Chương 281: Trở về
Lạt Tiêu
20/06/2020
Cô vốn không cảm thấy kỳ quặc lắm, nhưng khuôn mặt đỏ bừng của Cao Dương Thành và cả dáng vẻ ngập ngừng, thẹn thùng của Cao Dương Thành, là sao vậy… làm cô dường như cũng đỏ mặt theo, cảm thấy rất mất mặt.
Hoàng Ngân ngượng ngùng nhét cái áo lót vào trong tủ, rồi đóng sập cánh cửa tủ quần áo lại, quay người.
Anh vẫn đứng đó.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Tránh đường!”
Hoàng Ngân bối rối đẩy anh ra, động tác rất nhẹ, sợ làm đụng đến vết thương của anh.
Nhưng cô vẫn xấu hổ không ngẩng lên nhìn anh.
Cao Dương Thành nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng hơn.
Nghiêng người, nhường lối, ráng hồng mất tự nhiên trên mặt cũng dần tan đi, thay vào đó là nụ cười gian xảo.
Nhấc bước, đi về phía giường, kéo chăn ra, nằm vào.
Anh vừa nói: “Bây giờ xem ra, năm đó cô có thể theo đuổi tôi thành công, cũng không phải không có nguyên nhân.”
“…”
Trong chốc lát, mặt Hoàng Ngân đã đỏ bừng.
Vì lời nói dối của cô, cũng là vì lời nói ý tứ sâu xa của anh.
Ngay sau đó, cô nghe thấy Cao Dương Thành cực kỳ không biết xấu hổ nói thêm một câu: “Size ngực to hơn tôi tưởng tượng!”
Anh ta vậy mà…
Da mặt cực dày, hai tay giơ trước mặt còn tạo tư thế ám chỉ cúp ngực tương đương nhau với Hoàng Ngân.
Khẽ cười, anh kết luận: “Cũng được!”
Đánh giá, tám điểm rưỡi!
Vãi!
Hoàng Ngân thật sự bị anh làm cho giận sôi máu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
“Đàn ông đều không biết xấu hổ như anh à?” Hoàng Ngân hỏi anh.
“Đây chỉ là tiêu chuẩn cơ bản nhất mà đàn ông nhìn phụ nữ thôi! Cô nên thấy vui mừng, ít ra thì trên cơ thể cô còn có chỗ được tôi công nhận!”
Nhìn thái độ kiêu căng, ngông cuồng không ai bì nổi này đi!
Hoàng Ngân mỉm cười, nghiêng đầu, nhìn dò xét người đàn ông trên giường, lắc đầu, khẽ thở dài: “Thật không biết năm đó rốt cuộc tôi thích anh ở điểm nào, kiêu căng, tự phụ, độc mồm độc miệng, tự cao tự đại, bây giờ còn thêm một cái nữa là vô sỉ hạ lưu!”
Đối diện với lời lên án và “phỉ báng” của Hoàng Ngân, Cao Dương Thành không cho là đúng, tay để dưới gối, tựa sát thêm vào gối, không biết xấu hổ mỉm cười, cười rạng rỡ: “Kỹ năng trên giường tốt?”
“…”
Độ tự luyến của bác sỹ Cao đã được tăng lên quá nhiều rồi!
Hoàng Ngân mặt mày méo mó, cảm thấy không nói lại được anh!
Cô tuy đã gặp nhiều người đàn ông có tính vô sỉ rồi, nhưng vô sỉ như anh…
Quả thật là lần đầu tiên gặp!
Bác sỹ Cao, anh không cần phải cập nhật giới hạn về sự vô sỉ của bản thân đâu!
Những ngày trị bệnh ở Mĩ, vô cùng nhạt nhẽo, nhưng cô lại bị Cao Dương Thành làm cho trở nên đầy màu sắc.
Chỉ là, những ngày này Hoàng Ngân vô cùng khổ cực.
Cao Dương Thành mặc bộ vest lịch thiệp, chỉn chu, xuất hiện ở bân bay, khí chất cao quý, lập tức thu hút vô số ánh nhìn quý mến của các cô gái.
Còn Hoàng Ngân…
Áo sơ mi trắng sạch sẽ, váy bút chì màu đen ngắn đến đầu gối, chân đi một đôi cao gót nhỏ xinh.
