lên.
Lại có người dám bắt nạt người của anh!
“Đau... Đau quá đi...”
Bỗng nhiên, Vũ Quỳnh ở trong ngực anh kêu lên đau đớn.
Cao Hướng Dương sợ hết hồn, vội vàng buông lỏng cô ra: “Sao vậy? Trên người em cũng bị thương?”
Vũ Quỳnh lắc đầu, đau đến mức nước mắt ùa ra, nhưng cô cố gắng ngẩng đầu thật cao, vừa thút thít vừa kêu: “Nước mắt rơi xuống vết thương, thật là đau!!”
“...”
Cao Hướng Dương thật sự dở khóc dở cười.
“Đừng khóc...”
Anh thận trọng lau khô nước mắt trên mí mắt của Vũ Quỳnh, cuối cùng dứt khoát vươn tay cản lại, ôm lấy mông cô bế cô lên, đi về phía sofa.
Vũ Quỳnh dường như dã sớm quen được anh ôm như vậy, đôi chân dài vòng qua eo anh theo bản năng, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào cần cổ ấm áp của anh, mắt đỏ lên, tủi thân lầm bầm: “Anh không thể dịu dàng với em một chút à?”
Cao Hướng Dương bất đắc dĩ thở dài, vỗ sau gáy cô một cái: “Là em luôn chọc anh tức giận!”
Anh ôm cô ngồi xuống sofa, lau khô nước mắt trên mặt giúp cô, lại nhẹ nhàng thổi lên vết thương, muốn hóa giải đau đớn của cô/
Nhìn mặt mũi cô sưng lên đáng thương, ánh mắt hắn lại càng trầm xuống, lạnh lẽo: “Bây giờ nên nói cho anh biết thật ra là ai đã biến em thành như vậy được rồi chứ? Còn nữa, sao em lại ở cùng Lục Li Dã?”
Sau khi hỏi những lời này, thật ra thì trong lòng Cao Hướng Dương vẫn hơi tức giận, nhất là nghĩ đến lúc ăn cơm, anh ta còn đút cho cô ăn, mấu chốt là... cô còn ăn!!
Nhưng vừa nghĩ tới vừa rồi Vũ Quỳnh còn than phiền mình hung dữ quá, giọng không kiềm chế được lại dịu đi mấy phần, vỗ lên vòng eo mảnh khảnh của cô: “Không phải đã nói không tiếp xúc với tên đó nữa rồi sao? Hửm?”
“Hôm nay là anh ta giúp em...”
Vũ Quỳnh cúi đầu nhẹ giọng nói: “Lúc em bị đám người kia vây đánh, là anh ta đứng ra giúp em! Hơn nữa... Anh ta còn tát con nhỏ kia một cái! Một cái tát đó rất mạnh, chắc bây giờ cô ta cũng không khá hơn em chút nào.”
Nhắc tới, trong lòng Vũ Quỳnh vẫn rất cảm kích Lục Li Dã.
Cao Hướng Dương dường như đã biết điều gì.
Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân!
Nhưng hiển nhiên, tên anh hùng này đã giành được tín nhiệm cơ bản từ vị tiểu mỹ nhân trong lòng anh rồi.
Mặc dù anh không quá vui vẻ khi thấy kết quả như vậy, nhưng có thể ra tay giúp cô, trong lòng anh vẫn rất cảm tạ.
Cao Hướng Dương cưng chiều nhéo cằm Vũ Quỳnh, nghiêm túc hỏi cô: “Vậy sao em lại chọc đến đám con gái kia? Bọn họ là ai, em biết không?”
“Em không quen.”
Vũ Quỳnh lắc đầu.
“Ngày mai anh sẽ chính thức kiện bọn họ.”
Người của Cao Hướng Dương anh, tuyệt đối sẽ không để bị người ta bắt nạt dễ dàng như vậy được!
“Anh muốn kiện bọn họ?”
Vũ Quỳnh kinh ngạc.
