Chương 441: Tương kế tựu kế
Lạt Tiêu
20/06/2020
Hướng Tình thoải mái bắt đầu ăn bữa tối, nhưng lại nghe một câu nói nhẹ không nhanh không chậm của cậu Lê: "Chiếc điện thoại này thật không có vấn đề gì."
"..."
Hướng Tình có chút khóc không ra nước mắt.
"Tôi cầm điện thoại này báo cảnh sát, cảnh sát sẽ đến cứu tôi sao?"
Cô còn chưa hết hi vọng hỏi anh.
"Đương nhiên, cảnh sát không phải là nô bộc của nhân dân sao? Bọn họ không cứu người, vậy thì ai cứu?! Nghĩ thử xem, nếu như trước đó điện thoại của em không bị ngắt ngang, nói không chừng vào giờ phút này em đã ngồi ở nhà, ăn những món ăn ngon mà mẹ em làm cho em rồi!"
"..."
Hướng Tình bất chợt kích động có ý nghĩ muốn cắn chết người đàn ông này.
Anh ta nhất định là cố ý!!
"Vậy anh trả điện thoại lại cho tôi!!"
Hướng Tình vừa nói, vừa bổ nhào tới, muốn cướp lấy điện thoại trong tay anh.
Lục Li Dã nhanh tay nhanh mắt né tránh được, đưa điện thoai giơ lên thật cao, cố ý trêu cô, gõ vào trán cô: "Đưa cũng đưa rồi, còn muốn lấy về sao?"
Hướng Tình sốt ruột đến nỗi mắt đều đỏ cả rồi, cô thật sự hối hận lúc đầu đã làm vậy, nhất là khi cô nghĩ về bữa cơm sơn hào hải vị ngon tuyệt của mẹ cô, Hướng Tình còn có sự kích động muốn khóc luôn rồi.
Cô nhảy lên giành lấy điện thoại trong tay anh.
Tiếc rằng, người đàn ông trước mặt thật sự rất cao, cô thì lại thấp, giành mấy lần rồi, từ đầu đến cuối cũng không với tới.
Hướng Tình đứng trước mặt anh, bĩu môi, vẻ mặt bực bội trừng mắt nhìn anh.
Nhìn dáng vẻ đầy tủi thân của cô, Lục Li Dã không tiếp tục trêu cô nữa, kéo bàn tay nhỏ bé của cô, đi đến phòng: "Tới đây."
"Làm gì?"
Tâm trạng của Hướng Tình có thể gọi là tệ hại vô cùng.
Lục Li Dã không trả lời câu hỏi của cô, vẫn kéo cô ngồi trên ghế sofa.
Anh lại quay lại, cầm theo một thùng công cụ, vén ống quần, chân dài vắt vẻo tùy ý ngồi xuống bàn dài.
Động tác, cho dù rất tùy tỉện, không được coi là ưu nhã, nhưng từng hành động lại vẫn cứ giống một cảnh đẹp rực rỡ.
Còn đôi chân dài thẳng tắp, càng hấp dẫn đến mức làm người khác ghen tỵ.
Anh đặt điện thoại lên trên bàn dài, cúi đầu, cầm công cụ, thuần thục mở bung điện thoại ra.
Bộ linh kiện trong điện thoại quá nhiều để liệt kê, trừ bảng điện, Hướng Tình chẳng biết thêm một cái nữa.
Đột nhiên, thấy Lục Li Dã cầm cái kẹp, từ trong bộ phận nhỏ kẹp ra một linh kiện cực kì nhỏ.
Cái đồ vật kia, to chỉ như một hạt gạo vậy, nhét vào một đống bộ phận bên trong, nếu không cẩn thận nhìn, thật sự rất dễ dàng bỏ qua.
"Đây là cái gì?"
Hướng Tình chớp mắt hiếu kì, hỏi anh.
"Máy nghe lén."
Hướng Tình há miệng một cái, cau mày, "Cô ta muốn làm gì?"
Lục Li Dã không trả lời, lại nhanh chóng sửa xong hoàn chỉnh chiếc điện thoại.