Mái tóc vàng thả buông thõng sau đầu, trên trán có vài sợi tóc rơi xuống, mang một vẻ đẹp gợi cảm chỉ những cô gái nữ tính mới có, cô như vậy, chính là hiện thân của sự đoan trang nho nhã.
Nhưng cô đang khổ sở vì phải kéo hai chiếc hành lý cực to.
Đằng trước, người đàn ông có khí chất cao quý, cùng với trợ lý của anh, Lý Nam Vũ đang vung tay vung chân, thân thiết nói gì đó.
Lý Nam Vũ thì nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.
Chắc là đang nói chuyện công việc!
Nhưng đột nhiên, Cao Dương Thành quay đầu về sau, nhìn Hoàng Ngân đang đi phía sau cách anh không xa. Sau đó, anh bước nhanh đi về phía cô.
Lý Nam Vũ vượt lên trước, đón lấy hành lý trong tay Hoàng Ngân, xin lỗi nói: “Xin lỗi cô, Hoàng Ngân, vừa rồi tôi mãi báo cáo với tổng giám dốc về tình hình công việc gần đây…”
“Không sao, không sao, hai người cứ làm việc đi.”
Miệng Hoàng Ngân thì nói vậy nhưng cô vẫn vội vàng đưa va li hành lý cho hai người đàn ông đằng trước.
Bởi vì, chúng quá nặng!
Nhưng cô bất ngờ, khi thấy Cao Dương Thành lại tự mình quay lại nhận va li.
“Tổng giám đốc Cao, anh đưa tôi đi!’
Lý Nam Vũ cũng cầm lấy hành lý trong tay Cao Dương Thành: “Hai người ở cổng chờ tôi, tôi bảo tài xe lái xe đến.”
Lý Nam Vũ nói xong, thì kéo theo va li đi về phía bãi đỗ xe.
Hoàng Ngân mệt tới mức mồ hôi đầm đìa, thêm nữa thời tiết nóng nực, cô dùng tay phe phẩy cho mát.
Cao Dương Thành dù bận vẫn thong thả liếc cô: “Hóa ra lúc cô trang điểm cũng không đến nỗi không ai nhìn được!”
Hoàng Ngân tức giận liếc anh, không vui nói: “Thời tiết nóng nực, tôi không muốn đấu khẩu với anh, anh yên tĩnh một lúc, nóng chết người này!”
Cao Dương Thành nhìn cô một cái, rồi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
“Đợi đã…”
Nói xong thì bước nhanh đi khỏi.
“Đi đâu thế?”
Hoàng Ngân khó hiểu, ánh mắt nhìn theo bước chân anh.
Lúc thấy anh đi vào một cửa hàng bán đồ ngọt ở sân bay, rất nhanh, quay người đi ra.
“Cho cô”
Anh đưa một cây kem đến trước mặt Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân ngẩn ra, không thể tin được nhìn anh: “Cho em?”
Cô chỉ vào bản thân nhưng cũng chưa cầm lấy kem trong tay anh.
“Không lấy?”
Cao Dương Thành sắp hết kiên nhẫn.
“Sao lại không chứ!”
Hoàng Ngân vội giành lấy, chẳng nói lời nào, cắn một miếng kem to.
Từng cảm giác mát lạnh rơi vào bụng, quả nhiên sảng khoái lên nhiều.
Lại nhìn Cao Dương Thành, thì thấy anh bóc một gói giấy ăn mới trong tay, chắc là lúc nãy mua ở trong cửa hàng.
Anh đưa giấy ăn cho Hoàng Ngân, nhướn mày nói: “Là phụ nữ, làm cho bản thân nhếch nhác thế, không xấu hổ à?”
“Anh không nói chuyện thì càng tốt hơn!”
Cũng không nhìn xem là vì hành lý của ai mà cô ra nông nỗi này!
Hoàng Ngân cầm giấy ăn trong tay anh, chấm chấm mồ hôi trên trán, nói lời cám ơn anh.
“Cám ơn…”
Thật ra, người đàn ông này, mồm miệng độc địa, nhưng cũng rất tốt.
Trong lòng Hoàng Ngân thầm vui vẻ.
Cao Dương Thành không để ý đến lời cám ơn của cô: “Cô ở đâu, tôi bảo trợ lý Lý đưa cô về.”