“Đúng!”
Cao Hướng Dương thu mắt nhìn cô, sắc mặt lạnh lẽo: “Nếu phụ huynh và thầy cô không dạy bảo được bọn họ, vậy hãy để chính phủ dạy cho bọn họ một khóa học đường đời!”
“Không, không được...”
Vũ Quỳnh chợt lắc đầu: “Anh, anh đừng kiện bọn họ vội, chuyện này hay là để cho em tự xử lý đi!”
Bởi vì, Vũ Quỳnh nghĩ đến một người...
Tần Lịch Lịch!
“Tự em giải quyết?”
Cao Hướng Dương hiển nhiên không yên tâm: “Có thể nói cho anh biết em định giải quyết như thế nào không?”
Vũ Quỳnh vừa nghịch nút áo trên cổ áo sơ mi của anh, vừa nói: “Tạm thời còn chưa nghĩ ra, có điều sau khi bị Lục Li Dã tát một cái kia, em muốn bọn họ sau này không dám làm gì em nữa.”
“Bây giờ hình như em rất thích tên đó?”
Cánh tay ôm eo cô của Cao Hướng Dương tăng thêm chút lực.
“Ai?”
Vũ Quỳnh cài lại từng nút áo bị cởi ra lại cho anh.
Cho đến nút trên cùng.
Bàn tay nhỏ nhắn còn chạm phải đám râu mọc lún phún của anh, ngắn ngủn, quét qua mu bàn tay cô, hơi ngứa nhưng rất thoải mái.
Cô không nhịn được mà bật cười.
“Lục Li Dã.”
Cao Hướng Dương trả lời cô.
Anh đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm của cô: “Đừng cài chặt như vậy...”
“Vậy em cởi ra giúp anh.”
Vũ Quỳnh hất tay anh ra, lại bắt đầu tự mình cởi nút áo cho anh, chơi đến nghiện.
Lúc này, Cao Hướng Dương cảm thấy cô giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Anh bật cười, bóp cằm cô: “Trả lời vấn đề của anh, bây giờ có phải em rất thích tên đó hay không?”
“Cũng không tệ lắm!”
Vũ Quỳnh hiền lành gật đầu.
Cao Hướng Dương kéo cô vào trong ngực mình thêm chút nữa, lại bá đạo đè đầu cô xuống, để cô đối diện với ánh mắt thâm trầm của mình: “Cái gì gọi là không tệ lắm? Làm bạn trai cũng không tệ lắm? Hay là chỉ làm bạn không tệ?”
“Làm bạn cũng không tệ lắm!”
Vũ Quỳnh thành thật trả lời.
Cao Hướng Dương rõ ràng như thở phào nhẹ nhõm: “OK! Nếu chỉ là làm bạn, anh không có ý kiến! Em quen nhiều bạn cũng tốt cho em. Này, Vũ Tiểu Tam...”
Anh vừa nói, vừa túm ma trảo không yên phận kia của Vũ Quỳnh lại: “Đủ rồi! Cởi nữa, quần áo anh cũng bị em cởi hết.”
Đã cởi đến nút thứ năm rồi!
Áo sơ mi cũng phanh ngực luôn!
Vũ Quỳnh nghiêng đầu, cười híp mắt: “Dáng người anh thật tốt...”
Cô khen thật lòng.
Đôi mắt xinh đẹp dừng lại trên cơ thể khỏe mạnh hấp dẫn của anh, ánh mắt dâng lên rung động si mê, làm sao cũng không dời mắt đi được.
Bàn tay nhỏ bé càng không kiềm chế được vuốt lên đường cơ của anh, dọc theo ngực anh... một đường xuống dưới, khẽ vuốt ve.
Cho đến...
Lúc ngón tay út chạm phải vùng bụng bằng phẳng cường tráng kia, đột nhiên cổ tay bị một bàn tay bắt lấy.
Đôi mắt sâu thẳm của anh hơi nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.