Nhìn thấy động tác thuần thục của anh, Hướng Tình thật sự không nhịn được than thở một tiếng: "Tôi phát hiện con người anh cái gì cũng biết!"
Cô nghiêng đầu, thưởng thức phía mặt nghiêng nghiêm túc của anh: "Tại sao tôi cảm thấy anh luôn có thể dễ dàng đoán được tâm tư của người khác nhỉ?"
Lục Li Dã đưa mắt lên nhìn cô, coi đó là điều hiển nhiên, "Chuyện đến em cũng có thể đoán được, mà cậu Lê tôi không đoán ra được thì vứt đi!"
"..."
Khen anh hai câu, anh đã lên mặt phổng mũi rồi!!
"Vậy anh nói, cô ta gắn máy nghe lén, rốt cuộc để làm gì?!"
Lục Li Dã nhanh chóng lắp ráp nốt điện thoại, lại nhanh như chớp giải được mật khẩu điện thoại.
"Anh biết mật khẩu sao?"
Hướng Tình kinh ngạc hỏi anh.
"Đoán thôi."
"..."
Hướng Tình trợn mắt há hốc mồm: "Mật khẩu là sinh nhật của cô ta?"
Lục Li Dã không nói, chuyên tâm nghiên cứu điện thoại của anh.
"Chẳng lẽ là sinh nhật em?"
Lục Li Dã giương mắt nhìn cô, mặt đầy bất mãn: "Trí tưởng tượng có thể cao một chút không?"
"..."
"Mật khẩu số loại nhỏ này, lướt một cái vân tay trên màn ảnh là có thể thể phân biệt được, đến não cũng không cần nghĩ!"
Anh giải thích với vẻ khinh thường.
Hướng Tình trố mắt không nói nên lời.
Đồ chơi này, nhìn qua một cái là có thể đoán được mật mã sao??
Đúng là chỉ số thông minh của cô quá thấp, hay là IQ người đàn ông trước mặt cô quả thực quá cao rồi?!
Sự ngưỡng mộ của cô đối với anh, tăng lên trong vài phút.
Lục Li Dã đưa điện thoại ném trên bàn dài một cách tùy ý, đứng dậy, ngồi trên sofa, hai tay đặt sau đầu, lười nhác dựa vào đệm ghế sofa, đôi chân dài đặt trên chiếc bàn dài tùy ý, phân tích mấy điều với Hướng Tình: "Nếu như tôi đoán không nhầm, đây là bẫy ả đàn bà đó dành cho em! Tối nay Lưu Uy hẹn người bán giao dịch, nghe nói bên đó mang theo mấy chục cô em tóc vàng nước ngoài, là ‘hàng’ loại một, muốn em vào lúc đó báo cảnh sát, bao vây toàn bộ khách sạn, như vậy giao dịch này của Lưu Uy chắc chắn sẽ thất bại! Còn em, cũng đừng mong chạy thoát, cô ta đã sớm cài đặt hệ thống định vị trong chiếc điện thoại này, đến lúc đó đợi em báo cảnh sát, cô ta bên đó nghe trộm được tin tức, lập tức cho người bắt em, những đàn em của tôi bảo vệ em mà nghe em báo cảnh sát, nhất định sẽ lập tức cùng phe với người của Tiểu Yến, bắt em trong một nốt nhạc, cảnh sát cũng chẳng thể tìm được em! Nhưng đợi cảnh sát tản ra hết, biết ai là người gặp xui xẻo rồi chứ?"
Hướng Tình nuốt nước bọt, đối với tình cảnh hiểm nguy tứ phía của bản thân, cô chỉ cảm thấy sống lưng cùng trong lòng bàn tay lạnh lẽo.
Ngoài cô ra, còn ai sẽ gặp xui xẻo nữa chứ!
"Bây giờ nguồn hàng đang căng, tối nay nếu làm Lưu Uy mất đơn hàng này, em phải chịu trách nhiệm! Cho dù không lấy được mạng em thì cũng sẽ chặt hai chân em! Có điều, coi như em thông minh, tóm lại vẫn chưa trúng kế của người phụ nữ kia."