Hoàng Ngân ngẩng phắt lên nhìn anh, Cao Dương Thành cũng cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt trầm lắng, mãi lâu sau, thấy Hoàng Ngân không nói gì, anh thử thăm dò hỏi cô: “Chắc không phải trùng hợp là cô ở nhà tôi đấy chứ?”
“…”
Hoàng Ngân cong môi cười, cắn một miếng kem nữa, gật đầu: “Đúng là trùng hợp như vậy!”
Cao Dương Thành híp mắt đầy nguy hiểm, cúi người, tiến sát vào người Hoàng Ngân, bắt đầu phân tích: “Mất tám năm thời gian bám lấy tôi, theo sát rồi lại không cần danh phận sinh con cho tôi, bây giờ lai còn ở lì nhà tôi không đi, Đỗ Hoàng Ngân, cô…”
“Cô gì mà cô!”
Hoàng Ngân tức giận cắn vào ngón tay đang chỉ của anh.
“Đau! Shit! Đau, thả ra, thả ra!”
“Đáng chết, cô tuổi chó à?”
Cao Dương Thành dùng tay kia gỡ miệng Hoàng Ngân ra, lúc này khó khăn lắm mới kéo được tay ra khỏi miệng cô.
Kết quả, cả ngón tay toàn nước bọt của cô, còn dính lẫn cả kem, nhớp nháp, nhìn ghê vô cùng.
“Đỗ Hoàng Ngân, cô rốt cuộc có phải con gái không thế?”
Cao Dương Thành lại mắng một câu, vội vàng rút khăn giấy ra, lau đi lau lại tay mấy lần mới chịu thôi.
Hoàng Ngân không để ý đến anh ta nữa, quay người đi về phía trước, lúc đi qua thùng rác, tiện tay vứt cây kem trong tay vào thùng rác, quay người, nhìn anh: “Lát nữa tôi sẽ dọn ra khỏi nhà anh, hài lòng chưa?”
Cao Dương Thành thấy cô vứt que kem anh tốn công đi mua, thì nhất thời tức giận, anh lạnh lùng nhếch khóe môi: “Cô tốt nhất nên nói được làm được!”
Nói xong, anh bước nhanh đi trước, lướt qua vai cô, đi thẳng ra ngoài sân bay.
Hoàng Ngân đứng bên cạnh thùng rác, sắc mặt trắng trắng.
Lý Nam Vũ vừa nhìn thấy Cao Dương Thành và Hoàng Ngân đã cảm giác được bầu không khí nguy hiểm giữa hai người.
Nhưng anh ta biết điều, không nói gì cả, gọi hai người lên xe, sau đó anh ngồi ở ghế phó lái.
Trên đường đi, Hoàng Ngân không nói gì, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt phức tạp, cũng không biết lúc này cô đang nghĩ gì.
Cao Dương Thành vẫn nghe Lý Nam Vũ báo cáo công việc, chỉ là, khuôn mặt anh tuấn vẫn luôn sa sầm, không có biểu cảm gì khác.
Vừa đến nhà, Dương Dương và Trần Lan đã vui vẻ đi ra đón.
“Hoàng Ngân”
“Ba ơi!”
Dương Dương giống như một cơn gió lao đến giữa hai người, mừng rỡ kéo tay bọn họ: “Cuối cùng thì ba mẹ cũng về, con nhớ chết mất!”
Cao Dương Thành dùng ánh mắt xa lạ nhìn cậu con trai dưới chân, đưa ánh mắt bất lực nhìn sang Hoàng Ngân.
Hiển nhiên là anh quả thật đã quên cậu con trai này của mình rồi.
Lòng Hoàng Ngân hơi đau xót.
Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy Dương Dương ở dưới chân, đi vào trong: “Đừng làm phiền ba, ba con đang mệt, để ba nghỉ ngơi đã…”
Hoàng Ngân không nói chuyện Cao Dương Thành mất trí nhớ cho con trai, cô không muốn nó buồn, thất vọng.
Cao Dương Thành vừa nhìn đã hiểu ra.
Trong lòng hơi ngẩn ra.
Mắt lại nhìn sang Trần Lan đứng bên cạnh, cũng không nhớ.
Hoàng Ngân hiểu ra rồi, hễ là những người có liên quan đến cô, anh đều quên sạch. Cô không hiểu sao đột nhiên chuyện lại thành ra như vậy, trong lòng hụt hẫng, cực kỳ khó chịu.
“Dì là Trần Lan, mẹ của Hoàng Ngân”
Trần Lan cười, giới thiệu bản thân với Cao Dương Thành.
“Dì Trần, chào dì!”
Trước mặt trưởng bối, lúc nào Cao Dương Thành cũng lễ phép khiêm tốn.
“Nào, mau vào nhà đi! Ngồi máy bay mười mấy tiếng, cũng mệt rồi! Dì có nấu canh gà cho hai đứa, mau tới ăn thử đi!”
Trần Lan thu xếp cho hai người vào nhà.
“Cám ơn dì”
Cao Dương Thành lễ phép nói cám ơn rồi nhấc hành lý lên đi vào biệt thự.
Thím Trần thấy Cao Dương Thành về, vui vô cùng.
Điều khiến Trần Lan và Hoàng Ngân kinh ngạc là Cao Dương Thành vẫn còn nhớ thím Trần.
Thím Trần nhanh chóng bưng canh gà vào phòng ăn: “Nào nào, mau uống bát canh đi, canh gà này là chị Lan đã tốn rất nhiều công sức để hầm, đừng lãng phí ý tốt của chị ấy nhé.”
Vì thế, hai người cùng ngồi vào bàn ăn canh gà.
Trong phòng dường như vô cùng náo nhiệt còn không khí trên bàn ăn lại có phần không thoải mái.
Nhân lúc thím Trần đi ra ngoài, Hoàng Ngân mới nói: “Lát nữa tôi sẽ cùng mẹ tôi đi, còn về Dương Dương, anh cho nó ở đây một thời gian đã, tôi lo tôi với mẹ bận tìm phòng sẽ không chăm sóc được cho nó, đến lúc đó phiền anh và thím Trần một chút, đợi tôi ổn định rồi, sẽ quay lại đón nó đi.”
Cao Dương Thành nghe xong, đông tác tay cũng ngừng lại.
Ngẩng lên nhìn Hoàng Ngân, tầm mắt dừng trên khuôn mặt cô, không chớp mắt.
Hoàng Ngân vốn không muốn để ý tới nhưng bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm không thoải mái, cô mới ngẩng đầu lên, mấp máy môi định nói gì đó, thì lại bị Cao Dương Thành trách móc.
“Ai bảo cô dọn ra ngoài ở?”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Hoàng Ngân ngượng ngùng nhét cái áo lót vào trong tủ, rồi đóng sập cánh cửa tủ quần áo lại, quay người.
Anh vẫn đứng đó.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Tránh đường!”
Hoàng Ngân bối rối đẩy anh ra, động tác rất nhẹ, sợ làm đụng đến vết thương của anh.
Nhưng cô vẫn xấu hổ không ngẩng lên nhìn anh.
Cao Dương Thành nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng hơn.
Nghiêng người, nhường lối, ráng hồng mất tự nhiên trên mặt cũng dần tan đi, thay vào đó là nụ cười gian xảo.
Nhấc bước, đi về phía giường, kéo chăn ra, nằm vào.
Anh vừa nói: “Bây giờ xem ra, năm đó cô có thể theo đuổi tôi thành công, cũng không phải không có nguyên nhân.”
“…”
Trong chốc lát, mặt Hoàng Ngân đã đỏ bừng.
Vì lời nói dối của cô, cũng là vì lời nói ý tứ sâu xa của anh.
Ngay sau đó, cô nghe thấy Cao Dương Thành cực kỳ không biết xấu hổ nói thêm một câu: “Size ngực to hơn tôi tưởng tượng!”
Anh ta vậy mà…
Da mặt cực dày, hai tay giơ trước mặt còn tạo tư thế ám chỉ cúp ngực tương đương nhau với Hoàng Ngân.
Khẽ cười, anh kết luận: “Cũng được!”
Đánh giá, tám điểm rưỡi!
Vãi!
Hoàng Ngân thật sự bị anh làm cho giận sôi máu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
“Đàn ông đều không biết xấu hổ như anh à?” Hoàng Ngân hỏi anh.
“Đây chỉ là tiêu chuẩn cơ bản nhất mà đàn ông nhìn phụ nữ thôi! Cô nên thấy vui mừng, ít ra thì trên cơ thể cô còn có chỗ được tôi công nhận!”