Hướng Tình nghe vậy, lòng vẫn còn sợ hãi, sắc mặt hơi trắng bệch, trên trán đã sớm đổ mồ môi lạnh nhễ nhại.
"Đi thôi! Đi ăn cơm!"
Lục Li Dã kéo Hướng Tình đi.
Hướng Tình xiết chặt tay Lục Li Dã, ngẩng đầu nhìn anh, hồi lâu, mới nghiêm chỉnh hỏi anh: "Tôi với người phụ nữ đó, ai đáng ghét hơn?"
Lục Li Dã ngẩn người.
Như có chút bất ngờ với câu hỏi của cô.
"Rốt cuộc ai bảo em đáng ghét vậy?"
Hướng Tình thúc giục anh trả lời.
"Em."
Anh không chút suy nghĩ, cho cô câu trả lời.
Mắt của Hướng Tình, có mấy phần thất vọng, nhưng đột nhiên, lại nghe anh nói thêm: "Nhưng mà, giữa cô và người phụ nữ đó, người mà tôi thích, vẫn là em."
Lúc ghét cô, thật sự rất ghét, nhưng lúc thích, lại cảm giác cũng không tệ.
Vậy còn người phụ nữ tên Tiểu Yến kia.....
Căn bản không xứng ảnh hưởng đến niềm vui và nỗi buồn của Lục Li Dã sao?
Hướng Tình nghe anh nói vậy, hơi sững sờ, chớp mắt một cái, mày mắt lướt qua mấy phần vui mừng rõ ràng.
"Em muốn làm thế nào?"
Lục Li Dã tựa như nhìn một cái đã hiểu thấu đáo tâm tư cô, hỏi cô.
"Anh giúp tôi sao?"
Hướng Tình lấy lòng hỏi anh.
"Có thể suy nghĩ."
Anh cho cô đường sống quay về.
Anh khoanh tay trước ngực, từ trên cao xuống nhìn cô bằng nửa con mắt: "Nói thử xem."
"Anh nói, nếu như chuyện này bị Lưu Uy phát hiện, sẽ như thế nào?"
Hướng Tình hỏi Lục Li Dã.
"Anh ta ghét nhất là bị người khác lợi dụng, nhất là phụ nữ!"
Lục Li Dã nghiêm túc trả lời cô: "Nhất là dám cầm nguồn hàng của anh ta làm tiền đặt cược, anh ta nhất định sẽ không tha!"
Hướng Tình nghe vậy, mắt bắt đầu phát sáng: "Vậy anh đoán xem, nếu như chuyện này bị anh ta biết được, anh ta sẽ đối phó với người đàn bà xấu lợi dụng anh ta như thế nào?"
Lục Li Dã con ngươi co rút, khóe miệng hơi cong lên: "Không thoát được vài cái tát, nói không chừng những chỗ khác còn có thêm nhiều trò nữa.... có điều, Cao Hướng Tình, cô vẻ mặt hưng phấn như vậy, có phải hơi quá rồi không??"
Lục Li Dã vừa nói, đưa tay kéo cô đang cười đến nỗi cái miệng nhỏ sắp toét đến mang tai rồi: "Thu lại cho tôi! Vui như vậy, lát nữa em định ra trận diễn tiết mục đau buồn như thế nào?"
"Anh đồng ý rồi??"
Hướng Tình cười càng vui hơn.
"Đấm lưng cho bổn thiếu gia, đút mấy phần cơm, phục vụ cho hẳn hoi, anh đây sẽ suy nghĩ thêm."
"Được thôi! Cậu Lê, mời đi bên này...."
Hướng Tình làm tư thế thái giám, khom lưng, đưa bàn tay nhỏ, đỡ Lê đại thiếu gia vào phòng ăn.
Trong phòng ăn.
Lục Li Dã giống như ông chủ lớn, lười biếng ngồi trên ghế ăn, tay cũng lười giơ lên, cứ mặc cho Hướng Tình tự do đút cho anh ta thịt bò bít tết.