Nhìn thái độ kiêu căng, ngông cuồng không ai bì nổi này đi!
Hoàng Ngân mỉm cười, nghiêng đầu, nhìn dò xét người đàn ông trên giường, lắc đầu, khẽ thở dài: “Thật không biết năm đó rốt cuộc tôi thích anh ở điểm nào, kiêu căng, tự phụ, độc mồm độc miệng, tự cao tự đại, bây giờ còn thêm một cái nữa là vô sỉ hạ lưu!”
Đối diện với lời lên án và “phỉ báng” của Hoàng Ngân, Cao Dương Thành không cho là đúng, tay để dưới gối, tựa sát thêm vào gối, không biết xấu hổ mỉm cười, cười rạng rỡ: “Kỹ năng trên giường tốt?”
“…”
Độ tự luyến của bác sỹ Cao đã được tăng lên quá nhiều rồi!
Hoàng Ngân mặt mày méo mó, cảm thấy không nói lại được anh!
Cô tuy đã gặp nhiều người đàn ông có tính vô sỉ rồi, nhưng vô sỉ như anh…
Quả thật là lần đầu tiên gặp!
Bác sỹ Cao, anh không cần phải cập nhật giới hạn về sự vô sỉ của bản thân đâu!
Những ngày trị bệnh ở Mĩ, vô cùng nhạt nhẽo, nhưng cô lại bị Cao Dương Thành làm cho trở nên đầy màu sắc.
Chỉ là, những ngày này Hoàng Ngân vô cùng khổ cực.
Cao Dương Thành mặc bộ vest lịch thiệp, chỉn chu, xuất hiện ở bân bay, khí chất cao quý, lập tức thu hút vô số ánh nhìn quý mến của các cô gái.
Còn Hoàng Ngân…
Áo sơ mi trắng sạch sẽ, váy bút chì màu đen ngắn đến đầu gối, chân đi một đôi cao gót nhỏ xinh.
Mái tóc vàng thả buông thõng sau đầu, trên trán có vài sợi tóc rơi xuống, mang một vẻ đẹp gợi cảm chỉ những cô gái nữ tính mới có, cô như vậy, chính là hiện thân của sự đoan trang nho nhã.
Nhưng cô đang khổ sở vì phải kéo hai chiếc hành lý cực to.
Đằng trước, người đàn ông có khí chất cao quý, cùng với trợ lý của anh, Lý Nam Vũ đang vung tay vung chân, thân thiết nói gì đó.
Lý Nam Vũ thì nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.
Chắc là đang nói chuyện công việc!
Nhưng đột nhiên, Cao Dương Thành quay đầu về sau, nhìn Hoàng Ngân đang đi phía sau cách anh không xa. Sau đó, anh bước nhanh đi về phía cô.
Lý Nam Vũ vượt lên trước, đón lấy hành lý trong tay Hoàng Ngân, xin lỗi nói: “Xin lỗi cô, Hoàng Ngân, vừa rồi tôi mãi báo cáo với tổng giám dốc về tình hình công việc gần đây…”
“Không sao, không sao, hai người cứ làm việc đi.”
Miệng Hoàng Ngân thì nói vậy nhưng cô vẫn vội vàng đưa va li hành lý cho hai người đàn ông đằng trước.
Bởi vì, chúng quá nặng!
Nhưng cô bất ngờ, khi thấy Cao Dương Thành lại tự mình quay lại nhận va li.
“Tổng giám đốc Cao, anh đưa tôi đi!’
Lý Nam Vũ cũng cầm lấy hành lý trong tay Cao Dương Thành: “Hai người ở cổng chờ tôi, tôi bảo tài xe lái xe đến.”
Lý Nam Vũ nói xong, thì kéo theo va li đi về phía bãi đỗ xe.
Hoàng Ngân mệt tới mức mồ hôi đầm đìa, thêm nữa thời tiết nóng nực, cô dùng tay phe phẩy cho mát.
Cao Dương Thành dù bận vẫn thong thả liếc cô: “Hóa ra lúc cô trang điểm cũng không đến nỗi không ai nhìn được!”
Hoàng Ngân tức giận liếc anh, không vui nói: “Thời tiết nóng nực, tôi không muốn đấu khẩu với anh, anh yên tĩnh một lúc, nóng chết người này!”
Cao Dương Thành nhìn cô một cái, rồi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
“Đợi đã…”
Nói xong thì bước nhanh đi khỏi.
“Đi đâu thế?”
Hoàng Ngân khó hiểu, ánh mắt nhìn theo bước chân anh.
Lúc thấy anh đi vào một cửa hàng bán đồ ngọt ở sân bay, rất nhanh, quay người đi ra.
“Cho cô”
Anh đưa một cây kem đến trước mặt Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân ngẩn ra, không thể tin được nhìn anh: “Cho em?”
Cô chỉ vào bản thân nhưng cũng chưa cầm lấy kem trong tay anh.
“Không lấy?”
Cao Dương Thành sắp hết kiên nhẫn.
“Sao lại không chứ!”
Hoàng Ngân vội giành lấy, chẳng nói lời nào, cắn một miếng kem to.
Từng cảm giác mát lạnh rơi vào bụng, quả nhiên sảng khoái lên nhiều.
Lại nhìn Cao Dương Thành, thì thấy anh bóc một gói giấy ăn mới trong tay, chắc là lúc nãy mua ở trong cửa hàng.
Anh đưa giấy ăn cho Hoàng Ngân, nhướn mày nói: “Là phụ nữ, làm cho bản thân nhếch nhác thế, không xấu hổ à?”
“Anh không nói chuyện thì càng tốt hơn!”
Cũng không nhìn xem là vì hành lý của ai mà cô ra nông nỗi này!
Hoàng Ngân cầm giấy ăn trong tay anh, chấm chấm mồ hôi trên trán, nói lời cám ơn anh.
“Cám ơn…”
Thật ra, người đàn ông này, mồm miệng độc địa, nhưng cũng rất tốt.
Trong lòng Hoàng Ngân thầm vui vẻ.
Cao Dương Thành không để ý đến lời cám ơn của cô: “Cô ở đâu, tôi bảo trợ lý Lý đưa cô về.”
Hoàng Ngân ngẩng phắt lên nhìn anh, Cao Dương Thành cũng cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt trầm lắng, mãi lâu sau, thấy Hoàng Ngân không nói gì, anh thử thăm dò hỏi cô: “Chắc không phải trùng hợp là cô ở nhà tôi đấy chứ?”
“…”
Hoàng Ngân cong môi cười, cắn một miếng kem nữa, gật đầu: “Đúng là trùng hợp như vậy!”
Cao Dương Thành híp mắt đầy nguy hiểm, cúi người, tiến sát vào người Hoàng Ngân, bắt đầu phân tích: “Mất tám năm thời gian bám lấy tôi, theo sát rồi lại không cần danh phận sinh con cho tôi, bây giờ lai còn ở lì nhà tôi không đi, Đỗ Hoàng Ngân, cô…”
“Cô gì mà cô!”
Hoàng Ngân tức giận cắn vào ngón tay đang chỉ của anh.
“Đau! Shit! Đau, thả ra, thả ra!”
“Đáng chết, cô tuổi chó à?”
Cao Dương Thành dùng tay kia gỡ miệng Hoàng Ngân ra, lúc này khó khăn lắm mới kéo được tay ra khỏi miệng cô.
Kết quả, cả ngón tay toàn nước bọt của cô, còn dính lẫn cả kem, nhớp nháp, nhìn ghê vô cùng.
“Đỗ Hoàng Ngân, cô rốt cuộc có phải con gái không thế?”
Cao Dương Thành lại mắng một câu, vội vàng rút khăn giấy ra, lau đi lau lại tay mấy lần mới chịu thôi.
Hoàng Ngân không để ý đến anh ta nữa, quay người đi về phía trước, lúc đi qua thùng rác, tiện tay vứt cây kem trong tay vào thùng rác, quay người, nhìn anh: “Lát nữa tôi sẽ dọn ra khỏi nhà anh, hài lòng chưa?”
Cao Dương Thành thấy cô vứt que kem anh tốn công đi mua, thì nhất thời tức giận, anh lạnh lùng nhếch khóe môi: “Cô tốt nhất nên nói được làm được!”
Nói xong, anh bước nhanh đi trước, lướt qua vai cô, đi thẳng ra ngoài sân bay.
Hoàng Ngân đứng bên cạnh thùng rác, sắc mặt trắng trắng.