"Nào, cậu Lê, mời há miệng!"
Lục Li Dã nhắm mắt, há miệng, nuốt miếng thịt bò bít tết được đưa đến vào.
Nhai xong, lười nhác mở mắt, không vui dặn dò nói: "Cao công công, cắt nhỏ miếng thịt bò bít tết ra!"
"Có ngay!!"
Hướng Tình nghĩ đến có thể chỉnh đốn người phụ nữ xấu đó, trong lòng khỏi phải nói thoải mái đến mức nào!
Đứng nói bảo cô làm công công, dù là bảo cô làm người hầu, tiểu nha hoàn ấm giường.... cô cũng cực kỳ vui lòng!
"Tay hơi mỏi..."
"Tiểu nhân đấm bóp giúp ngài..."
"Chân cũng rất mỏi..."
"Giúp ngài đấm một chút..."
Hướng Tình ngồi trên ghế dựa, khom lưng, nghiêm túc đấm bóp chân cho Lục Li Dã.
Đấm đấm bóp bóp, lại bóp nhẹ cái nữa...
Động tác vô cùng thuần thục.
Một bên tiểu não lại nhanh chóng hoạt động, tỉ mỉ suy nghĩ, xem lát nữa làm thế nào để diễn màn kịch bi thương khóc lóc thần sầu trước mặt Lưu Uy?
Ít nhất phải rưng rưng, lã chã nước mắt chứ?
Giả bộ một chút đáng thương, ra sức chân thành, là cần thiết nhỉ?
Ôi, màn kịch này thật khó diễn!!
Có điều....
Chân trong tay này, làm sao càng bóp càng cứng vậy?!
Hướng Tình nghi ngờ liếc chân anh ta một cái...
Một giây kế tiếp, bàn tay nhỏ bé giống như dính độc dược vậy, trong nháy mắt rút phắt ra, sắc mặt chợt đỏ chợt trắng, cô vội vàng đứng lên, khoát tay lia lịa: "Tôi... tôi không phải cố ý đâu!!"
Đáng chết!!
Cô với thứ đồ chơi của người đàn ông kia làm sao lại có duyên như vậy?!!
Sắc mặt của Lục Li Dã tất nhiên không khá hơn chút nào.
Ánh mắt u ám, liếc mắt Hướng Tình một cái đầy thâm ý, lại cúi đầu nhìn cái thứ mà cô "đem chơi"... rất lâu, anh mới đưa mắt lên nhìn cô, giọng nói khàn khàn hỏi cô: "Bổn thiếu gia bây giờ muốn em bây giờ đem nó hầu hạ thoải mái, em tình nguyện không?"
"..."
Đệch!
Hướng Tình thiếu chút nữa máu từ trong cổ họng phun ra ngoài.
Hai má nhịn đến mức đỏ bừng, chớp mắt một cái, như gió, điên cuồng hỏa tốc chạy về phòng, ‘sầm’ một tiếng, đóng chặt cửa lại.
Tựa vào cánh cửa, vỗ ngực, gấp gáp thở hổn hển.
Gò má trong nháy mắt nóng tựa như thiêu đốt, trái tim nhảy như điên cuồng.
Nhắc tới cũng kì lạ, đối với thứ của đàn ông này, Hướng Tình cũng không phải là lần đầu cảm nhận được.
Nhìn cũng nhìn rồi, đầu cũng đập rồi, hết lần này đến lần khác, cảm giác đó, sao lại khác hoàn toàn so với lần dùng tay sờ này nhỉ?
Nhịp tim cao hơn bình thường.
Nhưng lòng bàn tay nhỏ vẫn còn nóng rẫy.
Cô vội vàng vọt vào phòng tắm, mở nước lạnh, không ngừng cọ rửa bàn tay nhỏ của mình.
Dưới lầu, Lục Li Dã đang ngồi ở phòng ăn, không nhúc nhích.
Thời gian trôi qua chừng mười phút rồi, nợ nần cũng không thể không giải quyết!
Đáng chết!!
Người phụ nữ đó khiến anh bốc cháy, nhưng cũng không chịu trách nhiệm dập lửa cho anh?!!
Lục Li Dã thật muốn đi lên hung hăng đánh cô một trận!!
"..."
Hướng Tình có chút khóc không ra nước mắt.
"Tôi cầm điện thoại này báo cảnh sát, cảnh sát sẽ đến cứu tôi sao?"
Cô còn chưa hết hi vọng hỏi anh.
"Đương nhiên, cảnh sát không phải là nô bộc của nhân dân sao? Bọn họ không cứu người, vậy thì ai cứu?! Nghĩ thử xem, nếu như trước đó điện thoại của em không bị ngắt ngang, nói không chừng vào giờ phút này em đã ngồi ở nhà, ăn những món ăn ngon mà mẹ em làm cho em rồi!"
"..."
Hướng Tình bất chợt kích động có ý nghĩ muốn cắn chết người đàn ông này.
Anh ta nhất định là cố ý!!
"Vậy anh trả điện thoại lại cho tôi!!"
Hướng Tình vừa nói, vừa bổ nhào tới, muốn cướp lấy điện thoại trong tay anh.
Lục Li Dã nhanh tay nhanh mắt né tránh được, đưa điện thoai giơ lên thật cao, cố ý trêu cô, gõ vào trán cô: "Đưa cũng đưa rồi, còn muốn lấy về sao?"
Hướng Tình sốt ruột đến nỗi mắt đều đỏ cả rồi, cô thật sự hối hận lúc đầu đã làm vậy, nhất là khi cô nghĩ về bữa cơm sơn hào hải vị ngon tuyệt của mẹ cô, Hướng Tình còn có sự kích động muốn khóc luôn rồi.
Cô nhảy lên giành lấy điện thoại trong tay anh.
Tiếc rằng, người đàn ông trước mặt thật sự rất cao, cô thì lại thấp, giành mấy lần rồi, từ đầu đến cuối cũng không với tới.
Hướng Tình đứng trước mặt anh, bĩu môi, vẻ mặt bực bội trừng mắt nhìn anh.
Nhìn dáng vẻ đầy tủi thân của cô, Lục Li Dã không tiếp tục trêu cô nữa, kéo bàn tay nhỏ bé của cô, đi đến phòng: "Tới đây."
"Làm gì?"
Tâm trạng của Hướng Tình có thể gọi là tệ hại vô cùng.
Lục Li Dã không trả lời câu hỏi của cô, vẫn kéo cô ngồi trên ghế sofa.
Anh lại quay lại, cầm theo một thùng công cụ, vén ống quần, chân dài vắt vẻo tùy ý ngồi xuống bàn dài.
Động tác, cho dù rất tùy tỉện, không được coi là ưu nhã, nhưng từng hành động lại vẫn cứ giống một cảnh đẹp rực rỡ.
Còn đôi chân dài thẳng tắp, càng hấp dẫn đến mức làm người khác ghen tỵ.
Anh đặt điện thoại lên trên bàn dài, cúi đầu, cầm công cụ, thuần thục mở bung điện thoại ra.
Bộ linh kiện trong điện thoại quá nhiều để liệt kê, trừ bảng điện, Hướng Tình chẳng biết thêm một cái nữa.
Đột nhiên, thấy Lục Li Dã cầm cái kẹp, từ trong bộ phận nhỏ kẹp ra một linh kiện cực kì nhỏ.
Cái đồ vật kia, to chỉ như một hạt gạo vậy, nhét vào một đống bộ phận bên trong, nếu không cẩn thận nhìn, thật sự rất dễ dàng bỏ qua.
"Đây là cái gì?"
Hướng Tình chớp mắt hiếu kì, hỏi anh.
"Máy nghe lén."
Hướng Tình há miệng một cái, cau mày, "Cô ta muốn làm gì?"
Lục Li Dã không trả lời, lại nhanh chóng sửa xong hoàn chỉnh chiếc điện thoại.
Nhìn thấy động tác thuần thục của anh, Hướng Tình thật sự không nhịn được than thở một tiếng: "Tôi phát hiện con người anh cái gì cũng biết!"