Lý Nam Vũ vừa nhìn thấy Cao Dương Thành và Hoàng Ngân đã cảm giác được bầu không khí nguy hiểm giữa hai người.
Nhưng anh ta biết điều, không nói gì cả, gọi hai người lên xe, sau đó anh ngồi ở ghế phó lái.
Trên đường đi, Hoàng Ngân không nói gì, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt phức tạp, cũng không biết lúc này cô đang nghĩ gì.
Cao Dương Thành vẫn nghe Lý Nam Vũ báo cáo công việc, chỉ là, khuôn mặt anh tuấn vẫn luôn sa sầm, không có biểu cảm gì khác.
Vừa đến nhà, Dương Dương và Trần Lan đã vui vẻ đi ra đón.
“Hoàng Ngân”
“Ba ơi!”
Dương Dương giống như một cơn gió lao đến giữa hai người, mừng rỡ kéo tay bọn họ: “Cuối cùng thì ba mẹ cũng về, con nhớ chết mất!”
Cao Dương Thành dùng ánh mắt xa lạ nhìn cậu con trai dưới chân, đưa ánh mắt bất lực nhìn sang Hoàng Ngân.
Hiển nhiên là anh quả thật đã quên cậu con trai này của mình rồi.
Lòng Hoàng Ngân hơi đau xót.
Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy Dương Dương ở dưới chân, đi vào trong: “Đừng làm phiền ba, ba con đang mệt, để ba nghỉ ngơi đã…”
Hoàng Ngân không nói chuyện Cao Dương Thành mất trí nhớ cho con trai, cô không muốn nó buồn, thất vọng.
Cao Dương Thành vừa nhìn đã hiểu ra.
Trong lòng hơi ngẩn ra.
Mắt lại nhìn sang Trần Lan đứng bên cạnh, cũng không nhớ.
Hoàng Ngân hiểu ra rồi, hễ là những người có liên quan đến cô, anh đều quên sạch. Cô không hiểu sao đột nhiên chuyện lại thành ra như vậy, trong lòng hụt hẫng, cực kỳ khó chịu.
“Dì là Trần Lan, mẹ của Hoàng Ngân”
Trần Lan cười, giới thiệu bản thân với Cao Dương Thành.
“Dì Trần, chào dì!”
Trước mặt trưởng bối, lúc nào Cao Dương Thành cũng lễ phép khiêm tốn.
“Nào, mau vào nhà đi! Ngồi máy bay mười mấy tiếng, cũng mệt rồi! Dì có nấu canh gà cho hai đứa, mau tới ăn thử đi!”
Trần Lan thu xếp cho hai người vào nhà.
“Cám ơn dì”
Cao Dương Thành lễ phép nói cám ơn rồi nhấc hành lý lên đi vào biệt thự.
Thím Trần thấy Cao Dương Thành về, vui vô cùng.
Điều khiến Trần Lan và Hoàng Ngân kinh ngạc là Cao Dương Thành vẫn còn nhớ thím Trần.
Thím Trần nhanh chóng bưng canh gà vào phòng ăn: “Nào nào, mau uống bát canh đi, canh gà này là chị Lan đã tốn rất nhiều công sức để hầm, đừng lãng phí ý tốt của chị ấy nhé.”
Vì thế, hai người cùng ngồi vào bàn ăn canh gà.
Trong phòng dường như vô cùng náo nhiệt còn không khí trên bàn ăn lại có phần không thoải mái.
Nhân lúc thím Trần đi ra ngoài, Hoàng Ngân mới nói: “Lát nữa tôi sẽ cùng mẹ tôi đi, còn về Dương Dương, anh cho nó ở đây một thời gian đã, tôi lo tôi với mẹ bận tìm phòng sẽ không chăm sóc được cho nó, đến lúc đó phiền anh và thím Trần một chút, đợi tôi ổn định rồi, sẽ quay lại đón nó đi.”
Cao Dương Thành nghe xong, đông tác tay cũng ngừng lại.
Ngẩng lên nhìn Hoàng Ngân, tầm mắt dừng trên khuôn mặt cô, không chớp mắt.
Hoàng Ngân vốn không muốn để ý tới nhưng bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm không thoải mái, cô mới ngẩng đầu lên, mấp máy môi định nói gì đó, thì lại bị Cao Dương Thành trách móc.
“Ai bảo cô dọn ra ngoài ở?”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.