Cô nghiêng đầu, thưởng thức phía mặt nghiêng nghiêm túc của anh: "Tại sao tôi cảm thấy anh luôn có thể dễ dàng đoán được tâm tư của người khác nhỉ?"
Lục Li Dã đưa mắt lên nhìn cô, coi đó là điều hiển nhiên, "Chuyện đến em cũng có thể đoán được, mà cậu Lê tôi không đoán ra được thì vứt đi!"
"..."
Khen anh hai câu, anh đã lên mặt phổng mũi rồi!!
"Vậy anh nói, cô ta gắn máy nghe lén, rốt cuộc để làm gì?!"
Lục Li Dã nhanh chóng lắp ráp nốt điện thoại, lại nhanh như chớp giải được mật khẩu điện thoại.
"Anh biết mật khẩu sao?"
Hướng Tình kinh ngạc hỏi anh.
"Đoán thôi."
"..."
Hướng Tình trợn mắt há hốc mồm: "Mật khẩu là sinh nhật của cô ta?"
Lục Li Dã không nói, chuyên tâm nghiên cứu điện thoại của anh.
"Chẳng lẽ là sinh nhật em?"
Lục Li Dã giương mắt nhìn cô, mặt đầy bất mãn: "Trí tưởng tượng có thể cao một chút không?"
"..."
"Mật khẩu số loại nhỏ này, lướt một cái vân tay trên màn ảnh là có thể thể phân biệt được, đến não cũng không cần nghĩ!"
Anh giải thích với vẻ khinh thường.
Hướng Tình trố mắt không nói nên lời.
Đồ chơi này, nhìn qua một cái là có thể đoán được mật mã sao??
Đúng là chỉ số thông minh của cô quá thấp, hay là IQ người đàn ông trước mặt cô quả thực quá cao rồi?!
Sự ngưỡng mộ của cô đối với anh, tăng lên trong vài phút.
Lục Li Dã đưa điện thoại ném trên bàn dài một cách tùy ý, đứng dậy, ngồi trên sofa, hai tay đặt sau đầu, lười nhác dựa vào đệm ghế sofa, đôi chân dài đặt trên chiếc bàn dài tùy ý, phân tích mấy điều với Hướng Tình: "Nếu như tôi đoán không nhầm, đây là bẫy ả đàn bà đó dành cho em! Tối nay Lưu Uy hẹn người bán giao dịch, nghe nói bên đó mang theo mấy chục cô em tóc vàng nước ngoài, là ‘hàng’ loại một, muốn em vào lúc đó báo cảnh sát, bao vây toàn bộ khách sạn, như vậy giao dịch này của Lưu Uy chắc chắn sẽ thất bại! Còn em, cũng đừng mong chạy thoát, cô ta đã sớm cài đặt hệ thống định vị trong chiếc điện thoại này, đến lúc đó đợi em báo cảnh sát, cô ta bên đó nghe trộm được tin tức, lập tức cho người bắt em, những đàn em của tôi bảo vệ em mà nghe em báo cảnh sát, nhất định sẽ lập tức cùng phe với người của Tiểu Yến, bắt em trong một nốt nhạc, cảnh sát cũng chẳng thể tìm được em! Nhưng đợi cảnh sát tản ra hết, biết ai là người gặp xui xẻo rồi chứ?"
Hướng Tình nuốt nước bọt, đối với tình cảnh hiểm nguy tứ phía của bản thân, cô chỉ cảm thấy sống lưng cùng trong lòng bàn tay lạnh lẽo.
Ngoài cô ra, còn ai sẽ gặp xui xẻo nữa chứ!
"Bây giờ nguồn hàng đang căng, tối nay nếu làm Lưu Uy mất đơn hàng này, em phải chịu trách nhiệm! Cho dù không lấy được mạng em thì cũng sẽ chặt hai chân em! Có điều, coi như em thông minh, tóm lại vẫn chưa trúng kế của người phụ nữ kia."
Hướng Tình nghe vậy, lòng vẫn còn sợ hãi, sắc mặt hơi trắng bệch, trên trán đã sớm đổ mồ môi lạnh nhễ nhại.
"Đi thôi! Đi ăn cơm!"
Lục Li Dã kéo Hướng Tình đi.
Hướng Tình xiết chặt tay Lục Li Dã, ngẩng đầu nhìn anh, hồi lâu, mới nghiêm chỉnh hỏi anh: "Tôi với người phụ nữ đó, ai đáng ghét hơn?"
Lục Li Dã ngẩn người.
Như có chút bất ngờ với câu hỏi của cô.
"Rốt cuộc ai bảo em đáng ghét vậy?"
Hướng Tình thúc giục anh trả lời.
"Em."
Anh không chút suy nghĩ, cho cô câu trả lời.
Mắt của Hướng Tình, có mấy phần thất vọng, nhưng đột nhiên, lại nghe anh nói thêm: "Nhưng mà, giữa cô và người phụ nữ đó, người mà tôi thích, vẫn là em."
Lúc ghét cô, thật sự rất ghét, nhưng lúc thích, lại cảm giác cũng không tệ.
Vậy còn người phụ nữ tên Tiểu Yến kia.....
Căn bản không xứng ảnh hưởng đến niềm vui và nỗi buồn của Lục Li Dã sao?
Hướng Tình nghe anh nói vậy, hơi sững sờ, chớp mắt một cái, mày mắt lướt qua mấy phần vui mừng rõ ràng.
"Em muốn làm thế nào?"
Lục Li Dã tựa như nhìn một cái đã hiểu thấu đáo tâm tư cô, hỏi cô.
"Anh giúp tôi sao?"
Hướng Tình lấy lòng hỏi anh.
"Có thể suy nghĩ."
Anh cho cô đường sống quay về.
Anh khoanh tay trước ngực, từ trên cao xuống nhìn cô bằng nửa con mắt: "Nói thử xem."
"Anh nói, nếu như chuyện này bị Lưu Uy phát hiện, sẽ như thế nào?"
Hướng Tình hỏi Lục Li Dã.
"Anh ta ghét nhất là bị người khác lợi dụng, nhất là phụ nữ!"
Lục Li Dã nghiêm túc trả lời cô: "Nhất là dám cầm nguồn hàng của anh ta làm tiền đặt cược, anh ta nhất định sẽ không tha!"
Hướng Tình nghe vậy, mắt bắt đầu phát sáng: "Vậy anh đoán xem, nếu như chuyện này bị anh ta biết được, anh ta sẽ đối phó với người đàn bà xấu lợi dụng anh ta như thế nào?"
Lục Li Dã con ngươi co rút, khóe miệng hơi cong lên: "Không thoát được vài cái tát, nói không chừng những chỗ khác còn có thêm nhiều trò nữa.... có điều, Cao Hướng Tình, cô vẻ mặt hưng phấn như vậy, có phải hơi quá rồi không??"
Lục Li Dã vừa nói, đưa tay kéo cô đang cười đến nỗi cái miệng nhỏ sắp toét đến mang tai rồi: "Thu lại cho tôi! Vui như vậy, lát nữa em định ra trận diễn tiết mục đau buồn như thế nào?"
"Anh đồng ý rồi??"
Hướng Tình cười càng vui hơn.
"Đấm lưng cho bổn thiếu gia, đút mấy phần cơm, phục vụ cho hẳn hoi, anh đây sẽ suy nghĩ thêm."
"Được thôi! Cậu Lê, mời đi bên này...."
Hướng Tình làm tư thế thái giám, khom lưng, đưa bàn tay nhỏ, đỡ Lê đại thiếu gia vào phòng ăn.
Trong phòng ăn.
Lục Li Dã giống như ông chủ lớn, lười biếng ngồi trên ghế ăn, tay cũng lười giơ lên, cứ mặc cho Hướng Tình tự do đút cho anh ta thịt bò bít tết.
"Nào, cậu Lê, mời há miệng!"
Lục Li Dã nhắm mắt, há miệng, nuốt miếng thịt bò bít tết được đưa đến vào.
Nhai xong, lười nhác mở mắt, không vui dặn dò nói: "Cao công công, cắt nhỏ miếng thịt bò bít tết ra!"
"Có ngay!!"
Hướng Tình nghĩ đến có thể chỉnh đốn người phụ nữ xấu đó, trong lòng khỏi phải nói thoải mái đến mức nào!
Đứng nói bảo cô làm công công, dù là bảo cô làm người hầu, tiểu nha hoàn ấm giường.... cô cũng cực kỳ vui lòng!
"Tay hơi mỏi..."
"Tiểu nhân đấm bóp giúp ngài..."
"Chân cũng rất mỏi..."
"Giúp ngài đấm một chút..."
Hướng Tình ngồi trên ghế dựa, khom lưng, nghiêm túc đấm bóp chân cho Lục Li Dã.
Đấm đấm bóp bóp, lại bóp nhẹ cái nữa...
Động tác vô cùng thuần thục.
Một bên tiểu não lại nhanh chóng hoạt động, tỉ mỉ suy nghĩ, xem lát nữa làm thế nào để diễn màn kịch bi thương khóc lóc thần sầu trước mặt Lưu Uy?
Ít nhất phải rưng rưng, lã chã nước mắt chứ?
Giả bộ một chút đáng thương, ra sức chân thành, là cần thiết nhỉ?
Ôi, màn kịch này thật khó diễn!!
Có điều....
Chân trong tay này, làm sao càng bóp càng cứng vậy?!
Hướng Tình nghi ngờ liếc chân anh ta một cái...
Một giây kế tiếp, bàn tay nhỏ bé giống như dính độc dược vậy, trong nháy mắt rút phắt ra, sắc mặt chợt đỏ chợt trắng, cô vội vàng đứng lên, khoát tay lia lịa: "Tôi... tôi không phải cố ý đâu!!"
Đáng chết!!
Cô với thứ đồ chơi của người đàn ông kia làm sao lại có duyên như vậy?!!
Sắc mặt của Lục Li Dã tất nhiên không khá hơn chút nào.
Ánh mắt u ám, liếc mắt Hướng Tình một cái đầy thâm ý, lại cúi đầu nhìn cái thứ mà cô "đem chơi"... rất lâu, anh mới đưa mắt lên nhìn cô, giọng nói khàn khàn hỏi cô: "Bổn thiếu gia bây giờ muốn em bây giờ đem nó hầu hạ thoải mái, em tình nguyện không?"
"..."
Đệch!
Hướng Tình thiếu chút nữa máu từ trong cổ họng phun ra ngoài.
Hai má nhịn đến mức đỏ bừng, chớp mắt một cái, như gió, điên cuồng hỏa tốc chạy về phòng, ‘sầm’ một tiếng, đóng chặt cửa lại.
Tựa vào cánh cửa, vỗ ngực, gấp gáp thở hổn hển.
Gò má trong nháy mắt nóng tựa như thiêu đốt, trái tim nhảy như điên cuồng.
Nhắc tới cũng kì lạ, đối với thứ của đàn ông này, Hướng Tình cũng không phải là lần đầu cảm nhận được.
Nhìn cũng nhìn rồi, đầu cũng đập rồi, hết lần này đến lần khác, cảm giác đó, sao lại khác hoàn toàn so với lần dùng tay sờ này nhỉ?
Nhịp tim cao hơn bình thường.
Nhưng lòng bàn tay nhỏ vẫn còn nóng rẫy.
Cô vội vàng vọt vào phòng tắm, mở nước lạnh, không ngừng cọ rửa bàn tay nhỏ của mình.
Dưới lầu, Lục Li Dã đang ngồi ở phòng ăn, không nhúc nhích.
Thời gian trôi qua chừng mười phút rồi, nợ nần cũng không thể không giải quyết!
Đáng chết!!
Người phụ nữ đó khiến anh bốc cháy, nhưng cũng không chịu trách nhiệm dập lửa cho anh?!!
Lục Li Dã thật muốn đi lên hung hăng đánh cô một trận!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.